Văn Trọng đại phá quân Tây Kỳ, giết hơn vạn địch nhân, Tử Nha suất mấy trăm tàn quân một đường rút về, Dương Tiễn lĩnh chín ngàn binh sĩ Tây Kỳ trốn vào Kỳ Sơn, ai ngờ gặp đại quân Ân thiên tử mai phục, nhất cử toàn diệt, giết một vạn chín ngàn bốn trăm bốn mươi bảy người. Quân Tây Kỳ phơi thây hoang dã, không được chôn cất, bấy giờ linh cẩu thành bầy gặm cắn thi thể họ, Kỳ Sơn bao phủ trong âm phong, bách quỷ dạ hành, oán hồn không chốn trở về.

Vương cung Tây Kỳ, trong hậu hoa viên, trì đường phủ kín tàn phong tựa máu, mặt nước phản chiếu ra một thiếu niên mang nét ngây thơ giữa mi mục, thiếu niên ngồi trên tảng đá cạnh ao, thở dài, bút lông nhẹ điểm xuống trì đường, nét mực kia lan theo gợn sóng lăn tăn, tan vào trong nước.

Thiếu niên ngẩng đầu vẩy dãy lụa trắng viết đầy những dòng chữ nhỏ, bức thư kia rời tay Khương Tử Nha, bị gió cuốn về phía chân trời, nhẹ nhàng bay đến Côn Lôn sơn.

Hết thảy đều nằm trong kế hoạch.

Dương Tiễn khắp người thụ thương, bộ đạo bào rách nát không chịu nổi, đứng ngoài hoa viên.

Tử Nha quay đầu lại cười nói: “Vất vả rồi”

Dương Tiễn nháy mắt xông lên, túm cổ áo Khương Tử Nha, hai người rơi tòm vào hồ nước.

Khương Tử Nha bị nước lạnh kích, nhất thời ho điên cuồng, nhưng Dương Tiễn cũng không chờ Tử Nha xoay người đã nắm hắn lên hung hăng đâm vào mỏm đá!

Tử Nha thở dốc dữ dội, giãy dụa muốn thoát đi, Dương Tiễn lại một quyền đánh vào gáy Khương Tử Nha, quyền tiếp theo thụi vào bụng Tử Nha. Người sau lập tức cuộn tròn run rẩy, co thành một đoàn.

“Ta…Ta…” Tử Nha ngẩng mặt, đứt quãng nói, hốc mắt bị va chạm nứt toác, tiên huyết chảy xuôi vào hồ, Dương Tiễn vẫn không tha, ra thêm quyền nữa, đấm vào mặt Khương Tử Nha, lập tức máu mũi chảy dài, Dương Tiễn mới thu tay, lạnh lùng nhìn Khương Thượng.

Dương Tiễn quát: “Ngươi dâng tặng tính mạng một vạn người, tại sao không chiến! Tại sao không chiến!!”

Khương Tử Nha vùng vẫy trong bùn lầy chốc lát, gió thu thổi rụng một chiếc lá phong, rơi xuống trước mặt, Tử Nha nhặt mảnh lá rơi kia lên, thấm chút nước, đặt lên con mắt trái bầm tím, bò đến bên cạnh mỏm đá, há to miệng thở gấp, giọng khàn khàn nói: “Phải như thế, Côn Lôn sơn mới…có lý do chính đáng để xuất binh, bằng không…Ngươi cho rằng ta cam nguyện…”

“Đủ số oan hồn, trên Côn Lôn sơn mới có thể phái binh tương trợ?” Dương Tiễn khó có thể tin nói: “Hành sự như vậy…Các ngươi cư nhiên như vậy…”

“Phàm nhân…Tiên nhân…” Tử Nha nhắm hai mắt lại, gian nan nói: “Nếu không phải tai ương thảm tuyệt thế gian thì sao Côn Lôn sơn được phép nhúng tay vào thế sự? Dù cho hai vạn người này không chết…Dốc lực toàn thành Tây Kỳ, cũng khó chống được kim tiên của Văn Trọng”

“Huống hồ”

Tử Nha lại ho một trận dữ dội, phun ra một cái răng vỡ, chậm rãi nói: “Không phải một vạn, mà là hai vạn, Văn Trọng đã tàn sát một vạn hàng binh”

Sét đánh ngang tai, Dương Tiễn cũng hít vào một hơi lãnh khí.

.

Đỉnh núi Côn Lôn chợt hào quang vạn trượng, hồng hà “Oanh” một tiếng khuếch tán ra toàn núi, mười cột sáng màu sắc khác nhau bắn mạnh lên từ Ngọc Hư cung, chuyển cua ở trên cao rồi đồng loạt bay về phía đông!

Hạo Nhiên vội quay đầu lại hỏi: “Vậy kia là cái gì?”

Thiên Hóa hít một hơi, nói: “Nhân gian đã phát sinh chuyện gì? Thập nhị tiên đi hết mười rồi!”

Hạo Nhiên lại hỏi: “Còn ai ở lại trấn thủ Côn Lôn?”

Hoàng Thiên Hóa phân biệt màu đuôi lửa của quang thể, nói: “Phổ Hiền, Nhiên Đăng”

Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, đang suy tính nên cầu trợ Phổ Hiền trước hay tới thẳng đài Phong thần thì Triệu Công Minh đã đi về phía tây Côn Lôn, quay đầu  lại nói: “Ta đánh lạc sự chú ý của Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi dắt hắn đi đi”

Hoàng Thiên Hóa mang theo Hạo Nhiên đi hướng đông Côn Lôn, lòng bàn tay đang lôi kéo Hạo Nhiên trơn trợt, đầy mồ hôi, lộ vẻ đang khẩn trương đến cực điểm, Hạo Nhiên vốn không phải người dễ dàng kích động, nhưng lại bị cánh tay run rẩy bất ổn của Hoàng Thiên Hóa ảnh hưởng, bước đi cũng cẩn thận hơn. Muốn nói gì đó để điều hòa không khí, bèn mở miệng: “Ta không phải đang tìm chết, mà là đang đi trên con đường tìm chết”

Hoàng Thiên Hóa miễn cưỡng cười cười, bên tai nghe được tiếng gió, vội dẫn Hạo Nhiên tới chỗ nhô ra trên vách đá, hai người dựa vào sơn thể, lơ lửng giữa không trung, thân thể kề sát nhau. Dưới chân mây mù lượn lờ, vài khối đá nổi chậm rãi bay qua. Hạo Nhiên bị Thiên Hóa ôm đến cả người không được tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Nếu bị bắt được, Thiên tôn sẽ xử trí thế nào?”

Thiên Hóa hơi hơi cúi đầu xuống, nhìn sâu vào đôi mắt Hạo Nhiên, đáp: “Tan xương nát thịt, nguyên thần đều diệt”

Hạo Nhiên mới minh bạch ra rằng Thiên Hóa đang hết sức mạo hiểm để giúp mình, bèn nhỏ giọng an ủi: “Thập nhị tiên hạ sơn hết mười, Côn Lôn canh phòng yếu kém, chỉ cần cẩn thận chút, chắc chắn sẽ không bị bắt”

Hoàng Thiên Hóa dắt Hạo Nhiên vòng qua đường mòn khúc khuỷu, xoay tới chuyển lui, Côn Lôn sơn tựa một mê cung khổng lồ, Hạo Nhiên cảm thấy may mắn vì có hắn dẫn đường, bằng không thì ngay cả Triệu Công Minh cũng chẳng tìm được đài Phong thần kia. Đến lúc ấy chỉ biết như con ruồi mất đầu đụng lung tung.

Chợt Thiên Hóa nói: “Hạo Nhiên, chuyện ngươi và Văn Trọng nói đêm đó có thật không?”

Hạo Nhiên đầu tiên là ngẩn ra, Thiên Hóa lại hỏi: “Sau khi tìm đủ thập thần khí, ngươi sẽ thân vẫn…”

Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Phải”

Đảo mắt đã tới hậu sơn đông Côn Lôn, Thiên Hóa và Hạo Nhiên dắt tay nhau đứng trước tấm bia đá đen nhánh, Thiên Hóa nói: “Đến rồi, chính là chỗ này”

Hạo Nhiên đã từng tới đây một lần, nhận ra vật này, lập tức tiến lên một bước, nói: “Đài phong thần rốt cuộc có tác dụng gì?”

Thiên Hóa nghi hoặc nói: “Ngươi đi tới đây, không phải đã có đối sách rồi à? Chung quy đâu phải tới để nhìn thôi”

Hạo Nhiên mờ mịt lắc đầu, lần trước đến tinh thần hoảng hốt, nhất thời không phát hiện, bây giờ đứng dưới tấm bia đá này lần nữa, lại cảm thấy có một cổ khí tức quen thuộc nói không thành lời vờn quanh tấm bia kia, ông ông rung động. Lại có ba điểm sáng tung hoành bay lượn quanh cự trụ hình kiếm chỉa thẳng lên trời, Thông Thiên giáo chủ tìm vật này làm chi? Chẳng lẽ cự trụ kia chính là Hiên Viên kiếm? Hạo Nhiên chậm rãi đi lên phía trước, trong chớp mắt nơi phương xa hơn vạn dặm, một luồng bạch mang như lưu tinh xông thẳng tới, Hoàng Thiên Hóa vội chạy lên, che trước người Hạo Nhiên, cả hai đều mở to song nhãn, xung quanh lưu tinh kia lôi quang vạn đạo, chính là Thân Công Báo!

Nhưng Thân Công Báo mượn lực nhảy mạnh, ném ra một người khác.

Trụ vương mặc kim sắc chiến giáp, té mạnh xuống, đụng vào đài Phong thần, Hạo Nhiên vội hét lớn: “Thiên Hóa! Lui ra!”

Một canh giờ trước.

Dương Sâm tế khởi Ích địa châu, mặt đất ngoại thành Tây Kỳ run bần bật, đá lăn tán loạn, rời núi rừng phóng thẳng vào nội thành, như bẻ gẫy nghiền nát hủy đi nửa mặt tường thành. Nhất thời trong thành nhi khóc phụ gào, tiếng than oán thảm thiết không dứt.

Văn Trọng và Trụ vương mỗi người lĩnh một cánh quân, bao vây ngoài thành.

Ân Thụ Đức xanh mặt, đưa mắt nhìn Tây Kỳ, nộ hỏa đã dấy đến cực điểm.

“Báo_____” Trương Quế Phương từ bên cánh phải chiến quân giục ngựa phi gấp, xuyên qua hơn phân nửa bình nguyên, tay cầm cờ lệnh, bái trước người thiên tử, nói lớn: “Văn thái sư thỉnh đại vương bao vây bắc môn Tây Kỳ, buổi trưa chủ quân sẽ dốc toàn lực công thành ở phía nam…”

Đột nhiên trong lòng Trương Quế Phương chợt lạnh, chỉ nghe Trụ vương lạnh lùng nói: “Cút”

Trương Quế Phương ngẩng đầu, nói: “Thái sư thỉnh đại vương chớ tức giận…”

“Cút! Cô bảo cút!” Trụ vương giận dữ vô pháp át chế, quát Trương Quế Phương: “Hắn coi Cô là cái gì! Cô chân trước vừa đi, Văn Trọng liền đem một vạn hàng quân tàn sát sạch sẽ! Coi Cô như con rối tùy ý định đoạt có phải không!”

Trụ vương hung hăng một cước đá Trương Quế Phương ngã xuống đài cao: “Trương Quế Phương! Cút về đi! Nói cho hắn biết, Cô mới là vương! Hắn không còn là sư phụ Cô nữa!”

Trụ vương hai tay nắm quyền, bả vai hãy còn run rẩy không ngừng, ngẩng đầu phẫn hận nhìn quân trận Văn Trọng, nơi đó khói bụi ngùn ngụt, chiến kỳ của Thái sư đã giũ khai, tung bay trên cao như mây đen, Trụ vương hoàn toàn thất khống quay về phía nam hét: “Văn Trọng! Ngươi kêu Cô làm sao thủ tín với thiên hạ đây! Ngươi kêu Cô làm sao làm quân vương được nữa! Nếu ngươi đã hành sự như vậy, giang sơn Thành Thang này cứ lấy luôn đi…”

“Đại vương!” Phó tướng bên cạnh thấy Trụ vương như hổ điên, vội vàng tiến lên khuyên can: “Đại vương không thể nói ra những lời đó, Văn thái sư vì quốc vì dân…”

“Hay cho câu vì quốc vì dân” Trụ vương cười lạnh: “Chỉ mình Cô là hôn quân!!”

Ở một bên chiến trường khác, Văn Trọng chỉ liếc nhìn lên đài điểm tướng, thở dài: “Tính tình trẻ con như vậy, làm sao trị quốc?”

Dương Sâm đang luân phiên thôi động Ích địa châu thì chân trời rốt cuộc cũng xuất hiện mười đạo tia chớp.

Văn Trọng nói: “Thu binh, truyền Dương Sâm hồi doanh!”

Ai ngờ Trương Quế Phương chưa kịp truyền lệnh xuống, thập nhị tiên Côn Lôn đã bay tới vùng trời Tây Kỳ, Văn Trọng rút kim tiên bên hông ra, một tiên vung tới, đánh trúng đồng khánh ngoài trăm trượng, một tiếng trầm đục, đại quân thu hẹp đội hình, lui về phía sau, nhưng Dương Sâm lại không biết tiến thoái, đang muốn xoay người thì chỉ thấy vô số pháp bảo tiên gia nghênh diện bay tới, nháy mắt bị đánh cho phun tiên huyết, kéo theo một đạo hồng tuyến rơi vào trận Thương, hồn phách rời đất, bay về cực tây đài Phong thần.

Đầu thành Khương Tử Nha đã khua hạnh hoàng kỳ*, tức khắc trong thành xông ra mấy ngàn người, chúng tiên đứng y theo vị trí bát quái, sĩ khí quân Tây Kỳ đại chấn, giận dữ hét lớn, như mãnh hổ thoát chuồng lao ra ngoại thành! [*cờ màu vàng hơi ngã đỏ]

Chỉ thấy kim tiên dầy đặc như biển dữ cuồn cuộn cuốn lấy pháp bảo tung hoành khắp trời kia, trong thành chuông vang, ngoài thành chuông vang, một vạn binh sĩ xếp hàng đưa lưng về phía chủ thành, đồng loạt giương đao. Tiên đạo Côn Lôn thu pháp bảo, cùng nhìn về phía quân Thương tách thành hai hàng.

Trong hậu trận kia chuyển ra một người, cưỡi hắc kỳ lân, tay cầm kim tiên, thân mặc chiến giáp vẩy rồng, đầu đội đồng khôi ác thú, mục như thái dương buổi sớm, mày như lợi kiếm, áo choàng huyết sắc tung bay không ngừng trong khói lửa, chính là thái sư đương triều Ân Thương Văn Trọng!

Bốn chân hắc kỳ lân đằng không, mắt hiện hung quang, bay lên cao, Văn Trọng chậm rãi nói: “Văn Thù, Thanh Hư, Vân Trung Tử, Cụ Lưu Tôn, Ngọc Đỉnh, Xích Tinh Tử, Quảng Thành Tử, Từ Hàng, Đạo Hành, Hoàng Long. Thập nhị tiên Côn Lôn tới mười tên”

“Nhiên Đăng, Linh Bảo, Thái Ất đâu?”

Tiên thứ nhất bên trái tay cầm Hoàng kim tam hoàn, vòng vòng đan xen, thân vòng có kim long uốn lượn, trên thân ẩn ẩn phong lôi, chính là bảo vật trấn sơn của Văn Thù Quảng Pháp thiên tôn_____Cọc độn long. Chỉ nghe Văn Thù nói: “Linh Bảo sư huynh vì thân phạm sát kiếp, đã bị sét đánh nguyên thần đều diệt, tiên ban Côn Lôn đã không còn đạo hiệu này nữa, tân nhậm đứng cuối thập nhị tiên là Phổ Hiền chân nhân”

Tiên nhân béo ịch bên phải, râu dài phiêu động, nổi giận mắng: “Văn Trọng! Ngươi tàn sát sạch hai vạn hàng binh Tây Kỳ…”

Văn Trọng cười giễu: “Cụ Lưu Tôn, tên phế vật ngươi làm sao chống được kim tiên hợp nhất của ta, hiện giờ Côn Lôn chỉ mình Nhiên Đăng mới có khả năng qua lại dưới tay ta vài hồi, Quảng Thành Tử…”

Văn Trọng giơ kim tiên lên điểm từng người, thập nhị tiên đều lộ vẻ sợ hãi, vô ý thức lui nửa tấc. Văn Trọng nói tiếp: “Năm đó ta và sư tôn lên Côn Lôn bái sơn, ngươi, Hoàng Long đạo nhân, Thái Ất, vẫn còn tâm tính thiếu niên, nay sống sung sướng quá nên quên mất giáo huấn rồi à?”

Thập tiên đã xuống tinh thần, Văn Thù suy nghĩ chốc lát, nháy mắt ra hiệu với Khương Tử Nha, người sau hiểu ý, chỉ thấy trên tường thành lại có một người nơm nớp lo sợ leo lên.

Thiếu niên kia giống Bá Ấp Khảo vài phần, nhưng phong độ kém xa, đối mặt với đại quân trước mắt, tiên đạo khắp trời, lập tức mất ngay nhuệ khí, Khương Tử Nha thấp giọng nói: “Đừng sợ, các sư huynh ta đều ở đây, không ai lấy được mạng ngươi đâu”

Thiếu niên kia chưa kịp mở miệng, trong trận Ân, trên tướng đài phương xa, Trụ vương đã hét lớn một tiếng như sấm sét: “Chính là nghịch tặc nghiệt tử Cơ Phát!”

Cơ Phát bị quát ra danh tính, chân lảo đảo một cái, sợ tới nỗi suýt nữa té khỏi thành, tiên đạo nhìn thấy người kế thừa Tây Kỳ lại có bộ dạng hèn yếu thế này, đều âm thầm cau mày. Chỉ thấy Thái Công Vọng, Dương Tiễn che trước người Cơ Phát, Ngọc Đỉnh chân đạp cự kiếm, chậm rãi đáp xuống tường thành, nói: “Không cần phải sợ, hôm nay Côn Lôn sơn sẽ trả lại công đạo cho ngươi”

Cơ Phát đứng ở tường thành, Trụ vương đứng trên tướng đài, trong lịch sử, đây là lần gặp nhau đầu tiên giữa hai vị vương giả Ân và Chu.

“Ân Thụ Đức…ngươi hoang *** vô đạo…” Cơ Phát bị Trụ vương rống, lời nói run rẩy ba phần, đứt quãng, nghe không rõ, sĩ khí quân Chu đều sa sút vô cùng.

Khương Tử Nha rút đả thần tiên ra, vung trong gió, giọng nói Cơ Phát lớn hơn chút, nhưng cho dù như thế cũng chẳng nhấc nổi nửa điểm sĩ khí.

Lại nghe Cơ Phát nói: “Ngươi bức tử thê tử Hoàng Phi Hổ, giết huynh ta, cầm tù cha ta, cha ta mang bệnh quy thiên…”

Trụ vương cười lạnh: “Hiện giờ Tây Kỳ đã bị giao phó cho thứ trẻ nhi miệng còn hôi sữa như ngươi rồi à”

Cơ Phát đột ngột bị cắt ngang, bèn quên sạch lời nói đã nghĩ hảo trước đó, nghĩ ngợi chốc lát, nói: “Tiên phụ ủy thác cho thừa tướng Khương Thượng, thái phó Hạo Nhiên, tiếc rằng Hạo Nhiên đã vì Tây Chu ta xuất chiến, tử trận Kỳ Sơn…”

Trụ vương nhướng mày kiếm, đao phá thiên trong tay xoay chuyển, Cơ Phát hãy còn thổn thức không ngừng trên tường thành, nghe đến mất kiên nhẫn, thiên tử thình lình vung một đao qua, đao khí phá không mà tới, nói chậm nhưng diễn ra rất nhanh, Ngọc Đỉnh rút kiếm, huy kiếm, lợi nhận gào thét, va vào đao khí của thiên tử, phát ra một tiếng rách toạc.

Cơ Phát lại ngẩng đầu nói: “Thái phó từng nói, các ngươi là tiên, chúng ta là phàm, phàm nhân đương nhiên vô pháp chống chọi cùng tiên đạo đầy trời các ngươi”

“Nhưng…Nhưng…vậy thì đã sao?”

Cơ Phát run rẩy không ngừng, dán mắt vào Ân thiên tử chẳng khác nào chiến thần trên đài tướng. Nói: “Tiên nhân là mây, phàm nhân là bùn, vô pháp bảo, vô thần binh, ngay cả mạng mình cũng khó bảo toàn, hai quân giao chiến, tiên đạo khai sát giới, con dân Tây Kỳ ta trở thành dê con đợi làm thịt!”

Chúng tiên trong không trung đầu tiên là ngẩn người, không ngờ Cơ Phát cũng chẳng chút dung tình đối với Côn Lôn, Ngọc Đỉnh buông bàn tay đặt trên vai Cơ Phát xuống, nói: “Không sao, đừng sợ”

Cơ Phát càng nói càng nhanh, hai mắt rưng rưng, giọng nói run rẩy: “Ân Thụ Đức, Văn Trọng, Ân Thương ngươi tàn sát hai vạn hàng quân ta, Côn Lôn Kim Ngao lưỡng địa khai chiến, phàm nhân vô tội đều là vật hy sinh! Ngươi lật lọng! Không tuân thủ lời hứa!”

Lời này cư nhiên nói đến Trụ vương á khẩu vô ngôn, lại nghe Cơ Phát đã kích động khó có thể đè nén, hét: “Văn Trọng! Ngươi thân là người tu đạo, không ai dạy ngươi phải thiện đãi sinh linh sao?! Quân Tây Kỳ ta đã đầu hàng ngươi, cớ gì lại đại khai sát giới! Hai vạn tính mệnh đó, trong mắt ngươi chỉ như con kiến thôi phải không!”

“Phàm nhân có chiến trường của phàm nhân! Tiên nhân, cút!” Cơ Phát la hét như tên lưu manh: “Tới chiến! Ân Thụ Đức! Ngươi muốn chiến, vậy chiến đi! Đường đường chính chính, binh cưỡi chiến mã! Phân rõ thắng bại! Chỉ lũ hèn nhát mới sử dụng pháp thuật đạo gia tiên gia! Chỉ lũ nhèn nhát mới mang viện binh!”

Cơ Phát vô lại gào thét bi thương, mở màn cho trận chiến công thành, cổng thành Tây Kỳ mở rộng, ngàn người xung phong, Trụ vương thét dài trên đài điểm tướng, đao phá thiên trong tay lưu chuyển ánh kim, nhảy xuống đài cao, cưỡi chiến mã phi như tên bắn.

.

Đám thập tiên Văn Thù vẫn lơ lửng giữa không trung như trước, nhưng Quảng Thành Tử lại quay đầu bay về phía Tây Kỳ.

Cụ Lưu Tôn hoàn toàn không sợ hãi, tức giận quát: “Văn Trọng! Ngươi làm nhiều chuyện bất nghĩa, coi sinh linh như cỏ rác, hôm nay kim tiên Côn Lôn ta phải thế thiên hành đạo!”

Văn Trọng chỉ cười lạnh nói: “Nếu không làm vậy, thì sao kéo được các ngươi hạ thế? Chẳng qua không biết kẻ nào, dùng đạo thuật tiên gia đồ sát phàm nhân trước!!!” Nói xong vung kim tiên, kim quang kín trời cuốn tới cửu tiên!

Trên trời dưới đất phân thành hai chiến trường, Văn Trọng chẳng chút sợ hãi, giũ khai thư hùng kim tiên, một mình đối mặt cửu tiên trận. Nháy mắt pháp bảo tề phi khắp trời, biển kim quang lấp lóe, kình khí cường hãn của Văn Trọng cuốn nên một cơn lốc, như bẻ gãy nghiền nát mà phá hủy tam bảo Thừng trói tiên, Cọc độn long, Tịnh ly bình. Quất cho Cụ Lưu Tôn miệng mũi trào máu, gân cốt đứt đoạn, té xuống đất.

Ngọc Đỉnh thấy phe mình bị áp chế, lập tức một kiếm xẹt ngang trời cao, thân cùng kiếm hợp nhất, xông vào Văn Trọng.

“Tới tìm chết!” Văn Trọng hét to, phất một roi qua.

Chín vị kim tiên Côn Lôn, khoảnh khắc vừa giao thủ đã tổn thất quá nửa, Quảng Thành Tử lui vào nội thành, nửa ngày sau lại xua ra một hài đồng, giục ngựa chạy như điên, vọt vào trong đại trận hai quân giao chiến trên mặt đất kia.

Dương Tiễn hít vào một hơi lãnh khí, nói: “Phiên thiên ấn? Ngươi…Quảng Thành Tử sư thúc!”

Hài đồng kia chạy vào trong trận, trong chớp mắt như chém dưa thái rau giết hơn ngàn binh sĩ Ân Thương, chỉ thấy một đạo huyết quang quanh quẩn qua lại giữa vạn người, mỗi nơi nó đến liền dẫn tới vô số tiếng thét thảm. Hài đồng hét lớn: “Hôn quân vô sĩ, giết mẫu hậu ta! Hôm nay ta phải vì mẫu báo thù!”

Hài đồng kia chính là môn đồ của Quảng Thành Tử, sau khi Khương hậu chết, chạy trốn tại ngọ môn Triều Ca, thái tử Ân Thương_____Ân Giao. Quảng Thành Tử đem bảo vật trấn sơn giao cho đồ nhi, mưu kế thực sự độc ác đến cực điểm, Ân Giao vốn là người tu đạo, nhưng vẫn còn một thân phận khác là thái tử Ân Thương, pháp bảo kia vừa giũ khai, không ai có thể chỉ trích tiên Côn Lôn sơn phá quy củ. Ân Giao như hổ nhập bầy dê, không người nào ngăn được! [đánh không lại thế là giở trò, đúng bản chất “danh môn chính phái” =))]

Trụ vương thấy binh sĩ phe mình chết thảm vô số dưới pháp bảo sắc bén kia, rống lớn một tiếng: “Nghịch tử! Ngươi thân là thái tử! Mà lại đồ sát con dân mình!” Đao phá thiên rời tay ném ra, đánh trúng Ân Giao ngã khỏi lưng ngựa, quân sĩ xung quanh bao vây ùn ùn, lại bùng nổ trận đoạn chi tiên huyết đầy trời, Ân Giao thu Phiên thiên ấn, huyết quang quanh thân xoay tròn qua lại, bò lên người, phóng vào Trụ vương.

Trụ vương đoạt qua một thanh trường kích, tung mình xuống ngựa, giết mở một con đường máu, song nhãn đỏ bừng như mãnh hổ, một kích vung ngang, quét đến Ân Giao gãy xương tay, té xuống đất. Sau đó dùng chiến kích chỉ từ xa, gác trên cổ họng Ân Giao, hết thảy trong thiên địa như tĩnh lặng, hai tay Trụ vương run rẩy, vô pháp đâm xuống.

Ân Giao đã hoảng sợ vô cùng, song mục phản chiếu phụ vương cả người đẫm máu, đôi môi run rẩy, như muốn mắng, nhưng mắng không thành lời.

Tiếng vang trong hư không như từ bầu trời truyền đến, chiến cục thay đổi. Văn Trọng đã thoát khỏi vòng vây tiên đạo, ngưng thần nhìn cả vùng đất, chỉ thấy trên chiến trường mờ mịt tiên huyết giăng khắp nơi như nối liền cùng một chỗ. Sau đó lại tựa vật sống ngọ nguậy không ngừng.

Văn Trọng lẩm bẩm: “Đó là thứ gì?”

Chớp mắt ngắn ngủi, huyết võng kia đã hình thành, tất cả kim tiên Côn Lôn đã thối lui, quanh mình tiên nhạc dồn dập, lưỡng quân mờ mịt, chỉ nghe phía chân trời truyền tới giọng nữ: “Cha giết con, quân giết thần…Ân Thụ Đức làm ra hành vi bất nghĩa này…”

Văn Trọng hít một hơi lãnh khí, trên mặt đất tấm huyết võng kia đã phủ xuống.

Dương Tiễn vừa thấy chiến cục thay đổi, cả kinh nói: “Nó là vật gì?”

Khương Tử Nha chậm rãi nói: “Pháp bảo của Nữ Oa nương nương_____Oan huyết thiên địa võng.”

Văn Trọng quát một tiếng giữa không trung, giũ khai kim tiên, chớp mắt thiên địa kim quang tứ xứ, cùng huyết võng đỏ rực kia cuốn lấy nhau.

.

Trụ vương thu trường kích, nói: “Nghịch tử, ngươi nếu đã không niệm phân tình, vậy…”

“Thần cứu giá chậm trễ, tội đáng muôn chết”

Trụ vương đột nhiên quay đầu, thấy lôi quang tan sạch, Thân Công Báo lộ nụ cười mỉm, cầm Lôi công tiên, nói: “Đại vương, đi theo thần thôi”

Bình địa nổ rền tiếng sấm, lưới sét kia bọc quanh Thân Công Báo và Trụ vương, hóa thành một đạo lưu tinh bay về hướng Côn Lôn sơn.

Lưu tinh lao về phía đài Phong thần, bốn bề lôi quang ẩn ẩn, điện mang tán loạn, Hạo Nhiên đang kinh hoảng ngẩng đầu thì Thân Công Báo đã từ trong lưu tinh bay ra, dừng ở không trung, Hạo Nhiên xoay người quát Hoàng Thiên Hóa: “Chạy mau! Đó là Thân Công Báo!”

Không như lúc trước linh hồn nhập bia, đạo bạch quang kia lại hung hăng đâm lên tấm bia đá! Trong tiếng nổ ầm ầm, đài Phong thần rực rỡ hào quang, thu thành một đoàn.

“Hạo thiên tháp!” Hạo Nhiên kinh hô.

Chỉ thấy đài Phong thần hóa thành một tòa tháp nhỏ lung linh, Hạo Nhiên xông lên phía trước, đoạt nó vào tay, nhưng Thân Công Báo giữa không trung lại cười, làm cái thủ thế “Tái kiến” với Hạo Nhiên.

Cấm chế quanh Hạo thiên tháp bị phá, Côn Lôn sơn chấn động kịch liệt. Tế đàn đổ sụp, Hạo Nhiên bị một cổ lực hút khổng lồ túm lấy, ngã vào một cái hố sâu không đáy.

Trong bóng tối vươn ra một cánh tay nắm chặt lấy tay Hạo Nhiên.

“Chớ kinh hoảng, Cô ở bên cạnh ngươi”

“Đại vương?”

Hạo Nhiên thoáng an tâm trở lại.

Nào ngờ cú rơi này lại là nghìn năm quang âm, vạn năm tuế nguyệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện