Asuna nhìn lại lần nữa cái tên được viết tay trên tờ giấy cô đang cầm và kiểm tra để chắc rằng nó giống với cái tên được ghi vắt ngang bức tường của tòa nhà lớn.
Đây là thành phố Yokohama, trực thuộc tỉnh Kanagawa. Vị trí của tòa nhà được bao quanh bởi rất nhiều ngọn đồi xanh mướt. Trông nó không giống như thuộc về một đô thị trung tâm với chiều cao thấp, thiết kế rộng ra hai bên hông, thêm vào đó là không gian tĩnh lặng của những ngọn đồi. Tuy vậy, thực tế là Asuna chỉ mất có chưa đến 30 phút để đi từ nhà cô ở Setagaya đến đây bằng tàu cao tốc.
Tòa nhà trông rất mới, đắm mình trong ánh nắng nhợt nhạt của mùa đông. Những bức tường nhuốm màu nâu vàng. Asuna nghĩ nhìn nó thật giống với nơi mà cô đã trải qua một thời gian dài nằm hôn mê trước đây, và cô đút mẩu ghi chú vào lại trong túi áo khoác.
“Cậu có ở đây không, Yuuki?”
Cô thì thầm với chính mình. Asuna muốn gặp Yuuki, nhưng đồng thời cô lại cảm thấy tốt nhất là cô ấy không ở đây.
Sau khi đi lòng vòng một hồi, Asuna xốc lại cổ áo của chiếc áo khoác đang bó chặt vào bộ đồng phục bên trong, và bước nhanh về phía cổng chính.
Đã 3 ngày trôi qua kể từ lúc «Tuyệt Kiếm» Yuuki biến mất khỏi Aincrad.
Vào phút cuối, cô ấy còn rơi nước mắt ngay trước tấm Bia Kiếm Sĩ, và hình ảnh đó đến giờ vẫn đọng lại trong mắt Asuna. Cô không thể cứ thế quên đi được. Dù gì chăng nữa cô vẫn muốn gặp lại Yuuki, muốn lại được trò chuyện với cô ấy. Nhưng tất cả những tin nhắn mà cô gửi đi đều được hệ thống trả lời là «Người nhận không đăng nhập», và không có dấu hiệu nào cho thấy là những tin nhắn đó đã được đọc.
Các thành viên của Sleeping Knights hẳn phải biết Yuuki đang ở đâu, Asuna nghĩ vậy. Tuy nhiên, hai hôm trước, tại khách sạn Lombard mà họ vẫn thường tụ tập, chỉ có một mình Shiune xuất hiện. Hàng mi dài rủ của cô ấy cụp xuống buồn rầu và cô lắc đầu.
“Cả chúng tôi cũng không liên lạc được với Yuuki. Không chỉ trong ALO. Mà hình như cô ấy còn chẳng bao giờ FullDive nữa. Và bọn tôi cũng không biết gì về cô ấy trong thế giới thực. Và...”
Shiune dừng lại khi nói đến đó, và nhìn chằm chằm vào Asuna với vẻ lo lắng.
“Asuna-san. Tôi nghĩ, Yuuki không muốn gặp lại em nữa. Không phải vì ai khác, mà chính vì nghĩ cho lợi ích của em thôi.”
Asuna quá sững sờ đến nỗi không thể nói gì được. Sau vài giây, cuối cùng cô mới có thể thốt ra lời.
“T...Tại sao? Không... Em thấy, Yuuki, Shiune, mọi người, mọi người không cần thiết phải cắt đứt hẳn quan hệ với em đâu. Nếu em có làm phiền gì, thì em hứa chắc sẽ không đòi hỏi chuyện đó nữa đâu. Nhưng, em không thể chấp nhận mọi chuyện như thế này chỉ vì em.”
“Có làm phiền gì đâu chứ...”
Shiune, vốn từ nãy vẫn giữ thái độ bình thản, chợt tỏ vẻ đau khổ rất lạ và khi cô lắc đầu.
“Chúng tôi đều rất hạnh phúc vì đã gặp em. Trong thế giới này, chúng tôi đã có được những kỉ niệm hết sức tuyệt vời, tất cả là nhờ em Asuna-san ạ. Chẳng những đã giúp chúng tôi tiêu diệt con boss, em còn ngỏ ý gia nhập vào guild nữa. Chúng tôi không cách nào bày tỏ hết được sự biết ơn của mình với em. Nhưng, thật lòng, làm ơn, hãy cứ quên chúng tôi đi.”
Shiune ngừng lại, và di chuyển tay trái để điều khiển cửa sổ. Trước mặt Asuna liền hiện ra một cửa sổ trao đổi nhỏ.
“Có sớm hơn dự định một chút, nhưng ngay tại đây tôi muốn tuyên bố giải tán nhóm Sleeping Knights. Tất cả quà cảm ơn của em đều ở đây, Asuna-san, gồm vật phẩm rơi ra từ con boss và cả trang bị của bọn tôi nữa...”
“Không, không cần thiết. Em không thể nhận chúng.”
Asuna tắt cửa sổ đó rất nhanh như thể đang rũ bỏ nó, và bước về phía Shiune.
“Chúng ta thật sự tạm biệt nhau ở đây sau? Em... em thích, được ở bên Yuuki, Shiune, tất cả mọi người. Em đã nghĩ chúng ta vẫn sẽ là bạn ngay cả khi guild bị giải tán. Nhưng, có phải chỉ một mình em là có suy nghĩ như vậy...?”
Trong quá khứ, Asuna sẽ không bao giờ nói những câu như thế. Tuy vậy, sau nhiều ngày gắn bó với yuuki và những người khác, Asuna cảm thấy cô đã có chút gì đó thay đổi. Chính vì vậy mà cô không muốn nói lời từ biệt với họ.
Nhưng Shiune cúi đầu và lắc nhẹ từ chối.
“Xin lỗi... xin lỗi, nhưng thế này là tốt nhất. Nên chia tay ở đây thì hơn... xin lỗi em, Asuna-san.”
Rồi cô ấy nhấn nút trên cửa sổ, và nhanh chóng đăng xuất như thể muốn chạy trốn khỏi đó.
Không chỉ có Yuuki. Shiune, Jun, Nori và những thành viên khác sau đó đều không vào lại ALO nữa.
Hay là chính Asuna đã sai lầm khi nghĩ rằng chỉ vài ngày ngắn ngủi đi với nhau là đủ để khiến họ trở thành bạn. Tuy vậy, nhóm Sleeping Knights đã để lại một ấn tượng sâu sắc và không thể xóa nhòa trong tâm trí cô. Cô không thể nào nghĩ đến việc quên họ đi được.
Học kì 3 đã bắt đầu, nhưng cho dù được gặp Kazuto, Rika và Keiko trong thế giới thực thì trái tim của Asuna vẫn nặng trĩu. Khi nghĩ về điều đó, đâu đó rất sâu trong mắt và tai của Asuna, gương mặt tươi cười và tiếng khúc khích của Yuuki lại hiện ra. Chị, đó là tiếng mà Yuuki đã gọi Asuna. Khi nhận ra, Yuuki đã bật khóc. Asuna muốn biết lí do vì sao lại như thế, bất kể có ra sao đi nữa.
Và rồi hôm qua, vào giờ ăn trưa, Asuna nhận được một tin nhắn từ Kazuto ghi rằng, [gặp nhau trên sân thượng].
Trên sân thượng với sàn bằng xi-măng thô và những cơn gió lạnh của cuối đông, Kazuto đứng chờ Asuna và tựa vào chiếc ống dày có chức năng thông gió.
Đã hơn một năm rồi kể từ khi họ được giải phóng khỏi SAO, nhưng Kazuto hầu như vẫn chẳng tăng được bao nhiêu trọng lượng. Em gái Suguha vẫn thường bắt ép anh phải ăn nhiều hơn, thế nên có lẽ anh cũng không phải lo lắng về chuyện bị suy dinh dưỡng. Có thể bao nhiêu ca-lo nhập vào người đều đã được anh dùng hết vào những buổi chạy bộ sáng và những bài thể lực trong phòng tập gym, hay có khi những trận chiến căng thẳng trong thế giới ảo đã xài hết năng lượng của đời thực cũng nên.
Chiếc cúc trên cùng của áo khoác không được cài, hai tay anh đút trong túi quần, và chiếc khăn quàng cổ hơi dài bay bay trong gió. Tuy vè ngoài và chiều cao có hơi thay đổi, nhưng trông anh vẫn như cũ, giống như khi còn ở Aincrad ngày xưa. Asuna bị thu hút mãnh liệt khi cô bước về phía anh, và tựa trán mình vào vai anh làm anh giật mình nhìn lên.
Asuna muốn bộc lộ ra hết tất cả những cảm xúc dồn nén của cô, nhưng cô lại không biết làm sao để diễn đạt chúng bằng lời. Cô nhắm mắt lại, cố ngăn cái cảm giác nghèn nghẹn chực òa khóc đang trồi lên mạnh mẽ bên trong, và cảm nhận sự hiền hòa đến toát ra từ Kazuto khi anh nhè nhẹ vỗ vào lưng cô. Đồng thời, một giọng nói vang lên bên tai cô,
“Em có nhất định muốn gặp «Tuyệt Kiếm» không?”
Câu nói đó hầu như chứa đựng tất cả mong muốn của Asuna lúc này. Có, chỉ một lần thôi cũng được. Đó là vì Asuna tin rằng chính Yuuki cũng mong chờ điều đó.
“Họ đã bảo em rằng tốt hơn là không nên gặp lại rồi, đúng chứ? Kể cả như vậy sao?”
Asuna đã kể cho Kazuto mọi chuyện, về trận đánh boss của tầng 27, cuộc chia tay không mong đợi ngay sau đó, và cả những lời nói của Shiune trong lần cuối gặp mặt nhau. Câu hỏi này có lẽ được đưa ra sau khi Kazuto đã có kết luận từ tất cả những sự việc trên. Và để trả lời, Asuna gật đầu lần nữa một cách dứt khoát.
“Ừm, ngay cả như thế, em vẫn muốn. Em muốn gặp để nói chuyện với cô ấy lần nữa. Em nhất định phải làm điều này.”
“Vậy sao?”
Chỉ trả lời đơn giản như vậy, Kazuto đặt tay lên vai Asuna và hơi đẩy cô ra xa, và rút ra một mẩu giấy nhỏ từ trong túi áo khoác của mình.
“Có thể em sẽ gặp cô ấy nếu tới chỗ này.”
“Hả...?”
“Chỉ là có khả năng thôi...nhưng, anh cảm thấy «Tuyệt Kiếm» có lẽ đang ở đó.”
“Làm...Làm sao anh biết, Kirito-kun...?”
Asuna hỏi trong ngơ ngác khi cô nhận từ anh mảnh giấy được gấp làm tư. Kazuto ngẩng đầu lên nhìn trời và khẽ thì thầm,
“Vì đó là nơi duy nhất hiện đang thử nghiệm trị liệu bằng «Medicuboid».”
“Medi...Cuboid?”
Vừa lặp lại cụm từ khó cắt nghĩa mà cô chưa từng nghe nói đến ấy, Asuna vừa mở tờ giấy ra.
Được viết chữ nhỏ trong đó là cái tên [Bệnh Viện Đa Khoa Bắc Yokohama] kèm theo địa chỉ.
Cô đi qua hai lớp cửa tự động được vệ sinh sạch bóng, qua cả sảnh chính được thắp sáng trưng, và một mùi thuốc sát trùng quen thuộc thoang thoảng trong không khí.
Đây đó là những bà mẹ đang bế những đứa con, cùng những người già đang di chuyển qua lại bằng xe lăn. Asuna đi ngang qua khu vực yên tĩnh đó và thẳng hướng đến quầy tiếp bệnh.
Cô điền tên tuổi và địa chỉ của mình vào mẫu đơn được đặt trước ghi-sê của mình, và dừng lại khi đến phần điền tên của người mà mình muốn vào thăm bệnh. Asuna chỉ biết mỗi cái tên Yuuki, và cô không biết đó có phải là tên thật hay không. Theo như Kazuto nói, thì ngay cả nếu cô ấy có thực sự ở đây chăng nữa thì cũng rất khó để có thể kiểm tra chứ chưa nói đến việc được gặp mặt. Nhưng đã đi đến tận đây rồi thì cô sẽ không thể bỏ cuộc dễ như vậy. Asuna quyết định cứ thế đưa mẫu đơn qua cửa sổ cho người trực.
Phía bên kia quầy, cô y tá mặc áo đồng phục trắng nhận ra Asuna và ngẩng mặt lên.
“Em đến gặp ai à?”
Asuna chỉ biết gật đầu như máy khi cô ấy tươi cười hỏi. Cô đưa tờ đơn yêu cầu còn trống đến một nửa sang và nói.
“À ừm...Em muốn gặp bạn, nhưng em không biết tên của cô ấy.”
“Sao?”
Cô y tá nhướn mày lên vì bất ngờ, và Asuna tuyệt vọng suy nghĩ để tìm lời giải thích.
“Em nghĩ đó là một cô bé chừng 15 tuổi. Tên của cô ấy có thể là «Yuuki», hay cũng có thể là em lầm lẫn.”
“Có rất nhiều bệnh nhân ở đây. Nếu em nói thế thì thật khó cho tôi quá.”
“Ưm...Em muốn tìm bệnh nhân đang được thử nghiệm hệ thống «Medicuboid».”
“Vì lý do bảo mật thông tin cá nhân của bệnh nhân nên...”
Ngay lúc đó, một cô y tá có vẻ là đàn chị ngước lên và nhìn vào Asuna. Sau đó, cô ta quay sang cô y tá đang nói chuyện với Asuna và hình như thì thầm điều gì đó.
Cô y tá ban đầu nghe thấy thì chớp chớp mắt và lại nhìn Asuna. Rồi cô ấy nói bằng một giọng khác hoàn toàn, nghe nhã nhặn hơn hẳn.
“Xin lỗi, tên em là gì nhỉ?”
“À, em là Yuuki Asuna.”
Asuna trả lời và đưa tờ đơn cho cô ta. Cô y tá nhận đơn, đọc nó, rồi đưa lại cho người đồng nghiệp bên trong.
“Tôi có thể kiểm tra chứng nhận nhân thân của em không?”
“Được, được ạ.”
Asuna vội vàng lấy chiếc ví trong áo khoác của cô ra và rút tấm thẻ học sinh ra cho cô y tá xem. Cô ta cẩn trọng so sánh bức ảnh trong đó với khuôn mặt của Asuna, rồi gật đầu, bảo Asuna hãy chờ một chút và với lấy chiếc điện thoại trực ban bên cạnh.
Cô ấy dùng số nội bộ để gọi cho ai đó, thì thầm 2,3 câu, và quay lại với Asuna.
“Xin hãy đến tìm Bác sĩ Kurahashi thuộc Khoa Nội số 2. Đi thang máy ở phía trước sảnh lên tầng 4, quẹo phải, và trình cái này cho quầy tiếp tân ở đó.”
Asuna nhận lại thẻ học sinh của mình và một tấm thẻ màu bạc khác trong cái khay được đưa ra, rồi cô cúi đầu chào.
Sau khi ngồi chờ khoảng chừng 10 phút tại khu vực tiếp tân trên tầng 4 thì Asuna chú ý thấy một người mặc áo choàng trắng đang bước vội về phía cô.
“Yaa, cảm phiền, xin thứ lỗi cho tôi, rất tiếc vì đã để em phải chờ.”
Người đang gật đầu xin lỗi với kiểu cách kì lạ đó là một bác sĩ nam thấp người và hơi béo. Trông ông ta chỉ mới ngoài 30 tuổi, tóc mái chải bóng loáng rẽ ngôi 3-7, và đeo một cặp mắt kính dày cộp.
Asuna vội vàng đứng dậy và cúi đầu chào thật thấp.
“Không, không sao đâu ạ. Chính em là người đã đột ngột tới đây. Thế nên có phải ngồi chờ một lúc cũng phải thôi ạ.”
“Không không, tôi không có phận sự gì vào buổi chiều cả, thế nên em tới rất đúng lúc. Vậy, em là Yuuki Asuna-san, đúng chứ?”
Vị bác sĩ nghiêng đầu và mỉm cười nheo cặp mắt hơi ti hí nhìn Asuna.
“Phải ạ, em là Yuuki.”
“Cứ gọi tôi là Kurahashi, tôi là bác sĩ chính chịu trách nhiệm chữa trị cho Konno-san. Tôi không ngờ là em lại tới tận đây thăm cô bé.”
“Konno...san?”
“Ế, thì tên đầy đủ của cô bé là Konno Yuuki, viết là ‘Bông’ và ‘Mùa’. Tôi hay gọi cô bé là Yuuki-kun...cô bé đã kể cho tôi nghe mọi thứ về em đấy, Asuna-san. A, xin lỗi, tệ quá. Tôi quen miệng gọi theo Yuuki-kun.”
“Không sao, cứ gọi em là Asuna.”
Asuna tươi cười đáp lời, Bác sĩ Kurahashi cũng cười vì xấu hổ và chỉ tay về phía thang máy.
“Chúng ta cứ đứng đây thật khó nói chuyện. Sao không đi lên khu vực phòng chờ ở tầng trên nhỉ?”
Asuna được dẫn tới một khu vực rộng rãi sâu bên trong những dãy ghế chờ và ngồi xuống đối diện với vị bác sĩ. Qua những khung cửa kính to, họ có thể nhìn khu vườn rộng lớn của bệnh viện cũng như không gian xanh biếc bao quanh tòa nhà. Quanh đây không có nhiều người, và âm thanh duy nhất nghe được là tiếng lạo xạo của chiếc máy điều hòa đang luân chuyển không khí.
Asuna suy nghĩ xem cô nên hỏi vấn đề gì trước. Nhưng Bác sĩ Kurahashi mới là người lên tiếng đầu tiên.
“Asuna-san, em đã gặp Yuuki-kun trong thế giới thực tế ảo, đúng không? Cô bé đã nói cho em biết về bệnh viện này à?”
“A, không...không phải vậy...”
“Ồ, vậy thì thật ngạc nhiên là em có thể tìm ra chỗ này. Chả là, Yuuki-kun có lần nói rằng một cô gái tên là Yuuki Asuna có thể sẽ tìm đến đây, và cô bé muốn ra khu vực tiếp tân để đón. Tôi đã rất bất ngờ và hỏi rằng cô bé có nói cho em biết về bệnh viện không, nhưng cô bé bảo là không. Thế nên tôi mới nói rằng không thể nào em biết đến một nơi như thế này được. Tuy nhiên, ban nãy tôi thực sự đã nhận một cuộc gọi thông báo từ quầy tiếp tân, và tôi đã bị sốc đấy.”
“À, Yuuki-san ấy, cô ấy có nhắc đến em sao, bác sĩ...?”
Asuna hỏi, và vị bác sĩ trẻ gật đầu rất nhiệt tình.
“Dĩ nhiên rồi. Suốt mấy ngày qua, mỗi lần nói chuyện với nhau là cô bé lại kể cho tôi nghe về Asuna-san. Tuy vậy, cứ hễ nói về em là cô bé lại bắt đầu khóc. Bình thường cô bé rất ít khi biểu hiện sự yếu đuối của mình ra ngoài như thế.”
“Ế...như...nhưng tại sao...”
“Cô bé nói rằng muốn làm bạn với em lâu hơn nữa, nhưng không thể. Cô bé muốn gặp em, nhưng không dám. Không phải như là...thực ra tôi cũng không hiểu hết được cảm xúc đó.”
Lúc ấy, Bác sĩ Kurahashi bỗng biểu lộ một nét mặt đau khổ rất hiếm hoi. Asuna hít sâu vào và quyết định hỏi.
“Đó là điều mà Yuuki san và những bạn kia cũng đã nói với em khi họ nhất quyết đòi từ biệt em trong thế giới ảo. Vì sao? Lý do nào mà chúng em «không thể gặp lại nhau nữa»?”
Nỗi lo sợ dấy lên từ cái lúc mà Asuna nhìn thấy tên của bệnh viện này đang ngày một lớn dần, cô đã cố gắng hết mức để dằn lòng lại khi chồm tới trước. Bác sĩ Kurahashi sững người và không nói gì một lúc, nhìn chằm chàm vào hai bàn tay của ông đan vào nhau đặt trên bàn, rồi từ tốn trả lời.
“Vậy thì, để tôi bắt đầu giải thích từ hệ thống «Medicuboid» nhé. Asuna-san, em cũng là một người sử dụng AmuSphere, đúng không?”
“Ơ...vâng, đúng vậy.”
Vị bác sĩ trẻ gật đầu, ngẩng mặt lên, và nói một câu hoàn toàn bất ngờ.
“Có lẽ hơi quá đáng khi nói điều này với em, nhưng tôi cảm thấy thật đáng tiếc khi công nghệ FullDive lại có mục đích ban đầu là để phục vụ việc giải trí.”
“Ể...?”
“Việc nghiên cứu công nghệ đó đáng lý ra phải được chính phủ tài trợ dành cho việc ứng dụng nó vào điều trị. Nếu được vậy, tình trạng hiện tại có thể duy trì thêm 1, không, 2 năm nữa.”
Asuna thấy lạ vì cuộc trò chuyện bị chuyển đề tài, và vị bác sĩ giơ ngón tay lên nói.
“Em hãy thử nghĩ xem. Môi trường do AmuSphere tạo nên có thể có một chức năng rất lớn trong lĩnh vực y tế. Ví dụ nhé, chiếc máy đó sẽ như một cứu cánh dành cho những người bị khiếm thị hay khiếm thính. Tất nhiên những người bị khiếm khuyết đó do rối loạn chức năng của não bộ thì đành bó tay, nhưng ngay cả nếu nhãn cầu hay dây thần kinh thị giác có vấn đề, thì hình ảnh vẫn có thể được truyền trực tiếp vào não nếu ta sử dụng AmuSphere. Tương tự như vậy với chức năng nghe. Thậm chí với những người không hề biết tới ánh sáng và âm thanh ngay từ khi họ sinh ra vẫn có thể dùng chiếc máy để giao tiếp với một quang cảnh được phục dựng hết sức sống động.”
Asuna chỉ còn biết gật đầu theo khi nghe bác sĩ thao thao một cách đầy tâm huyết. Những ứng dụng rộng rãi của AmuSphere cũng không còn mới mẻ gì. Một ngày nào đó, chiếc chụp đầu này có thể trở nên nhỏ gọn hơn, và với một ống kính camera được gắn thêm vào đó thì những người mù có thể sống hoàn toàn như những người sáng mắt bình thường khác.
“Thêm nữa là, điểm thuận lợi không chỉ là việc nó có thể truyền đạt tín hiệu cho não, mà AmuSphere còn có thể triệt tiêu chức năng của các giác quan.”
Vị bác sĩ tiếp tục dùng ngón tay vỗ vỗ cổ họng của ông.
“Xung điện từ được truyền đến vị trí này sẽ tạm thời làm tê liệt các cơ. Nói cách khác, nó có tác dụng y hệt như việc gây tê toàn thân. Ví dụ, gây mê. Sử dụng phương pháp gây mê, vẫn có một mối nguy hiểm nhỏ nhưng rất hiếm. Thay vì vậy, nếu sử dụng AmuSphere trong những ca phẫu thuật, chúng ta có thể tránh việc dùng thuốc gây mê. Đó là những gì tôi nghĩ.”
Lúc này Asuna đã thực sự bị thu hút bởi những gì vị bác sĩ nói. Cô gật đầu lia lịa, nhưng ngay lập tức nhận ra một việc. Dù cho có hơi giống như múa rìu qua mắt thợ, nhưng cô vẫn khe khẽ nói ra sự hoài nghi của mình.
“...Nhưng, điều đó là không thể, đúng không ạ? Khả năng can thiệp của AmuSphere chỉ có thể hạn chế các giác quan đến mức thấp nhất để làm giảm bớt sự đau đớn khi đâm dao mổ vào mà thôi. Em nghĩ cả AmuSphere và thé hệ máy đầu tiên - NerveGear - đều không thể làm được...Ngay cả khi tủy sống bị chặn kết nối với não thì những dây thần kinh bên trong vẫn hoạt động, nên vẫn sẽ có phản xạ thần kinh truyền từ cột sống, phải không...?”
“Đúng vậy, chính xác là thế.”
Bác sĩ Kurahashi tròn mắt vì kinh ngạc, và ngay lập tức gật gù vài lần, như thể Asuna đã nói đúng vào điểm mấu chốt.
“Đúng như em đã nói. Xung điện từ phát ra từ AmuSphere có cường độ yếu hơn so với xung điện thần kinh, CPU thì hiệu suất tùy thuộc vào năng lượng cung cấp, sẽ tạo nên rắc rối với tốc độ vận hành vì không đủ năng lượng. Có thể dùng máy để dive vào trong thế giới ảo, nhưng sẽ không còn hiệu quả khi muốn kết nối hòa hợp tất cả các thông số kĩ thuật với một camera ở thế giới thực, để tạo nên cái gọi là «Hiện Thực Thay Thế». Chính vì vậy, chiếc máy ứng dụng công nghệ FullDive vào y học đầu tiên trên thế giới được phát triển ở cấp quốc gia đã ra đời - «Medicuboid».”
“MediCu...boid.”
Cụm từ đó có lẽ là sự kết hợp của Medical (y khoa) và Cuboid (hình khối). Asuna lẩm nhẩm cụm từ trong miệng, và vị bác sĩ mỉm cười trước khi bắt đầu giải thích.
“Đó chỉ là một cái tên tự tạo. Điều quan trọng là nó có khả năng tăng công suất của chiếc AmuSphere, làm tăng mật độ của các hạt điện tử lên vài lần, tăng công suất vận hành và được gắn vào một chiếc giường để có thể kết nối từ đầu đến toàn bộ phần xương sống. Trông nó như một cái hộp màu trắng...nếu có thể sử dụng nó, cùng với rất nhiều trang thiết bị khác trong bệnh viện, đó sẽ là một cuộc cách mạng trong lĩnh vực điều trị. Khi đó hầu hết những ca phẫu thuật sẽ không còn cần phải gây mê nữa, và còn có khả năng nói chuyện với bệnh nhân trong một «Trạng thái đóng».”
“Đóng...?”
“Đó là một trạng thái được biết đến với cái tên Hội Chứng Đóng, là trạng thái mà dù cho não bộ vẫn đang vận hành bình thường, nhưng cơ thể tàn tật không có khả năng điều khiển các bộ phận, khiến bệnh nhân không thể bày tỏ suy nghĩ của mình được. Nếu dùng Medicuboid, chúng ta có thể kết nối trực tiếp vào tận sâu trong não bộ, và dù cho cơ thể không thể di chuyển, nhưng bệnh nhân vẫn có khả năng tái hòa nhập với xã hội thông qua thực tế ảo.”
“Em hiểu rồi...nói cách khác, nếu so với AmuSphere chỉ dùng để chơi game thực tế ảo, thì đây quả thật là một cỗ máy trong mơ đúng nghĩa, phải không ạ?”
Asuna vô tư gật đầu. Tuy nhiên Bác sĩ Kurahashi, người trông như đang nói mơ, lập tức ngậm miệng lại khi nghe cô nói, trông như thể bị lôi tuột trở về thực tế. Vẻ mặt của ông nhìn u ám hơn, ông gỡ cặp kính đít chai ra, nhắm mặt lại và thở dài.
Rồi ông lắc đầu và cười một nụ cười buồn.
“Ừ, đó quả thật là một cỗ máy trong mơ. Tuy nhiên, máy móc cũng có giới hạn của nó. Lĩnh vực trước nhất mà Medicuboid được sử dụng...chính là «Terninal Care».”
“Terminal care...”
Asuna lặp lại như con vẹt cụm từ bằng tiếng Anh chưa bao giờ cô nghe qua đó, và vị bác sĩ khẽ giải thích cho cô.
“Trong Hán tự...nó được viết là ‘Điều trị giai đoạn cuối’.”
Những từ đó như dội một gáo nước lạnh xuống Asuna. Cô mở to đôi mắt và không thể nói nên lời. Bác sĩ Kurahashi đeo lại kính và nhìn cô với ánh mắt xoa dịu, nói tiếp,
“Có thể em sẽ cảm thấy là tốt hơn nên dừng lại ngay tại đây nếu chúng ta nghĩ đến những việc sau này. Không ai trách em cả nếu như em đưa ra quyết định đó. Dù là Yuuki-kun hay bạn bè của cô bé thì tất cả họ đều là nghĩ cho em mà thôi.”
Nhưng Asuna không hề do dự. Dù cho sự thật mà cô sẽ được nghe có ra sao đi nữa, cô vẫn muốn đối mặt trực tiếp với nó, và cô tin rằng cô phải làm thế. Asuna ngẩng mặt lên và nói rất rành mạch,
“Không...xin cứ tiệp tục. Làm ơn. Em đến đây chính vì điều này.”
“Vậy sao?”
Bác sĩ Kurahashi lại mỉm cười, và lần này gật gù một cách hài lòng,
“Yuuki-kun đã có lần nói rằng nếu như Asuna thực sự muốn, cô bé sẽ kể mọi chuyện cho em biết. Phòng của Yuuki nằm ở tầng cao nhất của khu trung tâm. Đi đến đó sẽ hơi xa, thế nên chúng ta hãy vừa đi vừa nói chuyện.”
Ông bước khỏi khu vực phòng đợi và đi về phía thang máy. Asuna bước theo sau, và tâm trí cô tiếp tục nghĩ mãi về cụm từ đó.
‘Giai đoạn cuối’. Ý nghĩa của nó không thể nào rõ ràng hơn nữa. Tuy vậy cô vẫn muốn tự chối bỏ nó. Không thể nào như thế được. Dù cho bác sĩ có muốn tuyên bố điều đó, thì lẽ ra ông cũng không nên dùng một từ quá thẳng thừng như vậy.
Chỉ có một điều rõ ràng đó là sự thật sắp được làm sáng tỏ. Asuna phải trực tiếp chấp nhận nó. Chính vì nghĩ Asuna có thể chịu đựng được nên Yuuki mới để cho Asuna tiếp cận cuộc đời thực của mình.
Có tổng cộng 3 chiếc thang máy xếp hàng ngang trong đại sảnh của dãy nhà trung tâm, và chiếc ngoài cùng bên phải có dòng chữ «Chỉ dành cho nhân viên» ghi ở trên cửa. Bác sĩ dùng chiếc thẻ đeo trên cổ và quét lên tấm bảng đọc ở bên cạnh, một tiếng *Bíp* nhỏ vang lên và cánh cửa bên phải trượt mở ra.
Cả hai người bước vào chiếc hộp màu trắng, và thang máy bắt đầu đi lên mà không nghe động tĩnh gì và cũng không nhận ra được sự tăng tốc.
“Em đã từng nghe đến cụm từ «Window period» (giai đoạn tiền nhiễm/thời kỳ ủ bệnh) chưa?”
Bác sĩ Kurahashi bất ngờ hỏi, và Asuna bắt đầu lục tung trí nhớ của mình để tìm lại.
“Em có nhớ...giờ giáo dục sức khỏe có dạy rồi. Nó có liên quan tới việc nhiễm...virus, đúng không ạ?”
“Đúng vậy. Ví dụ nhé, nếu một người bị nghi ngờ nhiễm phải một loại virus nào đó, thì sẽ phải làm xét nghiệm máu. Phương pháp xét nghiệm như sau. «Kiểm tra kháng nguyên» là để kiểm tra việc hệ thống miễn dịch cơ thể chống lại virus trong máu, và chính xác hơn nữa sẽ là «Xét nghiệm NAT» sử dụng bộ nhiễm sắc thể DNA và RNA của virus trong quá trình kiểm tra. Tuy nhiên, ngay cả khi dùng xét nghiệm NAT thì vẫn không thể tìm thấy virus trong khoảng thời gian 10 ngày sau khi nhiễm. Khoảng thời gian đó được gọi là «Thời kỳ ủ bệnh».”
Ông dừng lại ở đó. Và khi ấy xuất hiện cảm giác giảm tốc, cửa thang máy mở ra cùng với một tiếng chuông nhỏ.
Tầng cao nhất, tầng 12, có vẻ như cấm người ngoài vào vì có một cánh cổng lớn ngay trước mặt hai người khi họ vừa bước ra khỏi thang máy. Một lần nữa bác sĩ lại đặt tấm thẻ lên bộ phận cảm ứng bênh cạnh cánh cửa, và một âm thanh tít tít nho nhỏ lại vang lên từ đó. Những chấn song bằng thép được hạ xuống, bác sĩ vẫy tay với Asuna và cô nhanh chóng theo ông bước vào.
Khác với những tầng dưới, tầng này hầu như không có cửa sổ nào. Những lối đi được quét vôi trắng xóa chạy thẳng tắp và phía trước tách thành hai lối rẽ, trái và phải.
Bác sĩ Kurahashi đang đi phía trước Asuna rẽ qua bên trái. Lối đi tràn ngập ánh sắng màu trắng ấm áp lại tiếp tục kéo dài ra. Họ bước ngang qua vài người y tá, và không thể nghe thấy được tiếng động từ bên ngoài.
“- Chính bởi vì cái «Thời kỳ ủ bệnh» đó mà một số chuyện hẳn đã xảy ra.”
Bất thình lình bác sĩ lại nói tiếp bằng một giọng từ tốn.
“Đó chính là việc máu được hiến cho bệnh nhân đã bị nhiễm virus. Dĩ nhiên, xác suất là rất thấp. Chỉ 1 trong khoảng 100 ngàn trường hợp hiếm hoi là bị lây nhiễm khi truyền máu. Tuy vậy, với trình độ khoa học hiện nay thì việc giảm khả năng đó xuống 0% là hoàn toàn không thể.”
Bác sĩ thở dài. Thậm chí Asuna còn cảm thấy ở ông có chút gì đó tức giận và bất lực.
“Yuuki-kun được sinh ra vào tháng 5 năm 2011. Vì sinh khó nên các bác sĩ đã phải sử dụng biện pháp sinh mổ. Khi đó...chúng tôi cũng không dám chắc, nhưng một tai nạn đã xảy ra gây chảy máu nghiêm trọng, nên buộc phải truyền máu khẩn cấp. Lượng máu được truyền đó, thật không may, đã bị nhiễm virus.”
“...!”
Asuna không thể nói gì cả. Bác sĩ Kurahashi liếc nhanh sang phía cô, rồi lại lập tức cúi xuống và tiếp tục.
“Đến bây giờ, chúng tôi vẫn không hiểu tại sao điều đó lại xảy ra. Nhưng có vẻ như Yuuki-kun đã bị lây nhiễm ngay từ khi ra đời. Người bố bị nhiễm chỉ trong vòng một tháng sau đó. Việc lây nhiễm xảy ra vào tháng 9, và sau khi truyền máu, người mẹ được xét nghiệm máu. Khi đó...toàn bộ gia đình họ đã...”
Vị bác sĩ thở dài nặng nhọc và ngừng nói.
Có một cánh cửa trượt ở bức tường bên phải của hành lang, và một tấm bảng bằng kim loại được gắn ngay bênh cạnh cửa. Trên tấm bảng ghi dòng chữ [Phòng Máy Thiết Kế Chuyên Biệt Số 1].
Bác sĩ lại lấy tấm thẻ và quét nó trên tấm bảng. Âm thanh điện tử reo lên, và xoẹt một tiếng cánh cửa trượt mở ra.
Asuna đi theo bác sĩ vào trong, cảm thấy trái tim cô như thắt lại một cách đau đớn. Bên trong là một căn phòng dài và hẹp đến kì lạ.
Bức tường trước mặt họ cũng có một cánh cửa giống với cánh cửa mà họ vừa đi qua, và có một bảng điều khiển phía bên phải với rất nhiều thiết bị. Bức tường phía trái thì có một cửa sổ bằng kính lớn, nhưng tấm kính được nhuộm đen nên từ ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
“Trước mặt chúng ta là một phòng vô trùng với không khí được điều khiển. Hãy hiểu rằng chúng ta không thể bước vào đó.”
Nói xong, Bác sĩ Kurahashi bước tới bên chiếc cửa sổ đen và thao tác trên bảng điều khiển bên dưới. Với một tiếng ù ù nho nhỏ, màu sắc trên cửa sổ nhạt dần đi, và rồi chuyển thành trong suốt, cho thấy cảnh tượng bên trong.
Đó là một căn phòng nhỏ. Không, thực ra nó hơi lớn. Mới nhìn vào, tưởng như căn phòng bị lấp kín bởi đủ thứ máy móc. Có cái cao cái thấp, có cái đơn giản hình hộp vuông nhưng cũng có cái hình dạng phức tạp. Vì thế, phải mất đôi chút thời gian để Asuna nhận ra có một chiếc giường được đặt giữa phòng.
Asuna ép sát mặt mình vào kính cửa sổ và nhìn chằm chằm vào chiếc giường đó.
Một thân hình nhỏ bé trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê đang nằm trên ấy. Tấm chăn màu trắng được phủ lên đến ngang ngực cô ấy, và Asuna có thể thấy bờ vai trần ốm đến não lòng. Cổ và vai cô ấy gắn chằng chịt đủ loại ống và dây, tất cả được nối với chiếc máy đặt ngay bên cạnh.
Không thể nào nhìn rõ khuôn mặt của người nằm trên giường vì nó bị che phủ bởi một hình khối màu trắng nuốt trọn toàn bộ phần đầu. Những gì thấy được là đôi môi mỏng và nhợt nhạt gần như trong suốt, cùng một chiếc cằm hơi nhọn. Bên hông của khối hộp đó có một màn hình hiển thị trạng thái với đủ thứ màu sắc đang nhảy múa loạn lên. Trên đỉnh là từ [Medicuboid] được viết bằng nét chữ đơn giản.
“...Yuuki...?”
Giọng Asuna thì thầm nghe run rẩy. Cô cuối cùng đã ở đây, với Yuuki ở đời thực. Nhưng vài mét khoảng cách cuối cùng lại bị ngăn cách bởi tấm kính dày mà cô không thể vượt qua.
Vẫn quay lưng về phía bác sĩ, Asuna khó nhọc nói không thành lời.
“Bác sĩ...chính xác thì tình trạng bệnh của Yuuki là thế nào ạ...?”
Câu trả lời rất ngắn gọn nhưng nặng nề.
“«Hội Chứng Suy Giảm Miễn Dịch Mắc Phải»...AIDS (Acquired Immunity Deficiency Syndrome).”
Đây là thành phố Yokohama, trực thuộc tỉnh Kanagawa. Vị trí của tòa nhà được bao quanh bởi rất nhiều ngọn đồi xanh mướt. Trông nó không giống như thuộc về một đô thị trung tâm với chiều cao thấp, thiết kế rộng ra hai bên hông, thêm vào đó là không gian tĩnh lặng của những ngọn đồi. Tuy vậy, thực tế là Asuna chỉ mất có chưa đến 30 phút để đi từ nhà cô ở Setagaya đến đây bằng tàu cao tốc.
Tòa nhà trông rất mới, đắm mình trong ánh nắng nhợt nhạt của mùa đông. Những bức tường nhuốm màu nâu vàng. Asuna nghĩ nhìn nó thật giống với nơi mà cô đã trải qua một thời gian dài nằm hôn mê trước đây, và cô đút mẩu ghi chú vào lại trong túi áo khoác.
“Cậu có ở đây không, Yuuki?”
Cô thì thầm với chính mình. Asuna muốn gặp Yuuki, nhưng đồng thời cô lại cảm thấy tốt nhất là cô ấy không ở đây.
Sau khi đi lòng vòng một hồi, Asuna xốc lại cổ áo của chiếc áo khoác đang bó chặt vào bộ đồng phục bên trong, và bước nhanh về phía cổng chính.
Đã 3 ngày trôi qua kể từ lúc «Tuyệt Kiếm» Yuuki biến mất khỏi Aincrad.
Vào phút cuối, cô ấy còn rơi nước mắt ngay trước tấm Bia Kiếm Sĩ, và hình ảnh đó đến giờ vẫn đọng lại trong mắt Asuna. Cô không thể cứ thế quên đi được. Dù gì chăng nữa cô vẫn muốn gặp lại Yuuki, muốn lại được trò chuyện với cô ấy. Nhưng tất cả những tin nhắn mà cô gửi đi đều được hệ thống trả lời là «Người nhận không đăng nhập», và không có dấu hiệu nào cho thấy là những tin nhắn đó đã được đọc.
Các thành viên của Sleeping Knights hẳn phải biết Yuuki đang ở đâu, Asuna nghĩ vậy. Tuy nhiên, hai hôm trước, tại khách sạn Lombard mà họ vẫn thường tụ tập, chỉ có một mình Shiune xuất hiện. Hàng mi dài rủ của cô ấy cụp xuống buồn rầu và cô lắc đầu.
“Cả chúng tôi cũng không liên lạc được với Yuuki. Không chỉ trong ALO. Mà hình như cô ấy còn chẳng bao giờ FullDive nữa. Và bọn tôi cũng không biết gì về cô ấy trong thế giới thực. Và...”
Shiune dừng lại khi nói đến đó, và nhìn chằm chằm vào Asuna với vẻ lo lắng.
“Asuna-san. Tôi nghĩ, Yuuki không muốn gặp lại em nữa. Không phải vì ai khác, mà chính vì nghĩ cho lợi ích của em thôi.”
Asuna quá sững sờ đến nỗi không thể nói gì được. Sau vài giây, cuối cùng cô mới có thể thốt ra lời.
“T...Tại sao? Không... Em thấy, Yuuki, Shiune, mọi người, mọi người không cần thiết phải cắt đứt hẳn quan hệ với em đâu. Nếu em có làm phiền gì, thì em hứa chắc sẽ không đòi hỏi chuyện đó nữa đâu. Nhưng, em không thể chấp nhận mọi chuyện như thế này chỉ vì em.”
“Có làm phiền gì đâu chứ...”
Shiune, vốn từ nãy vẫn giữ thái độ bình thản, chợt tỏ vẻ đau khổ rất lạ và khi cô lắc đầu.
“Chúng tôi đều rất hạnh phúc vì đã gặp em. Trong thế giới này, chúng tôi đã có được những kỉ niệm hết sức tuyệt vời, tất cả là nhờ em Asuna-san ạ. Chẳng những đã giúp chúng tôi tiêu diệt con boss, em còn ngỏ ý gia nhập vào guild nữa. Chúng tôi không cách nào bày tỏ hết được sự biết ơn của mình với em. Nhưng, thật lòng, làm ơn, hãy cứ quên chúng tôi đi.”
Shiune ngừng lại, và di chuyển tay trái để điều khiển cửa sổ. Trước mặt Asuna liền hiện ra một cửa sổ trao đổi nhỏ.
“Có sớm hơn dự định một chút, nhưng ngay tại đây tôi muốn tuyên bố giải tán nhóm Sleeping Knights. Tất cả quà cảm ơn của em đều ở đây, Asuna-san, gồm vật phẩm rơi ra từ con boss và cả trang bị của bọn tôi nữa...”
“Không, không cần thiết. Em không thể nhận chúng.”
Asuna tắt cửa sổ đó rất nhanh như thể đang rũ bỏ nó, và bước về phía Shiune.
“Chúng ta thật sự tạm biệt nhau ở đây sau? Em... em thích, được ở bên Yuuki, Shiune, tất cả mọi người. Em đã nghĩ chúng ta vẫn sẽ là bạn ngay cả khi guild bị giải tán. Nhưng, có phải chỉ một mình em là có suy nghĩ như vậy...?”
Trong quá khứ, Asuna sẽ không bao giờ nói những câu như thế. Tuy vậy, sau nhiều ngày gắn bó với yuuki và những người khác, Asuna cảm thấy cô đã có chút gì đó thay đổi. Chính vì vậy mà cô không muốn nói lời từ biệt với họ.
Nhưng Shiune cúi đầu và lắc nhẹ từ chối.
“Xin lỗi... xin lỗi, nhưng thế này là tốt nhất. Nên chia tay ở đây thì hơn... xin lỗi em, Asuna-san.”
Rồi cô ấy nhấn nút trên cửa sổ, và nhanh chóng đăng xuất như thể muốn chạy trốn khỏi đó.
Không chỉ có Yuuki. Shiune, Jun, Nori và những thành viên khác sau đó đều không vào lại ALO nữa.
Hay là chính Asuna đã sai lầm khi nghĩ rằng chỉ vài ngày ngắn ngủi đi với nhau là đủ để khiến họ trở thành bạn. Tuy vậy, nhóm Sleeping Knights đã để lại một ấn tượng sâu sắc và không thể xóa nhòa trong tâm trí cô. Cô không thể nào nghĩ đến việc quên họ đi được.
Học kì 3 đã bắt đầu, nhưng cho dù được gặp Kazuto, Rika và Keiko trong thế giới thực thì trái tim của Asuna vẫn nặng trĩu. Khi nghĩ về điều đó, đâu đó rất sâu trong mắt và tai của Asuna, gương mặt tươi cười và tiếng khúc khích của Yuuki lại hiện ra. Chị, đó là tiếng mà Yuuki đã gọi Asuna. Khi nhận ra, Yuuki đã bật khóc. Asuna muốn biết lí do vì sao lại như thế, bất kể có ra sao đi nữa.
Và rồi hôm qua, vào giờ ăn trưa, Asuna nhận được một tin nhắn từ Kazuto ghi rằng, [gặp nhau trên sân thượng].
Trên sân thượng với sàn bằng xi-măng thô và những cơn gió lạnh của cuối đông, Kazuto đứng chờ Asuna và tựa vào chiếc ống dày có chức năng thông gió.
Đã hơn một năm rồi kể từ khi họ được giải phóng khỏi SAO, nhưng Kazuto hầu như vẫn chẳng tăng được bao nhiêu trọng lượng. Em gái Suguha vẫn thường bắt ép anh phải ăn nhiều hơn, thế nên có lẽ anh cũng không phải lo lắng về chuyện bị suy dinh dưỡng. Có thể bao nhiêu ca-lo nhập vào người đều đã được anh dùng hết vào những buổi chạy bộ sáng và những bài thể lực trong phòng tập gym, hay có khi những trận chiến căng thẳng trong thế giới ảo đã xài hết năng lượng của đời thực cũng nên.
Chiếc cúc trên cùng của áo khoác không được cài, hai tay anh đút trong túi quần, và chiếc khăn quàng cổ hơi dài bay bay trong gió. Tuy vè ngoài và chiều cao có hơi thay đổi, nhưng trông anh vẫn như cũ, giống như khi còn ở Aincrad ngày xưa. Asuna bị thu hút mãnh liệt khi cô bước về phía anh, và tựa trán mình vào vai anh làm anh giật mình nhìn lên.
Asuna muốn bộc lộ ra hết tất cả những cảm xúc dồn nén của cô, nhưng cô lại không biết làm sao để diễn đạt chúng bằng lời. Cô nhắm mắt lại, cố ngăn cái cảm giác nghèn nghẹn chực òa khóc đang trồi lên mạnh mẽ bên trong, và cảm nhận sự hiền hòa đến toát ra từ Kazuto khi anh nhè nhẹ vỗ vào lưng cô. Đồng thời, một giọng nói vang lên bên tai cô,
“Em có nhất định muốn gặp «Tuyệt Kiếm» không?”
Câu nói đó hầu như chứa đựng tất cả mong muốn của Asuna lúc này. Có, chỉ một lần thôi cũng được. Đó là vì Asuna tin rằng chính Yuuki cũng mong chờ điều đó.
“Họ đã bảo em rằng tốt hơn là không nên gặp lại rồi, đúng chứ? Kể cả như vậy sao?”
Asuna đã kể cho Kazuto mọi chuyện, về trận đánh boss của tầng 27, cuộc chia tay không mong đợi ngay sau đó, và cả những lời nói của Shiune trong lần cuối gặp mặt nhau. Câu hỏi này có lẽ được đưa ra sau khi Kazuto đã có kết luận từ tất cả những sự việc trên. Và để trả lời, Asuna gật đầu lần nữa một cách dứt khoát.
“Ừm, ngay cả như thế, em vẫn muốn. Em muốn gặp để nói chuyện với cô ấy lần nữa. Em nhất định phải làm điều này.”
“Vậy sao?”
Chỉ trả lời đơn giản như vậy, Kazuto đặt tay lên vai Asuna và hơi đẩy cô ra xa, và rút ra một mẩu giấy nhỏ từ trong túi áo khoác của mình.
“Có thể em sẽ gặp cô ấy nếu tới chỗ này.”
“Hả...?”
“Chỉ là có khả năng thôi...nhưng, anh cảm thấy «Tuyệt Kiếm» có lẽ đang ở đó.”
“Làm...Làm sao anh biết, Kirito-kun...?”
Asuna hỏi trong ngơ ngác khi cô nhận từ anh mảnh giấy được gấp làm tư. Kazuto ngẩng đầu lên nhìn trời và khẽ thì thầm,
“Vì đó là nơi duy nhất hiện đang thử nghiệm trị liệu bằng «Medicuboid».”
“Medi...Cuboid?”
Vừa lặp lại cụm từ khó cắt nghĩa mà cô chưa từng nghe nói đến ấy, Asuna vừa mở tờ giấy ra.
Được viết chữ nhỏ trong đó là cái tên [Bệnh Viện Đa Khoa Bắc Yokohama] kèm theo địa chỉ.
Cô đi qua hai lớp cửa tự động được vệ sinh sạch bóng, qua cả sảnh chính được thắp sáng trưng, và một mùi thuốc sát trùng quen thuộc thoang thoảng trong không khí.
Đây đó là những bà mẹ đang bế những đứa con, cùng những người già đang di chuyển qua lại bằng xe lăn. Asuna đi ngang qua khu vực yên tĩnh đó và thẳng hướng đến quầy tiếp bệnh.
Cô điền tên tuổi và địa chỉ của mình vào mẫu đơn được đặt trước ghi-sê của mình, và dừng lại khi đến phần điền tên của người mà mình muốn vào thăm bệnh. Asuna chỉ biết mỗi cái tên Yuuki, và cô không biết đó có phải là tên thật hay không. Theo như Kazuto nói, thì ngay cả nếu cô ấy có thực sự ở đây chăng nữa thì cũng rất khó để có thể kiểm tra chứ chưa nói đến việc được gặp mặt. Nhưng đã đi đến tận đây rồi thì cô sẽ không thể bỏ cuộc dễ như vậy. Asuna quyết định cứ thế đưa mẫu đơn qua cửa sổ cho người trực.
Phía bên kia quầy, cô y tá mặc áo đồng phục trắng nhận ra Asuna và ngẩng mặt lên.
“Em đến gặp ai à?”
Asuna chỉ biết gật đầu như máy khi cô ấy tươi cười hỏi. Cô đưa tờ đơn yêu cầu còn trống đến một nửa sang và nói.
“À ừm...Em muốn gặp bạn, nhưng em không biết tên của cô ấy.”
“Sao?”
Cô y tá nhướn mày lên vì bất ngờ, và Asuna tuyệt vọng suy nghĩ để tìm lời giải thích.
“Em nghĩ đó là một cô bé chừng 15 tuổi. Tên của cô ấy có thể là «Yuuki», hay cũng có thể là em lầm lẫn.”
“Có rất nhiều bệnh nhân ở đây. Nếu em nói thế thì thật khó cho tôi quá.”
“Ưm...Em muốn tìm bệnh nhân đang được thử nghiệm hệ thống «Medicuboid».”
“Vì lý do bảo mật thông tin cá nhân của bệnh nhân nên...”
Ngay lúc đó, một cô y tá có vẻ là đàn chị ngước lên và nhìn vào Asuna. Sau đó, cô ta quay sang cô y tá đang nói chuyện với Asuna và hình như thì thầm điều gì đó.
Cô y tá ban đầu nghe thấy thì chớp chớp mắt và lại nhìn Asuna. Rồi cô ấy nói bằng một giọng khác hoàn toàn, nghe nhã nhặn hơn hẳn.
“Xin lỗi, tên em là gì nhỉ?”
“À, em là Yuuki Asuna.”
Asuna trả lời và đưa tờ đơn cho cô ta. Cô y tá nhận đơn, đọc nó, rồi đưa lại cho người đồng nghiệp bên trong.
“Tôi có thể kiểm tra chứng nhận nhân thân của em không?”
“Được, được ạ.”
Asuna vội vàng lấy chiếc ví trong áo khoác của cô ra và rút tấm thẻ học sinh ra cho cô y tá xem. Cô ta cẩn trọng so sánh bức ảnh trong đó với khuôn mặt của Asuna, rồi gật đầu, bảo Asuna hãy chờ một chút và với lấy chiếc điện thoại trực ban bên cạnh.
Cô ấy dùng số nội bộ để gọi cho ai đó, thì thầm 2,3 câu, và quay lại với Asuna.
“Xin hãy đến tìm Bác sĩ Kurahashi thuộc Khoa Nội số 2. Đi thang máy ở phía trước sảnh lên tầng 4, quẹo phải, và trình cái này cho quầy tiếp tân ở đó.”
Asuna nhận lại thẻ học sinh của mình và một tấm thẻ màu bạc khác trong cái khay được đưa ra, rồi cô cúi đầu chào.
Sau khi ngồi chờ khoảng chừng 10 phút tại khu vực tiếp tân trên tầng 4 thì Asuna chú ý thấy một người mặc áo choàng trắng đang bước vội về phía cô.
“Yaa, cảm phiền, xin thứ lỗi cho tôi, rất tiếc vì đã để em phải chờ.”
Người đang gật đầu xin lỗi với kiểu cách kì lạ đó là một bác sĩ nam thấp người và hơi béo. Trông ông ta chỉ mới ngoài 30 tuổi, tóc mái chải bóng loáng rẽ ngôi 3-7, và đeo một cặp mắt kính dày cộp.
Asuna vội vàng đứng dậy và cúi đầu chào thật thấp.
“Không, không sao đâu ạ. Chính em là người đã đột ngột tới đây. Thế nên có phải ngồi chờ một lúc cũng phải thôi ạ.”
“Không không, tôi không có phận sự gì vào buổi chiều cả, thế nên em tới rất đúng lúc. Vậy, em là Yuuki Asuna-san, đúng chứ?”
Vị bác sĩ nghiêng đầu và mỉm cười nheo cặp mắt hơi ti hí nhìn Asuna.
“Phải ạ, em là Yuuki.”
“Cứ gọi tôi là Kurahashi, tôi là bác sĩ chính chịu trách nhiệm chữa trị cho Konno-san. Tôi không ngờ là em lại tới tận đây thăm cô bé.”
“Konno...san?”
“Ế, thì tên đầy đủ của cô bé là Konno Yuuki, viết là ‘Bông’ và ‘Mùa’. Tôi hay gọi cô bé là Yuuki-kun...cô bé đã kể cho tôi nghe mọi thứ về em đấy, Asuna-san. A, xin lỗi, tệ quá. Tôi quen miệng gọi theo Yuuki-kun.”
“Không sao, cứ gọi em là Asuna.”
Asuna tươi cười đáp lời, Bác sĩ Kurahashi cũng cười vì xấu hổ và chỉ tay về phía thang máy.
“Chúng ta cứ đứng đây thật khó nói chuyện. Sao không đi lên khu vực phòng chờ ở tầng trên nhỉ?”
Asuna được dẫn tới một khu vực rộng rãi sâu bên trong những dãy ghế chờ và ngồi xuống đối diện với vị bác sĩ. Qua những khung cửa kính to, họ có thể nhìn khu vườn rộng lớn của bệnh viện cũng như không gian xanh biếc bao quanh tòa nhà. Quanh đây không có nhiều người, và âm thanh duy nhất nghe được là tiếng lạo xạo của chiếc máy điều hòa đang luân chuyển không khí.
Asuna suy nghĩ xem cô nên hỏi vấn đề gì trước. Nhưng Bác sĩ Kurahashi mới là người lên tiếng đầu tiên.
“Asuna-san, em đã gặp Yuuki-kun trong thế giới thực tế ảo, đúng không? Cô bé đã nói cho em biết về bệnh viện này à?”
“A, không...không phải vậy...”
“Ồ, vậy thì thật ngạc nhiên là em có thể tìm ra chỗ này. Chả là, Yuuki-kun có lần nói rằng một cô gái tên là Yuuki Asuna có thể sẽ tìm đến đây, và cô bé muốn ra khu vực tiếp tân để đón. Tôi đã rất bất ngờ và hỏi rằng cô bé có nói cho em biết về bệnh viện không, nhưng cô bé bảo là không. Thế nên tôi mới nói rằng không thể nào em biết đến một nơi như thế này được. Tuy nhiên, ban nãy tôi thực sự đã nhận một cuộc gọi thông báo từ quầy tiếp tân, và tôi đã bị sốc đấy.”
“À, Yuuki-san ấy, cô ấy có nhắc đến em sao, bác sĩ...?”
Asuna hỏi, và vị bác sĩ trẻ gật đầu rất nhiệt tình.
“Dĩ nhiên rồi. Suốt mấy ngày qua, mỗi lần nói chuyện với nhau là cô bé lại kể cho tôi nghe về Asuna-san. Tuy vậy, cứ hễ nói về em là cô bé lại bắt đầu khóc. Bình thường cô bé rất ít khi biểu hiện sự yếu đuối của mình ra ngoài như thế.”
“Ế...như...nhưng tại sao...”
“Cô bé nói rằng muốn làm bạn với em lâu hơn nữa, nhưng không thể. Cô bé muốn gặp em, nhưng không dám. Không phải như là...thực ra tôi cũng không hiểu hết được cảm xúc đó.”
Lúc ấy, Bác sĩ Kurahashi bỗng biểu lộ một nét mặt đau khổ rất hiếm hoi. Asuna hít sâu vào và quyết định hỏi.
“Đó là điều mà Yuuki san và những bạn kia cũng đã nói với em khi họ nhất quyết đòi từ biệt em trong thế giới ảo. Vì sao? Lý do nào mà chúng em «không thể gặp lại nhau nữa»?”
Nỗi lo sợ dấy lên từ cái lúc mà Asuna nhìn thấy tên của bệnh viện này đang ngày một lớn dần, cô đã cố gắng hết mức để dằn lòng lại khi chồm tới trước. Bác sĩ Kurahashi sững người và không nói gì một lúc, nhìn chằm chàm vào hai bàn tay của ông đan vào nhau đặt trên bàn, rồi từ tốn trả lời.
“Vậy thì, để tôi bắt đầu giải thích từ hệ thống «Medicuboid» nhé. Asuna-san, em cũng là một người sử dụng AmuSphere, đúng không?”
“Ơ...vâng, đúng vậy.”
Vị bác sĩ trẻ gật đầu, ngẩng mặt lên, và nói một câu hoàn toàn bất ngờ.
“Có lẽ hơi quá đáng khi nói điều này với em, nhưng tôi cảm thấy thật đáng tiếc khi công nghệ FullDive lại có mục đích ban đầu là để phục vụ việc giải trí.”
“Ể...?”
“Việc nghiên cứu công nghệ đó đáng lý ra phải được chính phủ tài trợ dành cho việc ứng dụng nó vào điều trị. Nếu được vậy, tình trạng hiện tại có thể duy trì thêm 1, không, 2 năm nữa.”
Asuna thấy lạ vì cuộc trò chuyện bị chuyển đề tài, và vị bác sĩ giơ ngón tay lên nói.
“Em hãy thử nghĩ xem. Môi trường do AmuSphere tạo nên có thể có một chức năng rất lớn trong lĩnh vực y tế. Ví dụ nhé, chiếc máy đó sẽ như một cứu cánh dành cho những người bị khiếm thị hay khiếm thính. Tất nhiên những người bị khiếm khuyết đó do rối loạn chức năng của não bộ thì đành bó tay, nhưng ngay cả nếu nhãn cầu hay dây thần kinh thị giác có vấn đề, thì hình ảnh vẫn có thể được truyền trực tiếp vào não nếu ta sử dụng AmuSphere. Tương tự như vậy với chức năng nghe. Thậm chí với những người không hề biết tới ánh sáng và âm thanh ngay từ khi họ sinh ra vẫn có thể dùng chiếc máy để giao tiếp với một quang cảnh được phục dựng hết sức sống động.”
Asuna chỉ còn biết gật đầu theo khi nghe bác sĩ thao thao một cách đầy tâm huyết. Những ứng dụng rộng rãi của AmuSphere cũng không còn mới mẻ gì. Một ngày nào đó, chiếc chụp đầu này có thể trở nên nhỏ gọn hơn, và với một ống kính camera được gắn thêm vào đó thì những người mù có thể sống hoàn toàn như những người sáng mắt bình thường khác.
“Thêm nữa là, điểm thuận lợi không chỉ là việc nó có thể truyền đạt tín hiệu cho não, mà AmuSphere còn có thể triệt tiêu chức năng của các giác quan.”
Vị bác sĩ tiếp tục dùng ngón tay vỗ vỗ cổ họng của ông.
“Xung điện từ được truyền đến vị trí này sẽ tạm thời làm tê liệt các cơ. Nói cách khác, nó có tác dụng y hệt như việc gây tê toàn thân. Ví dụ, gây mê. Sử dụng phương pháp gây mê, vẫn có một mối nguy hiểm nhỏ nhưng rất hiếm. Thay vì vậy, nếu sử dụng AmuSphere trong những ca phẫu thuật, chúng ta có thể tránh việc dùng thuốc gây mê. Đó là những gì tôi nghĩ.”
Lúc này Asuna đã thực sự bị thu hút bởi những gì vị bác sĩ nói. Cô gật đầu lia lịa, nhưng ngay lập tức nhận ra một việc. Dù cho có hơi giống như múa rìu qua mắt thợ, nhưng cô vẫn khe khẽ nói ra sự hoài nghi của mình.
“...Nhưng, điều đó là không thể, đúng không ạ? Khả năng can thiệp của AmuSphere chỉ có thể hạn chế các giác quan đến mức thấp nhất để làm giảm bớt sự đau đớn khi đâm dao mổ vào mà thôi. Em nghĩ cả AmuSphere và thé hệ máy đầu tiên - NerveGear - đều không thể làm được...Ngay cả khi tủy sống bị chặn kết nối với não thì những dây thần kinh bên trong vẫn hoạt động, nên vẫn sẽ có phản xạ thần kinh truyền từ cột sống, phải không...?”
“Đúng vậy, chính xác là thế.”
Bác sĩ Kurahashi tròn mắt vì kinh ngạc, và ngay lập tức gật gù vài lần, như thể Asuna đã nói đúng vào điểm mấu chốt.
“Đúng như em đã nói. Xung điện từ phát ra từ AmuSphere có cường độ yếu hơn so với xung điện thần kinh, CPU thì hiệu suất tùy thuộc vào năng lượng cung cấp, sẽ tạo nên rắc rối với tốc độ vận hành vì không đủ năng lượng. Có thể dùng máy để dive vào trong thế giới ảo, nhưng sẽ không còn hiệu quả khi muốn kết nối hòa hợp tất cả các thông số kĩ thuật với một camera ở thế giới thực, để tạo nên cái gọi là «Hiện Thực Thay Thế». Chính vì vậy, chiếc máy ứng dụng công nghệ FullDive vào y học đầu tiên trên thế giới được phát triển ở cấp quốc gia đã ra đời - «Medicuboid».”
“MediCu...boid.”
Cụm từ đó có lẽ là sự kết hợp của Medical (y khoa) và Cuboid (hình khối). Asuna lẩm nhẩm cụm từ trong miệng, và vị bác sĩ mỉm cười trước khi bắt đầu giải thích.
“Đó chỉ là một cái tên tự tạo. Điều quan trọng là nó có khả năng tăng công suất của chiếc AmuSphere, làm tăng mật độ của các hạt điện tử lên vài lần, tăng công suất vận hành và được gắn vào một chiếc giường để có thể kết nối từ đầu đến toàn bộ phần xương sống. Trông nó như một cái hộp màu trắng...nếu có thể sử dụng nó, cùng với rất nhiều trang thiết bị khác trong bệnh viện, đó sẽ là một cuộc cách mạng trong lĩnh vực điều trị. Khi đó hầu hết những ca phẫu thuật sẽ không còn cần phải gây mê nữa, và còn có khả năng nói chuyện với bệnh nhân trong một «Trạng thái đóng».”
“Đóng...?”
“Đó là một trạng thái được biết đến với cái tên Hội Chứng Đóng, là trạng thái mà dù cho não bộ vẫn đang vận hành bình thường, nhưng cơ thể tàn tật không có khả năng điều khiển các bộ phận, khiến bệnh nhân không thể bày tỏ suy nghĩ của mình được. Nếu dùng Medicuboid, chúng ta có thể kết nối trực tiếp vào tận sâu trong não bộ, và dù cho cơ thể không thể di chuyển, nhưng bệnh nhân vẫn có khả năng tái hòa nhập với xã hội thông qua thực tế ảo.”
“Em hiểu rồi...nói cách khác, nếu so với AmuSphere chỉ dùng để chơi game thực tế ảo, thì đây quả thật là một cỗ máy trong mơ đúng nghĩa, phải không ạ?”
Asuna vô tư gật đầu. Tuy nhiên Bác sĩ Kurahashi, người trông như đang nói mơ, lập tức ngậm miệng lại khi nghe cô nói, trông như thể bị lôi tuột trở về thực tế. Vẻ mặt của ông nhìn u ám hơn, ông gỡ cặp kính đít chai ra, nhắm mặt lại và thở dài.
Rồi ông lắc đầu và cười một nụ cười buồn.
“Ừ, đó quả thật là một cỗ máy trong mơ. Tuy nhiên, máy móc cũng có giới hạn của nó. Lĩnh vực trước nhất mà Medicuboid được sử dụng...chính là «Terninal Care».”
“Terminal care...”
Asuna lặp lại như con vẹt cụm từ bằng tiếng Anh chưa bao giờ cô nghe qua đó, và vị bác sĩ khẽ giải thích cho cô.
“Trong Hán tự...nó được viết là ‘Điều trị giai đoạn cuối’.”
Những từ đó như dội một gáo nước lạnh xuống Asuna. Cô mở to đôi mắt và không thể nói nên lời. Bác sĩ Kurahashi đeo lại kính và nhìn cô với ánh mắt xoa dịu, nói tiếp,
“Có thể em sẽ cảm thấy là tốt hơn nên dừng lại ngay tại đây nếu chúng ta nghĩ đến những việc sau này. Không ai trách em cả nếu như em đưa ra quyết định đó. Dù là Yuuki-kun hay bạn bè của cô bé thì tất cả họ đều là nghĩ cho em mà thôi.”
Nhưng Asuna không hề do dự. Dù cho sự thật mà cô sẽ được nghe có ra sao đi nữa, cô vẫn muốn đối mặt trực tiếp với nó, và cô tin rằng cô phải làm thế. Asuna ngẩng mặt lên và nói rất rành mạch,
“Không...xin cứ tiệp tục. Làm ơn. Em đến đây chính vì điều này.”
“Vậy sao?”
Bác sĩ Kurahashi lại mỉm cười, và lần này gật gù một cách hài lòng,
“Yuuki-kun đã có lần nói rằng nếu như Asuna thực sự muốn, cô bé sẽ kể mọi chuyện cho em biết. Phòng của Yuuki nằm ở tầng cao nhất của khu trung tâm. Đi đến đó sẽ hơi xa, thế nên chúng ta hãy vừa đi vừa nói chuyện.”
Ông bước khỏi khu vực phòng đợi và đi về phía thang máy. Asuna bước theo sau, và tâm trí cô tiếp tục nghĩ mãi về cụm từ đó.
‘Giai đoạn cuối’. Ý nghĩa của nó không thể nào rõ ràng hơn nữa. Tuy vậy cô vẫn muốn tự chối bỏ nó. Không thể nào như thế được. Dù cho bác sĩ có muốn tuyên bố điều đó, thì lẽ ra ông cũng không nên dùng một từ quá thẳng thừng như vậy.
Chỉ có một điều rõ ràng đó là sự thật sắp được làm sáng tỏ. Asuna phải trực tiếp chấp nhận nó. Chính vì nghĩ Asuna có thể chịu đựng được nên Yuuki mới để cho Asuna tiếp cận cuộc đời thực của mình.
Có tổng cộng 3 chiếc thang máy xếp hàng ngang trong đại sảnh của dãy nhà trung tâm, và chiếc ngoài cùng bên phải có dòng chữ «Chỉ dành cho nhân viên» ghi ở trên cửa. Bác sĩ dùng chiếc thẻ đeo trên cổ và quét lên tấm bảng đọc ở bên cạnh, một tiếng *Bíp* nhỏ vang lên và cánh cửa bên phải trượt mở ra.
Cả hai người bước vào chiếc hộp màu trắng, và thang máy bắt đầu đi lên mà không nghe động tĩnh gì và cũng không nhận ra được sự tăng tốc.
“Em đã từng nghe đến cụm từ «Window period» (giai đoạn tiền nhiễm/thời kỳ ủ bệnh) chưa?”
Bác sĩ Kurahashi bất ngờ hỏi, và Asuna bắt đầu lục tung trí nhớ của mình để tìm lại.
“Em có nhớ...giờ giáo dục sức khỏe có dạy rồi. Nó có liên quan tới việc nhiễm...virus, đúng không ạ?”
“Đúng vậy. Ví dụ nhé, nếu một người bị nghi ngờ nhiễm phải một loại virus nào đó, thì sẽ phải làm xét nghiệm máu. Phương pháp xét nghiệm như sau. «Kiểm tra kháng nguyên» là để kiểm tra việc hệ thống miễn dịch cơ thể chống lại virus trong máu, và chính xác hơn nữa sẽ là «Xét nghiệm NAT» sử dụng bộ nhiễm sắc thể DNA và RNA của virus trong quá trình kiểm tra. Tuy nhiên, ngay cả khi dùng xét nghiệm NAT thì vẫn không thể tìm thấy virus trong khoảng thời gian 10 ngày sau khi nhiễm. Khoảng thời gian đó được gọi là «Thời kỳ ủ bệnh».”
Ông dừng lại ở đó. Và khi ấy xuất hiện cảm giác giảm tốc, cửa thang máy mở ra cùng với một tiếng chuông nhỏ.
Tầng cao nhất, tầng 12, có vẻ như cấm người ngoài vào vì có một cánh cổng lớn ngay trước mặt hai người khi họ vừa bước ra khỏi thang máy. Một lần nữa bác sĩ lại đặt tấm thẻ lên bộ phận cảm ứng bênh cạnh cánh cửa, và một âm thanh tít tít nho nhỏ lại vang lên từ đó. Những chấn song bằng thép được hạ xuống, bác sĩ vẫy tay với Asuna và cô nhanh chóng theo ông bước vào.
Khác với những tầng dưới, tầng này hầu như không có cửa sổ nào. Những lối đi được quét vôi trắng xóa chạy thẳng tắp và phía trước tách thành hai lối rẽ, trái và phải.
Bác sĩ Kurahashi đang đi phía trước Asuna rẽ qua bên trái. Lối đi tràn ngập ánh sắng màu trắng ấm áp lại tiếp tục kéo dài ra. Họ bước ngang qua vài người y tá, và không thể nghe thấy được tiếng động từ bên ngoài.
“- Chính bởi vì cái «Thời kỳ ủ bệnh» đó mà một số chuyện hẳn đã xảy ra.”
Bất thình lình bác sĩ lại nói tiếp bằng một giọng từ tốn.
“Đó chính là việc máu được hiến cho bệnh nhân đã bị nhiễm virus. Dĩ nhiên, xác suất là rất thấp. Chỉ 1 trong khoảng 100 ngàn trường hợp hiếm hoi là bị lây nhiễm khi truyền máu. Tuy vậy, với trình độ khoa học hiện nay thì việc giảm khả năng đó xuống 0% là hoàn toàn không thể.”
Bác sĩ thở dài. Thậm chí Asuna còn cảm thấy ở ông có chút gì đó tức giận và bất lực.
“Yuuki-kun được sinh ra vào tháng 5 năm 2011. Vì sinh khó nên các bác sĩ đã phải sử dụng biện pháp sinh mổ. Khi đó...chúng tôi cũng không dám chắc, nhưng một tai nạn đã xảy ra gây chảy máu nghiêm trọng, nên buộc phải truyền máu khẩn cấp. Lượng máu được truyền đó, thật không may, đã bị nhiễm virus.”
“...!”
Asuna không thể nói gì cả. Bác sĩ Kurahashi liếc nhanh sang phía cô, rồi lại lập tức cúi xuống và tiếp tục.
“Đến bây giờ, chúng tôi vẫn không hiểu tại sao điều đó lại xảy ra. Nhưng có vẻ như Yuuki-kun đã bị lây nhiễm ngay từ khi ra đời. Người bố bị nhiễm chỉ trong vòng một tháng sau đó. Việc lây nhiễm xảy ra vào tháng 9, và sau khi truyền máu, người mẹ được xét nghiệm máu. Khi đó...toàn bộ gia đình họ đã...”
Vị bác sĩ thở dài nặng nhọc và ngừng nói.
Có một cánh cửa trượt ở bức tường bên phải của hành lang, và một tấm bảng bằng kim loại được gắn ngay bênh cạnh cửa. Trên tấm bảng ghi dòng chữ [Phòng Máy Thiết Kế Chuyên Biệt Số 1].
Bác sĩ lại lấy tấm thẻ và quét nó trên tấm bảng. Âm thanh điện tử reo lên, và xoẹt một tiếng cánh cửa trượt mở ra.
Asuna đi theo bác sĩ vào trong, cảm thấy trái tim cô như thắt lại một cách đau đớn. Bên trong là một căn phòng dài và hẹp đến kì lạ.
Bức tường trước mặt họ cũng có một cánh cửa giống với cánh cửa mà họ vừa đi qua, và có một bảng điều khiển phía bên phải với rất nhiều thiết bị. Bức tường phía trái thì có một cửa sổ bằng kính lớn, nhưng tấm kính được nhuộm đen nên từ ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
“Trước mặt chúng ta là một phòng vô trùng với không khí được điều khiển. Hãy hiểu rằng chúng ta không thể bước vào đó.”
Nói xong, Bác sĩ Kurahashi bước tới bên chiếc cửa sổ đen và thao tác trên bảng điều khiển bên dưới. Với một tiếng ù ù nho nhỏ, màu sắc trên cửa sổ nhạt dần đi, và rồi chuyển thành trong suốt, cho thấy cảnh tượng bên trong.
Đó là một căn phòng nhỏ. Không, thực ra nó hơi lớn. Mới nhìn vào, tưởng như căn phòng bị lấp kín bởi đủ thứ máy móc. Có cái cao cái thấp, có cái đơn giản hình hộp vuông nhưng cũng có cái hình dạng phức tạp. Vì thế, phải mất đôi chút thời gian để Asuna nhận ra có một chiếc giường được đặt giữa phòng.
Asuna ép sát mặt mình vào kính cửa sổ và nhìn chằm chằm vào chiếc giường đó.
Một thân hình nhỏ bé trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê đang nằm trên ấy. Tấm chăn màu trắng được phủ lên đến ngang ngực cô ấy, và Asuna có thể thấy bờ vai trần ốm đến não lòng. Cổ và vai cô ấy gắn chằng chịt đủ loại ống và dây, tất cả được nối với chiếc máy đặt ngay bên cạnh.
Không thể nào nhìn rõ khuôn mặt của người nằm trên giường vì nó bị che phủ bởi một hình khối màu trắng nuốt trọn toàn bộ phần đầu. Những gì thấy được là đôi môi mỏng và nhợt nhạt gần như trong suốt, cùng một chiếc cằm hơi nhọn. Bên hông của khối hộp đó có một màn hình hiển thị trạng thái với đủ thứ màu sắc đang nhảy múa loạn lên. Trên đỉnh là từ [Medicuboid] được viết bằng nét chữ đơn giản.
“...Yuuki...?”
Giọng Asuna thì thầm nghe run rẩy. Cô cuối cùng đã ở đây, với Yuuki ở đời thực. Nhưng vài mét khoảng cách cuối cùng lại bị ngăn cách bởi tấm kính dày mà cô không thể vượt qua.
Vẫn quay lưng về phía bác sĩ, Asuna khó nhọc nói không thành lời.
“Bác sĩ...chính xác thì tình trạng bệnh của Yuuki là thế nào ạ...?”
Câu trả lời rất ngắn gọn nhưng nặng nề.
“«Hội Chứng Suy Giảm Miễn Dịch Mắc Phải»...AIDS (Acquired Immunity Deficiency Syndrome).”
Danh sách chương