"Đây là..." Tạ Lăng Du sầu muộn thở dài. Một đứa bé đáng yêu như vậy ai lại nỡ vứt bỏ, trông còn bé xíu thế này. Nếu hôm nay bọn họ không ở đây...
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tạ Lăng Du trầm xuống, nhìn Tiểu A Túc trong lòng bọn họ, xót xa gõ gõ mũi bé: "Ngoan nào".
Bây giờ nhặt được một đứa bé thế này thì chắc chắn là không tiện tiếp tục ở lại nữa. Thanh Khâu Quyết nhìn trong rổ đã đầy, cũng hái được kha khá thảo dược rồi bèn xách rổ rời đi: "Đi nào".
Tạ Lăng Du bế Tiểu A Túc, vuốt lưng trấn an bé, nghĩ ngợi xem phải sắp xếp thế nào. Hai người lúc cưỡi ngựa cũng không nói chuyện, nhưng Tiểu A Túc lại chẳng buồn ngủ tí nào, cứ ê ê a a mãi. Tạ Lăng Du buồn cười nựng khuôn mặt phúng phính của bé.
Bọn họ không đến gác mái mà quay về Lưu phủ trước. Liễu Vị được Lưu huyện lệnh điều vào phủ hầu hạ, lúc thấy đứa bé thì hơi sửng sốt rồi mới cuống quít hành lễ.
Tạ Lăng Du gật đầu với hắn. Thanh Khâu Quyết đưa hai cái rổ cho hắn bảo hắn đem đến gác mái. Liễu Vị đương nhiên là không có ý kiến gì, chỉ là ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía tay Tạ Lăng Du. Thanh Khâu Quyết ho nhẹ một cái Liễu Vị mới hoàn hồn, nhanh chân chạy đi.
"U U..." Tiểu A Túc bĩu môi, không nằm yên trong lòng Tạ Lăng Du, đôi mắt to tròn cứ xoay vòng, bàn tay mũm mĩm cũng không ngừng múa may trong không trung. Tạ Lăng Du thấy bé cứ cố vươn về phía Thanh Khâu Quyết bèn rón rén lại gần y. Tiểu A Túc duỗi tay cuối cùng cũng túm được ống tay áo Thanh Khâu Quyết mặt mày liền hớn hở: "Nha nha!"
Đứa bé ôm chặt lấy tay áo trông rất vui vẻ. Tạ Lăng Du không nhịn được ngước nhìn, Thanh Khâu Quyết rũ mắt mặt lạnh như băng, chỉ có vành tai là hơi đỏ ửng một cách khả nghi, cả người cũng cứng đờ không động đậy. Một lúc lâu sau y mới cử động ngón tay thon dài, chọc bàn tay ú nu của Tiểu A Túc.
Trong lòng Tạ Lăng Du chợt nảy ra một cảm giác kỳ lạ, cảm thấy trái tim như bị lông chim cọ vào vậy, ngứa không chịu được. Trông đáng yêu quá đi thôi.
Khóe miệng hắn không khống chế nổi mà cong lên, chơi xấu nhét đứa bé vào trong lòng Thanh Khâu Quyết. Nhìn cái dáng vẻ nhíu mày nhưng không thể không bế đứa nhỏ của Thanh Khâu Quyết, hắn không nhịn được mà cười ha hả.
"Ha ha ha ha ha ha......"
Sắc mặt Thanh Khâu Quyết hơi tối lại, biểu cảm khinh ngườiquen thuộc lại xuất hiện. Y cúi xuống nhìn Tiểu A Túc vô tội, lại nhìn Tạ Lăng Du đang cười sảng cả người, cười như không cười ghì giọng nói:
"Hay lắm".
Cách đó không xa.
Mạnh Nghị và Tôn Kiềm nghe được tin liền cùng đến. Vấn đề là người đó cũng không nói gì khác, chỉ bảo là Tạ công tử đã về rồi. Ai ngờ bọn họ đến gần thì đập vào mắt là khung cảnh quỷ dị này. Mạnh Nghị không tin nổi trợn tròn mắt, nếu mắt hắn không bị đui thì Thanh Khâu Quyết đang bế một đứa bé! Hắn nhìn bạn tốt đang cười nghiêng ngả, lại nhìn sang Tiểu Thanh không dễ chọc, dè dặt hỏi: "Đây là ai?"
Tạ Lăng Du vui vẻ, lau nước mắt định giải thích thì liền nghe thấy Thanh Khâu Quyết cười khẽ một cái, thâm sâu nói: "Hắn cười sung sướng thế kia, ngươi còn không rõ à?"
Nụ cười của Tạ Lăng Du cứng đờ: "..."
Đôi mắt của Mạnh Nghị dần mở to ra, hơi giác ngộ, đột nhiên nhìn về phía Tạ Lăng Du, trong ánh mắt mang theo sự kinh ngạc, cảm thán và bái phục. Bảo sao Vân Lâu cười tươi thế, hóa ra là mừng quý tử!
Tên khốn kiếp này, bảo sao bao nhiêu năm rồi mà chẳng có hứng thú với cô nương nào cả, hóa ra là giấu kỹ phết, đến con cũng có rồi.
Tạ Lăng Du cũng đoán được Thanh khâu Quyết sẽ không cam lòng chịu thiệt, nhưng không ngờ rằng tên Mạnh Nghị đầu lừa này lại tin chuyện xàm xí của người khác, vừa há miệng thở dốc vừa chỉ chỉ đứa bé.
"Tạm thời không bàn đến chuyện ta lấy đâu ra thời gian để sinh con. Mạnh Tử Việt, ngươi theo phe nào đấy, ngươi không tin ta à?"
Mạnh Nghị thầm nói ta nào dám trời ơi, không phải phản ứng của ngươi rất kỳ lạ hay sao. Nhưng trông thấy mặt Tạ Lăng Du đen xì rồi thì hắn đành phải dỗ lẹ trước đã. Hắn nịnh nọt ghé lại gần: "Làm gì có đâu, ta chỉ tin mình ngươi thôi. Ta cũng khờ quá... nếu là của ngươi ta còn có thể làm cha nuôi mà."
Tạ Lăng Du đương nhiên là không giận thật, chỉ là lười đáp lại hắn, hận sắt không thành thép rút quạt xếp ra gõ đầu hắn, cân nhắc xem nên làm sao với Tiểu A Túc bây giờ. Hắn do dự nói: "Bây giờ dịch bệnh hoành hành như thế này, chẳng có ai chăm được trẻ con cả. Hay chúng ta tự nuôi?"
"Được đấy, đứa bé này trông cũng rất ngoan." Mạnh Nghị không nhịn được tiến đến bên cạnh Tôn Kiềm, cùng hắn xem Tiểu A Túc, cũng không quay đầu lại mà hỏi: "Vân Lâu này, nó có tên không?"
Tạ Lăng Du cũng đi đến đứng bên cạnh Thanh Khâu Quyết, nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu A Túc, dịu dàng nói: "Có, nó tên là Tiểu A Túc."
Tiểu A Túc nghe thấy có người gọi mình, đôi mắt to tròn chớp chớp, nở một nụ cười ngây ngốc: "E a!"
Bốn người không hẹn mà mặt mày cùng dịu xuống, ngay cả Tôn Kiềm cũng nở một nụ cười gượng gạo, đưa bàn tay to lớn có lớp chai mỏng cẩn thận chọc chọc đứa bé.
Tiểu A Túc còn rất bé, vẫn chưa biết nói nhưng dường như nó rất thích Thanh Khâu Quyết, có lẽ là vì Thanh Khâu Quyết bế nó từ trên thác nước xuống. Bây giờ nó đã hơi mệt, mắt cũng không mở nổi nữa nhưng vẫn cố chấp túm lấy tay áo Thanh Khâu Quyết mà lèo nhèo.
Thanh Khâu Quyết ngừng lại, quay lưng che đi mặt trời, bế Tiểu A Túc về phòng. Tạ Lăng Du ở phía sau nhỏ giọng kể cho bọn họ nghe chuyện nhặt được Tiểu A Túc. Mạnh Nghị nghe xong nghĩ mà hãi, lẩm nhẩm mấy câu: "Bồ Tát phù hộ... Bồ Tát phù hộ."
Bây giờ thằng nhỏ đã ngủ rồi, miệng hơi nhếch lên, hơi thở đều đặn.
Thanh Khâu Quyết kê mấy cái ghế chắn mép giường lại tránh cho nó rơi xuống. Bọn họ nhìn nhau, tự giác đi sang phòng bên cạnh.
Bận bịu cả ngày cuối cùng cũng được đặt mông xuống ghế, Tạ Lăng Du thở một hơi: "Hôm nay các ngươi làm gì vậy?"
"Sau khi Tôn tiểu Tướng quân luyện kiếm về thì bọn ta đến trấn tây hỗ trợ." Vẻ mặt Mạnh Nghị thiếu ngủ nhưng lại trông rất vui vẻ: "Sau đó nghe bảo các ngươi đi núi Lạc Mai hái thuốc thì bọn ta cũng học các ngươi đến nhà bá tánh làm cu li, vậy cho biết mọi người."
"Đúng rồi, nhóm lang trung ở gác mái lại có phương thuốc mới, giờ vẫn đang thử nghiệm dược tính."
Tạ Lăng Du nghe vậy ánh mắt hiện lên sự vui mừng. Cho dù phương thuốc này cũng giống hệt như những cái cũ thì cũng là một tin rất tốt. Như vậy thì bá tánh cũng biết là có người đang cố gắng cứu bọn họ, chỉ cần bá tánh bằng lòng tin tưởng, đồng ý phối hợp thì ngày hồi kinh không còn xa nữa.
"Hôm nay các ngươi đi hỗ trợ, chư vị phụ lão hương thân có gây khó dễ gì không?" Tạ Lăng Du suy tư hỏi.
Mạnh Nghi gật đầu rồi lại lắc đầu: "Thật ra thì không... cũng không phải, chỉ có mấy gia đình không dễ nói chuyện lắm thôi. Trông bọn ta đều là trai tráng thân thể khỏe mạnh thì cũng không cưỡng cầu gì."
"Bọn họ cứ như là coi thường dáng dấp của bọn ta vậy, cảm thấy bọn ta ở đó làm hắn vướng tay vướng chân, thà là để hắn tự làm."
Hắn không kể lúc đó có một người nóng tính nhìn thấy cái gương mặt đơ như chết của Tôn Kiềm thì bực lên lấy củi đang ôm trong tay ra ném, tức giận mắng: "Không muốn đến thì đừng có đến, ông đây con mẹ nó không có bắt các ngươi... Cút, cút hết cho ông!"
Tôn Kiềm vẫn là cái mặt liệt đấy, cau mày nói: "Ta không hề."
Người nóng tính kia không màng đến Mạnh Nghị hết lời giải thích khuyên giải mà cầm dao phay đuổi bọn họ ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Mạnh Nghị thở dài, liếc nhìn về phía Tôn Kiềm, không nhịn được nữa: "Tôn huynh này, sau này lúc nào nên cười thì mình cười đi."
Tạ Lăng Du biết nhìn mặt đoán ý, dù không biết cụ thể sự tình ra sao nhưng trong lòng cũng hiểu kha khá. Hắn đang định an ủi mấy câu liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười khẩy: "Chi bằng Tôn tiểu Tướng quân soi gương nhiều lên, tự mình xem xem ngày nào cũng nhìn cái mặt này có tổn thọ không."
Con ngươi tối đen của Tôn Kiềm nhìn chằm chằm Thanh Khâu Quyết làm như không phục. Thanh Khâu Quyết nhướng mày, từ trong ngực lấy ra một thứ ném qua: "Sư phụ dẫn con vào cửa nhưng tu hành là ở bản thân. Tự mình chăm chỉ luyện tập đi, đừng có suốt ngày khiến người khác lo nghĩ cho ngươi."
Tôn Kiềm theo bản năng đưa tay đón lấy, ngước lên nhìn thế mà phát hiện đó là một cái gương đồng nhỏ, quanh viền còn khắc hoa văn tinh xảo rất đẹp.
Mạnh Nghị thấy bàn tay siết gương đồng của Tôn Kiềm trắng bệch nổi cả gân xanh, muốn nói rồi lại thôi.
Tạ Lăng Du đè đùi Thanh Khâu Quyết dưới gầm bàn, ý bảo y bớt bớt lại chút. Thanh Khâu Quyết hơi khựng lại một chút, nhìn cái tay kia không nói lời nào. Bọn họ đều sẵn sàng cản cuộc chiến lại rồi thì thấy Tôn Kiềm hung hăng nhét gương đồng vào ngực, không nói hai lời đẩy cửa rời đi.
Để lại ba người im lặng hồi lâu. Mạnh Nghị ngập ngừng hỏi: "Thế này là hắn giận rồi sao."
Tạ Lăng Du cảm thấy cái đùi ấm áp dưới tay mình động đậy, Thanh Khâu Quyết như không có gì nhấc tay hắn ra, từ tốn nói: "Cũng không chắc, có khi là hắn hào hứng không đợi nổi muốn thử đấy."
Mạnh Nghị: "..."
Tạ Lăng Du nhức nhức cái đầu: "Được rồi, huynh bớt bớt cái mồm lại đi."
Tạ Lăng Du chỉ nói vậy thôi, vốn chẳng dám mong ông phật này có thể bớt được cái mồm mình lại. Ai ngờ Thanh Khâu Quyết đã cười ra tiếng rồi nhưng lại đột nhiên ngậm miệng lại, trông còn không tình nguyện lắm, đứng lên nhấc chân định rời đi.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Bước chân Thanh Khâu Quyết hơi khựng lại, đi đến bên cạnh Tạ Lăng Du làm vẻ cụp mi rũ mắt. Hai người đối diện nhìn đã thành quen, Tạ Lăng Du nhấp ngụm trà rồi hờ hững nói: "Vào đi".
Người tới là hạ nhân trong phủ. Hắn cúi đầu cung kính nói: "Lưu huyện lệnh mời chư vị công tử dời bước đến sảnh ngoài dùng bữa."
"Được, làm phiền rồi." Tạ Lăng Du đứng dậy, nhỏ giọng nói với Mạnh Nghị: "Đi mời Tôn tiểu Tướng quân đến đi, bảo là Lưu huyện lệnh tìm."
Mạnh Nghị gật đầu, nhanh chóng đến phòng bên cạnh gõ cửa. Mấy người hội họp ở trước viện, Tôn Kiềm vẫn là dáng vẻ đấy chỉ là mặt lạnh lùng hơn so với bình thường một chút, ánh mắt nhất quyết không nhìn đến bên cạnh Tạ Lăng Du mà thôi.
Lưu huyện lệnh bày một bàn đồ ăn ở sảnh ngoài, cho người hầu nha hoàn lui xuống để không khiến người khác dị nghị. Ông mời riêng Lộc Hồi danh cao vọng trọng đến xem ra là có việc muốn nói.
"Lưu huyện lệnh." Tạ Lăng Du chắp tay mới ông.
Lưu huyện lệnh vội vàng đáp lễ, làm thủ thế mời: "Xin mời công tử ngồi."
Từ trước đến nay Tạ Lăng Du không để ý mấy nghi thức xã giao đấy, xua xua tay rồi kéo Thanh Khâu Quyết ngồi xuống cạnh mình, ý định để y trong tầm mắt mình cho yên tâm hơn, tránh cho y lại làm mấy động tác nhỏ gì đấy.
"Không cần đâu, mời Lưu huyện lệnh ngồi." Tạ Lăng Du ngồi xuống nói.
Lưu huyện lệnh thấy hắn không thèm để ý mấy cái này thì cũng ngồi xuống không khách sáo nữa. Lộc Hồi thấy Mạnh Nghị do dự liền tự giác ngồi xuống bên cạnh Thanh Khâu Quyết. Mạnh Nghị thở phào nhẹ nhõm, cảm kích cười với hắn, nhỏ giọng nói: "Đa tạ Lộc đại phu."
"Không có gì." Lộc Hồi bật cười, thầm nghĩ công tử nhà mình đúng là đến chỗ nào cũng khiến người ta ái ngại, cả đám đều tránh y như tránh rắn rết vậy, chắc là ngày thường cũng làm không ít "chuyện tốt".
Thanh Khâu Quyết như biết được suy nghĩ trong lòng hắn, mắt phượng híp lại cảnh cáo hắn một cái. Dù sao bây giơ fy cũng chỉ là một người hầu nhỏ bé, không thể có động tác dư thừa nào khác.
Nhất thời bọn họ đều không nói gì. Tạ Lăng Du kiên nhẫn đợi, một lúc sau Lưu huyện lệnh mới chầm chậm lên tiếng.
"Chắc hẳn trong lòng các vị công tử đều đã hiểu rõ dịch bệnh này không bắt nguồn tử Phồn trấn. Đến tận giờ bọn ta vẫn không biết nó lan đến Phồn trấn kiểu gì, mà cũng chẳng có đủ bằng chứng."
"Nhưng hạ quan biết ngọn nguồn là ở đâu. Nó truyền đến từ thành Nam Lăng."
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tạ Lăng Du trầm xuống, nhìn Tiểu A Túc trong lòng bọn họ, xót xa gõ gõ mũi bé: "Ngoan nào".
Bây giờ nhặt được một đứa bé thế này thì chắc chắn là không tiện tiếp tục ở lại nữa. Thanh Khâu Quyết nhìn trong rổ đã đầy, cũng hái được kha khá thảo dược rồi bèn xách rổ rời đi: "Đi nào".
Tạ Lăng Du bế Tiểu A Túc, vuốt lưng trấn an bé, nghĩ ngợi xem phải sắp xếp thế nào. Hai người lúc cưỡi ngựa cũng không nói chuyện, nhưng Tiểu A Túc lại chẳng buồn ngủ tí nào, cứ ê ê a a mãi. Tạ Lăng Du buồn cười nựng khuôn mặt phúng phính của bé.
Bọn họ không đến gác mái mà quay về Lưu phủ trước. Liễu Vị được Lưu huyện lệnh điều vào phủ hầu hạ, lúc thấy đứa bé thì hơi sửng sốt rồi mới cuống quít hành lễ.
Tạ Lăng Du gật đầu với hắn. Thanh Khâu Quyết đưa hai cái rổ cho hắn bảo hắn đem đến gác mái. Liễu Vị đương nhiên là không có ý kiến gì, chỉ là ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía tay Tạ Lăng Du. Thanh Khâu Quyết ho nhẹ một cái Liễu Vị mới hoàn hồn, nhanh chân chạy đi.
"U U..." Tiểu A Túc bĩu môi, không nằm yên trong lòng Tạ Lăng Du, đôi mắt to tròn cứ xoay vòng, bàn tay mũm mĩm cũng không ngừng múa may trong không trung. Tạ Lăng Du thấy bé cứ cố vươn về phía Thanh Khâu Quyết bèn rón rén lại gần y. Tiểu A Túc duỗi tay cuối cùng cũng túm được ống tay áo Thanh Khâu Quyết mặt mày liền hớn hở: "Nha nha!"
Đứa bé ôm chặt lấy tay áo trông rất vui vẻ. Tạ Lăng Du không nhịn được ngước nhìn, Thanh Khâu Quyết rũ mắt mặt lạnh như băng, chỉ có vành tai là hơi đỏ ửng một cách khả nghi, cả người cũng cứng đờ không động đậy. Một lúc lâu sau y mới cử động ngón tay thon dài, chọc bàn tay ú nu của Tiểu A Túc.
Trong lòng Tạ Lăng Du chợt nảy ra một cảm giác kỳ lạ, cảm thấy trái tim như bị lông chim cọ vào vậy, ngứa không chịu được. Trông đáng yêu quá đi thôi.
Khóe miệng hắn không khống chế nổi mà cong lên, chơi xấu nhét đứa bé vào trong lòng Thanh Khâu Quyết. Nhìn cái dáng vẻ nhíu mày nhưng không thể không bế đứa nhỏ của Thanh Khâu Quyết, hắn không nhịn được mà cười ha hả.
"Ha ha ha ha ha ha......"
Sắc mặt Thanh Khâu Quyết hơi tối lại, biểu cảm khinh ngườiquen thuộc lại xuất hiện. Y cúi xuống nhìn Tiểu A Túc vô tội, lại nhìn Tạ Lăng Du đang cười sảng cả người, cười như không cười ghì giọng nói:
"Hay lắm".
Cách đó không xa.
Mạnh Nghị và Tôn Kiềm nghe được tin liền cùng đến. Vấn đề là người đó cũng không nói gì khác, chỉ bảo là Tạ công tử đã về rồi. Ai ngờ bọn họ đến gần thì đập vào mắt là khung cảnh quỷ dị này. Mạnh Nghị không tin nổi trợn tròn mắt, nếu mắt hắn không bị đui thì Thanh Khâu Quyết đang bế một đứa bé! Hắn nhìn bạn tốt đang cười nghiêng ngả, lại nhìn sang Tiểu Thanh không dễ chọc, dè dặt hỏi: "Đây là ai?"
Tạ Lăng Du vui vẻ, lau nước mắt định giải thích thì liền nghe thấy Thanh Khâu Quyết cười khẽ một cái, thâm sâu nói: "Hắn cười sung sướng thế kia, ngươi còn không rõ à?"
Nụ cười của Tạ Lăng Du cứng đờ: "..."
Đôi mắt của Mạnh Nghị dần mở to ra, hơi giác ngộ, đột nhiên nhìn về phía Tạ Lăng Du, trong ánh mắt mang theo sự kinh ngạc, cảm thán và bái phục. Bảo sao Vân Lâu cười tươi thế, hóa ra là mừng quý tử!
Tên khốn kiếp này, bảo sao bao nhiêu năm rồi mà chẳng có hứng thú với cô nương nào cả, hóa ra là giấu kỹ phết, đến con cũng có rồi.
Tạ Lăng Du cũng đoán được Thanh khâu Quyết sẽ không cam lòng chịu thiệt, nhưng không ngờ rằng tên Mạnh Nghị đầu lừa này lại tin chuyện xàm xí của người khác, vừa há miệng thở dốc vừa chỉ chỉ đứa bé.
"Tạm thời không bàn đến chuyện ta lấy đâu ra thời gian để sinh con. Mạnh Tử Việt, ngươi theo phe nào đấy, ngươi không tin ta à?"
Mạnh Nghị thầm nói ta nào dám trời ơi, không phải phản ứng của ngươi rất kỳ lạ hay sao. Nhưng trông thấy mặt Tạ Lăng Du đen xì rồi thì hắn đành phải dỗ lẹ trước đã. Hắn nịnh nọt ghé lại gần: "Làm gì có đâu, ta chỉ tin mình ngươi thôi. Ta cũng khờ quá... nếu là của ngươi ta còn có thể làm cha nuôi mà."
Tạ Lăng Du đương nhiên là không giận thật, chỉ là lười đáp lại hắn, hận sắt không thành thép rút quạt xếp ra gõ đầu hắn, cân nhắc xem nên làm sao với Tiểu A Túc bây giờ. Hắn do dự nói: "Bây giờ dịch bệnh hoành hành như thế này, chẳng có ai chăm được trẻ con cả. Hay chúng ta tự nuôi?"
"Được đấy, đứa bé này trông cũng rất ngoan." Mạnh Nghị không nhịn được tiến đến bên cạnh Tôn Kiềm, cùng hắn xem Tiểu A Túc, cũng không quay đầu lại mà hỏi: "Vân Lâu này, nó có tên không?"
Tạ Lăng Du cũng đi đến đứng bên cạnh Thanh Khâu Quyết, nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu A Túc, dịu dàng nói: "Có, nó tên là Tiểu A Túc."
Tiểu A Túc nghe thấy có người gọi mình, đôi mắt to tròn chớp chớp, nở một nụ cười ngây ngốc: "E a!"
Bốn người không hẹn mà mặt mày cùng dịu xuống, ngay cả Tôn Kiềm cũng nở một nụ cười gượng gạo, đưa bàn tay to lớn có lớp chai mỏng cẩn thận chọc chọc đứa bé.
Tiểu A Túc còn rất bé, vẫn chưa biết nói nhưng dường như nó rất thích Thanh Khâu Quyết, có lẽ là vì Thanh Khâu Quyết bế nó từ trên thác nước xuống. Bây giờ nó đã hơi mệt, mắt cũng không mở nổi nữa nhưng vẫn cố chấp túm lấy tay áo Thanh Khâu Quyết mà lèo nhèo.
Thanh Khâu Quyết ngừng lại, quay lưng che đi mặt trời, bế Tiểu A Túc về phòng. Tạ Lăng Du ở phía sau nhỏ giọng kể cho bọn họ nghe chuyện nhặt được Tiểu A Túc. Mạnh Nghị nghe xong nghĩ mà hãi, lẩm nhẩm mấy câu: "Bồ Tát phù hộ... Bồ Tát phù hộ."
Bây giờ thằng nhỏ đã ngủ rồi, miệng hơi nhếch lên, hơi thở đều đặn.
Thanh Khâu Quyết kê mấy cái ghế chắn mép giường lại tránh cho nó rơi xuống. Bọn họ nhìn nhau, tự giác đi sang phòng bên cạnh.
Bận bịu cả ngày cuối cùng cũng được đặt mông xuống ghế, Tạ Lăng Du thở một hơi: "Hôm nay các ngươi làm gì vậy?"
"Sau khi Tôn tiểu Tướng quân luyện kiếm về thì bọn ta đến trấn tây hỗ trợ." Vẻ mặt Mạnh Nghị thiếu ngủ nhưng lại trông rất vui vẻ: "Sau đó nghe bảo các ngươi đi núi Lạc Mai hái thuốc thì bọn ta cũng học các ngươi đến nhà bá tánh làm cu li, vậy cho biết mọi người."
"Đúng rồi, nhóm lang trung ở gác mái lại có phương thuốc mới, giờ vẫn đang thử nghiệm dược tính."
Tạ Lăng Du nghe vậy ánh mắt hiện lên sự vui mừng. Cho dù phương thuốc này cũng giống hệt như những cái cũ thì cũng là một tin rất tốt. Như vậy thì bá tánh cũng biết là có người đang cố gắng cứu bọn họ, chỉ cần bá tánh bằng lòng tin tưởng, đồng ý phối hợp thì ngày hồi kinh không còn xa nữa.
"Hôm nay các ngươi đi hỗ trợ, chư vị phụ lão hương thân có gây khó dễ gì không?" Tạ Lăng Du suy tư hỏi.
Mạnh Nghi gật đầu rồi lại lắc đầu: "Thật ra thì không... cũng không phải, chỉ có mấy gia đình không dễ nói chuyện lắm thôi. Trông bọn ta đều là trai tráng thân thể khỏe mạnh thì cũng không cưỡng cầu gì."
"Bọn họ cứ như là coi thường dáng dấp của bọn ta vậy, cảm thấy bọn ta ở đó làm hắn vướng tay vướng chân, thà là để hắn tự làm."
Hắn không kể lúc đó có một người nóng tính nhìn thấy cái gương mặt đơ như chết của Tôn Kiềm thì bực lên lấy củi đang ôm trong tay ra ném, tức giận mắng: "Không muốn đến thì đừng có đến, ông đây con mẹ nó không có bắt các ngươi... Cút, cút hết cho ông!"
Tôn Kiềm vẫn là cái mặt liệt đấy, cau mày nói: "Ta không hề."
Người nóng tính kia không màng đến Mạnh Nghị hết lời giải thích khuyên giải mà cầm dao phay đuổi bọn họ ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Mạnh Nghị thở dài, liếc nhìn về phía Tôn Kiềm, không nhịn được nữa: "Tôn huynh này, sau này lúc nào nên cười thì mình cười đi."
Tạ Lăng Du biết nhìn mặt đoán ý, dù không biết cụ thể sự tình ra sao nhưng trong lòng cũng hiểu kha khá. Hắn đang định an ủi mấy câu liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười khẩy: "Chi bằng Tôn tiểu Tướng quân soi gương nhiều lên, tự mình xem xem ngày nào cũng nhìn cái mặt này có tổn thọ không."
Con ngươi tối đen của Tôn Kiềm nhìn chằm chằm Thanh Khâu Quyết làm như không phục. Thanh Khâu Quyết nhướng mày, từ trong ngực lấy ra một thứ ném qua: "Sư phụ dẫn con vào cửa nhưng tu hành là ở bản thân. Tự mình chăm chỉ luyện tập đi, đừng có suốt ngày khiến người khác lo nghĩ cho ngươi."
Tôn Kiềm theo bản năng đưa tay đón lấy, ngước lên nhìn thế mà phát hiện đó là một cái gương đồng nhỏ, quanh viền còn khắc hoa văn tinh xảo rất đẹp.
Mạnh Nghị thấy bàn tay siết gương đồng của Tôn Kiềm trắng bệch nổi cả gân xanh, muốn nói rồi lại thôi.
Tạ Lăng Du đè đùi Thanh Khâu Quyết dưới gầm bàn, ý bảo y bớt bớt lại chút. Thanh Khâu Quyết hơi khựng lại một chút, nhìn cái tay kia không nói lời nào. Bọn họ đều sẵn sàng cản cuộc chiến lại rồi thì thấy Tôn Kiềm hung hăng nhét gương đồng vào ngực, không nói hai lời đẩy cửa rời đi.
Để lại ba người im lặng hồi lâu. Mạnh Nghị ngập ngừng hỏi: "Thế này là hắn giận rồi sao."
Tạ Lăng Du cảm thấy cái đùi ấm áp dưới tay mình động đậy, Thanh Khâu Quyết như không có gì nhấc tay hắn ra, từ tốn nói: "Cũng không chắc, có khi là hắn hào hứng không đợi nổi muốn thử đấy."
Mạnh Nghị: "..."
Tạ Lăng Du nhức nhức cái đầu: "Được rồi, huynh bớt bớt cái mồm lại đi."
Tạ Lăng Du chỉ nói vậy thôi, vốn chẳng dám mong ông phật này có thể bớt được cái mồm mình lại. Ai ngờ Thanh Khâu Quyết đã cười ra tiếng rồi nhưng lại đột nhiên ngậm miệng lại, trông còn không tình nguyện lắm, đứng lên nhấc chân định rời đi.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Bước chân Thanh Khâu Quyết hơi khựng lại, đi đến bên cạnh Tạ Lăng Du làm vẻ cụp mi rũ mắt. Hai người đối diện nhìn đã thành quen, Tạ Lăng Du nhấp ngụm trà rồi hờ hững nói: "Vào đi".
Người tới là hạ nhân trong phủ. Hắn cúi đầu cung kính nói: "Lưu huyện lệnh mời chư vị công tử dời bước đến sảnh ngoài dùng bữa."
"Được, làm phiền rồi." Tạ Lăng Du đứng dậy, nhỏ giọng nói với Mạnh Nghị: "Đi mời Tôn tiểu Tướng quân đến đi, bảo là Lưu huyện lệnh tìm."
Mạnh Nghị gật đầu, nhanh chóng đến phòng bên cạnh gõ cửa. Mấy người hội họp ở trước viện, Tôn Kiềm vẫn là dáng vẻ đấy chỉ là mặt lạnh lùng hơn so với bình thường một chút, ánh mắt nhất quyết không nhìn đến bên cạnh Tạ Lăng Du mà thôi.
Lưu huyện lệnh bày một bàn đồ ăn ở sảnh ngoài, cho người hầu nha hoàn lui xuống để không khiến người khác dị nghị. Ông mời riêng Lộc Hồi danh cao vọng trọng đến xem ra là có việc muốn nói.
"Lưu huyện lệnh." Tạ Lăng Du chắp tay mới ông.
Lưu huyện lệnh vội vàng đáp lễ, làm thủ thế mời: "Xin mời công tử ngồi."
Từ trước đến nay Tạ Lăng Du không để ý mấy nghi thức xã giao đấy, xua xua tay rồi kéo Thanh Khâu Quyết ngồi xuống cạnh mình, ý định để y trong tầm mắt mình cho yên tâm hơn, tránh cho y lại làm mấy động tác nhỏ gì đấy.
"Không cần đâu, mời Lưu huyện lệnh ngồi." Tạ Lăng Du ngồi xuống nói.
Lưu huyện lệnh thấy hắn không thèm để ý mấy cái này thì cũng ngồi xuống không khách sáo nữa. Lộc Hồi thấy Mạnh Nghị do dự liền tự giác ngồi xuống bên cạnh Thanh Khâu Quyết. Mạnh Nghị thở phào nhẹ nhõm, cảm kích cười với hắn, nhỏ giọng nói: "Đa tạ Lộc đại phu."
"Không có gì." Lộc Hồi bật cười, thầm nghĩ công tử nhà mình đúng là đến chỗ nào cũng khiến người ta ái ngại, cả đám đều tránh y như tránh rắn rết vậy, chắc là ngày thường cũng làm không ít "chuyện tốt".
Thanh Khâu Quyết như biết được suy nghĩ trong lòng hắn, mắt phượng híp lại cảnh cáo hắn một cái. Dù sao bây giơ fy cũng chỉ là một người hầu nhỏ bé, không thể có động tác dư thừa nào khác.
Nhất thời bọn họ đều không nói gì. Tạ Lăng Du kiên nhẫn đợi, một lúc sau Lưu huyện lệnh mới chầm chậm lên tiếng.
"Chắc hẳn trong lòng các vị công tử đều đã hiểu rõ dịch bệnh này không bắt nguồn tử Phồn trấn. Đến tận giờ bọn ta vẫn không biết nó lan đến Phồn trấn kiểu gì, mà cũng chẳng có đủ bằng chứng."
"Nhưng hạ quan biết ngọn nguồn là ở đâu. Nó truyền đến từ thành Nam Lăng."
Danh sách chương