Quý Vân Lâm trước khi đến phòng Lý Thụ Đường, nghĩ đến vấn đề đầu tư vào cơ sở trồng dược liệu, rốt cuộc nên nói như thế nào với Lý Thụ Đường. Là người đứng đầu chính quyền, Quý Vân Lâm có quyền lực này, nhưng bí thư thị ủy lại nắm quyền về nhân sự, cục tài chính quan hệ gần với Lý Thụ Đường hơn. Nếu Lý Thụ Đường có khúc mắc, bề ngoài không phản đối, nhưng ngầm có ý kiến, vậy chính quyền mất mặt cũng không phải chuyện gì khó khăn.
- Lý bí thư, có chuyện tôi cần báo cáo với anh một chút.
Giọng Quý Vân Lâm vừa có vẻ cung kính, không có vẻ nịnh nọt. Hợp tác với nhau cân bằng là rất quan trọng. Điểm này Quý Vân Lâm hiểu rất rõ. Phía chính quyền đương nhiên là do lãnh đạo thị ủy nắm toàn cục, nhưng bản thân cũng có quyền chủ động.
Lý Thụ Đường mới tiễn Vương Thần và Tào Dĩnh Nguyên đi. Theo lời Tào Dĩnh Nguyên nói, mấy hôm trước hắn nhận được tài liệu tương tự, nhưng là giấu tên nên cần phải điều tra một chút. Lý Thụ Đường đang lo lắng chuyện ở Vĩ Huyền. Quý Vân Lâm xuất hiện làm Lý Thụ Đường thầm nói trong lòng, không phải hắn nghe được tiếng gió gì chứ? Quan hệ giữa Quý Vân Lâm và Y Đạt Hữu rất được, chuyện này khi chưa có chứng cứ xác thực, không nnee tiết lộ cho Quý Vân Lâm biết. Mặc dù phải tôn trọng đối phương, nhưng vấn đề này quá nhạy cảm.
Hai người đều có suy nghĩ riêng, Lý Thụ Đường cố biểu hiện bình tĩnh, bỏ kính xuống nói:
- Quý thị trưởng, có chuyện mọi người cùng bàn bạc là được mà.
- Là như thế này, nghĩ đến chuyện vấn đề làm cho tập đoàn Vĩnh Thái nhanh chóng quyết định đầu tư ở Uyển Lăng chúng ta, vì đẩy nhanh tốc độ xây dựng cơ sở trồng dược liệu, tôi đã có ý với chủ tịch Hoàng Tử Vinh, chính quyền sẽ suy nghĩ đầu tư thêm tài chính vào cơ sở trồng dược liệu, tổng cộng hai mươi triệu.
Quý Vân Lâm quyết định đầu tiên là đảo lại thứ tự, như vậy có thể xem được thái độ của Lý Thụ Đường, hai là có thể ra vẻ chính quyền quyết đoán.
Lý Thụ Đường hơi kinh ngạc một chút, trong lòng quả thật có chút giật mình vì sự quyết đoán của Quý Vân Lâm, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Phát triển kinh tế Uyển Lăng là trách nhiệm của chính quyền. Quý thị trưởng có thể điều chỉnh kịp thời, làm hai tập đoàn lớn quyết định đầu tư vào Uyển Lăng, khí phách này làm mọi người rất khâm phục. Ở vấn đề này, thị ủy quyết định ủng hộ chính quyền vô điều kiện.
Quý Vân Lâm thật ra không nghĩ đến Lý Thụ Đường lại đáp ứng thẳng thắn như vậy, trong giọng lại còn có ý khen ngơi. Điều này làm Quý Vân Lâm thầm may mắn. Lý Thụ Đường là bí thư thị ủy, không cần phải chuyện gì cũng đích thân có chỉ thị, chỉ cần thông báo một tiếng, Lý Thụ Đường bình thường sẽ không can thiệp.
- Lý bí thư quá khen, lão tiên sinh Hoàng Tử Vinh lúc ấy cũng tỏ thái độ đồng ý đầu tư hai mươi triệu, tăng tốc độ xây dựng cơ sở trồng dược liệu. Thái độ này làm cho người ta vui mừng. Thời gian trước chính quyền vốn lo lắng tập đoàn Vĩnh Thái dao động, bây giờ đã được khẳng định sẽ đầu tư vào. Ngoài ra, đàm phán với điện tử Hòa Tinh đã chấm dứt, lúc trước nói giai đoạn đầu sẽ đầu tư ba mươi triệu, giờ tăng lên sáu mươi triệu. Cuộc đàm phán cuối cùng với tập đoàn Vĩnh Thái chưa xác định, có lẽ tiền đầu tư không ít hơn năm mươi triệu.
Quý Vân Lâm chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái hơn, ưỡn thẳng lưng, nhìn xem phản ứng của Lý Thụ Đường, trong lòng quả thực có chút đắc ý.
Lý Thụ Đường khá hài lòng với kết quả này. Cũng rất hài lòng với thái độ của Quý Vân Lâm. Hai người mới đầu âm thầm đấu đá, sau này là thỏa hiệp, đến bây giờ càng thêm có ý hợp sức. Nguyên nhân là do cả hai đều muốn làm nên thành tích, lại rất giỏi nắm giữ người và thái độ làm người. Lý Thụ Đường lúc còn làm người đứng đầu chính quyền Đức Quang, đã làm cho kinh tế phát triển rất tốt. Kinh tế một nơi tốt hay xấu có quan hệ rất lớn đến trình độ, năng lực của quan chức địa phương. Tỉnh điều Lý Thụ Đường đến Uyển Lăng, không chỉ là coi trọng về khả năng điều hành kinh tế của Lý Thụ Đường. Hơn nữa Lý Thụ Đường coi trọng phát triển kinh tế, có thể dễ dàng ủng hộ chính quyền về mặt này.
Hai tập đoàn gần như đã xác định đầu tư ở Uyển Lăng, điều này làm Lý Thụ Đường không thể không nghĩ đến Dương Phàm. Biết rõ mình bị điều xuống Vĩ Huyền đang rất rối ren, trước khi đi còn không quên làm xong công việc cuối cùng, hơn nữa còn không chủ động kể công. Người thanh niên không kiêu ngạo, không xu nịnh, có năng lực xuất sắc như thế, không hổ là đồ đệ của giáo sư kinh tế học đứng đầu quốc gia.
- Hai hạng mục đầu tư này đã xác định, chúng ta không thể quên đồng chí luôn luôn lặng lẽ hoàn thành công việc mà không cần công lao.
Lý Thụ Đường cảm khái nói. Quý Vân Lâm đương nhiên biết hắn đang ám chỉ Dương Phàm, rất phối hợp trả lời:
- Hoàng chủ tịch vừa xuống sân bay đã hỏi tôi về Dương Phàm. Nói ra một câu làm tôi giật mình. Hoàng chủ tịch nói Dương Phàm đã giúp mình giải quyết một chuyện rất phiền toái, đây là nguyên nhân khiến Hoàng chủ tịch mau chóng đầu tư vào Uyển Lăng. Lúc ấy Hoàng chủ tịch còn cảm khái nói một câu, Uyển Lăng có quan chức luôn lo lắng, hết lòng vì công việc như vậy, không đầu tư vào Uyển Lăng thì đó sẽ là sai lầm của tập đoàn Vĩnh Thái. Trọng tâm phát triển mấy năm tới của tập đoàn Vĩnh Thái chính lần chuyển dần xuống Trung Nam, trong tỉnh Giang Nam chúng ta có không ít địa phương cũng đang chú ý đến tập đoàn Vĩnh Thái.
Lý Thụ Đường nghe xong cười ha hả, nhỏ giọng nói:
- Anh còn chưa biết. Sáng hôm nay tôi làm người nghe thị trưởng Đức Quang oán giận, nói chúng ta không mất mấy hôm đã kéo tập đoàn Vĩnh Thái và điện tử Hòa Tinh mà chính quyền Đức Quang đã nhìn chằm chằm gần nửa năm qua.
Quý Vân Lâm lúc này đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Lý Thụ Đường chủ động nhắc đến Dương Phàm, ở trong đó rốt cuộc ám chỉ cái gì? Về vấn đề sử dụng Dương Phàm, Quý Vân Lâm đúng là có suy nghĩ. Người thanh niên này rất giỏi, ở cục Chiêu thương, huyện Khai Phát, huyện Cao Tân đều làm đạt được công lớn. Nếu lưu tại Uyển Lăng, không đề bạt sử dụng là điều không thể, nhưng hào quang quá chói mắt, khó tránh khỏi gặp phải vấn đề gì đó. Hơn nữa Vĩ Huyền lúc đó không ai muốn xuống. Quý Vân Lâm đầu tiên định để đó, chờ Uyển Lăng ổn định mới tính. Nhưng sau đó nghĩ lại, quyết định cử Dương Phàm xuống. Quả thật Quý Vân Lâm rất mong chờ người thanh niên này giải quyết được vấn đề, hoặc là giải quyết được tình hình kinh tế ở Vĩ Huyền.
- Đồng chí Dương Phàm đúng là rất tài giỏi. Phái đồng chí ấy xuống Vĩ Huyền, chính quyền đặt rất nhiều kỳ vọng.
Quý Vân Lâm không dám tỏ thái độ lung tung, nhưng vẫn là tán thành Dương Phàm.
Lý Thụ Đường đầy khí phách vung tay lên nói:
- Đối với công tác của đồng chí Dương Phàm, chúng ta cần phải quan tâm, chúng ta phải hết toàn lực giúp đồng chí Dương Phàm một hoàn cảnh để phát huy. Theo tôi thấy đồng chí Dương Phàm lúc này có rất nhiều người có ý kiến. Lúc cần thiết chính quyền phải tỏ rõ thái độ. Ổn định, phát triển kinh tế là điều kiện quan trọng nhất hiện nay.
Giọng điệu của Lý Thụ Đường rất kiên quyết làm Quý Vân Lâm có chút giật mình. Tuy nhiên thái độ này không mâu thuẫn gì với thái độ của Quý Vân Lâm. Bây giờ Quý Vân Lâm có thể thông qua tài chính xây dựng cơ sở trồng dược liệu, làm tốt tình hình kinh tế Vĩ Huyền. Tốt xấu coi như giúp Y Đạt Hữu ***. Nhớ đến Y Đạt Hữu, trong lòng Quý Vân Lâm có chút không thoải mái. Người này đúng là thích công lao, cùng đám cán bộ Vĩ Huyền làm ra rất nhiều hoạt động, đúng là làm người ta đau đầu. Quan trọng chính là thái độ của Tề tỉnh trưởng (chủ tịch tỉnh), vẫn luôn tỏ thái độ ủng hộ Vĩ Huyền. Điều này khiến Quý Vân Lâm sợ ném chuột vỡ đồ.
Nghĩ đến đây, Quý Vân Lâm không khỏi có chút giật mình. Không phải thị ủy đang điều tra Y Đạt Hữu đó chữ? Nghĩ đến đây Quý Vân Lâm không tự chủ ngẩng đầu nhìn Lý Thụ Đường, phát hiện trên mặt hắn không có chút biểu cảm, lúc này mới an tâm một chút. Vĩ Huyền nhất định là có vấn đề. Nhưng mấu chốt đó là vấn đề lớn hay bé thì phải xem có coi trọng mặt tích cực và bên dưới có ai quấy rối không. Quý Vân Lâm đột nhiên cảm thấy cần phải liên lạc với Y Đạt Hữu. Nghĩ đến Y Đạt Hữu, Quý Vân Lâm lại cảm thấy bực mình. Bỏ đi, không cần biết hắn sống hay chết, cố hết sức giúp đỡ khi hắn bị đảng xử lý là được.
Ra khỏi phòng làm việc của Lý Thụ Đường, bước chân Quý Vân Lâm trở nên nặng nề một chút, Vĩ Huyền luôn là tâm bệnh. Y Đạt Hữu gần đây hay chạy đến tỉnh thành, chỉ hy vọng hắn có thể tự bảo vệ mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thấy Trầm Ninh và Tào Ny Ny ở phía sau hắn đi vào, Dương Phàm đầu ông ông, trừng mắt nhìn Trầm Ninh một cái. Thấy Trầm Ninh ra vẻ vô tội, Dương Phàm vội vàng thu vẻ hung ác, quay đầu cười nói với Tào Ny Ny:
- Sao em lại đến đây? Tào Ny Ny quay đầu nhìn Trầm Ninh và Lưu Thiết, thấy hai người này cười hắc hắc xoay người rời đi, Tào Ny Ny vẫn lo lắng đi lên, nhỏ giọng nói:
- Tìm một phòng, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Dương Phàm ngẩn ra, lúc này còn chưa phải giờ cơm, phòng trống chắc còn không ít, trên tầng này đều là các phòng chưa có khách. Dương Phàm tiện tay đẩy cửa một phòng, nói:
- Chỗ này đi.
Tào Ny Ny lấm la lấm lét quay đầu lại nhìn quanh, xác định không có ai mới lẻn vào.
- Em cho anh xem cái này.
Nói xong Tào Ny Ny lấy trong túi ra một tập tài liệu. Dương Phàm cầm lấy, phát hiện vẫn nóng, nghi hoặc nhìn Tào Ny Ny.
- Đừng nghĩ lung tung, em mới cóp trộm đó.
Tào Ny Ny giải thích như vậy, Dương Phàm cầm lấy nhìn không khỏi biến sắc, ngồi xuống ghế, châm thuốc hút, xem tài liệu.
Chưa đầy mười phút Dương Phàm đã xem xong tài liệu, ngẩng đầu nhìn Tào Ny Ny nói:
- Em từ đâu mà có được tài liệu này, đây đều chỉ là một ít suy luận, không có chứng cứ xác thực, không có tác dụng.
Tào Ny Ny lộ ra vẻ mặt xem thường của người trong nghề, khẽ cười, ngồi bên cạnh Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Tài liệu này có người giấu tên gửi cho bố em. Bố em giấu ở trong ngăn kéo bị em phát hiện. Em thấy là tài liệu liên quan đến Vĩ Huyền, liền coppy một phần mang đến cho anh. Em nói với anh, chuyện này nhất định sẽ lập án. Bố em cất tài liệu ở trong nhà cũng rất bí mật đó.
Nhìn vẻ đắc ý của Tào Ny Ny, Dương Phàm trong lòng nói có cô bé nằm vùng ở trong nhà, còn giữ bí mật cái rắm à. Dù nói như thế nào, Tào Ny Ny vẫn luôn hướng về mình. Điều này làm Dương Phàm rất đau đầu.
- Sao em biết anh về? Có phải tên phản đồ Trầm Ninh kia?
Dương Phàm làm trò nói một câu, nhét tài liệu vào túi hồ sơ, không có ý thu lại. Tào Ny Ny thấy Dương Phàm như không thèm để ý, không khỏi nóng nảy, nhỏ giọng nói:
- Sao anh không cất đi? Cái này có tác dụng rất lớn đối với anh đó.
Dương Phàm thấy cô gái này nói như vậy, cười khổ nói:
- Chuyện này không phải do anh quản. Em hiểu không? Tài liệu này em hủy đi, đừng để người khác thấy. Còn có em là cán bộ phòng cảnh sát chống tham nhũng, về sau không được làm mấy chuyện này.
- Người ta còn không phải vì anh sao?
Tào Ny Ny chu miệng ưỡn ưỡn người, trừng mắt nói:
- Không được làm khó Trầm Ninh. Em gọi điện dọa hắn, nói phòng cảnh sát chống tham nhũng muốn điều tra anh. Em đến báo tin cho anh, hắn còn tưởng thật.
Tào Ny Ny nói xong ra vẻ đắc ý. Dương Phàm lúc này mới hiểu được, lúc nãy Trầm Ninh đi vào lại có vẻ quái quái, giống như ngửi được tiếng gió gì đó. Thì ra là như vậy, xem ra Trầm Ninh bị dọa không nhẹ. Phòng cảnh sát chống tham nhũng tìm tới cửa? Tìm tới cửa có thể có chuyện tốt sao?
- Anh biết rồi, cũng không còn sớm, cùng ăn tối đi.
Dương Phàm đứng dậy.
Tào Ny Ny đang hưng phấn lập tức biến mất, cau mày chu miệng, trông giống một cô bé, nhỏ giọng than thở:
- Không được, bố em gần đây quản em rất chặt, hết giờ làm là phải về nhà, bắt phải ăn cơm tối ở nhà. Cũng không biết sao mẹ em lại giúp bố quản em.
Dương Phàm nghe xong rất muốn khen vợ chồng Tào Dĩnh Nguyên giỏi quản con, nhưng bề ngoài lại ra vẻ thật không ngờ:
- Như vậy à, vậy thì để lần sau.
Tào Ny Ny vội vàng cầm tài liệu rời đi, hủy như thế nào cũng không phải vấn đề Dương Phàm cần quan tâm, khách khí đưa ra khỏi cửa, lúc lên lầu đã thấy Lưu Thiết và Trầm Ninh đang thì thào gì đó với nhau, thấy Dương Phàm về lập tức im miệng. Nhìn hai thằng này, có thể đoán được bọn chúng đang có ý nghĩ xấu xa.
Quả nhiên Trầm Ninh đi tới, nhỏ giọng nói:
- Tào Ny Ny dọa tao phải không?
Dương Phàm trừng mắt nhìn hắn, gật đầu. Trầm Ninh không khỏi thở dài:
- Cô bé này từ lúc vào phòng chống tham nhũng, bản lĩnh dọa người đúng là rất giỏi. Lúc gọi điện đến là nghiêm túc, ai ngờ chẳng có chuyện gì.
Lưu Thiết lúc này cũng đi lên, nhỏ giọng nói:
- Dương Lão Đại, hai người ở bên trong gần nửa tiếng làm gì thế. Tào Ny Ny lúc đi ra quần áo thì chỉnh tề nhưng tóc hơi rối loạn. Tao thấy cô gái này không phải loại chuyên nghiệp, nửa giờ đã thu phục sao?
- Cầm thú.
Dương Phàm mắng một câu, trừng mắt khinh bỉ, giơ ngón giữa lên. Trầm Ninh ở bên cười ha hả, nói:
- Cầm thú vẫn tốt hơn không bằng cầm thú.
Lưu Thiết và Trầm Ninh cùng cười gian, chuyện này nhìn quá quen mắt. Ừ, ừ, lúc học cấp ba thằng nhãi Trầm Ninh kiếm được một kính viễn vọng của quân đội, hai thằng này đứng trước cửa sổ nhìn trộm gái.
Không có biện pháp với hai thằng này. Ngô Yến gọi điện tới.
- Dương Phàm, chị thấy tốt nhất nên cùng đi đón Hoàng tổng, như vậy cho thấy mình coi trọng tập đoàn Vĩnh Thái.
Ngô Yến suy nghĩ rất cẩn thận. Dương Phàm vừa nghe đã nói:
- Không cần, chị đến đây đi. Chúng ta ở dưới lầu chờ đã là rất nể mặt lão. Em nghĩ không nên quá coi trọng, coi trọng quá người ta lại được nước lấn tới, lên tận trời đó.
Ngô Yến vừa nghe không khỏi bực bội, nhỏ giọng nói:
- Như vậy được không? Bây giờ trong thị rất coi trọng. Bí thư, thị trưởng đều yêu cầu có chuyện gì cũng phải thông báo.
Dương Phàm cười giải thích:
- Chị không biết tình huống cụ thể rồi. Bây giờ em đang chiếm chủ động, hơn nữa đây là mời khách theo tư cách cá nhân, chị báo với lãnh đạo làm gì? Báo lên, em muốn tiền sửa đường cũng khó.
Ngô Yến là người phụ nữ khôn khéo, nhưng phụ nữ càng khôn khéo càng dễ đoán sai, vừa nghe lời này liền đoán đến một vạn dặm. Ngô Yến nhỏ giọng nói:
- Sao? Em nắm được nhược điểm của lão? Lão già này hay tự ái lắm đó, lại nói bên cạnh người ta có thư ký xinh đẹp. Em không được để Lưu Thiết làm xằng làm bậy đó.
Dương Phàm dở khóc dở cười, ho khan nói:
- Chị đừng đoán lung tung, chị mau đến đây đi.
Ngô Yến rất nhanh đã đến, vẻ mặt nghi hoặc. Dương Phàm không muốn nàng biết chuyện của Du Nhã Ny, liền giải thích:
- Tập đoàn Vĩnh Thái có ý với thị trường quân đội nhưng không có cửa, em giới thiệu cho họ hai ngươi. Bây giờ Hoàng Tử Vinh nợ em ân tình, em đang suy nghĩ làm thế nào để cắt thịt lão. Vĩ Huyền, nếu không phải vì lão thì em cũng không phải xuống. Món nợ này, quan hệ tốt hơn nữa cũng phải tính. Lại nói lão già này rất tham tài, háo sắc, không việc gì phải khách khí với lão.
Ngô Yến thấy Dương Phàm sắc hơn cả đao, có chút khẩn trương:
- Đừng làm bậy.
Dương Phàm thấy bốn phía vắng vẻ, vung tay vỗ lên bờ mông đầy đặn của Ngô Yến:
- Đàn ông làm việc, đàn bà ít bận tâm là hơn. Chị cứ an tâm làm chức cục trưởng của mình, có lẽ khi hai dự án kia đã xong, chị sẽ được phái xuống huyện làm thủ trưởng. Khi đó chị có quyền ra lệnh với dân chúng cả khu. Ở chỗ em, chị phải ngoan ngoãn, nghe lời mới có lợi.
Ngô Yến bị chiêu này của Dương Phàm làm cho đỏ mặt, sợ có người thấy, hoảng hốt ưỡn ẽo người:
- Đừng, để người khác thấy sẽ không tốt đối với em.
Dương Phàm lúc này mới buông tay, hừ một tiếng, ngồi dựa lưng vào ghế, sau đó quay đầu lại hét:
- Lưu Thiết, tao bảo mày đứng ngoài cửa canh giữ, có cần trả tiền công không.
Dương Phàm thực ra đã phát hiện Lưu Thiết và Trầm Ninh đang đứng ở một góc nhìn trộm. Hắn không ngại bọn họ, bởi vì cho bọn họ thấy mọi người đều được cột chung trên một sợi dây, là một tổ chức gắn kết với nhau.
Thấy hai người này biến mất, Ngô Yến vô lực dựa vào ghế, mắt ngập nước nhìn Dương Phàm, nhăn nhó nhỏ giọng nói:
- Em càng lúc càng xấu, cũng may nhân viên phục vụ của khách sạn không có ai ở đây.
Dương Phàm vỗ vỗ tay nói:
- Vẫn còn sớm, chị gọi Cát Ny và Lý Tình Tình đến đây, hai cô bé này uống được đó. Tối nay phải chuốc cho người của tập đoàn Vĩnh Thái say khướt, sau đó dần dần thu thập bọn họ.
Ngô Yến nghĩ nghĩ rồi nói:
- Không cần, cấp dưới của lão Hoàng đều được mời đi dự tiệc. Bên này chỉ có mình lão, hai chúng ta là đủ rồi.
Khi nói chuyện thì một chiếc xe dừng trước cửa khách sạn, Hoàng Tử Vinh đi xuống, đúng là chỉ có một mình.
Từ xa Hoàng Tử Vinh đã chắp tay chào, Dương Phàm đứng lên đi tới đón:
- Hoàng lão, xấu hổ quá, hôm nay mới có thời gian, mong ông thứ lỗi.
Hoàng Tử Vinh nhìn Dương Phàm ngoài cười nhưng trong không cười, liền đoán được trong lòng tiểu tử này cảnh sát chút đề phòng, nhất định là vì chuyện cơ sở trồng dược liệu. Mình dây dưa với chính quyền Uyển Lăng đúng là hơi quá.
- Ha ha ha. Anh bạn còn không biết. Tôi đã quyết định đầu tư hai mươi triệu làm vốn cho giai đoạn đầu xây dựng cơ sở trồng dược liệu. Thị trưởng Quý Vân Lâm cũng phối hợp, quyết định thêm vào mười triệu.
Còn tưởng rằng Dương Phàm nghe xong sẽ vui vẻ, không nghĩ Dương Phàm vẫn rất bình tĩnh nói:
- Hoàng lão, mấy ngày hôm nay tôi rất mệt, mấy chục triệu cũng không được mấy việc. Lần này đi xuống đó, đường giao thông giữa các xã với nhau đúng là làm người ta lo lắng. Huyện lại không có tài chính để làm, tôi thấy mà lo lắng. Mời.
Hoàng Tử Vinh biết lần này không thể toàn thân trở ra, nhưng không ngờ Dương Phàm lại trực tiếp như vậy, mới đến cửa đã lõa lồ như vậy. Chẳng qua có thể thấy Dương Phàm đúng là rất sốt ruột, nếu không sẽ không như vậy.
Đi theo Dương Phàm vào một gian phòng, Hoàng Tử Vinh vừa đi vừa nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào. Lẽ ra tiền không cần hắn bỏ ra, nhưng bây giờ có việc nhờ người, bỏ ra mấy chục triệu cũng không phải chuyện gì lớn. Hơn nữa sửa đường cũng có tác dụng với việc xây dựng cơ sở trồng dược liệu. Chỉ cần nắm được thị trường bệnh viện quân đội, như vậy xây dựng nhà máy ở Uyển Lăng là chuyện rất cấp bách. Nếu không cung không đủ cầu thì thôi rồi.
Suy nghĩ giữa lợi và hại, được và mất, Hoàng Tử Vinh cầm cốc trà mà nhân viên phục vụ mang lên, từ từ nói:
- Xây dựng cơ sở trồng dược liệu không thể không có một hoàn cảnh tốt. Tôi có một đề nghị, chính quyền Vĩ Huyền đưa ra một báo cáo, đề xuất kế hoạch sửa đường. Tập đoàn Vĩnh Thái bỏ ra một phần, chính quyền bỏ ra một phần, hai bên cùng có lợi.
Dương Phàm nghe xong không khỏi tức tối trong lòng, lão già này đúng là quá cẩn trọng. Nhưng sau đó cẩn thận suy nghĩ thì thấy lão nói cũng có lý. Chuyện gì cũng vậy, để lãnh đạo chiếm chút thành tích, làm chuyện gì cũng thuận lợi hơn. Nhưng tên chết tiệt Y Đạt Hữu kia không phải sửa đường để đạt thành tích sao? Dựa vào cái gì mà mình đi hót *** cho hắn?
Thấy Dương Phàm lộ vẻ bất bình, Hoàng Tử Vinh thầm lo lắng trong lòng, không phải chủ ý của mình làm thằng ranh này tức giận chứ?
- Lý bí thư, có chuyện tôi cần báo cáo với anh một chút.
Giọng Quý Vân Lâm vừa có vẻ cung kính, không có vẻ nịnh nọt. Hợp tác với nhau cân bằng là rất quan trọng. Điểm này Quý Vân Lâm hiểu rất rõ. Phía chính quyền đương nhiên là do lãnh đạo thị ủy nắm toàn cục, nhưng bản thân cũng có quyền chủ động.
Lý Thụ Đường mới tiễn Vương Thần và Tào Dĩnh Nguyên đi. Theo lời Tào Dĩnh Nguyên nói, mấy hôm trước hắn nhận được tài liệu tương tự, nhưng là giấu tên nên cần phải điều tra một chút. Lý Thụ Đường đang lo lắng chuyện ở Vĩ Huyền. Quý Vân Lâm xuất hiện làm Lý Thụ Đường thầm nói trong lòng, không phải hắn nghe được tiếng gió gì chứ? Quan hệ giữa Quý Vân Lâm và Y Đạt Hữu rất được, chuyện này khi chưa có chứng cứ xác thực, không nnee tiết lộ cho Quý Vân Lâm biết. Mặc dù phải tôn trọng đối phương, nhưng vấn đề này quá nhạy cảm.
Hai người đều có suy nghĩ riêng, Lý Thụ Đường cố biểu hiện bình tĩnh, bỏ kính xuống nói:
- Quý thị trưởng, có chuyện mọi người cùng bàn bạc là được mà.
- Là như thế này, nghĩ đến chuyện vấn đề làm cho tập đoàn Vĩnh Thái nhanh chóng quyết định đầu tư ở Uyển Lăng chúng ta, vì đẩy nhanh tốc độ xây dựng cơ sở trồng dược liệu, tôi đã có ý với chủ tịch Hoàng Tử Vinh, chính quyền sẽ suy nghĩ đầu tư thêm tài chính vào cơ sở trồng dược liệu, tổng cộng hai mươi triệu.
Quý Vân Lâm quyết định đầu tiên là đảo lại thứ tự, như vậy có thể xem được thái độ của Lý Thụ Đường, hai là có thể ra vẻ chính quyền quyết đoán.
Lý Thụ Đường hơi kinh ngạc một chút, trong lòng quả thật có chút giật mình vì sự quyết đoán của Quý Vân Lâm, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Phát triển kinh tế Uyển Lăng là trách nhiệm của chính quyền. Quý thị trưởng có thể điều chỉnh kịp thời, làm hai tập đoàn lớn quyết định đầu tư vào Uyển Lăng, khí phách này làm mọi người rất khâm phục. Ở vấn đề này, thị ủy quyết định ủng hộ chính quyền vô điều kiện.
Quý Vân Lâm thật ra không nghĩ đến Lý Thụ Đường lại đáp ứng thẳng thắn như vậy, trong giọng lại còn có ý khen ngơi. Điều này làm Quý Vân Lâm thầm may mắn. Lý Thụ Đường là bí thư thị ủy, không cần phải chuyện gì cũng đích thân có chỉ thị, chỉ cần thông báo một tiếng, Lý Thụ Đường bình thường sẽ không can thiệp.
- Lý bí thư quá khen, lão tiên sinh Hoàng Tử Vinh lúc ấy cũng tỏ thái độ đồng ý đầu tư hai mươi triệu, tăng tốc độ xây dựng cơ sở trồng dược liệu. Thái độ này làm cho người ta vui mừng. Thời gian trước chính quyền vốn lo lắng tập đoàn Vĩnh Thái dao động, bây giờ đã được khẳng định sẽ đầu tư vào. Ngoài ra, đàm phán với điện tử Hòa Tinh đã chấm dứt, lúc trước nói giai đoạn đầu sẽ đầu tư ba mươi triệu, giờ tăng lên sáu mươi triệu. Cuộc đàm phán cuối cùng với tập đoàn Vĩnh Thái chưa xác định, có lẽ tiền đầu tư không ít hơn năm mươi triệu.
Quý Vân Lâm chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái hơn, ưỡn thẳng lưng, nhìn xem phản ứng của Lý Thụ Đường, trong lòng quả thực có chút đắc ý.
Lý Thụ Đường khá hài lòng với kết quả này. Cũng rất hài lòng với thái độ của Quý Vân Lâm. Hai người mới đầu âm thầm đấu đá, sau này là thỏa hiệp, đến bây giờ càng thêm có ý hợp sức. Nguyên nhân là do cả hai đều muốn làm nên thành tích, lại rất giỏi nắm giữ người và thái độ làm người. Lý Thụ Đường lúc còn làm người đứng đầu chính quyền Đức Quang, đã làm cho kinh tế phát triển rất tốt. Kinh tế một nơi tốt hay xấu có quan hệ rất lớn đến trình độ, năng lực của quan chức địa phương. Tỉnh điều Lý Thụ Đường đến Uyển Lăng, không chỉ là coi trọng về khả năng điều hành kinh tế của Lý Thụ Đường. Hơn nữa Lý Thụ Đường coi trọng phát triển kinh tế, có thể dễ dàng ủng hộ chính quyền về mặt này.
Hai tập đoàn gần như đã xác định đầu tư ở Uyển Lăng, điều này làm Lý Thụ Đường không thể không nghĩ đến Dương Phàm. Biết rõ mình bị điều xuống Vĩ Huyền đang rất rối ren, trước khi đi còn không quên làm xong công việc cuối cùng, hơn nữa còn không chủ động kể công. Người thanh niên không kiêu ngạo, không xu nịnh, có năng lực xuất sắc như thế, không hổ là đồ đệ của giáo sư kinh tế học đứng đầu quốc gia.
- Hai hạng mục đầu tư này đã xác định, chúng ta không thể quên đồng chí luôn luôn lặng lẽ hoàn thành công việc mà không cần công lao.
Lý Thụ Đường cảm khái nói. Quý Vân Lâm đương nhiên biết hắn đang ám chỉ Dương Phàm, rất phối hợp trả lời:
- Hoàng chủ tịch vừa xuống sân bay đã hỏi tôi về Dương Phàm. Nói ra một câu làm tôi giật mình. Hoàng chủ tịch nói Dương Phàm đã giúp mình giải quyết một chuyện rất phiền toái, đây là nguyên nhân khiến Hoàng chủ tịch mau chóng đầu tư vào Uyển Lăng. Lúc ấy Hoàng chủ tịch còn cảm khái nói một câu, Uyển Lăng có quan chức luôn lo lắng, hết lòng vì công việc như vậy, không đầu tư vào Uyển Lăng thì đó sẽ là sai lầm của tập đoàn Vĩnh Thái. Trọng tâm phát triển mấy năm tới của tập đoàn Vĩnh Thái chính lần chuyển dần xuống Trung Nam, trong tỉnh Giang Nam chúng ta có không ít địa phương cũng đang chú ý đến tập đoàn Vĩnh Thái.
Lý Thụ Đường nghe xong cười ha hả, nhỏ giọng nói:
- Anh còn chưa biết. Sáng hôm nay tôi làm người nghe thị trưởng Đức Quang oán giận, nói chúng ta không mất mấy hôm đã kéo tập đoàn Vĩnh Thái và điện tử Hòa Tinh mà chính quyền Đức Quang đã nhìn chằm chằm gần nửa năm qua.
Quý Vân Lâm lúc này đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Lý Thụ Đường chủ động nhắc đến Dương Phàm, ở trong đó rốt cuộc ám chỉ cái gì? Về vấn đề sử dụng Dương Phàm, Quý Vân Lâm đúng là có suy nghĩ. Người thanh niên này rất giỏi, ở cục Chiêu thương, huyện Khai Phát, huyện Cao Tân đều làm đạt được công lớn. Nếu lưu tại Uyển Lăng, không đề bạt sử dụng là điều không thể, nhưng hào quang quá chói mắt, khó tránh khỏi gặp phải vấn đề gì đó. Hơn nữa Vĩ Huyền lúc đó không ai muốn xuống. Quý Vân Lâm đầu tiên định để đó, chờ Uyển Lăng ổn định mới tính. Nhưng sau đó nghĩ lại, quyết định cử Dương Phàm xuống. Quả thật Quý Vân Lâm rất mong chờ người thanh niên này giải quyết được vấn đề, hoặc là giải quyết được tình hình kinh tế ở Vĩ Huyền.
- Đồng chí Dương Phàm đúng là rất tài giỏi. Phái đồng chí ấy xuống Vĩ Huyền, chính quyền đặt rất nhiều kỳ vọng.
Quý Vân Lâm không dám tỏ thái độ lung tung, nhưng vẫn là tán thành Dương Phàm.
Lý Thụ Đường đầy khí phách vung tay lên nói:
- Đối với công tác của đồng chí Dương Phàm, chúng ta cần phải quan tâm, chúng ta phải hết toàn lực giúp đồng chí Dương Phàm một hoàn cảnh để phát huy. Theo tôi thấy đồng chí Dương Phàm lúc này có rất nhiều người có ý kiến. Lúc cần thiết chính quyền phải tỏ rõ thái độ. Ổn định, phát triển kinh tế là điều kiện quan trọng nhất hiện nay.
Giọng điệu của Lý Thụ Đường rất kiên quyết làm Quý Vân Lâm có chút giật mình. Tuy nhiên thái độ này không mâu thuẫn gì với thái độ của Quý Vân Lâm. Bây giờ Quý Vân Lâm có thể thông qua tài chính xây dựng cơ sở trồng dược liệu, làm tốt tình hình kinh tế Vĩ Huyền. Tốt xấu coi như giúp Y Đạt Hữu ***. Nhớ đến Y Đạt Hữu, trong lòng Quý Vân Lâm có chút không thoải mái. Người này đúng là thích công lao, cùng đám cán bộ Vĩ Huyền làm ra rất nhiều hoạt động, đúng là làm người ta đau đầu. Quan trọng chính là thái độ của Tề tỉnh trưởng (chủ tịch tỉnh), vẫn luôn tỏ thái độ ủng hộ Vĩ Huyền. Điều này khiến Quý Vân Lâm sợ ném chuột vỡ đồ.
Nghĩ đến đây, Quý Vân Lâm không khỏi có chút giật mình. Không phải thị ủy đang điều tra Y Đạt Hữu đó chữ? Nghĩ đến đây Quý Vân Lâm không tự chủ ngẩng đầu nhìn Lý Thụ Đường, phát hiện trên mặt hắn không có chút biểu cảm, lúc này mới an tâm một chút. Vĩ Huyền nhất định là có vấn đề. Nhưng mấu chốt đó là vấn đề lớn hay bé thì phải xem có coi trọng mặt tích cực và bên dưới có ai quấy rối không. Quý Vân Lâm đột nhiên cảm thấy cần phải liên lạc với Y Đạt Hữu. Nghĩ đến Y Đạt Hữu, Quý Vân Lâm lại cảm thấy bực mình. Bỏ đi, không cần biết hắn sống hay chết, cố hết sức giúp đỡ khi hắn bị đảng xử lý là được.
Ra khỏi phòng làm việc của Lý Thụ Đường, bước chân Quý Vân Lâm trở nên nặng nề một chút, Vĩ Huyền luôn là tâm bệnh. Y Đạt Hữu gần đây hay chạy đến tỉnh thành, chỉ hy vọng hắn có thể tự bảo vệ mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thấy Trầm Ninh và Tào Ny Ny ở phía sau hắn đi vào, Dương Phàm đầu ông ông, trừng mắt nhìn Trầm Ninh một cái. Thấy Trầm Ninh ra vẻ vô tội, Dương Phàm vội vàng thu vẻ hung ác, quay đầu cười nói với Tào Ny Ny:
- Sao em lại đến đây? Tào Ny Ny quay đầu nhìn Trầm Ninh và Lưu Thiết, thấy hai người này cười hắc hắc xoay người rời đi, Tào Ny Ny vẫn lo lắng đi lên, nhỏ giọng nói:
- Tìm một phòng, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Dương Phàm ngẩn ra, lúc này còn chưa phải giờ cơm, phòng trống chắc còn không ít, trên tầng này đều là các phòng chưa có khách. Dương Phàm tiện tay đẩy cửa một phòng, nói:
- Chỗ này đi.
Tào Ny Ny lấm la lấm lét quay đầu lại nhìn quanh, xác định không có ai mới lẻn vào.
- Em cho anh xem cái này.
Nói xong Tào Ny Ny lấy trong túi ra một tập tài liệu. Dương Phàm cầm lấy, phát hiện vẫn nóng, nghi hoặc nhìn Tào Ny Ny.
- Đừng nghĩ lung tung, em mới cóp trộm đó.
Tào Ny Ny giải thích như vậy, Dương Phàm cầm lấy nhìn không khỏi biến sắc, ngồi xuống ghế, châm thuốc hút, xem tài liệu.
Chưa đầy mười phút Dương Phàm đã xem xong tài liệu, ngẩng đầu nhìn Tào Ny Ny nói:
- Em từ đâu mà có được tài liệu này, đây đều chỉ là một ít suy luận, không có chứng cứ xác thực, không có tác dụng.
Tào Ny Ny lộ ra vẻ mặt xem thường của người trong nghề, khẽ cười, ngồi bên cạnh Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Tài liệu này có người giấu tên gửi cho bố em. Bố em giấu ở trong ngăn kéo bị em phát hiện. Em thấy là tài liệu liên quan đến Vĩ Huyền, liền coppy một phần mang đến cho anh. Em nói với anh, chuyện này nhất định sẽ lập án. Bố em cất tài liệu ở trong nhà cũng rất bí mật đó.
Nhìn vẻ đắc ý của Tào Ny Ny, Dương Phàm trong lòng nói có cô bé nằm vùng ở trong nhà, còn giữ bí mật cái rắm à. Dù nói như thế nào, Tào Ny Ny vẫn luôn hướng về mình. Điều này làm Dương Phàm rất đau đầu.
- Sao em biết anh về? Có phải tên phản đồ Trầm Ninh kia?
Dương Phàm làm trò nói một câu, nhét tài liệu vào túi hồ sơ, không có ý thu lại. Tào Ny Ny thấy Dương Phàm như không thèm để ý, không khỏi nóng nảy, nhỏ giọng nói:
- Sao anh không cất đi? Cái này có tác dụng rất lớn đối với anh đó.
Dương Phàm thấy cô gái này nói như vậy, cười khổ nói:
- Chuyện này không phải do anh quản. Em hiểu không? Tài liệu này em hủy đi, đừng để người khác thấy. Còn có em là cán bộ phòng cảnh sát chống tham nhũng, về sau không được làm mấy chuyện này.
- Người ta còn không phải vì anh sao?
Tào Ny Ny chu miệng ưỡn ưỡn người, trừng mắt nói:
- Không được làm khó Trầm Ninh. Em gọi điện dọa hắn, nói phòng cảnh sát chống tham nhũng muốn điều tra anh. Em đến báo tin cho anh, hắn còn tưởng thật.
Tào Ny Ny nói xong ra vẻ đắc ý. Dương Phàm lúc này mới hiểu được, lúc nãy Trầm Ninh đi vào lại có vẻ quái quái, giống như ngửi được tiếng gió gì đó. Thì ra là như vậy, xem ra Trầm Ninh bị dọa không nhẹ. Phòng cảnh sát chống tham nhũng tìm tới cửa? Tìm tới cửa có thể có chuyện tốt sao?
- Anh biết rồi, cũng không còn sớm, cùng ăn tối đi.
Dương Phàm đứng dậy.
Tào Ny Ny đang hưng phấn lập tức biến mất, cau mày chu miệng, trông giống một cô bé, nhỏ giọng than thở:
- Không được, bố em gần đây quản em rất chặt, hết giờ làm là phải về nhà, bắt phải ăn cơm tối ở nhà. Cũng không biết sao mẹ em lại giúp bố quản em.
Dương Phàm nghe xong rất muốn khen vợ chồng Tào Dĩnh Nguyên giỏi quản con, nhưng bề ngoài lại ra vẻ thật không ngờ:
- Như vậy à, vậy thì để lần sau.
Tào Ny Ny vội vàng cầm tài liệu rời đi, hủy như thế nào cũng không phải vấn đề Dương Phàm cần quan tâm, khách khí đưa ra khỏi cửa, lúc lên lầu đã thấy Lưu Thiết và Trầm Ninh đang thì thào gì đó với nhau, thấy Dương Phàm về lập tức im miệng. Nhìn hai thằng này, có thể đoán được bọn chúng đang có ý nghĩ xấu xa.
Quả nhiên Trầm Ninh đi tới, nhỏ giọng nói:
- Tào Ny Ny dọa tao phải không?
Dương Phàm trừng mắt nhìn hắn, gật đầu. Trầm Ninh không khỏi thở dài:
- Cô bé này từ lúc vào phòng chống tham nhũng, bản lĩnh dọa người đúng là rất giỏi. Lúc gọi điện đến là nghiêm túc, ai ngờ chẳng có chuyện gì.
Lưu Thiết lúc này cũng đi lên, nhỏ giọng nói:
- Dương Lão Đại, hai người ở bên trong gần nửa tiếng làm gì thế. Tào Ny Ny lúc đi ra quần áo thì chỉnh tề nhưng tóc hơi rối loạn. Tao thấy cô gái này không phải loại chuyên nghiệp, nửa giờ đã thu phục sao?
- Cầm thú.
Dương Phàm mắng một câu, trừng mắt khinh bỉ, giơ ngón giữa lên. Trầm Ninh ở bên cười ha hả, nói:
- Cầm thú vẫn tốt hơn không bằng cầm thú.
Lưu Thiết và Trầm Ninh cùng cười gian, chuyện này nhìn quá quen mắt. Ừ, ừ, lúc học cấp ba thằng nhãi Trầm Ninh kiếm được một kính viễn vọng của quân đội, hai thằng này đứng trước cửa sổ nhìn trộm gái.
Không có biện pháp với hai thằng này. Ngô Yến gọi điện tới.
- Dương Phàm, chị thấy tốt nhất nên cùng đi đón Hoàng tổng, như vậy cho thấy mình coi trọng tập đoàn Vĩnh Thái.
Ngô Yến suy nghĩ rất cẩn thận. Dương Phàm vừa nghe đã nói:
- Không cần, chị đến đây đi. Chúng ta ở dưới lầu chờ đã là rất nể mặt lão. Em nghĩ không nên quá coi trọng, coi trọng quá người ta lại được nước lấn tới, lên tận trời đó.
Ngô Yến vừa nghe không khỏi bực bội, nhỏ giọng nói:
- Như vậy được không? Bây giờ trong thị rất coi trọng. Bí thư, thị trưởng đều yêu cầu có chuyện gì cũng phải thông báo.
Dương Phàm cười giải thích:
- Chị không biết tình huống cụ thể rồi. Bây giờ em đang chiếm chủ động, hơn nữa đây là mời khách theo tư cách cá nhân, chị báo với lãnh đạo làm gì? Báo lên, em muốn tiền sửa đường cũng khó.
Ngô Yến là người phụ nữ khôn khéo, nhưng phụ nữ càng khôn khéo càng dễ đoán sai, vừa nghe lời này liền đoán đến một vạn dặm. Ngô Yến nhỏ giọng nói:
- Sao? Em nắm được nhược điểm của lão? Lão già này hay tự ái lắm đó, lại nói bên cạnh người ta có thư ký xinh đẹp. Em không được để Lưu Thiết làm xằng làm bậy đó.
Dương Phàm dở khóc dở cười, ho khan nói:
- Chị đừng đoán lung tung, chị mau đến đây đi.
Ngô Yến rất nhanh đã đến, vẻ mặt nghi hoặc. Dương Phàm không muốn nàng biết chuyện của Du Nhã Ny, liền giải thích:
- Tập đoàn Vĩnh Thái có ý với thị trường quân đội nhưng không có cửa, em giới thiệu cho họ hai ngươi. Bây giờ Hoàng Tử Vinh nợ em ân tình, em đang suy nghĩ làm thế nào để cắt thịt lão. Vĩ Huyền, nếu không phải vì lão thì em cũng không phải xuống. Món nợ này, quan hệ tốt hơn nữa cũng phải tính. Lại nói lão già này rất tham tài, háo sắc, không việc gì phải khách khí với lão.
Ngô Yến thấy Dương Phàm sắc hơn cả đao, có chút khẩn trương:
- Đừng làm bậy.
Dương Phàm thấy bốn phía vắng vẻ, vung tay vỗ lên bờ mông đầy đặn của Ngô Yến:
- Đàn ông làm việc, đàn bà ít bận tâm là hơn. Chị cứ an tâm làm chức cục trưởng của mình, có lẽ khi hai dự án kia đã xong, chị sẽ được phái xuống huyện làm thủ trưởng. Khi đó chị có quyền ra lệnh với dân chúng cả khu. Ở chỗ em, chị phải ngoan ngoãn, nghe lời mới có lợi.
Ngô Yến bị chiêu này của Dương Phàm làm cho đỏ mặt, sợ có người thấy, hoảng hốt ưỡn ẽo người:
- Đừng, để người khác thấy sẽ không tốt đối với em.
Dương Phàm lúc này mới buông tay, hừ một tiếng, ngồi dựa lưng vào ghế, sau đó quay đầu lại hét:
- Lưu Thiết, tao bảo mày đứng ngoài cửa canh giữ, có cần trả tiền công không.
Dương Phàm thực ra đã phát hiện Lưu Thiết và Trầm Ninh đang đứng ở một góc nhìn trộm. Hắn không ngại bọn họ, bởi vì cho bọn họ thấy mọi người đều được cột chung trên một sợi dây, là một tổ chức gắn kết với nhau.
Thấy hai người này biến mất, Ngô Yến vô lực dựa vào ghế, mắt ngập nước nhìn Dương Phàm, nhăn nhó nhỏ giọng nói:
- Em càng lúc càng xấu, cũng may nhân viên phục vụ của khách sạn không có ai ở đây.
Dương Phàm vỗ vỗ tay nói:
- Vẫn còn sớm, chị gọi Cát Ny và Lý Tình Tình đến đây, hai cô bé này uống được đó. Tối nay phải chuốc cho người của tập đoàn Vĩnh Thái say khướt, sau đó dần dần thu thập bọn họ.
Ngô Yến nghĩ nghĩ rồi nói:
- Không cần, cấp dưới của lão Hoàng đều được mời đi dự tiệc. Bên này chỉ có mình lão, hai chúng ta là đủ rồi.
Khi nói chuyện thì một chiếc xe dừng trước cửa khách sạn, Hoàng Tử Vinh đi xuống, đúng là chỉ có một mình.
Từ xa Hoàng Tử Vinh đã chắp tay chào, Dương Phàm đứng lên đi tới đón:
- Hoàng lão, xấu hổ quá, hôm nay mới có thời gian, mong ông thứ lỗi.
Hoàng Tử Vinh nhìn Dương Phàm ngoài cười nhưng trong không cười, liền đoán được trong lòng tiểu tử này cảnh sát chút đề phòng, nhất định là vì chuyện cơ sở trồng dược liệu. Mình dây dưa với chính quyền Uyển Lăng đúng là hơi quá.
- Ha ha ha. Anh bạn còn không biết. Tôi đã quyết định đầu tư hai mươi triệu làm vốn cho giai đoạn đầu xây dựng cơ sở trồng dược liệu. Thị trưởng Quý Vân Lâm cũng phối hợp, quyết định thêm vào mười triệu.
Còn tưởng rằng Dương Phàm nghe xong sẽ vui vẻ, không nghĩ Dương Phàm vẫn rất bình tĩnh nói:
- Hoàng lão, mấy ngày hôm nay tôi rất mệt, mấy chục triệu cũng không được mấy việc. Lần này đi xuống đó, đường giao thông giữa các xã với nhau đúng là làm người ta lo lắng. Huyện lại không có tài chính để làm, tôi thấy mà lo lắng. Mời.
Hoàng Tử Vinh biết lần này không thể toàn thân trở ra, nhưng không ngờ Dương Phàm lại trực tiếp như vậy, mới đến cửa đã lõa lồ như vậy. Chẳng qua có thể thấy Dương Phàm đúng là rất sốt ruột, nếu không sẽ không như vậy.
Đi theo Dương Phàm vào một gian phòng, Hoàng Tử Vinh vừa đi vừa nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào. Lẽ ra tiền không cần hắn bỏ ra, nhưng bây giờ có việc nhờ người, bỏ ra mấy chục triệu cũng không phải chuyện gì lớn. Hơn nữa sửa đường cũng có tác dụng với việc xây dựng cơ sở trồng dược liệu. Chỉ cần nắm được thị trường bệnh viện quân đội, như vậy xây dựng nhà máy ở Uyển Lăng là chuyện rất cấp bách. Nếu không cung không đủ cầu thì thôi rồi.
Suy nghĩ giữa lợi và hại, được và mất, Hoàng Tử Vinh cầm cốc trà mà nhân viên phục vụ mang lên, từ từ nói:
- Xây dựng cơ sở trồng dược liệu không thể không có một hoàn cảnh tốt. Tôi có một đề nghị, chính quyền Vĩ Huyền đưa ra một báo cáo, đề xuất kế hoạch sửa đường. Tập đoàn Vĩnh Thái bỏ ra một phần, chính quyền bỏ ra một phần, hai bên cùng có lợi.
Dương Phàm nghe xong không khỏi tức tối trong lòng, lão già này đúng là quá cẩn trọng. Nhưng sau đó cẩn thận suy nghĩ thì thấy lão nói cũng có lý. Chuyện gì cũng vậy, để lãnh đạo chiếm chút thành tích, làm chuyện gì cũng thuận lợi hơn. Nhưng tên chết tiệt Y Đạt Hữu kia không phải sửa đường để đạt thành tích sao? Dựa vào cái gì mà mình đi hót *** cho hắn?
Thấy Dương Phàm lộ vẻ bất bình, Hoàng Tử Vinh thầm lo lắng trong lòng, không phải chủ ý của mình làm thằng ranh này tức giận chứ?
Danh sách chương