Giết người là một chuyện rất khó sao? Không, rất đơn giản.

Hắn nói xong một câu, tay nâng, kình phong như gió xuân tan hết Bách Hoa, chỉ một cái chớp mắt, thân thể Hàn phu nhân té bay ra ngoài, rơi vào trong hồ nước, trên mặt bởi vì nháy mắt sợ hãi mà vặn vẹo, đã không nhìn ra dáng dấp duyên dáng sang trọng trước kia.

Muốn giết người, thật đúng là việc không thể đơn giản hơn.

Xem ra trong thân thể hơi có vẻ gầy gò cao lớn này, ngưng tụ không ít sức mạnh ngăn trở, công phu trong tay giống như đôi mắt hắn, sâu không lường được.

Nhưng đây tất cả, đối với Quân Lam Tuyết lớn lên ở thế kỷ 21, một nơi xa hội pháp chế mà nói, Hàn phu nhân mặc dù có lỗi trước, nhưng là tội không đáng chết, Quân Lam Tuyết thừa nhận mình không phải là người tốt lành gì, nhưng cũng không phải là sẽ như thế giết người bừa bãi, thấy thân thể Hàn phu nhân bay ra ngoài kia trong một nháy mắt, nàng cũng vội vàng chạy tới bờ hồ muốn đi cứu Hàn phu nhân.

"Ngươi dám đi xuống thử một chút?" Còn không đợi nàng nhảy xuống hồ nước, giọng nói lạnh lùng của Tô Lăng Trạch đột nhiên truyền tới, thẳng tắp rơi vào trong tai nàng.

Tân thể Quân Lam Tuyết dừng lại, dừng ở bên bờ hồ nước.

"Cứu. . . . . . Cứu ta. . . . . ." Hàn phu nhân ở trong nước liều mạng giãy giụa, vật trang sức tản mát ra trôi lơ lửng ở trên mặt nước, trang dung đã không còn nhìn ra dung mạo, nhưng trong cặp mắt kia là sự sợ hãi cùng sợ lại sâu giọi vào trong lòng của người ta.

Mấy tên nha hoàn cùng thị vệ bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy nằm rạp trên mặt đất, sợ hãi cầu xin tha thứ, " Điện hạ tha mạng! Điện hạ tha mạng!"

Tô Lăng Trạch không để ý đến bọn họ cầu xin tha thứ, lông mày khẽ giương lên hướng phía trước đầu nhìn lại, rơi vào trên người của Quân Lam Tuyết, lời nói lạnh lẽo lại lập lại một lần: "Ngươi dám đi xuống cứu nàng ta thử một chút."

Không tuân thủ bổn phận.

Tranh giành đấu lợi.

Tô Lăng Trạch hắn không cần nữ nhân như vậy.

Mà Hàn phu nhân, cũng không xứng làm nữ nhân của hắn, giữ lại, thì có ích lợi gì?

Huống chi, nụ nữ phụ vương ban cho hắn đã nhiều, hôm nay có thể thiếu một người, bên tai hắn có lẽ còn có thể thanh tỉnh một chút.

"Không, không, ưmh... Cứu ta... Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi..." Hàn phu nhân ở trong nước cố gắng giãy giụa, thấy Quân Lam Tuyết ở bên bờ, giống như gặp cứu tinh, nhìn nàng van xin.

Nàng là người kinh thành, từ nhỏ lại nuôi ở trong khuê phòng, căn bản cũng không biết bơi, hơn nữa trước một ít lần kinh sợ, vốn là bị sợ không có hơi sức, từ chối một đoạn thời gian như vậy, thanh âm cùng giãy giụa cũng dần dần nhỏ đi, giống như tùy thời cũng có thể sẽ chìm xuống .

Mấy người thị vệ cúi đầu, không dám nhìn, cũng không dám ra tiếng, bọn họ cũng đều biết Điện hạ ghét nhất nữ nhân lục đục đấu đá nhau, bình thường thì cũng thôi đi, Điện hạ đều là mắt nhắm mắt mở, để cho bọn họ đi tranh thủ tình cảm, Điện hạ đều là đối xử như nhau, hoàn toàn không để ý tới bọn họ.

Nhưng là hôm nay Hàn phu nhân là vận khí không tốt, tại trước mặt điện hạ cũng như vậy, mới có thể rơi vào kết quả như vậy.

Bọn nha hoàn càng thêm bị sợ đến ôm ở một đoàn, sợ đến phát run, không dám kêu một tiếng.

Trong không khí tràn ngập một cỗ ý lạnh hít thở không thông, coi thường Hàn phu nhân càng ngày càng kêu cứu trong vô lực, cả hậu viên đè nén khác thường.

Hồi lâu, mọi người đang cho là Quân Lam Tuyết chạy trở đến bên cạnh Tô Lăng Trạch xin tội, Hàn phu nhân đột nhiên mất đi tất cả lực giãy giụa, từ từ chìm xuống.

Lúc này, nàng động.

Quân Lam Tuyết xoay người, một đôi con ngươi đen nhánh giễu cợt mà trào phúng chống lại ánh mắt lạnh lùng của Tô Lăng Trạch, mở miệng: "Ngươi không biết phải không? Ở quê hương của chúng ta đàn ông mà đánh nhau với phụ nữ, đều là —— thứ hèn nhát."

Dứt lời, nàng tung người nhảy một cái, nhảy vào trong hồ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện