Lâm Thiếu Vũ vỗ mông ngựa đi về phía trước, trong tay cầm một thanh thiết thương: "Tiểu Tặc, chỉ cần ngươi có thể tiếp đủ ba chiêu của ta, ta đây liền thả cho ngươi một con đường sống.”

Trình Đại Lôi tập trung lực chú ý lực trên thân Lâm Thiếu Vũ, trong đầu liền xuất hiện thông tin của đối phương.

Tính danh: Lâm Thiếu Vũ (Một du hiệp xuất thân bình thường)

Kỹ năng: Phá Lãng Thương

Thuộc tính ẩn: Nam nhân quyết chí trở thành đại hiệp.

Lấy kinh nghiệm nhiều năm chơi game của Trình Đại Lôi, các thứ bậc: phổ thông, ưu tú, đỉnh cấp, tuyệt thế, truyền thuyết,…Lâm Thiếu vũ chỉ là một đáy cấp tận dưới “Phổ thông”, vậy mà ngông cuồng như thể là một vị đại anh hùng, ta còn tưởng rằng ngươi là siêu cấp ngưu nhân đấy.

“Ta đây sẽ không chết trong tay quỷ vô danh, ngươi là ai, xưng tên ra!” Trình Đại Lôi quan sát tình huống xung quanh, tự lên kế hoạch, một bên lặng lẽ giục ngựa, rút ngắn khoảng cách với Lâm Thiếu Vũ.

“Thương Hải, Lâm Thiếu Vũ." Lâm Thiếu Vũ nghiêm túc nói, tôn trọng địch nhân là một yêu cầu cơ bản của đại hiệp. Sau đó, hắn cảm thấy không trả lễ lại thì cũng không hay, vì vậy liền mở miệng hỏi: “Còn ngươi là ai? Cáp Mô đại vương hay Ngọc Diện thư sinh?”

“Ta sao…” Trình Đại Lôi nhìn dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Lâm Thiếu vũ, hắn lấy tay gãi gãi đầu: “Nếu không thì, Vịnh Xuân, Diệp Vấn?”

“Ồ!”

Lâm Thiếu Vũ mở to hai mắt, đế quốc mười ba châu, 108 thành, chưa từng nghe nơi này tên là Vịnh Xuân, hơn nữa cái tên này…nghe qua có chút kỳ lạ.

Giờ phút này, hai con ngựa đã tụ chung một chỗ, Lâm Thiếu Vũ đã nằm trong phạm vi công kích của Trình Đại Lôi, hắn lập tức vung mạnh thanh rìu lớn, đập thẳng vào đầu đối phương.

“Nộp đầu ra đây!”

Đòn tấn công này dựa theo loại quỹ đạo cố định nào đó, tựa như một chiêu này, Trình Đại Lôi đã luyện tập qua vô số lần. Lâm Thiếu Vũ còn đang sững sờ, tự hỏi mình có nên nói câu “Ngưỡng mộ đã lâu” các loại, liệu rằng đối phương có cười chê mình không hiểu quy tắc giang hồ, mặc dù trước đó, mình còn chưa có nghe qua thanh danh này.

Đòn đao thình lình giáng tới, Lâm Thiếu Vũ mới hốt hoảng dùng thương đỡ lấy, trọng lượng của rìu đã không nhẹ, cộng thêm tâm tình của Trình Đại Lôi đang thả lỏng, một đòn này liền nện Lâm Thiếu Vũ rớt đài.

Hắn vỗ mông ngựa tiến về phía trước, thả người vọt ở trên xe ngựa, một cước đem Mã Phu đạp xuống, dùng rìu đâm một nhát vào mông ngựa, hí hí…..

Liệt mã hí to một tiếng, kéo theo xe ngựa chạy như điên về phía trước, đao rìa trong tay tung ngang dọc, cứ thế lao ra khỏi vòng vây.

“Đuổi theo, mau đuổi theo! Làm mất thiêu phu nhân, các ngươi đều phải chết.” Hoàng Tam Nguyên lập tức hô to.

Binh Sĩ xung quanh còn đang trợn mắt hốc mồm, cho tới bây giờ còn không có lấy lại tinh thần, làm sao mạc danh kỳ diệu, lại để cho tên tiểu tặc này cướp thiếu phu nhân đi.

Lâm thiếu gia từ trên đất bò dậy, trở mình lên ngựa, trong tay nắm chặt thanh thương, hắn thề phải đánh chết kẻ đánh lén sỉ nhục kia, rửa sạch thanh danh này.

Đô, nhiệm vụ lần thứ nhất ăn cướp hoàn thành, khen thưởng lần 1.

Đô, nhiệm vụ cướp đoạt áp trại phu nhân giai đoạn thứ nhất hoàn thành, khen thưởng…

……………………….

“Linh nhi, nhanh chóng đóng cửa trại lại….” Từ Thần Cơ thần tốc chạy về sơn trại.

"Cha, ngươi làm sao một người trở về, Tiểu Trại Chủ đâu??"

"Ai, cái tên kia làm càn làm bậy nên đã chết, nếu không phải ta đa mưu túc trí, thần cơ diệu toán, trọng yếu nhất là chạy nhanh, thì làm sao ngươi có thể gặp được cha.”

Từ Thần Cơ bổng nhiên vỗ đầu một cái, trên mặt lộ ra tia thống khổ.

"Cha, người chết không thể sống lại, ngươi cũng không cần quá khó chịu." Từ Linh khẽ thở dài.

"Khổ sở, ta khổ sở cái gì, ta khổ sở chính là con ngựa kia kìa, thật đáng tiếc, ai..." Từ Thần Cơ nhanh chóng lên tinh thần: “Không thể ngồi đợi tiếp ở sơn trại này nữa, ngươi nhìn xem có đồ vật gì, đều mang đi hết, ta nhớ trong bếp hình như còn có chút đậu nành.”

………………………………

Phóng ngựa chạy như điên, Trình Đại Lôi đã một thân đầy mồ hôi, đằng sau lưng, Lâm Thiếu Vũ và đám người kia đang đuổi sát theo, khoảng cách càng ngày càng gần, nếu như bọn họ đuổi kịp, đoán chừng chính mình chỉ có một con đường chết.

Đô, ngươi đã thu hoạch được một lần rút thưởng, có nên hiện tại rút ra.

“Rút, rút, rút…” Trình Đại Lôi quất roi lên mông ngựa.

Đô, thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy năng lượng, ngươi đây là muốn quất ngựa hay là muốn rút thưởng?

“Ta rút ông nội ngươi.” Trình Đại Lôi tức giận đến nổ tung, hệ thống này là đang muốn đùa chết ta sao, hiện tại đã như vậy, liền dứt khoát một chút được không: “Ta muốn rút thưởng.”

Đô, bắt đầu rút thưởng.

Trong đầu ngay lập tức xuất hiện một hộp quay, bên trong chứa đầy trứng nhỏ đang lăn lộn, Trình Đại Lôi lòng nóng như lửa đốt, cảm giác đi qua mỗi một giây đều vô cùng dài dằng dặc.

Quay đầu lại, Lâm thiếu gia kia đuổi đến càng ngày càng gần, tròng mắt đỏ hoe, chỉ cần bị hắn đuổi kịp, không cần hoài nghi, khẳng định sẽ bị một đao đâm đến lạnh thấu tim.

"Hệ thống lão đại, ngài còn có thể nhanh lên một chút không, thời gian của ta không có nhiều đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện