Lúc này hắn không đưa ủy ban nhân dân thành phố ra làm đệm lưng, đáng tiếc ấn tượng xấu đã cắm rễ trong đầu Dương Phàm. Nhất là khi Chu Cao Minh nói chuyện, không phải cúi đầu thì cũng là né tránh ánh mắt, khiến trong đầu Dương Phàm có ấn tượng rằng trong lòng hắn có khuất tất.

- Vừa mới tổ chức hội nghị về công tác tuyên truyền trong toàn tỉnh, trong hội nghị, tôi đã nhận mạnh điểm gì? Giọng điệu Dương Phàm dịu đi một chút.

Chu Cao Minh đang muốn trả lời, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.

- Phó bí thư Dương!

Ngoài cửa không phải chỉ một người mà là một đám người. Tiền Chính Thanh đứng trước, sau đó là mấy thị ủy thường ủy, còn có một số thành viên liên can của ủy ban. Khi quần chúng kêu oan thì không hề có ai ra xử lý, nhưng hiện tại các cán bộ cao cấp lại mọc lên như nấm, gần như xuất hiện đầy đủ.

Dương Phàm không hề nhìn Tiền Chính Thanh đang giơ tay ra, lạnh lùng nhìn những người liên can, nói:

- Đồng chí Tiền Chính Thanh, Chu Cao Minh ở lại, các đồng chí khác đi ra trước đi.

Không bão nổi ngay tại chỗ, điều này làm cho Chu Cao Minh và Tiền Chính Thanh hơi thoải mái một chút. Chờ mọi người liên can đều lui ra xong, chỉ còn lại ba người, Dương Phàm bảo hai người ngồi xuống rồi nói:

- Hôm nay là tôi đi ngang qua thành phố Lưu Tuyền, đến tốt cùng là nguyên nhân gì khiến quần chúng tụ tập ở trước cửa ủy ban, hy vọng các anh có thể nói rõ ràng.

Chu Cao Minh và Tiền Chính Thanh nhìn nhau, , cuối cùng là Tiền Chính Thanh ho khan một tiếng, mở miệng nói:

- Phó bí thư Dương, sự tình là thế này. Sau khi phát hiện ra suối nước nóng ở Dương Gia Loan, hấp dẫn không ít ánh mắt nhà đầu tư bản địa và từ bên ngoài. Cuối cùng là một nhà đầu tư đến từ tỉnh Z, công ty Hưng Đạt thu được quyền khai thác, kế hoạch dựng lên một làng du lịch. Dựa theo điều kiện thỏa thuận trước đó, công ty Hưng Đạt cam kết trong vòng một tháng sẽ chi một nửa tiền giải phóng mặt bằng đến tài khoản của bên tài chính, sau nửa năm sẽ chi đầy đủ tiền đất này. Khoản đầu tiên đã đến đúng thời hạn, ủy ban nhân dân thành phố cũng đã phát kịp thời. Đến kỳ chuyển tiền thứ hai, ủy ban nhân dân thành phố đã nhiều lần thúc giục công ty Hưng Đạt, nhưng đối phương chậm chạp không có tiền trả. Đầu tháng trước, trong hội nghị thị trưởng, Trưởng ban thư ký Tạ Minh Hòa đã đề xuất gây chút áp lực với công ty Hưng Đạt. Thời hạn trả tiền như trong hiệp nghị đã qua nửa năm, như trong quy định thì nếu chậm trả tiền một tháng, ủy ban sẽ ngừng hẳn hiệp nghị. Chủ quản hạng mục này lúc đó là đồng chí Ngô Huề tỏ vẻ không thỏa đáng, như vậy sẽ ảnh hưởng tới hoàn cảnh thu hút đầu tư của thành phố. Các đồng chí có mặt trong hội nghị thị trưởng lúc đó đều ủng hộ quan điểm của đồng chí Ngô Huề. Xuất phát từ thận trọng, vài ngày sau trong hội nghị thường ủy thị ủy, tôi đưa ra kỳ hạn một tháng phải thanh toán khoản tiền này, nếu không đề nghị ngưng hẳn hiệp nghị.

Nói tới đây, Tiền Chính Thanh ngậm miệng lại, nhìn Chu Cao Minh rồi nói tiếp:

- Mấy ngày hôm trước, tôi đến Bắc Kinh chạy một dự án, hôm nay vừa xuống máy bay liền biết chuyện quần chúng kêu oan tập thể. Lúc ấy tôi liền gọi điện thoại cho đồng chí Ngô Huề, hy vọng anh ấy có thể ra mặt xử lý kịp thời.

Nghe đến đó, Dương Phàm nghe ra ý vị gì đó, liền nhìn lướt qua Chu Cao Minh. Chu Cao Minh mặt không đổi sắc, rút thuốc lá ra, không hề có ý nói gì.

- đồng chí Chu Cao Minh, anh có gì muốn nói không?

Dương Phàm thản nhiên hỏi.

Chu Cao Minh hút hai hơi thật mạnh, , chậm rãi nói:

- Những gì đồng chí Chính Thanh nói đều là sự thật. Kết luận của hội nghị thường ủy là do mọi người cùng biểu quyết.

Một câu, đây là trách nhiệm tập thể!

- Cho nên vì cái gọi là chiến tích nên các người mới kéo tiền tiền cứu mạng của quần chúng hả? Có thể nhẫn tâm nhìn quần chúng phơi nắng trong thời gian dài hả? Mà mấy quan chức các người thì ngồi mát trong phòng điều hòa?

Sắc mặt Dương Phàm đột nhiên biến đổi, vẻ bình tĩnh trên mặt chợt hiện lên một tia tàn nhẫn, giọng điệu sắc bén nói:

- Các người có còn là Đảng viên Đảng Cộng sản nữa hay không? Có còn là đầy tớ của nhân dân nữa hay không?

- Phó bí thư Dương, lúc ấy tôi…

Chu Cao Minh biện giải đến một nửa, bị Dương Phàm ngắt lời:

- Chuyện này nên xử lý như thế nào, tôi không nhúng tay, nhưng tôi sẽ chứng kiến toàn bộ xử lý quá trình, sau đó báo cáo tỉnh ủy. Hiện tại đại biểu quần chúng đang chờ ở nhà khách, khẩn trương tổ chức họp thảo luận xem nên giải quyết vấn đề thế nào đi.

- Phó bí thư Dương, để giữ gìn hoàn cảnh thu hút đầu tư của thành phố chúng tôi, tôi đề nghị tạm thời từ nguồn tài chính của thành phố, trước hết phát một khoản xuống quỹ đất của Dương Gia Loan.

Chu Cao Minh nói vẻ hơi cấp bách, phát hiện ánh mắt của Dương Phàm đang dừng lại trên mặt mình, liền cúi đầu xuống theo bản năng.

- đồng chí Chính Thanh, ý kiến của anh thế nào?

Dương Phàm nói xong nhìn Tiền Chính Thanh, phát hiện miệng hắn khẽ nhếch lên cười thích thú. Trong này rốt cục tình huống thế nào? Trong lòng Dương Phàm rất tự nhiên toát ra một dấu chấm hỏi. Chu Cao Minh nói sẽ ứng tiền của tài chính thành phố, vì sao trước kia không làm như vậy? Tài chính này là do ủy ban nhân dân thành phố quản, vì sao Tiền Chính Thanh không tự nói chủ ý này?

- Việc này, tôi không ý kiến... ..." Tiền Chính Thanh lộ ra biểu tình muốn nói lại thôi, tuy nhiên không nói gì nữa cả. Dương Phàm thấy rõ biểu tình này, thầm nghĩ quả nhiên có kỳ quái trong đó. Có lẽ liên quan tới mâu thuẫn giữa hai bộ máy này chăng? Tuy rằng trong lòng Dương Phàm có đoán ra đại khái n hưng không hề có ý tứ tham gia.

- Biện pháp cụ thể thì thành phố tự thương lượng xử lý, tôi chỉ nhìn kết quả.

Dương Phàm bình tĩnh nói, giơ chén trà lên uống một ngụm, chuyển sang đề tài khác:

- Tuy nhiên, tôi đã thấy sự kiện tập thể lần này, vậy cần phải báo cáo tới tỉnh ủy. Trong chúng ta có đồng chí thờ ơ với sự sống chết của quần chúng. Liệc có cần nghiêm khắc kiểm điểm hay không?

Tiền Chính Thanh không chút do dự nói:

- Làm thị trưởng không xử lý tốt vấn đề một cách kịp thời, tôi xin lĩnh trách nhiệm chủ yếu/

Tiền Chính Thanh nói chuyện có vẻ rất thẳng thắn, thái độ này để lại ấn tượng khá sâu sắc trong lòng Dương Phàm. Trái lại Chu Cao Minh còn hơi hơi do dự một chút mới nói:"

- Thị ủy cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng. Sau khi xử lý tốt sự việc, thị ủy lập tức triệu tập hội nghị, thực sự học tập chỉ thị của Phó bí thư Dương trong hội nghị thông tin tuyên truyền toàn tỉnh, để bộ môn thông tin tuyên truyền chân chính trở thành cầu nối giao lưu giữa quần chúng nhân dân và người lãnh đạo, trở thành người phát ngôn cho những vấn đề của nhân dân.

Hành vi nịnh bợ của Chu Cao Minh ngược lại càng khắc sâu ấn tượng của Dương Phàm đối với y. Tuy nhiên Dương Phàm không lộ ở trên mặt, bình tĩnh gật gật đầu nói:

- Có tiếng nói còn chưa đủ, mấu chốt là các đồng chí lãnh đạo phải tạo một thái độ công tác tốt đẹp.

Dương Phàm không hề phê bình một câu nào, tuy rằng rất khắc chế, nhưng giọng điệu rất nghiêm khắc.

Nếu hôm nay không phải Dương Phàm xuất hiện tại hiện trường, kết quả đến tột cùng sẽ thế nào, thật đúng là khó mà nói được. Tuy rằng rất rõ ràng điểm này, nhưng trước khi biết rõ ràng sự việc, Dương Phàm sẽ không dễ dàng tỏ thái độ.

Trong phòng họp của nhà khách thị ủy, Dương Phàm được Chu Cao Minh và Tiền Chính Thanh hộ tống xuất hiện. Các đại biểu của quần chúng lập tức kích động lên, đều tiến lên bắt tay với Dương Phàm. Tiền Chính Thanh tuyên bố tại chỗ sẽ dùng tài chính thành phố để giải quyết vấn đề, mọi người vỗ tay như sấm dậy. Thú vị chính là, đại biểu quần chúng đều tỏ vẻ:

- Cảm tạ Phó bí thư Dương!

Đối với việc này, Dương Phàm biểu hiện phi thường bình tĩnh, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, bắt tay cáo biệt từng người trong số đại biểu.

- Phó bí thư Dương, thị ủy tổ chức tiệc tiếp đón ở Tường Vân Lâu.

Chu Cao Minh xuất hiện bên cạnh Dương Phàm, cười hạ giọng nói. Dương Phàm nghe xong lạnh lùng nói:

- Anh cảm thấy hiện tại tổ chức tiệc tiếp đón là thích hợp sao?

Ngụ ý, hôm nay còn chưa tính toán với mày đâu! Đừng tưởng rằng tao là người mù kẻ điếc! Chu Cao Minh bị nói cứng họng lại, tuy nhiên y vẫn khống chế cảm xúc của mình rất tốt, vội vàng tỏ vẻ:

- Tôi trở về tổ chức hội nghị, thảo luận chuyện xảy ra hôm nay.

Chu Cao Minh đương nhiên hiểu được Dương Phàm ám chỉ, vội vàng thể hiện thái độ.

- Không phiền toái thị ủy và ủy ban về bữa tối, tôi chạy suốt đêm về Uyển Lăng.

Dương Phàm nói xong quay đầu nói với Tiền Chính Thanh đang đứng bên cạnh:

- Thị trưởng Chính Thanh, nhớ bố trí ăn tối cho các đại biểu quần chúng rồi mới đi.

Tiền Chính Thanh còn đang liên tục gật đầu đáp ứng, Dương Phàm đã đi ra khỏi phòng họp. Toàn bộ cán bộ hai bộ máy của thành phố đều vội vàng đuổi theo ra tới tận bãi đỗ xe. Nhìn Dương Phàm lên xe rời khỏi, Chu Cao Minh giơ tay lau mồ hôi, khẽ lạnh lùng nói với thường vụ phó thị trưởng Ngô Huề ở bên cạnh:

- Hôm nay tính là anh may mắn, về sau ít làm loại việc hại người mà không lợi mình thế này.

- Đa tạ bí thư Chu chiếu cố! Tôi biết nên làm như thế nào!

Ngô Huề xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu , hạ giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện