"Chàng nói cái gì? !" Ban Họa kinh hãi nhìn Dung Hà: " Không phải Hổ Phù đã sớm mất rồi sao, chỉ là bệ hạ không công bố ra bên ngoài mà thôi?"
Vật quan trọng như vậy, vẫn luôn ở trong tay tổ mẫu à? Tại sao tổ mẫu phải đưa nó cho Dung Hà, nếu như bà biết tâm tư của Dung Hà, còn đưa Hổ Phù cho Dung Hà, là đại biểu bà có oán hận với Hoàng Triều Tưởng gia chăng? Tình cảm Ban Họa đối với Vân Khánh Đế rất phức tạp, vừa cảm tạ ông chiếu cố mình, vừa hận ông lãnh huyết vô tình, qua cầu rút ván ám hại tổ phụ. Từ nhỏ tổ phụ đối đãi nàng vô cùng tốt, từng hồi ức liên quan đến tổ phụ đều rất vui vẻ.
Nàng không tự tay đi giết Vân Khánh Đế, nhưng cũng không thể xem những đau khổ mà tổ phụ phải chịu không tồn tại.
"Dung Hà. " Ban Họa yên lặng nhìn Dung Hà: "Chàng sẽ thành công."
Vương triều Tưởng gia, cuối cùng rồi sẽ nghênh đón triều đại thay đổi.
Thịnh cực tất suy, triều đại thay đổi, đã sớm là chuyện hiển nhiên.
Dung Hà nghĩ mình có thể thẳng thắn đón chào bão tố, không nghĩ tới đón chào y là sự nhẹ nhàng, chênh lệch to lớn này khiến y cảm nhận được cái gì gọi là "Hạnh phúc tới quá đột ngột."
"Vậy..." Ban Họa có chút ngượng ngùng nhìn Dung Hà: "Có thể cho ta xem Hổ Phù có hình dáng ra sao không, ta thật tò mò."
Hổ Phù dùng vàng đúc thành, tư thái rất uy phong, nhưng nhìn bộ dáng có chút đáng yêu. Ban Họa lật qua lật lại nhìn nhiều lần: "Hổ Phù nghe rất lợi hại, trên thực tế không có bao nhiêu tác dụng. Điều binh khiển tướng, muốn Tướng quân bằng lòng nghe lời mình. Hổ Phù này có đôi khi rất được việc, có đôi khi chỉ là một vật tượng trưng, khống chế khó nhất là lòng người."
"Ta biết chỉ dựa vào một cái Hổ Phù, vốn không thể điều binh khiển tướng. " Dung Hà thấy Ban Họa xem Hổ Phù như đồ chơi nhỏ ném đến ném đi: "Nhưng ở một lúc nào đó, nó sẽ hữu dụng."
"Mấy chuyện cần động não này, đừng nói với ta. " Ban Họa trả Hổ Phù lại cho Dung Hà: "Đói bụng rồi, hay ăn cơm thôi."
Nàng đứng người lên, bỗng nhiên híp mắt hỏi: "Còn chuyện gì khác giấu ta không?"
Dung Hà nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, khẳng định lắc đầu: "Không có." .
"Ngoan." Ban Họa vỗ đầu y: "Sớm như thế là tốt."
Sau khi Ninh Vương đăng cơ, định quốc xưng là "Phong Ninh", ngụ ý vốn là bội thu yên tĩnh, nhưng triều Đại Nghiệp cũng không yên tĩnh. Các nơi dân loạn nổi lên bốn phía, quan viên trong triều đổi một nhóm rồi lại một nhóm, Ninh Vương tin vào tiểu nhân sàm ngôn, động một chút lại phát cáu, không cho triều thần chút mặt mũi.
Phàm là quan viên từng có quan hệ cùng Thái Tử, cuối cùng đều rơi vào kết cục không tốt, không chỉ như thế, trong cung còn thường có cung nữ bị ngược đãi đến chết, rất nhanh hành vi Phong Ninhh Đế bạo ngược truyền khắp toàn bộ triều Đại Nghiệp. Liên quan tới đế vị Phong Ninh Đế lai lịch bất chính, giam lỏng phụ huynh đồn ầm lên, thậm chí ngay cả bách tính châu huyện tương đối xa xôi cũng có thể kể rất sống động việc Phong Ninh Đế bức cung soán vị như thế nào, ăn mặc không kiêng kị, bạo hành trong cung ra sao.
Dân tâm là thứ rất kỳ lạ, dân chúng phần lớn nhẫn nhục chịu đựng, không dám sinh chút lòng phản nghịch. Nhưng khi người bên trên làm chuyện phá tan ranh giới cuối cùng của họ, bọn họ sẽ điên cuồng mà phản kháng, dù cho không cần tính mệnh, cũng muốn lật đổ người bên trên khiến họ chán ghét.
Ngay cả Phong Ninh Đế ở trên nổi trận lôi đình vì bạo dân, bách tính Tiết Châu tạo phản. Mà không chỉ mình bách tính phản, mà là quan viên địa phương và bách tính cùng nhau phản.
Mọi người lúc này mới nhớ tới, Triệu Gia sớm bị Phong Ninh Đế biếm đến những châu huyện khác, thích sứ Tiết Châu là đích tử chủ mạch Triệu Gia, khó trách không thể nhịn được nữa tạo phản.
Tiết Châu nâng lên cờ Thanh Quân Trắc, mấy huyện lớn như Đông Châu, Tây Châu nhao nhao hưởng ứng, quân đội triều đình liên tục bại lui, Tưởng Lạc cả ngày hoang đường cũng không ngồi yên được nữa, ngay cả phái mấy thân tín đi qua, đều bị phản quân đánh bại, cuối cùng lãnh thổ Đại Nghiệp gần một nửa rơi vào trong tay phản quân.
Triều thần thúc thủ vô sách, Tưởng Lạc phàn nàn liên tục, lúc này mới hối hận mình để mấy quan viên duy nhất trong triều có thể cầm binh đày đi biên cảnh, hiện tại đúng là không ai có thể dùng.
"Bệ hạ. " Tiểu thái giám vẫn đang phục vụ bên người Tưởng Lạc nói: " Thật ra nô tài có một người tốt đề cử, chỉ sợ bệ hạ nghe được tên của người nọ, bệ hạ sẽ bất mãn."
"Ai?" Hiện tại Tưởng Lạc đã là bệnh gấp cầu loạn y, nghe thấy tiểu thái giám nghĩ kế, liền vội vàng hỏi: "Đám vô dụng này, ngày bình thường lưỡi nở hoa sen, đến thời điểm then chốt, một người có tác dụng cũng chẳng thấy."
"Thành An Hầu Dung Quân Phách."
"Hắn ta?" Tưởng Lạc nhíu mày: "Hắn ta là một văn nhân, có thể lên chiến trường?"
" Mặc dù hắn ta không am hiểu, nhưng phu nhân hắn lại sinh ra trong võ tướng thế gia. " Thái giám nói: " Dung Hà luôn được ân huệ nhà ngoại tổ phụ bệ hạ, lại là Hầu Gia triều Đại Nghiệp, tại thời khắc mấu chốt này, coi như hắn ta không muốn đứng ra, cũng không thể không vì triều Đại Nghiệp quăng đầu chảy máu."
"Lui một vạn bước, nếu hắn ta không cẩn thận chết trên chiến trường, là một chuyện lớn trong lòng ngài, đây chính là chuyện cả hai đều có lợi."
"Ngươi nói có lý. " Tưởng Lạc bừng tỉnh đại ngộ, hắn ta vốn hận không thể để Thành An Hầu chết đi, chỉ là vẫn không bắt được nhược điểm của y, hiện tại y chết trên chiến trường, vì nước hi sinh, còn ai có thể nói gì chứ?
"Ngươi nói đúng, người tới, viết chỉ."
"Đúng rồi, Dung Hà và Ban Họa dẫn binh ra khỏi thành, chỗ người Ban gia ở phái trọng binh trấn giữ, không thể để bọn họ ra khỏi thành."
"Vâng."
Trước khi ý chỉ được đưa xuống, Dung Hà đã cho người đưa người Ban gia ra khỏi Kinh Thành, " người Ban gia" giữ trong thành vì không đi ra ngoài, cho nên ai cũng không hoài nghi thân phận của bọn họ. Lúc người Bộ binh nha môn trấn giữ trước viện Ban gia ở, thì "Ban Hoài" và "Ban Hằng" còn kéo nửa cánh cửa ra la mắng gần nửa ngày, để người ta biết tính xấu của người Ban gia.
" Người Ban gia" bị khống chế đồng thời thánh chỉ Phong Ninh Đế được đưa đến phủ Thành An Hầu.
Không ngoài Phong Ninh Đế dự liệu, nghe người Ban gia ‘được bảo vệ tốt’, phu thê Thành An Hầu đổi sắc mặt, cuối cùng thành thật hành lễ lĩnh chỉ, sáng sớm hôm sau dẫn tuỳ tùng và chỉ có năm vạn nhưng xưng "Hai mươi vạn" quân viễn chinh ra khỏi thành.
Phong Ninh Đế ghét Dung Hà, cho nên lúc Dung Hà ra khỏi thành, thậm chí hắn ta không cho Dung Hà vinh quang tiễn đi, tùy tiện phái một quan viên không đáng chú ý đi tiễn để ứng phó.
Hành động này của hắn ta, càng khiến nhiều triều thần thất vọng đau khổ, bao gồm một số quan viên phe hắn ta.
Ra khỏi địa giới Kinh Thành, quân viễn chinh một đường đi về phía nam, không dám có chút trì hoãn.
Nửa đường có binh sĩ nhiễu dân, thậm chí làm hư hại cây nông nghiệp, Dung Hà hạ lệnh trách phạt những binh lính này, bọn họ còn không phục, cuối cùng bọn họ phát hiện so tiễn thuật thì bọn họ không sánh bằng Dung Hà, so thương pháp thì đánh không lại một nữ tử như Ban Họa, cuối cùng đều trung thực.
"Tướng Quân, phía trước chính là địa giới chỗ phản quân rồi. " Quan tiên phong ruổi ngựa đi đến chỗ Dung Hà: "Mời tướng quân chỉ thị."
"Các vị tướng sĩ một đường đi vội khổ cực, trước tiên dựng trại đóng quân, nghỉ ngơi dưỡng sức."
"Vâng."
Trong lòng quan tiên phong vui vẻ, đoạn đường này bọn họ xác thực cũng mệt mỏi, nếu như bây giờ liền đi gọi doanh, bọn hắn sao có thể là đối thủ của phản quân? Chỉ là hiện tại lương thảo của bọn họ có hạn, thời gian không thể kéo quá dài, đến lúc đó lương thảo không đủ, thua là không nghi ngờ.
Đóng xong doanh trại, Dung Hà và Ban Họa cùng ở một doanh trướng, tướng sĩ khác sớm đã thành thói quen, cho nên cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Đoạn đường này đi tới, bọn họ đã sớm bị bản lĩnh của Phúc Nhạc Quận Chúa làm tin phục, tuy là nữ tử, thế mà nhiều binh sĩ không sánh nổi.
Chỉ tiếc không phải nam tử, không thì Ban gia cũng coi là có người kế nghiệp.
Nhưng nghĩ tới người Ban gia bây giờ bị bệ hạ trông giữ trong Kinh Thành làm con tin, các tướng sĩ lại cảm thấy tim có chút lạnh, vốn là Đế Vương bất nhân, khiến thiên hạ đại loạn, cuối cùng lại buộc một nữ nhân lên chiến trường, còn lấy người nhà của nàng ra uy hiếp, việc này làm đến những kẻ thô kệch như họ cũng nhìn không nổi.
Chỉ có thể thương cho Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa, vốn đang tân hôn, kết quả lại gặp phải chuyện thế này.
"Nhìn thái độ Tướng quân, hình như không muốn đối đầu chính diện cùng phản quân." Một vị lão tướng lắc đầu, cho dù có ngàn vạn tâm sự, lúc này cũng không cách nào mở miệng.
"Ai muốn đối đầu cùng phản quân. " Một vị Tướng quân trẻ tuổi mặc giáp bạc tức giận nói: " Chúng ta làm tướng sĩ, là vì thủ vệ biên cương quốc gia, chống lại lũ giặc, chứ không phải lấy vũ khí đánh về phía bách tính vô tội trong cùng một nước."
Mấy tướng lĩnh khác không nói gì, tâm trạng của bọn họ cũng nặng nề, bởi vì tất cả mọi người biết, những phản quân này bị dồn vào đường cùng mới lựa chọn tạo phản, những tướng sĩ bọn hắn biết họ không sai, nhưng phải sử dụng bạo lực với họ, ai mà vui chứ.
"Mẹ nó chứ, cứ để lão tử tạo phản đi!" Tướng quân giáp bạc mắng: " Bán mạng cho một Hoàng Đế ngu xuẩn, lão tử cảm thấy rất uất ức."
Tiểu tướng mặc giáp bạc là võ tướng thế gia, mặc dù không hiển hách bằng Ban gia, nhưng cũng truyền thừa mấy đời, hắn ở trong quân đội nhậm chức không đến mấy năm, không nghĩ tới lần đầu tiên lên chiến trường không phải giết giặc ngoại xâm, mà là chém giết người một nhà, điều này khiến hắn vô cùng ấm ức.
"Chớ nói nhảm!" Lão tướng nói: " Nếu để người khác nghe thấy, ngươi còn cần mạng hay không?"
"Cạch!" Có người dẫm vào cành khô.
Mấy vị tướng lĩnh quay đầu, thấy Phúc Nhạc Quận Chúa đứng ở cách đó không xa thân mang nhuyễn giáp màu vàng.
"Mạt tướng bái kiến Quận Chúa." Sắc mặt các tướng lĩnh đại biến, nhao nhao đứng dậy hành lễ với nàng.
Lần này Ban Họa theo quân, còn có một xưng hô "Hữu Tướng Quân", có thể thấy được đương kim bệ hạ quyết định chủ ý muốn kéo Ban gia xuống nước.
Có triều thần đứng ra phản đối Ban Họa lên chiến trường, nói tiền lệ nữ tử Đại Nghiệp không thể làm Tướng quân, nhưng lại bị Phong Ninh Đế lấy lý do lịch sử có nữ tử làm Tướng quân phản bác lại.
Nữ nhân trong lịch sử làm được, tại sao Phúc Nhạc Quận Chúa không làm được? Chẳng lẽ nàng không có trách nhiệm với triều Đại Nghiệp, không trung thành với triều Đại Nghiệp ư? Thân là Quận Chúa trong triều, ngay cả chút giác ngộ ấy cũng không có?
Ý trong lời này là, nếu Ban Họa không đồng ý lên chiến trường, thì có thể nói không trung thành với triều Đại Nghiệp, lòng dạ đáng chém.
Tất cả mọi người biết Phong Ninh Đế nguỵ biện, tuy nhiên không ai dám đứng ra nói chuyện vì Phúc Nhạc Quận Chúa.
Bởi vì người có ‘sống lưng’*, đã sớm không thể đứng trên triều đình này. Lưu lại đây, là một số cỏ đầu tường**, hay kẻ hèn nhát.
*ý nói những người chính trực.
**gió thổi chiều nào theo chiều nấy.
Có hợp quy củ hay không cũng không sao cả, tất cả thiên hạ này đã sớm rối loạn, để một nữ nhân lên chiến trường thì cũng có sao?
Vật quan trọng như vậy, vẫn luôn ở trong tay tổ mẫu à? Tại sao tổ mẫu phải đưa nó cho Dung Hà, nếu như bà biết tâm tư của Dung Hà, còn đưa Hổ Phù cho Dung Hà, là đại biểu bà có oán hận với Hoàng Triều Tưởng gia chăng? Tình cảm Ban Họa đối với Vân Khánh Đế rất phức tạp, vừa cảm tạ ông chiếu cố mình, vừa hận ông lãnh huyết vô tình, qua cầu rút ván ám hại tổ phụ. Từ nhỏ tổ phụ đối đãi nàng vô cùng tốt, từng hồi ức liên quan đến tổ phụ đều rất vui vẻ.
Nàng không tự tay đi giết Vân Khánh Đế, nhưng cũng không thể xem những đau khổ mà tổ phụ phải chịu không tồn tại.
"Dung Hà. " Ban Họa yên lặng nhìn Dung Hà: "Chàng sẽ thành công."
Vương triều Tưởng gia, cuối cùng rồi sẽ nghênh đón triều đại thay đổi.
Thịnh cực tất suy, triều đại thay đổi, đã sớm là chuyện hiển nhiên.
Dung Hà nghĩ mình có thể thẳng thắn đón chào bão tố, không nghĩ tới đón chào y là sự nhẹ nhàng, chênh lệch to lớn này khiến y cảm nhận được cái gì gọi là "Hạnh phúc tới quá đột ngột."
"Vậy..." Ban Họa có chút ngượng ngùng nhìn Dung Hà: "Có thể cho ta xem Hổ Phù có hình dáng ra sao không, ta thật tò mò."
Hổ Phù dùng vàng đúc thành, tư thái rất uy phong, nhưng nhìn bộ dáng có chút đáng yêu. Ban Họa lật qua lật lại nhìn nhiều lần: "Hổ Phù nghe rất lợi hại, trên thực tế không có bao nhiêu tác dụng. Điều binh khiển tướng, muốn Tướng quân bằng lòng nghe lời mình. Hổ Phù này có đôi khi rất được việc, có đôi khi chỉ là một vật tượng trưng, khống chế khó nhất là lòng người."
"Ta biết chỉ dựa vào một cái Hổ Phù, vốn không thể điều binh khiển tướng. " Dung Hà thấy Ban Họa xem Hổ Phù như đồ chơi nhỏ ném đến ném đi: "Nhưng ở một lúc nào đó, nó sẽ hữu dụng."
"Mấy chuyện cần động não này, đừng nói với ta. " Ban Họa trả Hổ Phù lại cho Dung Hà: "Đói bụng rồi, hay ăn cơm thôi."
Nàng đứng người lên, bỗng nhiên híp mắt hỏi: "Còn chuyện gì khác giấu ta không?"
Dung Hà nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, khẳng định lắc đầu: "Không có." .
"Ngoan." Ban Họa vỗ đầu y: "Sớm như thế là tốt."
Sau khi Ninh Vương đăng cơ, định quốc xưng là "Phong Ninh", ngụ ý vốn là bội thu yên tĩnh, nhưng triều Đại Nghiệp cũng không yên tĩnh. Các nơi dân loạn nổi lên bốn phía, quan viên trong triều đổi một nhóm rồi lại một nhóm, Ninh Vương tin vào tiểu nhân sàm ngôn, động một chút lại phát cáu, không cho triều thần chút mặt mũi.
Phàm là quan viên từng có quan hệ cùng Thái Tử, cuối cùng đều rơi vào kết cục không tốt, không chỉ như thế, trong cung còn thường có cung nữ bị ngược đãi đến chết, rất nhanh hành vi Phong Ninhh Đế bạo ngược truyền khắp toàn bộ triều Đại Nghiệp. Liên quan tới đế vị Phong Ninh Đế lai lịch bất chính, giam lỏng phụ huynh đồn ầm lên, thậm chí ngay cả bách tính châu huyện tương đối xa xôi cũng có thể kể rất sống động việc Phong Ninh Đế bức cung soán vị như thế nào, ăn mặc không kiêng kị, bạo hành trong cung ra sao.
Dân tâm là thứ rất kỳ lạ, dân chúng phần lớn nhẫn nhục chịu đựng, không dám sinh chút lòng phản nghịch. Nhưng khi người bên trên làm chuyện phá tan ranh giới cuối cùng của họ, bọn họ sẽ điên cuồng mà phản kháng, dù cho không cần tính mệnh, cũng muốn lật đổ người bên trên khiến họ chán ghét.
Ngay cả Phong Ninh Đế ở trên nổi trận lôi đình vì bạo dân, bách tính Tiết Châu tạo phản. Mà không chỉ mình bách tính phản, mà là quan viên địa phương và bách tính cùng nhau phản.
Mọi người lúc này mới nhớ tới, Triệu Gia sớm bị Phong Ninh Đế biếm đến những châu huyện khác, thích sứ Tiết Châu là đích tử chủ mạch Triệu Gia, khó trách không thể nhịn được nữa tạo phản.
Tiết Châu nâng lên cờ Thanh Quân Trắc, mấy huyện lớn như Đông Châu, Tây Châu nhao nhao hưởng ứng, quân đội triều đình liên tục bại lui, Tưởng Lạc cả ngày hoang đường cũng không ngồi yên được nữa, ngay cả phái mấy thân tín đi qua, đều bị phản quân đánh bại, cuối cùng lãnh thổ Đại Nghiệp gần một nửa rơi vào trong tay phản quân.
Triều thần thúc thủ vô sách, Tưởng Lạc phàn nàn liên tục, lúc này mới hối hận mình để mấy quan viên duy nhất trong triều có thể cầm binh đày đi biên cảnh, hiện tại đúng là không ai có thể dùng.
"Bệ hạ. " Tiểu thái giám vẫn đang phục vụ bên người Tưởng Lạc nói: " Thật ra nô tài có một người tốt đề cử, chỉ sợ bệ hạ nghe được tên của người nọ, bệ hạ sẽ bất mãn."
"Ai?" Hiện tại Tưởng Lạc đã là bệnh gấp cầu loạn y, nghe thấy tiểu thái giám nghĩ kế, liền vội vàng hỏi: "Đám vô dụng này, ngày bình thường lưỡi nở hoa sen, đến thời điểm then chốt, một người có tác dụng cũng chẳng thấy."
"Thành An Hầu Dung Quân Phách."
"Hắn ta?" Tưởng Lạc nhíu mày: "Hắn ta là một văn nhân, có thể lên chiến trường?"
" Mặc dù hắn ta không am hiểu, nhưng phu nhân hắn lại sinh ra trong võ tướng thế gia. " Thái giám nói: " Dung Hà luôn được ân huệ nhà ngoại tổ phụ bệ hạ, lại là Hầu Gia triều Đại Nghiệp, tại thời khắc mấu chốt này, coi như hắn ta không muốn đứng ra, cũng không thể không vì triều Đại Nghiệp quăng đầu chảy máu."
"Lui một vạn bước, nếu hắn ta không cẩn thận chết trên chiến trường, là một chuyện lớn trong lòng ngài, đây chính là chuyện cả hai đều có lợi."
"Ngươi nói có lý. " Tưởng Lạc bừng tỉnh đại ngộ, hắn ta vốn hận không thể để Thành An Hầu chết đi, chỉ là vẫn không bắt được nhược điểm của y, hiện tại y chết trên chiến trường, vì nước hi sinh, còn ai có thể nói gì chứ?
"Ngươi nói đúng, người tới, viết chỉ."
"Đúng rồi, Dung Hà và Ban Họa dẫn binh ra khỏi thành, chỗ người Ban gia ở phái trọng binh trấn giữ, không thể để bọn họ ra khỏi thành."
"Vâng."
Trước khi ý chỉ được đưa xuống, Dung Hà đã cho người đưa người Ban gia ra khỏi Kinh Thành, " người Ban gia" giữ trong thành vì không đi ra ngoài, cho nên ai cũng không hoài nghi thân phận của bọn họ. Lúc người Bộ binh nha môn trấn giữ trước viện Ban gia ở, thì "Ban Hoài" và "Ban Hằng" còn kéo nửa cánh cửa ra la mắng gần nửa ngày, để người ta biết tính xấu của người Ban gia.
" Người Ban gia" bị khống chế đồng thời thánh chỉ Phong Ninh Đế được đưa đến phủ Thành An Hầu.
Không ngoài Phong Ninh Đế dự liệu, nghe người Ban gia ‘được bảo vệ tốt’, phu thê Thành An Hầu đổi sắc mặt, cuối cùng thành thật hành lễ lĩnh chỉ, sáng sớm hôm sau dẫn tuỳ tùng và chỉ có năm vạn nhưng xưng "Hai mươi vạn" quân viễn chinh ra khỏi thành.
Phong Ninh Đế ghét Dung Hà, cho nên lúc Dung Hà ra khỏi thành, thậm chí hắn ta không cho Dung Hà vinh quang tiễn đi, tùy tiện phái một quan viên không đáng chú ý đi tiễn để ứng phó.
Hành động này của hắn ta, càng khiến nhiều triều thần thất vọng đau khổ, bao gồm một số quan viên phe hắn ta.
Ra khỏi địa giới Kinh Thành, quân viễn chinh một đường đi về phía nam, không dám có chút trì hoãn.
Nửa đường có binh sĩ nhiễu dân, thậm chí làm hư hại cây nông nghiệp, Dung Hà hạ lệnh trách phạt những binh lính này, bọn họ còn không phục, cuối cùng bọn họ phát hiện so tiễn thuật thì bọn họ không sánh bằng Dung Hà, so thương pháp thì đánh không lại một nữ tử như Ban Họa, cuối cùng đều trung thực.
"Tướng Quân, phía trước chính là địa giới chỗ phản quân rồi. " Quan tiên phong ruổi ngựa đi đến chỗ Dung Hà: "Mời tướng quân chỉ thị."
"Các vị tướng sĩ một đường đi vội khổ cực, trước tiên dựng trại đóng quân, nghỉ ngơi dưỡng sức."
"Vâng."
Trong lòng quan tiên phong vui vẻ, đoạn đường này bọn họ xác thực cũng mệt mỏi, nếu như bây giờ liền đi gọi doanh, bọn hắn sao có thể là đối thủ của phản quân? Chỉ là hiện tại lương thảo của bọn họ có hạn, thời gian không thể kéo quá dài, đến lúc đó lương thảo không đủ, thua là không nghi ngờ.
Đóng xong doanh trại, Dung Hà và Ban Họa cùng ở một doanh trướng, tướng sĩ khác sớm đã thành thói quen, cho nên cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Đoạn đường này đi tới, bọn họ đã sớm bị bản lĩnh của Phúc Nhạc Quận Chúa làm tin phục, tuy là nữ tử, thế mà nhiều binh sĩ không sánh nổi.
Chỉ tiếc không phải nam tử, không thì Ban gia cũng coi là có người kế nghiệp.
Nhưng nghĩ tới người Ban gia bây giờ bị bệ hạ trông giữ trong Kinh Thành làm con tin, các tướng sĩ lại cảm thấy tim có chút lạnh, vốn là Đế Vương bất nhân, khiến thiên hạ đại loạn, cuối cùng lại buộc một nữ nhân lên chiến trường, còn lấy người nhà của nàng ra uy hiếp, việc này làm đến những kẻ thô kệch như họ cũng nhìn không nổi.
Chỉ có thể thương cho Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa, vốn đang tân hôn, kết quả lại gặp phải chuyện thế này.
"Nhìn thái độ Tướng quân, hình như không muốn đối đầu chính diện cùng phản quân." Một vị lão tướng lắc đầu, cho dù có ngàn vạn tâm sự, lúc này cũng không cách nào mở miệng.
"Ai muốn đối đầu cùng phản quân. " Một vị Tướng quân trẻ tuổi mặc giáp bạc tức giận nói: " Chúng ta làm tướng sĩ, là vì thủ vệ biên cương quốc gia, chống lại lũ giặc, chứ không phải lấy vũ khí đánh về phía bách tính vô tội trong cùng một nước."
Mấy tướng lĩnh khác không nói gì, tâm trạng của bọn họ cũng nặng nề, bởi vì tất cả mọi người biết, những phản quân này bị dồn vào đường cùng mới lựa chọn tạo phản, những tướng sĩ bọn hắn biết họ không sai, nhưng phải sử dụng bạo lực với họ, ai mà vui chứ.
"Mẹ nó chứ, cứ để lão tử tạo phản đi!" Tướng quân giáp bạc mắng: " Bán mạng cho một Hoàng Đế ngu xuẩn, lão tử cảm thấy rất uất ức."
Tiểu tướng mặc giáp bạc là võ tướng thế gia, mặc dù không hiển hách bằng Ban gia, nhưng cũng truyền thừa mấy đời, hắn ở trong quân đội nhậm chức không đến mấy năm, không nghĩ tới lần đầu tiên lên chiến trường không phải giết giặc ngoại xâm, mà là chém giết người một nhà, điều này khiến hắn vô cùng ấm ức.
"Chớ nói nhảm!" Lão tướng nói: " Nếu để người khác nghe thấy, ngươi còn cần mạng hay không?"
"Cạch!" Có người dẫm vào cành khô.
Mấy vị tướng lĩnh quay đầu, thấy Phúc Nhạc Quận Chúa đứng ở cách đó không xa thân mang nhuyễn giáp màu vàng.
"Mạt tướng bái kiến Quận Chúa." Sắc mặt các tướng lĩnh đại biến, nhao nhao đứng dậy hành lễ với nàng.
Lần này Ban Họa theo quân, còn có một xưng hô "Hữu Tướng Quân", có thể thấy được đương kim bệ hạ quyết định chủ ý muốn kéo Ban gia xuống nước.
Có triều thần đứng ra phản đối Ban Họa lên chiến trường, nói tiền lệ nữ tử Đại Nghiệp không thể làm Tướng quân, nhưng lại bị Phong Ninh Đế lấy lý do lịch sử có nữ tử làm Tướng quân phản bác lại.
Nữ nhân trong lịch sử làm được, tại sao Phúc Nhạc Quận Chúa không làm được? Chẳng lẽ nàng không có trách nhiệm với triều Đại Nghiệp, không trung thành với triều Đại Nghiệp ư? Thân là Quận Chúa trong triều, ngay cả chút giác ngộ ấy cũng không có?
Ý trong lời này là, nếu Ban Họa không đồng ý lên chiến trường, thì có thể nói không trung thành với triều Đại Nghiệp, lòng dạ đáng chém.
Tất cả mọi người biết Phong Ninh Đế nguỵ biện, tuy nhiên không ai dám đứng ra nói chuyện vì Phúc Nhạc Quận Chúa.
Bởi vì người có ‘sống lưng’*, đã sớm không thể đứng trên triều đình này. Lưu lại đây, là một số cỏ đầu tường**, hay kẻ hèn nhát.
*ý nói những người chính trực.
**gió thổi chiều nào theo chiều nấy.
Có hợp quy củ hay không cũng không sao cả, tất cả thiên hạ này đã sớm rối loạn, để một nữ nhân lên chiến trường thì cũng có sao?
Danh sách chương