Lúc hai người rời khỏi phố mua sắm, sắc trời đã bắt đầu trở tối.

Lâm Nhàn nhìn giờ giấc trên đồng hồ, hỏi: "Tối nay muốn ăn cái gì?"

Lúc trước Lâm Nhàn cho rằng đồng hồ chỉ là món đồ trang trí, tuy nhiên bây giờ hắn phát hiện đồng hồ còn rất thuận tiện, muốn xem thời gian cần không phải móc điện thoại ra nữa.

Nhấc tay lên là được, vừa nhanh gọn vừa bức cách.

"Gì cũng được, cậu quyết định đi!" Nhan Tiểu Mạn nhếch môi, trong mắt tràn đầy ý cười.

Ngày mai sẽ phải về nhà, tối nay là đêm cuối cùng tại Ma đô, cho nên Lâm Nhàn dự định chọn nhà hàng tốt một chút, vẽ lên một dấu chấm tròn hoàn mỹ cho hành trình đến Ma đô lần này.

Lấy điện thoại di động nghiên cứu một phen, rất nhanh, hắn liền chọn được mục tiêu.

Quán cơm xoay tròn Radisson!

Quán cơm xoay tròn được cư dân mạng đánh giá rất tốt, phục vụ thân mật, món ăn phong phú, hội tụ hơn mười vị đầu bếp đến từ khắp nơi trên thế giới.

Mấu chốt nhất, quán cơm xoay tròn Radisson nằm ngay trên đường Tây Nam Kinh, khoảng cách Four Seasons Hotels and Resorts vẻn vẹn chỉ khoảng mấy trăm thước, nhàn nhã tản bộ một lát là đến.

Về phần tại sao không chọn quán cơm xoay tròn Đông Phương Minh Châu...

Ai nấy đều hiểu.

Khi một nhà hàng trở thành điểm du lịch trứ danh, như vậy chất lượng và hương vị món ăn sẽ giảm xuống rất nhiều.

Đây dường như là định luật bất di bất dịch, áp dụng được trên phạm vi toàn thế giới.

Bởi vậy, khách hàng đến Đông Phương Minh Châu hầu như đều chỉ ôm tâm thái đến ngắm cảnh đêm, không cầu ăn ngon.

Huống chi tối hôm qua ở quán bar lộ thiên, bọn họ đã thưởng thức cảnh đêm rồi, không cần thiết lại thưởng thức thêm lần nữa.

"Đi thôi!"

Lâm Nhàn cất điện thoại di động, dắt Nhan Tiểu Mạn dạo bước hướng về khách sạn Radisson.

Vào Radisson, đi thang máy một đường thẳng tới tầng bốn mươi lăm.

Độ cao hai trăm mét, mặc dù không tính là cao nhất toàn Ma đô, tuy nhiên cũng đủ để ngắm cảnh đêm rồi.

Hai người vừa ra ngoài thang máy, lập có nhân viên phục vụ chào đón: "Hai vị, chào buổi tối!"

"Có chỗ trống gần cửa sổ không?" Lâm Nhàn hỏi.

"Có, hai vị mời tới bên này!"

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai người an vị trên một bàn ăn gần cửa sổ.

Lâm Nhàn lật thực đơn, hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

Đối với nữ ăn hàng nào đó, lựa chọn mỹ thực đương nhiên là chuyện hết sức xoắn xuýt.

Nhan Tiểu Mạn do dự hồi lâu mới mở miệng: "Món ăn khai vị lấy hai phần sò biển trước đi, sau đó gọi gan ngỗng chiên và súp. Đúng rồi, món tráng miệng là socola nhé."

Dứt lời, cô khép thực đơn lại, cười nói: "Món chính do cậu chọn đi!"

"Món chính là bò bít tết Tasmania Angus và Cá Lưỡi Trâu!" Lâm Nhàn quyết định.

Nhân viên phục vụ gật đầu, hỏi: "Hai vị cần dùng rượu bữa ăn trước không?"

"Có át bích không?" Sau tối hôm qua, Lâm Nhàn tương đối hài lòng đối với loại rượu này.

"Đương nhiên! Năm loại Champagne Át bích đều có, tiên sinh muốn lấy loại nào?"

"Loại màu vàng!"

Tối hôm qua uống loại màu đen rồi, Lâm Nhàn muốn thử hương vị những loại khác thế nào.

"Được, hai vị chờ một lát!"

...

Điểm đặc sắc của nhà hàng này là vách tường phòng bếp được làm bằng thủy tinh trong suốt, nhờ đó mà khách hàng có thể quan sát rõ ràng toàn bộ quá trình chế biến món ăn của đầu bếp.

Nếu không thích xem nấu nướng thì có thể thưởng thức cảnh đêm phía ngoài.

Tốc độ xoay tròn của nhà hàng rất chậm, ước chừng 90 phút đồng hồ mới xoay trọn một vòng.

Tốc độ này rất vừa vặn, giúp thực khách thưởng thức cảnh đêm trọn vẹn 360 độ, đồng thời không khiến họ sinh ra cảm giác khó chịu.

Rất nhanh, nhân viên phục vụ bưng rượu lên, sau đó rót cho mỗi người một ly.

Lâm Nhàn nhẹ nhàng cụng ly với Nhan Tiểu Mạn rồi lập tức uống một ngụm.

Hắn cẩn thận nhấm nháp một phen, bỗng nhiên cười nói: "Xem ra mình không phải người biết thưởng thức!"

"A?"

Nhan Tiểu Mạn sững sờ, ngay sau đó nghĩ ra, lập tức ăn ý hùa theo: “Mình cũng vậy!"

An Nhiễm từng nói, chỉ người biết thưởng thức mới có thể phẩm ra chênh lệch của Champagne đỉnh cấp.

Thế nhưng Lâm Nhàn cảm thấy, loại màu vàng này và loại màu đen hôm qua hoàn toàn không có gì khác nhau.

Thế nhưng giá cả hai loại lại cách biệt rất xa.

Loại màu đen giá 8.800 một chai, màu vàng chỉ cần 3.280 mà thôi.

Lâm Nhàn không khỏi thầm than một tiếng, xem ra mình còn cách thần hào chân chính rất xa.

Không chỉ vẻn vẹn chênh lệch tài sản, mà còn cả phẩm vị.

Vài phút chờ đợi, món ăn khai vị thứ nhất đã đến rồi, là sò biển được cắt mỏng như cánh ve.

Lâm Nhàn nếm thử một miếng, hài lòng gật đầu, cảm giác sảng khoái, giòn tan, vừa chua vừa ngọt, rất ngon miệng, đồng thời còn mang theo mùi thơm đặc thù của hải sản, phi thường phù hợp để làm món ăn khai vị.

"Cậu cảm giác thế nào?" Lâm Nhàn hỏi.

Nữ ăn hàng không trả lời, ánh mắt thỏa mãn đã đủ nói rõ tất cả.

Nhân viên phục vụ rất nhiệt tình, nhanh nhẹn rót rượu, đổi đĩa vào thời điểm phù hợp.

Một bữa cơm ăn xong, hai người đều rất thỏa mãn.

Nhất là món Cá Lưỡi Trâu, quả thật làm Lâm Nhàn hơi kinh ngạc, ngược lại, món bò bít tết rất bình thường, chẳng có gì lạ.

"Tính tiền!"

Lâm Nhàn nhận hóa đơn, nhìn lướt qua, sau đó chọn tỷ lệ tiền boa cao nhất.

Tiền boa trong nhà hàng Tây được tính theo hóa đơn, nếu thực khách cảm thấy thái độ phục vụ kém, vậy họ có thể lựa chọn mức tiền boa thấp nhất.

Lâm Nhàn cảm thấy nhân viên phục vụ tối nay xứng đáng được nhiều tiền bao.

Quét thẻ trả tiền, tổng cộng 6.290 khối, giá cả hơi cao bởi vì gọi rượu át bích màu vàng.

Giá tiền gần giống như nhà hàng trong Four Seasons Hotels and Resorts, tuy nhiên hương vị là một trời một vực.

Nói tóm lại, nhà hàng này rất đáng đồng tiền bát gạo.

Nhan Tiểu Mạn hơi đỏ mặt, men say mông lung, rúc vào trong ngực Lâm Nhàn.

Hai người đi ra khách sạn Radisson, Lâm Nhàn nói khẽ bên tai cô: "Tiểu Mạn, đêm nay ở lại khách sạn được không? Nghe vậy, vẻ mê ly trong mắt của Nhan Tiểu Mạn trong tích tắc liền biến mất, cả người nhất thời tỉnh táo lại, giống như thỏ con sợ hãi, thoắt một cái đã nhảy ra khỏi ngực hưans.

"Không được, tuyệt đối không được!"

Nhan Tiểu Mạn lắc đầu như trống bỏi, cầu khẩn: "Lâm Nhàn, thực sự không được, nếu đêm nay mình không về, dì dượng nhất định sẽ nói cho cha mẹ mình biết."

Lâm Nhàn hơi thất vọng, khẽ thở dài.

Nhan Tiểu Mạn thấy bộ dáng đáng thương của hắn, khẽ cắn môi dưới, do dự một hồi lâu mới lên tiếng: "Lâm Nhàn, đêm nay thực không được. Nếu không... Nếu không thì chờ đến sau khai giảng!"

Lâm Nhàn kém chút nhịn không được cười ra tiếng.

Hắn cố nín cười, cưng chìu bảo: "Đồ ngốc, mình đương nhiên tôn trọng quyết định của cậu. Tốt rồi, mình lập tức đưa cậu về nhà!"

Tối hôm qua, Nhan Tiểu Mạn còn nghĩa chính ngôn từ tuyên bố trước khi tốt nghiệp đại học tuyệt đối không làm chuyện đó, hiện tại đã rút gọn đến sau khai giảng.

Cho nên nói, lời của phụ nữ nghe một chút là được rồi, tuyệt đối đừng tưởng thật.

Nếu tưởng thật, vậy đáng đời thứ cẩu độc thân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện