- Ta chết rất thảm…. Ta chết rất thảm. . .

Tóc tai nữ hài tóc vàng bù xù, cứ như vậy phiêu dật đến chỗ của Chu Văn, trong miệng phát ra tiếng kêu khiếp người, thật có mấy phần giống quỷ đòi mạng.

Chu Văn vô cùng lo sợ, không khỏi lui lại hai bước, đầu tiên muốn chạy trốn, tuy nhiên trong lúc nhất thời không nghĩ ra nơi nào để trốn, đối phương có năng lực bắt kịp truyền tống tinh tế của hắn, vô luận hắn chạy trốn đến đâu, đều không thể chạy thoát.

Người bị buộc chặt gắt gao, đôi khi không biết sợ, hoặc nói đã bị dọa tê.

Chu Văn đang chuẩn bị liều mạng chiến một trận, ai biết nữ hài tóc vàng như quỷ đòi mạng bay qua, có lẽ bởi vì quá hưng phấn, hoặc bởi có thể hù Chu Văn nên quên hết tất cả, không hề chú ý bên cạnh.

Nàng lăng không trung bay, không chú ý mái tóc màu vàng bị một khối đá nhọn bên cạnh mắc lấy, nàng cứ thế đi về phía trước, lúc tóc bị kéo lại, lập tức ngửa ra sau, mà lúc này ngay trước mắt Chu Văn.

Chu Văn nhìn nữ hài tóc vàng ngã ngửa trên mặt đất, bốn mắt nhìn nữ hài tóc vàng kia, không khí dường như ngưng đọng một thoáng.

Bạch!

Nữ hài tóc vàng như thuấn di, về trên không, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục lướt về phía Chu Văn, trong miệng lần nữa phát ra tiếng kêu "Ta chết rất thảm. . . Ta chết rất thảm. . .".

Nhưng không biết tại sao, hiện tại Chu Văn tuyệt đối không hề sợ hãi, nhìn chocolate, còn cảm giác hơi buồn cười.

Rõ ràng nữ hài tóc vàng kia vẫn rất khủng bố, Chu Văn tuyệt đối không phải đối thủ của nàng, nhưng cảm giác không sợ hãi chút nào như vừa rồi.


Mà Chu Văn đã nhìn ra, nữ hài tóc vàng này tựa hồ đang lo lắng cái gì, chẳng qua đi theo hắn, muốn hù dọa hắn, cũng không có ý định muốn động thủ.

Bằng không chỉ dựa vào thực lực của nàng, hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay xuống tay với Chu Văn, căn bản không cần thiết làm nhiều chuyện như vậy.

Quả nhiên, Chu Văn đứng tại chỗ bất động, nữ hài tóc vàng chẳng qua vây quanh hắn lúc ẩn lúc hiện, phát ra tiếng kêu đáng sợ, trừ cái đó ra, không giở trò gì nữa.

- Ta đây phải làm thế nào để ngươi chết nhắm mắt đây?

Chu Văn cảm giác bản thân hẳn nên cho hắn một bậc thang, dù sao người ta cũng là đại lão.

Vạn nhất không xuống đài được, đến lúc đó thẹn quá hóa giận, nói không chừng sẽ giết hắn cho hả giận.

Nữ hài tóc vàng nghe Chu Văn nói, lập tức ngừng lại, chỉ chỉ hộp bánh kẹo trong túi Chu Văn, không nghĩ ngợi nói:

- Nói cho ta biết, ngươi lấy chiếc hộp kia ở đâu?

Nữ hài tóc vàng kia thực sự không có kinh nghiệm, lập tức bại lộ mục đích.

Chu Văn hơi ngẩn ra, nhìn nữ hài tóc vàng từ trên xuống dưới, trong lòng tựa hồ nghĩ ngợi đến điều gì, thốt lên:

- Ngươi là Điềm Điềm?

- Ngươi làm sao biết. . . Ta không phải là Điềm Điềm mỹ lệ đáng yêu… Ngươi nhận lầm người rồi…

Nữ hài tóc vàng vội vàng từ chối.

- Vậy thì thật đáng tiếc, ta nhặt được thứ này bên trong phòng nhỏ của Điềm Điềm, ta nghĩ nó hẳn là đồ vật của Điềm Điềm, ta muốn đem nó trả lại Điềm Điềm mỹ lệ đáng yêu, tuy nhiên ta vẫn không tìm thấy nàng…

Chu Văn móc hộp bánh kẹo ra, cầm trong tay nói.

- Ngươi tìm được thứ này ở đâu trong phòng nhỏ đó?

Điềm Điềm vội vàng hỏi.

- Trên thân một búp bê vải bên trong phòng hỗn độn.

Chu Văn đã đoán được, nữ hài tóc vàng này tám chín phần là Điềm Điềm.

Liên tưởng lời nói của nữ nhân trong nhà gỗ kia, Chu Văn đại khái rõ ràng, đoán chừng nữ hài tóc vàng chính là vị chủ nhân của nứ nhân kia, là tồn tại vô cùng kinh khủng.

- Ngươi nói láo, búp bê vải của ta làm sao đi trộm hộp bánh kẹo?

Điềm Điềm không tin nói.

- Búp bê kia chẳng qua là đồ chơi của nàng, Điềm Điềm này rốt cuộc có lai lịch gì? Tại sao Dị thứ nguyên lĩnh vực Thời Gian tiểu ốc lại lấy tên nàng đặt tên…


Chu Văn một bên suy tư, một bên nói:

- Tại sao ta phải nói dối? Coi như ta tùy tiện nói nhặt được trên bàn, ngươi cũng không cách nào phân biệt được thật giả. Mà lại, nếu không tìm được trên thân búp bê vải, ta làm thế nào biết được búp bê vải kia?

Điềm Điềm bị hỏi lập tức ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như có chuyện như vậy.

- Đem hộp bánh kẹo cho ta.

Điềm Điềm đưa tay nói.

- Ta không thể đem hộp bánh kẹo kia đưa cho ngươi.

Chu Văn thu hồi hộp bánh kẹo, lắc đầu nói.

- Tại sao không thể đưa cho ta, cái này không phải đồ vật của ngươi.

Điềm Điềm nói.

- Không phải của ta, nhưng cũng không phải của ngươi, đây là hộp bánh kẹo của Điềm Điềm mỹ lệ thiện lương đáng yêu, thời điểm bên trong phòng hỗn loạn, ta bị nguy hiểm tính mạng, cơ hồ rơi vào tuyệt cảnh, thời điểm ta muốn từ bỏ, chính cái hộp bánh kẹo này đã cho ta hi vọng, để cho ta vẫn có dũng khí tiếp tục tới đích, lúc này mới may mắn sống sót thoát ra… Ta nhất định phải tự tay đem nó trả lại cho Điềm Điềm… Coi như ngươi muốn giết ta, ta cũng không thể đem nó trả cho ngươi.

Chu Văn đi theo Lý Huyền, linh dương đã lâu, rõ ràng cũng bị bọn hắn làm hư.

Khuôn mặt Điềm Điềm ửng đỏ, khí thế khinh người vừa rồi, tựa hồ lập tức tiêu tán.

- Ngươi đã ăn kẹo chanh bên trong chưa?

Điềm Điềm ra vẻ không có gì, nhìn Chu Văn hỏi.

- Kẹo chanh gì? Ta lấy được một cái hộp rỗng.

Chu Văn lắc đầu nói.

- Cái này kỳ quái, mặc dù kẹo chanh có được năng lực đột phá cấp độ sinh mệnh, nhưng đối với búp bê vải hẳn vô dụng…

Điềm Điềm nhíu mày suy tư.

Nàng vốn cho rằng, hộp bánh kẹo chẳng qua bị nhét bên trong phòng nhỏ, cho nên mới không tìm thấy, kết quả bên trong phòng hỗn loạn, hơn nữa còn trong tay búp bê vải.

Cứ như vậy, tựa hồ không đơn giản bị mất đi như vậy.

Trong phòng hỗn loạn, không có đạo lý nàng không tìm thấy, lúc trước nàng không thể tìm thấy hộp bánh kẹo, chỉ có một khả năng, đó là có người đã giấu nó đi.

Lúc trước trong Thời Gian tiểu ốc, chỉ có nàng, Tiểu Cúc, Á Na, Thời Không tiểu trư và búp bê vải, riêng Thời Không tiểu trư và búp bê vải đều là đồ chơi của Điềm Điềm, tự nhiên kẹo chanh đối với bọn hắn vô dụng.

Tiểu Cúc là người hầu trung tâm, không thể trộm hộp bánh kẹo và kẹo chanh, coi như nàng muốn, chỉ cần mở miệng là được, không cần đi trộm.


- Không thể nào là Á Na!

Mặc dù Điềm Điềm đã nghĩ đến khả năng này, nhưng lại không nguyện ý tin.

- Á Na có phải là một nữ nhân xinh đẹp, ngoài ra có thể mọc ra sáu cánh…

Chu Văn hình dung bộ dáng của Á Na một thoáng.

- Ngươi giết Á Na sao?

Điềm Điềm cắn môi, nhìn chằm chằm Chu Văn hỏi.

- Nữ nhân Á Na ngươi nói, chính do ta giết.

Chu Văn sảng khoái thừa nhận.

- Tại sao ngươi phải giết nàng?

Ánh mắt Điềm Điềm phức tạp hỏi thăm.

- Bởi nàng quá xấu rồi, nếu ta không giết nàng, nàng sẽ giết chết ta.

Chu Văn nghiêm nghị nói.

- Tại sao nàng phải giết ngươi.

Điềm Điềm không tin Á Na là người như vậy.

- Ta làm sao biết, nàng không hề nói đạo lý, đi lên muốn giết ta. Có điều bây giờ ngẫm lại, có lẽ bởi nàng biết ta cầm hộp bánh kẹo, muốn cướp hộp bánh kẹo.

Chu Văn đem mọi chuyện vắn tắt lại, có điều tận lực bỏ qua một ít chi tiết nhỏ.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện