Trận chiến Trục Lộc, Hoàng Đế và Xi Vưu quyết đấu, là trận chiến đầu tiên từ lúc khai thiên lập địa đến nay, cũng là cuộc chiến cuối cùng.
Chiến trường chỉ có hai cây thần binh hào quang vạn trượng, không thể nhìn thẳng.
Ma thần Xi Vưu đầu ngưu thân sói đối đầu từ xa với kim giáp cự nhân Hoàng Đế, tình hình chiến đấu đã trở thành thế cục giằng co.
Bầu trời mây đen vần vũ, lốc xoáy cuồn cuộn, một luồng lôi quang giáng xuống! Oanh lôi ngừng, trong hố sâu xuất hiện thân ảnh của một thiếu niên.
Thiếu niên mặt xám mày tro, một tay vịn thành hố leo ra, kinh hoàng nhìn thấy ngoài hố người chết như núi, vội quay đầu nhìn lên, ý thức được trận chiến thần ma đã tiến vào giai đoạn mấu chốt, lập tức hô to: “Không! Chờ đã! Hiên Viên thị, hãy nghe ta nói!”
Hoàng Đế và Xi Vưu đồng thời gầm thét, giơ thần binh trong tay lên, phóng vào đối phương, hung hăng đâm đầu vào nhau. Thiếu niên liền lăn một vòng lao ra khỏi hố trũng, chạy vào chiến trường.
Thiếu niên phóng thanh hô: “Đừng đánh nữa! Tiếp tục đánh nữa con cháu của các ngươi sẽ tiêu luôn đó!” Đúng lúc đó Hoàng Đế bị đẩy một cú mãnh liệt, cước bộ lảo đảo, thiết ngoa như một tòa nhà lớn đạp “Ầm” xuống thiếu niên, trực tiếp giẫm thiếu niên mất gần nửa cái mạng.
“Hãy nghe ta nói…” Thiếu niên phát điên gào lên “Ta là xuyên việt tới! Tạm dừng! Giải lao giữa trận!” Bất ngờ Xi Vưu lợi dụng cơ hội, đột nhiên bạo khởi, móng thú đạp một cước lên thân mình thiếu niên. Lần này thiếu niên cái gì cũng không nói thành lời được nữa, thở hết nổi nằm rạp xuống đất, gian nan ngẩng đầu, ý thức dần dần rời xa, đôi mắt trông về một nơi, cảnh tượng mơ hồ không rõ.
Song Xi Vưu lại ý thức được trên mặt đất dư thêm một vật, quay đầu nhìn về phía hắn, một đôi hồng nhãn thị huyết như đèn pha quét tới quét lui, cuối cùng xoay người vươn yêu trảo, nhẹ nhàng nắm thiếu niên, túm hắn lên.
Nguyên khí ma thần tràn đầy quanh người thiếu niên, chốc lát hắn liền khôi phục ý thức, mở hai mắt, trông thấy một luồng kim quang nghênh diện mà đến, quát lên: “Cẩn thận!!”
Xi Vưu rống một tiếng chấn triệt thế gian rồi ngã xuống, bị cự kiếm kim sắc xuyên thấu ***g ngực, song mục chợt lóe hồng quang, mờ dần rồi tắt hẳn. Kiếm gãy, ma thần vẫn*. [*chết]
Hoàng Đế cởi mũ giáp, vứt sang một bên, thân hình dần dần thấp xuống, cho đến khi không khác với thường nhân. Mới như trút được gánh nặng, lau máu tươi ở khóe miệng, đi tới chỗ thiếu niên. Nói: “Ngươi là người phương nào?”
Thiếu niên oán hận quay đầu lại, sự phẫn nộ tràn ngập trong lời nói, quát Hoàng Đế: “Kiếm gãy rồi! Thế là xong! Hoàn toàn xong! Các ngươi sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn!”
Hoàng Đế tức giận nói: “Láo xược!” Đột nhiên phát hiện hơi bất ổn, vội đặt tay lên bả vai thiếu niên, hít một hơi lãnh khí hỏi: “Người nào phái ngươi tới?”
Thiếu niên nức nở nói: “Đông Hoàng…Đông Hoàng Thái Nhất!”
Hoàng Đế hỏi: “Thái Nhất không phải cai quản nhân gian năm nghìn năm sau sao? Xảy ra chuyện gì?”
Thiếu niên lắc đầu, đáp: “Nguyên khí thiên địa nhiễu loạn, bách tính trôi giạt khắp nơi, nhân thế sụp đổ, Đông Hoàng lệnh ta tìm thái cổ thập khí: chuông kiếm rìu bình tháp, cầm đỉnh ấn gương thạch. Cần có sức mạnh của mười món thần khí đồng thời phát động, mới có thể cứu vớt sinh linh giữa dầu sôi lửa bỏng”
Hắn lại thống khổ ngẩng đầu lên nói: “Đông Hoàng chuông còn chưa tìm được mà Hiên Viên kiếm đã bị gãy rồi!”
Hoàng Đế cũng không tức giận, để thiếu niên kia ngồi vững trên một tảng đá, vẫy tay gọi kim kiếm đã được thu nhỏ bay lại, hắn đặt kiếm gãy lên gối, trầm tư chốc lát, đáp: “Không sao đâu, Xi Vưu phải giết, nếu không nhân gian vĩnh viễn không có một ngày yên tĩnh. Mặc dù lúc này Hiên Viên kiếm gãy, nhưng…”
Chưa nói xong, bầu trời sấm vang từng trận, Hoàng Đế tự biết lỡ lời, sửa miệng nói: “Ta đưa ngươi đến một chỗ, trước tiên ngươi có thể tìm được năm vật”
Thiếu niên như từ trong tuyệt vọng nhìn thấy một con đường sống, ngẩng đầu lên nói: “Đưa ta đi đâu?”
Hoàng Đế dùng hai ngón tay trái vẽ một vòng ở trước người, đáp: “Thời đại Nữ Oa”
Phút chốc nguyên khí truyền khắp quanh người vạn cổ Thần hoàng, thiên địa quy nhất, huyền môn*rộng mở, lưỡng nghi đồ** hiện thế, xoay tròn, vô cùng vô tận, ngay tức khắc hút thiếu niên kia vào dòng chảy thời gian hỗn độn. [*từ này có rất nhiều cách giải thích phức tạp, theo ngữ cảnh ở đây thì có thể hiểu nó giống như một lỗ đen thời không;**xem hình minh họa]
“Đợi đã! Ngươi để cho ta nghỉ ngơi một chút rồi hẳn xuyên việt tiếp! Oa a_____ !”
Hoàng Đế tiện tay đem hai đoạn kiếm gãy ném vào bên trong huyền môn, nói: “Xuyên rồi lại xuyên, các ngươi đã quá quen rồi” Trong lời nói tràn đầy tiếu ý ấm áp.
Chiến trường chỉ có hai cây thần binh hào quang vạn trượng, không thể nhìn thẳng.
Ma thần Xi Vưu đầu ngưu thân sói đối đầu từ xa với kim giáp cự nhân Hoàng Đế, tình hình chiến đấu đã trở thành thế cục giằng co.
Bầu trời mây đen vần vũ, lốc xoáy cuồn cuộn, một luồng lôi quang giáng xuống! Oanh lôi ngừng, trong hố sâu xuất hiện thân ảnh của một thiếu niên.
Thiếu niên mặt xám mày tro, một tay vịn thành hố leo ra, kinh hoàng nhìn thấy ngoài hố người chết như núi, vội quay đầu nhìn lên, ý thức được trận chiến thần ma đã tiến vào giai đoạn mấu chốt, lập tức hô to: “Không! Chờ đã! Hiên Viên thị, hãy nghe ta nói!”
Hoàng Đế và Xi Vưu đồng thời gầm thét, giơ thần binh trong tay lên, phóng vào đối phương, hung hăng đâm đầu vào nhau. Thiếu niên liền lăn một vòng lao ra khỏi hố trũng, chạy vào chiến trường.
Thiếu niên phóng thanh hô: “Đừng đánh nữa! Tiếp tục đánh nữa con cháu của các ngươi sẽ tiêu luôn đó!” Đúng lúc đó Hoàng Đế bị đẩy một cú mãnh liệt, cước bộ lảo đảo, thiết ngoa như một tòa nhà lớn đạp “Ầm” xuống thiếu niên, trực tiếp giẫm thiếu niên mất gần nửa cái mạng.
“Hãy nghe ta nói…” Thiếu niên phát điên gào lên “Ta là xuyên việt tới! Tạm dừng! Giải lao giữa trận!” Bất ngờ Xi Vưu lợi dụng cơ hội, đột nhiên bạo khởi, móng thú đạp một cước lên thân mình thiếu niên. Lần này thiếu niên cái gì cũng không nói thành lời được nữa, thở hết nổi nằm rạp xuống đất, gian nan ngẩng đầu, ý thức dần dần rời xa, đôi mắt trông về một nơi, cảnh tượng mơ hồ không rõ.
Song Xi Vưu lại ý thức được trên mặt đất dư thêm một vật, quay đầu nhìn về phía hắn, một đôi hồng nhãn thị huyết như đèn pha quét tới quét lui, cuối cùng xoay người vươn yêu trảo, nhẹ nhàng nắm thiếu niên, túm hắn lên.
Nguyên khí ma thần tràn đầy quanh người thiếu niên, chốc lát hắn liền khôi phục ý thức, mở hai mắt, trông thấy một luồng kim quang nghênh diện mà đến, quát lên: “Cẩn thận!!”
Xi Vưu rống một tiếng chấn triệt thế gian rồi ngã xuống, bị cự kiếm kim sắc xuyên thấu ***g ngực, song mục chợt lóe hồng quang, mờ dần rồi tắt hẳn. Kiếm gãy, ma thần vẫn*. [*chết]
Hoàng Đế cởi mũ giáp, vứt sang một bên, thân hình dần dần thấp xuống, cho đến khi không khác với thường nhân. Mới như trút được gánh nặng, lau máu tươi ở khóe miệng, đi tới chỗ thiếu niên. Nói: “Ngươi là người phương nào?”
Thiếu niên oán hận quay đầu lại, sự phẫn nộ tràn ngập trong lời nói, quát Hoàng Đế: “Kiếm gãy rồi! Thế là xong! Hoàn toàn xong! Các ngươi sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn!”
Hoàng Đế tức giận nói: “Láo xược!” Đột nhiên phát hiện hơi bất ổn, vội đặt tay lên bả vai thiếu niên, hít một hơi lãnh khí hỏi: “Người nào phái ngươi tới?”
Thiếu niên nức nở nói: “Đông Hoàng…Đông Hoàng Thái Nhất!”
Hoàng Đế hỏi: “Thái Nhất không phải cai quản nhân gian năm nghìn năm sau sao? Xảy ra chuyện gì?”
Thiếu niên lắc đầu, đáp: “Nguyên khí thiên địa nhiễu loạn, bách tính trôi giạt khắp nơi, nhân thế sụp đổ, Đông Hoàng lệnh ta tìm thái cổ thập khí: chuông kiếm rìu bình tháp, cầm đỉnh ấn gương thạch. Cần có sức mạnh của mười món thần khí đồng thời phát động, mới có thể cứu vớt sinh linh giữa dầu sôi lửa bỏng”
Hắn lại thống khổ ngẩng đầu lên nói: “Đông Hoàng chuông còn chưa tìm được mà Hiên Viên kiếm đã bị gãy rồi!”
Hoàng Đế cũng không tức giận, để thiếu niên kia ngồi vững trên một tảng đá, vẫy tay gọi kim kiếm đã được thu nhỏ bay lại, hắn đặt kiếm gãy lên gối, trầm tư chốc lát, đáp: “Không sao đâu, Xi Vưu phải giết, nếu không nhân gian vĩnh viễn không có một ngày yên tĩnh. Mặc dù lúc này Hiên Viên kiếm gãy, nhưng…”
Chưa nói xong, bầu trời sấm vang từng trận, Hoàng Đế tự biết lỡ lời, sửa miệng nói: “Ta đưa ngươi đến một chỗ, trước tiên ngươi có thể tìm được năm vật”
Thiếu niên như từ trong tuyệt vọng nhìn thấy một con đường sống, ngẩng đầu lên nói: “Đưa ta đi đâu?”
Hoàng Đế dùng hai ngón tay trái vẽ một vòng ở trước người, đáp: “Thời đại Nữ Oa”
Phút chốc nguyên khí truyền khắp quanh người vạn cổ Thần hoàng, thiên địa quy nhất, huyền môn*rộng mở, lưỡng nghi đồ** hiện thế, xoay tròn, vô cùng vô tận, ngay tức khắc hút thiếu niên kia vào dòng chảy thời gian hỗn độn. [*từ này có rất nhiều cách giải thích phức tạp, theo ngữ cảnh ở đây thì có thể hiểu nó giống như một lỗ đen thời không;**xem hình minh họa]
“Đợi đã! Ngươi để cho ta nghỉ ngơi một chút rồi hẳn xuyên việt tiếp! Oa a_____ !”
Hoàng Đế tiện tay đem hai đoạn kiếm gãy ném vào bên trong huyền môn, nói: “Xuyên rồi lại xuyên, các ngươi đã quá quen rồi” Trong lời nói tràn đầy tiếu ý ấm áp.
Danh sách chương