Nhan Kiến Hoa vào nhà, vợ ông ta - Trần Lôi lập tức mang đồ ăn từ trong bếp ra.

Nhìn quanh phòng khách một vòng, Nhan Kiến Hoa mới hỏi: "Tiểu Mạn đâu?"

"Trở về phòng rồi." Trần Lôi thuận miệng đáp.

Nhan Kiến Hoa liếc mắt nhìn về hướng phòng ngủ Nhan Tiểu Mạn, thấy cửa phòng đang đóng, ông thì thầm: "Bà biết lúc tan ca trở về, tôi thấy cái gì trước cửa tiểu khu không?"

"Thấy cái gì?" Trần Lôi nhìn chằm chằm ti vi, có vẻ không quan tâm đến chồng lắm.

“Tôi nhìn thấy Tiểu Mạn ngồi trên xe điện của một người nam sinh, cử chỉ giữa hai người rất thân mật."

Trần Lôi nào còn dám chú ý đến ti vi, vừa nghe vậy, bà lập tức kích động hét lên: "Cái gì? Tiểu Mạn yêu đương?"

"Bà nhỏ giọng một chút!"

Nhan Kiến Hoa vội vàng nhắc nhở.

Trần Lôi phản ứng lại, nhỏ giọng hỏi: "Thân mật cỡ nào? Lâu lâu ôm ấp?"

"Còn thân mật hơn thế nữa."

Nhan Kiến Hoa không tiện nói con gái mình chủ động hôn người khác.

"Nam sinh kia bao lớn? Làm cái gì? Nhà ở chỗ nào? Nghề nghiệp cha mẹ là gì..." Trần Lôi liên tục hỏi một đống lớn vấn đề.

Nhan Kiến Hoa lần lượt đáp: "Lâm Nhàn, bạn học cùng lớp với Tiểu Mạn, cái khác không biết, tôi sợ lộ tẩy, cho nên không dám hỏi nhiều."

"Bộ dáng hắn thế nào?" Trần Lôi tiếp tục hỏi.

"Bộ dáng nhìn vẫn được, mi thanh mục tú. Bà cho rằng nếu là mấy thằng xấu xí thì Tiểu Mạn có thể coi trọng sao?"

Ánh mắt Trần Lôi rất phức tạp, bà tức giận: "Giỏi lắm, đoạn thời gian trước mới thề son sắt bảo đảm trước khi tốt nghiệp đại học không yêu đương, đến giờ chưa được bao lâu mà đã có bạn trai rồi."

Trần Lôi càng nghĩ càng giận, đứng lên bảo: "Không được, tôi phải đi hỏi nó cho rõ!"

"Ai nha, bà kích động như vậy làm gì!"

Nhan Kiến Hoa kéo Trần Lôi lại, khuyên nhủ: "Bà la hét như vậy đi vào hỏi cung không phải là khiến con gái khó xử sao? Tiểu Mạn đã trưởng thành rồi, cũng cần mặt mũi, vạn nhất kích thích tâm lý phản nghịch của nó, vậy là chết rồi."

"Vậy ông nói làm sao bây giờ?" Trần Lôi tức giận hỏi ngược lại.

"Cứ tiếp tục quan sát một đoạn thời gian, dựa theo tính cách Tiểu Mạn, chẳng mấy chốc nó sẽ chủ động nói cho chúng ta biết." Nhan Kiến Hoa an ủi.

Trần Lôi hỏi: "Vậy nếu Tiểu Mạn một mực gạt chúng ta thì sao?"

"Vậy đã nói rõ mười mấy năm giáo dục con cái của chúng ta triệt để thất bại, trước tiên chúng ta nên tự tìm vấn đề ở bản thân."

Nghe vậy, Trần Lôi rơi vào trầm mặc.

Một lát sau, bà bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Ông hỏi xong rồi để đứa nhỏ kia cứ thế đi thôi?"

Nhan Kiến Hoa hiểu ý vợ, cười xấu xa đáp: "Đương nhiên không thể cứ thế đi thôi! Tôi phạt hắn làm một trăm chống đẩy, tay đứa nhỏ kia đoán chừng hiện tại còn chuột rút đấy."

...

Trên đường lái xe trở về, Lâm Nhàn càng nghĩ càng thấy không thích hợp.

Sau khi về đến nhà, hắn lập tức gọi điện thoại cho Nhan Tiểu Mạn.

"Lâm Nhàn, cậu về nhà chưa?"

Nởi vì lo lắng cha mẹ nghe thấy cho nên Nhan Tiểu Mạn nói rất nhỏ.

"Đã về nhà!"

Lâm Nhàn trả lời một câu, sau đó liền hỏi: "Tiểu Mạn, cha cậu làm việc gì?"

"Cậu hỏi cái này để làm gì?" Nhan Tiểu Mạn nghi ngờ.

"Ha ha, mình muốn tìm hiểu sở thích và công việc của cha vợ tương lai, chuẩn bị cho sau này phải tới gặp."

Đầu bên kia điện thoại, Nhan Tiểu Mạn đỏ mặt, trong miệng lại ngạo kiều: "Cái gì cha vợ tương lai, ai đáp ứng muốn gả cho cậu?"

"Cha mình công tác tại đồn công an."

Quả nhiên! Chú cảnh sát trung niên kia chính là cha của Nhan Tiểu Mạn.

Hắn cảm thấy rất kỳ quái, tra xe điện tại sao lại hỏi mấy vấn đề kỳ quái, quả thực còn nghiêm ngặt hơn cả tra hộ khẩu.

Đoán chừng chú ấy trông thấy bọn họ thân mật trước cửa tiểu khu nên mới làm vậy.

Nghĩ tới đây, Lâm Nhàn cười nói: "Vừa rồi sau khi cậu đi, có lẽ mình gặp được cha cậu!"

"Cha mình?"

Nhan Tiểu Mạn giật mình, vội vàng hỏi: "Cha mình thấy hết rồi?"

"Chắc là thấy hết rồi!"

Nhan Tiểu Mạn chân trước vừa đi, ba cô chân sau liền đến, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định đã thấy được hai người thân mật.

"Ô ô, xong xuôi."

Đầu bên kia điện thoại, Nhan Tiểu Mạn chột dạ nhìn cửa phòng, ngay sau đó hỏi: "Vậy cha mình và cậu nói cái gì?"

"Nói khá nhiều, yêu cầu tôi đối xử thật tốt với cậu, có thời gian rảnh thì đến nhà chơi. Cuối cùng còn đốc xúc tôi rèn luyện thân thể, ra lệnh cho tôi chống đẩy một trăm cái ngay tại hiện trường." Lâm Nhàn buồn bực.

Nghe được câu nói sau cùng, Nhan Tiểu Mạn liền cười: "Đốc xúc cậu rèn luyện thân thể cái gì, chỉ giỏi khoác lác!"

Trước kia có một đứa lưu manh cứ luôn quấn lấy Nhan Tiểu Mạn, có một lần bị Nhan Kiến Hoa bắt được, phạt đứa lưa manh đó lập tức tập chống đẩy - hít đất ngay giữa đường.

Từ đó về sau, thằng lưu manh đó tuyệt đối không có gan đi tìm cô nữa.

Nghĩ đến Lâm Nhàn cũng bị cha già nhà mình bắt tập chống đẩy - hít đất, Nhan Tiểu Mạn liền không nhịn được cười.

"Thôi không nói nữa, mình đi tắm."

Lâm Nhàn cúp điện thoại, sau đó lập tức vọt vào phòng tắm.

...

Ngày kế tiếp.

Bốn giờ chiều, Lâm Nhàn đang ôm đàn ghita, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Đầu bên kia truyền đến thanh âm vui sướng của Nhan Tiểu Mạn: "Lâm Nhàn, chuẩn bị lên đường đi."

"Tốt! Cần mình đi đón cậu không?" Lâm Nhàn hỏi.

"Không cần! Cậu chờ mình ở cửa ra vào Yida là được."

Nhan Tiểu Mạn lắc đầu từ chối, có vẻ như hơi bịt tai trộm chuông.

Cúp điện thoại, Lâm Nhàn thu thập một phen, cầm theo ví tiền rồi ra cửa.

Hắn đợi trước Yida một lát thì đã thấy Nhan Tiểu Mạn đến.

Hôm nay, Nhan Tiểu Mạn ăn mặc bộ váy Chanel mà Lâm Nhàn mua cho cô, trên cổ tay mang theo vòng tay tình lữ Cartier, ánh sáng từ người cô tỏa ra khắp bốn phía.

Một đường đi tới hấp dẫn vô số ánh mắt.

Nhan Tiểu Mạn đi đến trước mặt hắn, ngượng ngùng hỏi: "Đẹp không?"

"Cậu ăn mặc như vậy chắc chắn sẽ khiến Miêu San San hận cậu." Lâm Nhàn thở dài trả lời.

Nhan Tiểu Mạn hơi sững sờ, sau khi phản ứng, lập tức lộ ra ý cười ngọt ngào.

Tất cả phụ nữ đều thích nghe lời khen mình đẹp.

Đương nhiên, mấy lời khen thô tục không tính.

Lâm Nhàn biết rõ nguyên nhân Nhan Tiểu Mạn ăn mặc đẹp như thế, chỉ là hắn không định nói.

Dù sao cũng là chuyện giữa phụ nữ, hắn không tiện xen vào.

Nhan Tiểu Mạn và Trương Mộng Dao không vừa mắt lẫn nhau, đây vốn không phải chuyện bí mật.

Sinh nhật Miêu San San đã mời Nhan Tiểu Mạn, vậy nhất định cũng sẽ mời Trương Mộng Dao.

Đổi lại trường hợp bình thường, dựa theo tính cách của Nhan Tiểu Mạn, cô tuyệt đối sẽ không mang vòng tay Cartier, vậy mà hôm nay lại mang, mục đích dĩ nhiên là vì áp đảo Trương Mộng Dao.

"Đi thôi, trước tiên đi mua quà cho chị Miêu Miêu mua."

Nhan Tiểu Mạn chủ động nắm tay Lâm Nhàn, cất bước đi vào cửa hàng.

Đi dạo gần một giờ, cuối cùng Nhan Tiểu Mạn mới chọn lựa một sợi dây chuyền bạc không đắt, chỉ hơn ba trăm khối.

Học sinh cấp ba thôi mà, tặng quà sinh nhật đừng nên tặng thứ quá đắt, chủ yếu là tâm ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện