"Tiểu Mạn, tôi có thể chụp tấm hình được không?"

Nữ sinh mặt tròn kia quả thực rất thích cái vòng tay này.

Nghe Nhan Tiểu Mạn nói là Lâm Nhàn mua tặng cô tại Ma đô, nữ sinh này lập tức muốn chụp một tấm hình, tìm thử trên mạng xem có bán hay không.

"Đương nhiên có thể!"

Nhan Tiểu Mạn hào phóng gỡ vòng tay xuống, đưa tới.

"Tiểu Mạn, cám ơn!" Nữ sinh mặt tròn chụp mấy bức ảnh chụp xong liền trả vòng tay lại cho Nhan Tiểu Mạn.

Kỳ thật Trương Mộng Dao cũng muốn chụp một tấm hình, nhưng bởi vì mặt mũi nên mới không dám nói.

Vừa rồi quan sát vòng tay ở khoảng cách gần, nữ sinh mặt tròn tự nhiên nhìn ra được, chất liệu và cách chế tác vòng tay đều rất tinh tế, giá cả hẳn sẽ không quá thấp.

Gia cảnh của cô coi như dư dả, vòng tay mấy ngàn khối cũng có thể nghiến răng mua được.

Nghĩ tới đây, cô mở công cụ tìm kiếm ra, dùng chức năng tìm kiếm bằng hình ảnh.

Thế nhưng là khi nhìn thấy kết quả tìm kiếm, nữ sinh mặt tròn không khỏi kinh hô.

Miêu San San sững sờ, quan tâm hỏi: "Vương Thiến, cậu thế nào? Có phải bị sốt hay không?"

Vương Thiến không nói gì mà chỉ sững sờ nhìn điện thoại.

Hai nữ sinh bên cạnh tò mò, không khỏi ghé đầu tới nhìn.

Chỉ thấy tấm hình điện thoại trên chính là cái vòng tay mà Nhan Tiểu Mạn đang mang.

Bộ sưu tập LOVE mới ra mắt mùa hạ 2015 của nhãn hiệu Cartier, giá niêm yết: 388.000!

Tưởng rằng cái vòng tay này nhiều nhất mấy ngàn khối, không nghĩ tới giá cả vậy mà đến tận mấy trăm ngàn!

“Trời ơi!"

"Mắc như vậy!"

Nhất thời, ánh mắt chúng nữ nhìn về phía Lâm hoàn toàn khác vơi trước.

Các cô cũng là sinh viên, bình thường vạn khối đã coi như là số tiền lớn, vòng tay giá trị ba mươi tám vạn hiển nhiên khiến các cô vô cùng bất ngờ.

Trương Mộng Dao nhìn Lâm Nhàn với ánh mắt rất phức tạp.

Cô và Nhan Tiểu Mạn từ cao nhất đến nay không ngừng ganh đua so sánh lẫn nhau.

So học tập, chữ viết, nhan trị, khí chất, thậm chí ngay cả thành tích thể dục của hai người cũng chẳng kém gì nhau.

Nhưng hôm nay, cô thua.

Tuy nhiên Trương Mộng Dao không cam lòng, bởi vì cô cảm thấy mình không bại cho Nhan Tiểu Mạn, mà là bại bởi Lâm Nhàn.

Miêu San San lấy lại tinh thần, kinh ngạc: "Nhìn không ra đó Lâm Nhàn, bình thường ẩn nấp rất tốt, hóa ra cậu là siêu cấp phú nhị đại!"

Vương Hoành coi như là phú nhị đại, hơn nữa bình thường hành động rất lộ liễu, thường xuyên lái chiếc BMW 520 của cha hắn đi khắp nơi khoe khoang.

Nhưng nếu so sánh với Lâm Nhàn so sánh, vậy Vương Hoành quả thật quá LOW. (thấp kém ấy)

Người ta chẳng những có tiền, mấu chốt là còn rất khiêm tốn, vòng tay ba trăm ngàn nói tặng là tặng, hơn nữa tặng xong còn chẳng hề mảy may có ý khoe khoang lấy le.

"Không có gì, nhà tôi chỉ mở tiệm cơm thông thường thôi, không dám nhận là phú nhị đại." Lâm Nhàn cười đáp.

Miêu San San hiển nhiên không tin, thầm nghĩ: Mở tiệm cơm? Khách sạn năm sao còn được!

Nhan Tiểu Mạn nhìn thấy thần sắc Trương Mộng Dao, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ, cô lập tức giải thích: "Chị Miêu Miêu, tiền của Lâm Nhàn là do chính hắn đầu tư cổ phiếu kiếm lời."

Chính mình kiếm lời? Cùng là chín năm giáo dục bắt buộc, vì sao cậu bá đạo như vậy?

Trong lòng những nữ sinh có mặt không hẹn mà cùng dâng lên ý nghĩ này.

Phú nhị đại mặc dù có vẻ oai phong, nhưng đương nhiên khó mà so sánh với người tự kiếm được tiền.

"Lợi hại quá."

Miêu San San trêu ghẹo: "Huấn luyện viên, tôi cũng muốn học đầu tư cổ phiếu, xin chỉ dạy cho tôi!"

"Có thể! Tuy nhiên đầu tư cổ phiếu rất may rủi, cậu cần phải chuẩn bị tốt tinh thần chịu lỗ, như tôi đây hai ngày vừa rồi mới lỗ hơn trăm ngàn." Lâm Nhàn nuốt một miếng thịt dê vào miệng, bình thản đáp lại.

Nghe được hai ngày thua thiệt hơn trăm ngàn, Miêu San San không khỏi líu lưỡi: "Được rồi, tôi vẫn nên thành thật đến trường thì hơn."

Thấy cô bỏ đi ý nghĩ, Lâm Nhàn không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Tuy nhiên nói dối thủy chung là nói dối, hắn cảm thấy mình nhất định phải học tập tri thức đầu tư cổ phiếu, như vậy sau này mới có thể tránh khỏi nguy cơ bị vạch trần.

Đám người vừa ăn vừa nói chuyện, đúng hai giờ sau mới tan cuộc.

Miêu San San trả tiền xong, vung tay lên: "Chuyển địa điểm, các chị em, bắt đầu đi KTV thôi!"

Một đoàn người vừa nói vừa cười chạy tới KTV.

Tổ hợp mười hai nữ sinh thêm một nam sinh thực sự quá dễ thấy, không khiến người ta chú ý là không được.

Vừa đi vào KTV, Lâm Nhàn lập tức cảm nhận được vô số ánh mắt hâm mộ nhìn mình.

"Tiểu Mạn?"

Thanh âm kinh ngạc xen lẫn vui mừng vang lên.

Đám người quay đầu lại, chỉ thấy Vương Hoành đang từ một gian phòng đi ra, đang ngạc nhiên nhìn Nhan Tiểu Mạn.

"Tiểu Mạn, cậu sao lại ở nơi này?"

Vương Hoành nói xong, chợt phát hiện Lâm Nhàn cũng ở đây.

Hơn nữa hai người đứng kề cận nhau, dường như dáng vẻ rất thân mật.

“Vì sao tôi không thể ở chỗ này?" Nhan Tiểu Mạn nhíu mày, hỏi ngược lại.

Tên này nói chuyện thật sự không xuôi tai, có lẽ gã không có ác ý, nhưng quả thật khiến người ta rất khó chịu.

Nghe vậy, Vương Hoành không lo đến Lâm Nhàn nữa, vội vàng giải thích: “Tôi không có ý đó, chỉ là thật bất ngờ vì gặp cậu."

"Hôm nay là sinh nhật của chị Miêu Miêu, chúng tôi tới đây để ca hát."

Dù sao cũng là bạn học, Nhan Tiểu Mạn không tiện đối xử quá mức lãnh đạm.

Sinh nhật của Miêu San San?

Vương Hoành lập tức sáng mắt lên, hướng về phía Miêu San San cười nói: "Lớp trưởng, cậu như vậy là không được, sinh nhật mà cũng không báo cho chúng tôi biết một tiếng."

Miêu San San âm thầm cười khổ, bất đắc dĩ đáp: "Tôi không định mời bạn cùng lớp, chỉ gọi mấy chị em thân thiết mà thôi."

"Do gấp gáp quá nên tôi không chuẩn bị quà cáp gì, như vậy đi, đêm nay các bạn tiêu phí ở KTV do tôi tính tiền!" Vương Hoành vung tay lên, có vẻ rất hào khí.

Lâm Nhàn kém chút bị tên này chọc cho tức cười.

Trang bức cũng phải nhìn trường hợp, người ta rõ ràng không chào đón cậu, thế mà còn ráng mặt dày ở lại trang bức, đây không phải ngu xuẩn sao?

Quả nhiên, nhóm Trương Mộng Dao lập tức nhíu mày, lộ ra thần sắc ghét bỏ.

Các cô thiếu mấy trăm khối KTV sao?

Kỳ thật Vương Hoành không nghĩ nhiều như vậy, gã chỉ là đơn thuần cảm thấy nếu Lâm Nhàn có thể tham gia, vậy mình cũng có thể tham gia.

Tuy nhiên gã không biết, Lâm Nhàn có thể tới bởi vì hắn là bạn trai của Nhan Tiểu Mạn.

Còn Vương Hoành? Trừ bỏ quan hệ bạn học thì còn có cái gì?

Miêu San San từ chối: "Không cần! Vương Hoành, chúng tôi đã đặt phòng trước rồi."

"Lớp trưởng, cậu quá khách khí, cứ quyết định như vậy đi, đêm nay tôi tính tiền!"

Thấy hắn vẫn kiên trì, Miêu San San thực rất muốn quát một câu: Bạn học, chúng ta quen lắm sao?

Tuy nhiên câu nói này quá hại người, cô không tiện nói ra miệng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện