Nghe thấy phải tự xem hợp đồng, Thẩm Thu Hoa lười biếng nói: "Anh hai, em không cần xem đâu." Nàng đương nhiên tin anh mình.
Lạc Hoa lại không đồng ý: "Thu Hoa, dù em làm gì cũng phải biết xem hợp đồng, đây là việc cần thiết.". truyện đam mỹ
Thẩm Thu Hoa ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn thấy Lạc Hoa sắp đi, nàng quay đầu nhìn Tề Duyệt đang trông mong bèn vẫy tay gọi nàng. Tề Duyệt như cún con bay đến.
Lạc Hoa nhìn thấy nàng bật cười: "Lại là em? Có phải vẫn muốn ký tên không?"
Tề Duyệt gật đầu, run rẩy đưa vở.
Lạc Hoa nhận vở: "Dạo này mấy quyển thần tượng này càng lúc càng đẹp." Anh vừa nói vừa rồng bay phượng múa trên vở: "Có phải còn muốn chụp chung không?"
Tề Duyệt hít sâu suýt sặc. Idol Lạc Hoa lạnh lùng của mình sao mà khéo hiểu lòng người vậy? Chụp xong, Lạc Hoa hỏi: "Có phải Thu Hoa cũng có mẫu sổ này không? Anh muốn một quyển."
"Dạ... dạ có! Chắc chắn có! Em có... có đem theo... nhưng ở khách sạn." Tề Duyệt lắp bắp nói.
"Vậy đưa anh được không?" Lạc Hoa cười tủm tỉm hỏi.
Tề Duyệt giật mình, sao nàng cảm thấy nụ cười này rất giống nụ cười của Thẩm Thu Hoa? Nàng gật đầu đáp: "Mai em sẽ mang đến."
"Được, vậy anh sẽ cho người đến lấy. Cảm ơn em." Lạc Hoa xua tay, nhìn Thẩm Thu Hoa: "Em phải chú ý đó. Hai hôm nay anh ở đây, có chuyện em cứ gọi cho anh."
"Dạ." Thẩm Thu Hoa vui sướng đáp.
Lạc Hoa đi xa nhưng tiếng ồn vẫn vang vảng lên tai. Lạc Hoa có sự phong độ mà các idol trẻ không có.
"Xem anh hai quan tâm em chưa kìa, em còn không lo cho sức khỏe của mình." Thấy Thẩm Thu Hoa muốn lấy ly uống nước, Dương Quỳnh lấy lại. Nước trong này đã sớm lạnh.
"Đó giờ em có trải qua mấy chuyện này đâu?" Thẩm Thu Hoa đang vui, biểu cảm cũng đặc sắc hơn.
Dương Quỳnh nhìn xung quanh thấy mọi người đang chú ý Lạc Hoa, không ai chú ý các nàng bèn thầm thì: "Em vốn sống trong nhung lụa, mấy năm nay vất vả đương nhiên không chịu nổi. Chị thấy hay em nhân lúc còn sớm rời showbiz đi miễn cho chị và anh hai lo cho em."
Dương Quỳnh luôn ủng hộ bất kỳ quyết định nào của Thẩm Thu Hoa nhưng dạo này cô bỗng nhớ đến sức khỏe của Thẩm Thu Hoa không tốt từ lúc nàng vào showbiz, cũng từ lúc không nghỉ ngơi điều độ khi vào đoàn phim. Cường độ làm việc cao cộng thêm nghỉ ngơi không điều độ cả người bình thường cũng không chịu nổi. Hầu hết mọi người luôn lấy mạng mình đua, đua vài năm hết khổ rồi bắt đầu giảm số lượng công việc vì cơ thể không chịu nổi. Vất vả mấy năm đổi được vinh hoa phú quý của suốt đời cũng không lỗ.
Trong mắt Dương Quỳnh, Thẩm Thu Hoa hoàn toàn không cần làm vậy. Không nói đến nàng có ông anh có tiền có thế, chỉ riêng tiền đại ngôn và thư pháp cũng đủ nàng no ấm.
"Em sẽ suy xét." Thẩm Thu Hoa vào phòng nghỉ, Liễu Du chỉnh lại lớp make up cho nàng. Tề Duyệt vừa nhìn điện thoại vừa cười hạnh phúc.
"Tiểu Duyệt!" Thẩm Thu Hoa hỏi: "Em thích anh hai chị nhiều năm rồi, ngoại trừ xem anh ấy là idol, em còn xem anh ấy là ai?"
IQ của Tề Duyệt đang âm vô cực, nàng ngây ngốc nhìn Thẩm Thu Hoa, không hiểu.
"Không phải fans chia ra nhiều loại sao, có fans bạn gái, fans mama với fans vợ nữa, em là fans nào?" Thẩm Thu Hoa tò mò hỏi. Nàng cũng không cảm thấy Tề Duyệt sẽ xem Lạc Hoa là bạn trai hoặc chống.
"Đương nhiên là fans em gái! Em nằm mơ cũng muốn có anh hai như anh Lạc Hoa." Nói rồi nàng nhìn Thẩm Thu Hoa: "Chị Thu Hoa, chị hạnh phúc thật đó! Chị làm em ghen ghét chị quá."
"Chị?" Thẩm Thu Hoa chỉ vào mình hỏi.
"Dạ phải, Lạc Hoa vừa gặp chị đã nhận chị làm em. Có phải kiếp trước chị cứu cả thế giới không?" Tề Duyệt nghĩ thôi đã hâm mộ. Lúc nhỏ nàng có năng khiếu về máy tính, cũng được bồi dưỡng cần thận. Khi đó mỗi ngày ngoại trừ học tập thì chỉ có thể nâng cao năng lực của mình về máy tính nên rất ít có thời gian rảnh. Nhưng dù ít, nàng vẫn cảm thấy khó khăn vì nàng không biết làm gì. Không có lý tưởng, không có mục tiêu, cũng không có người thân cho nàng nhớ. Sau đó, nàng thấy Lạc Hoa trên máy tính.
Khi ấy Lạc Hoa vừa bước qua tuổi 30, anh rút đi vẻ ngây ngô và có thể vẻ thành thục, cơ trí. Tâm nàng lập tức bị hấp dẫn. Nàng si mê Lạc Hoa, trong mắt nàng Lạc Hoa không chỉ có vẻ đẹp bên ngoài mà mỗi hành động lời nói đều trầm ổn. Chỉ cần nghe anh nói, nàng sẽ không nghi ngờ.
"Có lẽ kiếp trước bọn chị là anh em?" Thẩm Thu Hoa nửa thật nửa đùa.
"Vậy thì kiếp trước nữa chị từng cứu cả thế giới!" Tề Duyệt xao cằm nói. "Xem ra, về sau em phải hành thiện tích phước. Không chừng kiếp sau có thể làm hàng xóm của Lạc Hoa."
"Nhỏ này nó điên rồi." Thẩm Thu Hoa bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng gặp qua fans cuồng nhưng dạng hoa si mà gửi hi vọng vào kiếp sau như này thì đây là lần đầu tiên.
Dương Quỳnh không về phòng, cô đi theo Lý học những kiến thứ về võ thuật trong diễn xuất. Cô luôn học nghiêm túc về chuyện liên quan đến an toàn của Thẩm Thu Hoa. Lúc trước khi còn trong quân ngũ, có rất nhiều thiết bị cũng cần phải học nên cô học những đều này nhanh chóng.
"Dương tiểu thư, tôi xem video đó rồi. Thân thủ cô tốt lắm!" Lý vừa giới thiệu cách dùng thiết bị vừa cầm đồ vật lên, giới thiệu những điều cần lưu ý cho Dương Quỳnh.
"Anh Lý, chúng ta biết nhau xem như là bạn. Anh đừng khách sáo quá, tôi thấy anh lớn hơn tôi mấy tuổi, vậy anh cứ gọi tôi là tiểu Dương, tôi gọi anh là anh Lý, như vậy cũng tiện." Dương Quỳnh không giỏi việc giao lưu với những người làm công tác văn hóa nhưng trò chuyện với những người bên võ thuật thì không thành vấn đề.
Gương mặt ngăm đen của Lý tươi cười: "Tiểu Dương thật sự là người hào sảng." Hắn thấy không ai chú ý mới nói: "Anh Hoa dặn, buổi tối em dẫn theo Thẩm tiểu thư đến phòng 905 khách sạn Quân Hào. Anh Hoa có thứ cho hai người xem."
Dương Quỳnh khẽ gật đầu.
Đạo diễn Đặng Diệp Chu nhìn vị đại gia ngồi thư thái trong phòng nghỉ của mình, không nhịn được lắc đầu: "Lạc Hoa, chắc anh bận lắm."
"Ừ, tôi bận lắm. Tôi nói anh nghe, tôi vừa bay từ Mỹ về chưa kịp nghỉ đã chạy đến đây. Nhưng anh lại không nói thật. Anh Đặng, người quang minh chính đại chúng ta không nói chuyện mờ ám, trong đoàn có người muốn chỉnh Thu Hoa, việc này tôi mặc kệ anh có biết hay không nhưng tôi chỉ muốn kết quả." Lạc Hoa tựa vào sô pha, thả lỏng cơ thể. Nhưng dáng vẻ thanh thản đó không khiến người khác bớt áp lực.
"Tôi đã cho người tra xét. Hiện tại cảnh sát cũng đã bắt cô tiểu Lưu may trang phục. Nếu anh không tin có thể đến Cục Cảnh Sát hỏi." Đặng Diệp Chu vô tội nói. Hắn không ngờ Thẩm Thu Hoa xảy ra chuyện, Lạc Hoa lại ra mặt cho nàng.
Lạc Hoa mỉm cười: "Anh Đặng, tôi tin anh sẽ không hại Thu Hoa. Nếu anh muốn bảo vệ người nọ. Thứ tôi nói thẳng, loại người này dù được anh bảo vệ, tương lai nhất định cũng sẽ mang phiền phức cho anh. Anh Đặng, không phải anh từng nói với tôi đóng phim như làm người sao? Hiện tại anh muốn giữ một kẻ cặn bã như vậy thì phim của anh còn có thể xem được sao?"
Đặng Diệp Chu lập tức chấn động, sừng sờ mãi không nói nên lời. Lạc Hoa đã tra được là ai hơn nữa những lời này như cứa vào tim hắn. Lạc Hoa có tiếng dễ hợp tác trong giới. Anh luôn tôn trọng đạo diễn và diễn viên hợp tác, lại lịch sự, khiêm tốn với các nhân viên công tác. Chỉ cần không cố tình hại anh, dù phạm lỗi nhỏ anh cung không quan tâm. Hiện tại anh nói những lời này chính là uy hiếp phim của hắn.
Tôn Chí Tân vốn không có ý hại Thẩm Thu Hoa, chuyện trang phục chỉ thõa mãn cái tính đáng khinh của gã, gã biết Thẩm Thu Hoa sẽ không mặc bộ váy ấy đóng phim nhưng gã lại có thể tưởng tượng dáng người nàng khi mặc bộ váy đỏ ấy, dù chỉ nghĩ thôi đã thỏa mãn.
Gã thuyết phục tiểu Lưu động tay vào trang phục, sau đó nhân lúc nàng không hay, gã đẩy toàn bộ trách nhiệm cho nàng. Khi ấy, dù sự việc bại lộ, tiểu Lưu cũng chỉ bị phạt tiền vì tắc trách trong công việc, gã có thể bồi cho nàng chút tiền ấy nhưng gã lại không ngờ cô nàng vì bảo vệ gã mà muốn giết người.
Khi chuyện trở nên nghiêm trọng, người đầu tiên tìm gã là đạo diễn Đặng Diệp Chu. Đặng Diệp Chu rất hiểu nhân viên trong đoàn mình, hắn biết rõ những người có quan hệ với tiểu Lưu. Nhưng hắn và Tôn Chí Tân làm bạn nhiều năm, khi gã khóc lóc thảm thiết van xin, hắn đã quyết định giấu nhẹm chuyện đi.
Trong mắt hắn, chuyện cũng không gây ra ảnh hưởng gì lớn. Thẩm Thu Hoa cũng không mặc bộ trang phục đó. Nếu đã không ai đề cập thì chuyện cứ để nó qua. Chỉ là hắn không ngờ Thẩm Thu Hoa không có phản ứng mà Lạc Hoa lại chạy đến vấn tội hắn còn tra được chân tướng.
Đặng Diệp Chu không biết Lạc Hoa sẽ tính giải quyết chuyện này thế nào. Hắn biết anh là người quân tử, rất có phong độ, uy nghiêm, anh lại hiếm khi tức giận. Lẽ nào Lạc Hoa tính đưa Tôn Chí Tân lên đồn?
Đặng Diệp Chu nghĩ vậy vội tìm Tôn Chí Tân, dù sao cũng là bạn thân, hắn hy vọng gã có thể chuẩn bị tinh thần.
Khi Tôn Chí Tân nhìn thấy Lạc Hoa, gã bỗng thấy hoảng. Thật ra gã cũng không biết anh tới đây làm gì nhưng vì có tật giật mình gã có dự cảm xấu.
Lạc Hoa lại không đồng ý: "Thu Hoa, dù em làm gì cũng phải biết xem hợp đồng, đây là việc cần thiết.". truyện đam mỹ
Thẩm Thu Hoa ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn thấy Lạc Hoa sắp đi, nàng quay đầu nhìn Tề Duyệt đang trông mong bèn vẫy tay gọi nàng. Tề Duyệt như cún con bay đến.
Lạc Hoa nhìn thấy nàng bật cười: "Lại là em? Có phải vẫn muốn ký tên không?"
Tề Duyệt gật đầu, run rẩy đưa vở.
Lạc Hoa nhận vở: "Dạo này mấy quyển thần tượng này càng lúc càng đẹp." Anh vừa nói vừa rồng bay phượng múa trên vở: "Có phải còn muốn chụp chung không?"
Tề Duyệt hít sâu suýt sặc. Idol Lạc Hoa lạnh lùng của mình sao mà khéo hiểu lòng người vậy? Chụp xong, Lạc Hoa hỏi: "Có phải Thu Hoa cũng có mẫu sổ này không? Anh muốn một quyển."
"Dạ... dạ có! Chắc chắn có! Em có... có đem theo... nhưng ở khách sạn." Tề Duyệt lắp bắp nói.
"Vậy đưa anh được không?" Lạc Hoa cười tủm tỉm hỏi.
Tề Duyệt giật mình, sao nàng cảm thấy nụ cười này rất giống nụ cười của Thẩm Thu Hoa? Nàng gật đầu đáp: "Mai em sẽ mang đến."
"Được, vậy anh sẽ cho người đến lấy. Cảm ơn em." Lạc Hoa xua tay, nhìn Thẩm Thu Hoa: "Em phải chú ý đó. Hai hôm nay anh ở đây, có chuyện em cứ gọi cho anh."
"Dạ." Thẩm Thu Hoa vui sướng đáp.
Lạc Hoa đi xa nhưng tiếng ồn vẫn vang vảng lên tai. Lạc Hoa có sự phong độ mà các idol trẻ không có.
"Xem anh hai quan tâm em chưa kìa, em còn không lo cho sức khỏe của mình." Thấy Thẩm Thu Hoa muốn lấy ly uống nước, Dương Quỳnh lấy lại. Nước trong này đã sớm lạnh.
"Đó giờ em có trải qua mấy chuyện này đâu?" Thẩm Thu Hoa đang vui, biểu cảm cũng đặc sắc hơn.
Dương Quỳnh nhìn xung quanh thấy mọi người đang chú ý Lạc Hoa, không ai chú ý các nàng bèn thầm thì: "Em vốn sống trong nhung lụa, mấy năm nay vất vả đương nhiên không chịu nổi. Chị thấy hay em nhân lúc còn sớm rời showbiz đi miễn cho chị và anh hai lo cho em."
Dương Quỳnh luôn ủng hộ bất kỳ quyết định nào của Thẩm Thu Hoa nhưng dạo này cô bỗng nhớ đến sức khỏe của Thẩm Thu Hoa không tốt từ lúc nàng vào showbiz, cũng từ lúc không nghỉ ngơi điều độ khi vào đoàn phim. Cường độ làm việc cao cộng thêm nghỉ ngơi không điều độ cả người bình thường cũng không chịu nổi. Hầu hết mọi người luôn lấy mạng mình đua, đua vài năm hết khổ rồi bắt đầu giảm số lượng công việc vì cơ thể không chịu nổi. Vất vả mấy năm đổi được vinh hoa phú quý của suốt đời cũng không lỗ.
Trong mắt Dương Quỳnh, Thẩm Thu Hoa hoàn toàn không cần làm vậy. Không nói đến nàng có ông anh có tiền có thế, chỉ riêng tiền đại ngôn và thư pháp cũng đủ nàng no ấm.
"Em sẽ suy xét." Thẩm Thu Hoa vào phòng nghỉ, Liễu Du chỉnh lại lớp make up cho nàng. Tề Duyệt vừa nhìn điện thoại vừa cười hạnh phúc.
"Tiểu Duyệt!" Thẩm Thu Hoa hỏi: "Em thích anh hai chị nhiều năm rồi, ngoại trừ xem anh ấy là idol, em còn xem anh ấy là ai?"
IQ của Tề Duyệt đang âm vô cực, nàng ngây ngốc nhìn Thẩm Thu Hoa, không hiểu.
"Không phải fans chia ra nhiều loại sao, có fans bạn gái, fans mama với fans vợ nữa, em là fans nào?" Thẩm Thu Hoa tò mò hỏi. Nàng cũng không cảm thấy Tề Duyệt sẽ xem Lạc Hoa là bạn trai hoặc chống.
"Đương nhiên là fans em gái! Em nằm mơ cũng muốn có anh hai như anh Lạc Hoa." Nói rồi nàng nhìn Thẩm Thu Hoa: "Chị Thu Hoa, chị hạnh phúc thật đó! Chị làm em ghen ghét chị quá."
"Chị?" Thẩm Thu Hoa chỉ vào mình hỏi.
"Dạ phải, Lạc Hoa vừa gặp chị đã nhận chị làm em. Có phải kiếp trước chị cứu cả thế giới không?" Tề Duyệt nghĩ thôi đã hâm mộ. Lúc nhỏ nàng có năng khiếu về máy tính, cũng được bồi dưỡng cần thận. Khi đó mỗi ngày ngoại trừ học tập thì chỉ có thể nâng cao năng lực của mình về máy tính nên rất ít có thời gian rảnh. Nhưng dù ít, nàng vẫn cảm thấy khó khăn vì nàng không biết làm gì. Không có lý tưởng, không có mục tiêu, cũng không có người thân cho nàng nhớ. Sau đó, nàng thấy Lạc Hoa trên máy tính.
Khi ấy Lạc Hoa vừa bước qua tuổi 30, anh rút đi vẻ ngây ngô và có thể vẻ thành thục, cơ trí. Tâm nàng lập tức bị hấp dẫn. Nàng si mê Lạc Hoa, trong mắt nàng Lạc Hoa không chỉ có vẻ đẹp bên ngoài mà mỗi hành động lời nói đều trầm ổn. Chỉ cần nghe anh nói, nàng sẽ không nghi ngờ.
"Có lẽ kiếp trước bọn chị là anh em?" Thẩm Thu Hoa nửa thật nửa đùa.
"Vậy thì kiếp trước nữa chị từng cứu cả thế giới!" Tề Duyệt xao cằm nói. "Xem ra, về sau em phải hành thiện tích phước. Không chừng kiếp sau có thể làm hàng xóm của Lạc Hoa."
"Nhỏ này nó điên rồi." Thẩm Thu Hoa bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng gặp qua fans cuồng nhưng dạng hoa si mà gửi hi vọng vào kiếp sau như này thì đây là lần đầu tiên.
Dương Quỳnh không về phòng, cô đi theo Lý học những kiến thứ về võ thuật trong diễn xuất. Cô luôn học nghiêm túc về chuyện liên quan đến an toàn của Thẩm Thu Hoa. Lúc trước khi còn trong quân ngũ, có rất nhiều thiết bị cũng cần phải học nên cô học những đều này nhanh chóng.
"Dương tiểu thư, tôi xem video đó rồi. Thân thủ cô tốt lắm!" Lý vừa giới thiệu cách dùng thiết bị vừa cầm đồ vật lên, giới thiệu những điều cần lưu ý cho Dương Quỳnh.
"Anh Lý, chúng ta biết nhau xem như là bạn. Anh đừng khách sáo quá, tôi thấy anh lớn hơn tôi mấy tuổi, vậy anh cứ gọi tôi là tiểu Dương, tôi gọi anh là anh Lý, như vậy cũng tiện." Dương Quỳnh không giỏi việc giao lưu với những người làm công tác văn hóa nhưng trò chuyện với những người bên võ thuật thì không thành vấn đề.
Gương mặt ngăm đen của Lý tươi cười: "Tiểu Dương thật sự là người hào sảng." Hắn thấy không ai chú ý mới nói: "Anh Hoa dặn, buổi tối em dẫn theo Thẩm tiểu thư đến phòng 905 khách sạn Quân Hào. Anh Hoa có thứ cho hai người xem."
Dương Quỳnh khẽ gật đầu.
Đạo diễn Đặng Diệp Chu nhìn vị đại gia ngồi thư thái trong phòng nghỉ của mình, không nhịn được lắc đầu: "Lạc Hoa, chắc anh bận lắm."
"Ừ, tôi bận lắm. Tôi nói anh nghe, tôi vừa bay từ Mỹ về chưa kịp nghỉ đã chạy đến đây. Nhưng anh lại không nói thật. Anh Đặng, người quang minh chính đại chúng ta không nói chuyện mờ ám, trong đoàn có người muốn chỉnh Thu Hoa, việc này tôi mặc kệ anh có biết hay không nhưng tôi chỉ muốn kết quả." Lạc Hoa tựa vào sô pha, thả lỏng cơ thể. Nhưng dáng vẻ thanh thản đó không khiến người khác bớt áp lực.
"Tôi đã cho người tra xét. Hiện tại cảnh sát cũng đã bắt cô tiểu Lưu may trang phục. Nếu anh không tin có thể đến Cục Cảnh Sát hỏi." Đặng Diệp Chu vô tội nói. Hắn không ngờ Thẩm Thu Hoa xảy ra chuyện, Lạc Hoa lại ra mặt cho nàng.
Lạc Hoa mỉm cười: "Anh Đặng, tôi tin anh sẽ không hại Thu Hoa. Nếu anh muốn bảo vệ người nọ. Thứ tôi nói thẳng, loại người này dù được anh bảo vệ, tương lai nhất định cũng sẽ mang phiền phức cho anh. Anh Đặng, không phải anh từng nói với tôi đóng phim như làm người sao? Hiện tại anh muốn giữ một kẻ cặn bã như vậy thì phim của anh còn có thể xem được sao?"
Đặng Diệp Chu lập tức chấn động, sừng sờ mãi không nói nên lời. Lạc Hoa đã tra được là ai hơn nữa những lời này như cứa vào tim hắn. Lạc Hoa có tiếng dễ hợp tác trong giới. Anh luôn tôn trọng đạo diễn và diễn viên hợp tác, lại lịch sự, khiêm tốn với các nhân viên công tác. Chỉ cần không cố tình hại anh, dù phạm lỗi nhỏ anh cung không quan tâm. Hiện tại anh nói những lời này chính là uy hiếp phim của hắn.
Tôn Chí Tân vốn không có ý hại Thẩm Thu Hoa, chuyện trang phục chỉ thõa mãn cái tính đáng khinh của gã, gã biết Thẩm Thu Hoa sẽ không mặc bộ váy ấy đóng phim nhưng gã lại có thể tưởng tượng dáng người nàng khi mặc bộ váy đỏ ấy, dù chỉ nghĩ thôi đã thỏa mãn.
Gã thuyết phục tiểu Lưu động tay vào trang phục, sau đó nhân lúc nàng không hay, gã đẩy toàn bộ trách nhiệm cho nàng. Khi ấy, dù sự việc bại lộ, tiểu Lưu cũng chỉ bị phạt tiền vì tắc trách trong công việc, gã có thể bồi cho nàng chút tiền ấy nhưng gã lại không ngờ cô nàng vì bảo vệ gã mà muốn giết người.
Khi chuyện trở nên nghiêm trọng, người đầu tiên tìm gã là đạo diễn Đặng Diệp Chu. Đặng Diệp Chu rất hiểu nhân viên trong đoàn mình, hắn biết rõ những người có quan hệ với tiểu Lưu. Nhưng hắn và Tôn Chí Tân làm bạn nhiều năm, khi gã khóc lóc thảm thiết van xin, hắn đã quyết định giấu nhẹm chuyện đi.
Trong mắt hắn, chuyện cũng không gây ra ảnh hưởng gì lớn. Thẩm Thu Hoa cũng không mặc bộ trang phục đó. Nếu đã không ai đề cập thì chuyện cứ để nó qua. Chỉ là hắn không ngờ Thẩm Thu Hoa không có phản ứng mà Lạc Hoa lại chạy đến vấn tội hắn còn tra được chân tướng.
Đặng Diệp Chu không biết Lạc Hoa sẽ tính giải quyết chuyện này thế nào. Hắn biết anh là người quân tử, rất có phong độ, uy nghiêm, anh lại hiếm khi tức giận. Lẽ nào Lạc Hoa tính đưa Tôn Chí Tân lên đồn?
Đặng Diệp Chu nghĩ vậy vội tìm Tôn Chí Tân, dù sao cũng là bạn thân, hắn hy vọng gã có thể chuẩn bị tinh thần.
Khi Tôn Chí Tân nhìn thấy Lạc Hoa, gã bỗng thấy hoảng. Thật ra gã cũng không biết anh tới đây làm gì nhưng vì có tật giật mình gã có dự cảm xấu.
Danh sách chương