Nàng quên hỏi, phòng của nàng ở đâu? Nàng nên ở đâu vậy? !
          
Đúng vào lúc này.

Một người trong trang phục nha hoàn từ bên ngoài đi vào, Quân Lam Tuyết vội vàng gọi
nàng ta lại, ‘‘Này, ngươi….’’ Nàng ta gọi là gì nhỉ ? Nha hoàn kia quay đầu lại, nhìn thấy là Quân Lam tuyết, trong đôi mắt ôn hoà lại mơ hồ có chút khinh miệt, thản nhiên nói: "Đại tiểu thư trở lại, đại tiểu thư có cái gì phân phó Thải Liên?"

Nàng là nha hoàn trong hậu viện, cũng không biết những chuyện đã xảy ra, Quân gia quá lớn, có lúc cho dù phía trước bị cháy, phía sau cũng chưa chắc đã phát giác, huống gì, người bị đánh còn là Quân Tương Đình, nữ nhi của Ngũ Trưởng Lão, Quân Tương Đình ngang ngược kiêu ngạo, ỷ vào có chút thiên phú, ở trong Quân gia luôn được hoan nghênh và tôn kính, cũng không có người nào dám thảo luận nói xấu nàng ta, vì vậy nha hoàn này vẫn tưởng Quân Lam Tuyết là phế vật vô dụng như lúc trước.

Quân Lam Tuyết liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ trong mắt nàng ta, thần sắc lúc này lạnh lẽo, cũng không nói cái gì, chỉ thản nhiên nói: "Mang bản tiểu thư trở về phòng."

Thải Liên nhướng mày, nói: "Đại tiểu thư, ngươi ở Quỳnh Tuyết Các, cách nơi này có hơi xa, Tương Đình cô nương phân phó nô tỳ đi hái Tuyết Liên, bây giờ đã lỡ canh giờ, phải nhanh trở về giao cho Tương Đình cô nương."

Cũng không phải là không biết đường đi, còn cần người dẫn đường làm gì? Trong lòng Thải Liên thầm bất mãn nói một câu, nếu như Tương Đình cô nương trách tội xuống, ai tới gánh chịu đây?
          
Ánh mắt Quân Lam Tuyết dần dần trầm xuống, rốt cuộc hiểu rõ, thân thể này lúc trước ở Quân gia không được chào đón cỡ nào, ngay cả một nha hoàn cũng dám coi thường lời nói của nàng.

Xem nàng là phế vật phải không.

Quân Lam Tuyết cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Thải Liên, nói : ‘‘Quân Tương Đình? Cho dù bây giờ ngươi có đi, chỉ sợ nàng ta cũng không nhận được.’’

Bởi vì, sợ rằng hiện tại Quân Tương Đình đang trị thương!

Thải Liên vẫn không muốn, "Đại tiểu thư có thể kêu nha hoàn khác hầu hạ, Thải Liên thật sự có việc, nếu như Tương Đình cô nương trách tội xuống. . . . . ."

Nàng ta còn chưa nói dứt, giọng nói lãnh liệt của Quân Lam Tuyết đã ngắt lời nàng, ánh mắt sắc bén, nói : ‘‘Quân Tương Đình là đại tiểu thư hay ta là đại tiểu thư ?’’

Nghe vậy, Thải Liên sửng sốt, đụng vào đôi mắt sắc bén mà xinh đẹp kia, đáy lòng không khỏi run lên, bàn chân phát run, theo bản năng thốt lên, "Người, người là đại tiểu thư."

Vừa nói xong, trong lòng Thải Liên không khỏi ngạc nhiên, nàng đang sợ…… ? Đang xảy ra chuyện gì vậy, làm sao lại cảm thấy đại tiểu thư thay đổi thành người khác, sao có thể có ánh mắt kinh người như vậy !

Quân Lam Tuyết tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn nàng ta chằm chằm "Vậy thì, dẫn đường! Đừng để cho ta nói đến lần thứ hai."

Thân thể Thải Liên hơi run, vội vàng cúi đầu, hoàn toàn không có cách nào nhìn vào đôi mắt sắc bén của nàng, cuống quýt lên tiếng, ‘‘Dạ, đại, đại tiểu thư xin đi cùng nô tỳ’’

Nói xong vội vàng nâng giỏ trúc đựng Tuyết Liên Hoa trên tay lên, cúi đầu dẫn đường.

Lúc này Quân Lam Tuyết mới cong cong khóe môi, ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, trên mặt không có biểu hiện gì đi theo nàng ta tới Quỳnh Tuyết Các.

Quỳnh Tuyết Các vô cùng lớn, trang hoàng cực kỳ xinh đẹp và tinh xảo, trên chiếc bàn trang điểm lớn, bày la liệt các loại trang sức châu báu, màn tơ giương nhẹ, lộ ra không gian phía sau là một Ôn Tuyền (suối nước nóng) to lớn, cả căn phòng mang sắc thái ảo mộng.

Nhìn thấy căn phòng vô cùng hoa lệ này, trong lòng Quân Lam Tuyết rốt cuộc khẳng định, thì ra là, nàng quả thật là một đại tiểu thư.

Không có biện pháp, bị người khác mở miệng một tiếng là gọi phế vật, hay dùng ánh mắt khinh thường để nhìn, nàng thật hoài nghi nàng có phải đại tiểu thư hay không.

Vẫy tay cho Thải Liên lui xuống, Quân Lam Tuyết cũng không cần nha hoàn khác phục vụ, mà cũng chẳng thấy nha hoàn nào vào phục vụ nàng, vì vậy, nàng tự lực cánh sinh ở trong phòng đi lung tung một vòng, cuối cùng tìm được y phục, sau đó chạy thẳng về phía Ôn Tuyền.

Trời ơi, lại còn có Ôn Tuyền nữa chứ, đúng là căn phong xa xỉ, được rồi, quả nhiên là đại tiểu thư !

Quân Lam Tuyết lao vào trong Ôn Tuyền, nước nóng trong hồ bốc hơi thấm vào trong người, mấy ngày liên tiếp  mệt mỏi cũng dần dần biến mất không ít, Quân Lam Tuyết thở dài, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút. . . . . .

Đang suy nghĩ, chóp mũi chợt thoáng qua một mùi thơm kỳ lạ, mùi hương này có chút quen thuộc, giống như là mùi hương trên người của người kia.

Quả nhiên, ý tưởng vừa dứt, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Tuyết Nhi."

Cả người Quân Lam Tuyết run lên, Khúc Vô Nham đến rồi! Mà nàng lại đang tắm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện