Trong một khoảnh khắc không ai nói gì, dường như gió cũng đi đường vòng, tránh còn không kịp. Chỉ còn lại một căn phòng yên tĩnh, nhóm thị vệ phía sau người nào người nấy mặt mày xám xịt, đứng im cúi gằm xuống, cố gắng thở thật nhẹ sợ bị chú ý đến.

Lưu huyện lệnh nhìn chằm chằm người mặc áo bào trắng trước mặt, bàn tay chống trên nền đất khẽ run, trán toát mồ hôi, ánh mắt tối sầm.

Tạ Lăng Du cũng không vội, dù bận vẫn ung dung cúi xuống nhìn Lưu huyện lệnh đang quỳ trước mặt. Ông gầy trơ cả xương, cả người suy sụp, môi trắng bệch. Ông cứ ngập ngừng nửa ngày trời mà chẳng nói nên lời nổi một câu.

Tôn Kiềm liếc nhìn đám thị vệ bên ngoài, tiến lên một bước. Bọn thị vệ nháo nhào lui về phía sau, bội kiếm va chạm phát ra tiếng có vẻ hơi hoảng loạn. Ánh mắt chờ mong của bọn họ nhìn về phía Lưu huyện lệnh, nhưng giờ phút này Lưu huyện lệnh đã là Bồ Tát bằng bùn qua sông, tự thân ông còn khó bảo toàn được, không có chỉ thị gì cho bọn họ, đến quay đầu lại cũng chẳng quay được.

Lưu huyện lệnh chỉ cảm thấy như có cả ngàn cân trên đỉnh đầu, đè ông không dám ngẩng lên, hô hấp nặng nề như cá mắc cạn.

Tôn Kiềm từ trước đến nay đều không làm việc vô nghĩa, ép bọn họ lui ra đến ngoài cửa liền đóng sầm cửa lại đến "rầm" một cái.

Tiếng đóng cửa làm Lưu huyện lệnh giật mình run bắn lên, như vừa tỉnh mộng mà siết chặt nắm tay. Tạ Lăng Du cười cười, ngồi xổm xuống ngang bằng với ông, vẻ bình tĩnh.

Một lúc lâu sau, Lưu huyện lệnh thở dài một tiếng, như đã nhụt chí mà buông thõng, mặc cho tứ chi cứng đờ xụi lơ xuống, giọng khàn khàn nói: "Các vị đã biết từ lâu rồi."

Ông tự cười nhạo, nước mắt ứa ra, trong mắt dường như là vẻ tuyệt vọng. Tạ Lăng Du không cười nữa, lẳng lặng đưa cho ông một cái khăn tay.

Lưu huyện lệnh không nhận, đột nhiên dập đầu mạnh đến "cộp" một tiếng là tất cả mọi người đều giật mình, sững sờ tại chỗ. Lưu huyện lệnh không ngẩng đầu lên, vẫn duy trì tư thế dập đầu xuống, nước mắt nước mũi lẫn lộn với máu chảy trên mặt đất.

"Lưu Đạo Thanh ta cả đời hèn nhát, giờ có chết cũng chẳng rửa được hết tội. Nhưng xin công tử giơ cao đánh khẽ, tha cho vợ con ta, ta..." Lưu huyện lệnh nghẹn ngào, cánh tay gầy trơ xương túm lấy tóc chính mình, giọng nói khiến người ta mủn lòng: "Con gái ta mới có hai tuổi thôi, năm trước vừa mới biết đi. Vợ ta sức khỏe không tốt, sinh xong lại càng yếu đi, không biết còn có thể chống chịu được mấy năm nữa... Ta đáng chết, tất cả là lỗi của ta! Nhưng xin các vị cứu lấy vợ con ta, bọn họ không có tội tình gì, xin các vị cứu lấy họ với..."

Lưu huyện lệnh nằm bò trên nền đất, không ngừng lặp lại, khóc rồi lại cười, xương sống phập phồng. Ông gầy đến mức như chỉ còn trơ bộ xương, lúc quỳ xuống còn trông phát hãi.

Lúc mới nhìn thấy thân thể gầy gò của người này cảm tưởng như là tướng lam lũ vất vả, nhưng hôm nay một lời nói hết nỗi khổ sinh ly, chắc là do ngày đêm nhớ mong vợ con, lo lắng làm lụng vất vả nên mới thành dáng vẻ này.



Trong lòng Tạ Lăng Du dậy lên một vị chua xót, đưa tay tóm lấy bàn tay đang vò đầu của Lưu huyện lệnh. Ông sợ hãi nhìn về phía hắn như sợ hắn nói rằng sẽ làm tổn thương vợ con mình.

Mạnh Nghị không nhìn nổi nữa, ngượng ngạo lấy khăn tay lau mặt cho Lưu huyện lệnh: "Bọn ta cũng chưa nói sẽ làm gì ông mà, ông vật vã như vậy làm gì chứ?"

Lưu huyện lệnh sững sờ, ánh mắt mờ mịt như không ngờ rằng bọn họ lại làm như vậy, cả người vẫn cứng đờ ở đó để cho Mạnh Nghị lau mặt. Tạ Lăng Du cau mày, vẫn để tâm đến hành vi trói Mạnh Nghị của Lưu Đạo Thanh nhưng vẫn đỡ ông lên ghế ngồi xong mới lên tiếng hỏi: "Ông nói xem nào, vì sao lại trói Mạnh Nghị?"

Lưu Đạo Thanh ngồi rúm ró, tay chân cũng chẳng biết phải để thế nào, trong lòng vừa áy náy vừa hối hận, ấp úng đáp: "Hôm nay các vị như là đã nhận thấy được sự kỳ lạ trong trấn, ta sợ các vị bẩm báo chuyện này về kinh..."

Nếu Tri phủ đại nhân bị giáng tội, vợ con ông chắc chắn sẽ rơi vào thế hiểm nên mới bất đắc dĩ phải ra hạ sách này.

Cứ như vậy thì "nội ưu" liền được giải quyết, nếu bọn họ nhất trí đối "ngoại" là Tri phủ đại nhân thì sẽ có thể bớt được không ít phiền toái.

"Nếu Lưu huyện lệnh bằng lòng tin tưởng bọn ta..." Tạ Lăng Du hơi nhỏ giọng lại: "Bọn ta sẽ bảo vệ vợ con ông bình an, cũng sẽ đòi lại công bằng cho các bá tánh."

Lưu Đạo Thanh im lặng một lúc lâu, ngón tay khô gầy vuốt lại đầu tóc bù xù, trịnh trọng gật đầu: "Công tử, ta tin các vị."

Tạ Lăng Du lúc này mới thở phào, mặt mũi tươi cười, múa may chiếc quạt xếp trong tay vài đường rồi đập vào cánh tay Mạnh Nghị: "Vậy đa tạ... Mạnh Nghị, tiễn Lưu huyện lệnh đi."

Mạnh Nghị ở trước mặt người khác vẫn rất cho hắn thể diện, đưa tay định đỡ nhưng Lưu huyện lệnh nào dám để hắn đỡ. Ông nhanh chóng đứng lên lùi ra mấy bước, sửa sang lại dung nhan rồi chắp tay nói: "Hạ quan tự mình đi là được, tối nay quấy rầy các vị công tử rồi."

Thấy ông từ chối, Tạ Lăng Du cũng không ép nữa, giữ Mạnh Nghị đang định tiến lên lại, cũng chắp tay với Lưu huyện lệnh: "Thong thả."

Đám thị vệ bên ngoài không dám rời đi cũng không dám nghe, đành phải đứng ở sân trước cách trừng mười mét đợi lệnh, nơm nớp lo sợ chờ Lưu huyện lệnh. Không ngờ rằng Lưu huyện lệnh cũng không chất vấn gì, sắc mặt vẫn như thường dẫn bọn họ trở về.

Bây giờ cũng đã muộn, ước chừng cũng khoảng giờ Tý rồi. Mạnh Nghị luôn buồn ngủ từ sớm, hôm nay bị dọa cho tỉnh, giờ nguy hiểm đã qua đi mắt lại bắt đầu lim dim nhưng lại hơi sợ không dám ngủ một mình, lúc này đang níu tay áo Tạ Lăng Du không chịu buông, mắt chớp chớp nhìn hắn.

Trái tim Tạ Lăng Du mềm nhũn, vừa định mở miệng nói liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ. Mạnh Nghị tém lại biểu cảm đáng thương, cảnh giác nhìn qua.

Ánh mắt Thanh Khâu Quyết mang theo ý khinh bỉ chói lọi, đưa tay xoa xoa cánh tay, bâng quơ nói: "Lớn tướng rồi mà nhát dữ, sợ thật thì tìm người nào biết võ ngủ cùng ý..."

Y nói rồi dừng lại một chút, cười nham hiểm: "Hai người các ngươi ở cùng nhau nếu xảy ra chuyện gì thì lại trông cậy vào ta và Tôn tiểu tướng quân đến thêm chuyến nữa sao?"

Lời phản bác của Tạ Lăng Du bị nuốt về, ở trong mắt người khác hắn đúng là không tập võ. Mạnh Nghị quả nhiên cũng do dự, một lúc lâu sau mới không cam lòng mà buông Tạ Lăng Du ra. Không chọn Thanh Khâu Quyết là chuyện đương nhiên, bởi vì y mới là mối nguy hiểm lớn nhất, người thích hợp nhất để chọn vẫn là Tôn Kiềm.

Hắn gượng cười mấy cái, bây giờ có việc cần đến người nên đành phải bớt thái độ lại, ôn tồn hỏi: "Tôn huynh à, huynh xe, có thể tạm chấp nhận ở với ta một chút không?"



Tôn Kiềm im lặng giây lát, mặt lạnh như băng nhìn về phía Thanh Khâu Quyết đang tỏ ra ngây thơ vô tội, cúi xuống nén giận ừ một tiếng.

Tạ Lăng Du dường như nhận thấy sự cay cú từ bề ngoài kiên cường của hắn, lại nghĩ đến lời nói của Mạnh Nghị trước đó rồi nhịn cười chào tạm biệt với bọn họ. Vào trong phòng mình, hắn không nhịn được mà ngáp một cái.

Thanh Khâu Quyết cởi áo ngoài ra, vắt lên trên bình phong. Tạ Lăng Du liếc mắt nhìn thấy vết đỏ bị cạ trên cổ y, trên tay cũng có, chắc là do áo vải thô mặc không thoải mái lắm.

Thanh Khâu Quyết không để ý đến ánh mắt của hắn, vẫn đang xoa cổ tay trên giường. Lúc Tạ Lăng Du bò vào bên trong đã chú ý đến hành động này, nhớ đến y đã xoa nhẹ tay cả dọc đường, chẳng lẽ là vừa rồi đánh nhau bị thương? "Vừa nãy cổ tay bị thương hả?" Tạ Lăng Du ghé qua tóm lấy tay y đến trước mắt nhìn xem một cách tự nhiên.

Không thể không nói rằng tay của Thanh Khâu Quyết rất đẹp, trắng nõn thon dài, ở chỗ hổ khẩu còn có một nốt ruồi son cực nhỏ như phép vẽ rồng điểm mắt vậy. Tạ Lăng Du không nhịn được nhìn nhiều thêm vài cái.

Cơ bắp của Thanh Khâu Quyết trong nháy mắt liền căng cứng lại nhưng cũng thả lỏng lại rất nhanh, mặc kệ cho hắn cầm tay mình đánh giá. Đợi hắn ngắm nghía đủ rồi y mới rút tay lại, khẽ bâng quơ nói: "Không sao, vặn mấy cái thôi."

Tạ Lăng Du cũng không bám riết lấy, trong ổ chăn rất ấm áp, hỗn loạn vừa nãy đã làm hắn đau đầu, giờ cũng đã buồn ngủ. Hắn nằm xuống chui vào trong chăn ấm đệp êm, thoải mái kêu một tiếng, lờ đờ nói: "Ngủ sớm đi..."

Ánh nến bị dùng một chưởng gió thổi tắt, căn phòng chìm vào yên tĩnh. Ý thức hỗn độn theo màn đêm, trở lại cùng bình minh.

——————

Sáng sớm hôm sau, Tạ Lăng Du bị nóng đến mức tỉnh lại. Hắn mơ màng lẩm bẩm vài tiếng, theo bản năng tránh khỏi nguồn nhiệt, chạm vào cảm thấy rắn chắc. Hắn lờ đờ mở mắt.

Đập vào mắt là một khoảng da thịt trắng trẻo mịn màng, hơi thở ấm áp của y vẫn đang phả ra, chẳng trách lại nóng như thế. Tạ Lăng Du giật mình nhanh chóng lùi về sau, tầm nhìn dần trở nên rộng hơn.

Tấm ngực gầy nhưng rắn chắc, nếp áo cuộn vào trong hơi hé ra, có thể thoáng thấy được một chút diễm sắc. Mặt Tạ Lăng Du đỏ tới tận mang tai, gượng gạo cuộn người lùi về sau.

Cứ di chuyển như vậy cuối cùng cũng đánh thức người dậy. Thanh Khâu Quyết phát ra âm điệu mất kiên nhẫn, mắt phượng đang nhắm mở ra với vẻ bực bội, đưa tay giữ người đang nhích tới nhích lui lại, giọng khàn khàn mơ màng nói: "Ngươi đừng nhúc nhích."

Tạ Lăng Du không dám động đậy nữa, nhớ lại lúc trước người này bị đánh thức cũng là cũng là cái vẻ vô cùng bực bội, đoán rằng y không thích bị quấy rầy khi ngủ liền thuận theo chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát.

Hai người đều an tĩnh lại. Tạ Lăng Du lặng lẽ nhìn thoáng qua dáng ngủ của Thanh Khâu Quyết, lông mi mảnh dài rũ xuống trông ngoan ngoãn vô hại, khác hẳn cái vẻ thường ngày.

Hắn không phát hiện ra ánh mắt mình đã từ ái hơn chút. Nhưng sự bình tĩnh này cũng không kéo dài được bao lâu, đột nhiên có một người hầu đến gõ cửa, giọng nói ấp úng truyền qua ván gỗ.

"Thưa công tử, Lộc đại phu xin gặp ạ."



Sắc mặt Tạ Lăng Du cứng đờ, nhìn thoáng qua đôi mắt ẩn chứa đầy gió bão của Thanh Khâu Quyết đang từ từ mở ra bèn nhanh chóng lên tiếng đáp lại. Người hầu nghe được hồi âm liền rời đi và Thanh Khâu Quyết đã dậy, sắc mặt vô cùng tệ.

Tạ Lăng Du nhẹ nhàng xuống giường, yên lặng đưa quần áo cho y. Thanh Khâu Quyết lạnh lùng mặc vào, thầm ghi thù Lộc Hồi.

"Quần áo không vừa sao?" Tạ Lăng Du do dự hỏi.

Cơn tức của Thanh Khâu Quyết nháy mắt bị gián đoạn, dường như không ngờ rằng hắn sẽ hỏi vậy. Mười đầu ngón tay sờ cổ áo, cổ truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn. Y khựng lại một chút: "Không sao."

Tạ Lăng Du không nói gì, ánh mắt nhìn lướt qua yết hầu đỏ ửng của Thanh Khâu Quyết, nhíu mày ghi nhớ chuyện này, chuẩn bị đi bảo Lưu huyện lệnh tìm cho mấy bộ quần áo vừa vặn đến.

Hai người cùng ra cửa, người hầu gác ở trước viện báo rằng Tôn Kiềm đã đi đến hậu viện luyện kiếm, còn Mạnh Nghịn đêm qua nghỉ ngơi không tốt nên bây giờ vẫn chưa dậy. Tạ Lăng Du gật đầu ý bảo mình đã biết, ngước lên tìm kiếm vị Lộc đại phu kia.

Ánh mắt hắn dừng lại, chỗ bàn đá cách đó không xa có một người ngồi, trông cũng tầm tuổi bọn họ, vẻ ngoài tuấn tú, quanh người có một loại khí chất xuất trần. Đây là cái người Thanh Khâu Quyết bảo là đến mời bọn họ sao?

Tạ Lăng Du nhìn thoáng sang dò hỏi Thanh Khâu Quyết đang hóa trang dưới dạng người hầu. Thanh Khâu Quyết đi sau hắn một bước, thấy hắn nhìn sang bèn khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Là hắn đấy."

Tạ Lăng Du yên tâm, khẽ đáp lại: "Ừ."

Người nọ hiển nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, nở một nụ cười ôn hòa rồi đứng dậy chắp tay hành lễ: "Công tử."

Tạ Lăng Du cũng đáp lễ. Hai người khách sáo hàn huyên mấy câu rồi ngồi xuống ghế đá. Lộc Hồi vui vẻ nhìn Thanh Khâu Quyết đang đứng phía sau Tạ Lăng Du. Tạ Lăng Du dường như có thể cảm thấy được sát khí ở đăng sau.

Hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái liền đối diện với ánh mắt đầy khó chịu của Thanh Khâu Quyết. Tạ Lăng Du thấy bốn phía vắng lặng bèn kéo y ngồi xuống bên cạnh mình, khẽ nói: "Được rồi, đừng giận nữa mà."

Công việc quan trọng, vẫn nên dỗ trước đã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện