Những viên đạn từ chỗ ngoặt tối đằng trước tàn bạo bắn tới.

Tôn Kiều đột nhiên đẩy Giang Thần ngã trở lại, Diêu Diêu phía trước hắn cũng bị xô ra.Nhưng Tôn Kiều thì bất lực không thể né tránh được."Oái.

.

."Rên lên một tiếng, Tôn Kiều đau đỡ ôm lấy vai, ngã trên mặt đất.

Khẩu Sirius trong tay rơi ra một bên."Không!" Hai mắt Giang Thần phủ đầy những tia máu.

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trong nửa giây liền bật dậy từ trên mặt đất, liều mạng mà đem Tôn Kiều ngã gục quay trở về.Viên đạn tàn nhẫn mà va chạm vào bức tường xi măng, làm tóe ra một mảnh vụn.


Cách đó không xa truyền đến kêu gào thét quái dị đáp lại, khóa chặt tâm trí của hắn trong không gian.Tôn Kiều.

.

.Nhưng Giang Thần lúc này tuyệt nhiên không nghe thấy gì cả.Nhìn hai mắt Tôn Kiều nhắm chặt, nỗi đau đớn run rẩy từ những đầu ngón chân lan tới da đầu, gần như xâm chiếm toàn cơ thể.Tất cả những điều trải qua trong vài ngày vừa rồi phút chốc đều hiện lên trong đầu hắn.Người phụ nữ thô lỗ ấy, người phụ nữ quyến rũ ấy.

.

.

Người phụ nữ mà anh ta yêu.

.

.]Là cô ấy đẩy mình ra.

.

.Tuy nhiên lúc này cô ấy.

.


.Khắp người toàn là vết máu.Vài giây trước còn nhảy nhót tưng bừng mà giờ đang yếu ớt nằm đây, Giang Thần cảm thấy trái tim như bị ngàn nhát dao cứa mạnh vào.Bên trong ánh mắt như rực lửa."Nó sẽ được băng lại chứ?""Vâng, vâng!" Diêu Diêu lúc này cũng bị Tôn Kiều thân thể đầy máu dọa cho sợ hãi suýt khóc.Mặt khác, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ trang nhã ngoài khuôn mặt hung dữ đó."Anh sẽ không làm, nhờ em." Giang Thần đem túi cứu thương khoác trên lưng nhét vào tay Diêu Diêu, sau đó bưng súng trường đi tới chỗ ngoặt trước mặt.Ồ ồ ồ! Lu Lu Lu Lu Lu!Những tiếng la hò không rõ nghĩa bộc phát bạo lực, ánh lửa từ nòng súng làm lộ ra những khuôn mặt xấu xí đang vui mừng.

Đám thổ dân này đã quen với việc sống ở bên dưới cống ngầm, vì thế có lẽ quen với việc nhìn trong bóng tối.

Mặc dù không có ánh đèn, bọn họ cũng có thể nhìn rõ.Bất kì ai đi ngang qua đây, đều sẽ trở thức ăn của bọn họ.Bất kể là chuột biến đổi, hay là con người."Ha ha, lũ súc sinh!" Giang Thần phẫn nộ gầm lên, vác súng lên thăm dò.Viên đạn sượt qua gò má, nhưng mà hắn không có cảm giác sợ hãi.

Như thể hắn đã bị đứt dây thần kinh đó vậy.Tất cả những gì còn lại bây giờ là giết chóc.Hướng về nơi phát xạ tia lửa, Giang Thần bóp cò.Khiến người ta bất ngờ ở chỗ.Mỗi tế bào bên trong cơ thể đều như đang gào thét, điên cuồng xao động.

Mhưng mà cái cảm giác này không những không ăn mòn ý chí của Giang Thần, ngược lại khiến hắn vô cùng tỉnh táo để khai triển hỏa lực.Sự tỉnh táo này chỉ để giết chóc.Giang Thần không để ý tới là EP trên cổ tay hắn lóe lên màu huỳnh quang vàng nhạt.Vứt ra một băng đạn rỗng và thô bạo thay vào băng đạn mới, Giang Thần kéo mạnh chốt súng, sau đó giơ súng trường lên tiếp tục xả đạn.Dần dần, thị giác bắt đầu trở nên xao động, mọi thứ hắn nhìn thấy giống như một dòng chảy hỗn loạn.

Loại cảm giác quái lạ này khiến Giang Thần bực tức gào lên, nhưng sự tức giận đó khiến cảm giác này càng ngày càng lan rộng.Khi hắn cố gắng co lại đồng tử, điều khiến cho người ta tập trung hơn, một cảnh tượng lạ kì mới hiện ra trước mặt Giang Thần.Từng chấm đỏ ẩn hiện nhảy nhót trong bóng tối, khuấy động ngọn lửa đang rực cháy trong tim.Hoặc là chính trái tim.Giang Thần gầm nhẹ một tiếng, cầm súng hướng về những chấm đỏ như thể cố bắn vào chúng."À ——!""Húuuuu!"Những tiếng kêu gào thảm thiết ấy khiến Giang Thần ngày càng điên lên, những kẻ kia thậm chí rời khỏi boong-ke, nổ súng hướng về các mục tiêu di động.Chiến thuật đèn pin ánh sáng mạnh đối với những tên thổ dân quen thuộc với bóng tối không thể nghi ngờ chính là một cơn ác mộng.

Tầm nhìn đều trắng xóa như tuyết chứ đừng nói gì đến việc nhắm bắn.


Sau khi rời khỏi boong-ke thì hầu như chẳng còn nhìn thấy gì, những tên thổ dân kia hầu như là bắn loạn xạ hết cả lên.Nhưng những viên đạn lạc này không ảnh hưởng chút nào tới Giang Thần.Khả năng xuyên giáp của PK2000 khiến cho bức tường boong-ke vốn đã mỏng manh giờ càng thêm yếu ớt.

Mặc dù là trốn ở phía sau cũng không tài nào giảm được nhịp tim đập liên hồi.Những viên trúng “hồng tâm” bắn ra một đống máu, rồi lại như bình thường.

Giang Thần không biết đã bắn ra bao nhiêu viên đạn trong tay, lúc này ý nghĩ duy nhất của hắn chỉ là xé toạc những thứ đã làm hắn điên lên kia!Dần dần, tiếng súng phía đối diện tắt hẳn.Giang Thần tàn nhẫn và dữ tợn khiến những tên man di mọi rợ sống bên dưới mặt đất đều phải sợ hãi.Người đàn ông này.

.

.

Là ma quỷ!Dịch: Chúa Tể Loli.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện