Editor: Đào Sindy
"Chủ công!" Những hán tử kia đỏ vành mắt: "Chúng ta thề chiến đấu sống chết vì bách tính, chiến đấu sống chết vì chủ công!"
Tiếng hô rung trời, một đám hán tử nhiệt huyết kiên trì.
Quân triều đình kinh ngạc nhìn những người này, không biết có phải do tiếng hô dọa sợ, hay hành vi của mình mà bao la mịt mờ.
Quân doanh rất lớn, tổng cộng phân thành mấy doanh khu lớn, Dung Hà và Ban Họa đi theo thứ tự một lượt, Ban Họa cảm thấy mình đói đến ngực dán vào lưng. Nàng cưỡi trên lưng ngựa: "Chàng để ta mê hoặc tầm nhìn của Trường Thanh vương là vì chuẩn bị đột kích từ phía sau ư?"
"Người hiểu ta chỉ có Họa Họa." Dung Hà gật đầu nói: " Trường Thanh vương là một người cực kỳ tự phụ, cũng là một người cực kì đa nghi."
"Cũng là một kẻ tự cho là hiểu chàng đấy?" Ban Họa nói bổ sung: " Đến tận bây giờ ta vẫn còn nhớ chim sáo trong phủ Trường Thanh vương bị bẻ gãy cổ thế nào, chàng nghỉ xem là ai dạy nó nói câu đó?"
"Là ai dạy không còn quan trọng. " Dung Hà nhìn rất thấu đáo: "Quan trọng là ..., Trường Thanh vương cố ý để các nàng nhìn thấy chuyện này."
Càng nhiều người nhìn thấy, hắn ta càng tỏ ra vô tội, nhất là Ban Họa và Ban Hằng, tỷ đệ trung thành với Vân Khánh Đế.
Ban Họa chợt nhớ tới, lúc ấy bên ngoài quả thật có một số tin đồn liên quan tới Trường Thanh vương, Trường Thanh vương làm như thế, có lẽ lấy lui làm tiến, để Vân Khánh Đế tin tưởng, có rất nhiều người nhằm vào hắn ta, hắn ta là người vô tội bị hại.
Khi cảm thấy một người khả nghi thì sẽ thấy hắn ta có chỗ đáng nghi ngờ. Ban Họa lại nghĩ tới cuộc đi săn mùa thu năm trước, nàng và Tưởng Lạc ở khu vực săn bắn xảy ra tranh chấp, cuối cùng Trường Thanh vương trách cứ Tưởng Lạc hai câu, lúc ấy Tưởng Lạc không phản bác, bấy giờ nàng chỉ cho là Tưởng Lạc thu lại một chút trước mặt trưởng bối, bây giờ lại cảm thấy đây không phải là tôn kính với trưởng bối, mà vì Trường Thanh vương là người ủng hộ sau lưng hắn ta. d$đ?l<q*đ
Trường Thanh vương lựa chọn ủng hộ sau lưng Tưởng Lạc, chỉ sợ cũng không phải vì nhìn trúng Tưởng Lạc, mà là đầu óc Tưởng Lạc không linh hoạt dễ lừa gạt, Trường Thanh vương dã tâm bừng bừng.
"Thật không nghĩ tới, vậy mà Trường Thanh vương là người như vậy. " Quan hệ giữa Ban Họa và Trường Thanh vương mặc dù không nhiều, nhưng ngay từ đầu ấn tượng của nàng với Trường Thanh vương không tệ: "Xem ra ánh mắt ta không tốt, nhìn người không rõ."
"Ai nói ánh mắt nàng không tốt, nàng gặp được ta, chứng tỏ ánh mắt nàng tốt cỡ nào?" Dung Hà nghiêm túc nói: "Câu nói đó ta không đồng ý."
"Bây giờ mà còn không quên khen mình, thật sự là không biết xấu hổ. " Ban Họa lườm y một cái, đánh mông ngựa, để ngựa chạy càng nhanh. Dung Hà đuổi theo sát, cuối cùng đuổi kịp trước phủ đệ tạm thời.
Hiện tại đã qua buổi trưa, hộ vệ bê đồ ăn cho hai người lên, Ban Họa bưng chén lên ăn, không chọn chọn lựa lựa.
"Họa Họa, để nàng chịu khổ rồi."
Một phút sau, Dung Hà nhìn thấy chén của Ban Họa trống rỗng, trong lòng càng khó chịu.
"Biết ta vất vả thì sau này tốt với ta hơn. " Ban Họa bưng trà lạnh lên súc miệng, lau khô miệng nói: " Chúng ta chuẩn bị khi nào nhổ trại?"
Hiện tại huyện Thanh Tùng bị bọn họ khống chế, trừ khi bọn họ muốn cho Trường Thanh vương biết tin, thì tin khác không thể truyền ra. Có lẽ lúc này Trường Thanh vương còn ở bờ sông Vĩnh Châu đánh tiêu hao, hoàn toàn không biết Dung Hà đã dẫn theo một phần lớn tướng sĩ tới huyện Thanh Tùng.
"Ngày mai thời tiết tốt, hợp xuất hành." Dung Hà quay đầu nhìn Ban Họa: "Nhưng mà hiện tại ta có chuyện quan trọng hơn nói cho nàng biết."
"Nói." Ban Họa để nón sắt sang một bên, áo giáp nặng nề trên người cũng cởi ra, cổ tóc được lấy ra, một đầu tóc đen rối tung bung ra, cả người nàng tựa như con mèo lười biếng, không có xương ghé vào giường.
Ánh mắt Dung Hà nhịn không được trượt trên người nàng, nhưng nghỉ đến mình định nói gì, lại nghiêm túc lên: "Ta hi vọng sau này nàng sẽ không dấn thân vào nguy hiểm, ta rất lo lắng."
"Hử?" Ban Họa mở to mắt: "Ý chàng là chuyện ngày hôm qua?"
Dung Hà đi đến bên người nàng, ngồi cạnh nàng, lời nói thành khẩn: "Không có kế hoạch nào là không kẻ hở, nếu như trong đó có một khâu nào xảy ra vấn đề, hậu quả ta không dám nghĩ đến."
"Chàng nói đi đâu thế, mấy tướng lĩnh quân triều đình đều từng là bộ hạ cũ Ban gia, coi như ta bị bọn họ bắt được, bọn họ cũng sẽ không làm khó ta. " Ban Họa hoàn toàn thất vọng: " Quân triều đình giờ như cái sàng, có thể có nguy hiểm gì?"
"Họa Họa!" Dung Hà giận tái mặt nói: " Nhưng trên đời luôn có lỡ như, cái lỡ như đó ta không dám gánh chịu."
Ban Họa nghe giọng điệu y không đúng, lười biếng trên mặt cũng dần dần tán đi: "Thế chàng cảm thấy, còn có người khác đi hợp hơn ta sao?"
"Coi như nàng thích hợp nhất, ta cũng không đồng ý để nàng đi. " Dung Hà nắm chặt vai nàng, để nàng hiểu thái độ của mình có bao nhiêu kiên quyết: "Ta có rất nhiều thuộc hạ là môn khách, nhưng chỉ có một mình nàng, nàng biết hay không?"
Trong phòng yên tĩnh đến cực điểm, nửa ngày mới kéo tay Dung Hà đang nắm chặt bả vai mình ra: "Lời này của chàng tuyệt đối đừng để người khác nghe thấy, không thì họ nhất định không làm việc cho chàng nữa."
"Họa Họa. " Dung Hà có chút tức giận: "Nàng đừng trêu ta." d^~đ">l^@q*&đ
"Chàng tự hiểu ý đi. " Nụ cười trên mặt Ban Họa biến mất: "Nhưng phương thức liên lạc với bộ hạ cũ chỉ ta biết, nên bọn họ cũng chỉ tín nhiệm ta, nếu đổi thành người khác, kế hoạch có thể không thành công. Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, ta biết chàng là người có dã tâm, vì sao lại chọn đường khó với chuyện này cơ chứ? Nếu như ta là người thích hợp nhất, sẽ không để tướng sĩ khác hy sinh vô ích. Thân là tướng lĩnh, chúng ta không thể làm ra chuyện khiến binh sĩ thất vọng được."
"Tổ tiên Ban gia chúng ta, phần lớn là tướng lĩnh trong quân, bọn họ không phải vì mạng của bản thân, mà là Tướng Quân không để thuộc hạ hy sinh vô ích." Ban Họa rủ mí mắt xuống, cả người nhìn cực kỳ điềm tĩnh, lời nói như thế không giống nữ nhi trong khuê phòng: "Ta là một thiên kim tiểu thư sợ khổ sợ mệt, nhưng từ nhỏ đã có liên quan đến các tướng sĩ, ta ngại gian khổ trong quân doanh, nhưng lại kính nể bọn họ. Nếu ta đã đến quân doanh, bọn họ gọi ta một tiếng Tướng Quân, ta sẽ chịu trách nhiệm vì bọn họ."
"Trên chiến trường, người Ban gia không có hạng người ham sống sợ chết, Ban Họa ta tuy là nữ tử, nhưng không bôi nhọ tập tục tổ tiên." Ban Họa ngẩng đầu nhìn Dung Hà, vốn dĩ trên mặt đang nghiêm túc chợt có chút ý cười: "Nhưng mà chàng cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không lấy mạng ra đùa, cũng sẽ không để chàng đau lòng."
Dung Hà trầm mặc gật đầu.
"Được rồi." Ban Họa đưa tay lên mặt y: "Đừng mất hứng, cười một cái cho ta xem nào."
Dung Hà tùy ý để nàng chà qua chà lại trên mặt mình, bỗng nhiên nói: "Họa Họa, nếu như nàng là nam nhi thì ta nhất định vẫn thích nàng như cũ."
"Nếu ta là nam nhi, dù chàng có thích ta đi nữa, ta cũng sẽ không đoạn tay áo* vì chàng đâu. " Ban Họa cười cong mắt: " Mỹ nhân thiên hạ nhiều như vậy, ta nhất định phải chậm rãi thưởng thức, làm sao có tâm tư dây dưa cùng một nam nhân thối tha như chàng."
*đồng nghĩa với đoạn tụ hay gay.
"Cho nên ta cảm thấy nàng là mỹ nữ vẫn tốt nhất. " Dung Hà ôm Ban Họa nằm lên đầu gối, lật người nàng lại, vỗ hai cái không nặng không nhẹ lên mông nàng, hết cách nói: " Lần sau nàng mà còn như thế, ta sẽ đánh mông nàng, để nàng không xuống giường được."
"Thân là nam nhân, đánh ta bẻ mặt trên giường thì có gì hay. " Ban Họa bị y đánh hai phát lên mông cũng không tức giận, ngược lại hừ nhẹ một tiếng nói: " Có giỏi..."
Là nam nhân đều không nhịn được mấy câu như này, Dung Hà khiêng người lên trên vai, đi đến bên giường.
Nam nhân và nữ nhân đọ sức nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề, mặc dù Dung Hà không thể làm cho Ban Họa không xuống giường được, chí ít mặt y cũng đầy cảnh xuân. Lúc sau đi thư phòng thương lượng đại kế cùng mưu sĩ và tướng lĩnh, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn so với bình thường.
Coi như vạch trần chuyện này, chỉ có dấu son môi trên ngực Dung Hà và Ban Họa biểu đạt ranh giới cuối cùng của họ.
Sáng sớm ngày hôm sau, đại quân xuất phát, Dung Hà giữ lại người đến trấn thủ huyện Thanh Tùng, đại quân bay thẳng đến thành Vĩnh Châu.
Vĩnh Châu và Thái Châu lấy sông làm ranh giới, chỉ cần Vĩnh Châu không phá, vương triều Tưởng thị còn có hi vọng, nếu thành Vĩnh Châu bị phá, thì sẽ dễ như trở bàn tay, triều đình bị mất đi quyền chủ động của mình, muốn một lần nữa lật cục diện e rằng khó càng thêm khó.
Triều đình cũng biết chuyện này, cho nên mới miễn cưỡng phát huy tác dụng phái Trường Thanh vương và Thạch Tấn đi. Chỉ tiếc sâu mọt trong triều quá nhiều, có người ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu binh khí khôi giáp của tướng sĩ, có người còn ăn xén lương thực trộn thật giả lẫn lộn.
Bảo mã chạy mà không cho nó ăn cỏ, triều đình * thành dạng này thì làm sao hi vọng tướng sĩ có thể giúp họ giết địch? Huyện Thanh Tùng đến Vĩnh Châu, nếu như hành quân gấp, ước chừng hai ngày một đêm có thể đuổi tới.
Ngay lúc Trường Thanh vương chuẩn bị phái binh qua sông tiến đánh quân Dung gia, ngoài thành Vĩnh Châu đã bị lít nha lít nhít quân Dung gia bao vây. Binh sĩ trên đài quan sát thấy quân Dung gia khí thế hăng hái thì bị dọa đến chân mềm nhũn, không ngừng cầm lệnh kỳ phất cho quân canh gác bên dưới biết quân Dung gia đến.
"Phản quân đến rồi!"
"Phản quân đến rồi!"
Một tiếng này, nhiều hơn là hoảng sợ và trốn tránh, mà không phải nhiệt huyết và phẫn nộ. d#đ+l(q$đ
Trường Thanh vương vẫn chờ Dung Hà dẫn binh từ trên cầu đánh tới, nào biết được quay đầu nghe binh sĩ báo lại, quân Dung gia công đánh từ phía bắc, cửa bắc Vĩnh Châu đúng lúc là hướng huyện Thanh Tùng.
"Có bao nhiêu người?" Trường Thanh vương tưởng rằng Ban Họa dẫn đầu quân đội, trong lòng còn có chút bất mãn với Thạch Tấn, ngay cả một nữ nhân cũng ngăn không nổi, thật là đồ vô dụng.
"Nguyên, nguyên soái, thuộc hạ thấy khẳng định không chỉ năm vạn."
"Cái gì?" Trường Thanh Vương quay đầu nhìn binh sĩ tình báo: "Tại sao có thể có năm vạn?"
"Thuộc hạ nhìn thấy, tên cầm đầu cầm cờ Dung gia. " Binh sĩ có chút kính sợ nói: " Thuộc hạ hoài nghi, là Dung Hà tự mình dẫn binh."
"Ta lập tức đi nhìn xem!"
Trường Thanh vương bò lên lưng ngựa, không kịp chờ đợi chạy tới.
Lúc này cảm xúc song phương còn rất khắc chế, còn mắng lẫn nhau. Bên này thăm hỏi nữ quyến nhà hắn, bên kia thì thăm hỏi cả nhà đối phương, thăm hỏi qua lại xong, ngay cả mười tám đời tổ tông đến cả vách quan tài cũng không buông tha.
Trận chửi nhìn có vẻ thô tục, kì thực có lợi thật lớn. Nếu hai bên chửi rủa một phen, tướng lĩnh đối phương không giữ được bình tĩnh, lúc đang chỉ huy chiến trường, có thể xuất hiện sai lầm. Có đôi khi một sai lầm, liền quyết định thắng thua.
"Bà nội ngươi cái chân thối kia, năm đó làm sao lão tử lại sinh ra ngươi một tên heo không ra heo, chó không ra chó cơ chứ?" Một lão tướng quân Dung gia vỗ đùi mắng: " Chỉ có thể hận năm đó đi tiểu không văng ngươi lên tường, còn tốt hơn hôm nay gọi tới mắng vi phụ."
"Phì, ngươi là cái thá gì, cũng dám chiếm tiện nghi gia gia ta." Tướng lĩnh trên cửa thành không yếu thế chút nào, lật lọng mắng lên.
"Vương Tướng quân, mấy thứ đồ chơi bất hiếu này, ông giữ lại làm gì?" Bỗng nhiên Ban Họa nói: " Hắn bất nhân bất nghĩa, phế vật không đông không tây, không chết thì còn chờ gì? !"
Nói xong, Ban Họa đã đưa tay ra hiệu, để mấy cung thủ chuẩn bị xong, tên bay thẳng đến người mắng chửi người lợi hại nhất.
"Tiểu bối không nghe lời như thế, vẫn nên giết thôi, miễn gây họa cho người đời."