Đạo diễn của "Sơ Dương" chính là đạo diễn của "Đan Phượng Triều Dương" - Lữ Canh. Đây là lần thứ hai hợp tác, hai người ăn ý không phải nói. Khi Lữ Canh lập danh sách diễn viên, hắn cũng từng nghĩ đến Thẩm Thu Hoa, chỉ là sau khi biết tin hiện tại Thẩm Thu Hoa chỉ nhận đóng điện ảnh, hắn cảm thấy có chút tiếc nuối. Tuy bộ phim được công ty xem là hạng mục quan trọng nhưng vì đề tài không mới lạ nên việc kéo tài trợ rất khó, cho nên thù lao phim không cao, muốn mời Thẩm Thu Hoa cũng có chút khó khăn.
Thật ra một công ty thực lực chuyên chế tác phim thì việc toàn lực sản xuất một bộ phim truyền hình vẫn không thành vấn đề. Chỉ là mấy năm nay, chỉ cần mua tiểu thuyết rồi chuyển thể lại ký vài diễn viên là có thể kiếm tiền. Fan nguyên tác sẽ vừa mắng vừa xem, không nói đến danh tiếng nhưng ít nhất sẽ kiếm được tiền. Nhưng năm nay nghành sản xuất phim ảnh bắt đầu vào thời kỳ ngưng trệ, những kế hoạch đã lên trước đó, cùng những truyện đã mua đều không thể thực hiện. Muốn khởi công cũng không được vì kịch bản nguyên sang hay ngày càng khan hiếm, nhiều biên kịch chỉ biết cải biên tiểu thuyết, còn sửa nội dung loạn cả lên.
Cho nên, công ty chỉ có thể quay phim cải biên. "Sơ Dương" là tiểu thuyết hot mấy năm trước nhưng đề tài kháng chiến nên rất khó đạt rating cao. Vì thế công ty cũng quay thêm một bộ phim cung đấu. Quay cùng lúc hai bộ phim khiến tài lực và nhân lực của công ty nghiên nhiều về phía phim cung đấu có thể hot kia hơn.
Điều công ty đầu tư nhiều nhất vào "Sơ Dương" có lẽ là mời Lữ Canh làm đạo diễn. Thiếu gia công ty Thường Cảnh Hân có quan hệ rất tốt với Lữ Canh nên hắn cũng hy vọng có thể mời Thẩm Thu Hoa đến diễn. Dù sao Thẩm Thu Hoa có giá trị nhan cao, lại chịu thương chịu khó còn học thêm kinh kịch. Tuy nhân vật Tạ Nam Lâu không phải nghệ sĩ kinh kịch, nàng chỉ là nghệ sĩ xướng khúc trên sông Tần Hoài nhưng vẫn tốt hơn những diễn viên không có kinh nghiệm kinh kịch khác.
Không ngờ đến Thường Cảnh Hân chỉ vừa đề xuất, Thẩm Thu Hoa đã đồng ý nhận vai. Dù thù lao phim không cao nhưng Thẩm Thu Hoa cũng không có chút cảm xúc tiêu cực nào.
"Lại gặp nhau." Lữ Canh bắt tay với Thẩm Thu Hoa.
"Lữ đạo, hy vọng lần hợp tác này chúng ta cũng có thể lấy được một thành tích không tệ." Thẩm Thu Hoa cười tự tin đáp.
"Cô đồng ý diễn thì tôi đã có niềm tin một nửa." Lữ Canh vội cho người sắp xếp chỗ ở cho đoàn đội của Thẩm Thu Hoa.
Mọi người vừa nhận phòng, đã có người tìm đến, là chỉ đạo võ thuật Tạ Chúng.
"Tạ chỉ, lần này lại là anh đảm nhiệm chỉ đạo võ thuật sao?" Thẩm Thu Hoa hỏi, nàng biết Tạ Chúng chắc chắc là đến tìm Dương Quỳnh, sau khi rót trà cho hai người thì ngồi bên cạnh không nhiều lời.
Tạ Chúng chào hỏi với Thẩm Thu Hoa, sau đó nhìn Dương Quỳnh cười nói: "Tiểu Dương, cô cũng là diễn viên, sao lại không nhận vai nào?"
Hai người Dương Quỳnh, Tạ Chúng khá thân nhau, Dương Quỳnh không vòng vo đáp: "Tạ chỉ, anh có việc gì cứ nói thẳng."
Tạ Chúng xấu hổ đáp: "Là như vậy. Võ thuật trong phim quá đơn giản. Dàn diễn viên hầu hết đều là người mới, bọn họ không thể thực hiện những động tác quá phức tạp, mà đeo dây thép lâu thì người đại diện lại không chịu. Vì vậy, phần võ thuật của phim khá yếu. Tuy phim chúng ta thiên về dân quốc nhưng dù sao cũng là phim chiến tranh. Nếu không có mấy cảnh võ thuật đẹp mắt thì mời tôi về làm gì? Tôi thấy cô đến đây nên không mấy cô đảm đương những cảnh võ thuật trong phim nha?"
Tạ Chúng cũng hết cách. Hắn là chỉ đạo võ thuật nổi tiếng nên được mời đảm nhận phần võ thuật của phim. Kết quả tiếp xúc với các diễn viên nam trẻ tuổi thấy cơ thể bọn họ không quá cứng thì quá mềm, động tác võ đã xấu mà còn ngại vất vả không chịu tập luyện. Hắn muốn cãi nhau với đạo diễn, diễn viên như vậy cần làm gì? Nhưng đạo diễn Lữ Canh cũng không thể làm gì khác, bọn họ là diễn viên do nhà đầu tư nhét vào, cần phải dùng nếu không người ta sẽ triệt đầu tư. Thời buổi này, nghệ thuật cũng bị tư bản ảnh hưởng, đạo diễn chỉ có thể làm theo yêu cầu.
Dương Quỳnh cảm thấy không thành vấn đề, chỉ cần không tách cô với Thẩm Thu Hoa, cô sẽ vui vẻ diễn. Ngoài ra nhận thêm vai diễn, cô cũng có thể chia sẻ gánh nặng kiếm tiền của Thẩm Thu Hoa.
"Đến lúc này, chẳng lẽ còn có vai không ai diễn sao?" Đoàn phim đã khai máy, nếu còn vai trống thì hơi không đáng tin lắm?
"Có thể thêm nhân vật vào mà. Chúng ta mới khai máy, muốn thêm bao nhiêu vai cũng được." Tạ Chúng đã sớm có tính toán. Hắn thấy Dương Quỳnh im lặng chỉ chăm chú nhìn Thẩm Thu Hoa, cũng biết chuyện này do Thẩm Thu Hoa làm chủ.
Thẩm Thu Hoa nhìn hai người đợi mình quyết định, mỉm cười hỏi: "Tạ chỉ, nhân vật Dương Quỳnh đóng có hình tượng thế nào?"
"Hay! Thu Hoa luôn hỏi những điểm mấu chốt." Tạ Chúng lấy một tờ giấy đưa cho Thẩm Thu Hoa, Dương Quỳnh cũng thò đến xem.
Nhân vật tên Vạn Sương Hồng. Là một người có võ công rất tốt, sống ở tiêu cục. Vì Nhật Bản xâm lược, tiêu cục sụp đổ, cô một mình lưu lạc đến phương Nam, vì chén cơm manh áo mà gia nhập hội sát thủ của địa phương.
Sau khi gặp nam nữ chính, cô dần hiểu được chủ nghĩa dân tộc, cải tà quy chính, nhiều lần trợ giúp nam nữ chính, sau một lần bảo vệ nữ chính mà hy sinh.
"Tôi chết vì bảo vệ Thu Hoa?" Dương Quỳnh ngẩng đầu hỏi.
Tạ Chúng gật đầu. Đây là tình tiết hắn cố ý dặn dò biên kịch sửa. Hắn cảm thấy điều này có thể đả động Dương Quỳnh.
Quả nhiên Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa nói: "Chị có hứng thú!"
Thẩm Thu Hoa lắc đầu, đáp: "Lâu rồi chưa đánh nhau nên chị ngứa tay đúng không?"
"Đâu có? Chị chỉ muốn có cơ hội ở bên em thôi." Dương Quỳnh dùng bả vai đụng vào nàng.
Tạ Chúng có chút xấu hổ nghĩ, hai người này có cần phát cơm chó trước mặt hắn không? Các nàng có nghĩ đến cảm nhận của lão già như hắn? Tuy hắn không quan tâm chuyện tình cảm đồng giới, khác giới nhưng các nàng cũng không thể ngược một người độc thân như hắn chứ!
Vì chỉ là kế hoạch nhất thời nên tất cả khá vội vàng. Có nhiều việc cần chuẩn bị như ký hợp đồng với Lư Tự, tuy vậy cũng không ảnh hưởng việc Dương Quỳnh thuận lợi tiến tổ, đóng phim. Hơn nữa suất diễn của cô còn sớm hơn Thẩm Thu Hoa.
Mấy ngày nay Thẩm Thu Hoa vẫn luôn chưa có suất diễn. Nàng theo cô giáo dạy hí khúc học xướng khúc. Yêu cầu của hát kinh kịch hơi khác với hát khúc, yêu cầu tông của người hát phải biết cách lên xuống, ngâm nga. Giọng Thẩm Thu Hoa không đủ hát kinh kịch nhưng vẫn đủ để xướng khúc.
Mấy hôm nay, cô dạy hí khúc luôn khen nàng là hạt giống hiếm có. Nếu cố gắng theo học hoàn toàn không thua nghệ sĩ chuyên nghiệp.
Dương Quỳnh nhìn hai mắt cô giáo sáng rực muốn nhận Thẩm Thu Hoa làm học trò thầm nghĩ, nương nương nhà mình ai dạy cũng thích, làm người muốn đuổi theo nàng cũng khó.
Thẩm Thu Hoa học khúc, Dương Quỳnh đã bắt đầu mang dây thép bay lượn. Dù sao cũng không phải phim võ thuật cho nên những vũ khí lạnh chỉ chiếm một nửa. Có một đại thần võ thuật Dương Quỳnh, Tạ Chúng thiết kế thêm rất nhiều cảnh đánh diễn có độ khó cao, yêu cầu phối hợp với các diễn viên có lực đánh diễn cao khác, cho nên hầu hết đều là cảnh đánh nhau. Ngoại trừ Dương Quỳnh, hầu hết đều là những võ sư có tiếng.
Sau một cảnh võ diễn kịch liệt, nhưng diễn viên trẻ tuổi chờ đến phân cảnh của mình kinh ngạc đến há hốc. Nhìn thấy Dương Quỳnh, bọn họ bất giác lui về sau.
"Thật lợi hại!" Nhân viên công tác khen ngợi Dương Quỳnh. Hầu hết bọn họ chưa từng gặp qua Dương Quỳnh đóng phim, hoàn toàn không nghĩ đến một người không có vẻ ngoài xuất chúng nhưng thân thủ lại quá tốt như vậy.
Nam chính của phim là một tiểu sinh đang hot Phan An. Thẩm Thu Hoa thật sự bội phục người này.
Phan An, 24 tuổi, nổi lên nhờ một bộ phim thanh xuân. Hiện tại sự nghiệp của hắn đang lên như diều gặp gió, cũng vì thế mà lưu lượng cũng tăng cao nhưng thù lao phim của hắn lại rất tốt, hầu hết đều là do nhà đầu tư cấp.
Phan An đóng vai Lý Tin, là con trai của chủ ngân hàng. Từng du học nước ngoài, sau khi về nước, hắn vào ngân hàng của ba làm một nhân viên nhàn tản. Mỗi ngày đi khiêu vũ, uống rượu, hoàn toàn giống một tay ăn chơi trác táng. Khi thầy hắn cần hắn giúp đỡ một người ra khỏi thành, hắn mới biết thầy là người của đảng Bí Mật. Hắn dần tiếp nhận các tư tưởng mới, trở thành một thanh niên bận rộn vì nước vì dân. Sau đó trở thành người chỉ đạo kế hoạch Sơ Dương.
Khi lần đầu gặp Phan An, Thẩm Thu Hoa khẽ nhướng mày. Không vì nguyên nhân gì, nàng chỉ thấy mùi nước hoa của người này quá nặng. So với Phan An, Dương Quỳnh càng có cảm giác giống "đàn ông" hơn.
Phan An là người rất lịch sự. Tuy debut cùng thời điểm với Thẩm Thu Hoa nhưng luôn miệng chân thành gọi nàng là chị Thu Hoa.
"Phan An có phải hơi ẻo lả không em?" Vừa về khách sạn, Dương Quỳnh lập tức hỏi.
"Em cũng thấy vậy. Nhưng bây giờ người ta thích style này lắm. Em thì thích những chàng trai sạch sẽ, hiền lành như tiểu Cảnh hơn." Nếu nói Thường Cảnh Hân là chàng trai ấm áp, hiền lành thì Phan An thì kiểu yêu diễm, dễ thương.
"Cậu ta diễn Lý Tin ăn chơi trác táng chị thấy ok. Còn sau đó.... chị thấy rất khó thuyết phục." Dương Quỳnh không xem trọng chàng nam chính này.
"Chị phải tin vào ánh mắt của đạo diễn." Thẩm Thu Hoa vừa nói vừa thoa thuốc lên tay Dương Quỳnh. Hôm nay khi quay phim, tay cô bị thương. Tuy miệng vết thương nhỏ nhưng Thẩm Thu Hoa cũng không sơ xuất. "Chị quay cảnh đánh nhau phải chú ý, đừng để phải em lo lắng."
Dương Quỳnh giơ bàn tay, ngây ngô cười: "Tạ chỉ bảo, lúc sau em cũng có cảnh đánh diễn."
Thẩm Thu Hoa dừng tay, hỏi: "Chẳng lẽ Tạ chỉ thấy em đánh diễn hay hơn diễn viên nam?"
"Em đánh diễn thật đương nhiên không tệ." Dương Quỳnh tay cầm tay chỉ nàng, sao nàng có thể kém được?
"Cũng được." Thẩm Thu Hoa vui vẻ nói: "Cũng lâu rồi em không quay cảnh đánh diễn." Nàng bỗng nghĩ: "Lần này em có cảnh đánh diễn với chị không?"
"Em muốn làm gì?" Dương Quỳnh cảnh giác hỏi.
"Đánh với chị mới đã ghiền." Thẩm Thu Hoa ngây thơ đáp.
Dương Quỳnh đỡ trán: "Em là ghiền đánh chị đúng không?" Lần trước quay "Giang Hồ Lão", tuy Dương Quỳnh đóng chính, Thẩm Thu Hoa đóng phụ nhưng khi hai người đánh nhau, Dương Quỳnh không ít lần bị Thẩm Thu Hoa đánh. Từ đó khiến cô sang chấn tâm lý.
Lời cô làm Thẩm Thu Hoa đỏ mặt: "Lần này sẽ không xuất hiện nhiều NG đâu."
Vì cả hai đều phải quay cảnh đánh diễn, Dương Quỳnh bắt đầu chuỗi ngày dẫn dắt Thẩm Thu Hoa tập luyện. Mỗi sáng 6 giờ, hai người rời giường, chạy bộ. Sau đó Thẩm Thu Hoa sẽ tập những lý thuyết cơ bản của kinh kịch, Dương Quỳnh thì ngồi cạnh duỗi cơ. Tiếp theo các nàng sẽ tập một vài động tác võ thuật cơ bản, luyện một số cảnh trong kịch bản. Tất cả hoàn thành cần hai tiếng.
Thật ra một công ty thực lực chuyên chế tác phim thì việc toàn lực sản xuất một bộ phim truyền hình vẫn không thành vấn đề. Chỉ là mấy năm nay, chỉ cần mua tiểu thuyết rồi chuyển thể lại ký vài diễn viên là có thể kiếm tiền. Fan nguyên tác sẽ vừa mắng vừa xem, không nói đến danh tiếng nhưng ít nhất sẽ kiếm được tiền. Nhưng năm nay nghành sản xuất phim ảnh bắt đầu vào thời kỳ ngưng trệ, những kế hoạch đã lên trước đó, cùng những truyện đã mua đều không thể thực hiện. Muốn khởi công cũng không được vì kịch bản nguyên sang hay ngày càng khan hiếm, nhiều biên kịch chỉ biết cải biên tiểu thuyết, còn sửa nội dung loạn cả lên.
Cho nên, công ty chỉ có thể quay phim cải biên. "Sơ Dương" là tiểu thuyết hot mấy năm trước nhưng đề tài kháng chiến nên rất khó đạt rating cao. Vì thế công ty cũng quay thêm một bộ phim cung đấu. Quay cùng lúc hai bộ phim khiến tài lực và nhân lực của công ty nghiên nhiều về phía phim cung đấu có thể hot kia hơn.
Điều công ty đầu tư nhiều nhất vào "Sơ Dương" có lẽ là mời Lữ Canh làm đạo diễn. Thiếu gia công ty Thường Cảnh Hân có quan hệ rất tốt với Lữ Canh nên hắn cũng hy vọng có thể mời Thẩm Thu Hoa đến diễn. Dù sao Thẩm Thu Hoa có giá trị nhan cao, lại chịu thương chịu khó còn học thêm kinh kịch. Tuy nhân vật Tạ Nam Lâu không phải nghệ sĩ kinh kịch, nàng chỉ là nghệ sĩ xướng khúc trên sông Tần Hoài nhưng vẫn tốt hơn những diễn viên không có kinh nghiệm kinh kịch khác.
Không ngờ đến Thường Cảnh Hân chỉ vừa đề xuất, Thẩm Thu Hoa đã đồng ý nhận vai. Dù thù lao phim không cao nhưng Thẩm Thu Hoa cũng không có chút cảm xúc tiêu cực nào.
"Lại gặp nhau." Lữ Canh bắt tay với Thẩm Thu Hoa.
"Lữ đạo, hy vọng lần hợp tác này chúng ta cũng có thể lấy được một thành tích không tệ." Thẩm Thu Hoa cười tự tin đáp.
"Cô đồng ý diễn thì tôi đã có niềm tin một nửa." Lữ Canh vội cho người sắp xếp chỗ ở cho đoàn đội của Thẩm Thu Hoa.
Mọi người vừa nhận phòng, đã có người tìm đến, là chỉ đạo võ thuật Tạ Chúng.
"Tạ chỉ, lần này lại là anh đảm nhiệm chỉ đạo võ thuật sao?" Thẩm Thu Hoa hỏi, nàng biết Tạ Chúng chắc chắc là đến tìm Dương Quỳnh, sau khi rót trà cho hai người thì ngồi bên cạnh không nhiều lời.
Tạ Chúng chào hỏi với Thẩm Thu Hoa, sau đó nhìn Dương Quỳnh cười nói: "Tiểu Dương, cô cũng là diễn viên, sao lại không nhận vai nào?"
Hai người Dương Quỳnh, Tạ Chúng khá thân nhau, Dương Quỳnh không vòng vo đáp: "Tạ chỉ, anh có việc gì cứ nói thẳng."
Tạ Chúng xấu hổ đáp: "Là như vậy. Võ thuật trong phim quá đơn giản. Dàn diễn viên hầu hết đều là người mới, bọn họ không thể thực hiện những động tác quá phức tạp, mà đeo dây thép lâu thì người đại diện lại không chịu. Vì vậy, phần võ thuật của phim khá yếu. Tuy phim chúng ta thiên về dân quốc nhưng dù sao cũng là phim chiến tranh. Nếu không có mấy cảnh võ thuật đẹp mắt thì mời tôi về làm gì? Tôi thấy cô đến đây nên không mấy cô đảm đương những cảnh võ thuật trong phim nha?"
Tạ Chúng cũng hết cách. Hắn là chỉ đạo võ thuật nổi tiếng nên được mời đảm nhận phần võ thuật của phim. Kết quả tiếp xúc với các diễn viên nam trẻ tuổi thấy cơ thể bọn họ không quá cứng thì quá mềm, động tác võ đã xấu mà còn ngại vất vả không chịu tập luyện. Hắn muốn cãi nhau với đạo diễn, diễn viên như vậy cần làm gì? Nhưng đạo diễn Lữ Canh cũng không thể làm gì khác, bọn họ là diễn viên do nhà đầu tư nhét vào, cần phải dùng nếu không người ta sẽ triệt đầu tư. Thời buổi này, nghệ thuật cũng bị tư bản ảnh hưởng, đạo diễn chỉ có thể làm theo yêu cầu.
Dương Quỳnh cảm thấy không thành vấn đề, chỉ cần không tách cô với Thẩm Thu Hoa, cô sẽ vui vẻ diễn. Ngoài ra nhận thêm vai diễn, cô cũng có thể chia sẻ gánh nặng kiếm tiền của Thẩm Thu Hoa.
"Đến lúc này, chẳng lẽ còn có vai không ai diễn sao?" Đoàn phim đã khai máy, nếu còn vai trống thì hơi không đáng tin lắm?
"Có thể thêm nhân vật vào mà. Chúng ta mới khai máy, muốn thêm bao nhiêu vai cũng được." Tạ Chúng đã sớm có tính toán. Hắn thấy Dương Quỳnh im lặng chỉ chăm chú nhìn Thẩm Thu Hoa, cũng biết chuyện này do Thẩm Thu Hoa làm chủ.
Thẩm Thu Hoa nhìn hai người đợi mình quyết định, mỉm cười hỏi: "Tạ chỉ, nhân vật Dương Quỳnh đóng có hình tượng thế nào?"
"Hay! Thu Hoa luôn hỏi những điểm mấu chốt." Tạ Chúng lấy một tờ giấy đưa cho Thẩm Thu Hoa, Dương Quỳnh cũng thò đến xem.
Nhân vật tên Vạn Sương Hồng. Là một người có võ công rất tốt, sống ở tiêu cục. Vì Nhật Bản xâm lược, tiêu cục sụp đổ, cô một mình lưu lạc đến phương Nam, vì chén cơm manh áo mà gia nhập hội sát thủ của địa phương.
Sau khi gặp nam nữ chính, cô dần hiểu được chủ nghĩa dân tộc, cải tà quy chính, nhiều lần trợ giúp nam nữ chính, sau một lần bảo vệ nữ chính mà hy sinh.
"Tôi chết vì bảo vệ Thu Hoa?" Dương Quỳnh ngẩng đầu hỏi.
Tạ Chúng gật đầu. Đây là tình tiết hắn cố ý dặn dò biên kịch sửa. Hắn cảm thấy điều này có thể đả động Dương Quỳnh.
Quả nhiên Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa nói: "Chị có hứng thú!"
Thẩm Thu Hoa lắc đầu, đáp: "Lâu rồi chưa đánh nhau nên chị ngứa tay đúng không?"
"Đâu có? Chị chỉ muốn có cơ hội ở bên em thôi." Dương Quỳnh dùng bả vai đụng vào nàng.
Tạ Chúng có chút xấu hổ nghĩ, hai người này có cần phát cơm chó trước mặt hắn không? Các nàng có nghĩ đến cảm nhận của lão già như hắn? Tuy hắn không quan tâm chuyện tình cảm đồng giới, khác giới nhưng các nàng cũng không thể ngược một người độc thân như hắn chứ!
Vì chỉ là kế hoạch nhất thời nên tất cả khá vội vàng. Có nhiều việc cần chuẩn bị như ký hợp đồng với Lư Tự, tuy vậy cũng không ảnh hưởng việc Dương Quỳnh thuận lợi tiến tổ, đóng phim. Hơn nữa suất diễn của cô còn sớm hơn Thẩm Thu Hoa.
Mấy ngày nay Thẩm Thu Hoa vẫn luôn chưa có suất diễn. Nàng theo cô giáo dạy hí khúc học xướng khúc. Yêu cầu của hát kinh kịch hơi khác với hát khúc, yêu cầu tông của người hát phải biết cách lên xuống, ngâm nga. Giọng Thẩm Thu Hoa không đủ hát kinh kịch nhưng vẫn đủ để xướng khúc.
Mấy hôm nay, cô dạy hí khúc luôn khen nàng là hạt giống hiếm có. Nếu cố gắng theo học hoàn toàn không thua nghệ sĩ chuyên nghiệp.
Dương Quỳnh nhìn hai mắt cô giáo sáng rực muốn nhận Thẩm Thu Hoa làm học trò thầm nghĩ, nương nương nhà mình ai dạy cũng thích, làm người muốn đuổi theo nàng cũng khó.
Thẩm Thu Hoa học khúc, Dương Quỳnh đã bắt đầu mang dây thép bay lượn. Dù sao cũng không phải phim võ thuật cho nên những vũ khí lạnh chỉ chiếm một nửa. Có một đại thần võ thuật Dương Quỳnh, Tạ Chúng thiết kế thêm rất nhiều cảnh đánh diễn có độ khó cao, yêu cầu phối hợp với các diễn viên có lực đánh diễn cao khác, cho nên hầu hết đều là cảnh đánh nhau. Ngoại trừ Dương Quỳnh, hầu hết đều là những võ sư có tiếng.
Sau một cảnh võ diễn kịch liệt, nhưng diễn viên trẻ tuổi chờ đến phân cảnh của mình kinh ngạc đến há hốc. Nhìn thấy Dương Quỳnh, bọn họ bất giác lui về sau.
"Thật lợi hại!" Nhân viên công tác khen ngợi Dương Quỳnh. Hầu hết bọn họ chưa từng gặp qua Dương Quỳnh đóng phim, hoàn toàn không nghĩ đến một người không có vẻ ngoài xuất chúng nhưng thân thủ lại quá tốt như vậy.
Nam chính của phim là một tiểu sinh đang hot Phan An. Thẩm Thu Hoa thật sự bội phục người này.
Phan An, 24 tuổi, nổi lên nhờ một bộ phim thanh xuân. Hiện tại sự nghiệp của hắn đang lên như diều gặp gió, cũng vì thế mà lưu lượng cũng tăng cao nhưng thù lao phim của hắn lại rất tốt, hầu hết đều là do nhà đầu tư cấp.
Phan An đóng vai Lý Tin, là con trai của chủ ngân hàng. Từng du học nước ngoài, sau khi về nước, hắn vào ngân hàng của ba làm một nhân viên nhàn tản. Mỗi ngày đi khiêu vũ, uống rượu, hoàn toàn giống một tay ăn chơi trác táng. Khi thầy hắn cần hắn giúp đỡ một người ra khỏi thành, hắn mới biết thầy là người của đảng Bí Mật. Hắn dần tiếp nhận các tư tưởng mới, trở thành một thanh niên bận rộn vì nước vì dân. Sau đó trở thành người chỉ đạo kế hoạch Sơ Dương.
Khi lần đầu gặp Phan An, Thẩm Thu Hoa khẽ nhướng mày. Không vì nguyên nhân gì, nàng chỉ thấy mùi nước hoa của người này quá nặng. So với Phan An, Dương Quỳnh càng có cảm giác giống "đàn ông" hơn.
Phan An là người rất lịch sự. Tuy debut cùng thời điểm với Thẩm Thu Hoa nhưng luôn miệng chân thành gọi nàng là chị Thu Hoa.
"Phan An có phải hơi ẻo lả không em?" Vừa về khách sạn, Dương Quỳnh lập tức hỏi.
"Em cũng thấy vậy. Nhưng bây giờ người ta thích style này lắm. Em thì thích những chàng trai sạch sẽ, hiền lành như tiểu Cảnh hơn." Nếu nói Thường Cảnh Hân là chàng trai ấm áp, hiền lành thì Phan An thì kiểu yêu diễm, dễ thương.
"Cậu ta diễn Lý Tin ăn chơi trác táng chị thấy ok. Còn sau đó.... chị thấy rất khó thuyết phục." Dương Quỳnh không xem trọng chàng nam chính này.
"Chị phải tin vào ánh mắt của đạo diễn." Thẩm Thu Hoa vừa nói vừa thoa thuốc lên tay Dương Quỳnh. Hôm nay khi quay phim, tay cô bị thương. Tuy miệng vết thương nhỏ nhưng Thẩm Thu Hoa cũng không sơ xuất. "Chị quay cảnh đánh nhau phải chú ý, đừng để phải em lo lắng."
Dương Quỳnh giơ bàn tay, ngây ngô cười: "Tạ chỉ bảo, lúc sau em cũng có cảnh đánh diễn."
Thẩm Thu Hoa dừng tay, hỏi: "Chẳng lẽ Tạ chỉ thấy em đánh diễn hay hơn diễn viên nam?"
"Em đánh diễn thật đương nhiên không tệ." Dương Quỳnh tay cầm tay chỉ nàng, sao nàng có thể kém được?
"Cũng được." Thẩm Thu Hoa vui vẻ nói: "Cũng lâu rồi em không quay cảnh đánh diễn." Nàng bỗng nghĩ: "Lần này em có cảnh đánh diễn với chị không?"
"Em muốn làm gì?" Dương Quỳnh cảnh giác hỏi.
"Đánh với chị mới đã ghiền." Thẩm Thu Hoa ngây thơ đáp.
Dương Quỳnh đỡ trán: "Em là ghiền đánh chị đúng không?" Lần trước quay "Giang Hồ Lão", tuy Dương Quỳnh đóng chính, Thẩm Thu Hoa đóng phụ nhưng khi hai người đánh nhau, Dương Quỳnh không ít lần bị Thẩm Thu Hoa đánh. Từ đó khiến cô sang chấn tâm lý.
Lời cô làm Thẩm Thu Hoa đỏ mặt: "Lần này sẽ không xuất hiện nhiều NG đâu."
Vì cả hai đều phải quay cảnh đánh diễn, Dương Quỳnh bắt đầu chuỗi ngày dẫn dắt Thẩm Thu Hoa tập luyện. Mỗi sáng 6 giờ, hai người rời giường, chạy bộ. Sau đó Thẩm Thu Hoa sẽ tập những lý thuyết cơ bản của kinh kịch, Dương Quỳnh thì ngồi cạnh duỗi cơ. Tiếp theo các nàng sẽ tập một vài động tác võ thuật cơ bản, luyện một số cảnh trong kịch bản. Tất cả hoàn thành cần hai tiếng.
Danh sách chương