"Mất?" Ba người khác nghe vậy hai mặt nhìn nhau, lúc kịp phản ứng, liền lộ ra vẻ kinh hãi. Nếu như Hổ Phù Tam Quân đã sớm mất, làm sao lại rơi vào tay Thành An Hầu? Năm đó Hổ Phù Tam Quân nằm trong tay Ban Nguyên soái, sau đó Ban Nguyên soái bị thương ngoài biên cương, trở lại Kinh Thành liền giải giáp nhàn nhã làm Quốc Công gia, sau đó Vân Khánh Đế đăng cơ, biên cương lại không có chiến sự, Hổ Phù Tam Quân từ đó về sau chưa từng xuất hiện.
Bọn họ chỉ cho là bệ hạ kiêng kị Võ tướng bây giờ, cho nên không tiếp tục giao Hổ Phù Tam Quân cho bất luận kẻ nào, không nghĩ tới trong tay bệ hạ vậy mà không có Hổ Phù, đây thực sự khiến người khác ngoài ý muốn.
"Có thể Hổ Phù vốn luôn trong tay Ban Nguyên soái?" Diêu Bồi Cát nhỏ giọng nói: " Năm đó Ban Nguyên soái bị thương, vốn là chuyện bất ngờ. Nếu ông ấy không giao ra Hổ Phù, với bệ hạ mà nói, Hổ Phù bị người ta đoạt đi..."
Tiên đế không thích bệ hạ, lại thích Huệ Vương, nói không chừng bệ hạ thật sẽ tin tưởng lí do thoái thác của Ban Nguyên soái. Khó trách bệ hạ có thể chịu Huệ Vương nhiều năm như vậy, chỉ sợ là lo lắng Huệ Vương đột nhiên khởi binh tạo phản. sau khi phu phụ Huệ Vương chết, bệ hạ lại để con họ sống trong cung, một là vì thể hiện ông là người có lòng lương thiện, còn hai là vì mục đích không chế hai người kia, không để bọn họ làm loạn.
Chuyện trước kia nghĩ không ra, sau khi Hổ Phù xuất hiện, lập tức hết thảy chuyện khó có thể lý giải, đều trở lên rõ ràng.
Ban gia thay mặt trung lương, tại sao Ban Nguyên soái lại đưa ra một lời nói dối lớn như vậy?
Còn có Hổ Phù Tam Quân này, là Ban Quận Chúa cho Thành An Hầu hay sao?
"Ta biết. " Triệu Vĩ Thân là bộ hạ cũ của Ban Nguyên soái, nhớ tới Nguyên soái đã từng uy phong lẫm lẫm, giọng ông có chút khàn khàn: "Nguyên soái không phải bị kẻ địch làm bị thương, mà bị người nhà đánh lén. Cuối cùng tiên đế tra ra là tướng lĩnh nào đó ghen ghét, mới làm ra chuyện này. Tránh để nhiễu loạn quân tâm, tướng lĩnh này bị bí mật xử tử, người nhà của hắn không bị liên luỵ."
"Không lâu sau đó tiên đế bị bệnh nghiêm trọng. " Triệu Vĩ Thân nhớ lại năm đó, bình tĩnh tự thuật, lại là vô số người sống chết và máu tươi, mí mắt ông rủ xuống: "Sau đó tiên đế chưa kịp lưu lại di chiếu đã đi, bệ hạ thân là Thái Tử, thuận lý thành chương đăng cơ, đã trở thành Hoàng Đế triều Đại Nghiệp."
Trong đó dính tới bao nhiêu âm mưu quỷ kế, Triệu Vĩ Thân không muốn nhắc, mấy vị đại nhân khác cũng hiểu, bọn họ hiện tại cũng trắng tay, cho dù có lòng vì bách tính vất vả, cũng bất lực.
"Thái Tử và Ninh Vương đều không có tài trị thế, nếu là Thành An Hầu..." Diêu Bồi Cát cực thưởng thức tài hoa của Dung Hà, cho nên lúc nói chuyện, khó tránh khỏi có chút nghiêng đến. Cũng may ông còn lý trí, biết lời này nói thêm nữa, thì có hiềm nghi tạo phản rồi.
"Ta biết ý của ông. " Triệu Vĩ Thân cười cười: "Chúng ta được học văn võ, không phải chỉ để hiệu trung triều đình, vì bách tính làm hai chuyện thực tế sao? Để chuyện thuận theo tự nhiên, ông trời có mắt, đang nhìn bá tánh thiên hạ đấy."
Trước kia nhìn hết tranh đấu trong triều, ông không được tính là thần tử đặc biệt trung thành, nói ông trung với triều Đại Nghiệp, không bằng nói ông trung với bách tính Đại Nghiệp thống trị.
Ước chừng ông trời thật sự có mắt, khi hoa đào tháng nở rộ, bỗng nhiên vùng ngoại ô Kinh Thành bị động đất, lộ ra một khối kỳ thạch, tảng đá kia hình thù quỷ dị, giống như Thanh Điểu bay lên trời. Trong truyền thuyết, Thanh Điểu là con chim báo tin vui bên cạnh Vương Mẫu nương nương, sự xuất hiện của nó sẽ mang đến tin tức thay đổi thiên hạ.
Quân tuần tra rất nhanh chạy tới, nhưng nhìn thấy trên tảng đá có khắc chữ, sắc mặt bọn họ cũng thay đổi.
"Tưởng thị bất nhân, thiên hạ đại loạn, loạn thế có nhân quân, cứu dân trong biển lửa..."
Một binh sĩ đọc sách mấy năm sách đọc lên mấy chữ ngắn ngủi kia, cả người run rẩy, răng trên răng dưới của hắn va chạm nhau, phát ra tiếng kẹt kẹt, cảm thấy tảng đá kia uy nghi vô cùng, không dám nhìn tiếp.
"Nói hươu nói vượn, đây chỉ là kế của phản quân thôi. " Đội trưởng tuần tra chỉ cự thạch nói: " Còn không mau xoá chữ đi? !"
"Vâng!" Một sĩ binh rút đao tiến lên, nhưng kỳ dị là, hắn mới vừa đi không tới mấy bước, bỗng nhiên miệng lệch mũi méo toàn thân run rẩy ngã trên mặt đất. Lính tuần tra còn lại lập tức không dám tiến lên, có người run rẩy vội vàng kéo tên lính kia về, về thành tìm đại phu khám bệnh, nói hắn bị gió tà nhập thể, bị hoảng sợ.
Bj hoảng sợ?
Những tên lính tuần tra nhìn cự thạch kia càng thêm nghi ngờ, cho đến khi tên kia tỉnh lại, mới có người hỏi hắn nhìn thấy cái gì.
"Ta, ta thấy một con rồng, xoay quanh trên tảng đá, ánh mắt của nó giống đèn lồng. " Binh sĩ chưa nói xong, liền ôm đầu kêu to, lý trí hoàn toàn mất hết.
Một ngày sau quan viên Khâm Thiên Giám đi thăm tên lính đó, thì hắn đã bị điên rồi, nói chuyện bừa bãi, một hồi nói có chim, một hồi nói có quỷ, điên điên khùng khùng một câu hữu dụng cũng không có.
Tin tức liên quan tới khối kỳ thạch này, trong vòng một ngày đã sớm truyền khắp toàn bộ Kinh Thành, nghe nói có thêm mấy người nhìn thấy cự thạch mà phát điên. Lời đồn càng truyền càng hăng, gì mà vương triều Tưởng thị sắp mất nước, gì mà đương kim bệ hạ bất nhân, gây nên thiên hạ đại loạn, gì mà quân vương nhân nghĩa đã xuất hiện , chờ ngày thay thế vương triều Tưởng thị.
Lời đồn truyền đến cuối cùng, liền biến thành nếu vương triều Tưởng thị tiếp tục thống trị thiên hạ, sẽ liên tục tai hoạ, dân chúng lầm than, chỉ có vị quân vương nhân nghĩa này mới là chân mệnh thiên tử.
Tưởng Lạc giận dữ, mời mấy vị tăng đạo nổi danh đi đến chỗ cự thạch làm phép, nhưng tin tức đã truyền ra ngoài, coi như mời cao nhân đến xử lý, thì có ích lợi gì?
"Vân Phương Trượng, ngài cảm thấy trên tảng đá này có gì?" Một vị lão đạo gầy gò cười như không cười nhìn Vân Phương Trượng.
Vân Phương Trượng niệm một tiếng phật: " Trên này có lòng người."
Lão đạo cười một tiếng: "Lòng người cũng được, thần tích cũng không sao, lão đạo chỉ là người ở chốn bồng lai, vốn không muốn nhúng tay vào việc này, chỉ tiếc Hoàng Đế lấy tính mệnh hậu bối ra áp chế, lão đạo mới không thể chối từ."
Hai mắt Vân Phương Trượng hiền hoà lộ ra ý cười: "Đạo trưởng là cao nhân chân chính."
Lão đạo ý tứ không rõ thở dài một tiếng, làm một tư thế xin mời: " Mời Vân Phương Trượng."
Loại thủ đoạn giả thần giả quỷ này, một số tu sĩ bàng môn tả đạo dùng nát rồi, đúng lúc hai ngày trước ông và với Vân đạo trưởng may mắn luận thiền luận kinh, hôm nay đã đưa ra một lựa chọn. Tuy ông là người cõi bồng lai, nhưng cũng là người, coi như không thể giải cứu bách tính, chí ít không muốn nối giáo cho giặc.
Trước mắt bao người, không biết Vân Phương Trượng và lão đạo dùng thủ đoạn gì, chữ trên đá lớn rốt cục biến mất, nhưng nghe nói hai vị tăng nổi danh nhất trong Kinh Thành, miệng phun máu tươi hôn mê bất tỉnh. Triều thần vốn còn bán tín bán nghi với chuyện này, nhìn thấy kết cục của hai người đó, ngược lại tin tưởng chữ trên đá lớn không nghi ngờ.
Chỉ là bọn họ không dám lộ ra ý nghĩ này, lúc Tưởng Lạc muốn phái binh đi ngăn phản quân, trên triều đình không ai dám đứng ra lãnh binh.
Bọn họ dám cản người, nhưng có mấy ai dám cản ý trời? Ngay cả nịnh thần, cũng sợ trời xanh trách phạt.
Tưởng Lạc tức giận đến lại giết mấy người, nhìn thấy bộ dáng những người này nhát như chuột, hắn ta lại tức giận.
Trở lại cung, Tưởng Lạc liền phát tác với mấy tiểu thái giám, vẫn cảm thấy không hết hận.
"Bệ hạ, nô tài cảm thấy, có lẽ Thạch Tấn có chút tác dụng."
"Hắn có chỗ ích lợi gì. " Tưởng Lạc một cước đá tiểu thái giám đang nói văng xuống đất: "Lần trước ngươi nói Dung Hà là người ứng tuyển tốt, kết quả thế nào? !"
"Nô tài có tội." Tiểu thái giám cuống quít dập đầu xin tha, không còn dám nhiều lời.
"Ngươi quả thật có tội. " Tưởng Lạc hận nói: " Sớm biết như thế, trẫm hẳn nên sớm giết Dung Hà, mà không phải để hắn mang binh ra khỏi thành."
"Ai ngờ tới vậy mà hắn không thèm để ý chút nào đến người nhà của Phúc Nhạc Quận Chúa. " Con ngươi tiểu thái giám đảo một vòng: "Có lẽ lúc này trong lòng Phúc Nhạc Quận Chúa cũng hận hắn, không bằng chúng ta nghĩ cách liên hệ với Phúc Nhạc Quận Chúa, để nàng làm nội ứng của chúng ta?"
" Nữ nhân Ban Họa kia, từ nhỏ đã sống phóng túng, óc heo của nàng ta có thể làm được gì?" Tưởng Lạc vô thức gièm pha Ban Họa: "Nàng có thể giúp trẫm làm gì chứ, gây cản trở à?"
Tiểu thái giám trầm mặc một lát: "Bệ hạ, mặc dù tính cách Phúc Nhạc Quận Chúa thẳng thắn, nhưng nàng lại là một nữ nhân."
"Nữ nhân có thể làm gì?"
"Khi nữ nhân hận một nam nhân, chuyện gì các nàng cũng làm ra được. " Tiểu thái giám cung kính gõ trên mặt đất, trán đặt trên đất: "Tại sao ngài không thử xem?"
"Nữ nhân hận nam nhân, cũng chỉ là dựa vào nam nhân đó, có thể làm được gì. " Tưởng Lạc bị lời nói hoang đường của thái giám chọc cườ: "Ngươi là một hoạn quan thì sao hiểu được nữ nhân, lui ra ngoài quỳ ngoài cửa hai canh giờ."
"Vâng, bệ hạ." Thái giám theo lời lui ra ngoài.
Trong quân trướng, Dung Hà đang cùng mấy thuộc hạ xem phong thuỷ đồ.
Triệu Trọng thấy trên mặt Dung Hà tiều tụy , chờ thương nghị quân tình kết thúc, mới cười nói: "Chủ công, xin chú ý nghỉ ngơi."
" Làm sao ta có thể an tâm nghỉ ngơi, kéo dài thêm một ngày, bách tính phải chịu khổ thêm một ngày." Dung Hà nhéo nhéo bên trán: "Ngược lại là mấy năm này vất vả cho ngươi rồi."
"Có thể dốc sức vì chủ công, là vinh hạnh của thuộc hạ." Triệu Trọng không nghĩ tới chính là, vị hôn thê của đệ đệ chết yểu, vậy mà gả cho chủ công nhà mình. Mặc dù hắn đang đảm nhiệm Thích Sứ Tiết Châu, nhưng cũng được nghe một số tin đồn về Phúc Nhạc Quận Chúa.
Vị hôn phu thà rằng bỏ trốn cùng nữ tử phong trần, cũng không muốn ở cùng nàng.
Tướng mạo diễm lệ, khắc phu, vị hôn phu đầu tiên tuổi còn nhỏ đã chết yểu, nhất định là nàng khắc đấy.
Nương của hắn và Âm di có quan hệ tốt , quan hệ liên đới toàn bộ Triệu Gia và Ban gia cũng cũng không tệ lắm, những tin đồn khắc phu bên ngoài, Triệu Gia chưa bao giờ tin. Ấu đệ hắn không phải chết bởi bát tự Phúc Nhạc Quận Chúa, mà chết bởi tay Ninh Vương.
Năm đó mẫu thân dẫn ấu đệ tiến cung, nào biết được Nhị Hoàng Tử lại xô tiểu hài tử mới ba bốn tuổi vào nước. Đệ đệ bị lạnh và kinh hãi, sau khi trở về liền bệnh không dậy nổi, cuối cùng dược thạch* vô dụng, bị ốm đau giày vò ra đi.
*thuốc và châm cứu
Sau đó bệ hạ cho Triệu Gia bọn họ một tước vị không lớn không nhỏ, đè chuyện này xuống. Triệu gia bọn họ đau lòng mất con, trong mắt người hoàng gia, chỉ là một tước vị nho nhỏ liền có thể bỏ qua chuyện mà thôi.
Chỉ có thể thương xót cho Phúc Nhạc Quận Chúa nhỏ hơn ấu đệ hai tháng, cái gì cũng không biết, trên lưng lại mang danh khắc phu, bị người trong Kinh Thành nói khoác nhiều năm như vậy.
Bọn họ chỉ cho là bệ hạ kiêng kị Võ tướng bây giờ, cho nên không tiếp tục giao Hổ Phù Tam Quân cho bất luận kẻ nào, không nghĩ tới trong tay bệ hạ vậy mà không có Hổ Phù, đây thực sự khiến người khác ngoài ý muốn.
"Có thể Hổ Phù vốn luôn trong tay Ban Nguyên soái?" Diêu Bồi Cát nhỏ giọng nói: " Năm đó Ban Nguyên soái bị thương, vốn là chuyện bất ngờ. Nếu ông ấy không giao ra Hổ Phù, với bệ hạ mà nói, Hổ Phù bị người ta đoạt đi..."
Tiên đế không thích bệ hạ, lại thích Huệ Vương, nói không chừng bệ hạ thật sẽ tin tưởng lí do thoái thác của Ban Nguyên soái. Khó trách bệ hạ có thể chịu Huệ Vương nhiều năm như vậy, chỉ sợ là lo lắng Huệ Vương đột nhiên khởi binh tạo phản. sau khi phu phụ Huệ Vương chết, bệ hạ lại để con họ sống trong cung, một là vì thể hiện ông là người có lòng lương thiện, còn hai là vì mục đích không chế hai người kia, không để bọn họ làm loạn.
Chuyện trước kia nghĩ không ra, sau khi Hổ Phù xuất hiện, lập tức hết thảy chuyện khó có thể lý giải, đều trở lên rõ ràng.
Ban gia thay mặt trung lương, tại sao Ban Nguyên soái lại đưa ra một lời nói dối lớn như vậy?
Còn có Hổ Phù Tam Quân này, là Ban Quận Chúa cho Thành An Hầu hay sao?
"Ta biết. " Triệu Vĩ Thân là bộ hạ cũ của Ban Nguyên soái, nhớ tới Nguyên soái đã từng uy phong lẫm lẫm, giọng ông có chút khàn khàn: "Nguyên soái không phải bị kẻ địch làm bị thương, mà bị người nhà đánh lén. Cuối cùng tiên đế tra ra là tướng lĩnh nào đó ghen ghét, mới làm ra chuyện này. Tránh để nhiễu loạn quân tâm, tướng lĩnh này bị bí mật xử tử, người nhà của hắn không bị liên luỵ."
"Không lâu sau đó tiên đế bị bệnh nghiêm trọng. " Triệu Vĩ Thân nhớ lại năm đó, bình tĩnh tự thuật, lại là vô số người sống chết và máu tươi, mí mắt ông rủ xuống: "Sau đó tiên đế chưa kịp lưu lại di chiếu đã đi, bệ hạ thân là Thái Tử, thuận lý thành chương đăng cơ, đã trở thành Hoàng Đế triều Đại Nghiệp."
Trong đó dính tới bao nhiêu âm mưu quỷ kế, Triệu Vĩ Thân không muốn nhắc, mấy vị đại nhân khác cũng hiểu, bọn họ hiện tại cũng trắng tay, cho dù có lòng vì bách tính vất vả, cũng bất lực.
"Thái Tử và Ninh Vương đều không có tài trị thế, nếu là Thành An Hầu..." Diêu Bồi Cát cực thưởng thức tài hoa của Dung Hà, cho nên lúc nói chuyện, khó tránh khỏi có chút nghiêng đến. Cũng may ông còn lý trí, biết lời này nói thêm nữa, thì có hiềm nghi tạo phản rồi.
"Ta biết ý của ông. " Triệu Vĩ Thân cười cười: "Chúng ta được học văn võ, không phải chỉ để hiệu trung triều đình, vì bách tính làm hai chuyện thực tế sao? Để chuyện thuận theo tự nhiên, ông trời có mắt, đang nhìn bá tánh thiên hạ đấy."
Trước kia nhìn hết tranh đấu trong triều, ông không được tính là thần tử đặc biệt trung thành, nói ông trung với triều Đại Nghiệp, không bằng nói ông trung với bách tính Đại Nghiệp thống trị.
Ước chừng ông trời thật sự có mắt, khi hoa đào tháng nở rộ, bỗng nhiên vùng ngoại ô Kinh Thành bị động đất, lộ ra một khối kỳ thạch, tảng đá kia hình thù quỷ dị, giống như Thanh Điểu bay lên trời. Trong truyền thuyết, Thanh Điểu là con chim báo tin vui bên cạnh Vương Mẫu nương nương, sự xuất hiện của nó sẽ mang đến tin tức thay đổi thiên hạ.
Quân tuần tra rất nhanh chạy tới, nhưng nhìn thấy trên tảng đá có khắc chữ, sắc mặt bọn họ cũng thay đổi.
"Tưởng thị bất nhân, thiên hạ đại loạn, loạn thế có nhân quân, cứu dân trong biển lửa..."
Một binh sĩ đọc sách mấy năm sách đọc lên mấy chữ ngắn ngủi kia, cả người run rẩy, răng trên răng dưới của hắn va chạm nhau, phát ra tiếng kẹt kẹt, cảm thấy tảng đá kia uy nghi vô cùng, không dám nhìn tiếp.
"Nói hươu nói vượn, đây chỉ là kế của phản quân thôi. " Đội trưởng tuần tra chỉ cự thạch nói: " Còn không mau xoá chữ đi? !"
"Vâng!" Một sĩ binh rút đao tiến lên, nhưng kỳ dị là, hắn mới vừa đi không tới mấy bước, bỗng nhiên miệng lệch mũi méo toàn thân run rẩy ngã trên mặt đất. Lính tuần tra còn lại lập tức không dám tiến lên, có người run rẩy vội vàng kéo tên lính kia về, về thành tìm đại phu khám bệnh, nói hắn bị gió tà nhập thể, bị hoảng sợ.
Bj hoảng sợ?
Những tên lính tuần tra nhìn cự thạch kia càng thêm nghi ngờ, cho đến khi tên kia tỉnh lại, mới có người hỏi hắn nhìn thấy cái gì.
"Ta, ta thấy một con rồng, xoay quanh trên tảng đá, ánh mắt của nó giống đèn lồng. " Binh sĩ chưa nói xong, liền ôm đầu kêu to, lý trí hoàn toàn mất hết.
Một ngày sau quan viên Khâm Thiên Giám đi thăm tên lính đó, thì hắn đã bị điên rồi, nói chuyện bừa bãi, một hồi nói có chim, một hồi nói có quỷ, điên điên khùng khùng một câu hữu dụng cũng không có.
Tin tức liên quan tới khối kỳ thạch này, trong vòng một ngày đã sớm truyền khắp toàn bộ Kinh Thành, nghe nói có thêm mấy người nhìn thấy cự thạch mà phát điên. Lời đồn càng truyền càng hăng, gì mà vương triều Tưởng thị sắp mất nước, gì mà đương kim bệ hạ bất nhân, gây nên thiên hạ đại loạn, gì mà quân vương nhân nghĩa đã xuất hiện , chờ ngày thay thế vương triều Tưởng thị.
Lời đồn truyền đến cuối cùng, liền biến thành nếu vương triều Tưởng thị tiếp tục thống trị thiên hạ, sẽ liên tục tai hoạ, dân chúng lầm than, chỉ có vị quân vương nhân nghĩa này mới là chân mệnh thiên tử.
Tưởng Lạc giận dữ, mời mấy vị tăng đạo nổi danh đi đến chỗ cự thạch làm phép, nhưng tin tức đã truyền ra ngoài, coi như mời cao nhân đến xử lý, thì có ích lợi gì?
"Vân Phương Trượng, ngài cảm thấy trên tảng đá này có gì?" Một vị lão đạo gầy gò cười như không cười nhìn Vân Phương Trượng.
Vân Phương Trượng niệm một tiếng phật: " Trên này có lòng người."
Lão đạo cười một tiếng: "Lòng người cũng được, thần tích cũng không sao, lão đạo chỉ là người ở chốn bồng lai, vốn không muốn nhúng tay vào việc này, chỉ tiếc Hoàng Đế lấy tính mệnh hậu bối ra áp chế, lão đạo mới không thể chối từ."
Hai mắt Vân Phương Trượng hiền hoà lộ ra ý cười: "Đạo trưởng là cao nhân chân chính."
Lão đạo ý tứ không rõ thở dài một tiếng, làm một tư thế xin mời: " Mời Vân Phương Trượng."
Loại thủ đoạn giả thần giả quỷ này, một số tu sĩ bàng môn tả đạo dùng nát rồi, đúng lúc hai ngày trước ông và với Vân đạo trưởng may mắn luận thiền luận kinh, hôm nay đã đưa ra một lựa chọn. Tuy ông là người cõi bồng lai, nhưng cũng là người, coi như không thể giải cứu bách tính, chí ít không muốn nối giáo cho giặc.
Trước mắt bao người, không biết Vân Phương Trượng và lão đạo dùng thủ đoạn gì, chữ trên đá lớn rốt cục biến mất, nhưng nghe nói hai vị tăng nổi danh nhất trong Kinh Thành, miệng phun máu tươi hôn mê bất tỉnh. Triều thần vốn còn bán tín bán nghi với chuyện này, nhìn thấy kết cục của hai người đó, ngược lại tin tưởng chữ trên đá lớn không nghi ngờ.
Chỉ là bọn họ không dám lộ ra ý nghĩ này, lúc Tưởng Lạc muốn phái binh đi ngăn phản quân, trên triều đình không ai dám đứng ra lãnh binh.
Bọn họ dám cản người, nhưng có mấy ai dám cản ý trời? Ngay cả nịnh thần, cũng sợ trời xanh trách phạt.
Tưởng Lạc tức giận đến lại giết mấy người, nhìn thấy bộ dáng những người này nhát như chuột, hắn ta lại tức giận.
Trở lại cung, Tưởng Lạc liền phát tác với mấy tiểu thái giám, vẫn cảm thấy không hết hận.
"Bệ hạ, nô tài cảm thấy, có lẽ Thạch Tấn có chút tác dụng."
"Hắn có chỗ ích lợi gì. " Tưởng Lạc một cước đá tiểu thái giám đang nói văng xuống đất: "Lần trước ngươi nói Dung Hà là người ứng tuyển tốt, kết quả thế nào? !"
"Nô tài có tội." Tiểu thái giám cuống quít dập đầu xin tha, không còn dám nhiều lời.
"Ngươi quả thật có tội. " Tưởng Lạc hận nói: " Sớm biết như thế, trẫm hẳn nên sớm giết Dung Hà, mà không phải để hắn mang binh ra khỏi thành."
"Ai ngờ tới vậy mà hắn không thèm để ý chút nào đến người nhà của Phúc Nhạc Quận Chúa. " Con ngươi tiểu thái giám đảo một vòng: "Có lẽ lúc này trong lòng Phúc Nhạc Quận Chúa cũng hận hắn, không bằng chúng ta nghĩ cách liên hệ với Phúc Nhạc Quận Chúa, để nàng làm nội ứng của chúng ta?"
" Nữ nhân Ban Họa kia, từ nhỏ đã sống phóng túng, óc heo của nàng ta có thể làm được gì?" Tưởng Lạc vô thức gièm pha Ban Họa: "Nàng có thể giúp trẫm làm gì chứ, gây cản trở à?"
Tiểu thái giám trầm mặc một lát: "Bệ hạ, mặc dù tính cách Phúc Nhạc Quận Chúa thẳng thắn, nhưng nàng lại là một nữ nhân."
"Nữ nhân có thể làm gì?"
"Khi nữ nhân hận một nam nhân, chuyện gì các nàng cũng làm ra được. " Tiểu thái giám cung kính gõ trên mặt đất, trán đặt trên đất: "Tại sao ngài không thử xem?"
"Nữ nhân hận nam nhân, cũng chỉ là dựa vào nam nhân đó, có thể làm được gì. " Tưởng Lạc bị lời nói hoang đường của thái giám chọc cườ: "Ngươi là một hoạn quan thì sao hiểu được nữ nhân, lui ra ngoài quỳ ngoài cửa hai canh giờ."
"Vâng, bệ hạ." Thái giám theo lời lui ra ngoài.
Trong quân trướng, Dung Hà đang cùng mấy thuộc hạ xem phong thuỷ đồ.
Triệu Trọng thấy trên mặt Dung Hà tiều tụy , chờ thương nghị quân tình kết thúc, mới cười nói: "Chủ công, xin chú ý nghỉ ngơi."
" Làm sao ta có thể an tâm nghỉ ngơi, kéo dài thêm một ngày, bách tính phải chịu khổ thêm một ngày." Dung Hà nhéo nhéo bên trán: "Ngược lại là mấy năm này vất vả cho ngươi rồi."
"Có thể dốc sức vì chủ công, là vinh hạnh của thuộc hạ." Triệu Trọng không nghĩ tới chính là, vị hôn thê của đệ đệ chết yểu, vậy mà gả cho chủ công nhà mình. Mặc dù hắn đang đảm nhiệm Thích Sứ Tiết Châu, nhưng cũng được nghe một số tin đồn về Phúc Nhạc Quận Chúa.
Vị hôn phu thà rằng bỏ trốn cùng nữ tử phong trần, cũng không muốn ở cùng nàng.
Tướng mạo diễm lệ, khắc phu, vị hôn phu đầu tiên tuổi còn nhỏ đã chết yểu, nhất định là nàng khắc đấy.
Nương của hắn và Âm di có quan hệ tốt , quan hệ liên đới toàn bộ Triệu Gia và Ban gia cũng cũng không tệ lắm, những tin đồn khắc phu bên ngoài, Triệu Gia chưa bao giờ tin. Ấu đệ hắn không phải chết bởi bát tự Phúc Nhạc Quận Chúa, mà chết bởi tay Ninh Vương.
Năm đó mẫu thân dẫn ấu đệ tiến cung, nào biết được Nhị Hoàng Tử lại xô tiểu hài tử mới ba bốn tuổi vào nước. Đệ đệ bị lạnh và kinh hãi, sau khi trở về liền bệnh không dậy nổi, cuối cùng dược thạch* vô dụng, bị ốm đau giày vò ra đi.
*thuốc và châm cứu
Sau đó bệ hạ cho Triệu Gia bọn họ một tước vị không lớn không nhỏ, đè chuyện này xuống. Triệu gia bọn họ đau lòng mất con, trong mắt người hoàng gia, chỉ là một tước vị nho nhỏ liền có thể bỏ qua chuyện mà thôi.
Chỉ có thể thương xót cho Phúc Nhạc Quận Chúa nhỏ hơn ấu đệ hai tháng, cái gì cũng không biết, trên lưng lại mang danh khắc phu, bị người trong Kinh Thành nói khoác nhiều năm như vậy.
Danh sách chương