Khoảng hơn một canh giờ sau, sắc trời bên ngoài đã sáng lên hoàn toàn, hai người cùng ăn ý mở mắt ra, sửa sang lại vạt áo. Nhắm mắt dưỡng thần lâu như vậy tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.
Thanh Khâu Quyết không đợi Tạ Lăng Du sai bảo liền làm cái nết tươi cười thẹn thùng của người hầu rồi đi sang phòng bên cạnh gọi người. Tạ Lăng Du mặt không đổi sắc đi theo, cân nhắc về việc học một kỹ năng.
Không ngờ bọn họ vừa ra khỏi cửa được nửa bước liền gặp Mạnh Nghị đang gõ cửa phòng Tôn Kiềm. Tạ Lăng Du thầm nghĩ cũng phải thôi, Tôn Kiềm dù sao cũng là một tiểu Tướng quân, kiểm soát thời gian rất tốt.
Mạnh Nghị nghe thấy tiếng động liền dịu mắt đi tới, sốt ruột ngáp một cái, đi tới trước mặt Tạ Lăng Du, miệng lẩm bẩm: "Đi nào, giờ chúng ta làm gì?"
Bọn họ mới đến, gần như không biết gì về tình hình nơi này. Lão lang trung cũng nói hiện giờ bá tánh đang oán giận, vẫn nên lập tức đi các nơi xem tình huống cho thỏa trước đã, không thể vội được.
Tạ Lăng Du trầm ngâm một lát, hỏi dò ba người: "Đi xem tình hình trước đã rồi quyết định sau, các ngươi nghĩ sao?"
Tôn Kiềm gật đầu, sắp xếp hạn nhân đi chuẩn bị phòng điều chế thuốc tạm thời. Hắn im lặng một lát rồi do dự nói ra tin tức mình vừa mới nghe được: "Tình hình bên ngoài sợ là không ổn lắm. Theo ta mới biết thì đêm trước Lưu huyện lệnh vừa ra lệnh cưỡng chế nhốt hết những người bị nhiễm ở trấn tây, người chưa bị nhiễm thì nhốt ở trấn đông."
Lúc này xung quanh đều vắng lặng. Ánh mắt Thanh Khâu Quyết tối lại, giọng điệu khó đoán: "Ra lệnh cưỡng chế?"
Chẳng trách lại xảy ra chuyện xấu. Chưa hỏi ý kiến dân chúng đã ra lệnh cưỡng chế, người thân bị nhiễm bệnh bị áp giải đi, không rõ sống chết thế nào. Quan viên không quan tâm bá tánh kêu khóc ra sao, lạnh lùng đến tột cùng. Vốn đã khó khiến người ta tin phục, có lẽ ý định ban đầu là không để cho dịch bệnh khuếch tán nhưng hiện giờ... sợ là sẽ gây ra bạo động.
Tạ Lăng Du thở dài, trong lòng không tán đồng cách làm này. Hắn đang định cất tiếng liền thấy hạ nhân vừa mới lấy thuốc vội vàng chạy tới, trên mặt rõ vẻ lo sợ bất an.
Bọn họ liếc nhìn nhau, trong lòng đều có dự cảm chẳng lành.
Hạ nhân thở hổn hển, nức nở nói: "Các đại nhân mau trở về đi, bá tánh ở trấn đông mang theo nông cụ đánh nhau với người của chúng ta rồi!"
Đồng tử Tạ Lăng Du co lại, đúng là sợ cái gì cái đó tới.
Không đợi hạ nhân nói hết, Tôn Kiềm và Thanh Khâu Quyết hành động trước, nhanh chóng chạy đến chỗ đó. Tạ Lăng Du lấy lại tinh thần kéo Mạnh Nghị chạy theo, sợ chậm một bước là không kịp đến.
Tình huống tệ nhất đến rồi, bọn họ còn chưa tới nơi đã nghe được tiếng chửi bới ồn ào. Trái tim Tạ Lăng Du trùng xuống, mím môi buông lỏng tay Mạnh Nghị ra, đi ra bên ngoài xem.
Quan viên thị vệ luống cuốn tay chân cản lại, những bá tánh xúc động phẫn nộ tay cầm cuốc rồi đinh ba, thấy ai là vung vào người đấy. Chỗ quan dân xô đẩy nhau vô duyên vô sớ lại sinh ra một đường ranh giới mơ hồ, một bên là hung dữ hoảng loạn, một bên là kêu khóc thấy trời.
Dưới đất có người không cẩn thận ngã rồi bị dẫm lên vài cái, trong đó còn có đứa trẻ đang hoang mang sợ hãi, đứng tại chỗ sợ hãi khóc to, được người ta đẩy ngã ròi lại được đỡ dậy, ngửa đầu lên chỉ thấy những khuôn mặt dữ tợn của người lớn.
Tôn Kiềm và Thanh Khâu Quyết kịp thười chạy đến, lặng lẽ đi đỡ những người bi đẩy ngã xuống đất lên. Những người đó sau khi được đỡ dậy có người lẳng lặng không nói gì, có người lại thẳng thừng ghét bỏ đây ra rồi hung tợn lườm một cái, nhưng cũng có người lại nhỏ giọng nói câu "cảm ơn".
Thanh Khâu Quyết thấy Tạ Lăng Du chôn chân ở kia, ở sâu trong đám người liếc hắn một cái rồi lại quay đi trấn an bá tánh. Tạ Lăng Du thấy cổ y bị người ta vô tình tát một cái nhưng y cũng chẳng hé răng, chỉ lạnh lùng tiếp tục đi đỡ người khác, lẳng lặng bế những đứa trẻ đang gào khóc đến chỗ trống tránh cho bị vô tình cuốn vào.
Đầu Tạ Lăng Du đột nhiên ong một tiếng, hắn hiểu ra bây giờ điều quan trọng nhất là ổn định bản thân, bởi vì hắn là người bệ hạ khâm định, hắn không lên tiếng thì bọn Tôn Kiềm cũng không lên tiếng được.
"Đủ rồi!" Tạ Lăng Du lạnh lùng quát, ngày người tươi cười đều mất tăm, thay vào đó là tức giận. Gò má trắng như ngọc ửng hồng, ngực kịch liệt phập phồng mấy cái.
Đám người liền yên tĩnh lại vài giây rồi đột nhiên lại càng kích động thêm, tiếng chửi bới rộn lên, chỉ thẳng vào mặt bọn họ mà chửi, thậm chí đinh ba vừa nhặt lại liền ném ra phía trước.
Lưu huyện lệnh giờ mới chạy tới, ông nhìn là biết tình hình này không ổn, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Tạ Lăng Du nghiêm mặt đi đến trước đám người, kéo Thanh Khâu Quyết và Tôn Kiềm lại, ngón tay hơi run nhưng giọng nói lại trầm ổn có lực. Hắn cất cao giọng nói: "Ta là người bệ hạ khâm định đến cứu tế dịch bệnh. Tất cả quan viên có mặt nghe lệnh, lui hết xuống!"
Nếu trước mặt là kẻ địch, hắn sẽ chẳng chút do dự và run rẩy mà rút kiếm ra. Nhưng hôm nay trước mặt hắn là những bá tánh vô tội, họ chỉ vòa bọn họ mắng chửi thì quần chúng lại càng kích động thêm.
Ánh mắt Tạ Lăng Du lướt qua khuôn mặt của họ, cảm xúc trong lòng phức tạp.
Bá tánh vốn là định đánh liều luôn nhưng vừa nghe những lời này liền cảm thấy không đúng, ngược lại lại dần an tĩnh lại, bình tĩnh nhìn nhau.
Nhóm quan viên do dự, nhìn Tạ Lăng Du rồi lại nhìn sang Lưu huyện lệnh. Ánh mắt Tạ Lăng Du trong cơn giận dữ lại càng thâm sắc lạnh, gằn từng chữ gầm lên: "... Lui hết xuống cho ta!"
Tiếng gầm đột ngột đến nỗi Tôn Kiềm cũng không nhịn được mà nhìn sang, cẩn thận liếc nhìn Tạ Lăng Du đang nổi nóng, phía sau là Mạnh Nghị đang run rẩy. Người huynh đệ của bọn họ đúng là lâu lắm rồi mới giận dữ đến vậy.
Chân cẳng Lưu huyện lệnh mền nhũn, những quan viên khác nhanh chóng cúng đầu lũ lượt đi sang một bên, không dám không tuân theo.
Tạ Lăng Du cũng chẳng thèm nhìn tới Lưu huyện lệnh nơm nớp lo sợ đi đến bên cnahj hắn, chỉ nhìn bá tánh rồi đột nhiên hành lễ với bọn họ. Các bá tánh theo bản năng lùi về sau, sau cái hành lễ đó lửa giận đã tiêu tan hơn nửa.
Thấy bọn họ bình tĩnh lại, lúc này Tạ Lăng Du mới nói: "Tạ hạ xin được tạ tội với các vị hương thân trước. An trí các vị chưa thỏa đáng là lỗi của bọn ta, nhưng vẫn xin chư vị nghe ta nói một câu."
Mọi người không ai lên tiếng nhưng cũng không cự tuyệt.
Tạ Lăng Du lúc này mới thở phào, lưng gồng chặt lơi lỏng ra một chút. Hắn nhẹ nhàng nói: "Hiện giờ ở bên trấn tây đều là người thân của các vị, tách mọi người ra đúng là hành động bất đắc dĩ. Chư vị cũng biết dịch này truyền nhiễm, thuốc chỉ có thể ngăn ngừa tạm thời nhưng dù cho nó có hiệu quả nhưng cũng không chắc là sẽ phòng được. Cho nên bọn ta mới đành phải ra hạ sách này. Có lẽ là do quan viên quá thô lỗ, quấy nhiễu đến chư vị, Tạ mỗ ở đây xin được tạ lỗi với mọi người."
Đám người xì xào nói chuyện. Tạ Lăng Du cũng không nóng nảy mà kiên nhẫn chờ đợi. Qủa nhiên, trong đám người có mọt tráng hán trừng mắt lên, chất vấn: "Các ngươi bớt nói lời đường mật đi! Vợ con ta đều ở bên kia, ngươi nhốt bọn ta lại là có ý gì?"
Ngón tay Tạ Lăng Du nhẹ nhàng gõ quạt xếp, ý này là tốt hay xấu đều có thể nói được, hắn không hoảng không vội nói: "Cũng không phải, tại hạ tới để thả người ra."
Tráng hán kia đầu tiên là sửng sốt, nhưng rất nhanh lại là một bộ dạng hung hăng, hung tợn nói: "Bớt lải nhải đi, bọn ta cần một lời giải thích!"
Rất nhiều người phụ họa theo: "Đúng thế... Bọn ta cần một lời giải thích..."
Tâm tư Tạ Lăng Du lung lay, sớm đã nghi ra giải pháp đẹp cả đôi đường: "Mọi người thấy như này thế nào, ta có thể thả mọi người ra nhưng không thể thả người ở trấn tây ra được. Bọn họ đã nhiễm bệnh rồi, đó là vì an toàn của mọi người, cũng là suy nghĩ cho bọn họ... Chi bằng mọi người cứ như thường lệ làm cơm ngày ba bữa, hàng ngày ở bên ngoài nhắn nhủ vài câu..."
Hắn còn chưa nói xong đã có người kinh thường ngắt lời: "Rách vãi! Này thì khác gì tách bọn ta ra đâu. Ta nói cho ngươi biết... bọn ta chính là không yên tâm về mấy tên tham quan lòng dạ hiểm độc như các ngươi đấy, đừng hòng bịp được bọn ta!"
Sắc mặt Lưu huyện lệnh tối sầm, vừa định lên tiếng đã bị Tạ Lăng Du khẽ liếc qua, ông đành phải nuốt lời định nói xuống.
Tạ Lăng Du đưa tay, làm dấu "dừng", cảm thấy hơi buồn cười: "Đừng vội, đợi ta nói xong đã. Mọi người muốn gặp hàng ngày chắc chắn là không được, như vậy quá nguy hiểm. Vả lại điều chế thuốc cũng phải cần thời gian. Chi bằng mọi người lấy thuốc rồi ba ngày gặp mặt một lần có được không?"
Mọi người bốn mắt nhìn nhau, hơi động lòng.
Thật ra bọn họ cũng biết nếu hôm nay tất cả đều đi thf có lẽ thật sự một đường sống cũng không có, nhưng bọn họ vẫn khăng khăng như vậy là bởi vì mấy quan viên này không đáng tin. Nhỡ đâu vợ con người thân chết ở bên đó thì bọn họ cũng chẳng biết! Nếu đã như vậy thì bọn họ thà chế cùng một chỗ, nhưng hiện giờ bọn họ có lựa chọn khác. Bá tánh cũng không phải là không nói lý lẽ, bọn họ biết điều chế thuốc cần thời gian cho nên thấy thời gian ba ngày này cũng không hà khắc cho lắm, thậm chí là đã rất nhượng bộ rồi. Điều này khiến cho bọn họ không khỏi nhìn vị công tử tuấn lãng phi phàm này thêm vài lần, trong lòng vô cớ sinh ra vài phần hy vọng.
Tạ Lăng Du thấy bọn họ không nói gì liền biết chuyện này đã xong. Hắn nở một nụ cười, quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt thâm sâu lạnh lẽo của Thanh Khâu Quyết liền trở tay ném quạt xếp qua.
Thanh Khâu Quyết ở trước mặt bao nhiêu người mín một, cụp mi rũ mắt cất quạt xếp vào trong ngực, giống hệt như người hầu nhỏ bé đáng thương bị giận chó đánh mèo. Mạnh Nghị thầm nghĩ nếu không phải hoàn cảnh không phù hợp thì hắn phải vỗ tay thật mạnh cho y ngay tại chỗ.
Bá tánh mồm năm miệng mười thương lược, trông vẫn khá bình tĩnh, cuối cùng vẫn là tráng hán kia làm đại diện miễn cưỡng đồng ý. Tạ Lăng Du nhìn dáng vẻ đối địch kia của hắn cũng không tức giận, gọi Liễu Vị từ trong chỗ thị vệ để hắn dẫn đội đi an trí mọi người.
Liễu Vị ôm quyền, nhận việc.
Bá tánh được khách sáo mời về nhà, đám người dần dần tản ra.
Vạt áo bị kéo, Tạ Lăng Du thắc mắc quay đầu lại. Thanh Khâu Quyết mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Tạ Lăng Du thoáng thấy sắc mặt khó coi của Lưu huyện lệnh mới nhớ ra còn có người này nữa.
Lưu huyện lệnh thấy hắn nhìn sang, sắc mặt càng thêm khó coi, tiến lên chắp tay nói: "Hạ quan thất trách, xin công tử thứ tội!"
Tạ Lăng Du ôn hòa cười, tay vô thức định phe phẩy mấy cái lại nhận ra không có gì cả. Thanh Khâu Quyết thức thời đưa quạt xếp sang. Tạ Lăng Du lúc này mới thoải mái, xua tay nói: "Không sao, huyện lệnh không cần để tâm. Trước mắt Tạ mỗ vẫn muốn đi các nơi xem xem..."
Lưu huyện lệnh đã yên lòng hơn. Ông nở nụ cười, làm thế tay mời: "Công tử xin cứ tự nhiên, hạ quan không quấy rầy nữa."
Tạ Lăng Du cười nhẹ, thấy Lưu huyện lệnh đi xa mới dò hỏi ý kiến của ba người còn lại: "Sau đây ta định đến trấn tây xem thử, các ngươi đi cùng ta hay là chia thành hai hướng?"
Muốn đến trấn tây thì còn phải uống thuốc. Bây giờ vừa đến ngày đầu đã gặp phải chuyện này, tiếp sau có thể thấy được là không bình yên rồi.
"Hôm nay không đến trấn tây, ngươi và ta đến chỗ lang trung kia còn Tôn tiểu Tướng quân và Mạnh công tử có thể đi thăm dò xem..." Thanh Khâu Quyết khẽ cười một tiếng, ánh mắt thâm sâu.
"Thăm dò xem Nam Lăng này rốt cuộc đã thất thủ mấy nơi rồi."
Ánh mắt Tôn Kiềm bỗng thay đổi: "Ý ngươi là..."
Ánh mắt Tạ Lăng Du tối sầm lại, nhớ tới cảnh tượng hoang vắng, thưa thớt dân cư dọc đường đột nhiên trong đầu hiểu ra gì đó.
Thanh Khâu Quyết lại đưa tay ngăn bọn họ lại, chỉ nói: "Không cần nhiều lời, hành động trước đã."
Suốt hành trình Mạnh Nghị đều không bắt kịp bọn họ, nghe vậy thấy như gặp được cứu tinh, gật đầu: "Đúng thế đúng thế, hành động trước đã."
Việc cấp bách trước mắt là khống chế dịch bệnh, trong đó hai yếu tố quan trọng nhất đó chính là thuốc và phạm vi dịch bệnh.
Tạ Lăng Du nhìn Thanh Khâu Quyết mặc áo vải thô bên cạnh, giữa mày y luôn là sự hờ hững, dường như lúc nào cũng liệu trước được mọi chuyện, không tỏ ra hoảng loạn. Dù sao bản thân chung quy là ở kinh thành lâu quá nên chút bạo động vừa rồi mới khiến cho lòng hắn hơi loạn.
Có lẽ ánh mắt của hắn quá rõ ràng, Thanh Khâu Quyết thong dong nhìn hắn: "Tạ công tử, có việc gì sao?"
Tạ Lăng Du cười nhẹ một cái, vỗ vỗ Mạnh Nghị cổ vũ rồi đẩy hắn đến bên cạnh Tôn Kiềm. Tôn Kiềm gật đầu với hắn, tỏ vẻ bản thân sẽ chăm sóc tốt vị bạn học này.
Tạ Lăng Du yên tâm, dùng quạt xếp đập "bụp" lên cánh tay Thanh Khâu Quyết một cái, nói: "Đi nào Tiểu Thanh."
Thanh Khâu Quyết không đợi Tạ Lăng Du sai bảo liền làm cái nết tươi cười thẹn thùng của người hầu rồi đi sang phòng bên cạnh gọi người. Tạ Lăng Du mặt không đổi sắc đi theo, cân nhắc về việc học một kỹ năng.
Không ngờ bọn họ vừa ra khỏi cửa được nửa bước liền gặp Mạnh Nghị đang gõ cửa phòng Tôn Kiềm. Tạ Lăng Du thầm nghĩ cũng phải thôi, Tôn Kiềm dù sao cũng là một tiểu Tướng quân, kiểm soát thời gian rất tốt.
Mạnh Nghị nghe thấy tiếng động liền dịu mắt đi tới, sốt ruột ngáp một cái, đi tới trước mặt Tạ Lăng Du, miệng lẩm bẩm: "Đi nào, giờ chúng ta làm gì?"
Bọn họ mới đến, gần như không biết gì về tình hình nơi này. Lão lang trung cũng nói hiện giờ bá tánh đang oán giận, vẫn nên lập tức đi các nơi xem tình huống cho thỏa trước đã, không thể vội được.
Tạ Lăng Du trầm ngâm một lát, hỏi dò ba người: "Đi xem tình hình trước đã rồi quyết định sau, các ngươi nghĩ sao?"
Tôn Kiềm gật đầu, sắp xếp hạn nhân đi chuẩn bị phòng điều chế thuốc tạm thời. Hắn im lặng một lát rồi do dự nói ra tin tức mình vừa mới nghe được: "Tình hình bên ngoài sợ là không ổn lắm. Theo ta mới biết thì đêm trước Lưu huyện lệnh vừa ra lệnh cưỡng chế nhốt hết những người bị nhiễm ở trấn tây, người chưa bị nhiễm thì nhốt ở trấn đông."
Lúc này xung quanh đều vắng lặng. Ánh mắt Thanh Khâu Quyết tối lại, giọng điệu khó đoán: "Ra lệnh cưỡng chế?"
Chẳng trách lại xảy ra chuyện xấu. Chưa hỏi ý kiến dân chúng đã ra lệnh cưỡng chế, người thân bị nhiễm bệnh bị áp giải đi, không rõ sống chết thế nào. Quan viên không quan tâm bá tánh kêu khóc ra sao, lạnh lùng đến tột cùng. Vốn đã khó khiến người ta tin phục, có lẽ ý định ban đầu là không để cho dịch bệnh khuếch tán nhưng hiện giờ... sợ là sẽ gây ra bạo động.
Tạ Lăng Du thở dài, trong lòng không tán đồng cách làm này. Hắn đang định cất tiếng liền thấy hạ nhân vừa mới lấy thuốc vội vàng chạy tới, trên mặt rõ vẻ lo sợ bất an.
Bọn họ liếc nhìn nhau, trong lòng đều có dự cảm chẳng lành.
Hạ nhân thở hổn hển, nức nở nói: "Các đại nhân mau trở về đi, bá tánh ở trấn đông mang theo nông cụ đánh nhau với người của chúng ta rồi!"
Đồng tử Tạ Lăng Du co lại, đúng là sợ cái gì cái đó tới.
Không đợi hạ nhân nói hết, Tôn Kiềm và Thanh Khâu Quyết hành động trước, nhanh chóng chạy đến chỗ đó. Tạ Lăng Du lấy lại tinh thần kéo Mạnh Nghị chạy theo, sợ chậm một bước là không kịp đến.
Tình huống tệ nhất đến rồi, bọn họ còn chưa tới nơi đã nghe được tiếng chửi bới ồn ào. Trái tim Tạ Lăng Du trùng xuống, mím môi buông lỏng tay Mạnh Nghị ra, đi ra bên ngoài xem.
Quan viên thị vệ luống cuốn tay chân cản lại, những bá tánh xúc động phẫn nộ tay cầm cuốc rồi đinh ba, thấy ai là vung vào người đấy. Chỗ quan dân xô đẩy nhau vô duyên vô sớ lại sinh ra một đường ranh giới mơ hồ, một bên là hung dữ hoảng loạn, một bên là kêu khóc thấy trời.
Dưới đất có người không cẩn thận ngã rồi bị dẫm lên vài cái, trong đó còn có đứa trẻ đang hoang mang sợ hãi, đứng tại chỗ sợ hãi khóc to, được người ta đẩy ngã ròi lại được đỡ dậy, ngửa đầu lên chỉ thấy những khuôn mặt dữ tợn của người lớn.
Tôn Kiềm và Thanh Khâu Quyết kịp thười chạy đến, lặng lẽ đi đỡ những người bi đẩy ngã xuống đất lên. Những người đó sau khi được đỡ dậy có người lẳng lặng không nói gì, có người lại thẳng thừng ghét bỏ đây ra rồi hung tợn lườm một cái, nhưng cũng có người lại nhỏ giọng nói câu "cảm ơn".
Thanh Khâu Quyết thấy Tạ Lăng Du chôn chân ở kia, ở sâu trong đám người liếc hắn một cái rồi lại quay đi trấn an bá tánh. Tạ Lăng Du thấy cổ y bị người ta vô tình tát một cái nhưng y cũng chẳng hé răng, chỉ lạnh lùng tiếp tục đi đỡ người khác, lẳng lặng bế những đứa trẻ đang gào khóc đến chỗ trống tránh cho bị vô tình cuốn vào.
Đầu Tạ Lăng Du đột nhiên ong một tiếng, hắn hiểu ra bây giờ điều quan trọng nhất là ổn định bản thân, bởi vì hắn là người bệ hạ khâm định, hắn không lên tiếng thì bọn Tôn Kiềm cũng không lên tiếng được.
"Đủ rồi!" Tạ Lăng Du lạnh lùng quát, ngày người tươi cười đều mất tăm, thay vào đó là tức giận. Gò má trắng như ngọc ửng hồng, ngực kịch liệt phập phồng mấy cái.
Đám người liền yên tĩnh lại vài giây rồi đột nhiên lại càng kích động thêm, tiếng chửi bới rộn lên, chỉ thẳng vào mặt bọn họ mà chửi, thậm chí đinh ba vừa nhặt lại liền ném ra phía trước.
Lưu huyện lệnh giờ mới chạy tới, ông nhìn là biết tình hình này không ổn, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Tạ Lăng Du nghiêm mặt đi đến trước đám người, kéo Thanh Khâu Quyết và Tôn Kiềm lại, ngón tay hơi run nhưng giọng nói lại trầm ổn có lực. Hắn cất cao giọng nói: "Ta là người bệ hạ khâm định đến cứu tế dịch bệnh. Tất cả quan viên có mặt nghe lệnh, lui hết xuống!"
Nếu trước mặt là kẻ địch, hắn sẽ chẳng chút do dự và run rẩy mà rút kiếm ra. Nhưng hôm nay trước mặt hắn là những bá tánh vô tội, họ chỉ vòa bọn họ mắng chửi thì quần chúng lại càng kích động thêm.
Ánh mắt Tạ Lăng Du lướt qua khuôn mặt của họ, cảm xúc trong lòng phức tạp.
Bá tánh vốn là định đánh liều luôn nhưng vừa nghe những lời này liền cảm thấy không đúng, ngược lại lại dần an tĩnh lại, bình tĩnh nhìn nhau.
Nhóm quan viên do dự, nhìn Tạ Lăng Du rồi lại nhìn sang Lưu huyện lệnh. Ánh mắt Tạ Lăng Du trong cơn giận dữ lại càng thâm sắc lạnh, gằn từng chữ gầm lên: "... Lui hết xuống cho ta!"
Tiếng gầm đột ngột đến nỗi Tôn Kiềm cũng không nhịn được mà nhìn sang, cẩn thận liếc nhìn Tạ Lăng Du đang nổi nóng, phía sau là Mạnh Nghị đang run rẩy. Người huynh đệ của bọn họ đúng là lâu lắm rồi mới giận dữ đến vậy.
Chân cẳng Lưu huyện lệnh mền nhũn, những quan viên khác nhanh chóng cúng đầu lũ lượt đi sang một bên, không dám không tuân theo.
Tạ Lăng Du cũng chẳng thèm nhìn tới Lưu huyện lệnh nơm nớp lo sợ đi đến bên cnahj hắn, chỉ nhìn bá tánh rồi đột nhiên hành lễ với bọn họ. Các bá tánh theo bản năng lùi về sau, sau cái hành lễ đó lửa giận đã tiêu tan hơn nửa.
Thấy bọn họ bình tĩnh lại, lúc này Tạ Lăng Du mới nói: "Tạ hạ xin được tạ tội với các vị hương thân trước. An trí các vị chưa thỏa đáng là lỗi của bọn ta, nhưng vẫn xin chư vị nghe ta nói một câu."
Mọi người không ai lên tiếng nhưng cũng không cự tuyệt.
Tạ Lăng Du lúc này mới thở phào, lưng gồng chặt lơi lỏng ra một chút. Hắn nhẹ nhàng nói: "Hiện giờ ở bên trấn tây đều là người thân của các vị, tách mọi người ra đúng là hành động bất đắc dĩ. Chư vị cũng biết dịch này truyền nhiễm, thuốc chỉ có thể ngăn ngừa tạm thời nhưng dù cho nó có hiệu quả nhưng cũng không chắc là sẽ phòng được. Cho nên bọn ta mới đành phải ra hạ sách này. Có lẽ là do quan viên quá thô lỗ, quấy nhiễu đến chư vị, Tạ mỗ ở đây xin được tạ lỗi với mọi người."
Đám người xì xào nói chuyện. Tạ Lăng Du cũng không nóng nảy mà kiên nhẫn chờ đợi. Qủa nhiên, trong đám người có mọt tráng hán trừng mắt lên, chất vấn: "Các ngươi bớt nói lời đường mật đi! Vợ con ta đều ở bên kia, ngươi nhốt bọn ta lại là có ý gì?"
Ngón tay Tạ Lăng Du nhẹ nhàng gõ quạt xếp, ý này là tốt hay xấu đều có thể nói được, hắn không hoảng không vội nói: "Cũng không phải, tại hạ tới để thả người ra."
Tráng hán kia đầu tiên là sửng sốt, nhưng rất nhanh lại là một bộ dạng hung hăng, hung tợn nói: "Bớt lải nhải đi, bọn ta cần một lời giải thích!"
Rất nhiều người phụ họa theo: "Đúng thế... Bọn ta cần một lời giải thích..."
Tâm tư Tạ Lăng Du lung lay, sớm đã nghi ra giải pháp đẹp cả đôi đường: "Mọi người thấy như này thế nào, ta có thể thả mọi người ra nhưng không thể thả người ở trấn tây ra được. Bọn họ đã nhiễm bệnh rồi, đó là vì an toàn của mọi người, cũng là suy nghĩ cho bọn họ... Chi bằng mọi người cứ như thường lệ làm cơm ngày ba bữa, hàng ngày ở bên ngoài nhắn nhủ vài câu..."
Hắn còn chưa nói xong đã có người kinh thường ngắt lời: "Rách vãi! Này thì khác gì tách bọn ta ra đâu. Ta nói cho ngươi biết... bọn ta chính là không yên tâm về mấy tên tham quan lòng dạ hiểm độc như các ngươi đấy, đừng hòng bịp được bọn ta!"
Sắc mặt Lưu huyện lệnh tối sầm, vừa định lên tiếng đã bị Tạ Lăng Du khẽ liếc qua, ông đành phải nuốt lời định nói xuống.
Tạ Lăng Du đưa tay, làm dấu "dừng", cảm thấy hơi buồn cười: "Đừng vội, đợi ta nói xong đã. Mọi người muốn gặp hàng ngày chắc chắn là không được, như vậy quá nguy hiểm. Vả lại điều chế thuốc cũng phải cần thời gian. Chi bằng mọi người lấy thuốc rồi ba ngày gặp mặt một lần có được không?"
Mọi người bốn mắt nhìn nhau, hơi động lòng.
Thật ra bọn họ cũng biết nếu hôm nay tất cả đều đi thf có lẽ thật sự một đường sống cũng không có, nhưng bọn họ vẫn khăng khăng như vậy là bởi vì mấy quan viên này không đáng tin. Nhỡ đâu vợ con người thân chết ở bên đó thì bọn họ cũng chẳng biết! Nếu đã như vậy thì bọn họ thà chế cùng một chỗ, nhưng hiện giờ bọn họ có lựa chọn khác. Bá tánh cũng không phải là không nói lý lẽ, bọn họ biết điều chế thuốc cần thời gian cho nên thấy thời gian ba ngày này cũng không hà khắc cho lắm, thậm chí là đã rất nhượng bộ rồi. Điều này khiến cho bọn họ không khỏi nhìn vị công tử tuấn lãng phi phàm này thêm vài lần, trong lòng vô cớ sinh ra vài phần hy vọng.
Tạ Lăng Du thấy bọn họ không nói gì liền biết chuyện này đã xong. Hắn nở một nụ cười, quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt thâm sâu lạnh lẽo của Thanh Khâu Quyết liền trở tay ném quạt xếp qua.
Thanh Khâu Quyết ở trước mặt bao nhiêu người mín một, cụp mi rũ mắt cất quạt xếp vào trong ngực, giống hệt như người hầu nhỏ bé đáng thương bị giận chó đánh mèo. Mạnh Nghị thầm nghĩ nếu không phải hoàn cảnh không phù hợp thì hắn phải vỗ tay thật mạnh cho y ngay tại chỗ.
Bá tánh mồm năm miệng mười thương lược, trông vẫn khá bình tĩnh, cuối cùng vẫn là tráng hán kia làm đại diện miễn cưỡng đồng ý. Tạ Lăng Du nhìn dáng vẻ đối địch kia của hắn cũng không tức giận, gọi Liễu Vị từ trong chỗ thị vệ để hắn dẫn đội đi an trí mọi người.
Liễu Vị ôm quyền, nhận việc.
Bá tánh được khách sáo mời về nhà, đám người dần dần tản ra.
Vạt áo bị kéo, Tạ Lăng Du thắc mắc quay đầu lại. Thanh Khâu Quyết mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Tạ Lăng Du thoáng thấy sắc mặt khó coi của Lưu huyện lệnh mới nhớ ra còn có người này nữa.
Lưu huyện lệnh thấy hắn nhìn sang, sắc mặt càng thêm khó coi, tiến lên chắp tay nói: "Hạ quan thất trách, xin công tử thứ tội!"
Tạ Lăng Du ôn hòa cười, tay vô thức định phe phẩy mấy cái lại nhận ra không có gì cả. Thanh Khâu Quyết thức thời đưa quạt xếp sang. Tạ Lăng Du lúc này mới thoải mái, xua tay nói: "Không sao, huyện lệnh không cần để tâm. Trước mắt Tạ mỗ vẫn muốn đi các nơi xem xem..."
Lưu huyện lệnh đã yên lòng hơn. Ông nở nụ cười, làm thế tay mời: "Công tử xin cứ tự nhiên, hạ quan không quấy rầy nữa."
Tạ Lăng Du cười nhẹ, thấy Lưu huyện lệnh đi xa mới dò hỏi ý kiến của ba người còn lại: "Sau đây ta định đến trấn tây xem thử, các ngươi đi cùng ta hay là chia thành hai hướng?"
Muốn đến trấn tây thì còn phải uống thuốc. Bây giờ vừa đến ngày đầu đã gặp phải chuyện này, tiếp sau có thể thấy được là không bình yên rồi.
"Hôm nay không đến trấn tây, ngươi và ta đến chỗ lang trung kia còn Tôn tiểu Tướng quân và Mạnh công tử có thể đi thăm dò xem..." Thanh Khâu Quyết khẽ cười một tiếng, ánh mắt thâm sâu.
"Thăm dò xem Nam Lăng này rốt cuộc đã thất thủ mấy nơi rồi."
Ánh mắt Tôn Kiềm bỗng thay đổi: "Ý ngươi là..."
Ánh mắt Tạ Lăng Du tối sầm lại, nhớ tới cảnh tượng hoang vắng, thưa thớt dân cư dọc đường đột nhiên trong đầu hiểu ra gì đó.
Thanh Khâu Quyết lại đưa tay ngăn bọn họ lại, chỉ nói: "Không cần nhiều lời, hành động trước đã."
Suốt hành trình Mạnh Nghị đều không bắt kịp bọn họ, nghe vậy thấy như gặp được cứu tinh, gật đầu: "Đúng thế đúng thế, hành động trước đã."
Việc cấp bách trước mắt là khống chế dịch bệnh, trong đó hai yếu tố quan trọng nhất đó chính là thuốc và phạm vi dịch bệnh.
Tạ Lăng Du nhìn Thanh Khâu Quyết mặc áo vải thô bên cạnh, giữa mày y luôn là sự hờ hững, dường như lúc nào cũng liệu trước được mọi chuyện, không tỏ ra hoảng loạn. Dù sao bản thân chung quy là ở kinh thành lâu quá nên chút bạo động vừa rồi mới khiến cho lòng hắn hơi loạn.
Có lẽ ánh mắt của hắn quá rõ ràng, Thanh Khâu Quyết thong dong nhìn hắn: "Tạ công tử, có việc gì sao?"
Tạ Lăng Du cười nhẹ một cái, vỗ vỗ Mạnh Nghị cổ vũ rồi đẩy hắn đến bên cạnh Tôn Kiềm. Tôn Kiềm gật đầu với hắn, tỏ vẻ bản thân sẽ chăm sóc tốt vị bạn học này.
Tạ Lăng Du yên tâm, dùng quạt xếp đập "bụp" lên cánh tay Thanh Khâu Quyết một cái, nói: "Đi nào Tiểu Thanh."
Danh sách chương