Nơi tôi đáp xuống là một khu vực xa nhất về phía bắc của thủ phủ trung tâm «SBC Gurroken» của GGO, tại một góc phố khá gần tòa thị chính.
Dưới ánh hoàng hôn não nùng, những ánh đèn nê-ông nhấp nhóa vẫn rọi đều đều xuyên qua đám đông. Nội dung trên những biển hiệu nê-ông đó trông như là quảng cáo của các công ty ngoài đời. Nếu đây là trong ALO, người chơi hẳn đã than phiền nhặng lên về việc chúng phá vỡ cái không khí của thế giới game, nhưng khung cảnh u buồn này quả thực lại rất hợp với chủ đề về một thành phố bị bỏ hoang trong tương lai. Và dĩ nhiên, bắt mắt nhất trong số những bảng nê-ông kia vẫn là quảng cáo về giải đấu «Bullet of Bullets» lần thứ 3 sắp diễn ra. Cả người tôi bắt đầu run lên ngay khi nhìn thấy những dòng chữ màu đỏ ấy. Tất nhiên không phải vì sợ, mà là vì phấn khích—hay ít ra là tôi muốn tin như vậy.
Tôi thở 1 hơi dài, và bất giác lắc nhẹ mái tóc đen dài đằng sau vai. Khi mái tóc đã yên vị trên vai, tôi lại thở dài lần nữa vì hành động ngớ ngẩn vừa rồi của chính mình, nhưng vẫn cố thuyết phục bản thân rằng đó là bằng chứng là tôi đã quen với avatar này.
Tôi định sẽ hoàn thành thủ tục đăng kí cho giải đấu và rồi sẽ đi xa khỏi khu hành chính này, nhưng đã có nhiều ánh mắt từ cả hai bên đường chiếu thẳng vào tôi. Cảm giác hơi khó chịu. Tôi muốn trừng mắt nhìn lại họ, nhưng rốt cuộc lại thôi.
Thực ra, không phải là họ chú ý đến tôi. Chỉ là avatar của tôi nhìn y như một cô gái—mà lại còn là một cô gái xinh xắn nữa chứ. Nếu đổi lại tôi là họ thì chắc tôi cũng nhìn chằm chằm rồi.
Thông thường thì không chỉ có ngắm mà thôi, mà hẳn phải có hai, ba anh chàng đến gần để nịnh đầm rồi. Tuy nhiên, lúc này nếu thấy tôi lại gần chắc chắn họ sẽ tránh ra xa. Tôi đoán nguyên nhân là vì tất cả họ đã theo dõi tôi chiến đấu như một kẻ điên cuồng với thanh kiếm ánh sáng và lao vào đối phương như ăn tươi nuốt sống suốt vòng loại giải BoB ngày hôm qua.
Ban tổ chức chỉ công bố tên và số lần tham dự giải trong số những dữ liệu về các tuyển thủ, và «Kirito» thì lại là một cái tên không phân biệt giới tính. Có vẻ đó là lí do tại sao tất cả mọi người trong GGO đều cho rằng tôi là «một con nhỏ bị thần kinh; một sát thủ tàn bạo cố tình chọn một thanh kiếm ánh sáng để chém giết thay vì một khẩu súng».
Thực sự tôi chẳng hề muốn mình bị đánh giá là người như vậy, nhưng nếu nhờ đó mà những đối thủ khác trong BoB ngán ngại tôi thì sự hiểu lầm ấy cũng đáng thôi. Ngoài ra mục tiêu của tôi cũng không phải là chiến thắng, mà là gặp được kẻ mặc áo choàng rách rưới nọ—«Death Gun».
Cái tên «Death Gun» không nằm trong danh sách số 30 người lọt vào vòng chung kết, nhưng chắc chắn 1 điều rằng hắn nằm trong số đó. Nếu mục đích của hắn là chứng tỏ sức mạnh của mình trong GGO, thì giải đấu BoB này chính là vũ đài khả dĩ nhất để mọi người trong game có thể nhìn thấy. Tên thật của Death Gun—dù có kì lạ—chắc phải là một cái tên khác cùng nằm trong hệ thống.
Đầu tiên tôi phải tìm ra thân phận của hắn, rồi sau đó nói chuyện với hắn ngay trong lúc thi đấu. Một khi đã biết được cái tên mà hắn dùng khi còn ở SAO, tôi sẽ có thể tận dụng thông tin đó để tìm ra hắn ngoài đời thực. Kikuoka Seijirou bảo rằng anh ta có thể truy cập vào dữ liệu lưu trữ tuyệt mật về thông tin tài khoản của người chơi SAO. Khi đã biết tên thật của hắn, chúng tôi sẽ biết được liệu hắn có thực sự đã giết «Zekushiido» và «Usujio Tarako», không, liệu hắn thực sự có khả năng giết người hay không.
Tuy nhiên, trong suốt quá trình đó, tôi phải lật lại cả những tội lỗi của bản thân trong quá khứ.
Nỗi sợ đó vẫn chưa tan biến.
Nhưng đây là thứ cảm xúc cần thiết để tránh việc tôi tìm cho mình một lối thoát, để lãng quên những ký ức ấy.
Tôi nắm chặt cả hai bàn tay, gót của đôi bốt chiến đấu của tôi gõ mạnh xuống mặt đường, và tôi bước nhanh hướng về tòa tháp lớn thuộc khu vực các tòa nhà hành chính đang từ từ hiện ra trước mặt.
Khi tham gia vào một giải đấu với các đối thủ khác, như trong ALO, tôi đều cảm thấy rất hứng thú, hay ngay cả khi còn trong SAO cũng vậy.
Thật không ngờ, có ngày tôi lại bước vào một giải đấu với tâm trạng sợ hãi.
Vừa nhếch mép cười mỉa mai chính mình, tôi vừa bước lên những bậc thang rộng dẫn lên tháp, và bỗng thấy một chiếc khăn choàng màu cát quen thuộc đang phất phơ ở ngay sảnh ra vào phía trước.
Thậm chí không cần phải nhìn đến mái tóc màu xanh sáng hay đôi chân dài lộ ra bên dưới chiếc áo khoác của cô ta, tôi vẫn biết đó chính là avatar đối thủ của tôi trong trận đấu cuối cùng ở vòng loại ngày hôm qua – tay bắn tỉa «Sinon». Cô ta là người duy nhất mà tôi quen trong GGO, nhưng tôi vẫn lưỡng lự không biết có nên lại gần và chào hỏi cho phải phép hay không.
Khi vừa dive vào đây ngày hôm qua tôi ngay lập tức bị lạc đường, vậy là tôi đã phải thu hết can đảm bắt chuyện và hỏi han Sinon, người tôi chỉ vừa mới gặp. Và khi đó tôi đã không sớm nhận ra rằng vì vẻ ngoài này mà cô ta nhầm tôi thành một người chơi nữ và không hiểu làm cách nào mà lại hành động như thể «một cô tân binh chẳng biết làm gì hết». Ngoài chuyện bắt cô ta giảng về cách vận hành của trò chơi và giúp tôi mua trang bị, tôi còn làm một việc quá quắt nữa là chứng kiến avatar của cô ta mặc mỗi đồ lót trong khu vực nghỉ dành cho tuyển thủ.
Không—vẫn chưa hết.
Trong giải đấu tôi bất ngờ gặp tay súng «Death Gun» và hắn tiếp cận tôi. Tôi rất sốc khi biết được hắn từng là «người sống sót từ SAO» và cũng từng là thành viên của guild giết người «Tiếu Quan Tài». Vì thế, trong trận đấu cuối cùng với Sinon sau đó, tôi chút nữa đã cố tình bỏ cuộc. Cơ bản là khi trận đấu bắt đầu tôi cứ đi lững thững không phòng bị, cố để cho Sinon bắn phát đạn chết người vào tôi để có thể chịu thua.
Tuy nhiên, Sinon đã không bắn vào tôi.
Cô ta cố ý bắn trượt cả 6 viên đạn vì tức giận và để chúng tự thiêu trong ánh lửa màu xanh trắng, rồi từ bỏ lợi thế của mình để đối đầu trực diện và thét vào mặt tôi.
Giọng đầy giận dữ, cô hét lên, đừng có giỡn mặt, nếu tôi muốn chết thì cứ đi mà chết một mình, và còn nói là nếu tôi coi đây chỉ là một trận đấu trong game thì đó là quyền của tôi, nhưng tôi không được phép áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác—
Nói thật, những lời đó làm tôi đau lòng ghê gớm.
Thực tế là tôi đã từng nói những điều tương tự như thế với một người khác cách đây đã lâu.
Đó là bốn năm về trước. Khi ấy, tôi vừa mới lên năm thứ hai trung học cơ sở, và rất may mắn, hay nói cho đúng là xui xẻo, khi là một trong những người chơi được chọn thử nghiệm «Sword Art Online» bản Closed beta. Và từ đó mỗi ngày tôi đều dive vào cái trò chơi mà mãi sau tôi mới biết là một trò chơi tử thần, tòa thành lơ lửng Aincrad, vào cái buổi sáng định mệnh ấy.
Thật ra thú nhận chuyện này thì hơi mất mặt, nhưng anh chàng «Kirito» mà sau này trở thành chiến binh huyền thoại khi đó rất ít giao tiếp với người khác, ít hơn nhiều so với bây giờ, dù khi đó tôi đã ít nhiều nổi tiếng vì luôn nằm trong top những giải đấu PvP được tổ chức, nên hồi ấy có rất ít người cùng chơi trong game mà tôi có thể xem là bạn. Tuy nhiên trong số những người tôi quen biết cũng có vài người mà tôi nghĩ là mình có thể kết bạn được. Trong số đó có một kiếm sĩ có mái tóc màu trà và khá trầm tính mà tôi hay gặp trong những cuộc đấu tay đôi. Anh ta cũng sử dụng kiếm một tay rất khéo léo.
Con người này thường chiến đấu bằng những tính toán hợp lý và trực giác bén nhạy, và tôi đã luôn hy vọng được có cơ hội đụng độ anh ta trong vòng chung kết của giải đấu. Tôi thầm mong được đấu với anh ta ở chung kết, nhưng khi cuối cùng cơ hội đó cũng tới thì tôi đã phải nhận một cú sốc lớn. Trong tình huống cuối cùng của một trận đấu nghẹt thở, anh ta đã cố tình hứng trọn một đường kiếm mà lẽ ra đã có thể dễ dàng né tránh. Tôi đoán là anh ta cố ý thua để kiếm một khoản tiền lớn một cách dễ dàng thông qua cá cược, và vì thế tôi đã mắng anh ta thậm tệ bằng những lời lẽ như Sinon đã mắng tôi.
Vì vậy khi bị Sinon mắng như thế trong trận cuối của vòng loại BoB ngày hôm qua, tôi đã xin lỗi cô ta rất chân thành. Dẫu cuối cùng chúng tôi đã đấu nghiêm túc với nhau, nhưng với Sinon có lẽ cô ta vẫn khó có thể chấp nhận được. Dù gì đi nữa thì cô ta vẫn là một xạ thủ bắn tỉa, và vũ khí tối thượng của cô ta là những phát đạn tầm xa chính xác và chắc chắn hạ thủ đối phương ngay lập tức. Thế nên tôi đoán là trong trận quần chiến chung kết ngày hôm nay cô ta sẽ cố hết sức để bắn viên đạn báo thù vào ngay giữa trán tôi.
Vì những lí do kể trên, hay đúng hơn, vì hậu quả của những điều mà tôi đã gây ra, mà hiện giờ tôi phân vân về việc có nên tới chào Sinon hay không, dù cô ta chỉ cách tôi có vài bước chân.
Nhưng sau vài giây tôi gạt đi sự do dự của mình và sải bước thật nhanh lên những bậc cầu thang, rồi gọi thẳng tên cô ta.
“Yo, Sinon, hôm nay cũng nhờ cô chỉ bảo nhé.”
Chiếc khăn quàng trông như một cái đuôi ấy ngừng phe phẩy, còn mái tóc màu xanh dựng lên đó trông thật giống một đôi tai mèo. Cô xạ thủ đó liền quay ngoắt lại và ánh mắt cáu kỉnh kia cho thấy cô ta căm ghét tôi tận xương tủy, rồi cô ta khịt mũi trả lời.
“...Nhờ tôi chỉ bảo à. Cậu nói vậy là có ý gì?”
Sự giận dữ hiện lên trong đôi mắt xanh biếc đó làm tôi thấy hối hận ngay vì đã lên tiếng, nhưng tôi gọi cô ta không phải vì muốn đùa nghịch gì và sẽ rất tệ nếu tôi nói gì đó sai và làm cô ta phớt lờ tôi luôn. Bởi thế, tôi vội nghiêm mặt lại và nói tiếp.
“Dĩ nhiên...Là tôi muốn cả hai chúng ta cùng nhau cố gắng hết mình.”
“Đừng đóng kịch nữa, tởm quá.”
--Có vẻ tôi đã phạm sai lầm ngay từ đầu. Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc mà lại tiếp tục,
“Nói ra thì sao cô lại dive vào đây sớm thế? Còn đến 3 tiếng nữa cuộc thi mới bắt đầu mà.”
“Chẳng phải vì hôm qua một kẻ nào đó đã làm tôi suýt nữa thì muộn giờ đăng ký hay sao?”
Sinon làu bàu quay mặt đi, rồi lại quay lại nhìn trừng trừng vào tôi, làm tôi toát mồ hôi lạnh.
“...Vả lại chẳng phải cậu cũng đăng nhập vào đây rồi đó sao? Sao cậu lại nói như thể chỉ có tôi là người ăn không ngồi rồi ở đây?”
“V...vậy hãy tận dụng thời gian sao cho có ích! Sao chúng ta không giải khát trước khi thi đấu nhỉ...à không, để trao đổi thông tin chứ...”
Ở ngoài đời chắc tôi sẽ không dám nói điều này với một cô gái. Không, vì tôi đã có bạn gái là Asuna rồi nên ngay cả trong thế giới ảo thì làm thế này thật đúng là không thể tha thứ. Nhưng tôi thề có Chúa là không phải tôi đang cố để được hẹn hò trong này đâu, chẳng qua là vì công việc và nhiệm vụ phải hoàn thành thôi, và điều này cũng là cần thiết để bảo đảm cho sự an nguy của chính Sinon nữa.
--Cuối cùng, có vẻ như Sinon không nhận ra sự lúng túng của tôi, cô ta nhìn tôi chằm chằm vài giây rồi khịt mũi và gật đầu với cử chỉ nhẹ nhất có thể.
“Thôi được rồi, tôi sẽ cung cấp cho cậu mọi thông tin như ý muốn 1 lần nữa.”
“Tôi-tôi,...ừm, cũng không hẳn là tôi không có ý định này.”
Tôi chỉ còn biết lẩm bẩm một cách miễn cưỡng như vậy và vội vàng chạy theo để bắt kịp với Sinon, cô ta đã nhanh chóng bước đi rất xa.
Sau khi hoàn thành thủ tục đăng kí ở chiếc máy tại trụ sở hành chính, Sinon dẫn tôi đến khu vực chờ rộng lớn nằm sâu dưới lòng đất. Ánh sáng ở đó được giảm tới mức tối thiểu, phải rất khó khăn tôi mới thấy được mặt mũi của những người chơi khác đang ngồi tập trung quanh những chiếc bàn. Những màn hình cỡ lớn treo trên tường đang lấp lóe với vô số màu sắc.
Sinon đi tới một căn buồng nằm sâu phía trong và ngó lên thực đơn nằm trên một tấm bảng bằng kim loại. Sau đó cô ta nhấn vào một chiếc nút nhỏ nằm cạnh nhãn cà-phê đá. Một cái lỗ nhanh chóng hiện ra trên mặt bàn kim loại cùng chất liệu, và từ trong đó một chiếc ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đen hiện ra. Thay vì phải gọi món với những NPC và đợi họ mang ra như trong Aincrad, cách thức này có vẻ đơn giản hơn, thêm nữa là nó cũng hợp với không khí của trò chơi GGO này.
Tôi ấn vào nút bia gừng và chộp lấy cái ly hiện ra uống một mạch hết nửa ly. Chờ cho những bong bóng bọt bia ảo trong cổ họng tan hết, tôi quyết định vào đề.
“...Trận hỗn chiến ở chung kết sẽ cho cả 30 đối thủ vào trong cùng một bản đồ, và được quyền nổ súng ngay khi phát hiện địch, kẻ chiến thắng sẽ là người còn trụ lại cuối cùng...đúng chứ?”
Nghe tôi nói xong, Sinon nhìn tôi trừng trừng xuyên qua chiếc ly thủy tinh, rồi trả lời,
“Đó, cậu lại cố ý đòi tôi giải thích, đúng không? Nói ra thì những thông tin đó đã được công ty điều hành game thông báo cho người tham gia game thông qua e-mail rồi còn gì.”
“À-à tôi cũng có xem qua...”
Quả thực là tôi có lướt sơ qua cái e-mail đó. Tôi định sẽ đọc kĩ hơn sau khi đăng nhập vào game, nhưng tôi đã gặp Sinon - một người chơi kì cựu - trước, vậy nên tôi nghĩ cứ để cô ta giảng giải trực tiếp cho tôi thì nhanh hơn...Tôi không dám nói thật như thế, nên lờ đi bằng cách ho khan vài tiếng và tiếp tục,
“Nhưng...Tôi chỉ muốn kiểm tra xem mình có hiểu sai chỗ nào không thôi...”
“Cậu còn dám nói như vậy à?”
Giọng nói cực kì lạnh lùng của cô ta làm tim tôi suýt đông cứng. May mắn thay, Sinon đã đặt ly xuống và bắt đầu giải thích cho tôi về luật của vòng đấu chung kết này.
“...Về cơ bản, đúng như những gì cậu vừa nói, vòng chung kết sẽ diễn ra với tất cả 30 đối thủ cùng chiến đấu trong cùng một bản đồ. Điểm xuất phát của mỗi người sẽ được sắp xếp ngẫu nhiên, nhưng các đấu thủ sẽ cách xa nhau ít nhất là 1000 mét khi bắt đầu, vậy nên sẽ không có chuyện một đối thủ bất ngờ hiện ra ngay trước mặt cậu.”
“1...1000 mét? Thế có nghĩa là bản đồ sẽ rất rộng...?”
Tôi không chịu được nói xen vào, và ánh mắt như tia la-ze màu xanh kia chiếu ngược về phía tôi.
“Có thật cậu đã xem qua e-mail chưa? Chi tiết này được đề cập ngay ở đoạn đầu tiên. Bản đồ của vòng chung kết sẽ có hình tròn với đường kính là 10 km. Trong đó có những ngọn đồi, rừng cây và hoang mạc, nên sẽ chẳng ai có ưu thế tuyệt đối về kĩ năng hay trang bị hết.”
“10 - 10 km!? Thế thì quá lớn...”
Thế thì gần bằng với diện tích tầng đầu tiên của tòa thành Aincrad mất rồi. Chính vì vậy nên một khu vực đủ rộng để trở thành bãi săn của 10,000 người chơi nay sẽ trở thành một đấu trường lớn với mỗi đối thủ cách xa nhau ít nhất là 1000 mét.
“...Nhưng, như thế liệu thực tế chúng ta có gặp được đối thủ của mình không? Vẫn có khả năng chúng ta không thể chạm trán nhau cho đến khi hết giờ mà nhỉ...”
“Vì đây là một trò chơi dùng súng ống bắn nhau, nên hiển nhiên đấu trường cần phải rộng như vậy chứ. Những khẩu súng trường bắn tỉa có tầm bắn là 1 km, súng trường tấn công cũng phải lên tới 500 mét. Nếu cả 30 người bị nhét vào cùng một khu vực chật hẹp, thì tất cả sẽ cùng nổ súng pằng pằng loạn cả lên ngay khi cuộc đấu vừa bắt đầu, như vậy sẽ có hơn nửa số đối thủ lập tức bị loại khỏi vòng chiến.”
“Ha ha, tôi hiểu rồi...”
Tôi gật đầu tán đồng, và Sinon lại tiếp tục giải thích thêm vào chi tiết. Biết đâu đằng sau vỏ bọc của avatar lạnh lùng và sắc sảo này lại là một cô gái tốt bụng và dịu dàng—nếu cô ta biết được tôi đang nghĩ như vậy, chắc chắn cô ta sẽ bỏ đi mà không thèm giải thích nốt, vậy nên tôi vẫn chỉ yên lặng lắng nghe.
“—Và, đúng như cậu vừa nói, nếu không gặp đối thủ thì không thể chiến được. Một số người thậm chí còn lợi dụng điều này để ẩn mình và chờ cho đến khi chỉ còn lại một người duy nhất sống sót. Thế nên những người tham gia sẽ tự động được cung cấp một thứ gọi là «Thiết bị quét vệ tinh đầu cuối».”
“Vệ tinh...kiểu như vệ tinh do thám hay là gì?”
“Đúng thế. Cứ mỗi 15 phút, vệ tinh bay trên trời sẽ được kích hoạt để quét toàn bộ đấu trường. Lúc đó, thiết bị đầu cuối của mỗi tuyển thủ sẽ nhận được thông tin vị trí của tất cả các đối thủ. Và tên của từng người cũng được hiển thị kèm nếu chạm vào những dấu sáng trên bản đồ.”
“Phư, vậy tức là chỉ có thể nấp một chỗ trong vòng tối đa là 15 phút? Và một khi vị trí đã bị lộ trên bản đồ thì nhiều khả năng sẽ bị tập kích, đúng không?”
“Chính xác là thế.”
Sinon gật gù hài lòng, còn tôi mỉm cười hỏi tiếp,
“Nhưng chẳng phải luật này làm khó cho xạ thủ bắn tỉa sao? Như cô thì phải nấp một chỗ và cuộn người ngụy trang như một con sâu khoai rồi nhắm bắn đối thủ cơ mà?”
“Anh quá quắt thật, dám so sánh tôi với con sâu khoai cơ đấy.”
Sinon nhìn tôi trừng trừng bằng cặp mắt màu xanh lấp lánh rực lửa, rồi lạnh lùng nhếch môi cười đầy tự hào,
“15 phút là dư thời gian để tôi bắn một phát đạn, hạ thủ 1 tên và di chuyển ra xa khỏi vị trí cũ 1 km.”
“Thật...thật ư?”
Tôi không nghĩ đó là một lời nói quá. Nếu tôi định tập kích Sinon dựa trên thông tin về vị trí do vệ tinh cung cấp thì rất có thể chính tôi sẽ bị cô ta tỉa từ xa trước. Tôi ghi nhớ điều đó trong lòng, ho húng hắng vài tiếng và cùng lúc duyệt lại những thông tin mà tôi vừa được Sinon cung cấp.
“Ề—vậy tức là khi cuộc thi bắt đầu tôi phải liên tiếp di chuyển tìm địch thủ và hạ gục từng người một, rồi cố trụ lại cho đến khi chỉ còn mình là người cuối cùng...đại loại là thế. Và cứ mỗi 15 phút thì thiết bị quét toàn bản đồ trên tay tôi sẽ hiển thị vị trí của tất cả những đối thủ còn lại, và từ đó tôi có thể biết được ai còn sống và ai đã bị hạ—chà, hiểu như vậy đã đúng chưa?”
“Cơ bản là thế.”
Sinon gật đầu xác nhận đồng thời nốc cạn ly cà-phê đá của mình, rồi dằn chiếc ly xuống bàn thật mạnh và sẵn sàng đứng dậy bỏ đi.
“Vậy là hết rồi, đúng không? Lần tới gặp nhau là tôi sẽ bắn thẳng vào cậu không thương tiếc đâu...”
“Waa, chờ chút chờ chút, tôi mới chuẩn bị đi vào vấn đề chính thôi.”
Thực sự câu này nói ra nghe rất giống với một công chức chính quyền nào đó mà mình biết, tôi nghĩ thầm trong bụng như vậy và vội vàng chồm tới kéo vạt chiếc áo khoác của Sinon.
“...Cậu còn muốn gì nữa?”
Dù cô ta tỏ vẻ cáu kỉnh và nhìn vào chiếc đồng hồ kiểu quân đội đeo trên cổ tay trái, nhưng tôi vẫn gật đầu cười cầu tài, và rồi Sinon cũng phải thở dài miễn cưỡng ngồi xuống trở lại. Cô ta đặt cả hai khuỷu tay lên bàn, hai tay đan chéo vào nhau rồi chống cằm và nhướn một bên chân mày lên ra hiệu cho tôi nói tiếp.
“Erm, thì, tôi...tôi định hỏi cô một chuyện nghe hơi kì cục một tí...”
Tôi ngắc ngứ một chút ở đoạn cuối và vội vàng vẫy bàn tay trái để gọi ra cửa sổ menu.
Những game VRMMO dựa trên nền tảng kĩ thuật của «Hạt Giống» hầu hết đều có dạng cửa sổ menu giống nhau, tôi liền đổi nó sang chế độ hiển thị cho người khác cùng xem và lướt nhanh xuống các tab bên dưới.
Tôi mở trang có ghi tên của 30 người chơi mà nhà cung cấp đã gửi đến từng tuyển thủ tham gia vòng chung kết của BoB. Dĩ nhiên có thể dễ dàng nhận ra hai cái tên lọt vào chung kết đến từ bảng F, hạng nhất ‘Kirito’ và hạng nhì ‘Sinon’.
Sau một hồi nhìn vào màn hình mà tôi đưa cho xem, cánh mũi của Sinon phập phồng tỏ vẻ giận dữ và cô ta nhăn mặt như một con mèo—không, như một con báo đang gầm ghè.
“...Gì cơ, cậu đang hả hê về trận cậu thắng tôi hôm qua đấy à?”
Vừa nghe cô ta gằn giọng một cách hằn học như vậy, tôi giật mình và vội vàng lắc đầu với một vẻ mặt nghiêm túc.
“Không đâu, tôi không hề có ý đó.”
Liệu cô ấy có nhận thấy tôi đã thay đổi thái độ? Sinon nhăn tít cặp lông mày đẹp và thắc mắc,
“...Vậy thì rốt cuộc cậu muốn gì ở tôi? Tự dưng lại chìa cái danh sách này ra.”
“Trong số 30 cái tên trong danh sách này thì cô không biết bao nhiêu người?”
“Hảả...?”
Sinon nhìn sững tôi vì quá ngạc nhiên nhưng tôi vẫn phót lờ và kéo ngón tay lướt dọc xuống bản danh sách vốn cũng không quá dài.
“Làm ơn cho tôi biết đi. Việc này rất quan trọng với tôi.”
“...Thì, cũng không hề gì nếu tôi cho cậu biết...”
Dù vẫn còn hơi ngờ vực nhưng Sinon bắt đầu nhìn vào cửa sổ ảo đang hiện lên trên mặt bàn, đôi mắt màu xanh dương lướt từ trái qua phải để đọc từng cái tên một.
“Ừm, đây đã là giải BoB lần thứ 3 rồi nên hầu như những cái tên ở đây tôi đều biết cả. Những người lần đầu tiên vào chung kết...ngoài một tên cầm kiếm ánh sáng hay làm cho người ta phát cáu ra, thì có 3 người khác là tôi không biết.”
“3 người à? Họ tên gì?”
“Ưm...«Jyuushi X» và «Pale Rider», và...cả tên «Sterben» này nữa, phải không nhỉ?”
Sinon chậm rãi đọc lên vài cái tên, và tôi cũng tự mình đọc lại bản danh sách để xác nhận chúng. Ngoài «Jyuushi X» ra thì hai cái tên còn lại đều được viết bằng chữ cái tiếng Anh. Tôi nhắm mắt lại và nhẩm 3 cái tên đó trong đầu vài lần.
Ngay lúc đó, Sinon nhìn tôi nửa ngạc nhiên nửa sốt ruột,
“Này, có chuyện gì vậy? Từ nãy đến giờ toàn là cậu đặt câu hỏi thôi, ngược lại cậu chẳng giải thích gì cho tôi hết.”
“À...phải...”
Tôi trả lời kiểu mập mờ nhằm kéo dài thời gian trong khi vẫn tiếp tục suy nghĩ.
3 cái tên mà Sinon đã nói cho tôi—
Một trong số đó chính là lí do mà tôi có mặt ở đây. Hắn ta có liên quan tới hai cái chết bí ẩn, và hắn cũng là một kẻ sống sót từ SAO đã từng thuộc guild giết người «Tiếu quan Tài»—một nhân vật được biết đến nhiều hơn bằng cái tên «Death Gun».
Sở dĩ tôi có suy luận như vậy là vì đến tận bây giờ tên thật của Death Gun vẫn là 1 ẩn số. Nếu có thể chắc chắn hắn rất muốn lấy cái tên «Death Gun» làm tên nhân vật cho mình, nhưng nếu làm thế hắn sẽ phải nhận hàng tá tin nhắn rác, và thậm chí còn kéo theo nhiều rắc rối khác. Mặt khác, nếu cái tên nhân vật hiện tại mà hắn đang dùng trở nên nổi tiếng quá mức, thì công trình khổ cực gầy dựng uy danh cho cái tên «Death Gun» coi như sẽ đổ sông đổ biển. Chính vì thế hắn sẽ phải nhẫn nhịn mai danh ẩn tính cho đến lúc này, và Sinon chắc chắn sẽ không thể biết đến sự tồn tại của hắn.
Giờ vấn đề là, ai trong số 3 kẻ này là «Death Gun» thật đây...
Khi tôi còn đang trầm ngâm thì một bàn tay mảnh mai trắng muốt chen ngang tầm nhìn của tôi. Bàn tay ấy đang dùng ngón cái dông xuống mặt bàn.
Ngẩng lên, tôi thấy Sinon đang nheo mắt nhìn tôi chằm chằm.
“...Tôi sẽ nổi nóng thật đấy. Cậu đang làm cái quái quỷ gì vậy? Đây có phải là một âm mưu của cậu nhằm chọc giận tôi để tôi mất tập trung và mắc lỗi trong vòng thi chung kết này không hả?”
“Không...thật tình không phải, tôi không có ý đó mà...”
Tôi hồi hộp cắn môi khi thấy ánh mắt sắc lẹm và hừng hực như tia lửa đó chiếu thẳng vào mình.
Thật sự lúc đó tôi không thể quyết định ngay là có nên nói toàn bộ sự thật cho cô ta biết hay không. Tôi biết là tin đồn ‘Có một người chơi trong GGO tự xưng là «Death Gun» rồi nổ súng lung tung trên đường phố và trong quán rượu, để rồi những ai bị hắn bắn không bao giờ đăng nhập lại vào game nữa’ hẳn đã được lan truyền rộng rãi, nhưng lúc này vẫn chưa thể làm ai tin rằng những người đó đã bị giết. Và tất nhiên Sinon trước mặt tôi đây cũng vậy.
Thực tình mà nói, cá nhân tôi cũng thấy khó mà tin được chuyện này. Một người bắn một người chơi khác trong game và giết được người thật ngoài đời—điều đó gần như là bất khả thi mặc cho tôi và anh Kikuoka có cố dùng cách nào để giải thích cho nữa, khi chúng tôi thảo luận vài ngày trước.
Nhưng giờ đây, tôi thậm chí không còn dám cười cợt về khả năng của Death Gun nữa. Nếu hắn từng là một thành viên chủ chốt của «Tiếu Quan Tài» thì chắc chắn hắn cũng từng là một kẻ giết người không gớm tay chuyên đoạt mạng người khác khi còn ở Aincrad. Có khả năng hắn đã phát minh ra một cách thức giết người vượt xa sự tưởng tượng của tôi cũng như của Kikuoka trong suốt quãng thời gian kinh hoàng đó. Đó là một khả năng hoàn toàn có thể xảy ra.
Nếu tôi nói mọi chuyện mình biết cho Sinon và rằng sức mạnh của Death Gun rất có thể là thật—cô có thể bị giết, cô đừng nên tham gia cuộc thi nữa, liệu cô ta có nghe lời tôi không? Không, chắc chắn là không. Hình ảnh khuôn mặt nhìn nghiêng đầy tuyệt vọng của Sinon vì nghĩ rằng mình đã trễ giờ đăng kí khi đi mua sắm cùng tôi. Cô gái này chắc hẳn phải có một lý do quan trọng nào đó để tham gia vào giải BoB này...
Bỗng nhiên—cặp mắt màu xanh đang trừng trừng nhìn tôi—chợt dịu lại.
Đôi môi nhợt nhạt chỉ hơi khẽ mấp máy và nói.
“...Đừng nói là lý do mà vẻ mặt cậu lúc thi đấu vòng loại ngày hôm qua bỗng trở nên kì lạ cũng chính vì chuyện này nhé.”
“Ế...”
Sinon và tôi trao đổi ánh mắt với nhau, và trong một lúc, cả hai đều không nói tiếng nào.
Tuy nhiên, tôi gạt đi tất cả những suy luận cũng như suy nghĩ đang diễn ra trong đầu rồi gật đầu lia lịa như thể được ai nhắc tuồng. Tôi nói bằng giọng ngây thơ vô số tội,
“...Ahhh...đúng rồi. Hôm qua bất ngờ có một người gọi cho tôi, hắn ta cũng từng chơi một game VRMMO tương tự với một đấu trường hình vòm nằm dưới lòng đất...nên tôi nghĩ biết đâu hôm nay hắn ta cũng có tham gia vào trận đấu này ấy mà. Tôi sợ một trong ba người này chính là hắn...”
“Hai người là bạn à?”
Tôi lắc đầu thật mạnh khi nghe Sinon hỏi thế, làm mái tóc bị rối bù.
“Không, đúng hơn là ngược lại...chúng tôi là kẻ thù. Tôi và hắn trước đây đã từng thực sự cố giết lẫn nhau. Nhưng tôi không thể nhớ hồi đó gã này tên gì. Tôi phải nhớ lại. Tôi muốn gặp lại hắn trong trận chung kết ngày hôm nay...tìm hiểu xem tại sao hắn lại có mặt ở đây, và hắn đang làm gì...”
Giải thích đến đó thì tôi nhận ra là những lời tôi nói đang làm Sinon thấy khó hiểu. Trong một game VRMMO bình thường, ngay cả những người thuộc những guild đối địch nhau về mặt kĩ thuật vẫn chỉ là đối thủ cùng chơi trong một trò chơi thôi. Dùng từ «kẻ thù» thì hơi quá đáng.
Tuy vậy—
Cô xạ thủ này lại không hề cười những gì tôi vừa nói, thay vì vậy đôi mắt màu xanh của cô ta lại càng mở to hơn, và lẩm bẩm một mình nhỏ đến nỗi hệ thống phải khó khăn lắm mới nhận ra được.
“...Cố giết lẫn nhau...kẻ thù...”
Rồi cô ta tiếp tục dùng cái giọng khe khẽ đó để hỏi tôi, tiếng nói dường như xuyên qua cả ý thức của tôi.
“...Có phải vì phong cách chơi của hai người không hợp nhau, hay quan hệ của hai người xấu đi vì một rắc rối xảy ra trong lúc cả hai cùng chung một party? Hay là...”
Nghe tới đó, tôi lắc đầu phủ nhận.
“Không, chúng tôi thực sự đã đánh cược mạng sống để giết lẫn nhau. Tên đó...guild của hắn đã làm một việc không thể tha thứ, và cả hai phe đã không thể thống nhất một giải pháp hòa bình. Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài cách giải quyết bằng đao kiếm. Tôi không hối hận vì đã làm vậy, có điều...”
Tôi biết nói ra sẽ chỉ làm Sinon lo lắng, nhưng lúc đó tôi không thể dừng được. Hai bàn tay đang để trên bàn của tôi nắm chặt lại, nhìn sâu vào đôi mắt màu xanh dương kia, và cố cất tiếng từ cổ họng khô khốc.
“...Nhưng, tôi-tôi cứ liên tục trốn tránh trách nhiệm mà đáng lẽ tôi phải gánh chịu, cũng như tôi chưa từng suy nghĩ về ý nghĩa đằng sau hành động này. Đến tận hôm nay, tôi vẫn cố bắt mình phải quên nó đi...nhưng giờ đây, tôi không thể tiếp tục chạy trốn khỏi nó nữa. Tôi phải đối mặt và giải quyết nó.”
Những lời vừa rồi rõ ràng là tôi tự nói với chính mình. Hiển nhiên là Sinon không hiểu gì cả. Ngay khi tôi ngừng nói, Sinon cũng cúi mặt xuống. Cảm giác rằng tôi là một tên quái dị ắt hẳn đang ngày càng mạnh mẽ hơn trong suy nghĩ của cô ta, tôi cho là vậy.
“...Thứ lỗi cho tôi vì đã nói những điều kì cục. Cứ giả vờ là cô chưa nghe gì cả nhé. Dù sao thì đó chỉ là những ác niệm trong quá khứ của tôi thôi...”
Tôi cố nở một nụ cười và định làm cho vấn đề bớt nghiêm trọng đi.
Nhưng Sinon lại tiếp tục lẩm bẩm và cắt ngang lời tôi.
“—‘Nếu viên đạn bắn ra có thể thực sự giết một người ngoài đời, liệu cô còn thể bóp cò không chút do dự hay không’.’”
“...!”
Tôi khựng lại ngay.
Đây là câu hỏi từ tận đáy lòng mình mà tôi đã hỏi Sinon trong trận đấu cuối cùng của vòng loại ngày hôm qua. Thực ra không hiểu tại sao lúc ấy tôi lại buột miệng như thế, nhưng ngay khoảnh khắc mà Sinon hỏi tôi ‘làm sao để tôi có thể trở nên mạnh mẽ như cậu’ thì tôi đáp lại ngay như vậy.
Đòn tấn công trong thế giới ảo giết chết người chơi ngoài đời thật. Từ cái cách mà không ai thèm tin vào những tin đồn về «Death Gun» thì có vẻ như đó chỉ là một giả thuyết thiếu cơ sở. Nhưng đã có lúc cái luật nghiệt ngã đó được thực thi trong một thế giới mà nay không còn tồn tại nữa.
Vì thế tôi chỉ còn biết giữ im lặng, trong khi Sinon nhìn thẳng vào mắt tôi bằng ánh mắt sắc như dao—rồi đôi môi nhỏ nhắn lại tiếp tục mấp máy.
“Cậu là...Kirito, có lẽ cậu là người, đến từ trò chơi đó...”
Câu hỏi nhỏ đến mức gần như không ra tiếng và nhanh chóng biến mất như thể tan chảy trong bầu không khí khô nóng của quán bar. Cặp mắt xanh của cô ta lộ vẻ bối rối và cụp xuống, đồng thời lắc đầu.
“...Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên hỏi chuyện này.”
“...Không, không hề gì.”
Tôi chỉ biết đáp lại như vậy khi nghe cô ta bất ngờ xin lỗi, và chúng tôi tiếp tục nhìn nhau trong sự im lặng đầy căng thẳng.
Tôi không định cho Sinon biết rằng mình là một cựu người chơi của «Sword Art Online», một «kẻ sống sót từ SAO». Nhưng nếu tôi không nói ra thì cô ta sẽ chẳng bao giờ hiểu được những lời giải thích vừa rồi.
Khi đó Sinon sẽ hiểu được ý nghĩa của từ «kẻ thù» mà tôi đã dùng, và cũng sẽ có thể hiểu ý nghĩa chi tiết của việc «giết lẫn nhau».
Tôi im lặng chờ đến khi cô ta lộ ra sự khó chịu và kinh tởm trong ánh mắt.
Nhưng—
Sinon không quay mặt đi, cũng không đứng dậy khỏi ghế. Cô ta xích lại gần hơn và nhìn tôi không chớp mắt. Vì lí do nào đó mà đôi mắt như hai viên ngọc Sa-phia ấy dường như...hình như chúng sáng lên niềm hy vọng, hay cũng có thể là một ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ, hoặc chỉ là do tôi tưởng tượng.
Một giây sau, Sinon đã nhắm nghiền mắt lại, môi cắn chặt.
Tôi thậm chí không kịp bất ngờ về sự biến mất đột ngột của bầu không khí căng thẳng giữa hai chúng tôi. Hít vào một hơi thật sau, cô nàng bắn tỉa cười lấp liếm và thì thầm thật khẽ với tôi.
“...Chà, cũng đến giờ phải quay lại khu vực chờ rồi, nếu không khẩn trương thì không kịp kiểm tra lại trang bị và khởi động nóng người mất.”
“A...à, phải rồi.”
Tôi gật đầu, và rồi Sinon đứng dậy. Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử giản đơn bên cổ tay trái mình và nhận ra là sắp 7 giờ tối. Vẫn còn tới hơn một tiếng đồng hồ nữa vòng chung kết mới diễn ra.
Hai chúng tôi dừng lại ở một chiếc thang máy đơn giản nằm ở một góc của quán bar rộng lớn, Sinon nhấn vào nút "đi xuống", hai cánh cửa kim loại phát ra tiếng cót két khi trượt sang hai bên, và buồng thang máy hiện ra. Khi đã vào trong, tôi liền nhấn chiếc nút nằm dưới cùng trên bảng điều khiển.
Trong khoảng không chật hẹp hiện hữu một cảm giác đang đi xuống giả tạo và âm thanh tưởng tượng của máy móc, chợt một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
“Tôi biết cậu có những khó khăn của riêng mình.”
Từ đằng sau, dường như Sinon đang tiến lại gần tôi, và có thứ gì đó đang chĩa vào giữa lưng tôi. Đó không phải là một nòng súng—mà chỉ là một đầu ngón tay. Cô ta nói bằng một giọng hơi gượng ép.
Sword_Art_Online_Vol_06_-0752
“Dù vậy, lời hứa của cậu với tôi ngày hôm qua là một chuyện hoàn toàn khác. Tôi chắn chắn phải trả món nợ bị cậu làm bẽ mặt, cả vốn lẫn lời, thế nên khôn hồn thì đừng để ai bắn gục ngoài tôi ra đấy.”
“...Tôi hiểu.”
Tôi khẽ gật đầu.
Mục tiêu lớn nhất của tôi khi vào GGO là để tiếp cận với «Death Gun» và giải đáp bí ẩn đằng sau những vụ giết người, nhưng vụ án này giờ đây không chỉ là về lời nhờ vả của Kikuoka nữa, mà nó liên quan trực tiếp tới tôi. Nếu bình tĩnh suy xét, đáng lẽ tôi phải né cuộc đấu tay đôi với cô xạ thủ đáng sợ Sinon này để tập trung vào mục đích chính của mình.
Nhưng tôi đã gặp Sinon, trò chuyện với cô ta và xây dựng một mối quan hệ mới ngay trong cuộc chiến này. Thật sự tôi không thể làm lơ hay hời hợt với cô ta. Đó là vì, dù đây là một thế giới khác, dù cho thứ đeo bên hông tôi lúc này là một thanh kiếm ánh sáng chứ không phải một lưỡi đao vật lý bình thường, thì «Kirito» vẫn là một kiếm sĩ.
“...Tôi sẽ cố sống sót cho đến khi đối đầu với cô.”
Khi tôi dứt lời, ngón tay kia cũng rời khỏi người tôi, và giọng nói nhỏ xíu đó lại vang lên lần nữa.
“Cám ơn.”
Trước khi tôi kịp hỏi vì sao cô ta lại nói cám ơn thì thang máy đã đột ngột dừng lại. Cửa vừa mở ra thì một thứ mùi trộn lẫn giữa sắt thép và khói thuốc chợt tràn vào trong chiếc thang máy tối tăm—thứ mùi của chiến trận ùa đến và xâm chiếm tôi.
Dưới ánh hoàng hôn não nùng, những ánh đèn nê-ông nhấp nhóa vẫn rọi đều đều xuyên qua đám đông. Nội dung trên những biển hiệu nê-ông đó trông như là quảng cáo của các công ty ngoài đời. Nếu đây là trong ALO, người chơi hẳn đã than phiền nhặng lên về việc chúng phá vỡ cái không khí của thế giới game, nhưng khung cảnh u buồn này quả thực lại rất hợp với chủ đề về một thành phố bị bỏ hoang trong tương lai. Và dĩ nhiên, bắt mắt nhất trong số những bảng nê-ông kia vẫn là quảng cáo về giải đấu «Bullet of Bullets» lần thứ 3 sắp diễn ra. Cả người tôi bắt đầu run lên ngay khi nhìn thấy những dòng chữ màu đỏ ấy. Tất nhiên không phải vì sợ, mà là vì phấn khích—hay ít ra là tôi muốn tin như vậy.
Tôi thở 1 hơi dài, và bất giác lắc nhẹ mái tóc đen dài đằng sau vai. Khi mái tóc đã yên vị trên vai, tôi lại thở dài lần nữa vì hành động ngớ ngẩn vừa rồi của chính mình, nhưng vẫn cố thuyết phục bản thân rằng đó là bằng chứng là tôi đã quen với avatar này.
Tôi định sẽ hoàn thành thủ tục đăng kí cho giải đấu và rồi sẽ đi xa khỏi khu hành chính này, nhưng đã có nhiều ánh mắt từ cả hai bên đường chiếu thẳng vào tôi. Cảm giác hơi khó chịu. Tôi muốn trừng mắt nhìn lại họ, nhưng rốt cuộc lại thôi.
Thực ra, không phải là họ chú ý đến tôi. Chỉ là avatar của tôi nhìn y như một cô gái—mà lại còn là một cô gái xinh xắn nữa chứ. Nếu đổi lại tôi là họ thì chắc tôi cũng nhìn chằm chằm rồi.
Thông thường thì không chỉ có ngắm mà thôi, mà hẳn phải có hai, ba anh chàng đến gần để nịnh đầm rồi. Tuy nhiên, lúc này nếu thấy tôi lại gần chắc chắn họ sẽ tránh ra xa. Tôi đoán nguyên nhân là vì tất cả họ đã theo dõi tôi chiến đấu như một kẻ điên cuồng với thanh kiếm ánh sáng và lao vào đối phương như ăn tươi nuốt sống suốt vòng loại giải BoB ngày hôm qua.
Ban tổ chức chỉ công bố tên và số lần tham dự giải trong số những dữ liệu về các tuyển thủ, và «Kirito» thì lại là một cái tên không phân biệt giới tính. Có vẻ đó là lí do tại sao tất cả mọi người trong GGO đều cho rằng tôi là «một con nhỏ bị thần kinh; một sát thủ tàn bạo cố tình chọn một thanh kiếm ánh sáng để chém giết thay vì một khẩu súng».
Thực sự tôi chẳng hề muốn mình bị đánh giá là người như vậy, nhưng nếu nhờ đó mà những đối thủ khác trong BoB ngán ngại tôi thì sự hiểu lầm ấy cũng đáng thôi. Ngoài ra mục tiêu của tôi cũng không phải là chiến thắng, mà là gặp được kẻ mặc áo choàng rách rưới nọ—«Death Gun».
Cái tên «Death Gun» không nằm trong danh sách số 30 người lọt vào vòng chung kết, nhưng chắc chắn 1 điều rằng hắn nằm trong số đó. Nếu mục đích của hắn là chứng tỏ sức mạnh của mình trong GGO, thì giải đấu BoB này chính là vũ đài khả dĩ nhất để mọi người trong game có thể nhìn thấy. Tên thật của Death Gun—dù có kì lạ—chắc phải là một cái tên khác cùng nằm trong hệ thống.
Đầu tiên tôi phải tìm ra thân phận của hắn, rồi sau đó nói chuyện với hắn ngay trong lúc thi đấu. Một khi đã biết được cái tên mà hắn dùng khi còn ở SAO, tôi sẽ có thể tận dụng thông tin đó để tìm ra hắn ngoài đời thực. Kikuoka Seijirou bảo rằng anh ta có thể truy cập vào dữ liệu lưu trữ tuyệt mật về thông tin tài khoản của người chơi SAO. Khi đã biết tên thật của hắn, chúng tôi sẽ biết được liệu hắn có thực sự đã giết «Zekushiido» và «Usujio Tarako», không, liệu hắn thực sự có khả năng giết người hay không.
Tuy nhiên, trong suốt quá trình đó, tôi phải lật lại cả những tội lỗi của bản thân trong quá khứ.
Nỗi sợ đó vẫn chưa tan biến.
Nhưng đây là thứ cảm xúc cần thiết để tránh việc tôi tìm cho mình một lối thoát, để lãng quên những ký ức ấy.
Tôi nắm chặt cả hai bàn tay, gót của đôi bốt chiến đấu của tôi gõ mạnh xuống mặt đường, và tôi bước nhanh hướng về tòa tháp lớn thuộc khu vực các tòa nhà hành chính đang từ từ hiện ra trước mặt.
Khi tham gia vào một giải đấu với các đối thủ khác, như trong ALO, tôi đều cảm thấy rất hứng thú, hay ngay cả khi còn trong SAO cũng vậy.
Thật không ngờ, có ngày tôi lại bước vào một giải đấu với tâm trạng sợ hãi.
Vừa nhếch mép cười mỉa mai chính mình, tôi vừa bước lên những bậc thang rộng dẫn lên tháp, và bỗng thấy một chiếc khăn choàng màu cát quen thuộc đang phất phơ ở ngay sảnh ra vào phía trước.
Thậm chí không cần phải nhìn đến mái tóc màu xanh sáng hay đôi chân dài lộ ra bên dưới chiếc áo khoác của cô ta, tôi vẫn biết đó chính là avatar đối thủ của tôi trong trận đấu cuối cùng ở vòng loại ngày hôm qua – tay bắn tỉa «Sinon». Cô ta là người duy nhất mà tôi quen trong GGO, nhưng tôi vẫn lưỡng lự không biết có nên lại gần và chào hỏi cho phải phép hay không.
Khi vừa dive vào đây ngày hôm qua tôi ngay lập tức bị lạc đường, vậy là tôi đã phải thu hết can đảm bắt chuyện và hỏi han Sinon, người tôi chỉ vừa mới gặp. Và khi đó tôi đã không sớm nhận ra rằng vì vẻ ngoài này mà cô ta nhầm tôi thành một người chơi nữ và không hiểu làm cách nào mà lại hành động như thể «một cô tân binh chẳng biết làm gì hết». Ngoài chuyện bắt cô ta giảng về cách vận hành của trò chơi và giúp tôi mua trang bị, tôi còn làm một việc quá quắt nữa là chứng kiến avatar của cô ta mặc mỗi đồ lót trong khu vực nghỉ dành cho tuyển thủ.
Không—vẫn chưa hết.
Trong giải đấu tôi bất ngờ gặp tay súng «Death Gun» và hắn tiếp cận tôi. Tôi rất sốc khi biết được hắn từng là «người sống sót từ SAO» và cũng từng là thành viên của guild giết người «Tiếu Quan Tài». Vì thế, trong trận đấu cuối cùng với Sinon sau đó, tôi chút nữa đã cố tình bỏ cuộc. Cơ bản là khi trận đấu bắt đầu tôi cứ đi lững thững không phòng bị, cố để cho Sinon bắn phát đạn chết người vào tôi để có thể chịu thua.
Tuy nhiên, Sinon đã không bắn vào tôi.
Cô ta cố ý bắn trượt cả 6 viên đạn vì tức giận và để chúng tự thiêu trong ánh lửa màu xanh trắng, rồi từ bỏ lợi thế của mình để đối đầu trực diện và thét vào mặt tôi.
Giọng đầy giận dữ, cô hét lên, đừng có giỡn mặt, nếu tôi muốn chết thì cứ đi mà chết một mình, và còn nói là nếu tôi coi đây chỉ là một trận đấu trong game thì đó là quyền của tôi, nhưng tôi không được phép áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác—
Nói thật, những lời đó làm tôi đau lòng ghê gớm.
Thực tế là tôi đã từng nói những điều tương tự như thế với một người khác cách đây đã lâu.
Đó là bốn năm về trước. Khi ấy, tôi vừa mới lên năm thứ hai trung học cơ sở, và rất may mắn, hay nói cho đúng là xui xẻo, khi là một trong những người chơi được chọn thử nghiệm «Sword Art Online» bản Closed beta. Và từ đó mỗi ngày tôi đều dive vào cái trò chơi mà mãi sau tôi mới biết là một trò chơi tử thần, tòa thành lơ lửng Aincrad, vào cái buổi sáng định mệnh ấy.
Thật ra thú nhận chuyện này thì hơi mất mặt, nhưng anh chàng «Kirito» mà sau này trở thành chiến binh huyền thoại khi đó rất ít giao tiếp với người khác, ít hơn nhiều so với bây giờ, dù khi đó tôi đã ít nhiều nổi tiếng vì luôn nằm trong top những giải đấu PvP được tổ chức, nên hồi ấy có rất ít người cùng chơi trong game mà tôi có thể xem là bạn. Tuy nhiên trong số những người tôi quen biết cũng có vài người mà tôi nghĩ là mình có thể kết bạn được. Trong số đó có một kiếm sĩ có mái tóc màu trà và khá trầm tính mà tôi hay gặp trong những cuộc đấu tay đôi. Anh ta cũng sử dụng kiếm một tay rất khéo léo.
Con người này thường chiến đấu bằng những tính toán hợp lý và trực giác bén nhạy, và tôi đã luôn hy vọng được có cơ hội đụng độ anh ta trong vòng chung kết của giải đấu. Tôi thầm mong được đấu với anh ta ở chung kết, nhưng khi cuối cùng cơ hội đó cũng tới thì tôi đã phải nhận một cú sốc lớn. Trong tình huống cuối cùng của một trận đấu nghẹt thở, anh ta đã cố tình hứng trọn một đường kiếm mà lẽ ra đã có thể dễ dàng né tránh. Tôi đoán là anh ta cố ý thua để kiếm một khoản tiền lớn một cách dễ dàng thông qua cá cược, và vì thế tôi đã mắng anh ta thậm tệ bằng những lời lẽ như Sinon đã mắng tôi.
Vì vậy khi bị Sinon mắng như thế trong trận cuối của vòng loại BoB ngày hôm qua, tôi đã xin lỗi cô ta rất chân thành. Dẫu cuối cùng chúng tôi đã đấu nghiêm túc với nhau, nhưng với Sinon có lẽ cô ta vẫn khó có thể chấp nhận được. Dù gì đi nữa thì cô ta vẫn là một xạ thủ bắn tỉa, và vũ khí tối thượng của cô ta là những phát đạn tầm xa chính xác và chắc chắn hạ thủ đối phương ngay lập tức. Thế nên tôi đoán là trong trận quần chiến chung kết ngày hôm nay cô ta sẽ cố hết sức để bắn viên đạn báo thù vào ngay giữa trán tôi.
Vì những lí do kể trên, hay đúng hơn, vì hậu quả của những điều mà tôi đã gây ra, mà hiện giờ tôi phân vân về việc có nên tới chào Sinon hay không, dù cô ta chỉ cách tôi có vài bước chân.
Nhưng sau vài giây tôi gạt đi sự do dự của mình và sải bước thật nhanh lên những bậc cầu thang, rồi gọi thẳng tên cô ta.
“Yo, Sinon, hôm nay cũng nhờ cô chỉ bảo nhé.”
Chiếc khăn quàng trông như một cái đuôi ấy ngừng phe phẩy, còn mái tóc màu xanh dựng lên đó trông thật giống một đôi tai mèo. Cô xạ thủ đó liền quay ngoắt lại và ánh mắt cáu kỉnh kia cho thấy cô ta căm ghét tôi tận xương tủy, rồi cô ta khịt mũi trả lời.
“...Nhờ tôi chỉ bảo à. Cậu nói vậy là có ý gì?”
Sự giận dữ hiện lên trong đôi mắt xanh biếc đó làm tôi thấy hối hận ngay vì đã lên tiếng, nhưng tôi gọi cô ta không phải vì muốn đùa nghịch gì và sẽ rất tệ nếu tôi nói gì đó sai và làm cô ta phớt lờ tôi luôn. Bởi thế, tôi vội nghiêm mặt lại và nói tiếp.
“Dĩ nhiên...Là tôi muốn cả hai chúng ta cùng nhau cố gắng hết mình.”
“Đừng đóng kịch nữa, tởm quá.”
--Có vẻ tôi đã phạm sai lầm ngay từ đầu. Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc mà lại tiếp tục,
“Nói ra thì sao cô lại dive vào đây sớm thế? Còn đến 3 tiếng nữa cuộc thi mới bắt đầu mà.”
“Chẳng phải vì hôm qua một kẻ nào đó đã làm tôi suýt nữa thì muộn giờ đăng ký hay sao?”
Sinon làu bàu quay mặt đi, rồi lại quay lại nhìn trừng trừng vào tôi, làm tôi toát mồ hôi lạnh.
“...Vả lại chẳng phải cậu cũng đăng nhập vào đây rồi đó sao? Sao cậu lại nói như thể chỉ có tôi là người ăn không ngồi rồi ở đây?”
“V...vậy hãy tận dụng thời gian sao cho có ích! Sao chúng ta không giải khát trước khi thi đấu nhỉ...à không, để trao đổi thông tin chứ...”
Ở ngoài đời chắc tôi sẽ không dám nói điều này với một cô gái. Không, vì tôi đã có bạn gái là Asuna rồi nên ngay cả trong thế giới ảo thì làm thế này thật đúng là không thể tha thứ. Nhưng tôi thề có Chúa là không phải tôi đang cố để được hẹn hò trong này đâu, chẳng qua là vì công việc và nhiệm vụ phải hoàn thành thôi, và điều này cũng là cần thiết để bảo đảm cho sự an nguy của chính Sinon nữa.
--Cuối cùng, có vẻ như Sinon không nhận ra sự lúng túng của tôi, cô ta nhìn tôi chằm chằm vài giây rồi khịt mũi và gật đầu với cử chỉ nhẹ nhất có thể.
“Thôi được rồi, tôi sẽ cung cấp cho cậu mọi thông tin như ý muốn 1 lần nữa.”
“Tôi-tôi,...ừm, cũng không hẳn là tôi không có ý định này.”
Tôi chỉ còn biết lẩm bẩm một cách miễn cưỡng như vậy và vội vàng chạy theo để bắt kịp với Sinon, cô ta đã nhanh chóng bước đi rất xa.
Sau khi hoàn thành thủ tục đăng kí ở chiếc máy tại trụ sở hành chính, Sinon dẫn tôi đến khu vực chờ rộng lớn nằm sâu dưới lòng đất. Ánh sáng ở đó được giảm tới mức tối thiểu, phải rất khó khăn tôi mới thấy được mặt mũi của những người chơi khác đang ngồi tập trung quanh những chiếc bàn. Những màn hình cỡ lớn treo trên tường đang lấp lóe với vô số màu sắc.
Sinon đi tới một căn buồng nằm sâu phía trong và ngó lên thực đơn nằm trên một tấm bảng bằng kim loại. Sau đó cô ta nhấn vào một chiếc nút nhỏ nằm cạnh nhãn cà-phê đá. Một cái lỗ nhanh chóng hiện ra trên mặt bàn kim loại cùng chất liệu, và từ trong đó một chiếc ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đen hiện ra. Thay vì phải gọi món với những NPC và đợi họ mang ra như trong Aincrad, cách thức này có vẻ đơn giản hơn, thêm nữa là nó cũng hợp với không khí của trò chơi GGO này.
Tôi ấn vào nút bia gừng và chộp lấy cái ly hiện ra uống một mạch hết nửa ly. Chờ cho những bong bóng bọt bia ảo trong cổ họng tan hết, tôi quyết định vào đề.
“...Trận hỗn chiến ở chung kết sẽ cho cả 30 đối thủ vào trong cùng một bản đồ, và được quyền nổ súng ngay khi phát hiện địch, kẻ chiến thắng sẽ là người còn trụ lại cuối cùng...đúng chứ?”
Nghe tôi nói xong, Sinon nhìn tôi trừng trừng xuyên qua chiếc ly thủy tinh, rồi trả lời,
“Đó, cậu lại cố ý đòi tôi giải thích, đúng không? Nói ra thì những thông tin đó đã được công ty điều hành game thông báo cho người tham gia game thông qua e-mail rồi còn gì.”
“À-à tôi cũng có xem qua...”
Quả thực là tôi có lướt sơ qua cái e-mail đó. Tôi định sẽ đọc kĩ hơn sau khi đăng nhập vào game, nhưng tôi đã gặp Sinon - một người chơi kì cựu - trước, vậy nên tôi nghĩ cứ để cô ta giảng giải trực tiếp cho tôi thì nhanh hơn...Tôi không dám nói thật như thế, nên lờ đi bằng cách ho khan vài tiếng và tiếp tục,
“Nhưng...Tôi chỉ muốn kiểm tra xem mình có hiểu sai chỗ nào không thôi...”
“Cậu còn dám nói như vậy à?”
Giọng nói cực kì lạnh lùng của cô ta làm tim tôi suýt đông cứng. May mắn thay, Sinon đã đặt ly xuống và bắt đầu giải thích cho tôi về luật của vòng đấu chung kết này.
“...Về cơ bản, đúng như những gì cậu vừa nói, vòng chung kết sẽ diễn ra với tất cả 30 đối thủ cùng chiến đấu trong cùng một bản đồ. Điểm xuất phát của mỗi người sẽ được sắp xếp ngẫu nhiên, nhưng các đấu thủ sẽ cách xa nhau ít nhất là 1000 mét khi bắt đầu, vậy nên sẽ không có chuyện một đối thủ bất ngờ hiện ra ngay trước mặt cậu.”
“1...1000 mét? Thế có nghĩa là bản đồ sẽ rất rộng...?”
Tôi không chịu được nói xen vào, và ánh mắt như tia la-ze màu xanh kia chiếu ngược về phía tôi.
“Có thật cậu đã xem qua e-mail chưa? Chi tiết này được đề cập ngay ở đoạn đầu tiên. Bản đồ của vòng chung kết sẽ có hình tròn với đường kính là 10 km. Trong đó có những ngọn đồi, rừng cây và hoang mạc, nên sẽ chẳng ai có ưu thế tuyệt đối về kĩ năng hay trang bị hết.”
“10 - 10 km!? Thế thì quá lớn...”
Thế thì gần bằng với diện tích tầng đầu tiên của tòa thành Aincrad mất rồi. Chính vì vậy nên một khu vực đủ rộng để trở thành bãi săn của 10,000 người chơi nay sẽ trở thành một đấu trường lớn với mỗi đối thủ cách xa nhau ít nhất là 1000 mét.
“...Nhưng, như thế liệu thực tế chúng ta có gặp được đối thủ của mình không? Vẫn có khả năng chúng ta không thể chạm trán nhau cho đến khi hết giờ mà nhỉ...”
“Vì đây là một trò chơi dùng súng ống bắn nhau, nên hiển nhiên đấu trường cần phải rộng như vậy chứ. Những khẩu súng trường bắn tỉa có tầm bắn là 1 km, súng trường tấn công cũng phải lên tới 500 mét. Nếu cả 30 người bị nhét vào cùng một khu vực chật hẹp, thì tất cả sẽ cùng nổ súng pằng pằng loạn cả lên ngay khi cuộc đấu vừa bắt đầu, như vậy sẽ có hơn nửa số đối thủ lập tức bị loại khỏi vòng chiến.”
“Ha ha, tôi hiểu rồi...”
Tôi gật đầu tán đồng, và Sinon lại tiếp tục giải thích thêm vào chi tiết. Biết đâu đằng sau vỏ bọc của avatar lạnh lùng và sắc sảo này lại là một cô gái tốt bụng và dịu dàng—nếu cô ta biết được tôi đang nghĩ như vậy, chắc chắn cô ta sẽ bỏ đi mà không thèm giải thích nốt, vậy nên tôi vẫn chỉ yên lặng lắng nghe.
“—Và, đúng như cậu vừa nói, nếu không gặp đối thủ thì không thể chiến được. Một số người thậm chí còn lợi dụng điều này để ẩn mình và chờ cho đến khi chỉ còn lại một người duy nhất sống sót. Thế nên những người tham gia sẽ tự động được cung cấp một thứ gọi là «Thiết bị quét vệ tinh đầu cuối».”
“Vệ tinh...kiểu như vệ tinh do thám hay là gì?”
“Đúng thế. Cứ mỗi 15 phút, vệ tinh bay trên trời sẽ được kích hoạt để quét toàn bộ đấu trường. Lúc đó, thiết bị đầu cuối của mỗi tuyển thủ sẽ nhận được thông tin vị trí của tất cả các đối thủ. Và tên của từng người cũng được hiển thị kèm nếu chạm vào những dấu sáng trên bản đồ.”
“Phư, vậy tức là chỉ có thể nấp một chỗ trong vòng tối đa là 15 phút? Và một khi vị trí đã bị lộ trên bản đồ thì nhiều khả năng sẽ bị tập kích, đúng không?”
“Chính xác là thế.”
Sinon gật gù hài lòng, còn tôi mỉm cười hỏi tiếp,
“Nhưng chẳng phải luật này làm khó cho xạ thủ bắn tỉa sao? Như cô thì phải nấp một chỗ và cuộn người ngụy trang như một con sâu khoai rồi nhắm bắn đối thủ cơ mà?”
“Anh quá quắt thật, dám so sánh tôi với con sâu khoai cơ đấy.”
Sinon nhìn tôi trừng trừng bằng cặp mắt màu xanh lấp lánh rực lửa, rồi lạnh lùng nhếch môi cười đầy tự hào,
“15 phút là dư thời gian để tôi bắn một phát đạn, hạ thủ 1 tên và di chuyển ra xa khỏi vị trí cũ 1 km.”
“Thật...thật ư?”
Tôi không nghĩ đó là một lời nói quá. Nếu tôi định tập kích Sinon dựa trên thông tin về vị trí do vệ tinh cung cấp thì rất có thể chính tôi sẽ bị cô ta tỉa từ xa trước. Tôi ghi nhớ điều đó trong lòng, ho húng hắng vài tiếng và cùng lúc duyệt lại những thông tin mà tôi vừa được Sinon cung cấp.
“Ề—vậy tức là khi cuộc thi bắt đầu tôi phải liên tiếp di chuyển tìm địch thủ và hạ gục từng người một, rồi cố trụ lại cho đến khi chỉ còn mình là người cuối cùng...đại loại là thế. Và cứ mỗi 15 phút thì thiết bị quét toàn bản đồ trên tay tôi sẽ hiển thị vị trí của tất cả những đối thủ còn lại, và từ đó tôi có thể biết được ai còn sống và ai đã bị hạ—chà, hiểu như vậy đã đúng chưa?”
“Cơ bản là thế.”
Sinon gật đầu xác nhận đồng thời nốc cạn ly cà-phê đá của mình, rồi dằn chiếc ly xuống bàn thật mạnh và sẵn sàng đứng dậy bỏ đi.
“Vậy là hết rồi, đúng không? Lần tới gặp nhau là tôi sẽ bắn thẳng vào cậu không thương tiếc đâu...”
“Waa, chờ chút chờ chút, tôi mới chuẩn bị đi vào vấn đề chính thôi.”
Thực sự câu này nói ra nghe rất giống với một công chức chính quyền nào đó mà mình biết, tôi nghĩ thầm trong bụng như vậy và vội vàng chồm tới kéo vạt chiếc áo khoác của Sinon.
“...Cậu còn muốn gì nữa?”
Dù cô ta tỏ vẻ cáu kỉnh và nhìn vào chiếc đồng hồ kiểu quân đội đeo trên cổ tay trái, nhưng tôi vẫn gật đầu cười cầu tài, và rồi Sinon cũng phải thở dài miễn cưỡng ngồi xuống trở lại. Cô ta đặt cả hai khuỷu tay lên bàn, hai tay đan chéo vào nhau rồi chống cằm và nhướn một bên chân mày lên ra hiệu cho tôi nói tiếp.
“Erm, thì, tôi...tôi định hỏi cô một chuyện nghe hơi kì cục một tí...”
Tôi ngắc ngứ một chút ở đoạn cuối và vội vàng vẫy bàn tay trái để gọi ra cửa sổ menu.
Những game VRMMO dựa trên nền tảng kĩ thuật của «Hạt Giống» hầu hết đều có dạng cửa sổ menu giống nhau, tôi liền đổi nó sang chế độ hiển thị cho người khác cùng xem và lướt nhanh xuống các tab bên dưới.
Tôi mở trang có ghi tên của 30 người chơi mà nhà cung cấp đã gửi đến từng tuyển thủ tham gia vòng chung kết của BoB. Dĩ nhiên có thể dễ dàng nhận ra hai cái tên lọt vào chung kết đến từ bảng F, hạng nhất ‘Kirito’ và hạng nhì ‘Sinon’.
Sau một hồi nhìn vào màn hình mà tôi đưa cho xem, cánh mũi của Sinon phập phồng tỏ vẻ giận dữ và cô ta nhăn mặt như một con mèo—không, như một con báo đang gầm ghè.
“...Gì cơ, cậu đang hả hê về trận cậu thắng tôi hôm qua đấy à?”
Vừa nghe cô ta gằn giọng một cách hằn học như vậy, tôi giật mình và vội vàng lắc đầu với một vẻ mặt nghiêm túc.
“Không đâu, tôi không hề có ý đó.”
Liệu cô ấy có nhận thấy tôi đã thay đổi thái độ? Sinon nhăn tít cặp lông mày đẹp và thắc mắc,
“...Vậy thì rốt cuộc cậu muốn gì ở tôi? Tự dưng lại chìa cái danh sách này ra.”
“Trong số 30 cái tên trong danh sách này thì cô không biết bao nhiêu người?”
“Hảả...?”
Sinon nhìn sững tôi vì quá ngạc nhiên nhưng tôi vẫn phót lờ và kéo ngón tay lướt dọc xuống bản danh sách vốn cũng không quá dài.
“Làm ơn cho tôi biết đi. Việc này rất quan trọng với tôi.”
“...Thì, cũng không hề gì nếu tôi cho cậu biết...”
Dù vẫn còn hơi ngờ vực nhưng Sinon bắt đầu nhìn vào cửa sổ ảo đang hiện lên trên mặt bàn, đôi mắt màu xanh dương lướt từ trái qua phải để đọc từng cái tên một.
“Ừm, đây đã là giải BoB lần thứ 3 rồi nên hầu như những cái tên ở đây tôi đều biết cả. Những người lần đầu tiên vào chung kết...ngoài một tên cầm kiếm ánh sáng hay làm cho người ta phát cáu ra, thì có 3 người khác là tôi không biết.”
“3 người à? Họ tên gì?”
“Ưm...«Jyuushi X» và «Pale Rider», và...cả tên «Sterben» này nữa, phải không nhỉ?”
Sinon chậm rãi đọc lên vài cái tên, và tôi cũng tự mình đọc lại bản danh sách để xác nhận chúng. Ngoài «Jyuushi X» ra thì hai cái tên còn lại đều được viết bằng chữ cái tiếng Anh. Tôi nhắm mắt lại và nhẩm 3 cái tên đó trong đầu vài lần.
Ngay lúc đó, Sinon nhìn tôi nửa ngạc nhiên nửa sốt ruột,
“Này, có chuyện gì vậy? Từ nãy đến giờ toàn là cậu đặt câu hỏi thôi, ngược lại cậu chẳng giải thích gì cho tôi hết.”
“À...phải...”
Tôi trả lời kiểu mập mờ nhằm kéo dài thời gian trong khi vẫn tiếp tục suy nghĩ.
3 cái tên mà Sinon đã nói cho tôi—
Một trong số đó chính là lí do mà tôi có mặt ở đây. Hắn ta có liên quan tới hai cái chết bí ẩn, và hắn cũng là một kẻ sống sót từ SAO đã từng thuộc guild giết người «Tiếu quan Tài»—một nhân vật được biết đến nhiều hơn bằng cái tên «Death Gun».
Sở dĩ tôi có suy luận như vậy là vì đến tận bây giờ tên thật của Death Gun vẫn là 1 ẩn số. Nếu có thể chắc chắn hắn rất muốn lấy cái tên «Death Gun» làm tên nhân vật cho mình, nhưng nếu làm thế hắn sẽ phải nhận hàng tá tin nhắn rác, và thậm chí còn kéo theo nhiều rắc rối khác. Mặt khác, nếu cái tên nhân vật hiện tại mà hắn đang dùng trở nên nổi tiếng quá mức, thì công trình khổ cực gầy dựng uy danh cho cái tên «Death Gun» coi như sẽ đổ sông đổ biển. Chính vì thế hắn sẽ phải nhẫn nhịn mai danh ẩn tính cho đến lúc này, và Sinon chắc chắn sẽ không thể biết đến sự tồn tại của hắn.
Giờ vấn đề là, ai trong số 3 kẻ này là «Death Gun» thật đây...
Khi tôi còn đang trầm ngâm thì một bàn tay mảnh mai trắng muốt chen ngang tầm nhìn của tôi. Bàn tay ấy đang dùng ngón cái dông xuống mặt bàn.
Ngẩng lên, tôi thấy Sinon đang nheo mắt nhìn tôi chằm chằm.
“...Tôi sẽ nổi nóng thật đấy. Cậu đang làm cái quái quỷ gì vậy? Đây có phải là một âm mưu của cậu nhằm chọc giận tôi để tôi mất tập trung và mắc lỗi trong vòng thi chung kết này không hả?”
“Không...thật tình không phải, tôi không có ý đó mà...”
Tôi hồi hộp cắn môi khi thấy ánh mắt sắc lẹm và hừng hực như tia lửa đó chiếu thẳng vào mình.
Thật sự lúc đó tôi không thể quyết định ngay là có nên nói toàn bộ sự thật cho cô ta biết hay không. Tôi biết là tin đồn ‘Có một người chơi trong GGO tự xưng là «Death Gun» rồi nổ súng lung tung trên đường phố và trong quán rượu, để rồi những ai bị hắn bắn không bao giờ đăng nhập lại vào game nữa’ hẳn đã được lan truyền rộng rãi, nhưng lúc này vẫn chưa thể làm ai tin rằng những người đó đã bị giết. Và tất nhiên Sinon trước mặt tôi đây cũng vậy.
Thực tình mà nói, cá nhân tôi cũng thấy khó mà tin được chuyện này. Một người bắn một người chơi khác trong game và giết được người thật ngoài đời—điều đó gần như là bất khả thi mặc cho tôi và anh Kikuoka có cố dùng cách nào để giải thích cho nữa, khi chúng tôi thảo luận vài ngày trước.
Nhưng giờ đây, tôi thậm chí không còn dám cười cợt về khả năng của Death Gun nữa. Nếu hắn từng là một thành viên chủ chốt của «Tiếu Quan Tài» thì chắc chắn hắn cũng từng là một kẻ giết người không gớm tay chuyên đoạt mạng người khác khi còn ở Aincrad. Có khả năng hắn đã phát minh ra một cách thức giết người vượt xa sự tưởng tượng của tôi cũng như của Kikuoka trong suốt quãng thời gian kinh hoàng đó. Đó là một khả năng hoàn toàn có thể xảy ra.
Nếu tôi nói mọi chuyện mình biết cho Sinon và rằng sức mạnh của Death Gun rất có thể là thật—cô có thể bị giết, cô đừng nên tham gia cuộc thi nữa, liệu cô ta có nghe lời tôi không? Không, chắc chắn là không. Hình ảnh khuôn mặt nhìn nghiêng đầy tuyệt vọng của Sinon vì nghĩ rằng mình đã trễ giờ đăng kí khi đi mua sắm cùng tôi. Cô gái này chắc hẳn phải có một lý do quan trọng nào đó để tham gia vào giải BoB này...
Bỗng nhiên—cặp mắt màu xanh đang trừng trừng nhìn tôi—chợt dịu lại.
Đôi môi nhợt nhạt chỉ hơi khẽ mấp máy và nói.
“...Đừng nói là lý do mà vẻ mặt cậu lúc thi đấu vòng loại ngày hôm qua bỗng trở nên kì lạ cũng chính vì chuyện này nhé.”
“Ế...”
Sinon và tôi trao đổi ánh mắt với nhau, và trong một lúc, cả hai đều không nói tiếng nào.
Tuy nhiên, tôi gạt đi tất cả những suy luận cũng như suy nghĩ đang diễn ra trong đầu rồi gật đầu lia lịa như thể được ai nhắc tuồng. Tôi nói bằng giọng ngây thơ vô số tội,
“...Ahhh...đúng rồi. Hôm qua bất ngờ có một người gọi cho tôi, hắn ta cũng từng chơi một game VRMMO tương tự với một đấu trường hình vòm nằm dưới lòng đất...nên tôi nghĩ biết đâu hôm nay hắn ta cũng có tham gia vào trận đấu này ấy mà. Tôi sợ một trong ba người này chính là hắn...”
“Hai người là bạn à?”
Tôi lắc đầu thật mạnh khi nghe Sinon hỏi thế, làm mái tóc bị rối bù.
“Không, đúng hơn là ngược lại...chúng tôi là kẻ thù. Tôi và hắn trước đây đã từng thực sự cố giết lẫn nhau. Nhưng tôi không thể nhớ hồi đó gã này tên gì. Tôi phải nhớ lại. Tôi muốn gặp lại hắn trong trận chung kết ngày hôm nay...tìm hiểu xem tại sao hắn lại có mặt ở đây, và hắn đang làm gì...”
Giải thích đến đó thì tôi nhận ra là những lời tôi nói đang làm Sinon thấy khó hiểu. Trong một game VRMMO bình thường, ngay cả những người thuộc những guild đối địch nhau về mặt kĩ thuật vẫn chỉ là đối thủ cùng chơi trong một trò chơi thôi. Dùng từ «kẻ thù» thì hơi quá đáng.
Tuy vậy—
Cô xạ thủ này lại không hề cười những gì tôi vừa nói, thay vì vậy đôi mắt màu xanh của cô ta lại càng mở to hơn, và lẩm bẩm một mình nhỏ đến nỗi hệ thống phải khó khăn lắm mới nhận ra được.
“...Cố giết lẫn nhau...kẻ thù...”
Rồi cô ta tiếp tục dùng cái giọng khe khẽ đó để hỏi tôi, tiếng nói dường như xuyên qua cả ý thức của tôi.
“...Có phải vì phong cách chơi của hai người không hợp nhau, hay quan hệ của hai người xấu đi vì một rắc rối xảy ra trong lúc cả hai cùng chung một party? Hay là...”
Nghe tới đó, tôi lắc đầu phủ nhận.
“Không, chúng tôi thực sự đã đánh cược mạng sống để giết lẫn nhau. Tên đó...guild của hắn đã làm một việc không thể tha thứ, và cả hai phe đã không thể thống nhất một giải pháp hòa bình. Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài cách giải quyết bằng đao kiếm. Tôi không hối hận vì đã làm vậy, có điều...”
Tôi biết nói ra sẽ chỉ làm Sinon lo lắng, nhưng lúc đó tôi không thể dừng được. Hai bàn tay đang để trên bàn của tôi nắm chặt lại, nhìn sâu vào đôi mắt màu xanh dương kia, và cố cất tiếng từ cổ họng khô khốc.
“...Nhưng, tôi-tôi cứ liên tục trốn tránh trách nhiệm mà đáng lẽ tôi phải gánh chịu, cũng như tôi chưa từng suy nghĩ về ý nghĩa đằng sau hành động này. Đến tận hôm nay, tôi vẫn cố bắt mình phải quên nó đi...nhưng giờ đây, tôi không thể tiếp tục chạy trốn khỏi nó nữa. Tôi phải đối mặt và giải quyết nó.”
Những lời vừa rồi rõ ràng là tôi tự nói với chính mình. Hiển nhiên là Sinon không hiểu gì cả. Ngay khi tôi ngừng nói, Sinon cũng cúi mặt xuống. Cảm giác rằng tôi là một tên quái dị ắt hẳn đang ngày càng mạnh mẽ hơn trong suy nghĩ của cô ta, tôi cho là vậy.
“...Thứ lỗi cho tôi vì đã nói những điều kì cục. Cứ giả vờ là cô chưa nghe gì cả nhé. Dù sao thì đó chỉ là những ác niệm trong quá khứ của tôi thôi...”
Tôi cố nở một nụ cười và định làm cho vấn đề bớt nghiêm trọng đi.
Nhưng Sinon lại tiếp tục lẩm bẩm và cắt ngang lời tôi.
“—‘Nếu viên đạn bắn ra có thể thực sự giết một người ngoài đời, liệu cô còn thể bóp cò không chút do dự hay không’.’”
“...!”
Tôi khựng lại ngay.
Đây là câu hỏi từ tận đáy lòng mình mà tôi đã hỏi Sinon trong trận đấu cuối cùng của vòng loại ngày hôm qua. Thực ra không hiểu tại sao lúc ấy tôi lại buột miệng như thế, nhưng ngay khoảnh khắc mà Sinon hỏi tôi ‘làm sao để tôi có thể trở nên mạnh mẽ như cậu’ thì tôi đáp lại ngay như vậy.
Đòn tấn công trong thế giới ảo giết chết người chơi ngoài đời thật. Từ cái cách mà không ai thèm tin vào những tin đồn về «Death Gun» thì có vẻ như đó chỉ là một giả thuyết thiếu cơ sở. Nhưng đã có lúc cái luật nghiệt ngã đó được thực thi trong một thế giới mà nay không còn tồn tại nữa.
Vì thế tôi chỉ còn biết giữ im lặng, trong khi Sinon nhìn thẳng vào mắt tôi bằng ánh mắt sắc như dao—rồi đôi môi nhỏ nhắn lại tiếp tục mấp máy.
“Cậu là...Kirito, có lẽ cậu là người, đến từ trò chơi đó...”
Câu hỏi nhỏ đến mức gần như không ra tiếng và nhanh chóng biến mất như thể tan chảy trong bầu không khí khô nóng của quán bar. Cặp mắt xanh của cô ta lộ vẻ bối rối và cụp xuống, đồng thời lắc đầu.
“...Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên hỏi chuyện này.”
“...Không, không hề gì.”
Tôi chỉ biết đáp lại như vậy khi nghe cô ta bất ngờ xin lỗi, và chúng tôi tiếp tục nhìn nhau trong sự im lặng đầy căng thẳng.
Tôi không định cho Sinon biết rằng mình là một cựu người chơi của «Sword Art Online», một «kẻ sống sót từ SAO». Nhưng nếu tôi không nói ra thì cô ta sẽ chẳng bao giờ hiểu được những lời giải thích vừa rồi.
Khi đó Sinon sẽ hiểu được ý nghĩa của từ «kẻ thù» mà tôi đã dùng, và cũng sẽ có thể hiểu ý nghĩa chi tiết của việc «giết lẫn nhau».
Tôi im lặng chờ đến khi cô ta lộ ra sự khó chịu và kinh tởm trong ánh mắt.
Nhưng—
Sinon không quay mặt đi, cũng không đứng dậy khỏi ghế. Cô ta xích lại gần hơn và nhìn tôi không chớp mắt. Vì lí do nào đó mà đôi mắt như hai viên ngọc Sa-phia ấy dường như...hình như chúng sáng lên niềm hy vọng, hay cũng có thể là một ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ, hoặc chỉ là do tôi tưởng tượng.
Một giây sau, Sinon đã nhắm nghiền mắt lại, môi cắn chặt.
Tôi thậm chí không kịp bất ngờ về sự biến mất đột ngột của bầu không khí căng thẳng giữa hai chúng tôi. Hít vào một hơi thật sau, cô nàng bắn tỉa cười lấp liếm và thì thầm thật khẽ với tôi.
“...Chà, cũng đến giờ phải quay lại khu vực chờ rồi, nếu không khẩn trương thì không kịp kiểm tra lại trang bị và khởi động nóng người mất.”
“A...à, phải rồi.”
Tôi gật đầu, và rồi Sinon đứng dậy. Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử giản đơn bên cổ tay trái mình và nhận ra là sắp 7 giờ tối. Vẫn còn tới hơn một tiếng đồng hồ nữa vòng chung kết mới diễn ra.
Hai chúng tôi dừng lại ở một chiếc thang máy đơn giản nằm ở một góc của quán bar rộng lớn, Sinon nhấn vào nút "đi xuống", hai cánh cửa kim loại phát ra tiếng cót két khi trượt sang hai bên, và buồng thang máy hiện ra. Khi đã vào trong, tôi liền nhấn chiếc nút nằm dưới cùng trên bảng điều khiển.
Trong khoảng không chật hẹp hiện hữu một cảm giác đang đi xuống giả tạo và âm thanh tưởng tượng của máy móc, chợt một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
“Tôi biết cậu có những khó khăn của riêng mình.”
Từ đằng sau, dường như Sinon đang tiến lại gần tôi, và có thứ gì đó đang chĩa vào giữa lưng tôi. Đó không phải là một nòng súng—mà chỉ là một đầu ngón tay. Cô ta nói bằng một giọng hơi gượng ép.
Sword_Art_Online_Vol_06_-0752
“Dù vậy, lời hứa của cậu với tôi ngày hôm qua là một chuyện hoàn toàn khác. Tôi chắn chắn phải trả món nợ bị cậu làm bẽ mặt, cả vốn lẫn lời, thế nên khôn hồn thì đừng để ai bắn gục ngoài tôi ra đấy.”
“...Tôi hiểu.”
Tôi khẽ gật đầu.
Mục tiêu lớn nhất của tôi khi vào GGO là để tiếp cận với «Death Gun» và giải đáp bí ẩn đằng sau những vụ giết người, nhưng vụ án này giờ đây không chỉ là về lời nhờ vả của Kikuoka nữa, mà nó liên quan trực tiếp tới tôi. Nếu bình tĩnh suy xét, đáng lẽ tôi phải né cuộc đấu tay đôi với cô xạ thủ đáng sợ Sinon này để tập trung vào mục đích chính của mình.
Nhưng tôi đã gặp Sinon, trò chuyện với cô ta và xây dựng một mối quan hệ mới ngay trong cuộc chiến này. Thật sự tôi không thể làm lơ hay hời hợt với cô ta. Đó là vì, dù đây là một thế giới khác, dù cho thứ đeo bên hông tôi lúc này là một thanh kiếm ánh sáng chứ không phải một lưỡi đao vật lý bình thường, thì «Kirito» vẫn là một kiếm sĩ.
“...Tôi sẽ cố sống sót cho đến khi đối đầu với cô.”
Khi tôi dứt lời, ngón tay kia cũng rời khỏi người tôi, và giọng nói nhỏ xíu đó lại vang lên lần nữa.
“Cám ơn.”
Trước khi tôi kịp hỏi vì sao cô ta lại nói cám ơn thì thang máy đã đột ngột dừng lại. Cửa vừa mở ra thì một thứ mùi trộn lẫn giữa sắt thép và khói thuốc chợt tràn vào trong chiếc thang máy tối tăm—thứ mùi của chiến trận ùa đến và xâm chiếm tôi.
Danh sách chương