Linh Nhi cảm nhận được trong câu nói Lâm Thần ẩn chứa thứ gì đó vô cùng quan trọng, vì vậy cô cũng không trêu đùa anh ấy, dáng vẻ ngoan ngoãn nhưng đầy phần cao quý ngồi cạnh Lâm Thần, ánh mắt lạnh băng nhìn từng người ở đây.

Đối với Linh Nhi, Lâm Thần là của cô, không một ai có thể xâm phạm. Dù cho những kẻ trước mắt đã có ơn cứu lấy anh ấy, thế nhưng cô vẫn sẽ kịch liệt ngăn cản, nhất định không để anh ấy có tâm tư nghĩ đến bất kỳ ả nào khác.

Hai bàn tay nắm chặt Lâm Thần, cô muốn dùng ánh mắt để nói với anh ấy, muốn cho anh ấy biết được tình yêu của cô lớn đến nhường nào.

Lâm Thần tất nhiên là cảm nhận được, điều này làm cho cậu ấm áp vô cùng. Dù sao thì ai cũng thích người đồng hành trong suốt cuộc đời còn lại quan tâm đến mình. Hơn nữa, ánh mắt của em ấy tại sao lại quyến rũ như vậy…

Giống như bị thôi miên trong chốc lát, Lâm Thần bị trầm mê, ánh mắt si mê. Điều này khiến cho Linh Nhi trong lòng cười lạnh.

Đúng rồi, anh ấy phải như vậy. Si mê cô, yêu quý cô, sống không thể thiếu cô. Cả cuộc đời anh ấy chỉ có thể sống nhờ cậy vào cô mà thôi.

Mặc dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thậm chí người ngoài còn không phát giác ra thế nhưng khi này, trong lòng Lâm Thần có chút sợ hãi. Ánh mắt né tránh không dám đối mặt với Linh Nhi.

Thật đáng sợ, nếu không phải ý chí mạnh mẽ, kiên định thì chắc chắn ban nãy cậu đã trầm mê trong đó. Tim cậu đập thình thịch, hơi thở gấp gáp như là bằng chứng chuyện ban nãy.

Lắc đầu cố gắng bình tĩnh tâm tình, cậu mỉm cười gọi Ngọc Băng đến gần, từ từ giới thiệu:

“ Đây là Ngọc Băng, cũng là người anh gặp đầu tiên…”

Từng người, Lâm Thần đều kể rõ mồn một từ đầu đến cuối. Lúc gặp nhau, sau đó cậu giúp cô ấy như thế nào và ngược lại, mọi thứ cậu kể đều vô cùng sinh động, giống như hiện ra trước mắt mọi người vậy.

Tất nhiên, cậu cũng loại bỏ những cảnh không cần thiết, ví dụ như Thanh Tuyết cưỡng hôn cậu, Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc chuốc thuốc để cậu thú tính…Từng người, cậu đều dùng những lời hay ý đẹp để diễn tả vẻ đẹp. Điều này khiến cho các cô gái trừ Linh Nhi đều cảm thấy vui cùng thư sướng.

Linh Nhi cũng cảm thấy khá bất ngờ trước lai lịch những tình địch ở trên. Có thể nói, các cô gái này đã có công lao rất lớn, thậm chí là hơn cả cô. Ngọc Băng thì cứu anh ấy ở trong rừng, Thanh Tuyết thì cứu tại khu đất trống, đáng sợ hơn là Nguyệt Sương sẵn sàng hi sinh bản thân để cứu anh ấy khỏi bọn trộm cướp,… ai ai cũng là ân nhân của anh ấy cả.

Mặc dù chuyện này là do anh ấy không nghe lời cô, cố ý bỏ trốn để rồi thành ra như vậy, thế nhưng dù thế nào đi nữa, trên cương vị là một người vợ, những kẻ như này xứng đáng được báo đáp.

Thế nhưng, anh ấy ca ngợi những cô gái khác mà không nhắc gì tới cô, điều này làm trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Thế nhưng thực sự cô cũng không thể bắt ép anh ấy được, dù sao thì cô cũng không hề có công lao gì to lớn để so với các cô gái kia cả.

Ngay khi cô vừa nói như thế, Lâm Thần lại tỏ ra mỉm cười với tất cả cô gái khác, giới thiệu cô với ánh mắt cưng chiều:

“ Xin giới thiệu với mọi người, cô gái quan trọng nhất trong lòng anh- Linh Nhi…”

Nói xong, trước mặt rất nhiều người, Lâm Thần kể về cô như sau:

“ Có thể mọi người không biết nhưng anh với Linh Nhi đã quen biết nhau từ rất lâu rồi…”

Vậy là, khung cảnh định mệnh giữa hai người lại hiện ra, mặc dù Lâm Thần cố ý tránh né công lao của mình. Thế nhưng bọn họ đâu có phải kẻ ngu, chỉ cần nghe loáng thoáng như vậy thôi thì cũng đủ hiểu tại sao Linh Nhi lại yêu say đắm Lâm Thần đến mức này.

Linh Nhi bị vô số ánh mắt xúc động nhìn chằm chằm, cùng với lời nói đầy ngọt ngào của Lâm Thần … tất cả đã khiến cho cô không tự chủ đỏ mặt.

Lần đầu tiên, cô lại được anh ấy tâng bốc lên tận trời như vậy. Điều này khiến cho cả thân thể cô nóng ran, hai má đỏ ửng, đôi mắt long lanh đầy thích thú.

Dù cho cô là tiểu thư băng giá, lạnh lùng nhưng đâu ai có thể cưỡng nổi việc được ban trai tâng bốc như vậy chứ. Hơn nữa, từ những câu từ hoa mỹ của anh ấy, cô chắc chắn rằng mình hơn tất cả so với tất cả những cô gái đằng kia. Điều này làm trong lòng cô tan biến sự tức giận, thay vào đó là sự cao ngạo vốn có.

Các người cứu rỗi, giúp anh ấy nhiều như vậy thì như thế nào? Muốn được anh ấy chú ý hơn sao? Haha… đừng có mơ, anh ấy đã thuộc về cô mất rồi…

Linh Nhi trong lòng cao hứng tới cực điểm. Cả thân thể dính chặt Lâm Thần không rời, nhắm mắt hưởng thụ đặc quyền của riêng mình.

Nhờ cách xử lý hợp lý cùng với câu nói đầy hoa mỹ của Lâm Thần mà mọi chuyện cũng đã giải quyết êm đẹp. Mặc dù Linh Nhi không chấp nhận các cô gái khác, thế nhưng cô vẫn cho phép Lâm Thần làm bạn với những cô gái ấy.

Thời gian thấm thoát như thoi đưa. Nhờ sự giúp đỡ của Linh Nhi cùng với Tô Nhan, tất cả các cô gái giúp đỡ Lâm Thần đều giống như diều gặp gió.

Lily từ một ngôi sao không có danh tiếng lại trở thành một người vô cùng quyền lực trong giới showbiz. Lần đầu tiên, gia tộc của cô ấy hạ thấp tư thế cầu xin, điều này làm cho cô cảm thấy tất cả giống như mơ vậy.

Bản thân cô ban đầu bị gia tộc coi thường, bởi vì một đại tiểu thư lại muốn đi biểu diễn cho kẻ khác xem, điều này làm cho bọn họ rất mất mặt. Vậy nên bọn họ lúc đó luôn luôn khịt mũi coi thường, thậm chí đến cả cha mẹ của Lily cũng không muốn cho cô về lại gia tộc vì sợ ảnh hưởng đến thanh danh bọn họ.

Lily cũng không thể ngờ được, Lâm Thần lại có thể giúp cô nhiều như vậy. Tự tay tuyển nhân sự, xây dựng công ty, đào tạo bài bản… Lại có thêm danh tiếng của Linh Nhi cùng với Tô Nhan giúp sức. Toàn bộ ngành giải trí đều chấn động.

Có thể nói là một bước lên mây. Lúc trước, cô chỉ có thể đi diễn để giữ danh tiếng thì bây giờ, cô có thể nhàn nhã muốn làm gì thì làm. Bởi vì cô chính là chủ tịch trong ngành giải trí.

Lượng fan điên cuồng cùng với danh tiếng vang xa, cộng thêm nguồn lực khổng lồ của công ty. Cô như thực hiện được ước mơ bấy lâu nay. Tất cả là nhờ có Lâm Thần ban cho.

Còn về Ngọc Băng, sau khi được Lâm Thần trợ giúp, cô ấy đã có thể xây dựng đế chế cho riêng mình. Gia tộc cô ấy phải dùng ánh mắt ước ao ghen tỵ, thậm chí cha mẹ của cô còn muốn đến cửa cầu xin nhưng bất thành.

Trong căn phòng chủ tịch, Lâm Thần khi này nhìn chăm chú vào bảng số liệu, bên cạnh chính là trợ thủ Tư Hạ cùng với chủ tịch Ngọc Băng đang ngoan ngoãn đứng cạnh.

“ Được rồi, tất cả đều ổn! Thế nhưng chúng ta vẫn phải tìm một vài nhân sự chất lượng cao và gắn bó cho công ty!” Lâm Thần sau một hồi quan sát, vẻ mặt hài lòng gật đầu.

“ Vâng, cậu chủ, tôi sẽ nhờ người chuẩn bị!” Tư Hạ lễ phép đáp.

Còn Ngọc Băng, mặc dù hiện tại là người đứng đầu công ty, thế nhưng vẻ mặt của cô ấy còn rất lo sợ. Thế nhưng nhìn nam nhân mà cô thầm yêu bấy lâu đang ở trước mắt mình. Trong lòng cô trào ra một cảm giác vô cùng khao khát.

Cô nhất định phải tự mình đứng lên. Nếu không thì cả đời này, cô sẽ chẳng bao giờ chạm tới anh ấy được. Không! Cô không muốn điều đó xảy ra. Lâm Thần đã giúp cô như vậy rồi, cô nhất định phải làm tròn trách nhiệm của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện