Khi tới Tần quốc, đoàn xe của người Hồ toàn mặc quần áo lông cừu, trời nóng thế này hàng ngày phải đi đường, trông mấy con ngựa đều gầy đi rồi. Đường về nhẹ nhàng hơn nhiều, cho dù Ô Lực Cát đã đổi hơn một nửa số bạc thành đồ vật để mang về, những đồ đó cũng chưa làm đầy những cái xe này.
Vì để ngựa bớt chở nặng, bọn họ mở ra rồi chia ra, cho mỗi con kéo một ít. Như vậy thì sức nặng trên mỗi chiếc xe không lớn, chạy sẽ nhanh hơn lúc đi.
Hơn nữa thời điểm nóng nhất cũng qua nhanh, đi về hướng bắc càng đi càng mát, một đoàn hăng hái ngẩng cao đầu, họ đang tưởng tượng anh chị em trên thảo nguyên của họ nhìn thấy họ mang những đồ vật này về sẽ vui sướng thế nào.
Tần quốc ở phía Nam thực sự là có nhiều đồ tốt, bọn họ không chỉ có mỏ ngọc thạch, còn có đường bờ biển, lại có đức vua anh minh lãnh đạo phát triển mạnh mẽ.
Người Hồ quốc tính trở về sẽ chăm dê cho thật tốt, lông dê bán rất có lời, họ kéo sang một đám là có thể đổi về nhiều đồ như này, có có tiền dư. Bình thường muốn mua những thứ này cho dù có tiền thì vẫn phải tìm cách, giữa các nước cũng không đoàn kết hữu ái như vậy.
Hồ quốc không bán ngựa chiến cho Lương quốc, Lương quốc không nói gì à?
Lương quốc làm khó họ ở các mặt như muối, chè và rượu.
Truyện được đăng ở dd l3 quy don
Muối thì khỏi phải nói, đó là đồ thiết yếu trong cuộc sống.
Rượu, thứ này thì trời lạnh bọn họ cũng tiêu thụ nhiều, nhưng họ ủ được ít, bởi vì ủ rượu cần có lương thực, trên thảo nguyên không trồng được lúa, chính mình ăn còn không đủ.
Lần này khá tiếc ở chỗ không đổi được nhiều rượu, chủ yếu là Lương quốc vẫn chưa sản xuất mạnh về rượu, giá rượu bên họ không rẻ, lấy tiền này đi mua vải mua giày lãi hơn nhiều.
Ngươi nói Ô Lực Cát khờ, những quyết sách của hắn ta cũng không có vấn đề gì lớn, ngươi nói hắn ta thông minh lanh lợi thì hắn lại chưa đủ.
Vì thế ý kiến của Đông Ca là, người thảo nguyên bọn họ hiền lành chất phác, không giống người Trung Nguyên đã quen đấu đá nhau.
Phùng Niệm nghe xong, hiếm khi không cãi lại nàng, tâm trạng Phùng Niệm tốt, lần này thu được rất nhiều lông dê, nhiều đến nỗi nàng giục nhân viên kỹ thuật làm xà phòng rồi dẫn theo mấy chục người làm thành một thùng nước xà phòng lớn để giặt lông dê, giặt rất nhiều lần.
Ngay từ đầu nước đó bẩn thật, về sau xà phòng bám vào lông dê, làm sạch lông dê, loại bỏ được hơn chín phần mùi. Sau khi họ hong khô, họ dùng một loại lược đặc biệt chải xuôi lông dê, sau đó mới mới đưa vào xưởng dệt.
Bên phía xưởng dệt đã chia đều một phần thiết bị và nhân công tới kéo len dê, cảm giác cho ra rất tốt.
Dù sao thì Phùng Niệm xem xong thì rất hài lòng.
Duy nhất đó là màu gốc của lông dê này, dệt ra không đẹp như áo len nhiều màu sắc mà cô từng thấy ở kiếp sau. Phùng Niệm đã từng nghĩ tới việc nhuộm màu, về sau lại bỏ qua ý tưởng này, không phải vì không làm được, mà là vì sau này tiếp tục kiếm lời.
Làm sản phẩm chính là như vậy, bây giờ trên chợ vẫn chưa có, thế chúng ta có thể làm từ cái phổ thông, bán một cái phổ thông trước, năm sau lại làm bản nâng cấp, năm sau tiếp tục thăng cấp kiếm lời.
Một lần mà đã hoàn hảo, thế không ảnh hưởng tới buôn bán sau này? Phùng Niệm tận mắt nhìn thấy cuộn len sợi đầu tiên đi ra, nàng dùng cuộn len sợi này biểu diễn thực tế một lần cho công nhân dệt áo len mà nàng tuyển lúc trước. Len sợi tiếp sau đi ra, các công nhân đã bận rộn.
Công việc dệt áo len này không tính theo giờ, chủ yếu là muốn phòng ngừa tình huống cầm tiền xong làm việc câu giờ, nàng tính theo số sản phẩm, tất nhiên áo len size lớn, vừa, nhỏ và áo len trẻ em có giá khác nhau, dệt xong lập tức nghiệm thu, đạt tiêu chuẩn là lĩnh tiền.
Đặt ra quy định này, khiến cho công nhân không muốn về sớm, một đám người cứ muốn làm đến khi trời tối đến mức không nhìn thấy gì mới ra về, hôm sau trời sáng lại tới.
Lúc mới làm chưa quen tay, dệt còn chậm, còn có người làm sai phải gỡ ra làm lại. Sau khi dệt xong cái thứ nhất, năng suất đã nâng cao rõ rệt, cũng không cần Phùng Niệm chạy qua xem thường xuyên nữa, diễn đàn lê quý đôn những công nhân đó vừa nói chuyện vừa làm việc, làm đến khí thế ngất trời.
Trước đây, rất nhiều người ở các nước khác đều nghĩ sớm muộn gì Tần quốc cũng trở lại như cũ. Nam nữ bình đẳng không làm nổi, bởi vì trên mặt cống hiến nam nữ vốn không đạt được bình đẳng, người kiếm tiền là nam nhân, ngươi còn có thể cưỡi lên đầu nam nhân sao?
Tình hình hiện tại đã chứng minh bọn họ sai rồi.
Sai hoàn toàn.
Cho dù có những người trong xương tủy vẫn thích nhi tử hơn, bây giờ đẻ ra cô nương cũng không chê, cô nương tốt mà, cô nương khéo tay, rất nhiều nhà máy tuyển người còn thiên vị họ hơn.
Ví dụ như nhóm người đan len sợi kia, đúng là bàn tay kiếm tiền tốt.
Bây giờ nhà ai có một công nhân làm áo len thì rất ghê gớm, không biết trong nhà phát đạt nhiều thế nào, đan áo len về không phải làm gì hết, còn có người đun nước ấm cho nàng ngâm tay.
...
Phía Tần quốc đã dùng tình huống thực tế chứng minh, đa số mọi người đều rất đúng.
Ngươi không cho thê tử kiếm tiền chỉ tiêu tiền, ai cũng không coi ngươi là bàn ăn, bây giờ có những nữ nhân rất lợi hại, kiếm tiền còn được nhiều hơn so với nam nhân, ra ngoài cũng ưỡn sống lưng thẳng hơn.
Phùng Niệm thích nhất là xem những thay đổi này, nhìn thấy những tiểu muội trẻ tuổi, bác gái, đại thẩm đi trên đường nói chuyện hăng hái, âm lượng vang dội, nàng rất vui mừng. Dd lqd
Lại nói đến Ô Lực Cát, đi đường hai tháng trời, hắn ta và đội xe trở về thảo nguyên vào mùa thu.
Hồ Vương nghe nói nhi tử đã vào thảo nguyên thì lập tức phái người đi đón, ông ta ở trong lều của vương đợi nửa ngày, sốt ruột hỏi hắn ta tình hình thế nào?
Chuyến này có suôn sẻ không? Bạc đổi lông dê thì sao?
Ô Lực Cát lập tức phân phó dũng sĩ đi cùng khiêng bạc vào.
Hồ Vương mở ra nhìn thì rất vui mừng, nhìn lâu thì cảm thấy không đúng: "Con bị người ta lừa à? Con cảm thấy con số này đúng không?"
Người ở thảo nguyên đợi hắn ta trở về đã tính được số bạc đổi về từ lâu rồi, Khánh Cách Nhĩ Thái và bọn họ đồng thời nhìn về phía Ô Lực Cát, đợi hắn ta giải thích.
Ô Lực Cát cười ha hả nói: "Con thấy bên phía Tần quốc có nhiều đồ tốt nên đã lấy phần lớn số tiền để đổi đồ rồi, vì chúng ta đã bán rất nhiều lông dê sang đó, Tần Hoàng rất hào phóng với con, những thứ kia đổi cho cá nhân thì không đổi được những thứ mà muốn mua cũng không mua được, con đã mua được rồi."
Ô Lực Cát nói, người đi cùng khiêng bạc đi vào gật đầu.
Nhìn họ ngốc như thế, suýt thì Hồ Vương qua đời ngay tại chỗ.
Hồ Vương sáu mươi tuổi ôm ngực hít thở mấy cái, cảm thấy ổn hơn một chút rồi, ông chửi Ô Lực Cát như tát nước vào mặt: "Phá gia chi tử mà! Tên phá gia chi tử nhà ngươi! Hắn nói không dễ bán cho người khác là ngươi tin hả? Ngươi ngốc à? Nếu có người chạy tới mua dê của bản vương cũng nói dê của ta đổi được một người ta chắc chắn không nỡ bán cho hắn, đó là vì lôi kéo làm quen lừa người ta tiêu nhiều ngươi có hiểu không? Ngươi bị lừa thật rồi.
Ngươi mua cái gì? Mua rượu mua rau chưa?"
Ô Lực Cát rất là thật thà lắc đầu.
Hồ Vương lại muốn ngất xỉu, may có Khánh Cách Nhĩ Thái đỡ, Khánh Cách Nhĩ Thái hỏi: "Nhị Ca, rốt cuộc huynh đã mua cái gì về? Những thứ đó có tác dụng gì, huynh nói với phụ hoàng xem nào."
"Mua mấy ngàn đôi giày, tiêu tiền vào chỗ này là nhiều nhất, còn có ba xe vải bố, ngoài ra là đường, muối, mứt quả, quả khô..."
Đường và muối nghe còn giống tiếng người, những cái khác là cái gì?
Vải bố là cái gì Hồ Vương không biết, nhưng hắn biết giày, nữ nhân nhà nào cũng biết làm cái này, mua về làm gì?
"Không được, bản vương phải từ từ..."
Ô Lực Cát vốn là tới tranh công, không ngờ cha hắn lại tức thành thế này, vẻ mặt hắn ta cứng lại nói: "Toàn là đồ rất tốt mà, đặc biệt tốt."
"Có tốt hơn nữa thì cũng toàn là giày, giày đẹp làm gì?"
Chỉ dùng thôi thì không được, Ô Cát Lực giục dũng sĩ ở bên cạnh đang há hốc mồm nhìn đi lấy hai đôi tới, huynh đệ hắn ừ xong còn nói: "Huynh đừng cầm tới nữa, chọc phụ vương tức thật thì huynh mới vui à?"
"Đệ biết cái gì, giày đó, phụ vương nhìn rồi sẽ biết, thật sự là đồ tốt có tiền cũng không mua được, mọi người đều không thích thì ta mang đi bán lại có thể kiếm lời gấp mấy lần đấy."
Hồ Vương lựa chọn tin tưởng hắn ta thêm một lần nữa, tính nhìn cho kỹ xem rốt cuộc là đôi giày ghê gớm cỡ nào.
Vừa nhìn một cái, ghê.
Bên Tần quốc đều đi giầy như này á?
Đùa à.
Bọn họ ưu việt thế á?
Hồ Vương cầm cái giày nhìn qua nhìn lại, đế giày nhìn không ra là làm như nào, dày như thế như cảm giác trên tay lại rất mềm. Đi vào chắc sẽ rất êm, mặt trên của chiếc giày dùng vải bố, nhưng khác với vải bố bình thường, vải bố này rất giày. Còn cả cái dây giày này nữa, có thể để lỏng hoặc buộc chặt, xỏ vào cũng rất tiện, đây đúng là giày tốt.
"Đây là giày con mua ở Tần quốc à?"
"Vâng, mấy tháng trước họ vừa mới làm ra, bây giờ có giới hạn mua đó?
Cửa hàng đó mở cửa, người bình thường đi vào chỉ được mua một đôi, người muốn mua nhiều người bán sẽ hỏi người mua cho ai, tại sao hắn ta không tự tới? Có một số người muốn sang tay để kiếm lời còn phải mời người địa phương mua giúp, phải bỏ tiền mời rất nhiều người đi mua mới có thể gom được khoảng một trăm đôi.
Hồ Vương hỏi giá tiền, Ô Lực Cát luôn miệng nói hắn cảm thấy đã được lãi, lãi
thật rồi.
Hồ Vương vừa nãy còn hùng hùng hổ hồ, lúc này đã đổi giọng, nói với hắn ta: "Người khác chỉ được mua một hai đôi, con lại trao đổi được nhiều như này, con có quan hệ rất tốt với Tần hoàng à?"
"Đúng vậy ạ! Chúng con đi nhiều người, Tần hoàng vẫn ở trong hoàng cung chiêu đãi thiết yến, đồ ăn là hải sản, hản sản người có biết không? Cá tôm sò hến ở biển, sau khi ra khỏi biển thì dùng đá đông lạnh đưa tới Đô Thành. Còn có rất nhiều trái cây mà chúng ta chưa nghe tới bao giờ, chúng con ăn nhiều lắm.
Ăn ngon uống ngon, đại thần của Tần quốc giới thiệu cho con những đồ đó của họ. Nói là hiếm khi con tới một chuyến nhất định phải mang những thứ này về, con đã xem qua rồi. Sau này đi tìm Tần hoàng, Tần hoàng nói chỉ cần sau này lông dê của thảo nguyên chúng ta đều ưu tiên bán cho họ, giày này vải bố này con cứ mua tùy ý.
Hắn lên tiếng, con mới mua được những thứ này.”
...
Có một câu gọi là vui quá hóa buồn, chính là nói Ô Lực Cát.
Hắn ta không bổ sung những thứ này Hồ Vương còn vui, nghe xong đoạn này, nghĩ tới những người này đi ra ngoài một chuyến còn thừa nhiều bạc mang về như này thì rất tức giận!
"Thế sao ngươi không cầm số tiền này đổi giày hả? Ngươi cầm tiền về làm cái gì? Ta thiếu tiền sao?"
Ô Lực Cát: ?
Không phải chứ, vừa nãy người đâu có nói như vậy!
Vừa nãy còn mắng ta phá gia chi tử.
"Cái này không phải là con lo lỡ như có người không thích thứ này sao? Có chút tiền mọi người còn chia được một phần."
"Thế con không thể đổi thành giày rồi mang về, sau đó bán giày rồi chia tiền cho họ à?"
"Đã có mấy nghìn đôi rồi..."
"Kia đủ cái rắm ấy."
Hồ vương một lời thành tiên tri.
Nghe nói Nhị vương tử trở về, còn mang về rất nhiều đồ. Người của các bộ tộc lần lượt tới đây. Sau đó họ liền tranh, giành, cướp, muối này đường này hoa quả khô này ăn nhiều thêm được mấy miếng là ăn, giày cao su, giày đi mưa còn cả vải bố họ đều muốn, đều muốn lấy nhiều.
Để chia tốt những thứ này, bọn họ còn làm một trận thi đấu, thi cưỡi ngựa bắn cung đấu vật, căn cứ vào các dũng sĩ đại diện cho các bộ tộc, người thắng được lấy trước.
Giày vò mất mấy ngày, chia xong những thứ này thì cả đám vội vàng trở về nuôi dê. Dê ấy à, toàn thân đều là vật báu, sao trước kia không nhận ra nhỉ?
Trong một thời gian ngắn, ngày ngày có người đi giày cao su ra ngoài.
Nếu cho Phùng Niệm nhìn thấy cảnh này chắc chắn nàng sẽ rất buồn cười,
nhưng người Hồ không thấy thế. Những người không được giày, hâm mộ đều viết trên mặt, thậm chí có người còn nói: "Sau này ta cũng một đôi như vậy thì tốt quá."
Khi bọn họ đi giày cao su ra ngoài, Ô Lực Cát gửi thư cho muội muội Bảo Âm, nói cho nàng ta biết thu hoạch lần này của thảo nguyên, tiện thể cũng tặng cho nàng hai đôi.
Bảo Âm liếc mắt một cái đã nhìn ra là nàng và Bùi Diễm mỗi người một đôi, còn suy nghĩ đi đôi giày này cưỡi ngựa thì rất tuyệt.
Nàng ta phấn khởi đưa cho Bùi Diễm, Bùi Diễm xem thì sửng sốt, sau đó mang giày cao su vào cung.