(Thứ vị = Con nhím)

Tâm tình đám người đều có chút khẩn trương, ngay cả Cao Dương cùng Tô Mi cũng có chút giật mình.

Mặc dù bọn hắn là người mời Cổ Điển tới, thế nhưng lại chẳng ngờ Cổ Điển lại ra tay hung ác như vậy, nếu thực sự đánh Lý Vị Ương tới mức nguy hiểm tới tính mạng, vậy chuyện này liền náo lớn rồi a.

Tuy Lý Vị Ương là con tư sinh của Lý gia, căn bản không được bước vào cửa nhà họ Lý, thế nhưng dù sao cũng là huyết mạch Lý gia, nếu nàng ta thực sự xảy ra chuyện, như vậy Lý gia tuyệt sẽ không mặc kệ.

Lúc này, thanh âm của Chu Văn vang lên, lập tức khiến đám người đang căng cứng thả lỏng lại, ngay cả Lý Vị Ương cùng Cổ Điển cũng nhìn sang chỗ Chu Văn.

- Tô Mi, vừa rồi ngươi vừa nói, trong chúng ta, chỉ cần là học sinh của Tịch Dương học viện, đều có thể lên đài đúng không?

Chu Văn nhìn Tô Mi hỏi.

- Không sai, ngươi muốn nói gì?

Tô Mi cũng không biết Chu Văn có ý gì.

- Năm nay ta mới thi vào Tịch Dương học viện, còn chưa tới trường báo danh, ngươi xem ta có thể lên đài không?

Chu Văn lại hỏi.

Hắn thầm nghĩ, nếu Tô Mi nói không được, như vậy hắn sẽ kéo Lý Vị Ương xuống, về nhà tiếp tục chơi game.

Tô Mi nghe Chu Văn nói, lập tức nở nụ cười:

- Hóa ra là tiểu học đệ của trường chúng ta, nhìn không ra a, ngươi lại là một nam nhân biết thương hương tiếc ngọc như vậy, vậy thì được, học tỷ cho ngươi một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi muốn lên thì lên đi, có điều có bị thương thì cũng đừng trách học tỷ không nhắc nhở ngươi, sinh viên đại học với học sinh cấp ba không giống nhau lắm đâu.

Mấy người Cao Dương cùng cường rộ lên, có thể thi vào Tịch Dương học viện, có ai mà không phải là thiên chi kiêu tử?

Thế nhưng thế thì sao? Sau khi vào học viện, vẫn đều bị dạy bảo thành thật, học bá ở trường cấp ba, ở Tịch Dương học viện cũng chỉ là bộ phận quần chúng mà thôi, chân chính có thể trổ hết tài năng, trở thành người nổi bật thì đã ít lại càng thêm ít, đại bộ phận đều phải chịu cảnh phai mờ.

Đặc biệt là mấy người tới từ thành thị nhỏ, một khi đến Tịch Dương học viện thì tám chín phần đều trở nên bình thường, không phải là bọn hắn không đủ xuất sắc, mà là người xuất sắc hơn bọn hắn có quá nhiều.

Mà Cổ Điển, chính là tồn tại xuất sắc trong cùng lứa, vậy mà giờ một tên chim non còn chưa nhập học, lại muốn vì Lý Vị Ương mà khiêu chiến Cổ Điển, bụng ta ra bụng người, đám người đều nghỉ kẻ này thực đạt tới mức sắc đảm bao thiên.

Cao Dương cười híp mắt nói:

- Tiểu học đệ thực có mấy phần phong thái của ta, không sao, muốn lên thì cứ lên, học trưởng ta cho ngươi một cơ hội thể hiện trước mỹ nữ.

Miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Tên Cổ Điển này thực không biết nặng nhẹ, đánh Lý Vị Ương cũng không phải chuyện tốt, vẫn nên để người khác thay thế thì hơn.

Lý Vị Ương cùng đám nữ sinh lo lắng nhìn Chu Văn, thực sự sợ thân thể ốm yếu kia, bị Cổ Điển một quền đấm chết.

- Vị Ương tỷ, để ta tới đi.

Chu Văn đến bên đài nói.

- Ngươi quậy cái gì, mau xuống đi.

Lý Vị Ương chỉ định kéo Chu Văn tới để giúp nàng khoa trương thanh thế, thực sự không có ý định để Chu Văn đánh giúp nàng.

Hơn nữa Cổ Điển này quá mạnh, ra tay cũng không biết nặng nhẹ, nhìn bộ dạng ốm yếu của Chu Văn, nếu thực sự bị một quyền đấm chết, vậy đám học sinh bọn hắn không ai thoát được quan hệ, Lý Vị Ương cũng không gánh nổi trách nhiệm này.

Chu Văn lười giải thích thêm, chỉ muốn nhanh nhanh giải quyết chuyện này để về còn cày quái.

Không đợi Lý Vị Ương nói thêm, Chu Văn đã kéo tay nàng khiêng xuống đài.

Cánh tay Lý Vị Ương đã vốn trật khớp, lại bị thương không nhẹ, căn bản không thể phản kháng lại Chu Văn.

- Ngươi làm gì vậy? Thả ra xuống.

Lý Vị Ương vừa thẹn vừa giận.

Chu Văn cũng không để ý tới lời của nàng, trực tiếp khiêng nàng xuống đài, giao lại cho mấy nữ sinh kia, sau đó từ mình lên đài.

- Chúng ta đều là học sinh cùng trường, không phải kẻ thù sống còn, không nhất thiết phải đánh tới ngươi chết ta sống, dù một chút ngoài ý muốn nào đó, không ai trong chúng ta có thể gánh nổi, không bằng chúng ta đổi phương thức quyết thắng thua đi?

Chu Văn nhìn Cổ Điển rồi nói.

- Đổi thế nào?

Cổ Điển nói rất đơn giản, thanh âm không giống một sinh viên đại học, âm u, khàn khàn, hùng hồn, có vẻ càng giống trung niên chừng bốn mươi hơn.

Hơn nữa phối hợp với cái bộ dạng hung ác bên ngoài, nếu như gặp hắn ngoài đường, mà hắn lại không mặc đồng phục sinh viên Tịch Dương học viện, Chu Văn tuyệt không tin hắn là sinh viên năm thứ hai.

- Ngươi cho ta đánh một quyền, chỉ cần ngươi lui lại không quá ba bước, như vậy coi như ta thua, trái lại là ta thắng, ngươi thấy đề nghị này thế nào?

Theo cách Chu Văn nói, rõ ràng là Cổ Điển chịu thiệt thòi.

Có điều muốn tìm máy kiểm tra lực lượng, rõ ràng sẽ rất lãng phí thời gian, cho nên Chu Văn mới thử nói.

Nào ngờ Cổ Điển không chút nghĩ ngợi, lạnh lùng nói:

- Có thể.

Chu Văn hơi chút ngoài ý muốn, vừa cười vừa nói:

- Vậy ta bắt đầu nhé.

Cao Dương bĩu môi:

- Con gà kia còn cho là bản thân chiếm được tiện nghi, nếu hắn biết Cổ Điển luyện Nguyên Khí quyết cùng Nguyên Khí kỹ nào, đừng nói đùa, sợ là sẽ phải khóc ré lên a.

- Dương ca, Nguyên Khí quyết cùng Nguyên Khí kỹ của tên Cổ Điển kia là gì?

Một người bên cạnh Cao Dương tò mỏ hỏi.

- Nguyên Khí quyết của hắn, ta cũng không tiện nói, thế nhưng hắn có một môn Nguyên Khí kỹ, các ngươi nhất định đã từng nghe qua.

Cao Dương ra vẻ thần bí.

- Là cái gì a?

Tô Mi cũng không nhịn được tò mò, nũng nịu đong đưa cánh tay Cao Dương.

Cao Dương cười hắc hắc:

- Các ngươi từng nghe qua sinh vật dị thứ nguyên Châm Giáp thứ vị chưa?

- Dương ca, ngươi đùa chúng ta hả? Đương nhiên là chúng ta đã từng nghe qua, mặc dù Châm Giáp Thứ Vị cũng chỉ là sinh vật cấp Phàm thai, thế nhưng đặc biệt khó trêu, không chỉ có giáp xác cứng rắn, hơn nữa cả người toàn gai, ngoại trừ học trưởng đạt tới cấp Truyền kỳ, chúng ta nhìn thấy nó đều phải chạy.

Một nam sinh nói.

- Nguyên Khí kỹ của Cổ Điển, chính là Châm Giáp thứ vị kết tinh biến thành, nếu hắn dùng đến, không chỉ toàn thân sẽ trở nên cưng như thép, hơn nữa còn có năng lực phản thương.

Cao Dương nói.

- Không phải chứ? Nghe nói Châm Giáp thứ vị rất ít tạo ra Nguyên Khí kỹ, hơn nữa có rơi ra, dùng năng lực của nó, tối đa cũng chỉ đạt tới Nguyên Khí kỹ nhị đoạn, có thể lợi hại đến mức đó sao?

Tô Mi có chút không tin.

- Nếu không, sao lại nói tên Cổ Điển này là Ác Ma được? Kẻ này không chỉ may mắn thu được Thứ Vị công, hơn nữa còn không cần dùng Thứ Nguyên kết tinh mà cứng rắn luyện tới cửu đoạn, ngươi nói hắn có biến thái hay không?

Cao Dương dừng một chút, lại cười lạnh:

- Thứ Vị công cửu đoạn, ta đã từng thấy một gia hỏa năm bốn như chúng ta, sử dụng Nguyên Khí kỹ đánh lên người Cổ Điển, kết quả là bàn tay bị xuyên không biết bao nhiêu lỗ máu, tựa như bị vô số kim thép xuyên qua, kém chút phế cả cánh tay. Nếu giờ tên chim non kia không dùng Nguyên Khí kỹ thì cũng thôi, nếu hắn dùng Nguyên Khí kỹ đánh Cổ Điển, đoán chừng phải gặp xui lớn rồi a.

Tô Mi thầm mừng rỡ, nàng đương nhiên không hy vọng Chu Văn thắng, càng không muốn đem trứng Phối sủng Cổ Chiến mã giao ra.

- ---------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện