Lúc này Dương Quỳnh đang sửa ống nước. Đây vốn là việc của ba Thẩm nhưng vì chân đau nên ông không thể ngồi xổm. Khi Dương Quỳnh hay tin, cô vén tay áo vào làm.
"Tiểu Dương, hiện tại con là minh tinh, sao có thể làm mấy việc này?" Ba Thẩm ngại ngùng nói. Thật ra Thẩm Thu Hoa gửi rất nhiều tiền về giúp gia đình nhưng ông bà đã quen tiết kiệm, việc mình tự mình làm lấy.
"Chú ơi, Thu Hoa còn hot hơn con, không phải em ấy cũng là con của chú sao? Con là minh tinh thì không thể làm việc ạ?" Dương Quỳnh không rành chuyện sửa chữa. Cô dựa theo lời của ba Thẩm hướng dẫn, bắt tay vào việc. Sau khi nhìn kết cấu đường ống, cô lập tức hiểu rõ. Tay cô có sức, vặn vài cái đã sửa xong.
"Con ốc này mòn rồi để con đi kiếm con mới." Dương Quỳnh đưa con ốc đã mòn ra.
Ba Thẩm cười: "Mấy món này ra ngoài mua chút là có liền."
Dương Quỳnh tính đi mua đã bị ba Thẩm ngăn lại. "Con là đại minh tinh, sao ra ngoài mua đồ được? Lát để mẹ Thu Hoa mua cho. Con ngồi nghỉ đi.". ngôn tình hài
Dương Quỳnh ngồi ngoan ngoãn trên ghế xếp, tay đặt lên gối theo kiểu quân đội.
Ba Thẩm cũng là quân nhân, vừa thấy đã thân thiết: "Tiểu Dương, con lớn hơn Thu Hoa nhà chú, chú nói chuyện này con đừng để bụng, con thật sự không tính tìm người kết hôn sao?"
Dương Quỳnh thầm nghĩ con tìm được rồi, là con gái chú đó nhưng cô không dám nói!
Dương Quỳnh xấu hổ gãi đầu: "Chú.... không phải con không tính kết hôn nhưng bây giờ con không vội, mấy năm nữa nói sau ạ."
Ba Thẩm nhìn cửa, thấy không có ai, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Dương, con nói thật đi, con và Thu Hoa có quan hệ gì?"
Dương Quỳnh giật thót: "Chú.... chú nói gì ạ?"
Ba Thẩm thấy Dương Quỳnh lắp bắp, bỗng hiểu. Ông thở dài: "Con đừng tưởng chú già, cả ngày ở nhà thì không biết gì. Thu Hoa là con chú, chú nhìn nó lớn lên. Nó thành thật ngoan ngoãn. Lúc nhỏ đi học hay được các bạn nam theo đuổi. Chú dì lo lắm, ngày nào chú cũng đón nó tan học, không dám lơ là. May mắn Thu Hoa ngoan, không lêu lổng, ngày nào cũng đúng giờ về nhà."
Ba Thẩm hút thuốc, nói tiếp: "Tiểu Dương, chú nuôi Thu Hoa rất vất vả! Khi đó vụ của Lữ Thiệu Kiệt, chú và mẹ nó nghĩ không bằng gả Thu Hoa cho cậu ta. Dù sao Lữ Thiệu Kiệt cũng thương Thu Hoa. Tuy cậu ta không giàu có nhưng sẽ không để con bé chịu thiệt. Tuy nhiên Thu Hoa không chịu, nó bảo báo đáp Lữ Thiệu Kiệt thế nào cũng được nhưng không chịu lấy cậu ta. Lúc ấy cả xóm ai cũng biết, rất nhiều người chỉ trỏ con bé. Chuyện này ảnh hưởng Thu Hoa nên con bé mới thi vào sư phạm. Chú dì ngày nào cũng chú ý Thu Hoa sợ nó nghĩ quẩn. Sau khi con bé tốt nghiệp đi làm thì gặp được con. Chú không biết giữa hai đứa thế nào nhưng Thu Hoa chưa từng ỷ lại ai như con, bao gồm cả chú dì."
Ánh mắt ba Thẩm nhìn mắt Dương Quỳnh qua làn khói: "Chú già rồi, nhưng quan hệ giữa người và người dù sao vẫn không đổi. Ánh mắt Thu Hoa nhìn con không phải đang nhìn bạn."
Lòng bàn tay Dương Quỳnh đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô né tránh ánh mắt của ba Thẩm: "Do chú nghĩ nhiều quá rồi."
"Vậy sao? Nếu hai đứa là bạn. Vậy chú phải hối Thu Hoa kết hôn, dù sao nó cũng lớn rồi." Ba Thẩm nói rồi đứng lên.
"Kìa chú, chú đừng vội mà!" Dương Quỳnh kéo ông lại: "Hiện tại Thu Hoa là minh tinh, phải cẩn thận chuyện kết hôn, bằng không sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của em ấy."
Ba Thẩm không đáp, ánh mắt "con nhỏ này mau nói thật với chú".
Dương Quỳnh đổ mồ hôi. Thầm nghĩ ông chú này từng là lính gì vậy? Bộ đội điều tra sao? Sao khôn khéo thế? "Được. Con không nói thì thôi. Chú vốn nghĩ nếu hai đứa thật sự như chú tưởng, chú sẽ thuyết phục mẹ Thu Hoa đồng ý. Dù sao con gái cưng hiếm khi thương ai. Nếu không phải thì chú cũng đỡ việc." Ba Thẩm dập đầu thuốc lá, ném vào gạt tàn.
Dương Quỳnh mở to mắt, ý của ba Thẩm là cho phép hai người yêu nhau? Cô thở gấp, mưa bom bão đạn cũng chẳng căng thẳng như bây giờ.
"Chú.... chú nói thật ạ?" Dương Quỳnh run rẩy hỏi.
Ba Thẩm nhìn cô: "Thật giả gì? Dù sao hai đứa con cũng chỉ là bạn mà."
Dương Quỳnh nuốt nước miếng, suýt nói thật. Lời vừa đến miệng đã vội nuốt lại. Dù sao cô phải thương lượng với Thẩm Thu Hoa, lỡ ba Thẩm dụ mình, mình nói ra chú trở mặt thì sao?
Thẩm Thu Hoa ra khỏi phòng mẹ Thẩm, về phòng, thấy Dương Quỳnh như trộm rón rén chui vào phòng. Cô vừa vào đã vội đóng cửa khóa lại.
"Chị sao vậy?" Thẩm Thu Hoa thấy sắc mặt của Dương Quỳnh không ổn hỏi.
Dương Quỳnh kéo Thẩm Thu Hoa ngồi lên giường, Thẩm Thu Hoa chú ý thấy tay cô lạnh ngắt, đầy mồ hôi.
"Thu Hoa, hình như ba em biết quan hệ của hai đứa rồi."
Thẩm Thu Hoa nhíu mày: "Thật sao chị?"
Dương Quỳnh gật đầu: "Vừa rồi chú mới dụ chị." Dương Quỳnh kể lại toàn bộ cho Thẩm Thu Hoa nghe.
"Chị không thừa nhận?"
Dương Quỳnh lắc đầu: "Chị tính thương lượng với em."
Thẩm Thu Hoa cười, xoa đầu Dương Quỳnh: "Hiện tại em mới phát hiện chị ngốc trông đáng yêu lắm."
"Đương nhiên, chị lúc nào cũng đáng yêu." Dương Quỳnh vừa sung sướng nghe nàng khen chợt nhận ra Thẩm Thu Hoa nói mình ngốc.
"Nếu ba em đã hoài nghi, biểu hiện của chị đã chứng minh ba nói đúng, thật ra chị có thừa nhận hay không cũng không khác nhau." Thẩm Thu Hoa cảm thấy hơi đau đầu. Nàng không sợ người khác biết quan hệ của mình và Dương Quỳnh. Nàng chỉ không muốn kỳ nghỉ hiếm có này, cả nhà lại không vui vì chuyện này.
"Vậy mình nên làm gì đây?" Dương Quỳnh luống cuống. Vì đây là ba mẹ Thẩm Thu Hoa nên cô rất lo lắng.
"Còn có thể làm sao? Phải thừa nhận thôi." Thẩm Thu Hoa đứng lên tính ra ngoài.
"Em... em đợi đã." Dương Quỳnh kéo tay nàng. "Em để chị chuẩn bị tinh thần trước." Dương Quỳnh khá nhát trong chuyện này.
Thẩm Thu Hoa lại rất bình tĩnh. Nàng cười ôm mặt Dương Quỳnh. "Không sao đâu, có em ở đây mà." Giọng dịu dàng mang đầy khí phách tựa như Khang phi nương nương bày mưu lập kế trong thâm cung.
Trong phòng khách, ba mẹ Thẩm, Thẩm Thu Hoa, Dương Quỳnh đang ngồi cùng nhau. Thẩm Thu Hoa nhìn ánh mắt hiểu rõ của ba Thẩm, cười nói: "Ba đừng làm khó dễ Dương Quỳnh. Chị ấy ngốc lắm, để con nói rõ ạ."
Mẹ Thẩm mờ mịt, không hiểu con đang nói gì.
"Quan hệ của con và Dương Quỳnh không phải bạn bè. Bọn con là người yêu." Thẩm Thu Hoa bình tĩnh nói.
Vừa dứt lời, không khí trong phòng lập tức yên lặng.
Ba Thẩm thở dài, nỗi lo trong lòng cũng buông xuống. Mẹ Thẩm giật mình nhìn Thẩm Thu Hoa, không hiểu lời của con gái. Dương Quỳnh nhìn biểu cảm của ba người, cô phát hiện chỉ một câu mà các nàng đã nhiều năm không dám nói.
"Thu Hoa, con vừa nói gì?" Mẹ Thẩm run rẩy hỏi.
"Không phải mẹ luôn hy vọng con kết hôn sao? Con tìm được người ấy rồi, chính là Dương Quỳnh." Thẩm Thu Hoa dùng khuỷu tay đụng Dương Quỳnh.
Cô căng thẳng nói: "Dì, con thật lòng thương Thu Hoa."
"Nhưng hai đứa là con gái!" Mẹ Thẩm cảm thấy chắc chắn có vấn đề ở đâu đó.
Thẩm Thu Hoa cười đáp: "Mẹ muốn con tìm người yêu. Con cũng đã tìm được, với con nam nữ không quan trọng, thật lòng là được."
Mẹ Thẩm nhìn chồng muốn tìm đồng minh.
Ba Thẩm uống trà nói: "Tôi nói với bà rồi, con cháu tự có phúc của chúng nó. Bà không cần lo cho con cái. Bà xem, không phải giờ có con "rể" rồi sao?"
Mẹ Thẩm tức giận đáp: "Ông nói gì đó? Tiểu Dương là con gái!" Bà nắm chặt tay Thẩm Thu Hoa: "Thu Hoa à, mẹ biết con và tiểu Dương thân nhau. Mẹ cũng thích tiểu Dương nhưng hai đứa không thể yêu nhau! Hai đứa yêu nhau.... sẽ bị người ta, sẽ bị người ta dị nghị!"
"Mẹ, con không quan tâm. Dù mọi người không đón nhận bọn con nhưng bọn con yêu nhau là đủ rồi. Cuộc sống là của mình, không phải của người khác. Mẹ, Dương Quỳnh thương con lắm, con rất thích ở bên chị ấy." Giọng Thẩm Thu Hoa bình tĩnh khiến cảm xúc của mẹ Thẩm dần ổn định.
"Tiểu Dương, con.... cũng nghĩ vậy sao?" Mẹ Thẩm hỏi Dương Quỳnh.
"Dì, con xin hứa, con sẽ yêu Thu Hoa suốt đời. Có con ở đây sẽ không để em ấy chịu bất kỳ tổn thương nào. Con sẽ mang hạnh phúc cho em ấy." Ngoài hứa hẹn, Dương Quỳnh không thể nói được lời nào.
Mẹ Thẩm nhìn hai người, thật ra bà cũng nhận ra nhưng luôn tự thuyết phục mình. "Hai đứa... hai đứa để mẹ nghĩ lại, mẹ cần bình tĩnh." Mẹ Thẩm không lớn tiếng mắng. Bà chỉ thương con, không muốn con hiếm khi về nhà, trong nhà đã xào xáo. Bà cần tự tiêu hóa cảm xúc này, bà đứng lên về phòng.
Thẩm Thu Hoa nhìn ba, cười nói: "Ba, con nghe Dương Quỳnh nói ba ủng hộ bọn họ." Nàng dùng lời của ba Thẩm nói lại ba Thẩm.
"Con đó, còn khôn hơn tiểu Dương." Ba Thẩm bình tĩnh hơn mẹ Thẩm nhiều: "Thu Hoa, ba mặc kệ con chọn ai, chỉ cần con hạnh phúc là được rồi. Tiểu Dương hiền lành, ba cũng nhìn thấy con bé thương con còn con sau này không được bắt nạt con bé."
"Dạ, con biết rồi." Thẩm Thu Hoa ngoan ngoãn đáp.
Dương Quỳnh cảm động suýt khóc. Không uổng công lần nào đến Thẩm gia, cô cũng trò chuyện với ba Thẩm, thời điểm mấu chốt vẫn là ba vợ hỗ trợ.
"Tiểu Dương, hiện tại con là minh tinh, sao có thể làm mấy việc này?" Ba Thẩm ngại ngùng nói. Thật ra Thẩm Thu Hoa gửi rất nhiều tiền về giúp gia đình nhưng ông bà đã quen tiết kiệm, việc mình tự mình làm lấy.
"Chú ơi, Thu Hoa còn hot hơn con, không phải em ấy cũng là con của chú sao? Con là minh tinh thì không thể làm việc ạ?" Dương Quỳnh không rành chuyện sửa chữa. Cô dựa theo lời của ba Thẩm hướng dẫn, bắt tay vào việc. Sau khi nhìn kết cấu đường ống, cô lập tức hiểu rõ. Tay cô có sức, vặn vài cái đã sửa xong.
"Con ốc này mòn rồi để con đi kiếm con mới." Dương Quỳnh đưa con ốc đã mòn ra.
Ba Thẩm cười: "Mấy món này ra ngoài mua chút là có liền."
Dương Quỳnh tính đi mua đã bị ba Thẩm ngăn lại. "Con là đại minh tinh, sao ra ngoài mua đồ được? Lát để mẹ Thu Hoa mua cho. Con ngồi nghỉ đi.". ngôn tình hài
Dương Quỳnh ngồi ngoan ngoãn trên ghế xếp, tay đặt lên gối theo kiểu quân đội.
Ba Thẩm cũng là quân nhân, vừa thấy đã thân thiết: "Tiểu Dương, con lớn hơn Thu Hoa nhà chú, chú nói chuyện này con đừng để bụng, con thật sự không tính tìm người kết hôn sao?"
Dương Quỳnh thầm nghĩ con tìm được rồi, là con gái chú đó nhưng cô không dám nói!
Dương Quỳnh xấu hổ gãi đầu: "Chú.... không phải con không tính kết hôn nhưng bây giờ con không vội, mấy năm nữa nói sau ạ."
Ba Thẩm nhìn cửa, thấy không có ai, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Dương, con nói thật đi, con và Thu Hoa có quan hệ gì?"
Dương Quỳnh giật thót: "Chú.... chú nói gì ạ?"
Ba Thẩm thấy Dương Quỳnh lắp bắp, bỗng hiểu. Ông thở dài: "Con đừng tưởng chú già, cả ngày ở nhà thì không biết gì. Thu Hoa là con chú, chú nhìn nó lớn lên. Nó thành thật ngoan ngoãn. Lúc nhỏ đi học hay được các bạn nam theo đuổi. Chú dì lo lắm, ngày nào chú cũng đón nó tan học, không dám lơ là. May mắn Thu Hoa ngoan, không lêu lổng, ngày nào cũng đúng giờ về nhà."
Ba Thẩm hút thuốc, nói tiếp: "Tiểu Dương, chú nuôi Thu Hoa rất vất vả! Khi đó vụ của Lữ Thiệu Kiệt, chú và mẹ nó nghĩ không bằng gả Thu Hoa cho cậu ta. Dù sao Lữ Thiệu Kiệt cũng thương Thu Hoa. Tuy cậu ta không giàu có nhưng sẽ không để con bé chịu thiệt. Tuy nhiên Thu Hoa không chịu, nó bảo báo đáp Lữ Thiệu Kiệt thế nào cũng được nhưng không chịu lấy cậu ta. Lúc ấy cả xóm ai cũng biết, rất nhiều người chỉ trỏ con bé. Chuyện này ảnh hưởng Thu Hoa nên con bé mới thi vào sư phạm. Chú dì ngày nào cũng chú ý Thu Hoa sợ nó nghĩ quẩn. Sau khi con bé tốt nghiệp đi làm thì gặp được con. Chú không biết giữa hai đứa thế nào nhưng Thu Hoa chưa từng ỷ lại ai như con, bao gồm cả chú dì."
Ánh mắt ba Thẩm nhìn mắt Dương Quỳnh qua làn khói: "Chú già rồi, nhưng quan hệ giữa người và người dù sao vẫn không đổi. Ánh mắt Thu Hoa nhìn con không phải đang nhìn bạn."
Lòng bàn tay Dương Quỳnh đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô né tránh ánh mắt của ba Thẩm: "Do chú nghĩ nhiều quá rồi."
"Vậy sao? Nếu hai đứa là bạn. Vậy chú phải hối Thu Hoa kết hôn, dù sao nó cũng lớn rồi." Ba Thẩm nói rồi đứng lên.
"Kìa chú, chú đừng vội mà!" Dương Quỳnh kéo ông lại: "Hiện tại Thu Hoa là minh tinh, phải cẩn thận chuyện kết hôn, bằng không sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của em ấy."
Ba Thẩm không đáp, ánh mắt "con nhỏ này mau nói thật với chú".
Dương Quỳnh đổ mồ hôi. Thầm nghĩ ông chú này từng là lính gì vậy? Bộ đội điều tra sao? Sao khôn khéo thế? "Được. Con không nói thì thôi. Chú vốn nghĩ nếu hai đứa thật sự như chú tưởng, chú sẽ thuyết phục mẹ Thu Hoa đồng ý. Dù sao con gái cưng hiếm khi thương ai. Nếu không phải thì chú cũng đỡ việc." Ba Thẩm dập đầu thuốc lá, ném vào gạt tàn.
Dương Quỳnh mở to mắt, ý của ba Thẩm là cho phép hai người yêu nhau? Cô thở gấp, mưa bom bão đạn cũng chẳng căng thẳng như bây giờ.
"Chú.... chú nói thật ạ?" Dương Quỳnh run rẩy hỏi.
Ba Thẩm nhìn cô: "Thật giả gì? Dù sao hai đứa con cũng chỉ là bạn mà."
Dương Quỳnh nuốt nước miếng, suýt nói thật. Lời vừa đến miệng đã vội nuốt lại. Dù sao cô phải thương lượng với Thẩm Thu Hoa, lỡ ba Thẩm dụ mình, mình nói ra chú trở mặt thì sao?
Thẩm Thu Hoa ra khỏi phòng mẹ Thẩm, về phòng, thấy Dương Quỳnh như trộm rón rén chui vào phòng. Cô vừa vào đã vội đóng cửa khóa lại.
"Chị sao vậy?" Thẩm Thu Hoa thấy sắc mặt của Dương Quỳnh không ổn hỏi.
Dương Quỳnh kéo Thẩm Thu Hoa ngồi lên giường, Thẩm Thu Hoa chú ý thấy tay cô lạnh ngắt, đầy mồ hôi.
"Thu Hoa, hình như ba em biết quan hệ của hai đứa rồi."
Thẩm Thu Hoa nhíu mày: "Thật sao chị?"
Dương Quỳnh gật đầu: "Vừa rồi chú mới dụ chị." Dương Quỳnh kể lại toàn bộ cho Thẩm Thu Hoa nghe.
"Chị không thừa nhận?"
Dương Quỳnh lắc đầu: "Chị tính thương lượng với em."
Thẩm Thu Hoa cười, xoa đầu Dương Quỳnh: "Hiện tại em mới phát hiện chị ngốc trông đáng yêu lắm."
"Đương nhiên, chị lúc nào cũng đáng yêu." Dương Quỳnh vừa sung sướng nghe nàng khen chợt nhận ra Thẩm Thu Hoa nói mình ngốc.
"Nếu ba em đã hoài nghi, biểu hiện của chị đã chứng minh ba nói đúng, thật ra chị có thừa nhận hay không cũng không khác nhau." Thẩm Thu Hoa cảm thấy hơi đau đầu. Nàng không sợ người khác biết quan hệ của mình và Dương Quỳnh. Nàng chỉ không muốn kỳ nghỉ hiếm có này, cả nhà lại không vui vì chuyện này.
"Vậy mình nên làm gì đây?" Dương Quỳnh luống cuống. Vì đây là ba mẹ Thẩm Thu Hoa nên cô rất lo lắng.
"Còn có thể làm sao? Phải thừa nhận thôi." Thẩm Thu Hoa đứng lên tính ra ngoài.
"Em... em đợi đã." Dương Quỳnh kéo tay nàng. "Em để chị chuẩn bị tinh thần trước." Dương Quỳnh khá nhát trong chuyện này.
Thẩm Thu Hoa lại rất bình tĩnh. Nàng cười ôm mặt Dương Quỳnh. "Không sao đâu, có em ở đây mà." Giọng dịu dàng mang đầy khí phách tựa như Khang phi nương nương bày mưu lập kế trong thâm cung.
Trong phòng khách, ba mẹ Thẩm, Thẩm Thu Hoa, Dương Quỳnh đang ngồi cùng nhau. Thẩm Thu Hoa nhìn ánh mắt hiểu rõ của ba Thẩm, cười nói: "Ba đừng làm khó dễ Dương Quỳnh. Chị ấy ngốc lắm, để con nói rõ ạ."
Mẹ Thẩm mờ mịt, không hiểu con đang nói gì.
"Quan hệ của con và Dương Quỳnh không phải bạn bè. Bọn con là người yêu." Thẩm Thu Hoa bình tĩnh nói.
Vừa dứt lời, không khí trong phòng lập tức yên lặng.
Ba Thẩm thở dài, nỗi lo trong lòng cũng buông xuống. Mẹ Thẩm giật mình nhìn Thẩm Thu Hoa, không hiểu lời của con gái. Dương Quỳnh nhìn biểu cảm của ba người, cô phát hiện chỉ một câu mà các nàng đã nhiều năm không dám nói.
"Thu Hoa, con vừa nói gì?" Mẹ Thẩm run rẩy hỏi.
"Không phải mẹ luôn hy vọng con kết hôn sao? Con tìm được người ấy rồi, chính là Dương Quỳnh." Thẩm Thu Hoa dùng khuỷu tay đụng Dương Quỳnh.
Cô căng thẳng nói: "Dì, con thật lòng thương Thu Hoa."
"Nhưng hai đứa là con gái!" Mẹ Thẩm cảm thấy chắc chắn có vấn đề ở đâu đó.
Thẩm Thu Hoa cười đáp: "Mẹ muốn con tìm người yêu. Con cũng đã tìm được, với con nam nữ không quan trọng, thật lòng là được."
Mẹ Thẩm nhìn chồng muốn tìm đồng minh.
Ba Thẩm uống trà nói: "Tôi nói với bà rồi, con cháu tự có phúc của chúng nó. Bà không cần lo cho con cái. Bà xem, không phải giờ có con "rể" rồi sao?"
Mẹ Thẩm tức giận đáp: "Ông nói gì đó? Tiểu Dương là con gái!" Bà nắm chặt tay Thẩm Thu Hoa: "Thu Hoa à, mẹ biết con và tiểu Dương thân nhau. Mẹ cũng thích tiểu Dương nhưng hai đứa không thể yêu nhau! Hai đứa yêu nhau.... sẽ bị người ta, sẽ bị người ta dị nghị!"
"Mẹ, con không quan tâm. Dù mọi người không đón nhận bọn con nhưng bọn con yêu nhau là đủ rồi. Cuộc sống là của mình, không phải của người khác. Mẹ, Dương Quỳnh thương con lắm, con rất thích ở bên chị ấy." Giọng Thẩm Thu Hoa bình tĩnh khiến cảm xúc của mẹ Thẩm dần ổn định.
"Tiểu Dương, con.... cũng nghĩ vậy sao?" Mẹ Thẩm hỏi Dương Quỳnh.
"Dì, con xin hứa, con sẽ yêu Thu Hoa suốt đời. Có con ở đây sẽ không để em ấy chịu bất kỳ tổn thương nào. Con sẽ mang hạnh phúc cho em ấy." Ngoài hứa hẹn, Dương Quỳnh không thể nói được lời nào.
Mẹ Thẩm nhìn hai người, thật ra bà cũng nhận ra nhưng luôn tự thuyết phục mình. "Hai đứa... hai đứa để mẹ nghĩ lại, mẹ cần bình tĩnh." Mẹ Thẩm không lớn tiếng mắng. Bà chỉ thương con, không muốn con hiếm khi về nhà, trong nhà đã xào xáo. Bà cần tự tiêu hóa cảm xúc này, bà đứng lên về phòng.
Thẩm Thu Hoa nhìn ba, cười nói: "Ba, con nghe Dương Quỳnh nói ba ủng hộ bọn họ." Nàng dùng lời của ba Thẩm nói lại ba Thẩm.
"Con đó, còn khôn hơn tiểu Dương." Ba Thẩm bình tĩnh hơn mẹ Thẩm nhiều: "Thu Hoa, ba mặc kệ con chọn ai, chỉ cần con hạnh phúc là được rồi. Tiểu Dương hiền lành, ba cũng nhìn thấy con bé thương con còn con sau này không được bắt nạt con bé."
"Dạ, con biết rồi." Thẩm Thu Hoa ngoan ngoãn đáp.
Dương Quỳnh cảm động suýt khóc. Không uổng công lần nào đến Thẩm gia, cô cũng trò chuyện với ba Thẩm, thời điểm mấu chốt vẫn là ba vợ hỗ trợ.
Danh sách chương