Edit: Cám
Cố Tá vung tay ném mạnh tới.
Có tinh thần lực xác định vị trí, hắn nhanh chóng đem hồ lô trong tay ném vào miệng hoang thú linh cấp — bởi vì không kịp đề phòng, công kích xảy ra trong nháy mắt, uy áp quanh thân hoang thú đều đình trệ, đây chính là cơ hội tới!
Cùng thời khắc đó, một ngân trùy bạch sắc lóe đi, theo hồ lô tiến vào miệng hoang thú, trực tiếp đánh nát hồ lô. Nọc độc bên trong tức thời chảy xuống yết hầu hoang thú!
Đây là kịch độc, có thể nhanh chóng độc chết Võ giả Tiên Thiên cửu trọng, đối với Võ giả Thoát Phàm cảnh hiệu quả không rõ như vây, nhưng cũng đủ níu chân bọn họ một thời gian ngắn.
Chiến đấu như vậy, hiển nhiên là muốn tranh thủ chút thời gian.
Hoang thú linh cấp thống khổ không thôi, dưới tác dụng nọc độc, nó biết mình bị loài người đê tiện đánh lén, lại không thể tập trung tinh lực, tìm được tung tích đối phương.
Nhất định là một con sâu nhỏ đáng ghét! Nó muốn đem tất cả giết hết....
Đáng tiếc, hoang thú linh cấp không thể lập tức xuất ra công kích, chỉ có thể điên cuồng giãy giụa, muốn nhanh chóng bài trừ độc tố trong cơ thể. Nó phát ra hơi thở cuồng bạo, nhưng phần lớn tinh lực đều tập trung vào độc tố trong người.
Mà Cố Tá còn chưa có hành động xong đâu.
Lại có thêm mười viên Độc Đan khác, tựa như hạt mưa, bắn ra ngoài.
Trong thời gian ngắn ngửi vừa rồi kia, hắn lựa chọn phương án hỗn hợp độc.
— — nhóm Luyện dược sư bởi vì thân thể nhỏ yếu cùng vô pháp luyện tập võ kỹ mà không đủ lực chiến đấu, đều dựa vào Võ giả bảo hộ, nhưng đó cũng không đại biểu cho bọn họ không hề có năng lực tự bảo vệ bản thân.
Độc dược chính là một loại trong đó.
Một số độc lẫn vào nhau có thể tương sinh, một số lại tương khắc.
Nếu Luyện dược sư chưa đủ trình độ luyện chế ra độc dược có thể uy hiếp Võ giả cấp bậc cao, vậy thì có thể thử luyện ra hai loại độc hoặc nhiều hơn, sau đó cho chúng tác động lẫn nhau, liên tục đánh sâu vào, xúc tiến độc tính hai bên, tạo nên lực sát thương càng lớn...... Đây cũng một cách luyện chế.
Giống như Cố Tá hiện tại đang làm.
Nọc độc đầu tiên tiến vào miệng hoang thú linh cấp, có thể tạo thành thương tổn nhất định, sau đó lại thêm Độc Đan tiến vào, trộn lẫn với nọc độc, mượn nhiệt lượng trong miệng hoang thú, liền xảy ra phản ứng.
Trong phút chốc, độc tính gia tăng mãnh liệt.
Hắc khí nồng đậm thổi quét lên hoang thú linh cấp, làm lông tóc trên người nó bóc ra mảng lớn. Nó rống lên một tiếng hoảng sợ, thời điểm muốn phun khói, phát hiện lực lượng đã bị độc tố ăn mòn, vô pháp chống đỡ.
Toàn bộ quá trình, không đến ba giây.
Cố Tá căng thẳng, tim đập bịch bịch.
May mắn, hắn dày công tính toán không sai, hành động đều không sai sót, tất cả đều nằm trong sở liệu.
Linh cấp hoang thú bị hạn chế, dù kêu gào hung hãn thế nào, dưới tác dụng độc tố mãnh liệt cũng không thể tàn sát bừa bãi, đồng thời, hơi thở trên người nó, cũng dần dần yếu đi.
Lúc này, chuông cảnh báo trong lòng Cố Tá cũng giảm đi nhiều.
Điều này khiến hắn không khỏi an tâm chút.
Cố Tá chuẩn bị nhắc nhở đại ca nhà mình hương thú kinh cấp dị biến, thì hai bên cũng đã phát hiện ra.
Công Nghi Thiên Hành phản ứng cực nhanh.
Y đột nhiên nhảy lên, trong tay cầm trường thương màu bạc, giữa không trung đánh ra mũi thương trắng tuyết, nhắm thẳng mắt phải hoang thú mà đâm tới.
Hoang thú linh cấp phát hiện có tiểu sâu bọ muốn đánh lén, hiện tại lại không thể trốn tránh, chỉ có thể trở mắt nhìn trường thương kia đâm xuyên mắt phải, toàn bộ thân thể đều kịch liệt run rẩy!
"Rống! Rống — —"
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết càng thêm kịch liệt.
Có được điểm yếu, Công Nghi Thiên Hành quay nhanh mũi thương, trong đầu hoang thú đâm loạn, tay trái từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ, lại hung hăng đâm vào mắt trái.
Cơ hồ thống khổ cực hạn, linh cấp hoang thú điên cường kích phát tiềm lực chính mình, trong thời gian ngắn, mạnh mẽ muốn đem thân thể trên người ném đi!
Cố Tá nhìn tới hãi hùng khiếp vía.
Tinh thần lực phóng ra, mỗi hành động của Công Nghi Thiên Hành đều bị hắn thu vào trong mắt, lúc này Công Nghi Thiên Hành lại gặp phải nguy hiểm, hắn đương nhiên không thể bỏ qua.
Vì thế ngay sau đó, mười mấy căn ngân trùy thứ cấp tốc phát ra, hết thảy đâm vào đầu hoang thú linh cấp!
Lực lượng vừa mới tụ tập được lập túc tản ra, đôi mắt bị đâm đến nát nhừ, rốt cuộc không nhìn thấy được tia sáng nào nữa.
Công Nghi Thiên Hành trong mắt hiện lên tia hung ác.
Ngân thương bị đâm vào, sau khi đâm loạn rút ra, trên mũi thương còn mang theo chút óc trắng hồng, lúc này y lại bỗng nhiên vươn tay, kình lực mênh mông xông thẳng vào hốc mắt kia, chốc lát, đầu hoang thú đã bị đánh nát hơn nửa.
Hoang thú linh cấp hấp hối giãy giụa.
Nó bốn vó điên cuồng dẫm đạp, cuồng loạn chạy vội, tựa hồ muốn đem hết thảy đám cản đường dưới chân dẫm nát! Nhưng hai bên nhân mã kia đã có chuẩn bị, bọn họ cực lực né tránh hai bên, chỉ có mấy con hoang thú khác còn chưa kịp giết "nhóm sâu bọ", ngược lại bị đồng bọn của mình dẫm thành thịt nát....
Công Nghi Thiên Hành tiếp tục công kích miệng vết thương kia, gắt gao đóng đinh trên người hoang thú, nửa bước không lùi....
Hoang thú linh cấp rốt cuộc sức cùng lực kiệt, mang vô tận không cam lòng, bốn vó ngã nghiêng.....
"Ầm......"
Ngưỡng mặt ngã xuống đất.
Giờ phút này Công Nghi Thiên Hành trong tay cầm ngân thương, phiêu nhiên bay xuống, trên cẩm y cũng loang lổ dính đầy máu tươi, phía sau là thi thể cực lớn cùng với y một thân huyết tinh, cảnh tượng này làm y giống như chiến thần, sát khí hơn người.
Dù khuôn mặt vẫn như cũ sáng trong như nhật nguyệt, nhưng cũng không có ai để ý đến điều này.
Hoang thú linh cấp vừa chết, áp lực của mấy người còn lại liền giảm bớt rất nhiều.
Đám người Lưu Báo vui vẻ nói: "Mau! Giết chết những hoang thú khác!"
Long Nhất tựa như một bóng đen, nhanh chóng xuyên qua từng con hoang thú, trong tay câm thanh tế kiếm màu đen, giống như một con rắn độc không ngừng tấn công, đi qua chỗ nào, sẽ có một con hoang thú mình đầy thương tích, máu chảy không ngừng.
Người một bên khác cũng lập tức phấn chấn lên, trong số đó, vài người cầm đầu liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ tham lam.
"Bọn họ ít người......"
"Giết chết linh cấp hoang thú, tất nhiên thực lực không tệ."
"Nghĩ cách, diệt trừ bọn họ."
Trước đó đám người Công Nghi Thiên Hành kề vai chiến đấu với hoang hùng, còn bị vô số hoang báo bao vây, thể lực cũng đã không chống đỡ nổi, trước mắt còn thêm trọng thương, uy lực cũng không còn bao nhiêu. Công Nghi Thiên Hành tuy rằng thương tích không nặng, nhưng sức lực có hạn, hiện tại cũng coi như sức cùng lực kiệt. Ngược lại bên kia rất nhiều người, sau khi tổn thất phần lớn, số người cũng còn không ít, vì vậy bọn họ bắt đầu mơ ước đến thi thể hoang thú linh cấp kia.
Một con hoang thú linh cấp, giá trị cực kì khổng lồ! Bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Lại nói nhóm hoang báo, vì hoang thú linh cấp tử vong cùng với bị dẫm đạp sắp chết, toàn bộ đều bị khiếp sợ, ngoại trừ mấy con dũng mãnh đang cùng Võ giả tranh đấu ra, mấy con khác đều sợ đến mức kinh hoảng chạy trốn.
Hoang báo ở lại càng ngày càng ít, thấy tình thế không ổn cũng dần tản đi, trong thời gian ngắn ngủi, chỉ còn lại ít ỏi hai ba mươi con, nhiêu đó cũng không tạo thành uy hiếp gì!
Cùng lúc đó, một nhóm Võ giả đi lên trước, chậm rãi bao quanh đám người Long Nhất. Đám người Long Nhất vẫn đang cùng hoang báo chém giết, cũng không chú ý bọn họ đến đây.
Công Nghi Thiên Hành một người một thương giải quyết mấy con hoang báo, cũng không chú ý đến hành động bọn họ, chỉ chuyên tâm từng thương từng thương, giết chết hoang báo.
Cố Tá ở trên quan chiến thấy vậy, tâm lại treo lên.
Vốn tưởng hoang thú linh cấp đã bị đại ca giết chết, sẽ không còn gì nguy hiểm, nhưng không nghĩ tới, mấy tên Võ giả ngu ngốc này, lại sinh lòng tham!
Cố Tá tức khắc giận rồi.
Mấy tên đó, mấy cái tên đó!
Theo bản năng, hắn trong lòng reo lên: Đại ca! Cẩn thận mấy tên tiểu nhân đê tiện đó kìa!
Tiếp theo, Công Nghi Thiên Hành mang theo ý cười truyền tới: A Tá yên tâm, ta sẽ lưu ý.
Cố Tá sửng sốt, nghẹo đầu nghĩ.
Đại ca biết a... Vậy là tốt rồi, tốt quá rồi!
Tâm tình thả lỏng, Cố Tá lại nói: Đại ca, có cần ta dùng tinh thần lực — —
Công Nghi Thiên Hành ôn nhu nói: A Tá không cần đâu, đệ vừa rồi dùng Trùy Trần Thứ, hẳn là đã tiêu hao quá độ, hảo hảo nghi ngơi đi. Nơi này cứ giao cho ta là được.
Cố Tá ngồi xếp bằng, ôm tay dẩu môi: Ta sẽ thay đại ca nhìn chằm chằm bọn họ.
Công Nghi Thiên Hành cười: Vậy phải dựa vào A Tá cả đấy.
Có Công Nghi Thiên Hành bảo đảm, Cố Tá mới thực yên tâm, nhưng vẫn luôn quan sát hỗn chiến phía dưới. Hoang báo chiến ý ngày càng yếu, có cơ hội liền tứ tán chạy đi, đến nỗi dù liều mạng bị thương, cũng muốn phá vây bỏ chạy!
Đột nhiên, đám Võ giả ở gần Long Nhất bắt đầu đánh lén! Bọn họ vung tay, khí kình ô ô kéo đến, toàn đánh vào mấy chỗ yếu hại đầu, ngực, sau lưng!
Giờ khắc này, thương hoa xinh đẹp chợt thoáng hiện.
Cùng lúc, một cổ sức mạnh mênh mông mang theo từng đợt mùi tanh, lấy một loại tốc độ khủng bố lan tràn, đem những người đó cuốn vào trong.
Công Nghi Thiên Hành quát: "Lui!"
Mấy người Long Nhất nhanh chóng lui ra, không dám chần chờ.
May là bọn họ không có chần chờ, bởi vì ngay sau đó Công Nghi Thiên Hành lại lấy ra hai viên màu xanh lá, đan dược tựa tự lưu ly, một trái một phải dùng chân khí bắn ra ngoài, phân biệt mà bay về nhóm Võ giả nổ tung.
"Bang — chi chi!"
Trong phút chốc, hạt mưa màu xanh lá hướng bốn phương tám hướng phát ra, nhanh chóng lấy dính trên người những Võ giả, trong chớp mắt, phần lớn Võ giả đều mềm nhũn ngã xuống đất, hơn nữa dùng tốc độ mắt thường có thể thấy, da thịt bắt đầu khô quắt lại!
Mấy tên Võ giả đó không khỏi kinh hồn bạt vía.
"Độc, độc — — là kịch độc!"
"Chạy mau!"
"Cẩn thận! Chạy trốn nhanh!"
Cứ như thế, những Võ giả trúng độc đều nhanh chóng chết đi.
Trước đó Công Nghi Thiên Hành dùng bộ Cốt Châu độc tố đánh ra khí kình làm cản trở hành động bọn họ, lại dùng độc Dung Khí Đan, đem toàn bộ giết chết.
Còn lại chỉ có hai ba người, bởi vì đứng xa nên không bị "hạt mưa màu xanh lá" lây dính, hiện tại bọn họ nơi nào còn nửa điểm tham lam? Quả thật chỉ hận không thể mọc thêm bốn cái chân, để bọn họ có thể chạy mau một chút!
Công Nghi Thiên Hành lạnh lùng: "Nhổ cỏ tận gốc!."
khi nói chuyện, cả người như một con đại bàng, đập mạnh cánh mà đi, bàn tay giơ lên, khí kình phát ra, chặn lại một người chạy xa nhất.
Long Nhất phản ứng cực nhanh, nếu Công Nghi Thiên Hành đã tự mình bắt lấy một người, bọn họ dĩ nhiên sẽ không buông tha hai người còn lại.
Vì thế bọc đánh hai bên, đem hai Võ giả bỏ trốn kia, đều bắt trở về.
Một phen triền đấu qua đi, rốt cuộc không còn cá lọt lưới.
Công Nghi Thiên Hành thu tay, nhìn một khối núi đá cười cười: "A Tá, còn không ra ư?"
Đám người Long Nhất cả kinh, sôi nổi nhìn qua.
Ngay sau đó, phía sau núi đá, lộ ra một gương mặt đỏ bừng, thiếu niên thoạt nhìn có chút nóng, trên người còn dính lá cây, tựa hồ có chút chật vật.
Bên cạnh thiếu niên, xuất hiện thanh niên dáng người đĩnh bạt.
Hai người kia, không phải Cố Tá cùng Long Nhị thì còn ai? Công Nghi Thiên Hành cười, giang rộng hai cánh tay: "A Tá, xuống đây."
Cố Tá vốn chuẩn bị nhảy xuống, nhưng ngẫm lại còn chưa thể bại lộ tinh thần lực, lại thấy đại ca nhà mình biểu hiện như vậy, ma xui quỷ khiến thế nào liền thật sự tiến lên nhảy — tức khắc thẳng tắp mà rớt xuống.
Công Nghi Thiên Hành bật cười, mắt thấy Cố Tá rớt không đúng hướng, y thả người nhảy lên, duỗi tay ra, trực tiếp đem người ôm lấy.
Cố Tá ngượng ngùng: "....... Đại ca."
Công Nghi Thiên Hành một tay vuốt tóc hắn: "Gần đây A Tá không có hảo hảo ăn cơm a, sao lại không hề nặng hơn tí nào vậy nè?"
Cố Tá 囧, mặt non choẹt nghiêm túc nói: "Không phải không ăn cơm, mà là vì quá lo lắng cho đại ca, cho nên sầu đến gầy."
Công Nghi Thiên Hành cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, sau đó cười: "Đều là đại ca không tốt."
Sau đó Công Nghi Thiên Hành đem Cố Tá buông xuống.
Xung quanh không còn gì nguy hiểm, Cố Tá liền chú ý tới thi thể hoang thú linh cấp ngã xổng xoài trên đất.
Vừa thấy, hắn liền kinh hô: "Không xong! Đại ca, ta phải quá đó!"
Cố Tá quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Cố Tá bay nhanh tới trước hoang thú kia, lấy ra một ít dược liệu, mười ngón tay đan vào nhau bay lượn hoa cả mắt, thân thể hoang thú kia liền bị phân ra làm nhiều khối. Những phần bị độc tố làm ô nhiễm sâu, đã được cắt ra chất chồng một chỗ, còn những phần chưa bị nhiễm sâu thì được rãi lên một ít thuốc bột, rất nhanh đã khôi phục màu da bình thường.
Đại khái mất nửa canh giờ.
Cố Tá đứng dậy, đấm đấm bả vai, thở ra một hơi.
Thân mình Công Nghi Thiên Hành nhoáng cái, đứng bên cạnh Cố Tá: "A Tá, làm sao vậy?"
Cố Tá cười tít mắt: "Đã thu thập toàn bộ xong rồi!"
Công Nghi Thiên Hành ôn thanh nói: "A Tá vất vả."
Linh cấp hoang thú này là chiến lợi phẩm của hai người, Cố Tá cảm thấy thịt kia có thể làm dược thiện cho đại ca, mấy thứ xương cốt tròng mắt gì đó hoặc là bộ phận khác có thể lấy đổi chút dược liệu, lại nhìn đến thùng máu lớn bên cạnh, có rất nhiều cách dùng a, tóm lại cảm thấy cực kì hài lòng.
Công Nghi Thiên Hành nói: "A Tá đều chúng thu hồi lại đi thôi."
Cố Tá gật gật đầu: "Vâng."
Tuy rằng có rất nhiều thứ có thể đem ra ngoài bán, nhưng hoang thú linh cấp khả ngộ bất khả cầu, có gặp cũng khó lòng thu phục — lần này là do vừa khéo, đương nhiên không thể đem ra ngoài bán. Vẫn là giữ lại cho mình dùng tốt hơn.
Vì thế, ý niệm vừa động, mấy thứ linh tinh đó liền được đưa vào trữ vật cách, phân loại mà đặt.
Kế tiếp, Cố Tá liền hỏi: "Đại ca, huynh tột cùng là.... Đã xảy ra chuyện gì a?" Khi nói chuyện, ánh mắt hắn dừng trên thi thể Ngũ Cương.
Nghe được Cố Tá hỏi, lại nhìn thấy ánh mắt Cố Tá, thần sắc ba người Lưu Báo, Bao Dậu, cùng Hà Ổ đều có chút phức tạp. Trong mắt Long Nhất, lại có vẻ tức giận.
Cố Tá khó hiểu.
Đây là cái quỷ gì a?
Công Nghi Thiên Hành lắc lắc đầu: "Ngũ Cương chết, là một tay ta an bài."
Cố Tá càng không rõ, trong mắt đều là nghi hoặc, ngay sau đó bỗng nhiên cả kinh: "Phản bội — "
Công Nghi Thiên Hành gật đầu.
Cố Tá: "......"
Công Nghi Thiên Hành liền đem mọi chuyện kể lại.
Nguyên lại đám người bọn họ vừa nhổ cố tận gốc kia có quan hệ với Ngũ Cương.
Trước đó mấy ngày, Công Nghi Thiên Hành vì muốn bắt sống hoang lang, nên không ngừng trong núi tìm kiếm. Trên thực tế vận khí bọn họ cũng không tệ lắm, chỉ qua nữa ngày, đã tìm được một chỗ ở của một bầy, ước chừng có hơn 30 con hoang lang.
Trong đó có hơn 20 con hoang lang tam cấp, mười mấy con đều là tứ cấp trở lên, dẫn đầu là một con hoang lang ngũ cấp!
Đây đúng là phù hợp với yêu cầu của Công Nghi Thiên Hành.
Y lập tức tung ra kỹ xảo, dùng Thú Mê Vụ làm toàn bộ hoang lang mê choáng, đem chúng trói chặt lại, giấu sâu trong một hang động, bố trí xong lại bắt đầu tìm kiếm bầy thứ hai.
Sau hai ba ngày đã bắt giữ được cả trăm con hoang lang, cơ bản đều là trên tam cấp dưới lục cấp, còn có một con hoang lục cấp, da lông nhu lượng, là sói đầu đàn! Bọn họ chỉ cần phí chút công phu đã có thể tìm thấy bầy đàn của nó, lần này có thể đem nó bán ra với giá cực cao!
Đồng thời cũng đến lúc nên trở về.
Bất quá Hổ Hà Sơn Mạch tài nguyên phong phú, nếu đã tới, cũng không thể chỉ bắt hoang lang xong liền đi. Công Nghi Thiên Hành hạ lệnh, kêu đông đảo thuộc hạ từng người xuất động, đi ngắt lấy một ít dược liệu, hoặc bắt giết một ít hoang thú thuộc tính ngũ hành đem về.
Nhưng sơn động này không thể không có người trông giữ, nên để Bao Dậu cùng Ngũ Cương ở lại, mọi người còn lại, tất cả đều xuất phát.
Chính là không ngờ tới Ngũ Cương dùng cách gì làm Bao Dậu hôn mê, chính hắn trốn đi vào núi, đem tin tức Công Nghi Thiên Hành bắt được hơn trăm con hoang lang báo cho một nhóm người.
Cũng chính là đám Võ giả trước đó.
Cố Tá nhăn mày: "Ngũ Cương vì sao lại làm như vậy?"
Công Nghi Thiên Hành thở dài: "Hắn không muốn làm nô lệ, lại nhìn thấy Tiên Thiên Đan ta dùng máu luyện lại lợi hại, sợ ta sao này dùng thứ đó khống chế hắn, bởi vậy bí quá hóa liều, đem ta giết chết, hắn cũng được tự do."
Cố Tá đột nhiên nhớ tới.
Ngũ Cương là người duy nhất trong tất cả nô lệ dùng Tiên Thiên Đan bình thường, chứ không phải Tiên Thiên Đan được luyện chế từ máu đại ca.
Cho nên, hắn chỉ chịu khống chế của vòng cổ.... Vòng cổ chỉ để chủ nhân thao túng trừng phạt nô lệ, lại không thể làm cho nô lệ toàn tâm toàn ý bái phục.
Công Nghi Thiên Hành nói: "Ngũ Cương thật ra rất nhẫn nại, khi Bao Dậu bị hắn làm hôn mê, hắn cũng giả vờ hôn mê để Bao Dậu không phát hiện ra. Sau khi Bao Dậu tỉnh lại, nhìn thấy hoang lang lục cấp trong sơn động biến mất, đoán là có Võ giả độc hành đến trộm đi một con, cũng không nghĩ đến Ngũ Cương phản bội. Mà Bao Dậu tính tình xảo trá, e sợ bị ta trừng phạt, bởi vậy muốn đợi lúc ta trở về mới bẩm báo, cho nên cũng chưa từng tìm ta hội báo!"
Cố Tá nghe xong tức giận: "Sau đó thế nào?"
Công Nghi Thiên Hành trấn an cười cười: "Sau đó ta gặp được một tiểu oa hoang hùng, trong lòng rất thích, sau đem nó làm cho mê choáng, liền đem một ít phương pháp thuần thú ra thử thuần phục. Trong đó còn thêm chút máu của ta, không ngờ vậy mà thành công a.... Nhưng lúc đó cũng gặp được mấy chục người, tiến tới tập kích!"
Ngũ Cương vận khí không tồi, tìm đến được một đám thợ săn mạo hiểm, bọn họ săn thú theo nhóm, đối với bắt sống hoang thú rất có hứng thú, vì vậy cùng Ngũ Cương đạt thành hiệp nghị.
Cho nên Công Nghi Thiên Hành trở thành người đầu tiên bị công kích.
Tuy rằng là tách ra tìm dược, nhưng Công Nghi Thiên Hành vừa hô lên một tiếng mấy người kia đã chạy về. Công Nghi Thiên Hành là người tâm kế cỡ nào, hắn đương nhiên biết nếu là cướp bóc bình thường thì một Tiên Thiên nhất trọng như hắn sao có thể để mấy chục người cùng nhau xuất động, mà trước mắt chỉ có một lí do, tin tức của hơn trăm con hoang lang đã bị lộ ra, mới có nhiều người mơ ước đến vậy!
Vì thế, Công Nghi Thiên Hành liền hoài nghi đến Ngũ Cương — trên thực tế, chỉ hắn mới có khả năng phản bội, Bao Dậu thất trách.
Công Nghi Thiên Hành biết rõ không nói, không lập tức vạch trần Ngũ Cương.
Dưới sự yểm hộ của mấy con hoang hùng, bọn họ rất nhanh bôn tẩu, kết quả vô ý xâm nhập vào xào huyệt của hoang thú linh cấp, quấy rầy tới giấc ngủ đối phương — kết quả, vốn là hai bên một chạy một đuổi, tại đây dưới uy áp bức bách của hoang thú linh cấp mà miễn cưỡng cùng nhau đối địch.
Cũng là một màn Cố Tá nhìn thấy kia.
Đối với Ngũ Cương, trong quá trình đối địch, cứ thế mà chết dưới sương khói hoang thú linh cấp phun ra.
———
Cám: "............."
Cố Tá vung tay ném mạnh tới.
Có tinh thần lực xác định vị trí, hắn nhanh chóng đem hồ lô trong tay ném vào miệng hoang thú linh cấp — bởi vì không kịp đề phòng, công kích xảy ra trong nháy mắt, uy áp quanh thân hoang thú đều đình trệ, đây chính là cơ hội tới!
Cùng thời khắc đó, một ngân trùy bạch sắc lóe đi, theo hồ lô tiến vào miệng hoang thú, trực tiếp đánh nát hồ lô. Nọc độc bên trong tức thời chảy xuống yết hầu hoang thú!
Đây là kịch độc, có thể nhanh chóng độc chết Võ giả Tiên Thiên cửu trọng, đối với Võ giả Thoát Phàm cảnh hiệu quả không rõ như vây, nhưng cũng đủ níu chân bọn họ một thời gian ngắn.
Chiến đấu như vậy, hiển nhiên là muốn tranh thủ chút thời gian.
Hoang thú linh cấp thống khổ không thôi, dưới tác dụng nọc độc, nó biết mình bị loài người đê tiện đánh lén, lại không thể tập trung tinh lực, tìm được tung tích đối phương.
Nhất định là một con sâu nhỏ đáng ghét! Nó muốn đem tất cả giết hết....
Đáng tiếc, hoang thú linh cấp không thể lập tức xuất ra công kích, chỉ có thể điên cuồng giãy giụa, muốn nhanh chóng bài trừ độc tố trong cơ thể. Nó phát ra hơi thở cuồng bạo, nhưng phần lớn tinh lực đều tập trung vào độc tố trong người.
Mà Cố Tá còn chưa có hành động xong đâu.
Lại có thêm mười viên Độc Đan khác, tựa như hạt mưa, bắn ra ngoài.
Trong thời gian ngắn ngửi vừa rồi kia, hắn lựa chọn phương án hỗn hợp độc.
— — nhóm Luyện dược sư bởi vì thân thể nhỏ yếu cùng vô pháp luyện tập võ kỹ mà không đủ lực chiến đấu, đều dựa vào Võ giả bảo hộ, nhưng đó cũng không đại biểu cho bọn họ không hề có năng lực tự bảo vệ bản thân.
Độc dược chính là một loại trong đó.
Một số độc lẫn vào nhau có thể tương sinh, một số lại tương khắc.
Nếu Luyện dược sư chưa đủ trình độ luyện chế ra độc dược có thể uy hiếp Võ giả cấp bậc cao, vậy thì có thể thử luyện ra hai loại độc hoặc nhiều hơn, sau đó cho chúng tác động lẫn nhau, liên tục đánh sâu vào, xúc tiến độc tính hai bên, tạo nên lực sát thương càng lớn...... Đây cũng một cách luyện chế.
Giống như Cố Tá hiện tại đang làm.
Nọc độc đầu tiên tiến vào miệng hoang thú linh cấp, có thể tạo thành thương tổn nhất định, sau đó lại thêm Độc Đan tiến vào, trộn lẫn với nọc độc, mượn nhiệt lượng trong miệng hoang thú, liền xảy ra phản ứng.
Trong phút chốc, độc tính gia tăng mãnh liệt.
Hắc khí nồng đậm thổi quét lên hoang thú linh cấp, làm lông tóc trên người nó bóc ra mảng lớn. Nó rống lên một tiếng hoảng sợ, thời điểm muốn phun khói, phát hiện lực lượng đã bị độc tố ăn mòn, vô pháp chống đỡ.
Toàn bộ quá trình, không đến ba giây.
Cố Tá căng thẳng, tim đập bịch bịch.
May mắn, hắn dày công tính toán không sai, hành động đều không sai sót, tất cả đều nằm trong sở liệu.
Linh cấp hoang thú bị hạn chế, dù kêu gào hung hãn thế nào, dưới tác dụng độc tố mãnh liệt cũng không thể tàn sát bừa bãi, đồng thời, hơi thở trên người nó, cũng dần dần yếu đi.
Lúc này, chuông cảnh báo trong lòng Cố Tá cũng giảm đi nhiều.
Điều này khiến hắn không khỏi an tâm chút.
Cố Tá chuẩn bị nhắc nhở đại ca nhà mình hương thú kinh cấp dị biến, thì hai bên cũng đã phát hiện ra.
Công Nghi Thiên Hành phản ứng cực nhanh.
Y đột nhiên nhảy lên, trong tay cầm trường thương màu bạc, giữa không trung đánh ra mũi thương trắng tuyết, nhắm thẳng mắt phải hoang thú mà đâm tới.
Hoang thú linh cấp phát hiện có tiểu sâu bọ muốn đánh lén, hiện tại lại không thể trốn tránh, chỉ có thể trở mắt nhìn trường thương kia đâm xuyên mắt phải, toàn bộ thân thể đều kịch liệt run rẩy!
"Rống! Rống — —"
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết càng thêm kịch liệt.
Có được điểm yếu, Công Nghi Thiên Hành quay nhanh mũi thương, trong đầu hoang thú đâm loạn, tay trái từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ, lại hung hăng đâm vào mắt trái.
Cơ hồ thống khổ cực hạn, linh cấp hoang thú điên cường kích phát tiềm lực chính mình, trong thời gian ngắn, mạnh mẽ muốn đem thân thể trên người ném đi!
Cố Tá nhìn tới hãi hùng khiếp vía.
Tinh thần lực phóng ra, mỗi hành động của Công Nghi Thiên Hành đều bị hắn thu vào trong mắt, lúc này Công Nghi Thiên Hành lại gặp phải nguy hiểm, hắn đương nhiên không thể bỏ qua.
Vì thế ngay sau đó, mười mấy căn ngân trùy thứ cấp tốc phát ra, hết thảy đâm vào đầu hoang thú linh cấp!
Lực lượng vừa mới tụ tập được lập túc tản ra, đôi mắt bị đâm đến nát nhừ, rốt cuộc không nhìn thấy được tia sáng nào nữa.
Công Nghi Thiên Hành trong mắt hiện lên tia hung ác.
Ngân thương bị đâm vào, sau khi đâm loạn rút ra, trên mũi thương còn mang theo chút óc trắng hồng, lúc này y lại bỗng nhiên vươn tay, kình lực mênh mông xông thẳng vào hốc mắt kia, chốc lát, đầu hoang thú đã bị đánh nát hơn nửa.
Hoang thú linh cấp hấp hối giãy giụa.
Nó bốn vó điên cuồng dẫm đạp, cuồng loạn chạy vội, tựa hồ muốn đem hết thảy đám cản đường dưới chân dẫm nát! Nhưng hai bên nhân mã kia đã có chuẩn bị, bọn họ cực lực né tránh hai bên, chỉ có mấy con hoang thú khác còn chưa kịp giết "nhóm sâu bọ", ngược lại bị đồng bọn của mình dẫm thành thịt nát....
Công Nghi Thiên Hành tiếp tục công kích miệng vết thương kia, gắt gao đóng đinh trên người hoang thú, nửa bước không lùi....
Hoang thú linh cấp rốt cuộc sức cùng lực kiệt, mang vô tận không cam lòng, bốn vó ngã nghiêng.....
"Ầm......"
Ngưỡng mặt ngã xuống đất.
Giờ phút này Công Nghi Thiên Hành trong tay cầm ngân thương, phiêu nhiên bay xuống, trên cẩm y cũng loang lổ dính đầy máu tươi, phía sau là thi thể cực lớn cùng với y một thân huyết tinh, cảnh tượng này làm y giống như chiến thần, sát khí hơn người.
Dù khuôn mặt vẫn như cũ sáng trong như nhật nguyệt, nhưng cũng không có ai để ý đến điều này.
Hoang thú linh cấp vừa chết, áp lực của mấy người còn lại liền giảm bớt rất nhiều.
Đám người Lưu Báo vui vẻ nói: "Mau! Giết chết những hoang thú khác!"
Long Nhất tựa như một bóng đen, nhanh chóng xuyên qua từng con hoang thú, trong tay câm thanh tế kiếm màu đen, giống như một con rắn độc không ngừng tấn công, đi qua chỗ nào, sẽ có một con hoang thú mình đầy thương tích, máu chảy không ngừng.
Người một bên khác cũng lập tức phấn chấn lên, trong số đó, vài người cầm đầu liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ tham lam.
"Bọn họ ít người......"
"Giết chết linh cấp hoang thú, tất nhiên thực lực không tệ."
"Nghĩ cách, diệt trừ bọn họ."
Trước đó đám người Công Nghi Thiên Hành kề vai chiến đấu với hoang hùng, còn bị vô số hoang báo bao vây, thể lực cũng đã không chống đỡ nổi, trước mắt còn thêm trọng thương, uy lực cũng không còn bao nhiêu. Công Nghi Thiên Hành tuy rằng thương tích không nặng, nhưng sức lực có hạn, hiện tại cũng coi như sức cùng lực kiệt. Ngược lại bên kia rất nhiều người, sau khi tổn thất phần lớn, số người cũng còn không ít, vì vậy bọn họ bắt đầu mơ ước đến thi thể hoang thú linh cấp kia.
Một con hoang thú linh cấp, giá trị cực kì khổng lồ! Bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Lại nói nhóm hoang báo, vì hoang thú linh cấp tử vong cùng với bị dẫm đạp sắp chết, toàn bộ đều bị khiếp sợ, ngoại trừ mấy con dũng mãnh đang cùng Võ giả tranh đấu ra, mấy con khác đều sợ đến mức kinh hoảng chạy trốn.
Hoang báo ở lại càng ngày càng ít, thấy tình thế không ổn cũng dần tản đi, trong thời gian ngắn ngủi, chỉ còn lại ít ỏi hai ba mươi con, nhiêu đó cũng không tạo thành uy hiếp gì!
Cùng lúc đó, một nhóm Võ giả đi lên trước, chậm rãi bao quanh đám người Long Nhất. Đám người Long Nhất vẫn đang cùng hoang báo chém giết, cũng không chú ý bọn họ đến đây.
Công Nghi Thiên Hành một người một thương giải quyết mấy con hoang báo, cũng không chú ý đến hành động bọn họ, chỉ chuyên tâm từng thương từng thương, giết chết hoang báo.
Cố Tá ở trên quan chiến thấy vậy, tâm lại treo lên.
Vốn tưởng hoang thú linh cấp đã bị đại ca giết chết, sẽ không còn gì nguy hiểm, nhưng không nghĩ tới, mấy tên Võ giả ngu ngốc này, lại sinh lòng tham!
Cố Tá tức khắc giận rồi.
Mấy tên đó, mấy cái tên đó!
Theo bản năng, hắn trong lòng reo lên: Đại ca! Cẩn thận mấy tên tiểu nhân đê tiện đó kìa!
Tiếp theo, Công Nghi Thiên Hành mang theo ý cười truyền tới: A Tá yên tâm, ta sẽ lưu ý.
Cố Tá sửng sốt, nghẹo đầu nghĩ.
Đại ca biết a... Vậy là tốt rồi, tốt quá rồi!
Tâm tình thả lỏng, Cố Tá lại nói: Đại ca, có cần ta dùng tinh thần lực — —
Công Nghi Thiên Hành ôn nhu nói: A Tá không cần đâu, đệ vừa rồi dùng Trùy Trần Thứ, hẳn là đã tiêu hao quá độ, hảo hảo nghi ngơi đi. Nơi này cứ giao cho ta là được.
Cố Tá ngồi xếp bằng, ôm tay dẩu môi: Ta sẽ thay đại ca nhìn chằm chằm bọn họ.
Công Nghi Thiên Hành cười: Vậy phải dựa vào A Tá cả đấy.
Có Công Nghi Thiên Hành bảo đảm, Cố Tá mới thực yên tâm, nhưng vẫn luôn quan sát hỗn chiến phía dưới. Hoang báo chiến ý ngày càng yếu, có cơ hội liền tứ tán chạy đi, đến nỗi dù liều mạng bị thương, cũng muốn phá vây bỏ chạy!
Đột nhiên, đám Võ giả ở gần Long Nhất bắt đầu đánh lén! Bọn họ vung tay, khí kình ô ô kéo đến, toàn đánh vào mấy chỗ yếu hại đầu, ngực, sau lưng!
Giờ khắc này, thương hoa xinh đẹp chợt thoáng hiện.
Cùng lúc, một cổ sức mạnh mênh mông mang theo từng đợt mùi tanh, lấy một loại tốc độ khủng bố lan tràn, đem những người đó cuốn vào trong.
Công Nghi Thiên Hành quát: "Lui!"
Mấy người Long Nhất nhanh chóng lui ra, không dám chần chờ.
May là bọn họ không có chần chờ, bởi vì ngay sau đó Công Nghi Thiên Hành lại lấy ra hai viên màu xanh lá, đan dược tựa tự lưu ly, một trái một phải dùng chân khí bắn ra ngoài, phân biệt mà bay về nhóm Võ giả nổ tung.
"Bang — chi chi!"
Trong phút chốc, hạt mưa màu xanh lá hướng bốn phương tám hướng phát ra, nhanh chóng lấy dính trên người những Võ giả, trong chớp mắt, phần lớn Võ giả đều mềm nhũn ngã xuống đất, hơn nữa dùng tốc độ mắt thường có thể thấy, da thịt bắt đầu khô quắt lại!
Mấy tên Võ giả đó không khỏi kinh hồn bạt vía.
"Độc, độc — — là kịch độc!"
"Chạy mau!"
"Cẩn thận! Chạy trốn nhanh!"
Cứ như thế, những Võ giả trúng độc đều nhanh chóng chết đi.
Trước đó Công Nghi Thiên Hành dùng bộ Cốt Châu độc tố đánh ra khí kình làm cản trở hành động bọn họ, lại dùng độc Dung Khí Đan, đem toàn bộ giết chết.
Còn lại chỉ có hai ba người, bởi vì đứng xa nên không bị "hạt mưa màu xanh lá" lây dính, hiện tại bọn họ nơi nào còn nửa điểm tham lam? Quả thật chỉ hận không thể mọc thêm bốn cái chân, để bọn họ có thể chạy mau một chút!
Công Nghi Thiên Hành lạnh lùng: "Nhổ cỏ tận gốc!."
khi nói chuyện, cả người như một con đại bàng, đập mạnh cánh mà đi, bàn tay giơ lên, khí kình phát ra, chặn lại một người chạy xa nhất.
Long Nhất phản ứng cực nhanh, nếu Công Nghi Thiên Hành đã tự mình bắt lấy một người, bọn họ dĩ nhiên sẽ không buông tha hai người còn lại.
Vì thế bọc đánh hai bên, đem hai Võ giả bỏ trốn kia, đều bắt trở về.
Một phen triền đấu qua đi, rốt cuộc không còn cá lọt lưới.
Công Nghi Thiên Hành thu tay, nhìn một khối núi đá cười cười: "A Tá, còn không ra ư?"
Đám người Long Nhất cả kinh, sôi nổi nhìn qua.
Ngay sau đó, phía sau núi đá, lộ ra một gương mặt đỏ bừng, thiếu niên thoạt nhìn có chút nóng, trên người còn dính lá cây, tựa hồ có chút chật vật.
Bên cạnh thiếu niên, xuất hiện thanh niên dáng người đĩnh bạt.
Hai người kia, không phải Cố Tá cùng Long Nhị thì còn ai? Công Nghi Thiên Hành cười, giang rộng hai cánh tay: "A Tá, xuống đây."
Cố Tá vốn chuẩn bị nhảy xuống, nhưng ngẫm lại còn chưa thể bại lộ tinh thần lực, lại thấy đại ca nhà mình biểu hiện như vậy, ma xui quỷ khiến thế nào liền thật sự tiến lên nhảy — tức khắc thẳng tắp mà rớt xuống.
Công Nghi Thiên Hành bật cười, mắt thấy Cố Tá rớt không đúng hướng, y thả người nhảy lên, duỗi tay ra, trực tiếp đem người ôm lấy.
Cố Tá ngượng ngùng: "....... Đại ca."
Công Nghi Thiên Hành một tay vuốt tóc hắn: "Gần đây A Tá không có hảo hảo ăn cơm a, sao lại không hề nặng hơn tí nào vậy nè?"
Cố Tá 囧, mặt non choẹt nghiêm túc nói: "Không phải không ăn cơm, mà là vì quá lo lắng cho đại ca, cho nên sầu đến gầy."
Công Nghi Thiên Hành cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, sau đó cười: "Đều là đại ca không tốt."
Sau đó Công Nghi Thiên Hành đem Cố Tá buông xuống.
Xung quanh không còn gì nguy hiểm, Cố Tá liền chú ý tới thi thể hoang thú linh cấp ngã xổng xoài trên đất.
Vừa thấy, hắn liền kinh hô: "Không xong! Đại ca, ta phải quá đó!"
Cố Tá quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Cố Tá bay nhanh tới trước hoang thú kia, lấy ra một ít dược liệu, mười ngón tay đan vào nhau bay lượn hoa cả mắt, thân thể hoang thú kia liền bị phân ra làm nhiều khối. Những phần bị độc tố làm ô nhiễm sâu, đã được cắt ra chất chồng một chỗ, còn những phần chưa bị nhiễm sâu thì được rãi lên một ít thuốc bột, rất nhanh đã khôi phục màu da bình thường.
Đại khái mất nửa canh giờ.
Cố Tá đứng dậy, đấm đấm bả vai, thở ra một hơi.
Thân mình Công Nghi Thiên Hành nhoáng cái, đứng bên cạnh Cố Tá: "A Tá, làm sao vậy?"
Cố Tá cười tít mắt: "Đã thu thập toàn bộ xong rồi!"
Công Nghi Thiên Hành ôn thanh nói: "A Tá vất vả."
Linh cấp hoang thú này là chiến lợi phẩm của hai người, Cố Tá cảm thấy thịt kia có thể làm dược thiện cho đại ca, mấy thứ xương cốt tròng mắt gì đó hoặc là bộ phận khác có thể lấy đổi chút dược liệu, lại nhìn đến thùng máu lớn bên cạnh, có rất nhiều cách dùng a, tóm lại cảm thấy cực kì hài lòng.
Công Nghi Thiên Hành nói: "A Tá đều chúng thu hồi lại đi thôi."
Cố Tá gật gật đầu: "Vâng."
Tuy rằng có rất nhiều thứ có thể đem ra ngoài bán, nhưng hoang thú linh cấp khả ngộ bất khả cầu, có gặp cũng khó lòng thu phục — lần này là do vừa khéo, đương nhiên không thể đem ra ngoài bán. Vẫn là giữ lại cho mình dùng tốt hơn.
Vì thế, ý niệm vừa động, mấy thứ linh tinh đó liền được đưa vào trữ vật cách, phân loại mà đặt.
Kế tiếp, Cố Tá liền hỏi: "Đại ca, huynh tột cùng là.... Đã xảy ra chuyện gì a?" Khi nói chuyện, ánh mắt hắn dừng trên thi thể Ngũ Cương.
Nghe được Cố Tá hỏi, lại nhìn thấy ánh mắt Cố Tá, thần sắc ba người Lưu Báo, Bao Dậu, cùng Hà Ổ đều có chút phức tạp. Trong mắt Long Nhất, lại có vẻ tức giận.
Cố Tá khó hiểu.
Đây là cái quỷ gì a?
Công Nghi Thiên Hành lắc lắc đầu: "Ngũ Cương chết, là một tay ta an bài."
Cố Tá càng không rõ, trong mắt đều là nghi hoặc, ngay sau đó bỗng nhiên cả kinh: "Phản bội — "
Công Nghi Thiên Hành gật đầu.
Cố Tá: "......"
Công Nghi Thiên Hành liền đem mọi chuyện kể lại.
Nguyên lại đám người bọn họ vừa nhổ cố tận gốc kia có quan hệ với Ngũ Cương.
Trước đó mấy ngày, Công Nghi Thiên Hành vì muốn bắt sống hoang lang, nên không ngừng trong núi tìm kiếm. Trên thực tế vận khí bọn họ cũng không tệ lắm, chỉ qua nữa ngày, đã tìm được một chỗ ở của một bầy, ước chừng có hơn 30 con hoang lang.
Trong đó có hơn 20 con hoang lang tam cấp, mười mấy con đều là tứ cấp trở lên, dẫn đầu là một con hoang lang ngũ cấp!
Đây đúng là phù hợp với yêu cầu của Công Nghi Thiên Hành.
Y lập tức tung ra kỹ xảo, dùng Thú Mê Vụ làm toàn bộ hoang lang mê choáng, đem chúng trói chặt lại, giấu sâu trong một hang động, bố trí xong lại bắt đầu tìm kiếm bầy thứ hai.
Sau hai ba ngày đã bắt giữ được cả trăm con hoang lang, cơ bản đều là trên tam cấp dưới lục cấp, còn có một con hoang lục cấp, da lông nhu lượng, là sói đầu đàn! Bọn họ chỉ cần phí chút công phu đã có thể tìm thấy bầy đàn của nó, lần này có thể đem nó bán ra với giá cực cao!
Đồng thời cũng đến lúc nên trở về.
Bất quá Hổ Hà Sơn Mạch tài nguyên phong phú, nếu đã tới, cũng không thể chỉ bắt hoang lang xong liền đi. Công Nghi Thiên Hành hạ lệnh, kêu đông đảo thuộc hạ từng người xuất động, đi ngắt lấy một ít dược liệu, hoặc bắt giết một ít hoang thú thuộc tính ngũ hành đem về.
Nhưng sơn động này không thể không có người trông giữ, nên để Bao Dậu cùng Ngũ Cương ở lại, mọi người còn lại, tất cả đều xuất phát.
Chính là không ngờ tới Ngũ Cương dùng cách gì làm Bao Dậu hôn mê, chính hắn trốn đi vào núi, đem tin tức Công Nghi Thiên Hành bắt được hơn trăm con hoang lang báo cho một nhóm người.
Cũng chính là đám Võ giả trước đó.
Cố Tá nhăn mày: "Ngũ Cương vì sao lại làm như vậy?"
Công Nghi Thiên Hành thở dài: "Hắn không muốn làm nô lệ, lại nhìn thấy Tiên Thiên Đan ta dùng máu luyện lại lợi hại, sợ ta sao này dùng thứ đó khống chế hắn, bởi vậy bí quá hóa liều, đem ta giết chết, hắn cũng được tự do."
Cố Tá đột nhiên nhớ tới.
Ngũ Cương là người duy nhất trong tất cả nô lệ dùng Tiên Thiên Đan bình thường, chứ không phải Tiên Thiên Đan được luyện chế từ máu đại ca.
Cho nên, hắn chỉ chịu khống chế của vòng cổ.... Vòng cổ chỉ để chủ nhân thao túng trừng phạt nô lệ, lại không thể làm cho nô lệ toàn tâm toàn ý bái phục.
Công Nghi Thiên Hành nói: "Ngũ Cương thật ra rất nhẫn nại, khi Bao Dậu bị hắn làm hôn mê, hắn cũng giả vờ hôn mê để Bao Dậu không phát hiện ra. Sau khi Bao Dậu tỉnh lại, nhìn thấy hoang lang lục cấp trong sơn động biến mất, đoán là có Võ giả độc hành đến trộm đi một con, cũng không nghĩ đến Ngũ Cương phản bội. Mà Bao Dậu tính tình xảo trá, e sợ bị ta trừng phạt, bởi vậy muốn đợi lúc ta trở về mới bẩm báo, cho nên cũng chưa từng tìm ta hội báo!"
Cố Tá nghe xong tức giận: "Sau đó thế nào?"
Công Nghi Thiên Hành trấn an cười cười: "Sau đó ta gặp được một tiểu oa hoang hùng, trong lòng rất thích, sau đem nó làm cho mê choáng, liền đem một ít phương pháp thuần thú ra thử thuần phục. Trong đó còn thêm chút máu của ta, không ngờ vậy mà thành công a.... Nhưng lúc đó cũng gặp được mấy chục người, tiến tới tập kích!"
Ngũ Cương vận khí không tồi, tìm đến được một đám thợ săn mạo hiểm, bọn họ săn thú theo nhóm, đối với bắt sống hoang thú rất có hứng thú, vì vậy cùng Ngũ Cương đạt thành hiệp nghị.
Cho nên Công Nghi Thiên Hành trở thành người đầu tiên bị công kích.
Tuy rằng là tách ra tìm dược, nhưng Công Nghi Thiên Hành vừa hô lên một tiếng mấy người kia đã chạy về. Công Nghi Thiên Hành là người tâm kế cỡ nào, hắn đương nhiên biết nếu là cướp bóc bình thường thì một Tiên Thiên nhất trọng như hắn sao có thể để mấy chục người cùng nhau xuất động, mà trước mắt chỉ có một lí do, tin tức của hơn trăm con hoang lang đã bị lộ ra, mới có nhiều người mơ ước đến vậy!
Vì thế, Công Nghi Thiên Hành liền hoài nghi đến Ngũ Cương — trên thực tế, chỉ hắn mới có khả năng phản bội, Bao Dậu thất trách.
Công Nghi Thiên Hành biết rõ không nói, không lập tức vạch trần Ngũ Cương.
Dưới sự yểm hộ của mấy con hoang hùng, bọn họ rất nhanh bôn tẩu, kết quả vô ý xâm nhập vào xào huyệt của hoang thú linh cấp, quấy rầy tới giấc ngủ đối phương — kết quả, vốn là hai bên một chạy một đuổi, tại đây dưới uy áp bức bách của hoang thú linh cấp mà miễn cưỡng cùng nhau đối địch.
Cũng là một màn Cố Tá nhìn thấy kia.
Đối với Ngũ Cương, trong quá trình đối địch, cứ thế mà chết dưới sương khói hoang thú linh cấp phun ra.
———
Cám: "............."
Danh sách chương