Từ Thần Cơ, Từ Linh, Tần Man... Nói tóm lại, kỳ thực chính là đồ nhà quê. Người duy nhất trong sơn trại có thể nhìn thấy mọi mặt của xã hội chính là Lâm Thiếu Vũ. Dù sao người ta ra sân có trang bị mạnh, có súng có ngựa có y phục nguyên bộ lam trang. Bất quá, nhìn thấy cảnh này, Lâm Thiếu Vũ cũng chỉ miễn cưỡng bảo trì trấn định. Việc này giống như đêm 81 chiếc xe sang trọng bày trước mặt một phú nhị đại, sao có thể không khiến lòng người hốt hoảng.

Đương nhiên trận chiến đấu này còn để lại đồ tốt, tỉ như khôi giáp, binh giáo, nhưng trại Cáp Mô nhân thủ quá ít, thực sự mang không nổi. Đành phải bỏ lại một phần, trước tiên là thu dọn bầy ngựa quý giá này, còn lại…chỉ có thể cố nén đau thương.

"Linh nhi, đem ngựa đi đường cho tốt, chúng ta về sơn trại!”

Từ Thần Cơ chất một thanh đao cuối cùng lên xe ngựa, bây giờ chiếc xe ngựa này đã bị ông ta đổ đầy, không bỏ xuống được bất kỳ vật gì.

Tần Man trong tay cầm thêm hai tấm thiết cung, vác trên lưng lấy bao đựng tên, hàm hàm cười.

“Lão Từ, nhiều ngựa như vậy, ngươi cưỡi sao hết, hay là để nhị gia đây mượn một ít đi!”

Một âm thanh trêu tức vang lên, một đội người từ trong núi rừng chậm rãi đi ra, Từ Thần Cơ giật mình, bọn họ chính là Phi Hổ trại, hai huyên đệ Cao Phi Hổ, Cao Phi Báo.

"U, Nhị đương gia, hiếm thấy a, ngài hôm nay dậy sớm thế!”

“Lão già, đừng nói nhảm!” Phi Báo khinh thường nói.

Cao Phi Hổ lạnh lùng hừ một tiếng: "Lão từ, trại Cáp Mô vậy mà phát tài rồi nha, các ngươi ăn thịt lại để cho chúng ta gặm xương cốt, nói đi, nhóm ngựa này làm sao chia!”

Từ Thần Cơ giật mình, ánh mắt nhìn một vòng xung quanh, từ bên trong rừng núi, từng tốp người chậm rãi đi ra. Không chỉ có một nhà Phi Hổ trại, mà còn có Hạnh Hoa lĩnh Tiểu Bạch Lang, Cẩu Đầu lĩnh Thiên Trượng Xà, Ngốc Đầu sơn Hùng Đại Hùng Nhị...Hơn phân nữa sơn tặc ở núi Thanh Ngưu đều có mặt, bọn họ không mang theo nhiều người, phần lớn tầm 20 30 người, nhưng vẫn hơn nhân số của Cáp Mô trại.

Hiện tại bọn hắn đều nhìn chằm chằm vào 81 con ngựa, lộ ra ánh mắt tham lam.

“Bọn ta dựa vào bản thân lấy được số ngựa này, sao phải chia cho các ngươi!” Từ Linh.

"Linh nhi, im miệng." Từ Thần Cơ lập tức quát con gái của mình, sau đó liền nở một nụ cười lấy lòng hướng tới mọi người nói: “Các vị lần này cũng vất vả rồi, chắc hẳn cũng kiếm được không ít đi.”

“Sao bằng được các ngươi.” Cao Phi Hổ nói: "Cáp Mô trại ăn to, chúng ta chỉ nhặt được chút sương vụn. Nhưng nhiều ngựa tốt như vậy, Cáp Mô trại các ngươi lại muốn nuốt hết sao!”

Hôm nay đám sơn tặc này, mỗi người đều cướp được vài thứ, binh giáo, khôi giáp cũng có thể làm cho đám thủ hạ tăng sức chiến đấu lên một bậc. Thế nhưng, cũng không so được với trại Cáp Mô, mấy thứ khác không nói tới, chỉ nói đến mấy con ngựa trước mắt này, cùng một xe ngựa chở đầy binh khí, khôi giáp, cũng đủ để làm đám người ở đây thèm chảy nước dãi.

“Ta thấy cũng không cần phân, cứ tự thân cướp đoạt, ta muốn con ngựa trắng kia." Cao Phi Báo quát to một tiếng, dẫn đầu vỗ mông ngựa phóng tới.

Các nhà sơn tặc cũng bắt đầu rục rịch, người nào cũng không muốn bị thất thế.

Sưu!

Một tiếng động phát ra, trực tiếp bắn trúng mắt phải của con ngựa, Hôi Mã gào thét một tiếng, phù phù ngã xuống đất, kéo theo Cao Phi Báo cũng ngã lăn sòng.

"Ai, ai!" Cao Phi Báo đứng lên cầm theo đại đao gọi lớn.

Cung tên trong tay Tần Man giơ cao, từ phía sau rút ra mũi tên, đặt lên trên dây cung, mũi tên theo ánh mắt của hắn, chuyển động qua thân thế của đám sơn tặc.

Người này, tiễn pháp thật đáng gờm!

Đám sơn tặc đều âm thầm khen một tiếng trong lòng, nhất thời đem ngựa ghìm lại.

Cao Phi Hổ cười lạnh một tiếng: “Nhìn ý của Cáp Mô trại, là không muốn chia chát cho huynh đệ ta?”

Tần Man mặt mày xanh lét, không nói một lời, chỉ là đem cung tiễn nhắm chuẩn Cao Phi Hổ.

Trên thực tế, Từ Linh cùng Từ Thần Cơ cũng không thể đánh nhau, lực chiến đấu vỏn vẹn của Cáp Mô trại chỉ có một người duy nhất là Tần Man. Mà hắn vừa mới cùng 100 kỵ binh ác chiến, lúc này khí lực còn lại cũng không thừa bao nhiêu.

Song phương giằng co với nhau, Cao Phi Hổ xách đại đao trong tay, nhưng không có cùng Tần Man động thủ.

“Hàng lớn như vậy, không lẽ trại Cáp Mô muốn nuốt một mình, chừa một chén canh cho huynh đệ bọn ta cũng không muốn?” Cao Phi Hổ nắm chặt chuôi đao.

"Vậy theo Cao đương gia, chúng ta chia như thế nào đây?"

Ngay vào lúc này, một đạo âm thanh lười biếng vang lên, bọn sơn tặc nghiêng đầu qua, liền thấy từ trong sơn cốc, một con sấu mã chậm rãi đi ra, ngồi phía trên là một người trẻ tuổi, trên vai còn vác thêm một thành đại phủ.

"Đại đương gia!" Ba người Từ Thần Cơ đồng thời nói.

Bọn sơn tặc xì xào bàn tán, đấy chính là con trai của lão trại chủ Cáp Mô, nghe đồn hắn là kẻ vô dụng, nay tận mắt nhìn thấy, xem ra lời đồn cũng chỉ là lời đồn thôi.

Trình Đại Lôi mang theo Đại Phủ đi vào trung tâm vòng vây, Cao Phi Hổ tỉ mỉ quan sát, phát hiện dưới loại tình huống này, người này vẫn như cũ trấn định như vậy.

“Thế nào, không phải muốn chia chác sao, hay để ta chia cho nhé?” Ánh mắt Trình Đại Lôi nhìn quanh một vòng, nói tiếp: “Đem tất cả giết hết, vậy cũng không cần phân chia nữa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện