Hô hấp Chân Bảo Lộ hơi chậm lại, đột nhiên nhìn Tuyên Vũ Đế trước mặt. Nếu nói là ngày thường hắn còn mang theo nụ cười ôn hòa dối trá, như vậy giờ phút này ánh mắt này liền là không hề che lấp. Chân Bảo Lộ không phải là người hiền lành, nhưng cũng tồn lý trí, lúc này đối nghịch Tuyên Vũ Đế, tuyệt đối không có có kết cục tốt. Nàng một mình cũng coi như xong, nhưng còn có nữ nhi, nàng không thể xúc động.

Chân Bảo Lộ lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt thản nhiên nói: “Hoàng thượng này là ý gì?”

Tuyên Vũ Đế nhếch môi cười, lẳng lặng nhìn qua thiếu phụ dung mạo thanh tuyệt trước mặt. Hắn biết rõ Chân Bảo Lộ là tuyệt đại mỹ nhân, nữ nhân hậu cung hắn, không có ai có thể so với nàng. Hắn cũng biết Tiết Nhượng xem thê tử như mạng, nếu là trước kia, hắn vì nhục nhã Tiết Nhượng, xác thực sẽ làm ra loại chuyện đó.

Nhưng hôm nay sao.

Tuyên Vũ Đế nghĩ tới Ngọc phi đơn thuần động lòng người, lại cảm thấy dù đẹp thì sao, cũng không kịp một nữ tử đơn thuần lại thiện lương toàn tâm toàn ý thuộc về hắn.

Tâm tình Tuyên Vũ Đế thật tốt, nhìn Chân Bảo Lộ nói: “Việc đã đến nước này, trẫm nói cho ngươi biết cũng không sao - - ngươi thật cho là, Tiết Nhượng bình định Kỳ châu rồi, trẫm liền có thể tín nhiệm hắn, thả mẹ con các ngươi xuất cung đoàn tụ cùng hắn sao?” Tuyên Vũ Đế cười cười, tiếp tục nói, “... Mục Vương Tiêu Lễ, cũng không phải là nhu nhược bất lực như vậy, trước hai cha con bọn họ ở Kỳ châu đã có tâm phản, lén lút đóng quân. Trẫm xác thực muốn mau sớm giải quyết Tiết Nhượng, nhưng trẫm biết rõ hắn còn có giá trị, lần này hắn giúp trẫm giải quyết loạn thần tặc tử Tiêu Lễ kia, nếu là có thể bình an trở về, trẫm tự nhiên có tưởng thưởng chờ hắn...”

Chân Bảo Lộ nơi nào không biết Tuyên Vũ Đế nói “Tưởng thưởng” là cái gì - - được chim quên ná, đặng cá quên nơm, chờ đợi Tiết Nhượng chỉ có một con đường chết.

Chân Bảo Lộ siết tay, biết ngày Tiết Nhượng khải hoàn, Tuyên Vũ Đế tất nhiên sẽ đặt mai phục. Dù tin tưởng Tiết Nhượng như thế nào, lúc này, cũng theo bản năng lo lắng. Nàng cắn cắn môi, mới hỏi: “ Vì sao Hoàng thượng phải làm vậy?”

Tuyên Vũ Đế suy nghĩ một chút, nhìn Chân Bảo Lộ trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Vì sao? Từ lúc trẫm leo lên ngôi vị hoàng đế này tới nay, chưa từng có thật sự an tâm, trẫm đang suy nghĩ, nếu là Tiết Nhượng chết, trong lòng trẫm hẳn sẽ khá hơn một chút đi.”

Chân Bảo Lộ thẳng tắp đứng ở tại chỗ, xem Tuyên Vũ Đế chậm rãi ra thiên điện, sắc mặt tái nhợt lui lại đằng sau mấy bước.

“... Nương.” Đường Đường rất nhanh nhảy xuống khỏi giường La Hán, thân thể mập mạp hết sức là khéo léo, cứ như vậy chạy đến bên cạnh Chân Bảo Lộ.

Nghe được giọng nữ nhi mềm mại, Chân Bảo Lộ mỉm cười cúi đầu, khom lưng ôm lấy thân thể nữ nhi nho nhỏ. Nhưng trong nội tâm nàng, thật là sợ hãi. Nếu Tiết Nhượng gặp chuyện không may...

Hoắc Thanh Thược chờ ở bên ngoài, nhìn Tuyên Vũ Đế đi, vội vội vàng vàng chạy vào, nhìn mẹ con Chân Bảo Lộ ôm nhau, liền lo lắng nói: “Cẩu hoàng đế kia bắt nạt ngươi?”

Lúc Tuyên Vũ Đế muốn cung tỳ trong điện ra ngoài, Hoắc Thanh Thược liền có dự cảm điềm xấu, không biết làm thế nào, nàng chỉ có thể lui đi ra bên ngoài. Hoắc Thanh Thược biết rõ Chân Bảo Lộ đẹp, đừng nói là nam nhân, ngay cả nàng là nữ nhân, ánh mắt rơi ở trên người nàng ấy, cũng không cách nào dời đi. Hoắc Thanh Thược ở hoàng cung cũng có một đoạn thời gian, biết rõ tần phi hậu cung Tuyên Vũ Đế có bao nhiêu, cũng biết hắn giống tiên hoàng, si mê nữ sắc, nếu hắn muốn Chân Bảo Lộ... Hoắc Thanh Thược ở bên ngoài chú tâm nghe ngóng, nghĩ tới nếu nghe được một chút động tĩnh, liền trực tiếp xông vào, vô luận như thế nào, đều không để Tuyên Vũ Đế chạm vào một đầu ngón tay Chân Bảo Lộ. Không ngờ nàng ở bên ngoài đợi đã lâu, cũng không nghe thấy bất luận động tĩnh gì, ngược lại nhìn thấy Tuyên Vũ Đế đi.

Nhưng vừa tiến vào, liền nhìn thấy Chân Bảo Lộ ôm nữ nhi, tự nhiên cho rằng Chân Bảo Lộ bị khi dễ.

Chân Bảo Lộ nhìn bộ dáng Hoắc Thanh Thược tức giận, cũng không muốn làm nàng ấy lo lắng, nói: “Ta không sao, hắn không làm gì ta.”

“Vậy là tốt rồi, hắn nếu dám, ta đồng quy vu tận với hắn!” Hoắc Thanh Thược siết quả đấm, căm giận nói.

Chân Bảo Lộ cong cong môi, trong lòng lại thật là trầm trọng, nữ nhi trong ngực giương cao khuôn mặt trắng nõn, nhẹ nhàng kêu nàng một tiếng: “Nương.”

Nữ nhi thông tuệ, mấy lời Tuyên Vũ Đế nói, bé con cũng là nghe hiểu.

Chân Bảo Lộ sờ sờ mặt nữ nhi, lúc này lòng tràn đầy đều là Tiết Nhượng.

Tuyên Vũ Đế ra thiên điện không lâu, Chân Bảo Chương liền nổi giận đùng đùng lại đây. Nhìn Chân Bảo Lộ liền ác độc nói: “ Phu quân mình không ở đây, lại ưỡn mặt quyến rũ Hoàng thượng, thân là phụ nữ có chồng, Chân Bảo Lộ ngươi thật sự là không biết xấu hổ!” ( vì mấy lời này ngày sau bị Tiết Nhượng trả thù thảm lắm)

Chân Bảo Chương biết rõ Tuyên Vũ Đế phảng phất hết sức thích tiểu nam oa, hắn khó được đến Trường Xuân Cung, nàng tỉ mỉ trang điểm, hắn lại đi gặp mẫu tử Chân Bảo Lộ.

Theo Chân Bảo Chương, Chân Bảo Lộ tự nhiên là muốn mượn nhi tử, thân cận Tuyên Vũ Đế nhiều hơn. Nàng tự phụ xinh đẹp, Tuyên Vũ Đế lại là thích sắc đẹp, ngay cả Ngọc phi dung mạo bình bình cũng có thể sủng ái đến vậy, khó bảo toàn sẽ không bị Chân Bảo Lộ hồ mị tử câu đi. ( Chân Bảo Chương là kẻ đê tiện, ngày sau Tuyên Vũ đế chết, ả liền trèo giường nam nhân khác. Đê tiện nên nghĩ ai cũng đê tiện như mình)

Trong lòng Chân Bảo Lộ không thoải mái, đứng dậy nhân tiện nói: “Đầu óc Huệ phi nương nương khó tránh quá mức dơ bẩn. Ta vì sao ở đây, trong lòng huệ phi nương nương rõ ràng nhất, nếu là huệ phi nương nương lo lắng, hôm nay liền thả mẹ con chúng ta ra cung đi, ta bảo đảm tuyệt đối không lại bước vào cửa cung một bước.”

Mới đầu Chân Bảo Chương thật là nghĩ mượn cơ hội này giúp Tuyên Vũ Đế, nhưng đến cùng, Tuyên Vũ Đế cũng không có bất luận tưởng thưởng gì cho nàng, mà hiện nay xem Tuyên Vũ Đế lại đơn độc chung đụng Chân Bảo Lộ, đuổi cung tỳ trong điện ra ngoài, khó tránh khỏi nghĩ tới phương diện kia. Nếu là Chân Bảo Lộ thực leo lên long sàng, được Tuyên Vũ Đế sủng, người đầu tiên muốn đối phó chính là mình a... Chân Bảo Chương ngẫm lại cũng có chút sợ.

Nàng lại làm sao không nghĩ thả bọn họ xuất cung...

Chân Bảo Chương hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, nói: “Nhìn ngươi có thể lớn lối tới khi nào!” Nàng lại xúc động, cũng sẽ không đánh loạn kế hoạch Tuyên Vũ Đế. Bấy lâu nàng đều nhẫn nại được, còn không nhịn được mấy ngày này sao? Đến lúc đó Tuyên Vũ Đế giải quyết Tiết Nhượng, mẫu tử Chân Bảo Lộ còn không phải là như bèo tấm lơ lửng bất lực, tự nhiên tùy ý nàng.

Chân Bảo Chương vừa đi, Hoắc Thanh Thược liền chửi bới: “Cùng là Tề Quốc Công Phủ, sao lại bỉ ổi được đến vậy!”

Chân Bảo Lộ cũng có chút bất đắc dĩ, nàng hiểu chính cảnh mình, không nên đắc tội Chân Bảo Chương, lúc này Chân Bảo Chương không dám động đến bọn họ, bất quá là vì Tiết Nhượng còn chưa hồi hoàng thành. Phàm là Tiết Nhượng xảy ra chuyện gì, Chân Bảo Chương lập tức đối phó nàng, nàng không có cơ hội trở tay. Nhưng nàng cũng rõ ràng, dù lúc này nàng bấm bụng bấm dạ, lấy tính tình Chân Bảo Chương, lúc ấy cũng sẽ không mềm lòng.

Nếu đã như vậy, nàng không bằng tùy tiện.

Chân Bảo Lộ liên tục không có tin tức Tiết Nhượng, dù nàng tìm cách muốn báo quỷ kế của Tuyên Vũ Đế cho Tiết Nhượng, cũng không có cách nào truyền đi. Rõ ràng biết rõ, lại cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiết Nhượng mạo hiểm.

Chân Bảo Lộ mỗi đều sống một ngày bằng một năm.

Lại qua nửa tháng, Tuyên Vũ Đế long tâm cực kỳ vui mừng.

Chính là Ngọc phi mang thai một tháng.

Ngọc phi được sủng ái đã có mấy tháng, so với những tần phi lúc trước Tuyên Vũ Đế sủng ái, đã xem như thịnh sủng, nhưng chỉ cần không có hoài hoàng tử, trong lòng những tần phi này còn có thể ôm hy vọng may mắn, ngóng trông nàng ấy thất sủng, từ đám mây rơi vào vũng bùn. Lại không nghĩ rằng, Ngọc phi này thế nhưng lại có phúc khí, mang bầu long tự.

Tuyên Vũ Đế vốn sủng ái Ngọc phi, hôm nay càng xem Ngọc phi trở thành bảo bối đầu quả tim, ngay cả Mộc thái hậu vốn không vừa mắt Ngọc phi, cũng bắt đầu thích Ngọc phi.

Ngọc phi mặc dù được sủng ái, nhưng vẫn giữ bổn phận, rảnh rỗi sẽ đi cung các tần phi khác ngồi một chút, Chân Bảo Chương tuy là phi tử bị vắng vẻ, nhưng nói cho cùng cũng là vị phi tử đầu tiên của Tuyên Vũ Đế, Ngọc phi cũng thường xuyên đến Trường Xuân Cung này.

Chân Bảo Lộ đã từng gặp qua vị Ngọc phi này, thấy nàng tươi cười sạch sẽ, nhìn thật là cô nương đơn thuần thiện lương, một nữ tử như vậy, ở cạnh Tuyên Vũ Đế tự nhiên là đáng tiếc. Dù sao lấy tính tình Tuyên Vũ Đế, không thể nào cả đời đều sủng ái Ngọc phi. Tính tình Ngọc phi như vậy, một khi thất sủng, kết cục tuyệt đối không tốt.

Chân Bảo Lộ chỉ liếc mắt nhìn liền dời đi, dù sao hiện nay nàng còn khó bảo vệ bản thân, không có tâm tư nghĩ người khác.

Trước khi Ngọc phi rời Trường Xuân Cung, nhìn thấy Chân Bảo Lộ cùng tiểu nam oa cạnh nàng, đi qua chào hỏi Chân Bảo Lộ, sau đó cúi đầu nhìn tiểu nam oa nói: “Đây là hà bao Bản cung thêu, nhìn một chút thích không?”

Đây là lần thứ hai Ngọc phi đưa hà bao cho Đường Đường, Chân Bảo Lộ ngược lại không nghĩ nhiều, chỉ bảo nữ nhi ngoan ngoãn tiếp nhận.

Chờ trở về thiên điện, buổi tối Chân Bảo Lộ cởi áo cho nữ nhi, hà bao kia rơi xuống từ trong váy nàng. Chân Bảo Lộ thuận tay cầm lên nhìn coi, xem đồ án trên mặt, mới chợt hơi chậm lại.

Lần trước thêu là lão hổ, mà lần này trên mặt hà bao, thêu là Hải Đường kiều diễm ướt át.

Chân Bảo Lộ giật mình, không biết có phải mình suy nghĩ nhiều hay không, thu xếp cho nữ nhi xong, đi tìm hà bao lần trước Ngọc phi đưa. Nàng lấy hà bao từ trong tủ quần áo ra, tinh tế tường tận xem xét một phen, trên mặt xác thực thêu một con hổ lớn, nhưng hoa văn bốn phía, lại là hoa hải đường.

Hai tay Chân Bảo Lộ siết chặt một chút, lật hai hà bao.

Hai hà bao đều có tường kép, Chân Bảo Lộ sờ sờ, tìm một cái cây kéo, cắt hai hà bao.

Tinh tế tìm kiếm một phen, bên trong có hai tờ giấy cuốn rất nhỏ.

Một cái viết là: Hai mươi tháng sáu, giờ tý.

Thứ hai viết là: Ngự hoa viên, Chu Thúy đình.

Chân Bảo Lộ ngồi bên giường, nhất thời không rõ phải hình dung tâm tình mình giờ phút này như thế nào. Ngọc phi này... Là muốn giúp nàng? Chân Bảo Lộ suy nghĩ một chút, xác định mình cùng Ngọc phi không có giao tình. Ngọc phi dù đơn thuần, cũng biết giúp hậu quả mẹ con các nàng. Nhưng dùng loại biện pháp này truyền tin tức, vậy Ngọc phi sợ là không đơn thuần như nhìn qua vậy. Như vậy, nàng lưu ở bên cạnh Tuyên Vũ Đế, có lẽ cũng là có người ở sau lưng thao túng.

Sẽ là ai chứ? Chân Bảo Lộ cảm thấy Tiết Nhượng không có khả năng kia, dù sao ba bốn năm này, bọn họ ở xa Đồng Châu. Nhưng trong hoàng thành, lại có ai sẽ có bản lãnh như thế?

Chân Bảo Lộ suy nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ ra. Nhưng nhìn tờ giấy này, trong lòng nàng cuối cùng là có một đường hi vọng. Cách ngày hai mươi tháng sáu, cũng chỉ còn ba ngày, nàng cũng biết Chu Thúy đình kia, chính là đình nghỉ mát lần trước nàng gặp mặt Tiết Nhượng.

Chân Bảo Lộ đưa tay cầm lấy chụp đèn, tờ giấy, chậm rãi đi đến bên giường, nhìn mặt nữ nhi đô đô thịt ngồi ở trên giường, đi tới gần hôn một cái: “Đường Đường, chúng ta có lẽ được cứu.”

Mấy ngày sau, Ngọc phi cũng không lại đến Trường Xuân Cung, bất quá nàng nhịn không được để ý chút ít tin tức về Ngọc phi, chỉ nghe nói Tuyên Vũ Đế sủng Ngọc phi đến coi trời bằng vung, hận không thể hái trăng sáng trên bầu trời xuống cho nàng. Còn Chân Bảo Chương, ban đầu còn lo lắng Chân Bảo Lộ bò lên long sàng, lúc này nào có tâm tư nghĩ chuyện này, ngày ngày nghĩ đến Ngọc phi kia hoài thượng long tự, ghen tị oán ghét.

Chân Bảo Lộ vẫn ở thiên điện, từ từ chờ ngày hai mươi đến.

Đến buổi tối ngày hai mươi tháng sáu, Chân Bảo Lộ chuẩn bị đầy đủ cho nữ nhi, bản thân cũng mặc một thân xiêm y màu tối, gọn và tiện. Hoắc Thanh Thược cũng là có bản lĩnh, thăm dò thời gian thay phiên của thị vệ trực đêm canh giữ ở thiên điện, thừa dịp giao ca vắng vẻ, lặng lẽ dẫn mẹ con Chân Bảo Lộ ra Trường Xuân Cung, đi tới ngự hoa viên Chu Thúy đình.

Chân Bảo Lộ ôm nữ nhi trong tay, có thể nói là kinh hồn táng đảm, cũng may nữ nhi nàng yên tĩnh nhu thuận, giúp Chân Bảo Lộ an tâm không ít.

Không trăng không gió, bóng cây lắc lư.

Lúc Chân Bảo Lộ đến Chu Thúy đình, mới phát hiện bên trong căn bản không có thị vệ, phảng phất là sớm bị đẩy ra chỗ khác. Hoắc Thanh Thược đưa tay, chỉ chỉ phương hướng đông nam hoàng cung, chỗ đó ánh lửa ngút trời, phảng phất là đi lấy nước.

Chân Bảo Lộ hiểu rõ, biết được hẳn là Ngọc phi nghĩ biện pháp.

Chợt bên tai truyền đến tiếng vang rất nhỏ, cánh tay Chân Bảo Lộ ôm nữ nhi căng thẳng, nhìn chỗ có tiếng động, thoáng thấy bóng dáng mảnh khảnh, đi ra từ sau núi giả. Nơi này mặc dù đen tối, nhưng Chân Bảo Lộ dựa vào cảm giác, nhẹ giọng gọi: “Ngọc phi nương nương?”

Đi ra từ sau núi giả, đúng là Ngọc phi. Chỉ là phi tử ngày thường đơn thuần ngây thơ, giờ phút này lại là dị thường bình tĩnh tỉnh táo, thấy Chân Bảo Lộ, liền tiến lên phía trước nói: “Tiết phu nhân, thời gian không nhiều, ta phụng mệnh cứu mẹ con các ngài ra ngoài, xin mời đi theo ta.”

Chân Bảo Lộ hiếu kỳ, bất quá vẫn là gật đầu, đi theo nàng tới phía sau núi giả.

Chân Bảo Lộ đang tò mò Ngọc phi này đến tột cùng dùng cách nào cứu bọn họ ra ngoài, hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, nàng lại không chỉ một người, theo lý thuyết căn bản là không thể nào. Nàng muốn mở miệng hỏi thăm, lại thấy Ngọc phi mảnh mai nhỏ nhắn xinh xắn, đi đến sau hòn non bộ, đứng trước tảng đá khổng lồ bị rêu xanh che kín, sau đó khom lưng, thế nhưng dựa vào cánh tay mảnh khảnh kia, chuyển cự thạch kia qua một bên.

Đừng nói Chân Bảo Lộ, ngay cả Hoắc Thanh Thược tự xưng công phu không thua nam tử, cũng bị Ngọc phi làm kinh hãi.

Hoắc Thanh Thược vừa nhìn liền biết cự thạch kia nặng bao nhiêu, Ngọc phi này nhỏ nhắn xinh xắn, thân hình gần giống Chân Bảo Lộ, nhưng khí lực này... Hoắc Thanh Thược mất tự nhiên nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng ngũ vị tạp trần. Quả thật là người không thể xem bề ngoài a.

Dời cự thạch kia đi, phía dưới chính là một địa đạo. Ngọc phi nhìn Chân Bảo Lộ nói: “Cũng may đã kịp.” Nếu mật đạo này đào chậm trễ mấy ngày, tất cả công sức đều uổng phí.

Rồi nói tiếp với Chân Bảo Lộ, “Mật đạo này thông tới một biệt viện ngoại ô, vô cùng yên lặng an toàn, Tiết phu nhân đi nhanh lên đi.”

Chân Bảo Lộ tràn ngập tò mò với vị Ngọc phi này, không nhịn được nói: “ Vì sao nương nương phải cứu ta?”

Ngọc phi cười cười, nói: “Ta vốn là mệnh tiện, nếu không nhờ có công tử, sao có thể sống đến bây giờ. Công tử hạ lệnh, cứu mẹ con Tiết phu nhân ra ngoài, tự nhiên sẽ tận lực hoàn thành.”

Chân Bảo Lộ không có lại hỏi nhiều, dù rất tò mò, công tử trong miệng Ngọc phi đến tột cùng là ai? Chỉ là việc này không nên chậm trễ, Chân Bảo Lộ nói một tiếng: “Đa tạ.” Liền ôm nữ nhi cẩn thận đi vào mật đạo, Hoắc Thanh Thược đi theo đằng sau.

Ngày kế Tuyên Vũ Đế vừa nghe tin tức của Tiết Nhượng truyền đến, phiền muộn vỗ án, lạnh lùng nói: “Phản! Tiết Nhượng này là muốn phản!”

Từ công công bên cạnh Tuyên Vũ Đế, thấy hắn nổi giận như thế, nhân tiện nói: “Hoàng thượng, nhân mã của Tiết Nhượng cùng Mục Vương, đã đến Khánh châu...”

Nếu muốn nói phản, xác thực đã phản.

Mục Vương cùng Tiết Nhượng là lấy danh nghĩa Đại hoàng tử ngày xưa thẳng đến hoàng thành. Mấy năm này, Tuyên Vũ Đế giết hại không biết bao nhiêu trung lương, điển hình chính là Tuyên Vũ Đế đối đãi Tiết tướng quân, đều là nghe thấy làm lòng người rét lạnh. Cho nên binh lính từ Kỳ châu kia một đường lại đây, ngoài ý muốn thông suốt.

Mấy ngày trước đây mới nhận được tin chiến thắng của Tiết Nhượng, nói là đã bắt được Mục Vương. Cũng không ngờ, hai người này thế nhưng cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng một giuộc, lặng yên không một tiếng động đánh tới hoàng thành. Thủ thành Mộc Hồng Định là biểu huynh Mộc thái hậu, vốn là không có bản lãnh, dựa vào cạp váy quan hệ với Mộc thái hậu mới ngồi vào vị trí này, lần này Mục Vương cùng Tiết Nhượng dẫn đầu quân đội khí thế như cầu vồng, Mộc Hồng Định sớm rối rắm, tùy ý bọn họ thông suốt tiến quân thần tốc.

Khánh châu vừa vỡ, ít ngày nữa liền muốn đến hoàng thành.

Tuyên Vũ Đế ngồi trên ghế, tuyệt đối không nghĩ tới, hai người này thế nhưng liên thủ, hơn nữa lừa dối hắn, người sắp đến hoàng thành, hắn mới nhận được tin tức. Hắn suy nghĩ một chút, mới nói: “ Loạn thần tặc tử Tiết Nhượng này, chẳng lẽ không để ý thê nhi?”

Tuyên Vũ Đế biết rõ Tiết Nhượng yêu thương thê nhi thế nào, chỉ cần thê nhi hắn ta còn ở trong tay hắn, dù thật đến hoàng thành, hắn cũng có bản lĩnh khiến hắn ta lui binh.

Lúc này, Trường Xuân Cung truyền đến tin tức, nói là mẫu tử Chân Bảo Lộ mất tích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện