Một màn này chỉ còn lại âm thanh hít thở, đã có người bắt đầu âm thầm suy đoán sức lực của Trình Đại Lôi.

Bên trong gian phòng bằng đất, Trình Đại Lôi nhìn cảnh này qua lớp giấy dán cửa sổ, miệng mím chặt: "Được rồi, đã đến lúc ta biểu diễn rồi."

Tô Anh nhìn hắn, ánh mắt nhìn theo bóng lưng hắn biến mất trong phòng. Sau đó nàng nghiêng người về phía cửa sổ và nhìn chằm chằm vào chuyển động bên ngoài.

Ngay khi Trình Đại Lôi bước ra khỏi nhà, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hắn. Có sự tò mò trong mắt họ, nhưng cũng có đầy sự sợ hãi và lo lắng.

Tần Man nhanh chân đi tới: "Đại đương gia, cùng ta vật tay đi.”

Mọi người lên tinh thần, trong lòng nói: Trăm nghe không bằng một thấy, còn người này tài năng thực sự như thế nào thì phải nhìn mới biết được.

“Vật tay cái gì chứ, mau làm việc, làm việc đi.”

Trình Đại Lôi bất chấp lời mời khiêu chiến của Tần Man, bước lên trước. Đứng ở phía sau, Tần Man đột nhiên hét lên: "Ngài xem thường Tần mỗ sao!"

Hắn nắm chặt tay và lao tới sau lưng của Trình Đại Lôi, xuất quyền như mãnh hổ, không nghi ngờ gì rằng nếu nắm đấm này đánh trúng, nó có thể trực tiếp nện đát đá.

Trình Đại Lôi đột nhiên quay đầu, không nhanh không chậm tiếp được nắm đấm của Tần Man.

Sau đó là một trận đấu sức, trên mặt Tần Man đều nổi đầy gân xanh, khuôn mặt đen kịt đỏ lên, hiển nhiên đã dùng hết sức lực. Nhưng gương mặt của Trình Đại Lôi vẫn không có một giọt mồ hôi nào, trông rất bình tĩnh và điềm đạm.

"Cút!"

Trình Đại Lôi đột nhiên chợt quát lớn một tiếng, cánh tay bỗng nhiên phát lực, thân thể Tần Man giống như diều đứt giây, bị ném ra xa 7, 8 mét.

Trình Đại Lôi cất bước đi qua, đem hắn từ dưới đất kéo: "Ngươi không sao chứ."

"Không có việc gì, đa tạ Đại đương gia thủ hạ lưu tình."

"Được rồi, về sau đừng kích động như vậy, ta hôm nay chỉ xuất ra 6 phần lực, bằng không, ngươi đã thật sự bị thương rồi.”

Xoạt!

Tất cả mọi người chấn kinh, ngơ ngác nhìn Trình Đại Lôi, như thể là đang nhìn thấy quỷ.

Như thế này, mà chỉ có 6 phần lực!

Trong ánh mắt của mọi người nửa ngưỡng mộ nửa sợ hãi, Trình Đại Lôi bước về phòng. Tô Anh vội vàng ngồi thẳng dậy, kỳ quái nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trình Đại Lôi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Ngươi làm sao?"

“Đau eo a.”

Khối lượng công việc của kế hoạch lần này là rất lớn, hầu hết đại bộ phận đều cần phải phá dỡ và xây dựng lại, tuy nhiên với nhân lực đầy đủ thì đây không phải là vấn đề, tiến độ kế hoạch đang tiến lên với tốc độ khủng khiếp.

Vấn đề thực sự không phải ở đây, mà là những tên sơn tặc này đang làm việc. Họ là sơn trại, không phải là những người tốt và cả tin, họ không chỉ là những người lao động đến làm việc để kiếm năm phần lương thực một ngày và hai bữa ăn no. Nhiều người trong số họ đến đây nhằm muốn chiếm đóng nơi đây. Những người này thế nhưng lúc nào cũng có thể xào rơi lão bản, nói là “Xào”, chính là xào theo nghĩa đen.

Khi kế hoạch gần hoàn thành, vấn đề càng trở nên nổi cộm. Thứ nhất là ngày càng có nhiều người không chấp nhận mệnh lệnh của Hoàng Tam Nguyên. Sau đó lúc ăn cơm lại hùng hùng, hổ hổ, hở một chút là muốn động thủ hạ cước.

Buổi trưa ngày hôm nay, Chu Tiểu Thụ bưng một bát mì, nói cách khác, mùi vị của mì thực sự rất thơm.

"Tất cả nhanh lên một chút ăn, cơm nước xong xuôi chúng ta cứ động thủ." Cao Phi Báo.

Chu Tiểu Thụ dừng lại, hắn không muốn làm điều đó. Hắn đã cảm thấy rất hạnh phúc với năm cân ngũ cốc mỗi ngày và hai bữa ăn đầy đủ. Nếu những ngày như vậy có thể diễn ra mãi mãi, thì chắc chắn kiếp trước mình phải tích đức lớn mới có được phước báu như vậy.

Thế nhưng hắn chỉ là một tên tiểu tặc nhỏ, phải nghe theo lệnh của Nhị đương gia.

"Nhị đương gia, thế nhưng là Tần đại ca...Khí lực của Tần Man như thế nào, ngài cũng biết đi, ta lại nghe nói Đại đương gia của Cáp Mô trại còn có Ngũ lôi pháp.”

"Vô nghĩa." Cao Phi Báo nói: "Hai ngày này ta một mực cố ý gây chuyện, nhằm thăm dò phản ứng của bọn hắn. Nếu thật có Ngũ lôi pháp, hắn đã sớm dùng, còn có thể dung túng cho ta như vậy sao. Nghe ta, cơm nước xong xuôi, trước không động, cứ nhìn ánh mắt của ta mà hành sự.”

“Ừm, tốt.” Mấy người nhỏ giọng đáp ứng, trong lòng vẫn có chút sợ hãi Ngũ lôi pháp.

Trong nháy mắt buổi trưa liền trôi qua, trước kia, mọi người đã bắt đầu làm việc, nhưng hôm nay đám sơn tặc đã tốp năm tốp ba nằm trên mặt đất, bất động.

"Mọi người bắt đầu làm việc, làm việc!"

"Hoàng quản gia, trời nóng như vậy, làm việc thế nào, phơi nắng mà chết thì phải làm sao.” Cao Phi Báo miễn cưỡng nói.

"Ha ha, các huynh đệ, chúng ta nắm chặt thời gian làm việc, ban đêm ta sẽ thêm cơm."

"Ăn thịt rồng cũng làm không được.”

Vẫn không thấy ai nhúc nhích, cả đám cười thầm. Hoàng Tam Nguyên liếc nhìn xung quanh, hắn biết rằng mọi thứ đã bắt đầu trở nên không thể kiểm soát được.

“Này đi qua mấy người, đập nát tảng đá này đào tường chắn đi.” Hoàng Tam Nguyên đi tới một tảng đá lớn bị chôn dưới đất.

"Tảng đá kia hơn ngàn cân, ai có thể đập vỡ nó, chẳng bằng Hoàng quản gia thử một chút."

"Bằng không kêu Trình đương gia thử một chút, hắn không đủ sức cầm lên ném đi sao."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện