Bởi vì năm nay lãnh đạo trường học vô cùng coi trọng huấn luyện quân sự, bởi vậy thời gian quân huấn dài hơn mọi năm một chút.
8h sáng tập họp, mãi cho đến 9h tối mới kết thúc.
Giữa khoảng đó là thời gian ăn cơm trưa và cơm tối, cộng lại tổng có bốn giờ để nghỉ ngơi.
Lúc năm giờ rưỡi.
Huấn luyện viên tuyên bố giải tán, mọi người đồng loạt thở phào.
Tố chất thân thể của Vương Trạch Cảnh quá kém, giờ phút này gã có cảm giác mệt lả, nằm bẹp trên lưng Lôi Hồng Quang và Trương Khải.
Thấy thế, Lâm Nhàn trêu ghẹo: "Lão Vương, thể trạng cỡ này làm sao tung hoành ngang dọc được? Coi chừng gãy eo đó!"
"Lâm ca không mệt mỏi sao?"
Vương Trạch Cảnh dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn.
Phải biết, trừ thời gian phơi nắng giống nhau ra, Lâm Nhàn còn làm thêm một trăm cái chống đẩy.
"Khẳng định mệt mỏi, tuy nhiên không đến mức uể oải như cậu."
Thể trạng Lâm Nhàn vốn không kém, tăng thêm hơn một tháng rèn luyện, mặc dù chưa bằng đám sinh viên thể dục trâu bò nhưng cũng chẳng kém gì mấy.
Sau bữa cơm tối, đám người trở lại ký túc xá nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi đến sáu giờ rưỡi lại phải lần nữa xuất phát đi tới sân vận động.
Buổi tối chẳng những nhiệt độ không khí mát mẻ hơn rất nhiều, mà nội dung huấn luyện quân sự cũng càng thêm dễ dàng, chỉ cần học quân ca, kể vài câu chuyện lịch sử, biểu diễn tài nghệ,…
Ngành tài chính khoảng hai ba trăm người, ngồi xếp bằng trên bãi tập, tạo thành một vòng tròn lớn.
Huấn luyện viên đứng ở trong vòng, biểu lộ không nghiêm túc như lúc ban ngày, tùy tiện hỏi: "Ai biết hát quân ca?"
Toàn trường tức thì im ắng.
Kỳ thật có người biết hát, chỉ là ngại đứng ra.
Thấy thế, huấn luyện viên tiếp tục nói: "Nếu chẳng ai biết, vậy tôi dạy cho mọi người một bài quân ca, tôi hát một câu, mọi người hát một câu!"
“Người tham gia quân ngũ, có cái gì không giống nhau! Hát!"
"Phốc!"
Vẻn vẹn câu đầu tiên liền làm đám người cười đến ngã trái ngã phải.
Không phải cười ca từ, mà là cười giọng nói của huấn luyện viên.
Giọng nói này không thể dùng ‘ngũ âm không hoàn chỉnh’ để hình dung, mà chính là ma âm rót vào tai.
Huấn luyện viên cũng không nóng giận, ngược lại còn vui vẻ cười đùa: "Mới như vậy đã không chịu nổi? Nếu nghe Đại đội trưởng ca hát, đoán chừng tất cả đều phải chết cười."
"Ha ha!"
Nghe vậy, đám người lại cười thật to.
Không thể không thừa nhận, vẻn vẹn một câu nói đùa, huấn luyện viên đã thân thiết với sinh viên hơn rất nhiều.
Quân khúc hát xong, huấn luyện viên ngồi xếp bằng dưới đất, bảo: "Không thể chỉ một mình tôi hát, mọi người có tài nghệ gì đều có thể đi lên biểu diễn."
Vài tân sinh muốn rục rịch, tuy nhiên vì chưa có chim đầu đàn nên tất cả đều ráng kiềm chế.
Huấn luyện viên thấy bầu không khí có chút trầm mặc, quét mắt một vòng, bỗng nhiên điểm danh: "Lâm Nhàn, ra khỏi hàng!"
Lâm Nhàn vốn đang nấp giữa đám đông, cúi đầu nhắn tin WeChat với Nhan Tiểu Mạn, không ngờ huấn luyện viên lại biết tên của mình.
Hết cách thôi!
Hôm nay mới là ngày huấn luyện quân sự đầu tiên, huấn luyện viên chưa quen thuộc với nhiều tân sinh.
Mà biểu hiện của Lâm Nhàn hôm nay lại khiến huấn luyện viên khắc sâu ấn tượng, đương nhiên phải nhớ kỹ hắn.
Lâm Nhàn đành phải nhét điện thoại di động vào trong túi, đứng lên đi vào trong vòng.
Huấn luyện viên vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: "Làm tấm gương của tập thể, cậu mở đầu đi!"
"Thế nhưng tôi không biết biểu diễn cái gì!"
Hắn vốn đang nói chuyện phiếm với Nhan Tiểu Mạn nên căn bản không hề chuẩn bị.
"Cậu am hiểu cái gì thì biểu diễn cái đó!"
"Vậy đánh đàn ghita được chứ. Thế nhưng đàn ghita của tôi còn nằm trong túc xá, không mang tới." Lâm Nhàn buông tay chịu chết.
"Không sao, Lâm ca, tôi đi lấy giúp cậu!" Vương Trạch Cảnh ở phía dưới ở phía ngoài lập tức gào lên.
Huấn luyện viên gật đầu, nhìn qua Vương Trạch Cảnh, tuyên bố: "Tốt, tôi lệnh cho cậu, chạy hết tốc độ, trong vòng ba phút phải mang được đàn ghita tới đây!"
Ai bảo cậu ồn ào!
Lâm Nhàn nhịn không được, cười ra tiếng.
Vương Trạch Cảnh làm mặt khổ, không ngờ lại tự mang đá đập vào chân mình.
Sau ba phút, Vương Trạch Cảnh ôm hộp đàn ghita thở hồng hộc đi tới sân vận động.
Thấy bộ dáng sắp chết của gã, huấn luyện viên trêu ghẹo: "Há, nếu không biết thì còn tưởng rằng cậu đang ôm đạn đạo đấy!"
"Ngồi xuống nghỉ ngơi đi!"
Lâm Nhàn nhận cái hộp, lấy đàn ghita ra, lớn tiếng hỏi: "Các cậu muốn nghe bài gì?"
"Ở ngoài ngàn dặm!"
"Tình Thiên!"
"Kịch hoàng mai!"
Nhất thời, đám người gào thét đủ tên bài hát, vòng tròn lập tức ồn như cái chợ.
Lúc này, Lâm Nhàn chợt phát hiện, Lăng Ấu Ngư ngồi ở hàng đầu tiên.
Hiện tại, cô đang chớp chớp đôi mắt to, miệng mỉm cười, mong đợi nhìn hắn.
Trên gương mặt bụ bẩm của Lăng Ấu Ngư lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.
Thấy cảnh này, tên một ca khúc đột nhiên hiện lên trong đầu Lâm Nhàn.
"Yêu cầu của các cậu quá khó thỏa mãn, để tôi tự chọn thì hơn!"
Lâm Nhàn dứt lời, ngón tay nhẹ nhàng gảy dây đàn, từng giai điệu duyên dáng vang lên.
Tiếng đàn cất lên, đám người không khỏi an tĩnh lại.
Lăng Ấu Ngư nhìn chăm chú Lâm Nhàn đang tự đàn tự hát.
“Tôi còn đang tìm kiếm
Một người để dựa vào, để ôm lấy
Người thay tôi cầu nguyện khi tôi phiền não
Người chấp nhận tôi nhõng nhẽo
...
Lúm đồng tiền nhỏ, lông mi dài là cậu thứ đẹp nhất trên đời
Mỗi ngày mình đều mơ thấy nụ cười của cậu
Cậu không biết cậu quan trọng với mình cỡ nào
Có cậu, sinh mệnh của mình mới được hoàn chỉnh
Lúm đồng tiền nhỏ lông mi dài mê. Người không có thuốc chữa
Ta thả chậm bước đi, cảm giác giống như là uống say "
...
Lăng Ấu Ngư vốn có đôi mắt to cùng lúm đồng tiền nhỏ, cho nên Lâm Nhàn không tự chủ được mà nghĩ tới bài hát này.
Giọng hát của hắn kì thật rất bình thường, nhưng kỹ xảo đàn ghita lại phi thường tốt, mặt khác, bài hát này quả thật rất tuyệt, mang theo sự ngọt ngào, rất dễ dàng làm người ta say mê.
Lăng Ấu Ngư đã sớm chú ý tới ánh mắt của Lâm Nhàn, giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, cúi gằm mặt xuống đất, nom vô cùng đáng yêu.
Đôi tay nhỏ bởi vì khẩn trương mà cứ nắm chặt lấy đồng phục quân huấn.
Cô cảm thấy, bài hát này dường như là hát cho mình.
Nghĩ tới đây, Lăng Ấu Ngư lén ngẩng đầu, nhanh chóng ngắm Lâm Nhàn một chút, sau đó lại cấp tốc cúi đầu.
"Ba ba ba!"
Ca khúc đã chấm dứt, đám người nhao nhao vỗ tay.
Rất nhiều nữ sinh dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Nhàn.
Vừa đẹp trai vừa tài hoa, ai chịu nổi chứ?
Vương Trạch Cảnh cùng đám Trương Khải vỗ tay rất nhiệt liệt.
"Lâm ca trâu quá!"
"Lâm ca, thêm bài nữa đi!"
"Lâm ca, em muốn sinh con cho anh."
Nhất thời, rất nhiều nữ sinh cũng ồn ào lên theo, hô to lại thêm một bài.
Không khí nhành tài chính rất náo nhiệt, hấp dẫn tân sinh những ngành khác chú ý, nhao nhao ném tới ánh mắt tò mò.
Thấy thế, Lâm Nhàn khoát tay, bất đắc dĩ nói: "Đây không phải buổi hòa nhạc cá nhân, các anh đẹp trai, các mỹ nữ xinh xắn, xin các cậu bắt đầu biểu diễn đi!"
8h sáng tập họp, mãi cho đến 9h tối mới kết thúc.
Giữa khoảng đó là thời gian ăn cơm trưa và cơm tối, cộng lại tổng có bốn giờ để nghỉ ngơi.
Lúc năm giờ rưỡi.
Huấn luyện viên tuyên bố giải tán, mọi người đồng loạt thở phào.
Tố chất thân thể của Vương Trạch Cảnh quá kém, giờ phút này gã có cảm giác mệt lả, nằm bẹp trên lưng Lôi Hồng Quang và Trương Khải.
Thấy thế, Lâm Nhàn trêu ghẹo: "Lão Vương, thể trạng cỡ này làm sao tung hoành ngang dọc được? Coi chừng gãy eo đó!"
"Lâm ca không mệt mỏi sao?"
Vương Trạch Cảnh dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn.
Phải biết, trừ thời gian phơi nắng giống nhau ra, Lâm Nhàn còn làm thêm một trăm cái chống đẩy.
"Khẳng định mệt mỏi, tuy nhiên không đến mức uể oải như cậu."
Thể trạng Lâm Nhàn vốn không kém, tăng thêm hơn một tháng rèn luyện, mặc dù chưa bằng đám sinh viên thể dục trâu bò nhưng cũng chẳng kém gì mấy.
Sau bữa cơm tối, đám người trở lại ký túc xá nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi đến sáu giờ rưỡi lại phải lần nữa xuất phát đi tới sân vận động.
Buổi tối chẳng những nhiệt độ không khí mát mẻ hơn rất nhiều, mà nội dung huấn luyện quân sự cũng càng thêm dễ dàng, chỉ cần học quân ca, kể vài câu chuyện lịch sử, biểu diễn tài nghệ,…
Ngành tài chính khoảng hai ba trăm người, ngồi xếp bằng trên bãi tập, tạo thành một vòng tròn lớn.
Huấn luyện viên đứng ở trong vòng, biểu lộ không nghiêm túc như lúc ban ngày, tùy tiện hỏi: "Ai biết hát quân ca?"
Toàn trường tức thì im ắng.
Kỳ thật có người biết hát, chỉ là ngại đứng ra.
Thấy thế, huấn luyện viên tiếp tục nói: "Nếu chẳng ai biết, vậy tôi dạy cho mọi người một bài quân ca, tôi hát một câu, mọi người hát một câu!"
“Người tham gia quân ngũ, có cái gì không giống nhau! Hát!"
"Phốc!"
Vẻn vẹn câu đầu tiên liền làm đám người cười đến ngã trái ngã phải.
Không phải cười ca từ, mà là cười giọng nói của huấn luyện viên.
Giọng nói này không thể dùng ‘ngũ âm không hoàn chỉnh’ để hình dung, mà chính là ma âm rót vào tai.
Huấn luyện viên cũng không nóng giận, ngược lại còn vui vẻ cười đùa: "Mới như vậy đã không chịu nổi? Nếu nghe Đại đội trưởng ca hát, đoán chừng tất cả đều phải chết cười."
"Ha ha!"
Nghe vậy, đám người lại cười thật to.
Không thể không thừa nhận, vẻn vẹn một câu nói đùa, huấn luyện viên đã thân thiết với sinh viên hơn rất nhiều.
Quân khúc hát xong, huấn luyện viên ngồi xếp bằng dưới đất, bảo: "Không thể chỉ một mình tôi hát, mọi người có tài nghệ gì đều có thể đi lên biểu diễn."
Vài tân sinh muốn rục rịch, tuy nhiên vì chưa có chim đầu đàn nên tất cả đều ráng kiềm chế.
Huấn luyện viên thấy bầu không khí có chút trầm mặc, quét mắt một vòng, bỗng nhiên điểm danh: "Lâm Nhàn, ra khỏi hàng!"
Lâm Nhàn vốn đang nấp giữa đám đông, cúi đầu nhắn tin WeChat với Nhan Tiểu Mạn, không ngờ huấn luyện viên lại biết tên của mình.
Hết cách thôi!
Hôm nay mới là ngày huấn luyện quân sự đầu tiên, huấn luyện viên chưa quen thuộc với nhiều tân sinh.
Mà biểu hiện của Lâm Nhàn hôm nay lại khiến huấn luyện viên khắc sâu ấn tượng, đương nhiên phải nhớ kỹ hắn.
Lâm Nhàn đành phải nhét điện thoại di động vào trong túi, đứng lên đi vào trong vòng.
Huấn luyện viên vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: "Làm tấm gương của tập thể, cậu mở đầu đi!"
"Thế nhưng tôi không biết biểu diễn cái gì!"
Hắn vốn đang nói chuyện phiếm với Nhan Tiểu Mạn nên căn bản không hề chuẩn bị.
"Cậu am hiểu cái gì thì biểu diễn cái đó!"
"Vậy đánh đàn ghita được chứ. Thế nhưng đàn ghita của tôi còn nằm trong túc xá, không mang tới." Lâm Nhàn buông tay chịu chết.
"Không sao, Lâm ca, tôi đi lấy giúp cậu!" Vương Trạch Cảnh ở phía dưới ở phía ngoài lập tức gào lên.
Huấn luyện viên gật đầu, nhìn qua Vương Trạch Cảnh, tuyên bố: "Tốt, tôi lệnh cho cậu, chạy hết tốc độ, trong vòng ba phút phải mang được đàn ghita tới đây!"
Ai bảo cậu ồn ào!
Lâm Nhàn nhịn không được, cười ra tiếng.
Vương Trạch Cảnh làm mặt khổ, không ngờ lại tự mang đá đập vào chân mình.
Sau ba phút, Vương Trạch Cảnh ôm hộp đàn ghita thở hồng hộc đi tới sân vận động.
Thấy bộ dáng sắp chết của gã, huấn luyện viên trêu ghẹo: "Há, nếu không biết thì còn tưởng rằng cậu đang ôm đạn đạo đấy!"
"Ngồi xuống nghỉ ngơi đi!"
Lâm Nhàn nhận cái hộp, lấy đàn ghita ra, lớn tiếng hỏi: "Các cậu muốn nghe bài gì?"
"Ở ngoài ngàn dặm!"
"Tình Thiên!"
"Kịch hoàng mai!"
Nhất thời, đám người gào thét đủ tên bài hát, vòng tròn lập tức ồn như cái chợ.
Lúc này, Lâm Nhàn chợt phát hiện, Lăng Ấu Ngư ngồi ở hàng đầu tiên.
Hiện tại, cô đang chớp chớp đôi mắt to, miệng mỉm cười, mong đợi nhìn hắn.
Trên gương mặt bụ bẩm của Lăng Ấu Ngư lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.
Thấy cảnh này, tên một ca khúc đột nhiên hiện lên trong đầu Lâm Nhàn.
"Yêu cầu của các cậu quá khó thỏa mãn, để tôi tự chọn thì hơn!"
Lâm Nhàn dứt lời, ngón tay nhẹ nhàng gảy dây đàn, từng giai điệu duyên dáng vang lên.
Tiếng đàn cất lên, đám người không khỏi an tĩnh lại.
Lăng Ấu Ngư nhìn chăm chú Lâm Nhàn đang tự đàn tự hát.
“Tôi còn đang tìm kiếm
Một người để dựa vào, để ôm lấy
Người thay tôi cầu nguyện khi tôi phiền não
Người chấp nhận tôi nhõng nhẽo
...
Lúm đồng tiền nhỏ, lông mi dài là cậu thứ đẹp nhất trên đời
Mỗi ngày mình đều mơ thấy nụ cười của cậu
Cậu không biết cậu quan trọng với mình cỡ nào
Có cậu, sinh mệnh của mình mới được hoàn chỉnh
Lúm đồng tiền nhỏ lông mi dài mê. Người không có thuốc chữa
Ta thả chậm bước đi, cảm giác giống như là uống say "
...
Lăng Ấu Ngư vốn có đôi mắt to cùng lúm đồng tiền nhỏ, cho nên Lâm Nhàn không tự chủ được mà nghĩ tới bài hát này.
Giọng hát của hắn kì thật rất bình thường, nhưng kỹ xảo đàn ghita lại phi thường tốt, mặt khác, bài hát này quả thật rất tuyệt, mang theo sự ngọt ngào, rất dễ dàng làm người ta say mê.
Lăng Ấu Ngư đã sớm chú ý tới ánh mắt của Lâm Nhàn, giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, cúi gằm mặt xuống đất, nom vô cùng đáng yêu.
Đôi tay nhỏ bởi vì khẩn trương mà cứ nắm chặt lấy đồng phục quân huấn.
Cô cảm thấy, bài hát này dường như là hát cho mình.
Nghĩ tới đây, Lăng Ấu Ngư lén ngẩng đầu, nhanh chóng ngắm Lâm Nhàn một chút, sau đó lại cấp tốc cúi đầu.
"Ba ba ba!"
Ca khúc đã chấm dứt, đám người nhao nhao vỗ tay.
Rất nhiều nữ sinh dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Nhàn.
Vừa đẹp trai vừa tài hoa, ai chịu nổi chứ?
Vương Trạch Cảnh cùng đám Trương Khải vỗ tay rất nhiệt liệt.
"Lâm ca trâu quá!"
"Lâm ca, thêm bài nữa đi!"
"Lâm ca, em muốn sinh con cho anh."
Nhất thời, rất nhiều nữ sinh cũng ồn ào lên theo, hô to lại thêm một bài.
Không khí nhành tài chính rất náo nhiệt, hấp dẫn tân sinh những ngành khác chú ý, nhao nhao ném tới ánh mắt tò mò.
Thấy thế, Lâm Nhàn khoát tay, bất đắc dĩ nói: "Đây không phải buổi hòa nhạc cá nhân, các anh đẹp trai, các mỹ nữ xinh xắn, xin các cậu bắt đầu biểu diễn đi!"
Danh sách chương