Đây cũng là nguyên nhân cô xuất ngũ. Năng lực cá nhân xuất chúng nhưng về tính tổ chức, tính kỷ luật thì quá kém. Quân đội luôn là nơi có tính kỷ luật cao nhất, đặc biệt là bộ đội đặc chủng - những người chuyên chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Dương Quỳnh lại luôn làm theo ý mình. Khi nhiệm vụ rơi vào bế tắc, cô không nghe theo cấp trên mà lại liều lĩnh tạo cơ hội, việc này là không được chấp nhận.
Thẩm Thu Hoa nhìn điện thoại, hỏi Tề Duyệt: "Tiểu Duyệt, có phải em biết rất nhiều chuyện trước kia của Dương Quỳnh không?"
"Em không biết nhiều lắm, chỉ biết một ít." Giọng Tề Duyệt rất dịu dàng. "Chị Quỳnh từng có thời gian làm nhiệm vụ bên phòng chống ma túy ở Vân Nam, yêu cầu của nhiệm vụ là nằm vùng. Có một người có kinh nghiệm gián điệp phong phú nhưng ở lần giao dịch cuối cùng lại bị tên buôn lậu phát hiện ra thân phận của mình.
Ông ấy biết mình không chạy thoát bèn cấy chip có tài liệu mình tra được vào da. Nghĩ dù gặp phải tình huống xấu nhất thì thi thể của mình được chiến hữu tìm được, nhờ đó có thể phát hiện được chip. Kết quả khi tên buôn lậu chuẩn bị ra tay với ông ta, chị Quỳnh đã chạy đến. Chị ấy một mình chạy vào rừng. Sau đó chị ấy kể mình lạc đường tận hai ngày mới tìm được chỗ ẩn núp của của tên trùm buôn lậu.
Thật ra một mình chị ấy đến cũng không giải quyết được gì. Địch đông thế mạnh, ngoi đầu lên là chết. Nhưng chị ấy mang theo cả đống boom, nổ tung nửa khu rừng.
Tất cả mọi người bị nổ ngốc. Nhân cơ hội, chị ấy cứu lão cảnh sát, bắt trùm thuốc phiện làm con tin. Cảnh sát thấy cánh rừng bị nổ, lại không thấy chị Quỳnh thì biết đây là kiệt tác của chỉ. Bên này nhanh chóng hành động, tuy bắt được trùm thuốc phiện, cứu được người nằm vùng nhưng không tiến hành bắt giữ được lúc hai bên giao dịch nên rất khó trong việc thu thập chứng cứ. Nếu không có những tài liệu do lão cảnh sát bắt được thì bọn họ suýt phải thả người." Tề Duyệt đoán lần hành động đó chắc chắn Dương Quỳnh bị phê bình thảm.
"Thật sự là chuyện chị ấy dám làm." Không ngại khó khăn, xông pha về trước. Đây mới là Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh vừa hoàn thành xong cảnh boom đạn, xuống dưới vừa dùng khăn lông xoa bụi và mồ hôi trên mặt vừa đi đến chỗ điện thoại: "Thu Hoa có online không em?" Cô hỏi Liễu Du. Sau khi nhận được câu khẳng định, biểu cảm của cô lập tức thay đổi, vui vẻ cầm điện thoại.
"Thu Hoa, cảnh quay vừa rồi em đừng lo, mấy chỗ nổ đã được đánh dấu. Nhớ kỹ sẽ không nguy hiểm." Cô không muốn Thẩm Thu Hoa nhìn thấy cảnh này.
"Em biết. Nhưng chị phải chú ý an toàn. Đừng vui quá trớn." Thẩm Thu Hoa nâng má, nhìn đôi mắt sáng của Dương Quỳnh. Người này quản nhiên hợp với chiến trường, nhập diễn những cảnh này như tiêm kích thích.
Dương Quỳnh tươi cười đáp: "Em cũng vậy. Lúc chị không ở bên, em phải chú ý đó."
Tề Duyệt ở bên xấu hổ bảo: "Nè chị Quỳnh, sao hai chị dính nhau quá vậy? Không phải chỉ mới tạm tách nhau mấy tiếng thôi sao? Còn cần phải vậy không? Em với tiểu Du sắp bị cơm chó của hai người chôn sống luôn rồi."
Quả nhiên, điện thoại bên kia cũng loáng thoáng nghe tiếng Liễu Du kháng nghị. Dương Quỳnh lập tức nói: "Nào nào nào Thu Hoa, chúng ta là người tốt thì phải làm người tốt đến cùng, rải thêm nhiều chôn kín hai đứa luôn."
Thẩm Thu Hoa bị đám dở hơi chọc cười: "Rồi rồi, em phải đóng phim. Chị còn mấy cảnh nữa thì xong?"
"Có lẽ chị sẽ về hơi muộn. Em xong việc thì về khách sạn trước đi, không cần chờ chị." Dương Quỳnh nhìn video bị ngắt, ai oán nhìn Liễu Du.
"Chị Quỳnh, chị làm gì?" Liễu Du cảnh giác.
"Về sau, những cảnh này em đừng cho Thu Hoa xem."
Liễu Du hiền nhưng không ngốc: "Chị Quỳnh, em không cho chị Thu Hoa xem, không phải chị ấy sẽ càng lo lắng hơn sao?"
"Cũng phải." Dương Quỳnh "chậc", bất đắc dĩ đáp.
Bước vào tháng 5, Lư Tự gọi điện tới, đoàn phim "Chấp Ái" muốn đi tham gia liên hoan phim được cử hành ở Đức. Thẩm Thu Hoa xin nghỉ với đoàn phim. Dương Quỳnh đương nhiên cũng muốn đi theo, cô không chỉ là bảo vệ và thư ký, cô còn là phiên dịch viên.
"Hậu kỳ của "Chấp Ái" chế tác nhanh vậy sao? Chị nhớ phim mới đóng máy chưa bao lâu mà." Dương Quỳnh cảm thấy tốc độ này quá lợi hại. Có lẽ vì muốn đuổi kịp liên hoan phim.
"Em nghe nói khi phim chưa quay xong, Khâu đạo đã bắt đầu edit. Mỗi ngày khi chúng ta về nghỉ ngơi, cô ấy luôn tăng ca đến rạng sáng." Đây là lời Thẩm Thu Hoa nghe khi gọi điện với Phương Ngải Kỳ.
Là một nữ chính khác, Phương Ngải Kỳ đương nhiên cũng sẽ tham dự. Khi nàng nhận được tin đã gọi cho Thẩm Thu Hoa.
"Phương Ngải Kỳ nói với em?" Dương Quỳnh chua chua nói.
Thẩm Thu Hoa cười như không cười nhìn cô: "Nhìn cái mặt chị ghen làm em muốn trêu chị ghê!"
"Nè nè nè!" Dương Quỳnh bất mãn đáp: "Không phải chị đang để ý đến em sao?"
Tề Duyệt, Liễu Du ngồi ghế sau, một người dùng sách che mặt, một người nghiêm túc chơi điện thoại, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình, tránh bị cơm chó chôn sống.
Đạo diễn, diễn viên chính và các nhân viên công tác tập hợp ở sân bay thủ đô. Hơn nữa ai cũng mang theo trợ lý, số lượng người bay chuyến này không ít. Sau khi tới Đức, mọi người bước vào khách sạn. Dù bị lệch múi giờ nhưng cả đoàn chỉ ngủ ba tiếng đã tham gia lễ khai mạc của liên hoan phim.
Liễu Du make up cho Thẩm Thu Hoa theo phong cách cổ điển phương Đông, bày ra khí chất cổ điển của nàng. Thẩm Thu Hoa không mặc trang phục của Nhất Sắc Tài, nàng mặc một bộ váy dài phục cổ FR với chi tiết thắt eo lộ ra đường cong cơ thể của nàng. Tóc nàng được buộc bằng một cây trăm cài là mẫu mới nhất của Hàn Yên Thúy. Trang phục hôm nay của nàng phối hợp vô cùng hoàn hảo.
Vòng tay, nhẫn, hoa tai đều là sản phẩm mới nhất của Hàn Yên Thúy, thiết kế vừa tinh xảo lại không dày nặng.
Hiện tại, đoàn đội của Thẩm Thu Hoa xem như đầy đủ. Tề Duyệt có thể làm nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho nên trước khi xuất phát, nàng cố ý chụp vài tấm. Giá trị nhan của Thẩm Thu Hoa cao nên không cần make up nhiều chỉ cần thêm chút sắc là có thể đăng ảnh tuyên truyền. Giờ này trong nước đã vào đêm, ảnh vừa đăng đã có hơn mười nghìn lượt like.
"Chị Thu Hoa, bây giờ chị hot lắm đó!" Tề Duyệt vừa đổi mới đã được hơn hai mươi nghìn lượt like.
"Chủ yếu là do nhan sắc của chị Thu Hoa quá đỉnh!" Liễu Du lập tức kiêu ngạo vì thần tượng của mình.
Đến ngoài hội trường, toàn tiếng Đức làm Thẩm Thu Hoa cảm thấy học thức của mình còn khiêm tốn. Cũng may bên cạnh có Dương Quỳnh phiên dịch lại đi cùng đoàn phim nên không đến mức đi lạc.
"Chị biết cả tiếng Đức?" Thẩm Thu Hoa mở to mắt nhìn.
Dương Quỳnh cười: "Chị biết một chút, không quá nhiều, chỉ đủ giao tiếp cơ bản."
Đoàn phim bước vào hội trường chính, chuẩn bị bước vào thảm đỏ.
Hôm nay Phương Ngải Kỳ chọn một bộ sườn xám màu đỏ thẫm, ôm sát cơ thể. Tóc nàng được cuộn sóng, đánh rối phần đuôi, tạo cảm giác người phụ nữ thành thục, từng trải.
Đạo diễn Khâu Hiểu Tuệ lại mặc bảo thủ hơn, nàng mặc bộ váy khoác lớp áo ngoài, mang theo cảm giác thời thượng.
Ba người đứng đợi lên sân khấu. Khẩu Hiểu Tuệ nhìn hai nữ chính như hoa như ngọc, cười tít mắt, nói: "Những gương mặt xinh đẹp như vậy nên được lộ diện nhiều hơn ở quốc tế, cho những người nước ngoài nhìn xem thế nào là mỹ nhân phương Đông."
Đến đoàn phim "Chấp Ái" lên sân khấu, nhân viên ban tổ chức nói bên họ không cung cấp thông dịch viên tiếng Trung, các nàng có thể tự mang phiên dịch của mình. Đoàn phim thật sự có mời phiên dịch viên nhưng hiện tại phiên dịch viên lại đang bận phiên dịch cho bên khác.
Khâu Hiểu Tuệ nhìn Dương Quỳnh đi cạnh Thẩm Thu Hoa hỏi: "Tiểu Dương, đoàn phim làm phiền cô, được không?"
Dương Quỳnh giơ tay ok, vì hôm nay đi cạnh Thẩm Thu Hoa, trang phục của cô không quá tùy ý. Ba người bước lên thảm đỏ, không ngừng vẫy tay với người xem và các phóng viên truyền thông.
Đến giữa thảm đỏ, ba người đứng yên chụp ảnh. Sau đó các nàng được MC phỏng vấn. Lúc này Dương Quỳnh bước lên, đảm nhận vai trò phiên dịch.
Những câu hỏi MC đưa ra cũng không có gì mới lạ, mọi người đều trả lời rất tốt. Trên đường vào hội trường, Khâu Hiểu Tuệ khen Dương Quỳnh không dứt lời.
"Thu Hoa à, hiện tại tiểu Dương đã là diễn viên, còn chịu khó đi theo em."
Thẩm Thu Hoa cười không đáp. Ánh mắt đầy yêu thương nhìn thoáng Dương Quỳnh.
Phương Ngải Kỳ đi cạnh Thẩm Thu Hoa vừa lúc thấy cảnh này, trong lòng bỗng hiểu. Vì sao Dương Quỳnh đã là diễn viên còn bằng lòng đi bên cạnh Thẩm Thu Hoa. Vì sao chỗ có Thẩm Thu Hoa luôn sẽ có Dương Quỳnh. Chẳng lẽ là mối quan hệ mà nàng nghĩ? "Ngải Kỳ, cẩn thận." Phương Ngải Kỳ mãi suy nghĩ, suýt bị ngã, Thẩm Thu Hoa vội vàng đỡ nàng.
"Cảm ơn." Phương Ngải Kỳ dừng suy nghĩ miên man. Đối với nàng, phát hiện này cũng không phải việc xấu. Thẩm Thu Hoa có thể tiếp nhận đồng giới, vậy nàng cũng không phải không có cơ hội. Ánh mắt vừa rồi, dù nhìn ai, người nọ cũng cam tâm tình nguyện dâng hết tất cả của mình.
Dương Quỳnh nhỏ giọng nói bên tai Thẩm Thu Hoa: "Thân thủ không tệ."
"Cảm ơn đã dạy." Thẩm Thu Hoa nghịch ngợm cười đáp.
Hiện tại Dương Quỳnh rất muốn đăng Weibo hỏi: "Nương nương hóa thành tiểu yêu tinh mê hoặc người phải làm sao đây? Online chờ, gấp lắm rồi."
Sau khi mọi người ngồi xuống, Dương Quỳnh cũng không tiếp tục đảm nhiệm vai trò phiên dịch. Sau lời phát biểu khai mạc, là lúc xem lại những bộ điện ảnh dự thi. Những màn hình LED lớn lần lượt phát những bộ điện ảnh đang tranh giải, như vậy những người không thể vào hội trường có thể xem.
Phim đang chiếu là phim Anh, Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh đều nghiêm túc xem.
"Em xem có hiểu không?" Dương Quỳnh nói khẽ bên tai Thẩm Thu Hoa.
"Lời thoại thì em phải ráng nghe. Nhưng tổng thể vẫn hiểu." Thẩm Thu Hoa phát hiện mị lực của phim không chỉ nằm ở lời thoại mà còn ở cách diễn đạt nội dung, dù khác biệt văn hóa.
Dương Quỳnh nhìn tai nhỏ trước mặt, không kiềm được liếm nó.
Thẩm Thu Hoa rũ lên, nhỏ giọng mắng: "Chị đừng đùa!"
"Chị biết nặng nhẹ, sẽ không làm bậy." Lòng Dương Quỳnh ngứa như bị cào. Đêm nay Thu Hoa quá đẹp! Không chỉ đẹp mà còn tỏa sáng. Đôi mắt đen láy, lấp lánh kia như đang dẫn dụ cô.
Thẩm Thu Hoa nhìn điện thoại, hỏi Tề Duyệt: "Tiểu Duyệt, có phải em biết rất nhiều chuyện trước kia của Dương Quỳnh không?"
"Em không biết nhiều lắm, chỉ biết một ít." Giọng Tề Duyệt rất dịu dàng. "Chị Quỳnh từng có thời gian làm nhiệm vụ bên phòng chống ma túy ở Vân Nam, yêu cầu của nhiệm vụ là nằm vùng. Có một người có kinh nghiệm gián điệp phong phú nhưng ở lần giao dịch cuối cùng lại bị tên buôn lậu phát hiện ra thân phận của mình.
Ông ấy biết mình không chạy thoát bèn cấy chip có tài liệu mình tra được vào da. Nghĩ dù gặp phải tình huống xấu nhất thì thi thể của mình được chiến hữu tìm được, nhờ đó có thể phát hiện được chip. Kết quả khi tên buôn lậu chuẩn bị ra tay với ông ta, chị Quỳnh đã chạy đến. Chị ấy một mình chạy vào rừng. Sau đó chị ấy kể mình lạc đường tận hai ngày mới tìm được chỗ ẩn núp của của tên trùm buôn lậu.
Thật ra một mình chị ấy đến cũng không giải quyết được gì. Địch đông thế mạnh, ngoi đầu lên là chết. Nhưng chị ấy mang theo cả đống boom, nổ tung nửa khu rừng.
Tất cả mọi người bị nổ ngốc. Nhân cơ hội, chị ấy cứu lão cảnh sát, bắt trùm thuốc phiện làm con tin. Cảnh sát thấy cánh rừng bị nổ, lại không thấy chị Quỳnh thì biết đây là kiệt tác của chỉ. Bên này nhanh chóng hành động, tuy bắt được trùm thuốc phiện, cứu được người nằm vùng nhưng không tiến hành bắt giữ được lúc hai bên giao dịch nên rất khó trong việc thu thập chứng cứ. Nếu không có những tài liệu do lão cảnh sát bắt được thì bọn họ suýt phải thả người." Tề Duyệt đoán lần hành động đó chắc chắn Dương Quỳnh bị phê bình thảm.
"Thật sự là chuyện chị ấy dám làm." Không ngại khó khăn, xông pha về trước. Đây mới là Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh vừa hoàn thành xong cảnh boom đạn, xuống dưới vừa dùng khăn lông xoa bụi và mồ hôi trên mặt vừa đi đến chỗ điện thoại: "Thu Hoa có online không em?" Cô hỏi Liễu Du. Sau khi nhận được câu khẳng định, biểu cảm của cô lập tức thay đổi, vui vẻ cầm điện thoại.
"Thu Hoa, cảnh quay vừa rồi em đừng lo, mấy chỗ nổ đã được đánh dấu. Nhớ kỹ sẽ không nguy hiểm." Cô không muốn Thẩm Thu Hoa nhìn thấy cảnh này.
"Em biết. Nhưng chị phải chú ý an toàn. Đừng vui quá trớn." Thẩm Thu Hoa nâng má, nhìn đôi mắt sáng của Dương Quỳnh. Người này quản nhiên hợp với chiến trường, nhập diễn những cảnh này như tiêm kích thích.
Dương Quỳnh tươi cười đáp: "Em cũng vậy. Lúc chị không ở bên, em phải chú ý đó."
Tề Duyệt ở bên xấu hổ bảo: "Nè chị Quỳnh, sao hai chị dính nhau quá vậy? Không phải chỉ mới tạm tách nhau mấy tiếng thôi sao? Còn cần phải vậy không? Em với tiểu Du sắp bị cơm chó của hai người chôn sống luôn rồi."
Quả nhiên, điện thoại bên kia cũng loáng thoáng nghe tiếng Liễu Du kháng nghị. Dương Quỳnh lập tức nói: "Nào nào nào Thu Hoa, chúng ta là người tốt thì phải làm người tốt đến cùng, rải thêm nhiều chôn kín hai đứa luôn."
Thẩm Thu Hoa bị đám dở hơi chọc cười: "Rồi rồi, em phải đóng phim. Chị còn mấy cảnh nữa thì xong?"
"Có lẽ chị sẽ về hơi muộn. Em xong việc thì về khách sạn trước đi, không cần chờ chị." Dương Quỳnh nhìn video bị ngắt, ai oán nhìn Liễu Du.
"Chị Quỳnh, chị làm gì?" Liễu Du cảnh giác.
"Về sau, những cảnh này em đừng cho Thu Hoa xem."
Liễu Du hiền nhưng không ngốc: "Chị Quỳnh, em không cho chị Thu Hoa xem, không phải chị ấy sẽ càng lo lắng hơn sao?"
"Cũng phải." Dương Quỳnh "chậc", bất đắc dĩ đáp.
Bước vào tháng 5, Lư Tự gọi điện tới, đoàn phim "Chấp Ái" muốn đi tham gia liên hoan phim được cử hành ở Đức. Thẩm Thu Hoa xin nghỉ với đoàn phim. Dương Quỳnh đương nhiên cũng muốn đi theo, cô không chỉ là bảo vệ và thư ký, cô còn là phiên dịch viên.
"Hậu kỳ của "Chấp Ái" chế tác nhanh vậy sao? Chị nhớ phim mới đóng máy chưa bao lâu mà." Dương Quỳnh cảm thấy tốc độ này quá lợi hại. Có lẽ vì muốn đuổi kịp liên hoan phim.
"Em nghe nói khi phim chưa quay xong, Khâu đạo đã bắt đầu edit. Mỗi ngày khi chúng ta về nghỉ ngơi, cô ấy luôn tăng ca đến rạng sáng." Đây là lời Thẩm Thu Hoa nghe khi gọi điện với Phương Ngải Kỳ.
Là một nữ chính khác, Phương Ngải Kỳ đương nhiên cũng sẽ tham dự. Khi nàng nhận được tin đã gọi cho Thẩm Thu Hoa.
"Phương Ngải Kỳ nói với em?" Dương Quỳnh chua chua nói.
Thẩm Thu Hoa cười như không cười nhìn cô: "Nhìn cái mặt chị ghen làm em muốn trêu chị ghê!"
"Nè nè nè!" Dương Quỳnh bất mãn đáp: "Không phải chị đang để ý đến em sao?"
Tề Duyệt, Liễu Du ngồi ghế sau, một người dùng sách che mặt, một người nghiêm túc chơi điện thoại, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình, tránh bị cơm chó chôn sống.
Đạo diễn, diễn viên chính và các nhân viên công tác tập hợp ở sân bay thủ đô. Hơn nữa ai cũng mang theo trợ lý, số lượng người bay chuyến này không ít. Sau khi tới Đức, mọi người bước vào khách sạn. Dù bị lệch múi giờ nhưng cả đoàn chỉ ngủ ba tiếng đã tham gia lễ khai mạc của liên hoan phim.
Liễu Du make up cho Thẩm Thu Hoa theo phong cách cổ điển phương Đông, bày ra khí chất cổ điển của nàng. Thẩm Thu Hoa không mặc trang phục của Nhất Sắc Tài, nàng mặc một bộ váy dài phục cổ FR với chi tiết thắt eo lộ ra đường cong cơ thể của nàng. Tóc nàng được buộc bằng một cây trăm cài là mẫu mới nhất của Hàn Yên Thúy. Trang phục hôm nay của nàng phối hợp vô cùng hoàn hảo.
Vòng tay, nhẫn, hoa tai đều là sản phẩm mới nhất của Hàn Yên Thúy, thiết kế vừa tinh xảo lại không dày nặng.
Hiện tại, đoàn đội của Thẩm Thu Hoa xem như đầy đủ. Tề Duyệt có thể làm nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho nên trước khi xuất phát, nàng cố ý chụp vài tấm. Giá trị nhan của Thẩm Thu Hoa cao nên không cần make up nhiều chỉ cần thêm chút sắc là có thể đăng ảnh tuyên truyền. Giờ này trong nước đã vào đêm, ảnh vừa đăng đã có hơn mười nghìn lượt like.
"Chị Thu Hoa, bây giờ chị hot lắm đó!" Tề Duyệt vừa đổi mới đã được hơn hai mươi nghìn lượt like.
"Chủ yếu là do nhan sắc của chị Thu Hoa quá đỉnh!" Liễu Du lập tức kiêu ngạo vì thần tượng của mình.
Đến ngoài hội trường, toàn tiếng Đức làm Thẩm Thu Hoa cảm thấy học thức của mình còn khiêm tốn. Cũng may bên cạnh có Dương Quỳnh phiên dịch lại đi cùng đoàn phim nên không đến mức đi lạc.
"Chị biết cả tiếng Đức?" Thẩm Thu Hoa mở to mắt nhìn.
Dương Quỳnh cười: "Chị biết một chút, không quá nhiều, chỉ đủ giao tiếp cơ bản."
Đoàn phim bước vào hội trường chính, chuẩn bị bước vào thảm đỏ.
Hôm nay Phương Ngải Kỳ chọn một bộ sườn xám màu đỏ thẫm, ôm sát cơ thể. Tóc nàng được cuộn sóng, đánh rối phần đuôi, tạo cảm giác người phụ nữ thành thục, từng trải.
Đạo diễn Khâu Hiểu Tuệ lại mặc bảo thủ hơn, nàng mặc bộ váy khoác lớp áo ngoài, mang theo cảm giác thời thượng.
Ba người đứng đợi lên sân khấu. Khẩu Hiểu Tuệ nhìn hai nữ chính như hoa như ngọc, cười tít mắt, nói: "Những gương mặt xinh đẹp như vậy nên được lộ diện nhiều hơn ở quốc tế, cho những người nước ngoài nhìn xem thế nào là mỹ nhân phương Đông."
Đến đoàn phim "Chấp Ái" lên sân khấu, nhân viên ban tổ chức nói bên họ không cung cấp thông dịch viên tiếng Trung, các nàng có thể tự mang phiên dịch của mình. Đoàn phim thật sự có mời phiên dịch viên nhưng hiện tại phiên dịch viên lại đang bận phiên dịch cho bên khác.
Khâu Hiểu Tuệ nhìn Dương Quỳnh đi cạnh Thẩm Thu Hoa hỏi: "Tiểu Dương, đoàn phim làm phiền cô, được không?"
Dương Quỳnh giơ tay ok, vì hôm nay đi cạnh Thẩm Thu Hoa, trang phục của cô không quá tùy ý. Ba người bước lên thảm đỏ, không ngừng vẫy tay với người xem và các phóng viên truyền thông.
Đến giữa thảm đỏ, ba người đứng yên chụp ảnh. Sau đó các nàng được MC phỏng vấn. Lúc này Dương Quỳnh bước lên, đảm nhận vai trò phiên dịch.
Những câu hỏi MC đưa ra cũng không có gì mới lạ, mọi người đều trả lời rất tốt. Trên đường vào hội trường, Khâu Hiểu Tuệ khen Dương Quỳnh không dứt lời.
"Thu Hoa à, hiện tại tiểu Dương đã là diễn viên, còn chịu khó đi theo em."
Thẩm Thu Hoa cười không đáp. Ánh mắt đầy yêu thương nhìn thoáng Dương Quỳnh.
Phương Ngải Kỳ đi cạnh Thẩm Thu Hoa vừa lúc thấy cảnh này, trong lòng bỗng hiểu. Vì sao Dương Quỳnh đã là diễn viên còn bằng lòng đi bên cạnh Thẩm Thu Hoa. Vì sao chỗ có Thẩm Thu Hoa luôn sẽ có Dương Quỳnh. Chẳng lẽ là mối quan hệ mà nàng nghĩ? "Ngải Kỳ, cẩn thận." Phương Ngải Kỳ mãi suy nghĩ, suýt bị ngã, Thẩm Thu Hoa vội vàng đỡ nàng.
"Cảm ơn." Phương Ngải Kỳ dừng suy nghĩ miên man. Đối với nàng, phát hiện này cũng không phải việc xấu. Thẩm Thu Hoa có thể tiếp nhận đồng giới, vậy nàng cũng không phải không có cơ hội. Ánh mắt vừa rồi, dù nhìn ai, người nọ cũng cam tâm tình nguyện dâng hết tất cả của mình.
Dương Quỳnh nhỏ giọng nói bên tai Thẩm Thu Hoa: "Thân thủ không tệ."
"Cảm ơn đã dạy." Thẩm Thu Hoa nghịch ngợm cười đáp.
Hiện tại Dương Quỳnh rất muốn đăng Weibo hỏi: "Nương nương hóa thành tiểu yêu tinh mê hoặc người phải làm sao đây? Online chờ, gấp lắm rồi."
Sau khi mọi người ngồi xuống, Dương Quỳnh cũng không tiếp tục đảm nhiệm vai trò phiên dịch. Sau lời phát biểu khai mạc, là lúc xem lại những bộ điện ảnh dự thi. Những màn hình LED lớn lần lượt phát những bộ điện ảnh đang tranh giải, như vậy những người không thể vào hội trường có thể xem.
Phim đang chiếu là phim Anh, Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh đều nghiêm túc xem.
"Em xem có hiểu không?" Dương Quỳnh nói khẽ bên tai Thẩm Thu Hoa.
"Lời thoại thì em phải ráng nghe. Nhưng tổng thể vẫn hiểu." Thẩm Thu Hoa phát hiện mị lực của phim không chỉ nằm ở lời thoại mà còn ở cách diễn đạt nội dung, dù khác biệt văn hóa.
Dương Quỳnh nhìn tai nhỏ trước mặt, không kiềm được liếm nó.
Thẩm Thu Hoa rũ lên, nhỏ giọng mắng: "Chị đừng đùa!"
"Chị biết nặng nhẹ, sẽ không làm bậy." Lòng Dương Quỳnh ngứa như bị cào. Đêm nay Thu Hoa quá đẹp! Không chỉ đẹp mà còn tỏa sáng. Đôi mắt đen láy, lấp lánh kia như đang dẫn dụ cô.
Danh sách chương