Editor: Đào Sindy

Bỗng dưng Ban Họa quay đầu, thấy một nam nhân mặc huyền y, đầu y đội cửu châu long quan, thắt lưng đeo hàng long bội, lông mày bay lên, mắt sáng mũi cao, là một khuôn mặt nàng cực quen.

Nàng và y cùng giường chung gối, thì thầm triền miên, trừ phụ thân và đệ đệ ra, là nam nhân thân mật với nàng nhất.

"Dung Hà..."

Kinh Thành phía sau nàng biến mất, nghĩa địa kinh khủng cũng biến mất, toàn bộ thiên địa một mảnh trắng xóa, nơi này chỉ có nàng và Dung Hà mặc huyền y.

"Họa Họa?" Dung Hà nghe Ban Họa hôn mê gọi tên mình, bổ nhào vào bên giường, bắt lấy tay nàng: "Họa Họa?"

Ban Họa chậm rãi mở mắt ra, kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt này: "Dung... Hà?"

"Là ta. " Dung Hà thấy thần sắc nàng không thích hợp, cho là nàng vừa tỉnh lại thân thể không thoải mái, xoay người nói: "Người đâu, mau gọi ngự y."

Y mặc một bộ cẩm bào màu sáng, trên người không đeo ngọc bội, thần sắc nhìn có chút tiều tụy, cùng Dung Hà thần sắc uy nghiêm nàng vừa mới thấy không có nửa điểm tương tự.

"Nàng đừng sợ, ngự y nói, thân thể nàng không có chuyện gì lớn, dưỡng một khoảng thời gian nữa sẽ ổn thôi." Dung Hà sờ lên trán nàng: "Hiện tại cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?"

"Ta khát..." Ban Họa mới mở miệng, liền phát hiện giọng của mình khàn đục khó nghe, nàng kinh hãi mở to hai mắt, đây là chuyện gì? "Đừng lo lắng, ngự y nói cuống họng của nàng bị thương, dưỡng thêm vài ngày sẽ tốt lên." Dung Hà hôn lên trán nàng một cái, sớm có tỳ nữ bưng canh ấm đến.

Toàn thân Ban Họa mềm nhũn, đầu vừa choáng vừa đau, giống như có cái gì đang đục bên trong.

Dung Hà cho Ban Họa uống mấy muỗng canh, thì để bát sang bên. Ban Họa không dám tin trừng mắt Dung Hà, lúc này nàng mới nằm trên giường bao lâu, thậm chí Dung Hà ngay cả ăn cũng không cho nàng ăn?

Bị ánh mắt chằm chằm uất ức của nàng nhìn đến vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ: "Ngự y nói, nàng vừa tỉnh không thể dùng quá nhiều thứ, bây giờ dạ dày nàng còn yếu, không thể lập tức ăn nhiều thứ được. Hai khắc* sau ta lại cho nàng ăn." d^đ@q/đ

*Hai phút

Ban Họa thấy thái độ Dung Hà kiên quyết, biết việc này không thể thương lượng, nàng chôn mặt vào mền, không lên tiếng.

Trong phòng rất yên tĩnh, nếu không phải nàng xác định Dung Hà không hề rời đi, thậm chí nàng sẽ nghĩ trong phòng không có bất kỳ ai.

"Họa Họa, nàng không sao thật quá tốt."

Thật lâu về sau, nàng nghe Dung Hà nói như vậy.

Thò đầu ra khỏi mền, Ban Họa nhìn thấy Dung Hà lộ ra một nụ cười dịu dàng đến không không từ ngữ nào có thể hình dung hết được. Đáy lòng nàng khẽ run, lén giở mền lên, há mồm nói: "Ta không dễ xảy ra chuyện như vậy."

"Ừm. " Dung Hà nhanh chóng quay đầu, sau một lúc lâu mới quay lại: "Ta rất vui mừng."

Ban Họa nhìn thấy đáy mắt Dung Hà có ánh nước hiện lên, giống như vừa…khóc xong?

"Chàng..." Ban Họa ho hai tiếng, Dung Hà bưng tới một chén nước muối nhạt cho nàng súc miệng, nàng dùng cuống họng khó nghe của mình nói: " Có hạ nhân, cần gì chàng phải làm những việc này?"

"Không sao cả." Dung Hà lấy khăn tay lau sạch khóe miệng nàng.

Chỉ có nhìn tận mắt Họa Họa mở mắt nói chuyện, nhìn nàng uống nước, mới đủ làm y có thể an tâm lại.

Cả đời này y tính toán rất nhiều, nói gì, làm chuyện gì, đều sớm tính xong cả, ngoài ý muốn duy nhất là thành thân cùng nữ tử trước mắt này. Y không phải một người làm khó mình, cũng sẽ không ép mình từ bỏ việc ngoài ý muốn này.

Thành thân cùng nàng, là y may mắn.

Con đường vinh quang thông suốt, y muốn có một người hưởng thụ vinh quang, lợi ích, phong quang y kiếm được, nếu có được tất cả thiên hạ, nhưng không ai vì thế vui mừng, cảm thấy thỏa mãn, y làm được tất cả thì có ý nghĩa gì?

"Dung Hà. " Ban Họa vừa tỉnh lại tinh thần không tốt lắm, lúc này vì choáng váng, lại có chút buồn ngủ, mắt nàng mông lung nói: " Trước đó vài ngày ta để Chế Y Phường may mấy bộ áo choàng mới cho chàng, chờ ta khôi phục, thì chàng mặc cho ta xem chút nha."

"Được. " Dung Hà thay nàng đắp kín mền: "Đợi nàng khỏi, muốn ta mặc cái gì ta sẽ mặc cái đó, dù bảo ta không mặc y phục cho nàng nhìn, ta cũng bằng lòng."

"Không biết xấu hổ." Ban Họa lẩm bẩm một câu, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Dung Hà khẽ cười một tiếng, hôn trộm lên môi nàng một nụ hôn, đứng dậy đi ra ngoài, nói với nha hoàn thủ bên ngoài: " Trông coi Quận Chúa cho tốt, ta ra ngoài sẽ về ngay."

"Vâng." Bọn nha hoàn mặt đỏ tới mang tai hành lễ, không dám nhìn thẳng dung mạo Dung Hà.

Mặc dù bọn họ đứng bên ngoài, nhưng Hầu Gia và Quận Chúa nói nhỏ trong phòng, các nàng không cẩn thận đã nghe được vài câu.

Dung Hà ra chủ viện, nói với gã sai vặt canh giữ ngoài viện: "Đi mời Vương Khúc tiên sinh đến thư phòng."

"Vâng." Gã sai vặt bước nhanh chạy ra ngoài.

Đỗ Cửu vừa chạy tới thấy cảnh này, thần sắc có chút ngưng trọng: "Hầu Gia, Vương Khúc đã phạm phải chuyện gì?" Hắn đi theo bên người Hầu Gia nhiều năm như vậy, thần sắc Hầu Gia càng bình tĩnh, liền đại biểu cho y đã quyết định gì đó.

Sau khi Hầu Gia và Phúc Nhạc Quận Chúa định ra hôn ước, Hầu Gia cũng không tín nhiệm Vương Khúc bằng ngày xưa, thư phòng rất ít để Vương Khúc đến, hiện tại đột nhiên y muốn gặp Vương Khúc, Đỗ Cửu không cảm thấy đây là chuyện tốt.

Dung Hà không để ý đến hắn, chỉ quay đầu đi đến thư phòng. Đỗ Cửu do dự một chút, bước nhanh đi theo. d*đ*l/q///đ

Đầu xuân phủ Hầu Gia có chút lạnh, Vương Khúc đi đến ngoài cửa thư phòng, nhìn cửa nửa mở, thở dài đi vào trong: "Thuộc hạ Vương Khúc cầu kiến."

Cửa phòng bị kéo ra, người mở cửa là Đỗ Cửu. Vương Khúc nhìn Đỗ Cửu một cái, mặt Đỗ Cửu không thay đổi đi tới một bên, trong lòng Vương Khúc lộp bộp nhảy một cái, cảm thấy bàn tay có chút phát lạnh.

"Hầu Gia." Hắn ta thành thành thật thật đi vào trong phòng, chắp tay hành lễ với Dung Hà.

Dung Hà mở mắt ra nhìn hắn ta, sau một lúc lâu mới miễn lễ: "Ngươi ở cạnh ta bao lâu rồi?"

"Hồi Hầu Gia, lúc thuộc hạ chán nản nhất được nhận ân huệ của Hầu Gia, đã sáu năm rồi. Thuộc hạ nguyện vì Hầu Gia máu chảy đầu rơi, chết cũng không từ." Lòng Vương Khúc bình tĩnh trở lại hơn chút: "Chỉ là chẳng biết tại sao gần đây Hầu Gia không muốn trọng dụng thuộc hạ."

Dung Hà giọng điệu lạnh buốt đến không có chút nhiệt độ nào: "Tin tức phủ Ninh Vương, là ngươi chặn lại?"

Từ sau chuyện sát thủ lần trước, y đã tăng thêm giám thị với phủ Ninh Vương. Lần này Ninh Vương để tiểu cung nữ hạ độc Họa Họa, động tác không coi là nhỏ, nhưng y không nhận được bất kỳ nhắc nhở nào từ trước, chỉ có thể nói rõ người dưới tay y xảy ra vấn đề.

Sắc mặt Vương Khúc đại biến, hắn ta do dự một lát, nhấc áo choàng lên quỳ gối trước mặt Dung Hà: "Hầu Gia, thuộc hạ tự biết hành động lần này tội không thể tha, nhưng trước khi Hầu Gia trị tội thuộc hạ, thuộc hạ có lời muốn nói, xét về mặt tình cảm chủ tớ nhiều năm, xin ngài để thuộc hạ nói hết."

"Nếu ngươi biết quan hệ giữa ngươi và chủ tử là chủ tớ, sao lại dám tự tiện làm bậy?" Đỗ Cửu không nghĩ tới chuyện này còn có liên quan đến Vương Khúc, hắn nhịn không được mắng: " Hành động lần này có gì khác với việc phản bội chủ tử chứ?"

"Ta làm tất cả cũng vì chủ tử, vì bá nghiệp của chủ tử. " Mặc dù Vương Khúc đang quỳ, nhưng lưng lại nâng cao thẳng tắp, không hối hận về lựa chọn của mình: "Phúc Nhạc Quận Chúa không xứng làm đương gia chủ mẫu, Hầu Gia bị sắc đẹp của nàng mê hoặc."

"Đỗ Cửu. " Dung Hà nhắm mắt lại: "Dẫn hắn xuống đi."

" Dù chủ tử muốn tính mạng của ta, ta cũng phải nói. " Vương Khúc dập đầu một cái với Dung Hà: "Ban thị chính là hình ảnh của Yêu Cơ vong quốc, chủ tử không thể bị ả mê hoặc. Ngài vì thiên hạ mục nát này, bỏ ra bao nhiêu tâm lực, há có thể vì một nữ nhân mà hủy hoại tất cả cố gắng chỉ trong chốc lát?"

Dung Hà mở mắt ra: "Vương Khúc, ngươi có biết ta ghét nhất hạng người gì không?"

" Thuộc hạ tự cho là đúng, tự mình làm chủ, không có năng lực. " Dung Hà rủ mí mắt xuống: "Xem mức chủ tớ giữa ta và ngươi, ta sẽ không lấy mạng ngươi, thậm chí sẽ an bài hai người chăm sóc ngươi."

Sắc mặt Vương Khúc đại biến, thủ đoạn chủ tử thịnh nộ, hắn ta rất rõ ràng. d^đ//le!!quyyy%%đooonnnn

"Chủ tử, thuộc hạ cầu được chết."

Dung Hà không để ý đến hắn ta, hai gã sai vặt ăn mặc đồ bình thường kéo hắn ta xuống.

Một ngày sau, môn khách Vương Khúc phủ Thành An Hầu uống rượu quá nhiều, nến trong phòng cháy sạch gây ra đại hoả, hắn ta không biết chạy ra, cuối cùng tuy người được cứu ra, nhưng lại bị hun câm cuống họng, cháy hỏng tay chân, ngay cả mắt cũng không dễ dùng nữa. Nhưng mà Thành An Hầu thiện tâm, không chỉ không chán ghét mà vứt bỏ hắn ta, thậm chí còn đặc biệt vì hắn ta an bài một viện nhỏ để dưỡng thương.

Môn khách phủ khác nuôi nghe được việc này, cũng nhịn không được cảm khái Thành An hầu trạch tâm nhân hậu*, lại chuẩn bị nuôi môn khách vô dụng này cả đời.

*ý nói ăn ở hiền lành phúc đức.

Hôm sau Ban Họa nghe được tin tức này, nàng đang uống mấy muỗng canh rau Như Ý đúc tới: "Ngươi nói môn khách kia là Vương Khúc?"

"Đúng là hắn ta. " Như Ý sợ Quận Chúa nhàm chán, cho nên không có việc gì tìm một số chuyện bên ngoài kể cho Ban Họa nghe: "Ta nghe hạ nhân Hầu phủ nói, vị Vương tiên sinh này rất được Hầu Gia trọng dụng, ngày thường không mê nữ sắc, chỉ thích uống hai ngụm rượu, không nghĩ tới vậy mà dẫn tới tai họa lớn như vậy."

Ban Họa ho khan vài tiếng, sờ yết hầu có chút đau ngứa: "Đại khái là vận khí không tốt."

"Cũng không phải vận khí không tốt, gặp được Hầu Gia là một chủ tử tốt như vậy, kết quả xảy ra chuyện này, nếu vận khí không tốt, sao có thể được chuyện như thế." Như Ý không dám cho Ban Họa uống quá nhiều canh, buông bát xuống nói: " Hôm nay trời chưa sáng Hầu Gia đã ra cửa, hình như thay chủ tử tra án hạ độc."

Nói đến đây, Như Ý liền thay Dung Hà nói thêm vài câu hữu ích, bởi vì nàng tận mắt thấy Thành An Hầu đối tốt với chủ tử mình bao nhiêu: "Sau khi ngài hôn mê, hầu như Hầu Gia không chút nghỉ ngơi. Mặc dù hắn không phóng hoả*, nhưng hai ngày ngài hôn mê bất tỉnh, nô tỳ cảm thấy ánh mắt Hầu Gia nhìn người khác giống vụn băng, đâm vào khiến toàn thân nô tỳ phát lạnh."

*không nổi giận.

Ban Hoạ cười: " Không phải lúc trước các ngươi cảm thấy chàng là quân tử nhẹ nhàng sao, ánh mắt làm sao lại đáng sợ như vậy."

"Câu này nô tỳ trả lời không được. " Như Ý nhỏ giọng cười nói: " Nhưng nô tỳ cả gan đoán thử, đại khái là bởi vì Hầu Gia quá quan tâm ngài."

"Lại chọn lời dễ nghe mà nói rồi. " Ban Họa nhắm mắt lại, trên mặt bình tĩnh an lành: "Ta ngủ một hồi."

"Vâng."

Như Ý đứng dậy thay Ban Họa buông màn lụa xuống, nhẹ chân nhẹ tay lui ra gian ngoài.

Dung Hà vào cung, nhưng y gặp không phải Vân Khánh Đế, mà là Thái Tử giám quốc.

"Hầu Gia, việc này có phải có hiểu lầm gì đó, làm sao nhị đệ có thể làm ra chuyện này?" Thái Tử xem hết khẩu cung của cung nữ Tiểu Vũ, có chút không dám tin nói: "Cái này..."

Thạch thị ngồi bên cạnh Thái Tử không mở miệng, nhưng dưới cái nhìn của nàng ta, Ninh Vương có thể làm ra chuyện gì. Có thể phái binh trấn áp nạn dân vô tội, có chuyện gì không làm được? Huống chi chuyện này coi như không phải Ninh Vương làm, cũng phải để Ninh Vương gánh tội danh. Dưới gối phụ hoàng có hai đích tử, chỉ cần giẫm Ninh Vương đến sít sao, như vậy sẽ không còn ai uy hiếp được địa vị của Thái Tử.

Nhưng lời này nàng ta không thể nói, bởi vì nàng gả cho Thái Tử nhiều năm như vậy, biết Thái Tử là một người mềm lòng, vô cùng vị tha với Ninh Vương đệ đệ ruột thịt này. Nếu cho hắn biết ý nghĩ này của mình, Thái Tử nhất định sẽ nổi giận.

Nghĩ vậy, nàng ta nhìn Thành An Hầu, liền trông mong thái độ Thành An Hầu có thể kiên quyết một chút.

"Thái Tử điện hạ, vi thần càng không muốn tin tưởng hơn ngươi đâu. Vi thần nghĩ, mặc dù giữa Ninh Vương và Quận Chúa có chút không hợp, nhưng hai người có quan hệ biểu huynh muội, cho dù mâu thuẫn có lớn bằng trời, cũng không thể muốn lấy mạng nhau. " Nhìn thái độ Thái Tử chưa quyết định, giọng điệu Dung Hà không thay đổi: " Tính cách Quận Chúa ngây thơ hồn nhiên, vi thần thực sự không hiểu, rốt cục thì Ninh Vương có bao nhiêu thù hận, mà lại muốn an bài cung nữ đến độc chết nàng?"

Thái Tử cứng họng nói không nên lời, một bên là đệ đệ của mình, một bên là biểu muội mình yêu thích, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, hắn liên tục thở dài một tiếng, không mặt mũi ngẩng đầu nhìn Dung Hà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện