Bên đoàn phim vừa quay chụp vừa phân một tổ kiểm tra và bảo vệ tất cả thiết bị. Đặng Diệp Chu nhìn Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh vẫn diễn suất bình thường khiến hắn rất cảm động. Sau khi xác nhận an toàn cũng không yêu cầu truy cứu.

Vài ngày sau, vết bầm ở đầu gối và khuỷu tay của Thẩm Thu Hoa cũng biến mất. Nàng bắt đầu quay những cảnh có vũ đạo. Dương Quỳnh nhìn trang phục hồng sa xuyên thấu, trong lòng để ý.

"Đạo diễn, bộ đồ này quá lộ! Không che được gì." Cô cầm quần áo, nói.

Thẩm Thu Hoa luôn hết lòng với điện ảnh. Nhưng trang phục lần này không biết ai thiết kế, sau khi mặc vào, cảnh xuân trước ngựa lộ ra, mà phần đùi tuy có hồng sa nhưng vẫn thoát ẩn thoát hiện như không mặc.

Đặng Diệp Chu nhìn trang phục, chăm chú quan sát, thật sự không thể mặc được. Nếu trang phục này được quay dù xét duyệt của điện ảnh thoáng hơn phim truyền hình nhưng đoạn này cũng rất khó được duyệt.

"Hôm nay quay cảnh vũ đạo khác. Bộ váy này tôi sẽ tìm người sửa lại." Hắn nói rồi tìm người phụ trách trang phục, là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi tên Hạ Vân.

"Cái này là gì đây? Bộ đồ này cô nói đi làm sao mà mặc?"

Hạ Vân nhận quần áo nhìn thoáng, nhíu mày: "Trên bản thiết kể của tôi có lớp lót bên trong. Bộ này không có lớp lót cũng chưa hoàn thiện."

"Tôi mặc kệ, cô điều tra chuyện này. Xem là ai làm! Đoàn phim chúng ta còn chưa đủ chuyện hay sao?" Đặng Diệp Chu nghĩ Thẩm Thu Hoa không thể mặc bộ váy này đóng phim. Chỉ riêng mặc quần áo bị người nào chụp được, dù chỉ một tấm cũng đủ khiến trên mạng ồn ào, đến lúc đó danh tiếng của đoàn phim lại lên. Một lần nổi danh còn được, nhiều lần lại không phải chuyện tốt.

"Tôi hiểu rồi, tôi lập tức điều tra." Hạ Vân cầm quần áo ra ngoài.

Thẩm Thu Hoa có thể hoàn thành cảnh vũ đạo một cách nhẹ nhàng nhưng đạo diễn lại có yêu cầu cao về nàng. Xét thấy nàng có tài nghệ múa cổ điển, Đặng Diệp Chu sử dụng kỹ thuật quay một máy. Tất cả các cảnh quay đều được thực hiện bằng một chiếc camera. Vũ đạo của Thẩm Thu Hoa đã được thiết kế từ trước bởi cô dạy múa được đoàn phim mời đến.

Khác với những điệu múa trước đây của Thẩm Thu Hoa, vũ đạo lần này cần rất nhiều lực. Thẩm Thu Hoa theo Dương Quỳnh tập luyện không chỉ để ứng phó cảnh hành động, mà còn vì để biểu diễn những cảnh vũ đạo.

Đến giữa trưa, Hạ Vân đến tìm Đặng Diệp Chu: "Đạo diễn, người phụ trách may bộ đồ này là tiểu Lưu, cô ấy nói cô ấy đã may lớp lót bên trong. Tôi xem qua, lớp lót thật sự bị người ta cắt xuống."

Đặng Diệp Chu nghĩ rồi hỏi: "Có những ai tiếp xúc với bộ váy này?"

Hạ Vân lắc đầu: "Ngoại trừ tiểu Lưu thì chỉ có tôi. Tiểu Lưu nói, sau khi may xong vì tạm thời chưa dùng nên cô ấy cho vào hộp, không ai lấy ra. Sau đó..." Hạ Vân nhớ lại, nói tiếp: "Sau đó dựa theo tiến độ quay cần đến, tiểu Lưu mới lấy váy ra, cô ấy nói lúc đó váy còn rất tốt. Tiểu Lưu đã treo váy lên giá, lúc sau Thẩm Thu Hoa bị thương không quay cảnh múa, cô ấy cũng không quan tâm. Hôm nay khi dùng, cô ấy không chú ý nên đưa đến đây luôn."

Hiển nhiên có người cố ý động vào bộ trang phục. Việc này đương nhiên phải tra mà cô tiểu Lưu này đưa trang phục đến nhưng không kiểm tra trước có thể thấy là người tắc trách. Đặng Diệp Chu bảo Hạ Vân về phê bình tiểu Lưu, khấu trừ tiền thưởng tháng sau của cô nàng.

Hôm sau, khi Thẩm Thu Hoa nhận váy đỏ. Nàng thay xong, vẫn bất mãn với kiểu dáng trước ngực: "Liễu Phiêu Bình là vũ cơ chứ không phải kỹ nữ, sao cô ấy có thể mặc như vậy?" Nàng bực bội cầm trang phục đến tìm Đặng Diệp Chu.

"Đạo diễn, bộ này trước ngực quá hở, mặc vào rất lộ, cũng có vẻ không tôn trọng. Liễu Phiêu Bình dùng thân phận vũ cơ chỉ để yểm hộ hẳn không cần hy sinh thân mình. Đây là lý giải của tôi với nhân vật. Không biết có đúng không?" Nàng không tỏ vẻ mình bất mãn về trang phục, hoàn toàn là vì nhân vật. Nàng tươi cười không chút tức giận.

Bộ váy đỏ này là trang phục quan trọng nhất trong những cảnh múa, lúc trước Đặng Diệp Chu cũng đã xem qua bản thiết kế. Khi đó hắn thấy không có vấn đề, chẳng lẽ đồ thật khác với trên hình? Hắn bảo nhân viên tròng thử áo vào làm mẫu, quả nhiên nửa ngực lộ ra, mặc vào vô cùng đặc sắc. Đặng Diệp Chu vốn không thích những cảnh như này nên hoàn toàn không hợp mắt hắn.

"Sửa lại cho tôi!" Đặng Diệp bực mình. Đoàn phim đã phân công rõ ràng, không phải chuyện gì cũng cần hắn giải quyết, nếu không hắn thuê nhân viên làm gì. Đoàn đội này luôn theo hắn chưa từng có vấn đề.

Tiến độ quay cũng vì trang phục mà biến động nhiều lần. Vậy nên Hạ Vân cũng không dám để trang phục qua tay ai mà tự mình sửa chữa.

"Tiểu Lưu, em theo chị cũng hơn nửa năm. Em thành thật, chăm chỉ, chị cũng không xem em là người ngoài. Bộ trang phục này liên tục có vấn đề. Nếu ban đầu em còn bảo không biết thì lần này em nói thế nào? Ai mà mặc được bộ quần áo trễ ngực như này?" Sau khi Hạ Vân xác định trang phục không có vấn đề mới gọi tiểu Lưu đến.

Tiểu Lưu là một cô gái rất thanh tú. Lúc mười mấy tuổi, nàng đã làm công ở xưởng may, sau đó có đồng hương làm trong đoàn phim nên nàng cũng theo đó đến đây may trang phục.

"Chị Vân, cái này thật sự không phải do em làm. Em chỉ dựa vào bản vẽ của chị để làm. Em nói thật." Tiểu Lưu xoa tay, cúi đầu nhìn mũi chân mình.

"Bản vẽ chị đưa có kích thước và kiểu dáng rõ ràng sao vào tay em lại thành ra vậy? Tiểu Lưu, hôm nay em không nói rõ thì đừng nói mất việc, chỉ sợ phải bồi thường tiền trì hoãn cho đoàn phim. Chị biết nhà em ở vùng núi, chị cũng muốn tốt cho em. Em nói thật đi chị sẽ nghĩ cách giúp em, chúng ta chỉ cần làm rõ là được rồi. Bằng không chị không thể báo cáo với đạo diễn, cũng không thể giúp em." Hạ Vân làm trong nghành nhiều năm, tuy chỉ may trang phục nhưng nàng vẫn có thể đối phó với một cô nhóc mới lớn.

Tiểu Lưu ngẩng đầu nhìn Hạ Vân, biểu cảm chần chừ: "Chị Vân, em biết chị là người tốt. Nhưng chuyện này thật sự là như vậy."

Hạ Vân vỗ bàn. Ngón tay run lên chỉ vào tiểu Lưu, nói: "Tiểu Lưu, em đã mạnh miệng như vậy thì chị sẽ đi nói với đạo diễn!" Nói rồi nàng đứng lên bước ra cửa.

Tiểu Lưu nắm chặt tay Hạ Vân, quỳ xuống van xin: "Chị Vân, em nói thật. Em xin chị đừng nói với đạo diễn. Chị Vân, em cần công việc này, em trai em còn phải cưới vợ, chị không thể chặt đường sống của nhà em!"

Hạ Vân phủi tay, cười lạnh: "Tiểu Lưu, chị cũng giúp em nhưng em không muốn giúp mình còn trách ai?"

Tiểu Lưu thấy không giữ được Hạ Vân, nàng cầm vội cây kéo, lao tới chỗ Hạ Vân.

Hạ Vân vốn không tránh được, cửa đột nhiên mở ra. Một người cầm món gì đó ném vào tay tiểu Lưu, tiểu Lưu hét to, kéo rơi xuống đất. Hạ Vân sợ hãi ngồi bệt xuống đất, che ngực nói: "Cô... cô.... muốn giết tôi!"

Người bước vào cửa là Dương Quỳnh. Cô xuống phòng bếp tìm một chén nhỏ để múc đồ bổ cho Thẩm Thu Hoa dùng. Khi đi ngang qua kho hàng nghe thấy bên trong có tiếng hô hoán, cô tò mò đẩy cửa vào nhìn thoáng. Không ngờ vừa nhìn vào đã thấy phản quang của kéo. Vì thế cô không nghĩ ngợi, mở cửa, ném chén thuốc bổ về phía đối phương.

Tay Dương Quỳnh khỏe, sức cô ném có thể làm người ta gãy xương. Tuy chén sứ nhẹ nhưng cứng, cộng thêm sức của Dương Quỳnh, chén đập vào tay tiểu Lưu, có lẽ xương cũng gãy.

Tiểu Lưu ôm tay nằm rên trên đất, Dương Quỳnh đến đỡ Hạ Vân dậy: "Cô có sao không?"

Hạ Vân hít sâu, lắc đầu: "Tôi không sao. Cảm ơn cô, Dương tiểu thư. Nếu không nhờ cô, có lẽ bây giờ tôi đã mất mạng."

Đạo diễn nghe thấy tin này, mày nhíu chặt. Vốn hắn đã muốn khiêm tốn không ngờ lại thêm một vụ xảy ra. Giờ thì hay rồi, giết người bất thành cần phải báo cảnh sát.

Cảnh sát đến áp giải tiểu Lưu đến bệnh viên xem vết thương. Sau đó đưa Hạ Vân và Dương Quỳnh lấy lời khai.

Thẩm Thu Hoa nghe đầu đuôi câu chuyện xong cũng không rõ vì sao lại xảy ra chuyện này. Lư Tự vẫn chưa đi, nghe thấy càng không yên tâm.

Hắn bực bội hỏi: "Đoàn phim này bị sao vậy? Tính nằm trên hot search hoài sao?"

"Mà chuyện này là do bộ váy chị Thu Hoa phải mặc. Chỉ là đến mức giết người thì cũng hơi quá?" Tề Duyệt gõ bàn phím, góp chuyện: "Tự ca, chuyện này hot trên mạng lắm. Đoàn phim mình kỳ này là hot bậc nhất luôn!"

Lấy lời khai xong, Dương Quỳnh và Hạ Vân nhanh chóng quay về. Trước khi về, họ nhận được tin, tiểu Lưu gãy ngón tay phải, ngoài ra nàng còn mang thai hai tháng.

"Mang thai?" Hạ Vân ngồi trên xe khó hiểu: "Cô ấy chưa kết hôn thì có thai với ai?"

Dương Quỳnh hừ lạnh đáp: "Thời này chưa kết hôn cũng có thai được mà."

Vợ chồng ở đoàn phim cũng vậy. Mọi người ai cũng hiểu, khai máy thì là vợ chồng, đóng máy thì đường ai nấy đi. Ai cũng là người lớn không cần nói những chuyện phụ trách này nọ. Nhưng nếu có con thì lại là vấn đề khác.

Đạo diễn Đặng Diệp Chu nghe tin tiểu Lưu mang thai, hắn cũng không quan tâm nhưng nghĩ đến việc nàng muốn giết Hạ Vân, hắn vẫn quyết định tra xem.

Đoàn phim còn chưa tra được kết quả, đã đón một đại thần đến - ảnh đế Lạc Hoa,

"Lạc Hoa, người bận rộn như anh sao có rảnh đến tổ chúng tôi?" Đặng Diệp Chu và Lạc Hoa từng hợp tác. Quan hệ của hai bên rất tốt, vừa nhìn thấy bạn cũ, hắn đương nhiên phải trò chuyện.

Lạc Hoa mặc bộ vest xám, vẻ mặt nghiêm túc. Anh cởi kính xuống, đôi mắt cười như không cười bảo: "Tôi đến xem bạn thân của tôi."

Đặng Diệp Chu cho rằng anh nói là mình, hắn càng tươi cười.

"Tôi đến xem Thu Hoa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện