Nam tử tiến vào mặc một thân giáp bào màu xanh ngọc tố, áo choàng gọn gàng sạch sẽ, ngay cả nếp nhăn đều vuốt bằng phẳng, càng không có dính bất luận bụi đất gì. Khuôn mặt nam tử lại là mặt mày trong sáng, ngũ quan tuấn mỹ. Thân thể cao cao to to, khiến người cảm thấy hắn đạp mạnh vào, liền sinh ra một cỗ cảm giác áp bách trên cao nhìn xuống.

Hoắc Thanh Thược nhớ thương Tiết Nhượng không phải là ngày một ngày hai, lúc này nhìn bóng dáng hắn, liền có thể nhận ra hắn. Nàng mỉm cười, hai tay thoáng căng thẳng siết chặt, chào đón Tiết Nhượng nhấc chân bước vào, lúc thấy rõ hắn, vẻ mặt xấu hổ mang ý cười mới hơi chậm lại, hơi thở mùi đàn hương từ miệng khẽ nhếch, thật lâu không kịp hồi thần. ( bả tưởng về gặp bả chắc?)

Tiết Nhượng xoải bước đi đến bên cạnh Chân Bảo Lộ, một cách tự nhiên cầm tay nàng, ánh mắt còn chưa vào nhà liền rơi trên người nàng, vẫn luôn không có dời đi, phảng phất căn bản không chú ý tới phòng khách còn có những người khác.

Chân Bảo Lộ cũng không nghĩ tới hắn sẽ về sớm như vậy, lúc này nhìn hắn, tâm tình sung sướng nói: “Tại sao trở về sớm như vậy “

Tiết Nhượng ôn hòa nói: “Sự tình đều xử lý xong, liền muốn sớm trở về cùng nàng.”

Chân Bảo Lộ bị ánh mắt hắn ôn nhu nhìn, trong nội tâm ngòn ngọt, khóe miệng không ý thức vểnh lên, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt Hoắc Thanh Thược dại ra, nói: “Ta ở Đồng Châu không có người quen biết, làm khó Hoắc cô nương sáng sớm liền sang đây thăm ta.”

Tiết Nhượng mới phảng phất phát giác được Hoắc Thanh Thược, nghiêng đầu, nhìn nàng một cái.

Giờ phút này trong nội tâm Hoắc Thanh Thược có thể nói là ngũ vị tạp trần. Tiết tướng quân trước mặt, nơi nào còn là nam nhân ngày thường râu ria lôi thôi có mùi vị thô hán tử? Hiện nay thu thập sạch sẽ thoả đáng, râu ria trên mặt chà xát sạch sẽ, phô ra gương mặt tuấn mỹ vô song.

Hoắc Thanh Thược mặc dù kinh diễm, bên trong hơn nữa là thất lạc - - chẳng lẽ đây mới là Tiết tướng quân? Sao đang yên đang lành, cạo râu ria rồi? Hoắc Thanh Thược đến cùng là cô nương gia, lần đầu thích một nam tử, không ngờ thế nhưng nhục nhã như vậy. Hốc mắt nàng ửng đỏ, lại sợ ở chỗ này càng mất mặt, liền nói ngay: “Nếu Tiết tướng quân đã trở về, vậy Thanh Thược ngày khác lại đến xem Tiết phu nhân đi.”

Này liền vội vội vàng vàng, chạy trối chết đi ra ngoài.

Lúc này đừng nói là Chân Bảo Lộ, ngay cả Tiết Nhượng cũng có chút khiếp sợ. Hắn nguyên cho rằng, Hoắc Thanh Thược biết võ công, làm việc xưa nay thô lỗ, hôm nay đến cửa, sợ thê tử bị ủy khuất, không nghĩ tới... Tiết Nhượng nhìn nàng, cười nói: “Xem ra ta lo lắng vô ích.”

Chân Bảo Lộ cũng là không hiểu ra sao. Bất quá nghe hắn nói, mới hiểu được hắn sốt ruột trở về, là lo lắng nàng ăn thiệt thòi. Trong lòng nàng vui vẻ, ngoài miệng lại nói: “Ta lại không là tiểu hài tử, huynh lo lắng ta làm chi?”

Chỉ là nhớ tới vị Hoắc cô nương kia, trong lòng Chân Bảo Lộ liền không thoải mái. Nàng nội tâm nhỏ, dù cho Tiết Nhượng đối người ta vô tình, nhưng vị Hoắc cô nương này ba ba dán lên, trong lòng nàng cũng là cực kỳ chán ghét. Rõ ràng lớn lên không tệ, gia thế cũng được, danh tiếng ở Đồng Châu tốt, không lo không ai thèm lấy, vì sao hết lần này tới lần khác nhìn trúng Tiết Nhượng có thê nhi? Này thật sự là làm người ta khinh thường.

Tiết Nhượng thấy nàng vốn cười, đột nhiên thu liễm cười, vội hỏi: “Như thế nào?”

Như thế nào? Chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? Chân Bảo Lộ cảm thấy Tiết Nhượng đánh trận thật thông minh, dân chúng hoàng thành truyền đến truyền đi, thẳng khen hắn đến bầu trời, Tuyên Vũ Đế kiêng kỵ hắn, cũng có một phần nguyên nhân này. Nhưng hôm nay vì sao nàng không vui, hắn thế nhưng không nhìn ra.

Thật sự là cái đầu gỗ!

Chân Bảo Lộ giống cô nương gia, không thích nói chuyện quá trực tiếp, nhưng chuyện như vậy nàng đích xác tức giận, liền nhịn không được âm dương quái khí nói: “Ta coi vị Hoắc cô nương này lớn lên rất đẹp mắt, nghe nói năm nay đã hai mươi, sao vẫn chưa thành thân chứ?”

Tiết Nhượng có chút hăng hái nhìn nàng, khóe miệng cười mỉm.

Chân Bảo Lộ bị hắn nhìn thẹn thùng, xoay người đi trêu chọc Trường Phúc trong lòng Chúc ma ma.

Tiểu Trường Phúc trắng trẻo mập mạp, lúc này một đôi mắt to ngập nước nhìn nương mình, duỗi tay muốn ôm ôm.

Chỉ là ánh mắt nhìn Tiết Nhượng, lại là có chút ít xa lạ.

Chân Bảo Lộ chợt có chút ít đau lòng, hai hài tử này, sinh ra đều không có tiếp xúc qua phụ thân, khó trách xa lạ như vậy.

Chân Bảo Lộ muốn đi ôm hắn, chỉ là nam nhân phía sau nàng, lại trước một bước tiếp nhận Trường Phúc từ trong ngực Chúc ma ma. Tiểu tử rõ ràng là muốn nương ôm, nhưng lúc này Tiết Nhượng lại ôm hắn. Hắn lại không biết, liền nâng lên bàn tay nhỏ bé đô đô thịt, “Pằng” một cái đánh vào trên mặt Tiết Nhượng.

Chân Bảo Lộ ngẩn ra, nghiêm mặt nói: “Đây là phụ thân, sao có thể đánh phụ thân chứ?”

Tiểu Trường Phúc ý thức được mình làm sai chuyện, rụt rụt đầu, nghẹn miệng, một bộ lã chã chực khóc.

Tiết Nhượng lại đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé tiểu tử, chống lại gương mặt mười phần tương tự mình, lại rõ ràng nhiều thịt hơn, trong lòng mềm mại nói không nên lời.

Hắn nói: “Không có gì đáng ngại. Những ngày này, ta không có làm tròn trách nhiệm phụ thân, xác thực nên đánh.” Lúc nói lời này, hắn vẫn nhìn Chân Bảo Lộ, chỉ cần vừa nghĩ tới, mấy tháng này, nàng một mình lưu ở hoàng thành, mang theo hai hài tử, hắn lại cảm thấy thua thiệt.

Hốc mắt Chân Bảo Lộ cũng có chút ướt, nhìn tiểu Trường Phúc nói: “Trường Phúc ngoan ngoãn, gọi phụ thân, ân?”

Tiểu tử sợ hãi nhìn thoáng qua Tiết Nhượng, thấy hắn khẽ mỉm cười, một bộ hết sức thân thiết, đại khái là phụ tử thiên tính, rất nhanh liền nhu thuận mở miệng: “Cha, phụ thân.”

Chân Bảo Lộ mới hài lòng cười cười. Nàng lại nhìn một chút Đường Đường được Hương Hàn ôm. Tính tình khuê nữ hoàn toàn khác nhi tử, cho tới bây giờ đều là một bộ không thèm để ý chút nào, nhưng tiểu tử đến cùng tuổi còn nhỏ, lúc này nhìn đệ đệ được phụ thân ôm vào trong ngực, trong ánh mắt khó tránh khỏi toát ra một chút khát vọng. Nàng khẽ mím môi, an lặng yên tĩnh, không nói một lời.

Tiết Nhượng thuận ánh mắt thê tử nhìn sang, nhìn khuê nữ, lại là yêu thích rối tinh rối mù. Hắn điều chỉnh một cái cánh tay ôm con trai, sau đó đưa tay kia ra, nhìn Đường Đường nói: “Đường Đường, đến, để phụ thân ôm ôm.”

Đường Đường mắt to ngẩn ra, tiểu tử xưa nay mặt không chút thay đổi, khó được lộ ra bộ dáng mừng rỡ, thân thể vội vội vàng vàng nghiêng tới trước.

Cánh tay Tiết Nhượng vươn sang, liền ôm khuê nữ qua.

Tiết Nhượng một tay một đứa, ôm dễ dàng vững vàng.

Chân Bảo Lộ cứ như vậy nhìn phụ tử ba người bọn họ, Trường Phúc cùng Đường Đường xác thực cực kỳ giống Tiết Nhượng, Trường Phúc yêu cười, híp mắt giống tiểu phật Di Lặc, Đường Đường tươi cười nhàn nhạt, còn nhỏ tuổi liền có cỗ khí độ lạnh nhạt, ngược lại hổ phụ không sinh khuyển tử.

Hai tiểu tử mặc dù trước đó không có gặp qua phụ thân Tiết Nhượng, nhưng hôm nay Tiết Nhượng phá lệ kiên nhẫn ôn nhu, bồi hai tỷ đệ chơi trên giường La Hán, một ngày qua đi, cảm tình ba phụ tử cũng đã rất khá.

Nhìn thấy như vậy, Chân Bảo Lộ mới đầu lo lắng, coi như là buông xuống.

Lại nói Hoắc Thanh Thược trở về Hoắc phủ, liền là một bộ vô cảm.

Vừa vặn gặp được Mạnh Hạc Thư muốn ra cửa.

Mạnh Hạc Thư coi như là nhìn Hoắc Thanh Thược lớn lên, hiện nay thấy nàng mặc một thân áo váy xinh đẹp tinh xảo, chải tóc mây, so ngày thường hoàn toàn bất đồng, khiến người hai mắt tỏa sáng. Nàng vốn là xinh đẹp, lại càng khiến Mạnh Hạc Thư có chút ít chuyển đui mù. Hắn thấy tâm tình nàng sa sút, liền tiến lên trấn an: “Như thế nào? Ai khi dễ ngươi?”

Hoắc Thanh Thược cũng không phải là tiểu cô nương tùy tùy tiện tiện liền khóc nhè, chỉ là chuyện hôm nay đối với nàng đả kích thật sự quá lớn. Nếu là Tiết Nhượng lấy diện mạo như vậy xuất hiện ở trước mặt nàng, dù rất tuấn tú, nàng cũng sẽ không ba ba dán lên. Hoắc Thanh Thược nghĩ tới Tiết phu nhân đứng ở bên cạnh Tiết Nhượng, trong lòng càng thêm không biết là mùi vị gì. Nàng chủ động đến cửa khiêu khích, Tiết phu nhân mặc dù lấy lễ đối đãi, bên trong sợ là sớm chửi nàng không biết xấu hổ đi? ( chứ không chẳng lẽ khen)

Mà Tiết tướng quân, trong ngày thường hắn cứng rắn tâm địa như vậy, ở trước mặt Tiết phu nhân, lại hóa thành quấn người nhu hòa.

Nếu không phải nàng biết rõ Tiết Nhượng, hôm nay nhìn thái độ hắn đối thê tử, tất nhiên cho rằng hắn là nam tử ôn nhuận nhẹ nhàng nho nhã.

Ai...

Hoắc Thanh Thược thở dài một tiếng. Nghĩ tới Tiết phu nhân mềm mại yếu ớt, tiểu mỹ nhân như vậy, nếu là mình chọc nàng khóc, chẳng khác nào phạm lỗi tày đình.

Nàng cũng không gạt Mạnh Hạc Thư, nói: “ Mấy tháng này, ta sống chết quấn quít lấy Hoắc tướng quân, hôm nay thấy phu nhân hắn, mới có hơi hối hận.” Trong lòng nàng lo lắng, lông mày lẳng lặng nhíu lại, nói, “Ngươi nói, Tiết phu nhân có thể giận ta hay không a?”

Mạnh Hạc Thư hiển nhiên không kịp phản ứng. Hắn biết rõ tính tình Hoắc Thanh Thược, chỉ cần là mình muốn, cũng sẽ không hề cố kỵ đi tranh thủ. Với Tiết tướng quân cũng là như thế, cho dù người ta đã có thê nhi, nàng cũng bất quá là hơi do dự một cái, sau đó một bộ “Không đến tường Nam không quay đầu” đi liều mạng quyến rũ Tiết tướng quân.

Hiện thời...

Mạnh Hạc Thư tinh tế quan sát vẻ mặt nàng, suy nghĩ một phen nói: “Ta cũng tiếp xúc Tiết phu nhân một đoạn thời gian, tính tình nàng trực tiếp, ngươi làm chuyện quá phận, nghĩ đến Tiết phu nhân đối với ngươi cũng sẽ có chút ít thành kiến.”

Hoắc Thanh Thược sốt ruột hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Mạnh Hạc Thư nói: “Nếu ngươi đối Tiết tướng quân còn tồn tâm tư kia, chuyện này liền không có biện pháp giải quyết. Tiết phu nhân nhìn qua cũng không phải là nữ tử ôn lương hiền thục có thể thay chồng mình nạp thiếp.”

Cái này nàng cũng đã nhìn ra. Hôm nay nhìn hai người bọn họ đứng ở một chỗ, ngay cả nàng còn cảm thấy, một đôi phu thê như thế, không nên có những người khác chen vào tiến đến.

Trong lòng Hoắc Thanh Thược đã rất rõ ràng, mân mím môi: “Ta hiện tại đối Tiết tướng quân không tâm tư, về sau cũng sẽ không có...” Nàng sợ Mạnh Hạc Thư không tin, lại nói, “Ta vốn là cảm thấy áy náy, ta biết rõ sai.” Nàng cũng là cô nương trong sạch, không có đạo lý gấp gáp làm thiếp người ta. Chuyện này, nàng cũng là do dự thật lâu. Hiện thời gặp chính chủ, nàng càng cảm thấy được tội lỗi.

Hoắc Thanh Thược lẩm bẩm nói: “Ngày khác ta đến cửa xin lỗi Tiết phu nhân thôi...” Nàng cúi đầu xuống, nói thầm, “Hy vọng nàng đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt ta.”

Khóe miệng Mạnh Hạc Thư khẽ cong, nhìn đỉnh đầu nàng nói: “Uh, Tiết phu nhân nhất định sẽ tha thứ ngươi.”

Bất quá Chân Bảo Lộ lại không có ý định cho vị Hoắc cô nương này sắc mặt tốt xem, dù sao ở trong lòng của nàng, Hoắc Thanh Thược lưu cho nàng ấn tượng quá kém - - nàng không thích nhất chính là loại cô nương cam chịu hạ tiện.

Buổi tối Tiết Nhượng dụ dỗ xong hai hài tử, liền vào phòng bồi thê tử. Thấy nàng vừa vặn tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, liền giương cánh tay ôm chặt nàng, cúi đầu hôn một cái.

Chân Bảo Lộ hỏi: “Đường Đường cùng Trường Phúc đã ngủ?”

Tiết Nhượng gật đầu: “Ngủ.” Lại cười cười nói, “Trước kia không cảm thấy, bây giờ ngẫm lại, dỗ hài tử so với đánh trận còn muốn mệt mỏi hơn.”

Còn nói sao. Chân Bảo Lộ nhìn hắn một cái.

Tiết Nhượng tự biết có thẹn, nhẹ mổ gò má nàng nói: “Đêm nay để vi phu hầu hạ phu nhân thật tốt, ân?”

Gò má Chân Bảo Lộ như bị phỏng, nghĩ tới tối hôm qua hắn càn rỡ, đêm nay tất nhiên là không thể theo hắn. Tiết Nhượng cứ như vậy lẳng lặng vây nàng vào trong ngực, một cái một cái vuốt mặt nàng, thành thật khai báo: “ Hoắc cô nương này xác thực đối ta có chút ý tứ, nhưng trong tâm của ta chỉ có nàng, đối với nàng ta kính trọng tránh xa, ngay cả một sợi tóc nàng ta đều không có chạm qua, nàng nếu vì chuyện như vậy trong lòng không vui, thật quá không đáng.”

Chân Bảo Lộ nhìn hắn, nói: “Ta lại là cảm thấy Hoắc cô nương đối với huynh nhưng là một lòng say mê, nhìn một chút bộ dáng hôm qua của huynh, nàng còn vừa mắt huynh...” ( Lộ tỷ không ngờ thẩm mỹ nữ phụ biến thái)

Tiết Nhượng nhéo eo nàng, thân thể tiến tới gần chút ít.

Chân Bảo Lộ cảm thấy nhột, gấp đến độ lui về phía sau, lui lại mấy bước, trực tiếp dựa vào đến trên tường, không thể lui được nữa.

Tiết Nhượng trên cao nhìn xuống nàng, lại cười nói: “ Bộ dáng ta thế nào?”

Đương nhiên là râu ria lôi thôi lếch thếch. Chân Bảo Lộ cười hắn, há mồm liền cắn một cái ở trên cằm hắn.

Rồi sau đó liền bị Tiết Nhượng nâng mông bế lên, trực tiếp ném đến trên giường.

Chân Bảo Lộ kinh hô một tiếng, thấy hắn tiêu sái thoát y, kéo chân nàng ra bên ngoài, vội vàng đè đi lên, mới thở hổn hển dùng bàn tay chống đỡ lồng ngực hắn, nói: “Đêm nay đàng hoàng một chút, ta không thoải mái, huynh không được phép dính vào.”

Tiết Nhượng nhiệt tình nhất thời uể oải, cứ như vậy hôn mặt nàng một cái ăn đỡ thèm, ôm nàng nói: “Là ta không tốt, tối hôm qua quá nóng nảy, không biết nặng nhẹ, chỉ là nàng quá...” Tiết Nhượng nhìn thê tử dưới thân đỏ mặt, lấy tay che trên miệng hắn ra, biết thê tử thẹn thùng, liền cười cười nói, “Tốt lắm, ta không nói. Chúng ta sớm đi ngủ, ân?”

Động tác Tiết Nhượng lưu loát tiến ổ chăn, hai người ôm nhau ngủ.

Không ngờ ngày kế, Hoắc Thanh Thược lại tới.

Chân Bảo Lộ tự nhận là người tính tình không tốt, thái độ hôm qua đã rất rõ rành, Hoắc cô nương này đặc biệt quá không thức thời. Lần này nàng chiêu đãi Hoắc Thanh Thược, không khách khí như hôm qua vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng là lạnh như băng.

Hoắc Thanh Thược cẩn thận nói lời tối hôm qua chuẩn bị, bày tỏ nàng đối Tiết Nhượng chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, sau này tuyệt đối sẽ không lại có phân nửa tâm tư, nói xong, ba ba nhìn Chân Bảo Lộ, nói: “Tiết phu nhân, ngài đến Đồng Châu cũng không có bằng hữu, tuổi chúng ta xấp xỉ, không bằng kết giao bằng hữu, sau này cũng tốt lui tới, ngươi xem thế nào?”

Chân Bảo Lộ vốn hoài nghi Hoắc Thanh Thược tà tâm không chết, nghe nàng nói những lời này, tự nhiên cảm thấy nàng ta muốn tìm biện pháp đến gần Tiết Nhượng. Dù Hoắc Thanh Thược nói là sự thật, thật lòng hối cải, nàng cũng không thể làm bằng hữu với nàng ta.

Nàng nội tâm nhỏ nhen, tật xấu hai đời này, còn là sửa không được.

Chân Bảo Lộ hỏi: “Vậy lúc trước Hoắc cô nương đối phu quân nhà ta xác thực có tâm tư, phải hay không?”

Hoắc Thanh Thược thành thật nói: “... Phải.”

Chân Bảo Lộ lại hỏi: “Khi đó, Hoắc cô nương cũng biết phu quân nhà ta hắn đã thành thân, hơn nữa còn có hai đứa bé.”

Hoắc Thanh Thược gật gật đầu, bày tỏ mình biết, cũng không có thanh minh.

Chân Bảo Lộ càng nói càng tức, nói: “Vậy Hoắc cô nương khi đó là muốn phu quân nhà ta bỏ ta, hay là - - “

“Không có, ta không có ý tứ kia.” Hoắc Thanh Thược vội vàng thanh minh.

“Đó chính là nguyện ý làm thiếp?” Chân Bảo Lộ tiếp tục hỏi.

Hoắc Thanh Thược hai tay sít sao siết chặt, do dự chốc lát, gật đầu.

Hôm nay Hoắc Thanh Thược mặc đơn giản lưu loát, trên mặt cũng không có tô son điểm phấn, hai lông mày kẻ đen anh khí mười phần, lại có một phen hương vị khác. Cô nương như vậy, Chân Bảo Lộ vốn sẽ thưởng thức, nhưng lúc này, nàng thật sự là thưởng thức không được. Chân Bảo Lộ chậm rãi đứng dậy, mỉm cười nhìn nàng nói: “Hoắc cô nương, ta xem ngươi thẳng tính, vừa vặn ta cũng vậy, lời khách sáo ta cũng không muốn nói nhiều...”

Nàng dừng một chút, mới nói, “Hoắc cô nương có phải cảm thấy, ngươi nói lời này, ta liền sẽ rộng lượng tha thứ ngươi, cùng ngươi giao hảo hay không?... Ta Chân Bảo Lộ thiếu bằng hữu sao? Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta sẽ làm bằng hữu với một kẻ đã từng ngấp nghé phu quân ta, cam nguyện làm thiếp phu quân ta?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện