Edit: Tracy F

Cố Tá cũng đi ra, hắn hiện tại dùng sức bưng một cái khay lớn, bên trên chất đầy đồ ăn, còn có một chút dược liệu điểm xuyến lên các khối thịt, đỏ trắng xanh tươi, khiến người vừa nhìn liền muốn động đũa.

Nhưng nhiêu đó cũng còn chưa có xong đâu.

Long Nhị sau khi đặt đầy ba bàn món chính, lại chạy như bay đến luyện dược phòng, lần thứ hai mang sang vài cân thịt heo, sau đó lại trở về tiếp tục bưng thức ăn. Cố Tá vẫn làm như cũ, lúc này khi hắn bước ra còn ôm theo một thùng gỗ thật lớn.

Trong thùng gỗ chứa đầy Xích Huyết mễ đã được chưng lên, tươi đẹp trong sáng, giống như viên san hô tốt nhất, nhìn số lượng, ước chừng cũng phải nhiều hơn năm cân.

Không bao lâu trên bàn đá đã bày đầy đồ ăn ngon, có mười hai món được nấu từ tinh thịt* hoang thú khác nhau, mùi thịt nồng đậm cùng mùi dược liệu thanh đạm kết hợp lên, không ngừng tiến vào mũi người, kích thích người ta thèm ăn.

*thịt ngon

Mà mấy món chính đó Cố Tá đã hết toàn bộ thủ đoạn, tỉ mỉ nghiên cứu dược lí, làm cho mỗi món ăn đều là ngũ hành cân bằng, căn bản không ảnh hưởng đến thân thể Công Nghi Thiên Hành, hơn nữa phối hợp chúng lại làm thức ăn, dùng cho là ăn hay ít, đều có tác dụng bổ dưỡng khí huyết rất lớn.

Cuối cùng chính là một vò rượu thuốc.

Loại rượu thuốc này gọi là "Huyết Mễ Nhưỡng", ý nghĩa như tên, chính dùng Xích Huyết mễ cùng bốn mươi chín loại dược liệu tỉ mỉ ủ thành. Cố Tá vốn sớm đã muốn cho đại ca nhà mình một cái kinh hỉ, lúc này vừa lúc lấy ra.

Còn nữa, bởi vì Công Nghi Thiên Hành thoạt nhìn thân thể rất tốt, nhưng vấn đề kinh mạch chậm chạm vẫn chưa thể giải quyết, hôm qua còn bị chuốc rượu như vậy... Cố Tá cảm thấy, vẫn là làm một chút "rượu gạo" cho đại ca điều trị một chút.

Công Nghi Thiên Hành nhìn một bàn đầy ấp đồ ăn, biểu tình có chút vi diệu.

Y rất hiểu tiểu Luyện dược sư nhà mình, ngày thường tuy rằng luôn những thứ tốt nhất cho y, nhưng phân lượng cũng là vừa phải — một bàn lớn dược thiện hôm nay, lại có thêm một chậu Xích Huyết mễ bên cạnh, vừa lúc có thể cho y no đủ.

Nhìn khí thế như vậy... Chính là gấp vài lần ngày thường.

Cố Tá nhìn biểu tình Công Nghi Thiên Hành, nháy mắt liền hiểu rõ.

Hắn tức khắc có chút ngượng ngùng, sau khi lấy lại bình tĩnh, cười ha hả nói: "Hôm qua làm phiền đại ca chiếu cố ta, hôm nay chuẩn bị mấy thứ, mong đại ca đừng ghét bỏ."

Công Nghi Thiên Hành cũng thu hồi tâm tư, mỉm cười gật đầu: "Làm sao lại ghét bỏ? A Tá chuẩn bị dược thiện, đều là theo sát tình trạng thân thể ta, cũng hợp khẩu vị ta nhất." Nói xong lại nói: "Long Nhất Long Nhị, các ngươi cũng đến dùng đi."

Long Nhất Long Nhị lộ vẻ cảm kích: "Đa tạ công tử, đa tạ Cố dược sư!"

Cố Tá vội vàng lắc đầu, "Không có gì cảm tạ cả, đều là đại ca chu đáo."

Bốn người liền vào bàn tiệc.

Ngày thường Cố Tá đã đủ ân cần, hôm nay so với ngày thường lại càng ân cần gấp đôi. Hắn đầu tiên là cho Công Nghi Thiên Hành một bát cơm to đầy, lại thêm một chén nhỏ Huyết Mễ Nhưỡng, có chút nhiệt tình nói: "Đại ca nếm thử rượu ta nhưỡng thế nào, tuyệt đối sẽ không tổn hại thân thể!."

Công Nghi Thiên Hành nghe xong, trong mắt mang ý cười, quả nhiên là uống cạn một chén, thở dài nói: "Rượu A Tá nhưỡng, cũng hơn hẳn người khác."

Cố Tá nhất thời vui vẻ ra mặt, "Đại ca thích thì tốt!" Sau đó hắn nghĩ nghĩ, "Về sau đại ca ra ngoài đừng cùng người khác uống rượu như vậy, nếu cần xã giao... Ân, ta sẽ ủ nhiều thêm ít rượu đối với đại ca vô hại, cho đại ca mang theo. Vạn nhất thật sự phải uống rượu, đại ca liền đem rượu này lấy ra, mời mọi người cùng nhau uống."

Hắn xót tiền là không sai, nhưng thân thể Công Nghi Thiên Hành càng quan trọng hơn.

Cho dù vì chuyện này mà tốn thêm một khoản để ủ rượu, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe Công Nghi Thiên Hành, như vậy cũng rất đáng giá.

Ánh mắt Công Nghi Thiên Hành ôn nhu ấm áp: "Ta đây liền nghe Cố Tá."

Cố Tá trên mặt hơi nóng: "Đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ không để thân thể đại ca xảy ra sự cố!"

Công Nghi Thiên Hành cũng cười khẽ: "Vậy thì nhờ A Tá."

Cố Tá nghe xong, từ trong đáy lòng lại nhiều thêm một loại ý thức trách nhiệm nặng trĩu.

Sau đó hắn hít sâu một hơi, nói: "Đại ca mau ăn, chờ nữa sẽ lạnh mất."

Công Nghi Thiên Hành thấy hắn mặt đã đỏ bừng, cũng không trêu đùa hắn, giơ tay liền xé xuống một miếng tinh thịt to, bắt đầu thống khoái ăn. Động tác y tuy lớn, nhưng thập phần đại khí, cũng không có chút cảm giác thô lỗ nào.

Long Nhất Long Nhị thấy Công Nghi Thiên Hành động đũa, lại chờ Cố Tá sau khi cũng cầm lấy đũa, lúc này mới sôi nổi ăn uống thỏa thích.

— Cố Tá dùng sau cũng chỉ là Luyện dược sư của Công Nghi Thiên Hành, dược thiện luyện chế ra phần tốt nhất cũng chỉ sẽ cung cấp cho Công Nghi Thiên Hành. Cơ hội có thể hưởng dụng bữa tiệc lớn giống như hôm nay đối với Long Nhất Long Nhị mà nói cũng là khó có được.

Nhưng so với những người khác, bọn họ thường xuyên được dùng thiện thứ hai, được hưởng các loại cực phẩm đan dược, tố chất thân thể so với những Thiên Long Vệ khác, thậm chí so với nhiều đệ tử kí danh khác đều mạnh hơn rất nhiều.

Nếu như gặp kì ngộ, Long Nhất cùng Long Nhị hẳn là cũng có thể đột phá cảnh giới Tiên Thiên.

Bởi vậy bọn họ đối với Công Nghi Thiên Hành, đối với Cố Tá đều tràn ngập cảm kích, cùng với lòng trung thành không thể nào dao động được.

Một bữa cơm no rượu đủ.

Công Nghi Thiên Hành có thể cảm giác được một cổ ấm áp từ bụng chảy về khắp người, mùi vị Huyết Mễ Nhưỡng kia thật sự không tồi, thuần hậu cam liệt, so với một ít rượu ngon y từng uống qua đều hơn hẳn.

Công Nghi Thiên Hành thưởng thức chén rượu, dựa ngồi ở ghế, suy nghĩ miên man.

Y vốn nghĩ trước kia đem số lượng đáp hảo, lại chậm rãi để tiểu Luyện dược sư chậm rãi bộc lộ bản lĩnh luyện dược, lại từ từ thả ra tin tức A Tá có thể ngẫu nhiên luyện chế ra đan dược cực phẩm, dần dần đề cao giá trị của hắn — tóm lại, chỉ là đơn thuần để người ta biết A Tá đối với y quan trọng, nhưng lại không thể nắm chắt mười phần an toàn cho A Tá. Nhưng vừa rồi y nhận ra được, trong rượu thuốc này có lượng lớn thiện địa chi khí phi thường ôn hòa, chỉ cần một chén lại hơn hẳn vài phần thượng phẩm Hợp Khí Đan, gần như đạt đến trình độ cực phẩm Hợp Khí Đan. Mà ở trong mắt người khác, đây không hẳn là bản lĩnh luyện dược, mà chỉ là một loại thiên phú, cho dù những người khác có được phương thức ủ rượu, cũng không thể đạt đến tiêu chuẩn này.

Nếu như vậy, còn không bằng cứ đẩy rượu thuốc này ra, tạo nên một hồi thanh danh?

Dù sao A Tá tuổi còn nhỏ, nếu như bày ra trình độ luyện đan quá xuất chúng, sợ là sẽ gặp phải không ít thị phi. Lấy căn cơ hiện tại của y, cũng không thể hoàn toàn bảo vệ hắn...

Sau khi quyết định, Công Nghi Thiên Hành liền mở miệng, "A Ta, từ hôm nay trở đi, đệ ủ nhiều thêm ít rượu thuốc, ngày sau ta sẽ đem đi làm tặng lễ. Mặt khác, rượu thuốc này cũng có thể đem bán. Đệ ủ càng nhiều, chúng ta càng kiếm được nhiều vàng."

Vừa lúc đến thời gian Phúc Mãn Đa sẽ đến, cũng là cơ hội đem rượu thuốc này đẩy ra.

Về sau những người đó khi đối đãi với A Tá, cũng sẽ thật tâm thêm mấy phần coi trọng, mà không phải vì nể mặt y.

Cố Tá dĩ nhiên không thể tưởng tượng được trong thời gian ngắn ngủi, Công Nghi Thiên Hành đã vì hắn suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn chỉ là tính toán một chút, ủ rượu cũng không mất nhiều thời gian, để càng lâu dược hiệu càng tốt càng cam thuần mà thôi, mỗi ngày rút ra chút thời gian để nó tự hành lắng đọng lại, cũng không phí bao nhiêu công sức.

Dù sao đan dược hắn có thể luyện chế rất nhiều, nhưng vì an toàn có thể sẽ thiếu, nên gia tăng một mối sinh ý rượu thuốc cũng là một biện pháp tốt.

Cố Tá liền vô cùng cao hứng mà đáp ứng: "Hảo!"

Liên tiếp sau đó vài ngày, cũng không có chuyện gì.

Rất nhanh đã đến cuối tháng, trong viện này, cũng náo nhiệt hơn.

Đầu tiên chính là Dương quản sự đến đây thu Xích Huyết mễ.

Bởi vì có dược thủy của Cố Tá tưới lên, Xích Huyết mễ không chỉ sớm chín hơn, hơn nữa mỗi một cái đều càng thêm no tròn, sản lượng cũng gia tăng rất nhiều.

Long Nhất Long Nhị suốt đêm thu hoạch Xích Huyết mễ, lúa màu đỏ thập phần xinh đẹp, bọn họ chỉ cần vận chuyển chân khí chà xát — gạo rơi xuống rào rạt, cứ như vậy chồng chất lên nhau.

Lúc thu hoạch, có nhiều hơn 46 cân, là bởi vì không tưới dược thủy ngay từ đầu.

Chỉ là có thể thu hoạch như vậy, nhưng cũng không thể thẳng thắn nói cho Dương quản sự. Xung quanh tuy rằng cũng có ngoại môn đệ tử trồng Xích Huyết mễ giống vậy, ruộng của Công Nghi Thiên Hành đích xác thu hoạch tốt hơn so với đệ tử ngoại môn khác, nhưng cụ thể tốt bao nhiêu, dù sao cũng là cùng nhóm gia hỏa tay mới, cũng không thể dễ dàng nhìn ra.

Cho nên, thời điểm báo lên cũng chỉ là 33 cân, từ bên trong lấy ra 20 cân giao nộp.

Dương quản sự nhìn Xích Huyết mễ đỏ đỏ thắm oánh, tự nhiên cảm thấy cao hứng, hắn đem đồ vật xách đi, lại được thêm 5 lượng vàng "phí vất vả".

Số lượng này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng an toàn, đủ để ấn tượng hắn đối với đám người Công Nghi Thiên Hành càng thêm tốt.

Ở ngoại môn suốt một tháng qua, đám đệ tử ngoại môn khác đều không đủ chu đáo, hoặc là có chút nhiệm vụ rối loạn lung tung cần đi làm, hoặc là thời điểm thu hoạch Xích Huyết mễ xảy ra vấn đề, hoặc là thường thường có người lại đây theo dõi.

Rất ít có người có thể an ổn như vậy.

Mà Công Nghi Thiên Hành không chỉ có thể an ổn, còn có thể để Dương quản sự chủ động đưa ra một ít đồ vật.

Ngoài ra, Phúc Mãn Đan quả nhiên theo ước định đến, bất quá có lẽ vì đã kí hợp đồng, nên Triệu Ngọc Hằng không có tiếp tục đến đây.

Lúc này Công Nghi Thiên Hành cũng mời hắn ở lại dùng cơm, lại kêu Cố Tá bày ra một phen thân thủ. Cố Tá nghe Công Nghi Thiên Hành truyền âm, cũng không làm ra dược thiện thích hợp Võ giả gì đó, mà là chỉ đem hương vị trong món ăn kích phát ra, làm một bữa cơm vô cùng mỹ vị.

Mà rượu uống kèm kia... Chính là Huyết Mễ Nhưỡng.

Phúc Mãn Đa vừa uống, đôi mắt nhỏ tức khắc lóe tinh quang, không khỏi kích động lên: "Công Nghi sư đệ, rượu này... "

Công Nghi Thiên Hành thong dong cười: "Rượu này gọi là Huyết Mễ Nhưỡng, là khi A Tá học tập luyện dược nhất thời bướng bỉnh đem rất nhiều dược liệu đặt lung tung, liền làm ra thứ này. Ta nếm thử, cũng có một phen tư vị, đã kêu hắn ủ nhiều thêm một ít, để uống từ từ. Hôm nay Phúc sư huynh đến, ta liền đem ra khoản đãi Phúc sư huynh.... Rượu nhà ủ thường nhạt, không quý báu lắm, cũng chỉ là một phen tâm ý. Mong rằng Phúc sư huynh không lấy làm phiền lòng mới tốt."

Phúc Mãn Đa hít sâu một hơi: "Làm phiền? Không không không." Hắn trên mặt đỏ bừng, cực kì hưng phấn, "Ta muốn cùng sư đệ làm một cọc làm ăn, thế nào?"

_______________

Editor lảm nhảm: tui cũng muốn có bộ não của A Hành ca, 😑😑😑

Ps: cầu vote, cầu ủng hộ. 💋
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện