Edit: Cám

"Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!"

Mặt đất trấn động, tiếng gầm rú không đếm hết truyền tới, nhà cửa hai bên đường, đủ loại kiến trúc, tựa hồ bởi vì chấn động mà hơi hơi lung lay.

Người qua đường sôi nổi tránh né hai bên, bọn họ nhìn xa xa bụi đất bay ngút trời, sau khi nhìn rõ, cầm lòng không đậu mà phát ra từng đợt kinh hô.

"Thật nhiều! Thật nhiều hoang thú!"

"Đàn thú làm sao lại vào thành?"

"Mau tránh ra! Mau tránh ra! Là hoang thú hoang dại!"

"Cẩn thận —"

Lại có người phát hiện manh mối, thanh âm càng thêm quái dị.

"Từ từ, đó là —"

"Không đúng, mau nhìn, trên lưng mấy con hoang thú kia!"

"Cư nhiên, cư nhiên có người!"

"Vậy rốt cuộc, rốt cuộc là người nào!"

Chờ đám hoang thú kia lao nhanh tới gần, mọi người mới nhìn rõ diện mạo nó.

Đó là một đàn tê giác.

Chỉ thấy chúng nó mỗi con thân cao ba trượng, dài hơn sáu bảy trượng, toàn thân đen thui, bên ngoài còn bao trùm một tầng lân giáp thật dày, tựa như sắt thép, ở hai bên sườn giáp sắt, còn mang theo gai ngược lớn chừng cánh tay, còn có cái đuôi dài như roi sắt, nhìn qua là một loại cực kì dữ tợn, hơi thở tràn ngập dã man hung hãn!

Trên đỉnh đầu còn có một cái sừng dài ba thước hắc giáp bao quanh, sung quanh có rất nhiều đoản giác gần một thước, vờn quanh một vòng, giống như một cái bánh xe, chỉ đợt chúng nó vung đầu, là có thể như lưỡi dao sắc bén xoay tròn, đem tất cả địch nhân trong phạm vi xé nát đập bẹp!

Đây là....

Thiết Giáp Hoang Tê Thú!

Huyết mạch nồng hậu, thậm chí là từ Thú Tộc linh cấp hoang thú tiến hóa ra!

Vào giờ phút này, trên lưng Thiết Giáp Hoang Tê Thú đúng là có người ngồi.

Hơn nữa, cũng không phải là một người hai người.

Thiết Giáp Hoang Tê Thú cầm đầu, trên trường giác màu đen cơ hồ mạ một tầng kim quang, nó ít nhất cũng là hoang tê ngũ cấp trở lên, có thể uy vũ hùng tráng như vậy. Người cưỡi trên lưng nó, là một thanh niên tuấn mỹ thon dài, vạt áo tung bay, cẩm y phất phới, tướng mạo sáng trong như nguyệt, khí chất lanh lảnh như gió.

Trên lưng vài con hoang thú theo sát phía sau, đều ngồi một vị thanh thiếu niên mười mấy tuổi, tất cả đều bộ dáng anh tuấn, tuy so ra kém vị thanh niên tuấn mỹ áp đảo mọi người kia, nhưng cũng là anh tài niên thiếu hiếm có.

Đặc biệt là họ cưỡi hoang tê mà tới, hiện ra anh khí bừng bừng!

Rất nhiều nhận ra, mấy vị công tử đó, đều là người Công Nghi gia.

Như vậy đàn hoang thú này, tất nhiên cũng thuộc về tài nguyên Công Nghi gia.

Trong nhất thời, vô số Võ giả, đều là hậm mộ.

Công Nghi Trác Nhạc, Công Nghi Yên thẳng lưng mà đứng, Công Nghi Minh Hà nâng đương gia chủ mẫu Công Nghi gia Lưu Tố Nhan, trong mắt bọn họ, lập lòe vui sướng nồng đậm.

Bởi vì bọn họ nhận ra, người tới nhanh nhất, thực lực mạnh nhất kia, chính là người nhà bọn họ đã tiến vào tông môn, Công Nghi Thiên Hành!

Lưu Tố Nhan cơ hồ muốn rơi lệ, nhưng nàng rốt cuộc là nữ tử kiên cường, rất nhanh định thần, chờ trưởng tử trở về. Công Nghi Minh Hà nhìn nhìn huynh trưởng của mình, lại nhìn nhị ca cũng cưỡi hoang tê theo sát huynh trưởng, môi anh đào hơi hơi cong lên, đầy mặt đều là ý cười.

Mà trong lòng hai người Công Nghi Yên, Công Nghi Trác Nhạc đều là cực kì tự hào.

Rất nhanh, đám hoang tê kia đã tới phụ cận, không cần mệnh lệnh, đồng thời ngừng lại. Nhóm công tử Công Nghi gia sôi nổi nhảy xuống, mỗi người đều cực kì khí phách hăng hái.

Công Nghi Thiên Hành cũng nhảy xuống, trong tay còn ôm một thiếu niên, lúc này bọn họ mới phát hiện, Công Nghi Thiên Hành không phải một mình ngồi trên hoang tê, mà còn mang theo một người.

Bất quá, người này xuất hiện cũng không làm người Công Nghi gia thấy kì quái chút nào — — dù sao bọn họ cũng đã sớm biết, thiếu niên này do Công Nghi Thiên Hành quyết ý muốn dốc lòng bồi dưỡng thành Luyện dược sư chuyên chúc, một đường đồng hành, không rời không bỏ, đều là lẽ thường.

Cố Tá sau khi xuống, liền trốn phía sau Công Nghi Thiên Hành.

Người nhà người ta đoàn tụ, hắn còn không né muốn xem náo nhiệt gì chứ.... Tuy rằng Công Nghi gia có nói sẽ xem hắn như người nhà, nhưng kì thật chân chính được coi như người nhà, cũng chỉ có mình đại ca hắn a. Người khác, còn không bồi dưỡng ra nhiều tình cảm đâu, hắn nhìn mặt mũi đại ca, bọn họ cũng nể mặt đại ca, đều vì có đại ca ràng buộc mà thành lập mối quan hệ ca thôi.

Công Nghi Thiên Hành tiến lên một bước, hành lễ: "Phụ thân, mẫu thân, tổ phụ, Minh Hà, đã lâu không gặp, mọi người vẫn tốt chứ?"

Công Nghi Yên một tay đem y nâng dậy: "Chúng ta đều rất tốt." Lại như là phát hiện cái gì đó, vui mừng nói: "Ngô nhi hiện giờ đã thành Tiên Thiên, hảo, hảo, hảo.!"

Lưu Tố Nhan thủy quang trong mắt chợt lóe, liên tục đánh giá trưởng tử đã lâu không gặp.

Công Nghi Trác Nhạc không nói gì, nhưng cũng là vui mừng ra mặt, Công Nghi Minh Hà ánh mắt sùng kính, chỉ nhịn không được duỗi tay muốn lôi kéo tay áo Công Nghi Thiên Hành, lại thấy Công Nghi Thiên Hành mỉm cười vỗ vỗ tay, lại thẹn thùng đỏ mặt mà cười.

Không khí người trong nhà, hòa thuận vui vẻ.

Công Nghi Thiên Dương cũng lập tức chạy tới, cùng hòa vào một chỗ.

Công Nghi Thiên Hành lại nhìn về phía đông đảo tộc nhân Công Nghi gia, cùng vấn an bọn họ.

Tộc nhân Công Nghi gia đồng dạng đáp lễ, miệng đầy khen ngợi, lời khen tặng không dứt bên tay.

Tuy nói không phải ai cũng biết được thân phận hiện giờ của Công Nghi Thiên Hành là dạng cao quý gì, bất quá bọn họ ngược lại hiểu rõ, thành tựu hiện giờ của Công Nghi Thiên Hành, bọn họ có muốn đuổi theo cũng không được, hơn nữa trước đó lấy ra một ít đồ vật làm thay đổi toàn bộ gia tộc, lại để cho bọn họ biết được những thứ đó đều có quan hệ với Công Nghi Thiên Hành, vì thế đem Công Nghi Thiên Hành như ngọc quý trong tộc mà đối đãi, tuyệt không dám có chút khinh mạc.

Hàn huynh rất nhanh trôi qua, không khỏi có người hỏi: "Trưởng công tử, những hoang tê đó là —"

Mọi người còn lại, ánh mắt đều là mong chờ — bọn họ hiểu được, đám hoang tê đó chỉ có khả năng là có quan hệ với Công Nghi Thiên Hành, chứ đám người Công Nghi Thiên Dương không thể có năng lực đó.

Công Nghi Thiên Hành thong dong cười: "Khó khi về quê thăm người thân, kẻ hèn lễ mọn, dâng cho gia tộc."

Chúng tộc nhân nghe được, mừng rỡ như điên.

Bọn họ vừa rồi có đếm sơ qua, nơi này có chừng hai trăm con hoang tê, tất cả đều là tứ cấp trở lên, nếu có thể thuần phục, tương đương với Công Nghi gia có thêm hai trăm Tiên Thiên cảnh! Hơn nữa hoang tê cùng Võ giả phối hợp, nếu không phải thực lực gấp bội, thì cũng càng cường đại hơn, càng đáng sợ thêm!

...... Công Nghi gia có trại nuôi ngựa, ở đó từng thế hệ đều bồi dưỡng Long Lân Hoang Mã, nhưng loại hoang mã này, so ra vẫn còn kém xa Thiết Giáp Hoang Tê Thú.

Cố Tá đứng ở một bên, nhìn tộc nhân Công Nghi gia bộ dáng không ngừng tấm tắc khen ngợi, nhịn không được muốn phun tào!

Đúng đó! Hoang tê này đương nhiên rất là đáng giá! Rất làm người ta cao hứng! Hai trăm con hoang tê tứ cấp trở lên, căn bản không có khả năng bắt được trong cùng một núi! Vì thế hắn cùng đại ca thừa lúc phi thuyền trên đường đi không ngừng nhảy lên nhảy xuống, vất vả mới gom được một đám lớn này, cuối cùng nhét vào trong sơn động!

Lễ vật này, đúng là khí phần lớn tâm tư mà chuẩn bị.

Bất quá nhìn biểu tình vui sướng rạo rực kia của phụ thân đại ca, ngẫm lại cũng rất đáng giá. Đại ca hắn a, ngày thường đều là bộ dáng nho nhã lễ độ có chút xa cách, kỳ thực vẫn là rất hiếu thuận.

Mọi người sau khi vui vẻ xong, cũng không thể cứ đứng ngoài đường mãi, Công Nghi Thiên Hành liền mang theo Cố Tá, tiến vào trong phủ đệ, còn đám Thiết Giáp Hoang Tê Thú, dưới sự dẫn dắt của con cầm đầu, đi theo tùy tùng trong gia tộc tiến vào khu nuôi dưỡng hoang thú.

Còn việc phân chia chúng nó cho ai, chia ra sao, đây thuộc về đại sự trong gia tộc, còn phải chờ nhân gia Công Nghi Thiên Hành đón gió tẩy trần xong, rồi thương lượng sau.

Yến hội sớm đã chuẩn bị tốt, đây là gia yến.

Tại gia yến này, chỉ cho phép một ít trưởng bối cùng hậu bối trung thành với gia tộc được phép tham gia, còn những người không xác định được trung thành, tạm thời không thể tới.

Phàm là trưởng lão có tư cách tham gia đều vui mừng vô tận, còn những người ngày thường có chút không thành thật, đối với gia chủ trước sao không thần phục, lúc này lại hối hận không kịp, chỉ hận trước kia không nên làm ra mấy chuyện nháo đến khó coi thế này.

Giờ phút này, Công Nghi Thiên Hành ngồi ghế trên, Cố Tá ngồi bên cạnh hắn.

— — đến lúc này, những người Công Nghi gia khác mới quan sát thật kĩ Cố Tá.

Công Nghi Thiên Hành nâng chén trước: "Chư vị, mời."

Đông đảo tộc nhân Công Nghi gia đồng thời nâng chén: "Mời!"

Qua một phen uống rượu, mặt chúng tộc nhân đều ửng đỏ, mấy cái tiểu bối nhất trí đều nhìn Công Nghi Thiên Hành, trong mắt tràn ngập sùng kính.

Cố Tá nhìn, cũng không cảm thấy có gì kì quái.

Trước kia có rất nhiều thời điểm — hiện tại ngẫu nhiên cũng có, hắn đều dùng loại ánh mắt đó nhìn đại ca.

Đại ca hắn giống như là vai chính trong tiểu thuyết, khí chất thu hút, thực lực hấp dẫn, tâm chí cũng hơn người, tóm lại mọi mặt đều rất mê người.

Đơn giản mà nói, có thể gọi là..... Cả người tràn đầy khí chất Vương Bá!

Cũng không biết có phải hay không gặp ai nổi bật đầu tiên người đó là chủ, sau khi hắn đến Kình Vân Tông đã gặp qua rất nhiều đệ tử ưu tú, nhưng cũng không cảm thấy bất kì ai có thể đánh đồng cùng đại ca.

Tựa như hiện tại, đại ca chỉ mới kính rượu thôi, mọi người ở dưới đều đã kinh sợ rồi kia kìa..

Tiệc dần qua đi, ăn uống no say, mọi người cũng bắt đầu nói chính sự.

Công Nghi Thiên Hành nghe bọn họ khen ngợi thậm chí là nịnh nọt, cũng chỉ mỉm cười, hơi hơi gật đầu, không mất lễ nghĩa. Chờ đại khái không sai biệt lắm, y thấp giọng cùng Công Nghi Yên, Công Nghi Trác Nhạc thì thầm một hồi.

Công Nghi Yên, Công Nghi Trác Nhạc thoáng chần chờ, rồi gật gật đầu.

Công Nghi Thiên Hành cười càng tươi.

Cố Tá không dùng tinh thần lực, đương nhiên cũng không nghe được. Lúc này lại nhịn không được tò mò trong đầu dò hỏi đại ca: Đại ca, các người đang thương lượng cái chi đó? Công Nghi Thiên Hành trả lời hắn: Kình Vân Tông.

Cố Tá sửng sốt: Việc này không phải đều lén gạt đi sao?

Công Nghi Thiên Hành nói: Muốn dẫn thêm người đến, không cần che giấu.

Cố Tá ngẫm lại thấy cũng đúng.

Trước mắt ở nội môn Kình Vân Tông đại ca cũng coi như có chút căn cơ, đúng là lúc đang thiếu nhân lực, trở về chuyến này vốn là cũng muốn dẫn người đi.... Vậy không bằng cứ nói thật luôn đi.

Dù sao, cũng không có gì không thể cho người ta biết mà phải không?

Trước kia không nói, là vì muốn bảo mật, mấy trăm năm nay ở Kình Vân Tông không có người Thương Vân Quốc, người biết đến đương nhiên càng ít càng tốt. Hiện tại nơi đó không những có người, còn phát triển không tồi, như vậy chỉ cần người đến đó không chết hết, sẽ lại nhiều thêm một con đường có thể mang thêm nhiều người tới, bảo vật gì đó, không có gì là tất yếu.

Quả nhiên sau đó, Công Nghi Thiên Hành liền nói: "Chư vị, yên lặng một chút."

Một lười vừa ra, phía dưới liền an tĩnh lại.

Công Nghi Thiên Hành thần thái tự nhiên: "Đối với sự trở về của ta mọi người hẳn là có nghi hoặc, hiện tại nếu đã là người một nhà, ta cũng không tiện giấu diếm, liền muốn báo cho chư vị một tiếng."

Trong phút chốc, tộc nhân Công Nghi gia liền phấn chấn cả lên.

Cũng có một ít sắc mặt kì dị, bọn họ biết con đường Công Nghi Thiên Hành bước đi là chân chính, nên cũng đặc biệt quan tâm.

Trước đó đi theo Công Nghi Thiên Dương làm việc, cũng đã cưỡi lên hoang tê, Công Nghi Thiên Hà chợt mở miệng: "Đường huynh, rốt cuộc alf chuyện gì a?"

Lời vừa ra khỏi, hắn liền ngậm miệng, nói quá nhanh rồi!

Công Nghi Thiên Hành ngược lại không để ý, cười nói: "Ta trước nay đều không phải đi theo cường giả Thoát Phàm cảnh tu luyện, mà là gia nhập vào trong vô số Thoát Phàm Cảnh, một tông môn tồn tại còn viễn siêu hơn cả Thương Vân Quốc — Kình Vân Tông!"

Chúng tộc nhân nhất thời ồn ào.

Bọn họ cũng không biết tông môn gì gì đó, tự nhiên cũng sẽ mồm năm miệng mười dò hỏi lên. Liền có một ít trưởng lão phổ cập kiến thức cho bọn họ, Công Nghi Thiên Hành cũng ung dung mà đem những chuyện phát sinh sau đại chiến trăm quốc, tiến vào tông môn, toàn bộ đều nói qua một lần.

Chúng tộc nhân nghe xong, đều đồng dạng cảm thấy, thiên hạ to lớn, còn con người thật nhỏ bé.

Bất quá, chuyện này chỉ lưu truyền trong thế gia, cũng chỉ có tộc nhân xuất hiện tại đây, đều là những người trung tâm nhất, mới có tư cách được biết.

Trong lúc nhất thời, có rất nhiều tộc nhân trong lòng cười nhạo lên.

Những tộc nhân khác vì một ít lợi ích cỏn con mà không nể mặt gia chủ, căn bản đúng là không có tư cách biết được bí mật này, cũng đồng nghĩa với với việc bọn họ đã đánh mất đi rất nhiều cơ hội.

Đáng đời! Thật sự là đáng cười!

Công Nghi Thiên Hành liếc mắt một cái, đem biểu tình của mọi người, thu vào đáy mắt.

Sau đó, y liền mở miệng: "Ta hiện giờ đã là đệ tử nội môn Kình Vân Tông, trong tay còn thừa mười danh ngạch đệ tử kí danh, cho nên lần này trở về, là muốn chọn một ít người cùng đi."

Chúng tộc nhân tức khắc nổ tung.

Trưởng lão còn hảo, nhưng cũng đã hưng phấn đến mặt mày đỏ bừng, môi mấp mái, tựa hồ cũng không biết phải nói cái gì.

Công Nghi Thiên Hành nâng tay lên, hơi hạ xuống, ngăn lại tất cả lời nói của mọi người.

Đông đảo tộc nhân khó lòng kiềm nén, nhất là nhóm con cháu tuổi trẻ, bọn họ biết, Công Nghi Thiên Hành nếu muốn chọn người đi theo, có khả năng chính là bọn họ!

Công Nghi Thiên Hành lại nói: "Danh ngạch tuy có mười người, nhưng thứ ta cần chính là giúp đỡ, cho nên chỉ có thể cho chư vị ba cái danh ngạch, bảy người còn lại, sớm đã chọn được."

Lời như giống như một thùng nước lạnh, thẳng đầu chúng tộc nhân xối xuống.

"Chỉ có ba cái danh ngạch?"

"Này, này...."

"Danh ngạch có phải hay không quá..."

Cố Tá phóng xuất tinh thần lực, cẩn thận nghe...

Hắn cũng không muốn người đối đại ca mang oán hận gia nhập, bằng không lúc tiến vào tông môn có thể sẽ trở thành kẻ kéo chân bọn họ.

Muốn chọn, cũng chỉ có thể chọn người có thể tin tưởng, hoặc là phải biết tốt xấu...

Đáng mừng chính là cũng không có ai mở miệng oán giận trách cứ Công Nghi Thiên Hành không phải. Nhiều lắm cũng chỉ hy vọng danh ngạch nhiều hơn ít.

Cố Tá thở phào.

Công Nghi Thiên Hành giải đáp nghi hoặc cho tộc nhân: "Ta có rất nhiều thủ hạ Thiên Long Vệ, Long Nhất Long Nhị đã cùng đi trước đó, về sau chính là năm người từ Long Tam đến Long Thất, sẽ là cánh tay giúp đỡ ta làm việc — hiện giờ ta khó khăn lắm mới có chỗ đứng, cần người trung tâm như một, đối với mệnh lệnh của ta nhất nhất nghe theo. Mặc khác còn có đệ đệ ta Công Nghi Thiên Dương, muội muội Công Nghi Minh Hà, đều được có trong danh ngạch."

Y nói như vậy, chúng tộc nhân đều suy nghĩ lại.

Kích động vừa rồi tan đi, hiện tại ngẫm lại, cách làm của trưởng công tử đúng là không phải không có đạo lí.

Bởi vì nếu là con cháu trong gia tộc, bọn họ làm sao có thể thuận theo Công Nghi Thiên Hành, không có khả năng sẽ giống như Thiên Long Vệ, đối với mệnh lệnh Công Nghi Thiên Hành trăm chết không hối hận.

Khác nhau trong đó, mọi người đều biết, con cháu dòng chính cơ hồ đều có thân vệ như vậy, mà thân vệ đối chính mình trung tâm, bọn họ cũng đều hiểu rõ.

Công Nghi Thiên Hành đánh xong cái tát, lại cho táo ngọt: "Đương nhiên chư vị không cần quá lo lắng về danh ngạch." Trong lời, đều là tự tin: "Ta vừa ở tông môn nửa năm, có thể thể có chỗ đứng, nếu ta lại tiến thêm một bước, danh ngạch có được tất nhiên càng nhiều. Con cháu cùng đi, nếu có thể từ đệ tử kí danh chuyển thành ngoại môn, cũng sẽ có được danh ngạch, đến lúc đó, tất nhiên sẽ lại trở về, mang theo càng nhiều người tiến vào!"

Chỉ một thoáng, các tộc nhân đều sôi trào lên.

Cố Tá: "....."

Đại ca đem tộc nhân của mình đùa giỡn vậy có tốt không? Nói chuyện khiến người ta không kịp thở dốc lại trong chốc lát cao hứng, rồi uể oải xong lại cao hứng....

— — đương nhiên, Công Nghi Thiên Hành chỉ là khảo nghiệm tâm tính tộc nhân mà thôi, dù sao cũng sẽ dùng đến Kình Vân Tông, tâm không đồng nhất là không được.

Bởi vì chuyện Kình Vân Tông, tất cả tộc nhân đều như nhìn thấy được tia hy vọng, đều thường nghị ngấm ngầm chọn người của chính mình, chọn một vài con cháu ưu tú đề cử. Trong nhất thời liền nào nhiệt hẳn lên.

Đồng thời trên ghế cao, Công Nghi Thiên Dương biểu tình từ khiếp sợ chuyển sang vui mừng: "Đại ca, lần này ta cũng đi sao?"

Công Nghi Thiên Hành ôn hoàn nói: "Đương nhiên."

Cố Tá đối với thiếu niên quật cường này cũng có chút hảo cảm, thuận miệng liền bắt đầu khen ngợi đại ca nhà mình: "Tất nhiên a! Trước đó đại ca không mang các ngươi đi, là muốn tự mình thăm dò tình huống. Sau lại hiểu rõ, đại ca liền cố gắng tiến vào nội môn, nỗ lực đứng vững gót chân, không phải vì để Thiên Dương các ngươi có thể đến tông môn bồi dưỡng đó ư! Hiện tại đã có cơ hội, mang các ngươi đến càng sớm càng tốt, chờ khi các ngươi tiến vào tông môn rồi sẽ hiểu, nơi đó không hề giống với bên ngoài! Điều kiện ở nơi đó rốt hơn rất nhiều!"

Công Nghi Thiên Dương tưc khắc đổi hướng, quay đầu nhìn về phía cha mẹ tổ phụ: "Ta...."

Công Nghi Yên trước nay đều là dáng vẻ uy nghiêm, cũng lộ ra chút tươi cười: "Đi đi! Hảo hảo tu luyện, đạt được chút thành tựu, như thế mới không phụ tấm lòng huynh trưởng ngươi, cũng không phụ kì vọng của ta."

Công Nghi Thiên Dương vẫn có chút do dự: "Vậy còn gia tộc, vị trí tộc trưởng......"

Công Nghi Trác Nhạc gập ngón tay, lập tức gõ đầu nhị tôn nhi, chỉ tiếc hận không thành thép mà mắng: "Tiểu tử ngốc! Một cái vị trí gia chủ Công Nghi gia nho nhỏ làm sao sánh với tiền đồ võ đạo của ngươi! Ngươi tương lai nếu trở thành Thoát Phàm cảnh, dù không làm gia chủ, thì gia chủ cũng phải nhìn sắc mặt ngươi!"

Công Nghi Thiên Dương tức khắc ngộ ra, hắn vội vàng gật đầu, trên mặt sáng lạng: "Dạ!"

Công Nghi Thiên Hành thấy nhị đệ suy nghĩ cẩn thận, cũng gật đầu.

Công Nghi Minh Hà tuy nói là tiểu cô nương lanh lợi, lúc này cũng có chút thấp thỏm: "Đại ca, ta, ta là nữ tử, cũng đi ư?"

Công Nghi Thiên Hành đối với muội muội lại càng thêm hòa khí: "Minh Hà, mặc dù trên thế gian này nữ Võ giả rất ít, nhưng cường giả chân chính, nữ Võ giả không kém gì nam Võ giả. Muội chỉ mười một tuổi, đã là Võ giả Luyện Huyết cảnh nhị trọng, tư chất không kém, đợi khi tới tông môn, tìm được tâm pháp, võ kỹ cùng tài nguyên thích hợp, là có thể tiến bộ vượt bậc." Nói tới đây, y nhìn về phía Cố Tá: "A Tá, đệ nói xem ta nói có đúng không?"

Công Nghi Minh Hà cũng lại tức nhìn qua, ánh mắt trông mong.

Cố Tá đương nhiên sẽ hùa theo Công Nghi Thiên Hành, dù sao mấy lời này cũng đều là thật, vì thế nói: "Đại ca nói không sai. Trong nội môn, nữ đệ tử không ít hơn nam đệ tử đâu. Hiện giờ trong Địa Bảng, nếu vị trí đầu tiên là nam tử, vị trí thứ hai chính là nữ tử, vị nữ tử này vẫn luôn gắt gao tranh giành vị trí thứ nhất, thực lực cũng không yếu, nếu gặp phải sinh tử chiến, chưa chắc sẽ kém hơn người đứng đầu đâu. Mặt khác tốp mười trên Địa Bảng, cũng là nửa nam nửa nữ, còn có trong nội môn thành lập thế lực đa số là nữ tử, cùng đấu với thế lực nam tử thành lập, đánh sống đánh chết, cũng không lùi bước. Hiện giờ nếu chiếm thế thượng phong cũng là có khả năng a."

"Còn nữa, ta đã gặp qua rất nhiều nữ tử anh tư sảng khoái, thực lực các nàng phi thường mạnh, có thể khống chế nam Võ giả. Mặt khác còn gặp qua cô nương bệnh tim tùy thời có thể mạng, nàng lại nhẫn nại thống khổ kiên trì tập võ, mãi đến khi sắp chết cũng không từ bỏ trị liệu, sau cùng cũng tìm được biện pháp, đợi nàng khỏi hẳn tất nhiên sẽ là một bước lên trời, có thể thấy được tâm trí kiên định cỡ nào; còn có trong đội ngũ chấp pháp, cũng có rất nhiều nữ đệ tử."

"Đúng rồi! Minh Hà tiểu thư còn nhớ Dao Mẫn công chúa không? Nàng không ngại khổ, đi theo Cửu hoàng tử tiến vào tông môn, khắc phục sợ hãi trong lòng, kiệt lực tu hành. Hiện tại đã được sư huynh nội môn coi trọng, tiến vào nội môn, đại khái không bao lâu nữa sẽ trở thành Luyện dược sư cấp thấp, có thể bái nhấp vào Luyện Dược Đường cũng không chừng...."

Nói một hồi, Công Nghi Minh Hà nghe đều hai mắt phát sáng kì dị, cảm xúc quay cuồng không thôi....

____________________

Cám:  ٩(× ×)۶
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện