Edit: jade

Mạc Bạch cắn môi, cố thả lỏng nói: "Ách, chính là thuộc hạ giống như quên nói cho ngài biết Lam Tử kỳ thật . . . . . kỳ thật là vị cô nương?"

Tô Lăng Trạch nghe vậy bỗng nhiên xoay người lại, nhìn chăm chú vào mắt Mạc Bạch, "Ngươi nói cái gì?"

Này, phản ứng này thật lớn. . . . . .

Mạc Bạch không khỏi có cảm giác hoảng hốt.

Ách, giờ hắn thu hồi lại lời nói, còn kịp không? Đi theo điện hạ nhiều năm như vậy, vừa thấy vẻ mặt điện hạ như vậy, là hắn biết, đại sự không ổn, và hắn. . . . . . sẽ xui xẻo.

"Nói?" Tô Lăng Trạch một phát bắt được vạt áo Mạc Bạch, đem hắn từ trên mặt đất xách đến trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo, "Ngươi mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa."

"Thuộc hạ nói là, nói là Lam Tử là cô nương. . . . . ." Vẻ mặt Mạc Bạch đau khổ nói.

Cô nương. . . . . .

Tô Lăng Trạch bắt lấy nắm chặt vạt áo hắn.

Tiểu nô tài là thân nữ nhi? Sao tiểu nô tài lại là thân nữ nhi? "Người nào nói cho ngươi biết?" Ánh mắt Tô Lăng Trạch nhìn chằm chằm Mạc Bạch, tựa hồ muốn từ trong ánh mắt cuống quýt kia tìm ra một chút dấu vết nói láo.

Trải qua mấy ngày nay, hắn sớm đã quen với tính chính nghĩa ngay thẳng của tiểu nô tài kia, cũng đã dưỡng tiểu nô tài non nớt thành một tiểu nô tài không sợ trời không sợ đất.

Trải qua thời gian dài xem xét lo liệu cùng nhận thức đột nhiên bị phá vỡ đi như vậy.

Đột nhiên hộ vệ thân tín nhất của mình đứng ra nói với mình, tiểu nô tài là nữ tử. . . . . .

Ánh mắt Tô Lăng Trạch lóe lên, ở chỗ sâu trong đôi mắt thâm trầm như có sóng biển quay cuồng, có khiếp sợ, có kinh ngạc cũng có tức giận, còn có một chút không thể thấy . . . . . . Vui mừng?

Hắn đang vui mừng cái gì?

Tô Lăng Trạch nắm chặt vạt áo Mạc Bạch, nhưng không cách nào ức chế nhịp tim đang nhảy loạn trong lòng mình.

"Dạ, khụ khụ, là Màn Lão, xin điện hạ thứ tội. . . . . ." Do Tô Lăng Trạch nắm quá sức, vạt áo Mạc Bạch bị giữ chặt, hô hấp như thể bị bóp chặt, để cho hắn thiếu chút nữa không thở nổi.

Ôi, biết vậy thì chẳng làm rồi.

Nếu biết điện hạ coi trọng chuyện này như vậy, cho dù giết hắn thì hắn cũng phải nói.

Chỉ tiếc, giờ hối hận đã không kịp rồi.

Mạc Bạch bất đắc dĩ cầu xin tha thứ, một bên thầm mắng mình đáng đời, một bên cố gắng tự cứu.

Có lẽ, là trời cao nghe được lời hắn nói, vào lúc này nơi lầu các, đột nhiên một người đi tới, là Màn Lão.

Mạc Bạch vừa thấy Màn Lão, giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, vội vàng lôi kéo tay Tô Lăng Trạch nói: " Điện hạ, Màn Lão tới, người có thể hỏi hắn, người có thể hỏi hắn."

Màn Lão vừa mới bước ra lan can, lại thấy cảnh tượng này, không khỏi kinh hãi, "Tiểu Bạch? Điện hạ, chuyện gì xảy ra vậy?"

Nghe vậy, Tô Lăng Trạch nhẹ buông tay, trực tiếp ném Mạc Bạch sang một bên, sải bước đi tới Màn Lão, thanh âm mang theo chút vội vàng hỏi: "Màn Lão, ta có việc muốn hỏi ngươi."

Đáng thương cho Mạc Bạch đang yên đang lành bị ném trên mặt đất, nhịn đau bò dậy, ai oán sờ cái mông của mình, Điện hạ. . . . . . Ném chết nô tài sẽ không có người bảo vệ ngài nha.

Đáng tiếc, Tô Lăng Trạch căn bản không nhìn hắn cái nào, mà là một lòng chờ Màn Lão trả lời.

Màn Lão có chút kỳ quái gật đầu, cho là có chuyện gì xảy ra, vội nói: "Điện hạ có chuyện cứ việc hỏi, lão phu nhất định biết sẽ nói hết."

Tô Lăng Trạch nói: "Ngươi có biết tiểu nô tài kia. . . . . ."

Nghe được hắn hỏi vấn đề này, Màn Lão yên lòng, vuốt chòm râu thật dài cười một tiếng, vui vẻ cắt đứt lời Tô Lăng Trạch nói, nói: "Tiểu nô tài? Điện hạ ngài hỏi nữ tử ấy à, điện hạ yên tâm, độc trên người nàng lão phu đã nghiên cứu ra chút manh mối, hiện tại chỉ cần có thể lấy được loại giải dược mà trước đây nàng dùng lâu dài... sau cẩn thận so sánh một chút hai loại thuốc, tin tưởng rất nhanh là có thể nghiên cứu ra thuốc giải ."

"Nữ tử. . . . . ." Tô Lăng Trạch lẩm bẩm mấy từ này, trong lòng căng thẳng, buông lỏng.

Chính là mới vừa nghe được tin tiểu nô tài cư nhiên là nữ tử để cho hắn quá mức kinh ngạc, đến nỗi không dám tin đây rốt cuộc là thật hay là giả, cho nên, hắn không khỏi cảm thấy khẩn trương, không biết là hi vọng đáp án dĩ nhiên là khẳng định, hay là phủ định.

Hơn nữa, từ nhỏ Màn Lão đã nhìn hắn lớn, đối với hắn, Màn Lão là một trưởng bối, chắc chắn sẽ không lừa gạt hắn, vì vậy sau khi nghe đáp án dĩ nhiên là khẳng định, lại đột nhiên buông lỏng xuống.

Loại cảm giác này rất phức tạp.

Hắn có chút không rõ đây rốt cuộc là cảm giác gì, duy nhất hắn có thể phân biệt rõ chính là, lúc nghe được sự thật này, thì sâu trong nội tâm là cao hứng, còn về phần vì sao cao hứng, hắn. . . . . . cũng không hiểu.

Khó trách, khó trách cảm giác tiểu nô tài quá gầy yếu, nào có nam tử hán đại trượng phu nào gầy như vậy? Thế mà hắn lại cho là bởi vì hắn ba bữa không đủ mà trở nên như vậy, lại cũng không có nghĩ tới phương diện kia.

Thì ra, tiểu nô tài, ngươi lại là nữ tử. . . . . .

Rất tốt, ngươi lại mắc thêm một tội là lừa gạt bổn vương, Tô Lăng Trạch oán hận nghĩ.

Tên nô tài đáng giận này, cư nhiên dấu diếm hắn nhiều chuyện như vậy? Rốt cuộc còn có chuyện gì nữa mà hắn không biết?

Màn Lão nghe Tô Lăng Trạch nói như vậy thì càng thêm giật mình, "Việc này, Điện hạ không biết thân phận nàng là nữ nhi sao? Chẳng lẽ Tiểu Bạch không có nói cho Điện hạ biết?"

Nghe vậy, Tô Lăng Trạch lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Mạc Bạch yếu ớt quỳ rạp trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Tự mình đi nhận tội, Bổn vương không hy vọng có lần sau nữa."

Mạc Bạch có chút buồn bực trừng mắt nhìn Màn Lão, ở trong lòng oán giận Màn Lão, người này không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì. . . . . .

Nghĩ thì nghĩ như thế, cũng không dám có bất kỳ câu oán hận, nhỏ giọng lên tiếng: "Dạ, thuộc hạ lập tức đi ngay."

Màn Lão bất đắc dĩ nói: "Tiểu Bạch, lão phu không phải đã sớm nói qua cho ngươi rồ sao, sao lại không nghe khuyên bảo."

Mạc Bạch chợt cứng lưỡi, có chút bất đắc dĩ nói: "Màn Lão, ta đây không phải hoài nghi, ngươi xem bộ dáng Lam Tử có chút nào là giống nữ tử đâu, hơn nữa ta. . . . . ."

Hơn nữa hắn đối với Lam Tử thành kiến lớn như vậy, cho nên đến cuối cùng, lại còn thật quên mất.

"Lão phu đã sớm nói với ngươi rồi, nữ tử kia nhất định là đã dịch dung, không nên bị chuyện giả tướng làm cho mê hoặc."

Mạc Bạch buông tay, tốt thôi, hắn hiện tại biết, nhưng mà. . . . . . Đây là đang nhận được trừng phạt thích đáng sao.

"Màn Lão, ngươi nói là nàng dịch dung rồi hả ?" Nghe Màn Lão nói, tâm tình Tô Lăng Trạch dần dần bình phục lại không khỏi thoáng lên nói.

Màn Lão gật đầu, trầm giọng nói: "Đích xác là dịch dung qua, chỉ là thuật dịch dung của nàng cực cao, nhất là tấm mặt nạ da người làm cực kỳ tinh xảo, hoàn toàn là lấy giả so thật, cho nên người bình thường mới nhìn không ra."

Tô Lăng Trạch khẽ nheo lại mắt.

Thân nữ nhi.

Dịch dung.

Là một. . . . . . Nữ nhân.

Cặp mắt kia như ngôi sao sáng chói, kia không chút nào làm ra vẻ ngôn hành cử chỉ.

Đột ngột, một bóng dáng vừa mơ hồ lại có lúc rõ ràng khắc trong đầu hắn đột nhiên từ từ hiện lên.

Một đêm kia, ở mật thất phía sau núi Lăng vương phủ, đêm mà thân thể hắn trúng phải mị dược.

Nữ nhân thần bí đó. . . . . .

Nữ nhân đáng ghét đó tình nguyện lấy tay cũng không chịu ủy thân cho hắn. . . . . .

Nữ nhân thoải mái lấy tay cường bạo hắn sau lại biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi. . . . . .

Nữ nhân giống như bốc hơi khỏi nhân gian tìm cũng không tìm được. . . . . .

Khó trách, khó trách hắn cảm giác tiểu nô tài có chút quen quen.

Khi hai cái bóng dáng trùng hợp, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Thì ra là. . . . . .

Ngón tay thon dài chậm rãi nắm lên, xương ngón tay rõ ràng nắm chặt thành quyền.

Thì ra, chính là ngươi.

Gió mát vào hè mang theo chút hương vị tươi mát.

Phủ thái tử cực kỳ xa xỉ cùng phồn hoa, kiến trúc đặc sắc mơ hồ giống hoàng cung, xanh vàng rực rỡ.

Cả người Quân Lam Tuyết đau nhức tỉnh lại.

Trước mắt từ mơ hồ dần dần đến rõ ràng, tất cả vết thương lớn nhỏ trên người giống như bị xát muối vào, đau đến nàng không cách nào thở nổi.

Chậm rãi mở mắt ra, nhìn bốn phía, phát hiện là căn phòng vô cùng tráng lệ, giường có chút lại rất mềm.

Nơi này là chỗ nào?

Chẳng lẽ nàng còn chưa chết sao?

Hai tay nâng lên có chút khó khăn, trên cánh tay chiếu đến rõ mấy vết đao sâu cạn không đồng nhất, đây là do lúc nàng mở sợi dây sau đó dùng kéo mài đứt không cẩn thận bị cắt trúng.

Vết thương rất đau.

Như vậy, chứng tỏ nàng còn có tri giác, nàng. . . . . . vẫn chưa chết.

"Kẽo kẹt ——"

Cửa gỗ rất nặng đột nhiên bị lực từ bên ngoài đẩy ra, một người mặc trang phục cung nữ đẩy cửa đi vào, vừa thấy Quân Lam Tuyết, hơi sững sờ, sau đó có chút cao hứng nói: "Ngươi đã tỉnh rồi sao, nô tỳ lập tức đi gọi thái tử điện hạ?"

Không đợi Quân Lam Tuyết phục hồi tinh thần lại, lập tức lại chạy ra ngoài.

Thái tử điện hạ?

Mi tâm Quân Lam Tuyết nhíu lại, thì ra là nàng đã trở lại phủ thái tử sao?

Nàng cúi đầu nhìn chính mình một lượt, thì ra là đã bị đổi thành quần lụa mỏng màu trắng, nàng vội vàng vùng dậy bò đến bên bàn trang điểm, nhìn bộ dáng trong gương đồng chiếu rọi ra, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, dịch dung không bị phát hiện.

Trong gương đồng kia là bộ dạng thoạt nhìn không có gì đặc biệt, chỉ cần không bị phát hiện, đợi nàng có cơ hội rời đi chỗ này, tháo mặt nạ xuống, trời cao biển rộng một mình du hành, đến lúc đó không ai còn biết đến nàng? Nghĩ tới đây, ánh mắt Quân Lam Tuyết lóe lên, ánh mắt xẹt qua một bên gương đồng, đôi mắt lạnh lùng, nhấc ghế dựa trên đất lên một cái đập về phía gương đồng.

“Rầm” Một tiếng giòn vang, gương đồng vỡ vụn, từng mảnh vỡ rơi trên mặt đất.

Quân Lam Tuyết từ trên mặt đất nhặt một mảnh vỡ giữ ở trong tay, sau đó trở về nằm trên giường, lạnh lùng nhìn chằm chằm cánh cửa.

Chỉ chốc lát sau, dưới sự dẫn đường của cung nữ, Tô Mạc Thiên quả nhiên tới.

Vừa vào cửa hắn liền chạy thẳng tới trước giường khi thấy Quân Lam Tuyết tỉnh lại, khoé miệng Tô Mạc Thiên chau lên, lộ ra cười nhạo, "Đã tỉnh rồi sao? Rất tốt, nói cho bản thái tử biết, ngươi tên gì? Là ai sai người nữ giả nam trang? Có phải hay Lăng Vương hay không?"

Quân Lam Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời.

Nhưng trong lòng thì đang giễu cợt, thái tử này vẫn còn hận sâu đậm Tô Lăng Trạch, cho dù đến lúc này, cũng không quên dùng nàng để giá họa cho Tô Lăng Trạch.

"Ngươi nói hay không nói?" Gặp Quân Lam Tuyết không trả lời, mặt Tô Mạc Thiên khẽ trầm xuống, âm trầm nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi có biết, rơi vào trong tay bản thái tử sẽ có hậu quả gì không? Nếu muốn về sau sống vui vẻ, thì đàng hoàng nói cho bản thái tử, có phải hay không Lăng vương sai ngươi nữ giả nam trang, cố ý nhân cơ hội lẻn vào Đông cung nghĩ mưu giết bản thái tử phải không?"

Quân Lam Tuyết còn chưa đáp lời, cặp mắt đen bóng lóe ra tia giễu cợt.

Nhìn thấy đáy mắt nàng mang châm chọc, Tô Mạc Thiên không khỏi giận dữ, "Ngươi có tin hay không, chỉ cần bản thái tử nói một câu, thì ngươi sẽ bị đưa vào quân doanh làm quân kỹ, chỉ là với tư sắc xấu xí này ngươi sẽ chỉ là quân kỹ hạ đẳng nhất mà thôi, để cho ngàn người cưỡi vạn người đùa bỡn? Bản thái tử cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi nói hay là không nói?"

Ánh mắt Quân Lam Tuyết giật giật, tựa hồ đang do dự .

Tô Mạc Thiên thấy nàng do dự, lại vội vàng nói: "Hay là bản thái tử cũng có thể cho ngươi một cơ hội khác, chỉ cần ngươi làm theo lời bản thái tử nói, tố cáo ngươi là do Lăng vương sai đến ám sát bản thái tử, bản thái tử không chỉ tha thứ ngươi không phải chết, còn có thể ban cho ngươi hoàng kim vạn lượng để cho ngươi hưởng hết vinh hoa phú quý hết nửa đời sau? Ngươi làm hay là không làm?"

Quân Lam Tuyết chậm rãi giương mắt, chống lại con ngươi Tô Mạc Thiên hơi âm trầm, môi đỏ mọng hé mở, cũng mang theo giễu cợt cùng khinh thường.

"Ngươi, nằm mơ đi."

Nàng Quân Lam Tuyết, cũng không thể bị người khác uy hiếp.

Bất quá là một mạng mà thôi, nàng muốn sống muốn chết không phải ai cũng có thể quyết định, cho dù phải chết trước, nàng cũng sẽ ở trước kẻ địch chết trong tay của mình.

Từ trước tới giờ, vận mệnh của nàng đều phải do chính nàng nắm giữ?

"Ngươi?" Tô Mạc Thiên giận dữ, cảm giác giống như bị người bỡn cợt sau lại hung hăng đùa bỡn một bạt tai, tức giận nhìn chằm chằm nàng, "Tốt, tốt, tiểu tiện nhân ngươi? Ngươi đã không chịu làm, bản thái tử sẽ để cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết?"

Hắn tức giận xoay người, chuẩn bị phất tay áo rời đi?

Ngay tại lúc này? Ánh mắt Quân Lam Tuyết chợt lóe, trong khoảnh khắc hắn xoay người, đột nhiên từ trên giường bật dậy, mảnh vụn kính bén nhọn trong tay không chút lưu tình nào kề lên cổ Tô Mạc Thiên.

Đột nhiên, Tô Mạc Thiên cảm giác nguy hiểm đến gần, song trong lúc hắn nổi giận thì lơ là cảnh giác với mọi thứ chung quanh mình chính vì thế chờ hắn phản ứng kịp thì Quân Lam Tuyết đã vững vàng đứng ở sau lưng hắn, giọng mơ hồ mang theo mùi máu tươi, lạnh lùng đối với hắn uy hiếp nói: "Ngươi tốt nhất không nên lộn xộn, nếu không ta không đảm bảo là mảnh kính trong tay ta có thể hay không cắt đứt cổ họng của ngươi ngay tức thì."

"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi đây là muốn mưu sát thái tử sao?" Tô Mạc Thiên có chút nóng nảy rống giận, "Ngươi có tin hay không chỉ cần bản thái tử hô to một tiếng, người trong hoàng cung sẽ bao vây ngươi lại, đến lúc đó cho dù ngươi có cánh cũng khó thoát khỏi đây?"

"Ta tin." Quân Lam Tuyết cười lạnh, sức lực trong tay lại như cũ không giảm, "Ta đương nhiên tin, nhưng mà. . . . . ."

Nàng lấy mảnh vụn trong tay tiến tới gần cổ Tô Mạc Thiên cổ của, mảnh vụn sắc bén dễ dàng xẹt qua da thịt của hắn làm lưu lại một vết máu, máu từng giọt từng giọt chảy ra, Quân Lam Tuyết lạnh lùng nói tiếp: "Ta cũng muốn nhìn thử xem, là ngươi kêu nhanh, hay là mảnh vụn trong tay ta nhanh."

Tô Mạc Thiên cảm thấy máu tươi chảy ra ngoài, lập tức cũng hoảng loạn lên, "Tiện nhân, ngươi sẽ không sợ mưu sát thái tử, cả nhà sẽ bị tịch thu tài sản tru di cửu tộc sao? Cho dù giết bản thái tử, ngươi cũng đừng nghĩ bay khỏi hoàng cung này, còn không mau buông ra."

Quân Lam Tuyết cười một tiếng, tiếng cười tràn đầy châm chọc, "Tô Mạc Thiên, ngươi thật xem ta là ngu ngốc phải không, nếu như ta thả ngươi ra, thì ta còn có cơ hội rời đi sao? Ngươi cứ kêu đi, ta cũng chỉ là một người bình thường, đã sớm không đem mạng của mình để ở trong mắt, chết thì chết, nhưng ngươi là thái tử, trước khi chết còn có đương kim thái tử của Tĩnh Uyên vương triều chon cùng ta . . . . . . Hẳn là ta càng cảm thấy vinh dự không phải sao ?"

"Ngươi? ?" Tô Mạc Thiên hoàn toàn hoảng sợ, hắn cũng không muốn chết, vậy mà giống như Quân Lam Tuyết nói, hắn là đương triều thái tử, mà nữ nhân này cũng chỉ là một kẻ điêu dân, hai cái mạng đặt cùng nhau chính là khác nhau một trời một vực, như vậy mua bán thật sự thua lỗ, vì vậy hắn chỉ có thể thỏa hiệp, lạnh lùng hỏi: "Vậy ngươi rốt cuộc muốn như thế nào."

"Rất đơn giản." Quân Lam Tuyết trầm giọng nói: "Hộ tống ta xuất ra cung, chờ ta rời khỏi hoàng cung, tự nhiên sẽ bỏ qua ngươi."

Tô Mạc Thiên hơi trầm tư chốc lát, "Được, bản thái tử đồng ý với ngươi."

Lúc này, Quân Lam Tuyết mới hài lòng nhướng mày, " Ngươi tốt nhất là không nên giở trò với ta, nếu không, cho dù liều cả cái mạng này cũng muốn kéo ngươi đi gặp diêm vương gia báo cáo."

"Ngươi cũng tốt nhất nói được là làm được?" Tô Mạc Thiên lạnh lùng trả lời.

"Yên tâm, ta còn rất quý trọng cái mạng nhỏ này của mình." Quân Lam Tuyết lạnh nhạt đáp.

Trân ái sinh mạng, rời xa hoàng cung.

Xem đây, nàng đang vì trân ái sinh mạng mà cố gắng không đúng ?

Quân Lam Tuyết kèm hai bên Tô Mạc Thiên bước ra gian phòng, ở phụ cận thị vệ tuần tra vừa thấy tình cảnh này, sợ hãi vội chạy tới.

"Thái tử?"

"Thái tử điện hạ?"

"Lớn mật, còn không mau thả thái tử điện hạ?"

Bọn thị vệ ở cửa bày vũ khí ra, làm tư thế phòng bị, cảnh giác nhìn chằm chằm Quân Lam Tuyết.

Tay Quân Lam Tuyết căng thẳng, uy hiếp đem mảnh vụn kề vào da thịt của Tô Mạc Thiên.

Tô Mạc Thiên cảm thấy đau đớn, mặt trầm xuống nhìn về phía những thị vệ kia quát khẽ một tiếng, "Tất cả đều cút ngay cho bản thái tử."

Đám nô tài chết tiệt này, không thấy hắn đang bị kèm hai bên sao? Một đám cẩu no tài hữu dũng vô mưu.

"Thái tử điện hạ?" Bọn thị vệ cẩn thận lui về phía sau mở ra một khoảng cách, lại vẫn nhìn chằm chằm không rời.

"Đem kiệu đến đây cho bản thái tử, bản thái tử muốn xuất cung, bất luận kẻ nào cũng không được đuổi theo, có nghe thấy không?" Hắn lạnh lùng nhìn những thị vệ kia mà phân phó.

Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, Liễu quản gia trầm ngâm chốc lát, lập tức nói: "Còn không mau đi chuẩn bị?"

Chỉ chốc lát sau, một cỗ kiệu êm tráng lệ được mang tới, cỗ kiệu này cực lớn, trước sau hai buồng xe, trang bị cực kỳ xa xỉ, nhìn một cái cũng biết là cỗ kiệu dành cho quý tộc hoàng cung.

"Đi lên." Một tay Quân Lam Tuyết nắm chặt tay Tô Mạc Thiên, tay kia nắm chặt mảnh vụn gương đồng dán vào cổ Tô Mạc Thiên.

Hai người đồng thời lên xe ngựa, sau lưng Quân Lam Tuyết toát ra không ít mồ hôi lạnh.

Đây cũng không phải là do sợ hãi gây ra mà là do vết thương gây ra. Nhất là một vết đao dài trên bụng, dường như đau đến nàng không còn cảm giác.Vậy mà nàng lại không để lộ ra chút cảm xúc gì, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, từng giọt mồ hôi lạnh, từng giọt mồ hôi đều toát ra ngoài.

Bị thương nặng như vậy, vết thương lại không được băng bó tốt, nàng mơ hồ nhìn thấy không ít vết thương bởi vì động tác của nàng lại chảy ra máu.

Chỉ là không sao, chỉ cần rời đi nơi hoàng cung quỷ quái này, như vậy là đủ rồi.

Vậy mà, Quân Lam Tuyết cũng không có phát hiện, khi bọn họ hai người cùng lúc lên xe ngựa thì Liễu quản gia lặng lẽ ở phía sau ra dấu tay, thị vệ chung quanh cửa hiểu ý, lập tức rối rít tản ra ngoài .

"Đi. Xuất cung." Quân Lam Tuyết lạnh lùng ra lệnh cho mã xa .

Người nọ liếc mắt nhìn vẻ mặt Tô Mạc Thiên không chút thay đổi, không chần chờ nữa liền kéo dây cương, chậm rãi điều khiển rời đi.

Xe ngựa xuyên qua thâm cung đại viện trùng trùng điệp điệp hướng về phía cửa cung.

Ở cửa cung đầu tiên bị ngăn lại.

"Thái tử điện hạ có chuyện phải xuất cung." Mã xa lạnh lùng đối với người thủ hộ cửa cung nói.

Những người đó nhìn thoáng qua, đây chính là xe ngựa của thái tử. Lại nhìn bên cạnh cửa sổ, như có như không thấy được một bên mặt của Tô Mạc Thiên, liền không người nào dám ngăn lại nữa, vội vàng mở cửa cung ra, "Cung tiễn thái tử điện hạ."

Cứ như vậy, từng cửa cung một đi qua thuận lợi.

Tổng cộng 12 cửa cung thì đã qua được 11 cửa rồi. Chỉ còn lại một cửa cuối cùng.

Quân Lam Tuyết giương mắt liếc nhìn Tô Mạc Thiên, thản nhiên nói: "Ngươi yên tâm, sau khi xuất cung tự nhiên ta sẽ thả ngươi."

Tô Mạc Thiên hừ lạnh một tiếng, "Tốt nhất là như thế."

Trong xe ngựa trầm mặc lại, chỉ có tiếng bánh xe chuyển động.

Cửa cung cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.

Đột nhiên Tô Mạc Thiên nói: "Bản thái tử thật tò mò, rốt cuộc ngươi là người như thế nào?"

Khoé môi Quân Lam Tuyết cong lên, "Ngươi muốn biết sao?"

Tô Mạc Thiên khịt mũi, "Xem thân thủ ngươi không kém, lại nữ giả nam trang, nhất định là có âm mưu gì, bản thái tử cũng thật tò mò, từ đâu mà Tô Lăng Trạch tìm được một nô tài như thế này, có bản lĩnh như vậy, đủ để ở trong cung mưu cầu chức quan, cần gì phải đi làm nô tài cho người ta khinh bỉ?"

Hừ, ngươi cũng biết làm nô tài là bị khinh bỉ hay sao?

Quân Lam Tuyết ở trong lòng khi dễ, đây không phải là bởi vì những người người chủ nhân như các ngươi tự cho là mình đúng, tự cho là không sai sao?

Nàng miễn cưỡng nhướng mày, thản nhiên nói: "Như vậy, ta rất tiếc nói cho ngươi biết, hoặc giả vấn đề này, Tô Lăng Trạch cũng đang tìm kiếm."

Nghe vậy, Tô Mạc Thiên hơi kinh ngạc, "Ngươi nói là Tô Lăng Trạch cũng không biết ngươi là ai?"

"Ngươi cho rằng một ngươi như ta đây, sẽ cam nguyện đi làm nô tài cho người ta sai bảo sao, nếu là nữ giả nam trang cải trang đi đến Lăng vương phủ, dĩ nhiên là không thể để cho hắn biết rồi."

Dưới ánh mắt Tô Mạc Thiên lóe lên, ngay sau đó nói: "Nói như vậy, ngươi lẻn vào Lăng vương phủ cũng là có mục đích? Có lẽ ngươi có thể nói cho bản thái tử biết, ngươi biết ta và Tô Lăng Trạch có mối quan hệ đối lập, chỉ cần ngươi nói cho bản thái tử biết, có lẽ bản thái tử có thể giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ."

Quân Lam Tuyết dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ ngớ ngẩn mà nhìn hắn, lạnh lùng nhắc nhở hắn, "Thái tử điện hạ cao quý, có cần hay không ta nhắc nhở ngươi, hiện tại, chúng ta cũng là đối lập?"

Tô Mạc Thiên nghe vậy, lập tức ngậm miệng lại.

Quân Lam Tuyết cười lạnh, "Không cần cố gắng dùng lời lẽ đến dụ ta, nếu như ta dễ mắc lừa như vậy, gia đây còn không uổng công bưng bít nhiều năm như vậy?"

Bậc thầy phân tích số liệu là giả sao?

Đối việc phán đoán bất cự chuyệ gì thì họ đều rất nhạy cảm, chỉ là một mánh khoé lừa bịp kém như vậy thì muốn lừa nàng sao, không có cửa đâu.

Lúc này, xe ngựa chợt ngừng lại.

Cửa cung cuối cùng cũng đến.

Mã xa vẫn như cũ dùng giọng trong veo lạnh lùng tái diễn lại câu nói kia nói;"Thái tử điện hạ muốn xuất cung làm việc, mau mở cửa cung ra." Tô Mạc Thiên dùng một cái tay khác khẽ vén rèm cửa sổ lên, nhìn về phía cửa cung, đúng là cửa cung cuối cùng rồi.

Ngườ thủ hộ cửa cung nhìn thấy mặt Tô Mạc Thiên liền nhanh chóng mở cửa cung ra, một mực cung kính nói: "Cung tiễn thái tử điện hạ."

Xe ngựa lần nữa lại chuyển động, Quân Lam Tuyết chậm rãi bình tâm lại.

Dần dần, bên tai truyền tới tiếng ồn ào cùng náo nhiệt của thị trấn, tựa hồ đã rời đi hoàng cung thâm trầm này, ngay cả không khí cũng trở nên mới mẻ, Quân Lam Tuyết hít một hơi thật sâu, tâm chậm rãi lay động.

"Ra khỏi hoàng cung rồi, ngươi có thể thả bản thái tử ra chứ."

"Tiếp tục đi." Quân Lam Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn một cái, lạnh lùng hướng mã xa ra lệnh.

"Ngươi lật lọng? ?" Trong lòng Tô Mạc Thiên không khỏi sinh tức giận, "Bây giờ đã ra ngoài hoàng cung rồi, ngươi còn muốn như thế nào?"

Quân Lam Tuyết cười lạnh, "Đừng cho là ta không biết ở bên trong này còn là phạm vi thế lực hoàng cung, tiếp tục đi đi?"

"Ngươi?" Con ngươi Tô Mạc Thiên nổi lên bão táp tràn ngập sát ý ngập trời dần khuếch rộng ra .

Quân Lam Tuyết nhưng cũng không để ý hắn, sức lực trong tay không ngừng sâu hơn, cổ Tô Mạc Thiên đã bị máu nhuộm hồng, "Dĩ nhiên, nếu như ngươi muốn chết, ngươi cũng có thể không đi."

Tô Mạc Thiên gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống, một hồi lâu mới cắn răng nghiến lợi từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ, "Tiếp tục đi."

Ngoài xe ngựa, phu xe mặt không chút thay đổi tiếp tục điều khiển xe ngưa, bánh xe chậm rãi chuyển động.

Lúc này, Quân Lam Tuyết mới hài lòng hừ một tiếng, "Đây mới là người thông minh."

Mặt Tô Mạc Thiên âm trầm nói: "Ngươi tốt nhất cầu nguyện không để cho bản thái tử gặp lại, nếu không nhất định sẽ để cho ngươi sống không bằng chết."

"Cũng vậy, những lời này ta cũng vậy vừa đúng muốn nói cho ngươi biết?" Quân Lam Tuyết cười lạnh.

Chung quanh tiếng huyên náo càng ngày càng ầm ĩ, đã nhanh đến trong chợ rồi, Quân Lam Tuyết không biến sắc xuyên thấu qua một đường nhỏ quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Chợ nhiều người, muốn chạy vẫn tương đối dễ dàng một chút .

Trong lúc suy nghị thì ngoài xe ngựa đột nhiên truyền đến một giọng nói, "Thái tử điện hạ, phía trước là xe ngựa Lăng vương phủ, hình như là Lăng Vương điện hạ."

"Lăng vương phủ?" Quân Lam Tuyết và Tô Mạc Thiên đồng thời sửng sốt, nhất thời mang sắc mặt khác nhau.

Quân Lam Tuyết không nghĩ đến là nàng lại có cơ hội đụng phải Tô Lăng Trạch.

Tô Mạc Thiên thì kinh ngạc, từ trước đến giờ Tô Lăng Trạch rất ít vào cung, nhưng mỗi lần vào cung, chính là không có chuyện tốt, mà bây giờ hắn lại xuất hiện ở nơi này, nơi này là quan đạo, chính là đường vào cung, giờ hắn xuất hiện ở đây là muốn vào cung làm gì?

Ở lúc bọn họ kinh ngạc thì đối diện là đám người Dương Thành liếc mắt một cái liền nhận ra người phủ thái tử.

Thái tử Tô Mạc Thiên ghét Lăng vương Tô Lăng Trạch, thường ngoài sáng và trong tối đánh nhau, chuyện này ai cũng biết, vì vậy hai bên vừa thấy mặt, nhất định sẽ làm cho mọi người chú ý.

"Điện hạ, trước mặt hình như là xe ngựa của thái tử." Dương thành đối với Tô Lăng Trạch bên trong xe ngựa nói, đồng thời trong lòng đang nghi ngờ, sao thái tử điện hạ lại xuất cung sớm như vậy? Hiện tại hẳn là vừa mới là thời gian hạ triều.

Mà điện hạ, chính là lựa lúc hạ triều vào cung là vì muốn tìm thái tử.

Dương Thành không biết lần này điện hạ vào cung là vì điều gì, nhưng mà hắn nhận thấy được vẻ mặt điện hạ mơ hồ có chút quái dị, có chút gấp gáp, lại có chút tức giận, tựa hồ muốn đi tìm người nào đó.

Nhưng mà đến phủ thái tử tìm người nào vậy? Dương Thành thầm nghĩ tới Lam Tử huynh đệ, chẳng lẽ điện hạ hối hận vì đã đưa Lam Tử huynh đệ đến phủ thái tử, cho nên hiện tại muốn đón về sao?

Đây là suy đoán của hắn.

"Thái tử?" Bên trong xe ngựa, Tô Lăng Trạch nhíu mày mỉm cười nói, tại sao Tô Mạc Thiên lại xuất cung vào lúc này chứ?

Vậy tiểu nô tài của hắn đâu?

Nghĩ tới đây, Tô Lăng Trạch trầm ngâm chốc lát, nói: "Nghênh đón."

"Vâng"

Dương Thành giơ tay, ý bảo thị vệ Lăng vương phủ chuẩn bị tiếp kiến.

Rất nhanh, hai chiếc xe ngựa ở đầu đường gặp nhau chung một chỗ, xe ngựa sang trọng của thái tử điện hạ so với xe ngựa của Tô Lăng Trạch thì ngược lại có chút đơn sơ, không có xanh vàng rực rỡ, phong cách cổ xưa chắc bền, rộng rãi sáng sủa, nếu như không phải ngoài xe ngựa này có ký hiệu đánh dấu của Lăng vương phủ, sợ rằng không ai sẽ biết đây là xe ngựa Lăng vương phủ, chỉ biết cho là, đây là xe ngựa của một hộ gia đình giàu có đang xuất hành mà thôi.

Hai chiếc xe ngựa ở trên đường một tả một hữu dừng lại.

Trong lòng Quân Lam Tuyết đột nhiên khẩn trương lên, không biết vì lý do gì, nghĩ đến đối diện là Tô Lăng Trạch, nàng liền không khỏi có chút khẩn trương.

Tô Lăng Trạch chậm rãi vén rèm xe lên, nhìn về phía xe ngựa thái thử, lễ phép mà nói: "Thái tử điện hạ xuất cung sớm như vậy, chính là vì chuyện gì? Có cần thần đệ giúp một tay hay không?"

Tô Mạc Thiên thoáng nhìn thấy Quân lam Tuyết kèm hai bên hắn, nhàn nhạt hồi đáp: "Không dám làm phiền tam đệ, bản thái tử cũng chỉ là đi ra ngoài một chút để giải sầu, tiện thể quan tâm dân tình một chút."

"Oh? Khó được thái tử điện hạ có lòng như vậy, ta nghĩ phụ hoàng nhất định sẽ vui mừng." Tô Lăng Trạch không nhanh không chậm trả lời, giọng nói không hề dao động, lắng nghe kỹ, lại có thể nghe ra mấy phần giễu cợt .

"Vậy cũng không nhất định." Tô Mạc Thiên trả lời lại một cách mỉa mai, "Chỉ là chẳng lẽ tam đệ đến hoàng cung sớm như vậy, chẳng lẽ là muốn vào triều, mặc dù đã hạ triều rồi, nhưng nếu như phụ hoàng thấy tam đệ có thể tới hoàng cung sớm như vậy, nhất định sẽ càng thêm vui mừng."

Vậy mà, Tô Lăng Trạch lại nhàn nhạt phủ nhận, "Chỉ sợ là Thái tử điện hạ đã hiểu lầm, thần đệ cũng không phải là muốn vào thượng triều, huống chi thời gian thượng triều đã qua, thần đệ là đặc biệt đi đến Đông cung, muốn bái phỏng thái tử điện hạ ngài."

Bái phỏng hắn? Ánh mắt Tô Mạc Thiên lóe lên, hắn có ý gì đây?

"Chính là thật không đúng dịp rồi, hôm nay bản thái tử vừa vặn xuất cung giải sầu, xem ra đành phải để hôm khác sẽ chiêu đãi ngươi một bữa." Tô Lăng Trạch cười, "Dĩ nhiên, tấm lòng của thái tử điện hạ thương cảm dân tâm tương đối quan trọng, ngày khác lại đến bái phỏng cũng không sao, chỉ là, thần đệ còn có một chuyện muốn thỉnh giáo thái tử điện hạ."

"Ngươi cứ nói đừng ngại."

"Thần đệ là muốn hỏi, thái tử điện hạ từ Lăng vương phủ muốn một tiểu nô tài, có thể hầu hạ tốt cho thái tử điện hạ?"

Nghe vậy, trong lòng Quân Lam Tuyết căng thẳng.

Nàng thật là không ngờ , Tô Lăng Trạch sẽ hỏi chuyện của nàng.

Tự nhiên mà đến, trong lòng thất vọng càng lớn, tên khốn này, chẳng lẽ hy vọng nàng bị thiến thành thái giám, hầu hạ tốt cho Tô Mạc Thiên sao?

Ghê tởm Tô Lăng Trạch?

Nhắc tới Quân Lam Tuyết, trong lòng Tô Mạc Thiên càng thêm tức giận, giọng điệu không tự chủ càng thêm trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: "Thần đệ nói là vậy không hiểu quy của nô tài rồi? Bản thái tử còn chưa kịp để cho nàng hầu hạ, nếu như về sau hầu hạ tốt, bản thái tử nhất định sẽ đa tạ tam đệ ngươi đã dạy ra một ‘nô tài tốt ’."

Không có tới để cho nàng hầu hạ?

Tròng mắt Tô Lăng Trạch híp lại, đây là ý gì?

"Không biết lời này của thái tử điện hạ là. . . . . Ý gì?"

"À, sáng sớm bản thái tử đã phái người đưa hắn đến tịnh thân phòng."

Tịnh thân phòng?

Nghe vậy, mặt Tô Lăng Trạch liền biến sắc?

Đúng rồi, bỗng nhiên hắn nhớ tới, nội thị hoàng cung đều phải là thái giám, tiểu nô tài như nàng. . . . . .

Đáng chết, ngày đó hắn đang nổi giận đùng đùng, cư nhiên quên mất chuyện quan trọng như vậy?

Không đúng, tiểu nô tài là thân nữ nhi, cũng sẽ không bị tịnh thân đâu, nhưng thân phận nữ nhi của Quân Lam Tuyết chợt lóe qua đầu, trong đầu Tô Lăng Trạch không khỏi hiện lên cảnh nàng nằm ở trên giường, bên cạnh một thái giám cầm cây kéo chuẩn bị cởi quần nàng Lúc suy nghĩ như vậy thì lập tức, lãnh ý quanh thân tăng mạnh, bão táp tụ tập, những nô tài đáng chết kia dám cởi quần của tiểu nô tài? Không thể tha thứ?

"Điện hạ, điện hạ." Dương Thành đột nhiên nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn kêu một tiếng, "Thuộc hạ cảm giác có cái gì không đúng."

"Chuyện gì?" Tô Lăng Trạch phục hồi tinh thần lại.

Thanh âm Dương Thành đè nén càng thấp, thận trọng nói: "Thuộc hạ phát hiện chung quanh tựa hồ có không ít gương mặt nhìn quen mắt, giống như là thị vệ phủ thái tử đang cải trang ở trong đám người, giống như đang âm thầm theo dõi và bảo vệ."

Âm thầm theo dõi và bảo vệ?

Ánh mắt Tô Lăng Trạch chợt lóe, không sai, mỗi lần Tô Mạc Thiên xuất cung đều là mang theo một đám thị vệ bảo vệ, thanh thế lớn như vậy giống như là sợ không ai biết hắn là thái tử, vậy mà hôm nay, cũng chỉ có một người là mã xa đi ra ngoài, bên cạnh thế nhưng một người thị vệ cũng không có.

Tình cảnh như thế rất quỷ dị.

Hắn không biến sắc liếc mắt nhìn xe ngựa đối diện, chẳng lẽ nói trên xe ngựa có vấn đề?

Nghĩ như vậy, thanh âm Tô Mạc Thiên đối diện khó khăn truyền đến, "Được rồi, bản thái tử phải đi, tránh cho trì hoã , tam đệ nếu có lòng, ngày khác bản thái tử sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt."

"Thái tử điện hạ xin đi thong thả." Tô Lăng Trạch thản nhiên nói, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa kia, con ngươi thâm trầm.

Xe ngựa phủ thái tử lần nữa chuyển động, chậm rãi từ qua xe ngựa Lăng vương phủ ở trước mặt.

Quân Lam Tuyết cố nén cảm xúc muốn đem rèm cửa sổ kéo ra tới dò xét nhưng sau đó thì hít một hơi thật sâu, thôi, gặp được thì như thế nào?

Là muốn chất vấn hắn?

Hay là muốn cùng hắn cáo biệt?

Chỉ là, làm những việc này, còn ý nghĩa gì?

Nàng nhắm mắt lại, Tô Lăng Trạch, sau này còn gặp lại, cũng sẽ không cùng ngươi. . . . . . Nói gặp lại sau.

Xe ngựa chậm rãi rời đi, Tô Lăng Trạch nhìn xe ngựa đi qua trươc mắt, đột nhiên nháy mắt với Dương Thành.

Dương Thành hiểu ý, trong tay áo phiên động, một phi đao tinh xảo nắm trong tay, trước mắt một hồi ngân quang thoáng qua, phi đao thẳng tắp bay về phía xe ngựa phủ thái tử.

"Rắc rắc ——"Một tiếng, bánh xe gảy lìa, cả xe ngựa nghiêng đảo xuống.

"Chuyện gì xảy ra?" Bên trong xe ngựa, Tô Mạc Thiên nổi giận gầm lên một tiếng.

Cơ hội tốt? Quân Lam Tuyết mắt sáng lên, mảnh vụng gương đồng trong tay hung hăng hướng về qua mắt Tô Mạc Thiên, Tô Mạc Thiên kinh hãi, vội vàng nhắm hai mắt lại, mảnh vụn đâm vào lòng bàn tay của hắn, Quân Lam Tuyết cũng trong khoảnh khắc đó theo một bên của sổ sụp đổ nhảy vọt ra ngoài, một cái chớp mắt, liền trốn vào gầm xe ngựa của Tô Lăng Trạch.

Ánh mắt Tô Lăng Trạch chợt lóe, vội vàng lớn tiếng kêu: "Nguy rồi, có thích khách, mau bảo vệ thái tử điện hạ?"

Vừa nghe thấy có thích khách, đám người lập tức loạn lên, lúc này đám thị vệ phủ thái tử núp ở trong đám người liền nhanh chóng vào trong xe ngựa đã sập đỡ Tô Mạc Thiên ra ngoài.

Lúc này, cặp mắt Tô Mạc Thiên đỏ như máu, đôi tay bị mảnh vụn đâm vào tạo thành một vết thương sâu máu không ngừng chảy ra, hơn nữa cổ bị máu tươi nhuộm đỏ, cả người thoạt nhìn như là từ trong máu bò ra .

Tô Mạc Thiên vừa bò ra xe ngựa lập tức nhìn trong đám người, lúc không thấy bóng dáng Quân Lam Tuyết đâu thì giận dữ quát một tiếng, "Người đâu?"

Lúc này thị vệ phủ thái tử mới tỉnh ngộ lại, trong xe ngựa nên còn có một người mới đúng.

"Đáng chết, một đám phế vật? Tìm ngay cho bản thái tử? Cho dù đào ba thước đất cũng phải đem tiện nhân kia lôi ra cho bằng được?"

"Dạ?"

Không người nào phát hiện, vào lúc ấy, trong xe ngựa Lăng vương phủ, đột nhiên Tô Lăng Trạch nhấn một cái chốt, gầm xe ngựa đột nhiên hé ra một khoan trống rộng đủ để chứa một người.

Trong khoảng trống đó, Quân Lam Tuyết đang cắn chặc răng ôm vết thương đang nứt ra ở vùng bụng nuo1 ở dưới ngầm xe ngựa.

Đột nhiên dời tấm ván gỗ đi khiến Quân Lam Tuyết cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu lên, liền đối mặt với con ngươi đen nháy sâu không thấy đáy của Tô Lăng Trạch.

"Tiểu nô tài. . . . . ."

Quân Lam Tuyết ngây ngẩn cả người, vậy mà sau một khắc, một cỗ đại lực lôi nàng lên, cả người Quân Lam Tuyết rơi vào trong ngực Tô Lăng Trạch, cửa ngầm xe ngựa lại nhẹ nhàng di động, chậm rãi che lấp lại, một chút dấu vết cũng không có.

Tỉnh hồn lại Quân Lam Tuyết vội vàng giãy giụa, Tô Lăng Trạch cũng không nói một câu liền động thủ cởi y phục nàng ra, động tác thô lỗ, hai ba lần liền đem y phục trên người kéo xuống.

Khốn kiếp? Ngươi làm gì đấy?

Sắc mặt Quân Lam Tuyết biến hóa, nếu như không phải là vì sợ Tô Mạc Thiên phát hiện, thì sẽ hô to lên.

Mà lúc này ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm lạnh lùng của Tô Mạc Thiên, " Tam đệ, có thể hay không cho bản thái tử nhìn một chút trong xe ngựa của ngươi có người nào khác?"

Quân Lam Tuyết cả kinh, giương mắt nhìn Tô Lăng Trạch.

Tô Lăng Trạch nhìn chăm chú vào mắt của nàng, cũng không có lập tức trả lời Tô Mạc Thiên, mà đột nhiên dùng sức hướng trên mặt nàng kéo xuống.

Đau đớn truyền đến, thiếu chút nữa Quân Lam Tuyết đã muốn miệng mắng to, một giây kế tiếp lại phát hiện, trên mặt có thứ gì bị xé mở, tròng mắt Quân Lam Tuyết vừa nhìn là mặt nạ da người của nàng?

Nhưng, hiện tại phản kháng đã quá trễ, Tô Lăng Trạch đã đem mặt nạ trên người nàng cũng kéo xuống.

Dung mạo chân chính của Quân Lam Tuyết lần này hoàn toàn hiện ra khi trước mắt hắn.

Khuôn mặt tinh xảo, lông mày mỏng cong, tựa như kiệt tác thiên thần xinh đẹp nhất, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, nguyên bản là da thịt trắng mềm càng trở nên trắng như tuyết, có vẻ chút điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta không khỏi có cảm giác muốn bảo vệ.

Nàng rất đẹp.

Không phải vẻ đẹp làm cho hai mắt người ta sáng lên.

Mà là một loại cảm giác làm cho người ta liếc mắt nhìn một cái, giống như cao sơn lưu thuỷ, giống như mây cuốn mây bay như nước chảy đá mòn đẹp dịu dàng .

Tô Lăng Trạch nhất thời cảm thấy chói cả mắt.

Dung mạo trước mắt cùng thanh âm mơ hồ như có như không ở mật thất phía sau núi Lăng vương phủ kết hợp với nhau lại với nhau làm cho trái tim Tô Lăng Trạch sôi trào cuồn cuồn.

Cho dù đêm đó sắc trời mờ tối, nhưng hắn vẫn nhận ra được.

Tiểu nô tài, quả nhiên chính là nữ nhân chết tiệt ngày đó.

Quả nhiên chính là?

Quân Lam Tuyết cũng ngây dại.

Nàng không nghĩ tới ở nơi này vào lúc này, Tô Lăng Trạch lại đột nhiên giúp nàng, ở trong xe ngựa Lăng vương phủ, thế nhưng cũng có cơ quan tầng tầng, mấu chốt là đúng lúc cứu nàng một mạng.

Nhưng, nàng càng không có nghĩ tới chính là, Tô Lăng Trạch cứu nàng xong lại động thủ cởi y phục nàng? ?

Còn hai ba lần cởi sạch nàng? Không chỉ có như thế, còn muốn lột bỏ mặt nạ da người của nàng?

Em gái ngươi? ?

Đây là muốn cứu nàng, hay là muốn cường nàng? Tô Lăng Trạch tên khốn kiếp này?

Không?

Quan trọng nhất là, thấy trong mắt Tô Lăng Trạch từ kinh ngạc đến tức giận thì có thể đoán được Tô Lăng Trạch đã nhận ra nàng?

Đáng chết, ông trời sao lại muốn chỉnh nàng như vậy?

Lão nương vừa mới chạy ra khỏi hoàng cung nguy hiểm, giờ lại rơi vào trong hang sói Tô Lăng Trạch này?

Ngoài cửa, giọng điệu thái tử âm trầm lập lại một lần, " Tam đệ, bản thái tử muốn nhìn một chút, trong xe ngựa ngươi có người nào không?"

Nghe vậy, ánh mắt Tô Lăng Trạch chợt lóe, đột nhiên lật người, đặt lên toàn thân lên người Quân Lam Tuyết, cúi đầu hôn lên môi của nàng.

Nụ hôn triền miên bá đạo, tựa hồ mang theo tức giận cùng trừng phạt, thật sâu hôn xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện