Khuê mật tên là tiểu Huệ, cười hì hì hỏi: "Cậu cứ luôn nói như vậy, định lúc nào mới mang bạn trai đến cho chúng tôi xem đây?"

"Qua một khoảng thời gian ngắn nữa đi!"

Nhan Tiểu Mạn vui vẻ trả lời, nhưng trong lòng lại hơi buồn bực.

Lâm Nhàn, tên khốn này, đã nói kết thúc huấn luyện quân sự sẽ lập tức đến tìm mình, kết quả sao? Mấy ngày rồi mà một chút động tĩnh cũng chẳng có.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi cô bỗng nhiên vang lên.

Thấy là Lâm Nhàn gọi tới, Nhan Tiểu Mạn lập tức nhận, hỏi: "Sao tự dưng lại gọi cho mình giờ này?"

Lâm Nhàn cười nói: "Hôm qua huấn luyện quân sự vừa kết thúc, hôm nay mình rảnh rỗi!"

Huấn luyện quân sự kết thúc? Trong lòng Nhan Tiểu Mạn vui vẻ, ám chỉ: "Mai mốt là cuối tuần, thật nhàm chán, không biết nên làm gì đây."

"Thực sự không có chuyện làm thì cứ ngồi đọc sách trong ký túc xá là được ấy mà!"

Hừ!

Chết thẳng nam, tên khốn!

Nhan Tiểu Mạn hừ một tiếng, trong lòng hơi thất vọng.

Lâm Nhàn hỏi: "Cậu đang làm gì?"

"Chuẩn bị trở về ký túc xá."

Nhan Tiểu Mạn đáp một câu rồi nghi ngờ hỏi: "Lâm Nhàn, cậu có phải bị cảm hay không? Sao giọng cậu có vẻ là lạ thế?"

"Hơi hơi! Đúng rồi, mình nhờ bạn chuyển một món quà cho cậu, hắn bây giờ đang ở bãi cỏ trước Quang Hoa lâu chờ cậu. Bây giờ cậu rảnh thì đi lấy đi, đừng để người ta chờ quá lâu!"

Quà?

Coi như cậu có lòng.

Nhan Tiểu Mạn vui vẻ hơn một chút, gật đầu: "Tốt. Mình đi liền đây!"

Sau khi cúp điện thoại, cô nói với khuê mật: "Tiểu Huệ, cậu về ký túc xá trước đi. Bạn trai mình nhờ bạn chuyển cho mình một món quà, mình phải đi lấy!"

"Quà? Tôi cũng muốn đến xem!"

Tiểu Huệ cười nói, cô rất ngạc nhiên muốn biết là món quà gì.

Một đường đi tới Quang Hoa lâu, cảnh tượng trên bãi cỏ làm hai người không khỏi sững sờ.

Chỉ thấy một hộp quà sừng sững trên bãi cỏ, cao hơn hai mét, trên hộp quà còn cột dải lụa màu hồng.

Một thanh niên mặc quần áo làm việc đứng ở trước hộp quà, dường như đang chờ đợi ai đó.

Thấy thế, tiểu Huệ kinh ngạc: "Tiểu Mạn, đây không phải là món quà cậu nói đó chứ?"

Nhan Tiểu Mạn cũng rất kinh ngạc, cô nhìn quanh một vòng, phát hiện trên bãi cỏ toàn là sinh viên vây xem, dường như hộp quà này không phải của những người đang có mặt.

"Chắc là... Đúng!"

Nhan Tiểu Mạn không dám chắc chắn, đành phải bước lên, hỏi: "Xin chào, xin hỏi đây là món quà mà Lâm Nhàn nhờ cậu chuyển cho tôi sao?"

Thanh niên này mặc đồng phục làm việc, đội mũ lưỡi trai che khuất hơn nửa gương mặt, hơn nữa còn mang cả khẩu trang phủ kín hết mặt mũi.

Mặc dù Nhan Tiểu Mạn cảm thấy hắn ăn mặc rất kỳ quái, nhưng cô không quá để ý, lực chú ý của cô đều đặt hết ở trên hộp quà nào.

Biết làm sao, cái hộp khổng lồ này thật sự làm cho người ta phải nhìn chăm chú.

Cô âm thầm suy đoán, rốt cuộc là món quà gì mà cần hộp quà lớn như vậy!

Thanh niên liếc nhìn Nhan Tiểu Mạn, hỏi: "Xin hỏi cô là Nhan Tiểu Mạn sao?"

"Không sai, là tôi!" Nhan Tiểu Mạn gật đầu.

"Mời ký tên ở đây!" Thanh niên ồm ồm bảo.

Nhan Tiểu Mạn nhận bút, cấp tốc ký tên, sau đó hỏi: "Cái này mở thế nào?"

"Kéo dải lụa màu kia thì hộp quà sẽ lập tức mở ra!" Thanh niên vừa trả lời vừa chỉ vào dải lụa màu rủ xuống kia.

Nhan Tiểu Mạn kỳ quái nhìn thanh niên, cô cảm thấy người này rất quen thuộc.

Có phải là Lâm Nhàn hay không?

Tên khốn này chẳng lẽ muốn tạo sự bất ngờ cho mình?

Cô càng nghĩ càng thấy có khả năng, thế là thừa dịp thanh niên không chú ý, chộp lấy mũ của đối phương.

Mũ bị lấy xuống, một mái tóc dài đen nhánh lộ ra.

Trương Mộng Dao?

Trong lúc nhất thời, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Một hồi lâu, Nhan Tiểu Mạn mới mở miệng hỏi: "Tại sao là cậu?"

"Nóng chết chị đây!"

Trương Mộng Dao giật luôn khẩu trang xuống, hớp từng ngụm không khí mát mẻ, tức giận trả lời: "Vì sao không thể là tôi?"

Nhan Tiểu Mạn hỏi: "Lâm Nhàn đâu?"

"Ở Kim Lăng, hắn biết tôi tới Ma đô, thế là ép tôi giao quà cho cậu!" Trương Mộng Dao bắt đầu nói dối, con mắt còn chẳng thèm nháy một lần.

Nếu đổi thành trước kia, Nhan Tiểu Mạn tuyệt đối sẽ cãi nhau chí chóe mới thôi, tuy nhiên hiện tại tất cả tâm tư của cô đều đang đặt hết vào hộp quà.

"Trương Mộng Dao, trong này là cái gì?"

Trương Mộng Dao trợn mắt: “Tôi làm sao biết, lớn như vậy thì có thể là gấu bông đó!"

Cô bây giờ đang vô cùng tức giận.

Từ lúc trên xe lửa tới giờ, tên khốn Lâm Nhàn liên tục đút cho cô thức ăn cho chó, một đường đút thẳng tới đại học Phục Đán. (độc thân cẩu -> chó thì ăn thức ăn cho chó, ý ở đây là ghẹo gan mấy đứa FA)

Giờ này khắc này, cô ăn thức ăn cho chó muốn nổ bụng rồi, còn ăn cái rắm tiệc á!

"Tiểu Mạn, mau mở ra nhìn!" Tiểu Huệ đi lên trước, mặt mũi tràn đầy tò mò, nôn nóng thúc giục.

Lòng hiếu kỳ của tất sinh viên xung quanh vây xem cũng đạt tới đỉnh điểm, nhao nhao mở miệng thúc giục.

"Đúng đó mỹ nữ, mở ra xem chẳng phải sẽ biết."

"Nhanh lên. Tôi còn chưa kịp ăn cơm thì đã chạy đến đây này, tôi rất muốn biết trong này rốt cuộc chứa cái gì."

"Mở đi, mở đi!"

"Mỹ nữ nhanh lên đi, tôi đứng đây đã nửa giờ rồi."

...

Nhan Tiểu Mạn tiến lên bắt lấy dải lụa màu, dùng sức kéo một phát.

"Ầm!"

Kèm theo một tiếng vang nhỏ, hộp quà đột nhiên vỡ ra.

Mười mấy cái bong bóng mất đi trói buộc về sau, nhao nhao bay lên trời.

Bên trong hộp quà tràn đầy hoa hồng, tối thiểu cũng có đến mấy ngàn đóa.

Theo hộp quà mở ra, những hoa hồng này nhao nhao phân tán khắp bốn phía, hệt như một cơn mưa hoa hồng vậy.

Lâm Thần đang cầm một bó 99 đóa hoa hồng xanh, đứng ở trong hộp quà, mỉm cười nhìn Nhan Tiểu Mạn.

0... 0

"Hoa!"

Nhìn thấy một màn này, mọi người vây xem lập tức phát ra tiếng kinh hô, sau đó nhao nhao vỗ tay.

Lúc được chứng kiến tình yêu nồng nàn, tuyệt đại đa số người bình thường đều sẽ chúc phúc, nhất là sinh viên còn tương đối đơn thuần.

"A!"

Nhan Tiểu Mạn hét lên một tiếng, nhào thẳng vào trong ngực Lâm Nhàn.

"Tên khốn này, không phải cậu nói đang ở Kim Lăng sao? Lại khi phụ mình nữa!"

Nhan Tiểu Mạn ôm thật chặt Lâm Nhàn, hung hăng cắn một cái lên vai của hắn, tuyến lệ của cô hình như không khống chế nổi, liên tục bài tiết nước mắt.

Lâm Nhàn thở phào, nói khẽ bên tai cô: "Thân yêu, nếu cậu còn không mở hộp quà thì mình sắp chết ngộp đến nơi rồi!"

"Hừ, ai bảo cậu khi phụ mình!" Nhan Tiểu Mạn lỏng miệng ra, ngạo kiều hừ một tiếng.

Tiểu Huệ thấy một màn này, sững sờ nói: "Ai da, ai chịu nổi?"

Trước đó Tiểu Huệ cảm thấy Trịnh học trưởng không tồi, thế nhưng giờ phút này so sánh với Lâm Nhàn, vậy Trịnh học trưởng quả thực quá LOW.

Người phụ nữ nào có thể chống lại loại lãng mạn như vậy?

Hơn nữa còn có mị lực của kim tiền.

Nhiều hoa hồng như vậy phải tốn bao nhiêu tiền chứ?

Sinh viên ưu tú của đại học Phục Đán lập tức dùng phương pháp thống kê để tính toán sơ sơ, phát hiện nhiều đóa hoa hồng như vậy tối thiểu cần phải tốn hơn sáu vạn khối.

Trương Mộng Dao lại bị cưỡng ép nhét thức ăn cho chó, nhịn không được trợn mắt.

Tức giận!

Nếu không phải vì xem náo nhiệt, chị đây chẳng thèm đến đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện