Quý Vân Lâm mới vừa đến văn phòng, Chu Phàm liền vội vàng đi tới thông báo:
- Quý thị trưởng, bà Du Nhã Ny chủ tịch tập đoàn Hòa Tinh tự mình dẫn một đội xuống, tin tức này mới được Ngô cục trưởng cục Chiêu thương gọi điện thông báo.
Quý Vân Lâm nghe vậy liền mất hứng, cau mày nhỏ giọng nói:
- Ngô Yến là sao vậy? Chuyện lớn như vậy mà bây giờ mới thông báo? Sớm như vậy đã thông báo sao? Điện tử Hòa Tinh ở Uyển Lăng chúng ta, có ảnh hưởng rất lớn đến thương mại Uyển Lăng, cô ta có nghĩ đến không? Chu Phàm vẻ mặt khổ sở vội vàng giải thích:
- Ngô cục trưởng trước đó cũng không biết, sáng sớm nay cô ấy còn đang trên đường đi làm thì thư ký của Du chủ tịch gọi điện thông báo. Ngô cục trưởng tắt máy liền gọi cho tôi biết luôn.
Mặt Quý Vân Lâm lúc này mới dịu đi, trầm ngâm một chút nói:
- Chuyện này tôi lập tức báo với Lý bí thư. Anh thông báo với Ngô Yến, chuẩn bị tiếp đón cho chu đáo.
Nói xong, Quý Vân Lâm vội vàng đi đến chỗ Lý Thụ Đường. Lý Thụ Đường đang ở xem công văn ở trong phòng, ngoài cửa xuất hiện tiếng nói chuyện của Quý Vân Lâm và thư ký. Lý Thụ Đường hơi sửng sốt một chút, bỏ công văn trên tay xuống, đứng lên.
Quý Vân Lâm vào nói ra chuyện đó, Lý Thụ Đường nghiêm mặt nói:
- Bảo Ngô Yến lập tức liên hệ với điện tử Hòa Tinh để biết lúc nào Du chủ tịch tới. Vì tỏ vẻ sự coi trọng của chúng ta đối với tập đoàn điện tử Hòa Tinh, tôi đề nghị các đồng chí tự mình đến cao tốc nghênh đón, phải biết rằng khách như vậy bình thường chúng ta mời đều không được.
Lý Thụ Đường vừa mới nói xong, thư ký ngoài cửa đã tiến vào, nhỏ giọng nói:
- Lý bí thư, Quý thị trưởng, Chu Phàm đến báo. Quý thị trưởng mới ra khỏi phòng làm việc chưa lâu, Ngô cục trưởng cục Chiêu thương lại gọi điện tới báo chủ tịch Hoàng Tử Vinh tập đoàn Vĩnh Thái tự mình dẫn đoàn hơn ba mươi người, lúc một giờ sáng khởi hành từ sân bay Thâm thành, dự tính mười hai giờ năm mươi phút sẽ đến tỉnh thành.
Quý Vân Lâm vừa nghe không khỏi cười khổ nói:
- Mấy người kinh doanh này sao đều thích đột nhiên tập kích như vậy, cùng đến một lúc. Thái độ của tập đoàn Vĩnh Thái vẫn rất mập mờ, vấn đề cơ sở trồng dược liệu từ đầu đến cuối vẫn không chịu nhượng bộ, bắt chúng ta phải làm gì đó trước. Lần này Hoàng Tử Vinh đến không biết là trong đầu nghĩ gì nữa.
Lúc này tâm trạng Lý Thụ Đường rất tốt. Uyển Lăng vẫn không có công ty, tập đoàn lớn nào đầu tư vào. Bây giờ cùng một lúc hai chủ tịch tập đoàn đều tự mình dẫn đội tới, đúng là một dấu hiệu tốt với Lý Thụ Đường vừa lên nhận chức bí thư thị ủy.
- Đồng chí Vân Lâm, không nên nói như vậy. Người kinh doanh, thời gian chính là tiền. Bọn họ đền là người bận rộn, cách làm việc của bọn họ khác với chúng ta. Thị trường có chút biến hóa là lập tức phải có phản ứng.
Lý Thụ Đường tươi cười đầy mặt, nói rõ tâm trạng của hắn lúc này.
Quý Vân Lâm lúc này thể hiện rõ thái độ tôn trọng cấp trên, hơi suy nghĩ rồi nói:
- Lý bí thư, anh thấy hai chuyện này cùng đến, nên tiếp đón như thế nào để tỏ rõ sự chú trọng của Uyển Lăng đối với bọn họ?
Lý Thụ Đường nghiêm mặt, chắp tay sau lưng đi đi lại lại vài bước, sau đó ngẩng đầu nói với Quý Vân Lâm:
- Đồng chí Vân Lâm, anh xem như vậy có được không. Phía tập đoàn Vĩnh Thái, anh vất vả đi một chuyến đến tỉnh thành. Tôi đến đầu cao tốc đón tập đoàn điện tử Hòa Tinh. Ngoài ra anh để đồng chí Y Đạt Hữu đôn đốc cục Chiêu thương một chút, làm cẩn thận công tác tiếp đón. Tóm lại nhất định phải lưu lại ấn tượng thật tốt cho hai đoàn đại biểu.
Lý Thụ Đường nói với giọng thương lượng, Quý Vân Lâm là cấp dưới cũng tỏ vẻ phối hợp:
- Cứ theo ý bí thư, anh xem còn chỉ thị gì không?
Thái độ này của Quý Vân Lâm làm Lý Thụ Đường rất hài lòng. Nói như thế nào nhỉ? Hai người đều muốn làm ra thành tích. Cùng chung ích lợi, chống phá nhau thì mọi người không tốt đẹp gì. Điểm này hai người đều hiểu rõ, đây là nguyên nhân mà cục diện chính trị Uyển Lăng chỉ trong thời gian ngắn đã khôi phục bình thường. Còn có một việc đó là hai người đều là người nghiêm túc, là người vì công việc, không có tính cách ăn không nói có.
Lý Thụ Đường suy nghĩ một chút rồi nói:
- Để văn phòng thị ủy và văn phòng chính quyền đều hoạt động. Hai đoàn đến cùng một ngày, cục Chiêu thương sẽ rất bận. Ngoài ra, bảo các đồng chí khu Khai Phát và khu Cao Tân chủ động liên hệ với cục Chiêu thương, xem có gì cần phối hợp, phải chuẩn bị kỹ. Việc này mà giao hết cho mấy người cục Chiêu thương, đồng chí Ngô Yến không mệt chết mới là lạ.
Quý Vân Lâm nghe xong, hơi giật mình trong lòng, chẳng lẽ nói Ngô Yến....? Mới chỉ là đoán, Quý Vân Lâm cũng không nghĩ thêm, vội vàng cười nói:
- Lý bí thư đúng là quan tâm đến các đồng chí bên dưới.
Quý Vân Lâm nói như vậy nhưng Lý Thụ Đường không hề có chút biểu hiện gì, thản nhiên tiếp nhận lời nói nịnh nọt này, cười nói:
- Các đồng chí có thể làm được việc, chúng ta là cấp trên đều phải trân trọng.
Có ý gì? Nhắc nhở? Ám chỉ? Quý Vân Lâm nhất thời không thể hiểu.
Lời Dương Phàm mềm nhũn như Thái Cực thủ làm Hồng Thành Cương không có biện pháp gì. Hồng Thành Cương đã sớm có tâm lý chuẩn bị cho tình hình này, khẽ thở dài một tiếng, cũng không có ý buông tha, còn nhiều thời gian mà.
Dù nói như thế nào, lời Dương Phàm đều đường đường chính chính. Lãnh đạo thị ủy coi trọng, vấn đề cơ sở trồng dược liệu không thể kéo dài. Chuyện này triển khai như thế nào, là khu trưởng, Hồng Thành Cương đương nhiên có trách nhiệm.
- Tập đoàn Vĩnh Thái nhìn trúng Vĩ Huyền, đó là vì điều kiện địa lý và sinh thái phù hợp với dược liệu sinh trưởng. Kế hoạch cụ thể tôi phải đưa ra đề xuất Vĩnh Thái đến tiến hành khảo sát, như vậy mới có thể đưa ra một phương án cụ thể với các cán bộ bên dưới.
Dương Phàm không phải thần, nếu muốn làm chuyện này nhất định phải phối hợp với cán bộ địa phương.
Hồng Thành Cương đương nhiên hiểu được ý của Dương Phàm. Đồng thời cũng cảm thấy vui mừng vì phong cách làm việc kiên định của Dương Phàm. Khu trước đây không phải không muốn gieo trồng cây công nghiệp trên quy mô lớn, kết quả là như thế nào?
- Thái độ này của Dương khu trưởng rất tốt. Vấn đề cơ sở trồng dược liệu rất quan trọng, nhưng là phó khu trưởng phụ trách kinh tế, đồng chí vẫn phải chiếu cố các công việc khác.
Lời nói của Hồng Thành Cương có ẩn ý, Dương Phàm tự nhiên nghe ra, gật đầu nói:
- Công việc của mình, tôi tự nhiên sẽ chú ý. Hồng khu trưởng nhiều việc, tôi không quấy rầy. Cái này về sẽ bảo Vương chủ nhiệm văn phòng chính quyền dẫn tôi xuống dưới khảo sát chút.
Sau khi nói ra suy nghĩ của mình, Dương Phàm lại ra vẻ né tránh, Hồng Thành Cương có chút không hài lòng với cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Đối với việc Dương Phàm chỉ lo bản thân, không có ý gật đầu làm bừa. Hồng Thành Cương cũng hiểu, Dương Phàm mới đến nhất định phải làm việc cẩn thận.
Lúc đưa Dương Phàm ra cửa, Hồng Thành Cương do dự một chút rồi nói:
- Đi xuống một chuyến là đúng, nhưng đừng dễ dàng hứa hẹn.
Lời nói này làm Dương Phàm ngẩn ra, quay đầu lại có chút kinh ngạc nhìn Hồng Thành Cương, khẽ gật đầu cảm kích, cười nói:
- Cảm ơn.
Đi ra ngoài, Dương Phàm không khỏi suy nghĩ trong lòng. Hồng Thành Cương này hình như lúc trước mình đoán hơi lạ một chút. Trầm Minh nói Vĩ Huyền là một khối, nhưng hình như Hồng Thành Cương không thuộc về một khối này. Từ lúc vào Vĩ Huyền đến giờ đã là một ngày, Hồng Thành Cương hình như luôn cố tình ám chỉ điều gì đó với mình.
Trong lòng có chuyện, Dương Phàm đi không nhìn đường, đột nhiên cảm thấy trước mặt có người xuất hiện, theo bản năng dừng lại.
- Ai đó, sao lại đi đứng như vậy, đi mà không nhìn đường?
Một giọng nói nữ trẻ tuổi, rất có khí thế chắp tay sau lừng, trừng mắt nhìn Dương Phàm, nói.
Giọng điệu gì vậy? Dương Phàm nghe xong không khỏi mất hứng. Không phải không chạm vào nhau sao?
- Rất xin lỗi. Tôi suy nghĩ nên thất thần.
Dương Phàm không muốn dây dưa, gật đầu đi ra phía cửa. Cô gái phía trước đưa tay ra ngăn Dương Phàm lại nói:
- Đừng có gấp, anh ở phòng nào? Tôi chưa từng thấy anh?
Cách ăn mặc của Dương Phàm lúc này cũng không giống lãnh đạo. Một người thanh niên lưng đeo cặp máy tính, đi rất vội vàng. Cô gái này có lẽ nghĩ Dương Phàm là người làm của khách sạn.
- Đây là khách sạn? Hay là công ty?
Dương Phàm cảm thấy buồn cười, giọng điệu không khỏi có chút cứng rắn.
Cô gái bị hỏi ngây ra, nhất thời không nói gì, trừng mắt nhìn Dương Phàm. Dương Phàm cúi đầu đi về phía trước, mới đi được mấy bước thì cô gái phía sau đã hét lên:
- Anh đứng lại.
Dương Phàm tức giận, quay đầu hung tợn nhìn một cái, trong mắt đầy vẻ cáu kỉnh và tức giận:
- Sao?
Cô gái bị dọa đến rụt cổ lại, đưa tay ra chỉ vào đũng quần Dương Phàm:
- Nơi đó, chim nhỏ muốn bay ra.
Nói xong mặt đỏ ửng, xoay người chạy vội.
Dương Phàm lập tức có chút xấu hổ, cười tự giễu, kéo khóa quần. Sau chuyện này Dương Phàm chẳng còn tâm trạng mà nghĩ, đi ra ngoài. Vừa ra ngoài liền thấy cô gái đứng ở đại sảnh, ra vẻ "ta rất vội"
Dương Phàm có ý muốn xin lỗi một chút, nhưng nghĩ lại lại thôi. Lái xe Tiểu Vương và Vương Vĩ Tân đang ngồi chở ở đại sảnh, thấy Dương Phàm ra. Vương Vĩ Tân liền đi tới nói:
- Dương khu trưởng.
Dương Phàm không nghĩ tới Vương Vĩ Tân đợi mình ở đây, đang nghĩ xem liên lạc với hắn thế nào, vậy mà hắn đã chủ động tìm đến.
- Vương chủ nhiệm, tôi cũng đang định tìm anh.
Bắt tay, Dương Phàm cười nói. Vương Vĩ Tân lấy một cuốn sổ nhỏ có đóng dấu đỏ đưa tới:
- Đây là số điện thoại của các đồng chí lãnh đạo khu, tôi đưa anh một quyển. Dương khu trưởng có gì cần sai?
Quan lớn một cấp đè chết người. Từ vẻ cung kính của Vương Vĩ Tân, Dương Phàm hiểu rõ điều này. Chủ nhiệm văn phòng, ở chính quyền chỉ là một quản gia, bình thường cũng rất nhiều việc. Dương Phàm có ý bảo hắn xuống nông thôn, nghĩ lại lại bỏ qua, cười cười, nói với giọng thương lượng:
- Chuyện là như thế này, tôi định xuống nông thôn một chuyến, nghiên cứu cho việc cơ sở trồng dược liệu. Anh thấy đó, tôi mới đến nên không quen thuộc tình huống. Vương chủ nhiệm có thể bố trí một đồng chí đi cùng tôi không?
Vương Vĩ Tân thấy là việc này, lập tức nở nụ cười dè dặt, hơi tự hỏi một chút rồi nói:
- Chuyện này tôi sẽ đi cùng Dương khu trưởng.
Lúc Vương Vĩ Tân nói, vẻ mặt có chút cổ quáy, Dương Phàm nhìn lướt qua rồi gật đầu nói:
- Vậy cầu còn không được. Ha ha, tôi là khách sẽ nghe chủ, tất cả theo Vương chủ nhiệm bố trí.
Vương Vĩ Tân không khỏi cảm khái nói:
- Dương khu trưởng còn trẻ, vậy mà không ra vẻ, thật đáng quý.
Đây coi như một lời nịnh không lớn không nhỏ. Dương Phàm nghe xong không khỏi cười khổ Trưởng lão. Cô bé kia cũng tiến lên, tò mò đánh giá Dương Phàm một phen, rồi nói:
- Anh chính là Dương Phàm phó khu trưởng mới tới. Trông rất đẹp trai, nghe nói anh gan to lắm nhỉ. Không ngờ lại đánh thư ký ở tòa nhà thị ủy.
Cô gái này nói đúng là có chút lỗ mãng. Dương Phàm có chút kinh ngạc nghĩ cô gái này là cố ý, hay là tính cách vốn như vậy? Cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại ăn nói thế?
Nhưng có một điểm ngạc nhiên, Vương Vĩ Tân khá khách khí với cô gái này, cười nói:
- Cô Bộ, vẫn còn tức Dương khu trưởng vì chuyện lúc nãy sao?
Bộ Yên? Dương Phàm lập tức nghĩ tới cái tên này, thì ra là phụ trách nhà khách. Nhưng cô gái này nhìn thì rất trẻ mà? Dương Phàm khẽ quay đầu mỉm cười với Vương Vĩ Tân vừa mở miệng nhắc nhở.
- Làm quen một chút. Dương khu trưởng. Tôi là Bộ Yến, nhận thầu khách sạn Vân Lĩnh, tôi vốn đã sai người chuẩn bị phòng cho anh, kết quả anh chẳng nể mặt gì cả. Bộ Yên nói xong liền đưa tay ra, Dương Phàm nhẹ nhàng bắt tay nàng.
- Cô Bộ còn trẻ, giá trị bản thân rất khả quan.
Dương Phàm cười cười đầy ẩn ý, trong giọng mang theo ý tứ khác.
Luôn tự tin vào dung mạo của mình, vừa nãy thiếu chút nữa va chạm với nhau, Bộ Yên khá ngạc nhiên với vẻ bình tĩnh của Dương Phàm. Nhất là lời ám chỉ đó làm Bộ Yên rất không thoải mái. Giờ nói chuyện lị như vậy, Bộ Yên có chút khó coi, nhưng nghĩ do mình chủ động khiêu khích nên cố nhịn, nở nụ cười sáng lạn, dịu dàng nói:
- Tôi chỉ là người buôn bán nhỏ mà thôi. Hơn nữa, tôi cũng không phải ngôi sao, cũng không phải tiểu thư, Dương khu trưởng nói tôi như vậy, dùng từ hơi quá thì phải?
Lời nàng ta nói cùng nghĩa, nhưng lại có sự khác nhau rất tinh tế. Dương Phàm cố ý, thấy Bộ Yên nghe ra ẩn ý, mục đích đã đạt được. Cô gái này đúng là giỏi diễn xuất. Đợi lát nữa hỏi Vương Vĩ Tân về Bộ Yên.
- Ha ha, xem ra tôi về phải học lại ngôn ngữ mới được.
Dương Phàm cười tự giễu, gật đầu với Bộ Yên:
- Xin lỗi, tôi còn có việc, xin chào.
Nói xong Dương Phàm xoay người bước đi, không cho Bộ Yên cơ hội dây dưa. Dựa vào trực giác, Dương Phàm cảm thấy cô gái này không đơn giản, dây dưa tranh cái nhất định sẽ có phiền phức không nhỏ. Cô của Bộ Yên tuy nói là Bộ Vân, nhưng chỉ bằng điểm này mà có thể thầu được khách sạn Vân Lĩnh sao? Một tháng chỉ phải trả có mười ngàn, mười triệu tiền xây, có lãi không? Ha ha.
Lên xe, chờ Vương Vĩ Tân vào, Dương Phàm cười hỏi:
- Văn phòng chính quyền bố trí phòng cho lãnh đạo, tiền thuê tính như thế nào?
Vương Vĩ Tân vừa nghe lời này, vẻ mặt khó coi, do dự một lát mới nói:
- Chuyện này thật khó nói. Trước kia lúc Y khu trưởng còn tại nhiệm đã có việc này. Hồng khu trưởng sau khi nhận chức muốn sửa cũng không phải trong lúc nhất thời là sửa được? Chính quyền thuê năm gian phòng trong khách sạn với thời gian lâu dài. Tiền thầu một tháng mười ngàn còn không đủ tiền thuê phòng, kết quả mỗi tháng đều phải trả cho khách sạn một số tiền.
Vương Vĩ Tân nói đến đây, miệng liền ngậm lại, Dương Phàm cười cười không có ý hỏi tiếp. Từ căn phòng mà Hồng Thành Cương ở, một ngày ít nhất cũng là năm trăm. Cho dù giảm giá năm mươi phần trăm cũng là hai trăm rưỡi.
Trong đại sảnh khách sạn, Bộ Yên nhìn theo Dương Phàm rời đi, miệng nở nụ cười tò mò, rốt cuộc không thấy Dương Phàm nữa nàng mới xoay người lại, trong miệng khẽ hừ:
- Mười người đàn ông.... còn có một người yêu, các chị em....
Đến quầy lễ tân, Bộ Yên cầm điện thoại gọi, đầu bên kia nhận liền cười nói:
- Cát Ny, Dương Phàm mà lúc nào em cũng nhắc đến, hôm nay chị vừa gặp..."
- Bộ Yên năm nay bao nhiêu tuổi?
Dương Phàm ra vẻ tùy ý hỏi một câu. Vương Vĩ Tân nghe xong ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói:
- Hình như là hai sáu hoặc hai bảy tuổi.
- Ồ.
Dương Phàm gật đầu cười tiếp tục nói:
- Hôm nay tôi giao cho Vương chủ nhiệm, tất cả nghe anh.
Vương Vĩ Tân cười nói:
- Dương khu trưởng khách khí quá. Chúng ta đi đến Liên Hoa hương một chuyến, đây là vùng nông thôn có điều kiện kinh tế tốt nhất của Vĩ Huyền. Hồng khu trưởng công tác nhiều năm ở đây.
Vương Vĩ Tân mới nói xong, điện thoại đã reo lên, nhìn Dương Phàm nói:
- Tôi nghe điện.
Dương Phàm gật đầu, châm điếu thuốc lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Biện Vĩ Cường, cậu là con giun trong bụng tôi à? Tôi vừa mới đề nghị Dương khu trưởng đến Liên Hoa hương, xe vừa khởi động cậu đã gọi điện cho tôi. Nếu để Khổng Thắng Đông hiểu được, nhất định sẽ tìm cậu liều mạng. Được rồi, được rồi, tôi đã biết chuyện này tôi nói với Dương khu trưởng mới có quyết định.
Nói xong Vương Vĩ Tân che ống nghe, cười hỏi Dương Phàm:
- Bí thư Hắc Câu hương gọi tới, muốn tôi dẫn anh đến Hắc Câu hương. Người này rất suy nghĩ về cơ sở trồng dược liệu.
Dương Phàm trong lòng vừa động, nghĩ đến cơ sở hay là nghĩ đến tiền trong tay ta? Dương Phàm vẫn bình tĩnh như trước, thản nhiên nói:
- Tôi thì không sao hết, dù sao cũng phải đi hết các vùng.
Vương Vĩ Tân nhận được câu trả lời, lúc này mới nói với điện thoại:
- Được, Dương khu trưởng đã đáp ứng, bây giờ sẽ xuống.
Lúc này Dương Phàm lại xen vào một câu:
- Bảo bọn họ đừng tổ chức tiệc tùng gì hết, tôi phải đi lại ở đó một chút, đến trưa ăn gì cũng được.
Vương Vĩ Tân sửng sốt, vội vàng nói lại. Dương Phàm trầm ngâm không nói, ra vẻ đang suy nghĩ. Vương Vĩ Tân không dám làm phiền, cười cười lặng lẽ nhìn phía trước.
- Vương chủ nhiệm, hôm nay thì thôi. Lần sau chúng ta có xuống, sẽ không ăn ở bên dưới, trước khi đi mang theo chút đồ ăn và nước. Còn có chiếc xe này, đi xuống dưới nhất định hơi khó đi, nghĩ cách đổi sang xe Jeep đi.
Dương Phàm đột nhiên nói ra một câu như vậy. Vương Vĩ Tân hơi biến sắc, lộ ra vẻ khó có thể nói, khẽ gật đầu nói:
- Tôi biết.
Dương Phàm thở dài một tiếng:
- Vương chủ nhiệm, tôi không phải cố ý làm anh khó xử. Tình trạng tài chính Vĩ Huyền lúc này, tôi biết. Là cán bộ lãnh đạo, không làm gương tốt, người bên dưới tự nhiên theo gương cấp trên. Tôi vừa tới, không thể vung tay múa chân, nhưng chính bản thân nhất định làm được.
Mặt Vương Vĩ Tân đỏ lên, hơi kích động gật đầu.
Xe rất nhanh đi ra khỏi nội thành, đường dần trở nên nhỏ hẹp. Dương Phàm nhớ mang máng tài liệu. Y Đạt Hữu đã làm công trình giao thông về nông thôn, không biết chất lượng công trình như thế nào. Bây giờ xem ra Y Đạt Hữu cũng đã đạt được thành tích về mặt này.
Xe đi khoảng nửa tiếng, đường bắt đầu xóc. Dương Phàm nhìn qua cửa sổ, xung quanh đều là núi.
- Dừng xe.
Tiểu Vương theo lời dừng xe lại, Dương Phàm xuống dưới nhìn mặt đường. Mặt đường toàn do đá rải thành, đáng chết chính là các hòn đó to bằng nắm tay, đường hoàn toàn trông cậy xe đi vào làm đá vỡ.
- Đây là đường nông thôn gì chứ?
Dương Phàm hỏi một câu, Vương Vĩ Tân ở bên cạnh nặng nề gật đầu.
Dương Phàm vào xe, ngồi xuống mới hỏi Vương Vĩ Tân:
- Nói một chút về tình hình Hắc Câu hương kia. Tôi thấy anh hình như rất quen bí thư đảng ủy nơi đó.
Vương Vĩ Tân mỉm cười, không hề cố kỵ nói:
- Đúng, tôi ở Hắc Câu hương suốt ba năm, muốn không quen thuộc cũng khó.
- Quý thị trưởng, bà Du Nhã Ny chủ tịch tập đoàn Hòa Tinh tự mình dẫn một đội xuống, tin tức này mới được Ngô cục trưởng cục Chiêu thương gọi điện thông báo.
Quý Vân Lâm nghe vậy liền mất hứng, cau mày nhỏ giọng nói:
- Ngô Yến là sao vậy? Chuyện lớn như vậy mà bây giờ mới thông báo? Sớm như vậy đã thông báo sao? Điện tử Hòa Tinh ở Uyển Lăng chúng ta, có ảnh hưởng rất lớn đến thương mại Uyển Lăng, cô ta có nghĩ đến không? Chu Phàm vẻ mặt khổ sở vội vàng giải thích:
- Ngô cục trưởng trước đó cũng không biết, sáng sớm nay cô ấy còn đang trên đường đi làm thì thư ký của Du chủ tịch gọi điện thông báo. Ngô cục trưởng tắt máy liền gọi cho tôi biết luôn.
Mặt Quý Vân Lâm lúc này mới dịu đi, trầm ngâm một chút nói:
- Chuyện này tôi lập tức báo với Lý bí thư. Anh thông báo với Ngô Yến, chuẩn bị tiếp đón cho chu đáo.
Nói xong, Quý Vân Lâm vội vàng đi đến chỗ Lý Thụ Đường. Lý Thụ Đường đang ở xem công văn ở trong phòng, ngoài cửa xuất hiện tiếng nói chuyện của Quý Vân Lâm và thư ký. Lý Thụ Đường hơi sửng sốt một chút, bỏ công văn trên tay xuống, đứng lên.
Quý Vân Lâm vào nói ra chuyện đó, Lý Thụ Đường nghiêm mặt nói:
- Bảo Ngô Yến lập tức liên hệ với điện tử Hòa Tinh để biết lúc nào Du chủ tịch tới. Vì tỏ vẻ sự coi trọng của chúng ta đối với tập đoàn điện tử Hòa Tinh, tôi đề nghị các đồng chí tự mình đến cao tốc nghênh đón, phải biết rằng khách như vậy bình thường chúng ta mời đều không được.
Lý Thụ Đường vừa mới nói xong, thư ký ngoài cửa đã tiến vào, nhỏ giọng nói:
- Lý bí thư, Quý thị trưởng, Chu Phàm đến báo. Quý thị trưởng mới ra khỏi phòng làm việc chưa lâu, Ngô cục trưởng cục Chiêu thương lại gọi điện tới báo chủ tịch Hoàng Tử Vinh tập đoàn Vĩnh Thái tự mình dẫn đoàn hơn ba mươi người, lúc một giờ sáng khởi hành từ sân bay Thâm thành, dự tính mười hai giờ năm mươi phút sẽ đến tỉnh thành.
Quý Vân Lâm vừa nghe không khỏi cười khổ nói:
- Mấy người kinh doanh này sao đều thích đột nhiên tập kích như vậy, cùng đến một lúc. Thái độ của tập đoàn Vĩnh Thái vẫn rất mập mờ, vấn đề cơ sở trồng dược liệu từ đầu đến cuối vẫn không chịu nhượng bộ, bắt chúng ta phải làm gì đó trước. Lần này Hoàng Tử Vinh đến không biết là trong đầu nghĩ gì nữa.
Lúc này tâm trạng Lý Thụ Đường rất tốt. Uyển Lăng vẫn không có công ty, tập đoàn lớn nào đầu tư vào. Bây giờ cùng một lúc hai chủ tịch tập đoàn đều tự mình dẫn đội tới, đúng là một dấu hiệu tốt với Lý Thụ Đường vừa lên nhận chức bí thư thị ủy.
- Đồng chí Vân Lâm, không nên nói như vậy. Người kinh doanh, thời gian chính là tiền. Bọn họ đền là người bận rộn, cách làm việc của bọn họ khác với chúng ta. Thị trường có chút biến hóa là lập tức phải có phản ứng.
Lý Thụ Đường tươi cười đầy mặt, nói rõ tâm trạng của hắn lúc này.
Quý Vân Lâm lúc này thể hiện rõ thái độ tôn trọng cấp trên, hơi suy nghĩ rồi nói:
- Lý bí thư, anh thấy hai chuyện này cùng đến, nên tiếp đón như thế nào để tỏ rõ sự chú trọng của Uyển Lăng đối với bọn họ?
Lý Thụ Đường nghiêm mặt, chắp tay sau lưng đi đi lại lại vài bước, sau đó ngẩng đầu nói với Quý Vân Lâm:
- Đồng chí Vân Lâm, anh xem như vậy có được không. Phía tập đoàn Vĩnh Thái, anh vất vả đi một chuyến đến tỉnh thành. Tôi đến đầu cao tốc đón tập đoàn điện tử Hòa Tinh. Ngoài ra anh để đồng chí Y Đạt Hữu đôn đốc cục Chiêu thương một chút, làm cẩn thận công tác tiếp đón. Tóm lại nhất định phải lưu lại ấn tượng thật tốt cho hai đoàn đại biểu.
Lý Thụ Đường nói với giọng thương lượng, Quý Vân Lâm là cấp dưới cũng tỏ vẻ phối hợp:
- Cứ theo ý bí thư, anh xem còn chỉ thị gì không?
Thái độ này của Quý Vân Lâm làm Lý Thụ Đường rất hài lòng. Nói như thế nào nhỉ? Hai người đều muốn làm ra thành tích. Cùng chung ích lợi, chống phá nhau thì mọi người không tốt đẹp gì. Điểm này hai người đều hiểu rõ, đây là nguyên nhân mà cục diện chính trị Uyển Lăng chỉ trong thời gian ngắn đã khôi phục bình thường. Còn có một việc đó là hai người đều là người nghiêm túc, là người vì công việc, không có tính cách ăn không nói có.
Lý Thụ Đường suy nghĩ một chút rồi nói:
- Để văn phòng thị ủy và văn phòng chính quyền đều hoạt động. Hai đoàn đến cùng một ngày, cục Chiêu thương sẽ rất bận. Ngoài ra, bảo các đồng chí khu Khai Phát và khu Cao Tân chủ động liên hệ với cục Chiêu thương, xem có gì cần phối hợp, phải chuẩn bị kỹ. Việc này mà giao hết cho mấy người cục Chiêu thương, đồng chí Ngô Yến không mệt chết mới là lạ.
Quý Vân Lâm nghe xong, hơi giật mình trong lòng, chẳng lẽ nói Ngô Yến....? Mới chỉ là đoán, Quý Vân Lâm cũng không nghĩ thêm, vội vàng cười nói:
- Lý bí thư đúng là quan tâm đến các đồng chí bên dưới.
Quý Vân Lâm nói như vậy nhưng Lý Thụ Đường không hề có chút biểu hiện gì, thản nhiên tiếp nhận lời nói nịnh nọt này, cười nói:
- Các đồng chí có thể làm được việc, chúng ta là cấp trên đều phải trân trọng.
Có ý gì? Nhắc nhở? Ám chỉ? Quý Vân Lâm nhất thời không thể hiểu.
Lời Dương Phàm mềm nhũn như Thái Cực thủ làm Hồng Thành Cương không có biện pháp gì. Hồng Thành Cương đã sớm có tâm lý chuẩn bị cho tình hình này, khẽ thở dài một tiếng, cũng không có ý buông tha, còn nhiều thời gian mà.
Dù nói như thế nào, lời Dương Phàm đều đường đường chính chính. Lãnh đạo thị ủy coi trọng, vấn đề cơ sở trồng dược liệu không thể kéo dài. Chuyện này triển khai như thế nào, là khu trưởng, Hồng Thành Cương đương nhiên có trách nhiệm.
- Tập đoàn Vĩnh Thái nhìn trúng Vĩ Huyền, đó là vì điều kiện địa lý và sinh thái phù hợp với dược liệu sinh trưởng. Kế hoạch cụ thể tôi phải đưa ra đề xuất Vĩnh Thái đến tiến hành khảo sát, như vậy mới có thể đưa ra một phương án cụ thể với các cán bộ bên dưới.
Dương Phàm không phải thần, nếu muốn làm chuyện này nhất định phải phối hợp với cán bộ địa phương.
Hồng Thành Cương đương nhiên hiểu được ý của Dương Phàm. Đồng thời cũng cảm thấy vui mừng vì phong cách làm việc kiên định của Dương Phàm. Khu trước đây không phải không muốn gieo trồng cây công nghiệp trên quy mô lớn, kết quả là như thế nào?
- Thái độ này của Dương khu trưởng rất tốt. Vấn đề cơ sở trồng dược liệu rất quan trọng, nhưng là phó khu trưởng phụ trách kinh tế, đồng chí vẫn phải chiếu cố các công việc khác.
Lời nói của Hồng Thành Cương có ẩn ý, Dương Phàm tự nhiên nghe ra, gật đầu nói:
- Công việc của mình, tôi tự nhiên sẽ chú ý. Hồng khu trưởng nhiều việc, tôi không quấy rầy. Cái này về sẽ bảo Vương chủ nhiệm văn phòng chính quyền dẫn tôi xuống dưới khảo sát chút.
Sau khi nói ra suy nghĩ của mình, Dương Phàm lại ra vẻ né tránh, Hồng Thành Cương có chút không hài lòng với cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Đối với việc Dương Phàm chỉ lo bản thân, không có ý gật đầu làm bừa. Hồng Thành Cương cũng hiểu, Dương Phàm mới đến nhất định phải làm việc cẩn thận.
Lúc đưa Dương Phàm ra cửa, Hồng Thành Cương do dự một chút rồi nói:
- Đi xuống một chuyến là đúng, nhưng đừng dễ dàng hứa hẹn.
Lời nói này làm Dương Phàm ngẩn ra, quay đầu lại có chút kinh ngạc nhìn Hồng Thành Cương, khẽ gật đầu cảm kích, cười nói:
- Cảm ơn.
Đi ra ngoài, Dương Phàm không khỏi suy nghĩ trong lòng. Hồng Thành Cương này hình như lúc trước mình đoán hơi lạ một chút. Trầm Minh nói Vĩ Huyền là một khối, nhưng hình như Hồng Thành Cương không thuộc về một khối này. Từ lúc vào Vĩ Huyền đến giờ đã là một ngày, Hồng Thành Cương hình như luôn cố tình ám chỉ điều gì đó với mình.
Trong lòng có chuyện, Dương Phàm đi không nhìn đường, đột nhiên cảm thấy trước mặt có người xuất hiện, theo bản năng dừng lại.
- Ai đó, sao lại đi đứng như vậy, đi mà không nhìn đường?
Một giọng nói nữ trẻ tuổi, rất có khí thế chắp tay sau lừng, trừng mắt nhìn Dương Phàm, nói.
Giọng điệu gì vậy? Dương Phàm nghe xong không khỏi mất hứng. Không phải không chạm vào nhau sao?
- Rất xin lỗi. Tôi suy nghĩ nên thất thần.
Dương Phàm không muốn dây dưa, gật đầu đi ra phía cửa. Cô gái phía trước đưa tay ra ngăn Dương Phàm lại nói:
- Đừng có gấp, anh ở phòng nào? Tôi chưa từng thấy anh?
Cách ăn mặc của Dương Phàm lúc này cũng không giống lãnh đạo. Một người thanh niên lưng đeo cặp máy tính, đi rất vội vàng. Cô gái này có lẽ nghĩ Dương Phàm là người làm của khách sạn.
- Đây là khách sạn? Hay là công ty?
Dương Phàm cảm thấy buồn cười, giọng điệu không khỏi có chút cứng rắn.
Cô gái bị hỏi ngây ra, nhất thời không nói gì, trừng mắt nhìn Dương Phàm. Dương Phàm cúi đầu đi về phía trước, mới đi được mấy bước thì cô gái phía sau đã hét lên:
- Anh đứng lại.
Dương Phàm tức giận, quay đầu hung tợn nhìn một cái, trong mắt đầy vẻ cáu kỉnh và tức giận:
- Sao?
Cô gái bị dọa đến rụt cổ lại, đưa tay ra chỉ vào đũng quần Dương Phàm:
- Nơi đó, chim nhỏ muốn bay ra.
Nói xong mặt đỏ ửng, xoay người chạy vội.
Dương Phàm lập tức có chút xấu hổ, cười tự giễu, kéo khóa quần. Sau chuyện này Dương Phàm chẳng còn tâm trạng mà nghĩ, đi ra ngoài. Vừa ra ngoài liền thấy cô gái đứng ở đại sảnh, ra vẻ "ta rất vội"
Dương Phàm có ý muốn xin lỗi một chút, nhưng nghĩ lại lại thôi. Lái xe Tiểu Vương và Vương Vĩ Tân đang ngồi chở ở đại sảnh, thấy Dương Phàm ra. Vương Vĩ Tân liền đi tới nói:
- Dương khu trưởng.
Dương Phàm không nghĩ tới Vương Vĩ Tân đợi mình ở đây, đang nghĩ xem liên lạc với hắn thế nào, vậy mà hắn đã chủ động tìm đến.
- Vương chủ nhiệm, tôi cũng đang định tìm anh.
Bắt tay, Dương Phàm cười nói. Vương Vĩ Tân lấy một cuốn sổ nhỏ có đóng dấu đỏ đưa tới:
- Đây là số điện thoại của các đồng chí lãnh đạo khu, tôi đưa anh một quyển. Dương khu trưởng có gì cần sai?
Quan lớn một cấp đè chết người. Từ vẻ cung kính của Vương Vĩ Tân, Dương Phàm hiểu rõ điều này. Chủ nhiệm văn phòng, ở chính quyền chỉ là một quản gia, bình thường cũng rất nhiều việc. Dương Phàm có ý bảo hắn xuống nông thôn, nghĩ lại lại bỏ qua, cười cười, nói với giọng thương lượng:
- Chuyện là như thế này, tôi định xuống nông thôn một chuyến, nghiên cứu cho việc cơ sở trồng dược liệu. Anh thấy đó, tôi mới đến nên không quen thuộc tình huống. Vương chủ nhiệm có thể bố trí một đồng chí đi cùng tôi không?
Vương Vĩ Tân thấy là việc này, lập tức nở nụ cười dè dặt, hơi tự hỏi một chút rồi nói:
- Chuyện này tôi sẽ đi cùng Dương khu trưởng.
Lúc Vương Vĩ Tân nói, vẻ mặt có chút cổ quáy, Dương Phàm nhìn lướt qua rồi gật đầu nói:
- Vậy cầu còn không được. Ha ha, tôi là khách sẽ nghe chủ, tất cả theo Vương chủ nhiệm bố trí.
Vương Vĩ Tân không khỏi cảm khái nói:
- Dương khu trưởng còn trẻ, vậy mà không ra vẻ, thật đáng quý.
Đây coi như một lời nịnh không lớn không nhỏ. Dương Phàm nghe xong không khỏi cười khổ Trưởng lão. Cô bé kia cũng tiến lên, tò mò đánh giá Dương Phàm một phen, rồi nói:
- Anh chính là Dương Phàm phó khu trưởng mới tới. Trông rất đẹp trai, nghe nói anh gan to lắm nhỉ. Không ngờ lại đánh thư ký ở tòa nhà thị ủy.
Cô gái này nói đúng là có chút lỗ mãng. Dương Phàm có chút kinh ngạc nghĩ cô gái này là cố ý, hay là tính cách vốn như vậy? Cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại ăn nói thế?
Nhưng có một điểm ngạc nhiên, Vương Vĩ Tân khá khách khí với cô gái này, cười nói:
- Cô Bộ, vẫn còn tức Dương khu trưởng vì chuyện lúc nãy sao?
Bộ Yên? Dương Phàm lập tức nghĩ tới cái tên này, thì ra là phụ trách nhà khách. Nhưng cô gái này nhìn thì rất trẻ mà? Dương Phàm khẽ quay đầu mỉm cười với Vương Vĩ Tân vừa mở miệng nhắc nhở.
- Làm quen một chút. Dương khu trưởng. Tôi là Bộ Yến, nhận thầu khách sạn Vân Lĩnh, tôi vốn đã sai người chuẩn bị phòng cho anh, kết quả anh chẳng nể mặt gì cả. Bộ Yên nói xong liền đưa tay ra, Dương Phàm nhẹ nhàng bắt tay nàng.
- Cô Bộ còn trẻ, giá trị bản thân rất khả quan.
Dương Phàm cười cười đầy ẩn ý, trong giọng mang theo ý tứ khác.
Luôn tự tin vào dung mạo của mình, vừa nãy thiếu chút nữa va chạm với nhau, Bộ Yên khá ngạc nhiên với vẻ bình tĩnh của Dương Phàm. Nhất là lời ám chỉ đó làm Bộ Yên rất không thoải mái. Giờ nói chuyện lị như vậy, Bộ Yên có chút khó coi, nhưng nghĩ do mình chủ động khiêu khích nên cố nhịn, nở nụ cười sáng lạn, dịu dàng nói:
- Tôi chỉ là người buôn bán nhỏ mà thôi. Hơn nữa, tôi cũng không phải ngôi sao, cũng không phải tiểu thư, Dương khu trưởng nói tôi như vậy, dùng từ hơi quá thì phải?
Lời nàng ta nói cùng nghĩa, nhưng lại có sự khác nhau rất tinh tế. Dương Phàm cố ý, thấy Bộ Yên nghe ra ẩn ý, mục đích đã đạt được. Cô gái này đúng là giỏi diễn xuất. Đợi lát nữa hỏi Vương Vĩ Tân về Bộ Yên.
- Ha ha, xem ra tôi về phải học lại ngôn ngữ mới được.
Dương Phàm cười tự giễu, gật đầu với Bộ Yên:
- Xin lỗi, tôi còn có việc, xin chào.
Nói xong Dương Phàm xoay người bước đi, không cho Bộ Yên cơ hội dây dưa. Dựa vào trực giác, Dương Phàm cảm thấy cô gái này không đơn giản, dây dưa tranh cái nhất định sẽ có phiền phức không nhỏ. Cô của Bộ Yên tuy nói là Bộ Vân, nhưng chỉ bằng điểm này mà có thể thầu được khách sạn Vân Lĩnh sao? Một tháng chỉ phải trả có mười ngàn, mười triệu tiền xây, có lãi không? Ha ha.
Lên xe, chờ Vương Vĩ Tân vào, Dương Phàm cười hỏi:
- Văn phòng chính quyền bố trí phòng cho lãnh đạo, tiền thuê tính như thế nào?
Vương Vĩ Tân vừa nghe lời này, vẻ mặt khó coi, do dự một lát mới nói:
- Chuyện này thật khó nói. Trước kia lúc Y khu trưởng còn tại nhiệm đã có việc này. Hồng khu trưởng sau khi nhận chức muốn sửa cũng không phải trong lúc nhất thời là sửa được? Chính quyền thuê năm gian phòng trong khách sạn với thời gian lâu dài. Tiền thầu một tháng mười ngàn còn không đủ tiền thuê phòng, kết quả mỗi tháng đều phải trả cho khách sạn một số tiền.
Vương Vĩ Tân nói đến đây, miệng liền ngậm lại, Dương Phàm cười cười không có ý hỏi tiếp. Từ căn phòng mà Hồng Thành Cương ở, một ngày ít nhất cũng là năm trăm. Cho dù giảm giá năm mươi phần trăm cũng là hai trăm rưỡi.
Trong đại sảnh khách sạn, Bộ Yên nhìn theo Dương Phàm rời đi, miệng nở nụ cười tò mò, rốt cuộc không thấy Dương Phàm nữa nàng mới xoay người lại, trong miệng khẽ hừ:
- Mười người đàn ông.... còn có một người yêu, các chị em....
Đến quầy lễ tân, Bộ Yên cầm điện thoại gọi, đầu bên kia nhận liền cười nói:
- Cát Ny, Dương Phàm mà lúc nào em cũng nhắc đến, hôm nay chị vừa gặp..."
- Bộ Yên năm nay bao nhiêu tuổi?
Dương Phàm ra vẻ tùy ý hỏi một câu. Vương Vĩ Tân nghe xong ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói:
- Hình như là hai sáu hoặc hai bảy tuổi.
- Ồ.
Dương Phàm gật đầu cười tiếp tục nói:
- Hôm nay tôi giao cho Vương chủ nhiệm, tất cả nghe anh.
Vương Vĩ Tân cười nói:
- Dương khu trưởng khách khí quá. Chúng ta đi đến Liên Hoa hương một chuyến, đây là vùng nông thôn có điều kiện kinh tế tốt nhất của Vĩ Huyền. Hồng khu trưởng công tác nhiều năm ở đây.
Vương Vĩ Tân mới nói xong, điện thoại đã reo lên, nhìn Dương Phàm nói:
- Tôi nghe điện.
Dương Phàm gật đầu, châm điếu thuốc lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Biện Vĩ Cường, cậu là con giun trong bụng tôi à? Tôi vừa mới đề nghị Dương khu trưởng đến Liên Hoa hương, xe vừa khởi động cậu đã gọi điện cho tôi. Nếu để Khổng Thắng Đông hiểu được, nhất định sẽ tìm cậu liều mạng. Được rồi, được rồi, tôi đã biết chuyện này tôi nói với Dương khu trưởng mới có quyết định.
Nói xong Vương Vĩ Tân che ống nghe, cười hỏi Dương Phàm:
- Bí thư Hắc Câu hương gọi tới, muốn tôi dẫn anh đến Hắc Câu hương. Người này rất suy nghĩ về cơ sở trồng dược liệu.
Dương Phàm trong lòng vừa động, nghĩ đến cơ sở hay là nghĩ đến tiền trong tay ta? Dương Phàm vẫn bình tĩnh như trước, thản nhiên nói:
- Tôi thì không sao hết, dù sao cũng phải đi hết các vùng.
Vương Vĩ Tân nhận được câu trả lời, lúc này mới nói với điện thoại:
- Được, Dương khu trưởng đã đáp ứng, bây giờ sẽ xuống.
Lúc này Dương Phàm lại xen vào một câu:
- Bảo bọn họ đừng tổ chức tiệc tùng gì hết, tôi phải đi lại ở đó một chút, đến trưa ăn gì cũng được.
Vương Vĩ Tân sửng sốt, vội vàng nói lại. Dương Phàm trầm ngâm không nói, ra vẻ đang suy nghĩ. Vương Vĩ Tân không dám làm phiền, cười cười lặng lẽ nhìn phía trước.
- Vương chủ nhiệm, hôm nay thì thôi. Lần sau chúng ta có xuống, sẽ không ăn ở bên dưới, trước khi đi mang theo chút đồ ăn và nước. Còn có chiếc xe này, đi xuống dưới nhất định hơi khó đi, nghĩ cách đổi sang xe Jeep đi.
Dương Phàm đột nhiên nói ra một câu như vậy. Vương Vĩ Tân hơi biến sắc, lộ ra vẻ khó có thể nói, khẽ gật đầu nói:
- Tôi biết.
Dương Phàm thở dài một tiếng:
- Vương chủ nhiệm, tôi không phải cố ý làm anh khó xử. Tình trạng tài chính Vĩ Huyền lúc này, tôi biết. Là cán bộ lãnh đạo, không làm gương tốt, người bên dưới tự nhiên theo gương cấp trên. Tôi vừa tới, không thể vung tay múa chân, nhưng chính bản thân nhất định làm được.
Mặt Vương Vĩ Tân đỏ lên, hơi kích động gật đầu.
Xe rất nhanh đi ra khỏi nội thành, đường dần trở nên nhỏ hẹp. Dương Phàm nhớ mang máng tài liệu. Y Đạt Hữu đã làm công trình giao thông về nông thôn, không biết chất lượng công trình như thế nào. Bây giờ xem ra Y Đạt Hữu cũng đã đạt được thành tích về mặt này.
Xe đi khoảng nửa tiếng, đường bắt đầu xóc. Dương Phàm nhìn qua cửa sổ, xung quanh đều là núi.
- Dừng xe.
Tiểu Vương theo lời dừng xe lại, Dương Phàm xuống dưới nhìn mặt đường. Mặt đường toàn do đá rải thành, đáng chết chính là các hòn đó to bằng nắm tay, đường hoàn toàn trông cậy xe đi vào làm đá vỡ.
- Đây là đường nông thôn gì chứ?
Dương Phàm hỏi một câu, Vương Vĩ Tân ở bên cạnh nặng nề gật đầu.
Dương Phàm vào xe, ngồi xuống mới hỏi Vương Vĩ Tân:
- Nói một chút về tình hình Hắc Câu hương kia. Tôi thấy anh hình như rất quen bí thư đảng ủy nơi đó.
Vương Vĩ Tân mỉm cười, không hề cố kỵ nói:
- Đúng, tôi ở Hắc Câu hương suốt ba năm, muốn không quen thuộc cũng khó.
Danh sách chương