Tâm trạng của Giang Việt Nhượt rất xấu, một phần là vì Mạnh Biên can thiệp làm rối loạn kế hoạch của bọn họ, hơn nữa cũng vì chuyện Hoàng Mạnh đẩy mình ra mà cảm thấy tức giận. Rõ ràng bản thân mình không hề thua kém Hà Ngân bất cứ điểm gì, vì sao anh lại chỉ say đắm cô ta chứ?
“Phan Vân Lam, nếu như anh còn thất bại, cũng đừng trách tôi không nương tay với Hà Ngân.” Giang Việt Nhượt cúp mạnh điện thoại.
Nói thật, lý do chủ yếu khiến cô ta không dám ra tay với Hà Ngân chính là vì nhà họ Mộ.
Muốn moi ra những chuyện cũ năm xưa của nhà họ Mạnh từ bạn bè cũ của bọn họ căn bản không khó, mặc dù nhà họ Giang có thể liều mạng với bọn họ, nhưng dù sao thành phố Nhiễu vẫn là thế giới của bọn họ, cũng nên kiêng kị một chút.
Cho nên lợi dụng Phan Vân Lam chính là phương pháp tốt nhất. Nhưng người này lại thất bại nhiều lần như vậy, sự kiên nhẫn của cô cũng sắp cạn kiệt rồi.
Nội bộ nhà họ Giang bên Mỹ đang ầm ĩ rối bời, nếu như không có thế lực của Hoàng Mạnh ở Mỹ trợ giúp, vậy thì vị trí người thừa kế của mình rất có thể sẽ phải chắp tay dâng cho người khác. Dù sao, đám người bảo thủ của nhà họ Giang kia vẫn luôn không ngừng phản đối một người phụ nữ như cô ta thừa kế sản nghiệp của gia tộc.
Cô ta dùng sức nắm tay thành cú đấm, những đốt ngón tay trở nên xanh trắng. Nhà họ Giang là của cô ta, cho dù là ai cũng không thể giành lấy.
Đau đớn trong lòng bàn tay khiến cô ta bình tĩnh lại. Hiện tại, quan trọng nhất chính là cướp đi Hà Ngân từ bên người Hoàng Mạnh.
Giang Việt Nhượt im lặng một lúc, liền gọi một cuộc điện thoại. Cái tên hiển thị trên màn hình di động lại là Hà Dung.
Sau khi bị cô ta uy hiếp, người phụ nữ này gần đây biết điều hơn rất nhiều, chỉ lo không cẩn thận chọc giận Giang Việt Nhượt, liền bị cô ta vạch trần chuyện cũ năm xưa của mình. Mỗi ngày cô ta đều ở trong nhà sợ hãi, những chuyện kia, nếu để Hoàng Mạnh biết, vậy mình sẽ không còn cơ hội trở thành cô chủ của nhà họ Hoàng.
Nhận được điện thoại của Giang Việt Nhượt, Hà Dung cũng không cảm thấy bất ngờ. Người phụ nữ này vừa nhìn đã biết không có ý tốt, nắm giữ trong tay điểm yếu của mình nhất định là có mục đích gì đó.
“Cô Hà.” Giọng nói của Giang Việt Nhượt lại khôi phục dịu dàng như trước, bất kỳ người nào từng gặp cô ta đều sẽ cho rằng cô ta chính là được sinh ra để đàn ông cưng chiều bảo vệ. Nhưng những người hiểu rõ cô ta mới biết người đàn bà này thậm chí còn đáng sợ hơn so với đàn ông.
“Cô, cô có chuyện gì không?” Cho dù bình thường Hà Dung có hung hăng phách lối bao nhiêu, nhưng đến khi đối mặt với Giang Việt Nhượt, trong lòng cô ta vẫn luôn có cảm giác sợ hãi. Không đơn thuần chỉ vì cô ta nắm được sơ hở của Hà Dung, mà còn vì trực giác của phụ nữ.
Sau đó chị ta cũng đã phái ngươi điều tra thân phận của Giang Việt Nhượt, vậy mà không có kết quả gì cả, ngược lại còn bị người ta uy hiếp. Người phụ nữ luôn mỉm cười dịu dàng này tuyệt đối không đơn giản.
“Là thế này, tôi có một chuyện nhỏ cần cô giúp đỡ.” Cô ta nói chuyện vô cùng khách sáo, đây là vì bất kỳ lúc nào cô ta cũng ngụy trang, hơn nữa còn do nề nếp nghiêm khắc của gia đình cô ta.
“Cô nói đi.” Hà Duyết liền biết có chuyện không tốt.
“Bây giờ, Hà Ngân đang ở biệt thự khu Lệ Thủy của Hoàng Mạnh, bên trong có đầy đủ vệ sĩ bảo vệ an toàn cho cô ta.” Lợi dụng lòng người chính là chuyện mà Giang Việt Nhượt am hiểu nhất.
“Tôi muốn cô giúp tôi đánh lạc hướng đám người kia. Cô thử nghĩ xem, nếu như bên cạnh anh ấy không có cô ta quấy rầy, cô thừa dịp này mà chen vào không phải quá tốt sao?”
Hà Dung không phải đồ ngu, người trong tay Hoàng Mạnh có ai không có năng lực chứ? Hơn nữa chẳng lẽ người phụ nữ này không có chút suy nghĩ không an phận nào ư? Làm sao có thể. Từ tận nước Mỹ xa xôi trở về đây không phải là vì anh sao?
“Cô cũng biết nhà họ Hà không quan hệ với giới xã hội đen, tôi cũng không có nhiều tay chân như vậy. Có lẽ tôi không thể giúp được cô rồi.” Hà Dung suy nghĩ lựa lời, nên từ chối thế nào để cô ta không tức giận mình đây?
Giang Việt Nhượt ở đâu dây bên kia khẽ cười: “Cô chỉ cần đánh lạc hướng cho bọn họ rời đi, chuyện tiếp theo tôi sẽ làm.”
“Rốt cuộc cô có mục đích gì?” Hà Dung vô cùng khó hiểu.
Độ cong nơi khóe miệng vẫn không giảm, cô ta chậm rãi nói: “Cô chỉ cần biết trong tay tôi đang nắm điểm yếu của cô là được. Tốt nhất, cô nên ngoan ngoãn nghe lời.”
Giọng nói dịu dàng nhưng mang theo uy hiếp khiến cho sắc mặt của Hà Dung ở bên kia điện thoại lập tức thay đổi.
Giang Việt Nhượt cúp máy, ngắm nhìn móng tay hồng nhạt của mình. Cô ta luôn mang đến cho người khác cảm giác hiền lành, vô hại, cho nên rất nhiều người đều sẽ bỏ qua năng lực của cô ta, ngay cả đám cáo già trong nhà họ Giang kia cũng thất bại trong tay cô ta.
Tên Phan Vân Lam kia đã bị tình yêu biến thành đứa ngốc đầu óc mê muội. Còn chưa dựa theo kế hoạch của mình đã đi.
Nhà họ Mộ, họ Phan, họ Hoàng, cũng không cần gấp, cô ta sẽ dọn dẹp từng cái một.
“Ha ha ha.” Tiếng cười của cô ta vang vọng khắp căn phòng trống trải.
Cô ta sẽ chứng minh, phụ nữ không hề kém đàn ông chút nào. Đám cáo già nhà họ Giang kia, các người cứ chờ xem.
Lúc Phan Vân Lam nhận được điện thoại của cô ta, anh cảm thấy hết sức khó hiểu. Rõ ràng cô ta không có bất kỳ thế lực xã hội đen nào trong nước, tại sao lại có nhiều người trợ giúp như vậy? Chẳng lẽ thế lực của nhà họ Giang định từ nước ngoài chuyển về đây sao?
Những chuyện này cũng không liên quan đến anh ấy. Hiện giờ, ý nghĩ duy nhất của anh ấy chính là liều mạng mang theo Hà Ngân cao chạy xa bay, rời khỏi nơi tối tăm rối loạn này, chỉ vậy mà thôi.
Về phần nhà họ Phan, chờ sau khi giải quyết xong chuyện này rồi hẵng nói. Ngôi nhà khiến người ta hít thở khó khăn đó, anh thật sự không muốn quay về. Nhiều năm ân oán cũng không muốn vướng mắc thêm nữa.
Gần đây, Hoàng Mạnh bị các phe thế lực khác nhau làm cho bận đến sứt đầu mẻ trán. Chỉ khi nhìn thấy cô gái nhỏ trong lòng anh mới có được cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Hôm nay phải đưa Hà Ngân đi thăm My My.
Tới lúc nào bọn họ mới có đứa con của riêng mình đây? Hai người chưa từng dùng biện pháp bảo vệ nào, chắc sẽ nhanh thôi.
Nghĩ tới đây, anh lại khẽ hôn lên khuôn mặt đang say ngủ của cô. Cô gái này, ngắm nhìn thế nào cũng không đủ, còn có dáng vẻ ghen tuông tối qua, thật đúng là đáng yêu.
Hà Ngân mơ màng tỉnh lại, trông thấy gương mặt tươi cười, sáng rỡ của anh, cô lập tức nhớ tới chuyện xảy ra tối qua. Mặt cô lặng lẽ đỏ ửng.
“Đi thôi, chúng ta đi thăm My My.” Anh hôn khẽ lên trán cô, nói.
“Phan Vân Lam sao rồi? Tôi có thể đến thăm anh ấy một chút không?” Cô vẫn rất lo lắng cho vết thương của anh ấy.
Nghe đến cái tên này, trong lòng anh hết sức không vui. Vì sao trong miệng cô hết lần này đến lần khác đều nhắc đến Phan Vân Lam chứ? Anh có thể ăn thịt anh ấy hay sao?
“Tôi cảnh cáo em, ở trước mặt tôi, tốt nhất đừng nhắc tới hắn.” Hoàng Mạnh lạnh lùng quẳng lại một câu.
Nghe thấy giọng nói đột ngột thay đổi của anh, toàn thân cô chấn động, cắn răng nói: “Hôm qua tôi lăn lộn cùng anh trên giường còn chưa đủ sao?”
“Em nói cái gì?”
Bởi vì thực sự rất lo lắng cho Phan Vân Lam, nên khi nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm mang theo nồng đậm uy hiếp của anh, cô vẫn khẽ cắn môi, nói: “Xem như trao đổi không được sao? Giữa chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn như vậy mà.”
“Em nói tối qua chỉ là trao đổi?” Hoàng Mạnh híp mắt nguy hiểm.
“Nếu không thì sao, anh nghĩ rằng tôi tình nguyện lên giường với anh?” Hà Ngân không cam lòng tỏ ra yếu thế, nghĩ đến Phan Vân Lam, chỉ là cô quá lo lắng mà thôi.
“Người phụ nữ này.” Hoàng Mạnh đột nhiên xoay người đặt cô dưới thân: “Luôn có biện pháp khiến tôi tức giận.”
Hà Ngân quật cường nhìn anh không nói lời nào.
“Được được được.” Nói liên tiếp ba tiếng, sắc mặt anh đã đen đến mức có thể vắt ra mực: “Người đàn ông kia rất có bản lĩnh, đã tự mình chạy thoát, chẳng qua tôi tin chắc hắn rất nhanh sẽ tới đây. Lần này, tôi nhất định sẽ chém hắn thành trăm mảnh.”
Sắc mặc Hà Ngân lập tức trở nên vô cùng khó coi.
“Phan Vân Lam, nếu như anh còn thất bại, cũng đừng trách tôi không nương tay với Hà Ngân.” Giang Việt Nhượt cúp mạnh điện thoại.
Nói thật, lý do chủ yếu khiến cô ta không dám ra tay với Hà Ngân chính là vì nhà họ Mộ.
Muốn moi ra những chuyện cũ năm xưa của nhà họ Mạnh từ bạn bè cũ của bọn họ căn bản không khó, mặc dù nhà họ Giang có thể liều mạng với bọn họ, nhưng dù sao thành phố Nhiễu vẫn là thế giới của bọn họ, cũng nên kiêng kị một chút.
Cho nên lợi dụng Phan Vân Lam chính là phương pháp tốt nhất. Nhưng người này lại thất bại nhiều lần như vậy, sự kiên nhẫn của cô cũng sắp cạn kiệt rồi.
Nội bộ nhà họ Giang bên Mỹ đang ầm ĩ rối bời, nếu như không có thế lực của Hoàng Mạnh ở Mỹ trợ giúp, vậy thì vị trí người thừa kế của mình rất có thể sẽ phải chắp tay dâng cho người khác. Dù sao, đám người bảo thủ của nhà họ Giang kia vẫn luôn không ngừng phản đối một người phụ nữ như cô ta thừa kế sản nghiệp của gia tộc.
Cô ta dùng sức nắm tay thành cú đấm, những đốt ngón tay trở nên xanh trắng. Nhà họ Giang là của cô ta, cho dù là ai cũng không thể giành lấy.
Đau đớn trong lòng bàn tay khiến cô ta bình tĩnh lại. Hiện tại, quan trọng nhất chính là cướp đi Hà Ngân từ bên người Hoàng Mạnh.
Giang Việt Nhượt im lặng một lúc, liền gọi một cuộc điện thoại. Cái tên hiển thị trên màn hình di động lại là Hà Dung.
Sau khi bị cô ta uy hiếp, người phụ nữ này gần đây biết điều hơn rất nhiều, chỉ lo không cẩn thận chọc giận Giang Việt Nhượt, liền bị cô ta vạch trần chuyện cũ năm xưa của mình. Mỗi ngày cô ta đều ở trong nhà sợ hãi, những chuyện kia, nếu để Hoàng Mạnh biết, vậy mình sẽ không còn cơ hội trở thành cô chủ của nhà họ Hoàng.
Nhận được điện thoại của Giang Việt Nhượt, Hà Dung cũng không cảm thấy bất ngờ. Người phụ nữ này vừa nhìn đã biết không có ý tốt, nắm giữ trong tay điểm yếu của mình nhất định là có mục đích gì đó.
“Cô Hà.” Giọng nói của Giang Việt Nhượt lại khôi phục dịu dàng như trước, bất kỳ người nào từng gặp cô ta đều sẽ cho rằng cô ta chính là được sinh ra để đàn ông cưng chiều bảo vệ. Nhưng những người hiểu rõ cô ta mới biết người đàn bà này thậm chí còn đáng sợ hơn so với đàn ông.
“Cô, cô có chuyện gì không?” Cho dù bình thường Hà Dung có hung hăng phách lối bao nhiêu, nhưng đến khi đối mặt với Giang Việt Nhượt, trong lòng cô ta vẫn luôn có cảm giác sợ hãi. Không đơn thuần chỉ vì cô ta nắm được sơ hở của Hà Dung, mà còn vì trực giác của phụ nữ.
Sau đó chị ta cũng đã phái ngươi điều tra thân phận của Giang Việt Nhượt, vậy mà không có kết quả gì cả, ngược lại còn bị người ta uy hiếp. Người phụ nữ luôn mỉm cười dịu dàng này tuyệt đối không đơn giản.
“Là thế này, tôi có một chuyện nhỏ cần cô giúp đỡ.” Cô ta nói chuyện vô cùng khách sáo, đây là vì bất kỳ lúc nào cô ta cũng ngụy trang, hơn nữa còn do nề nếp nghiêm khắc của gia đình cô ta.
“Cô nói đi.” Hà Duyết liền biết có chuyện không tốt.
“Bây giờ, Hà Ngân đang ở biệt thự khu Lệ Thủy của Hoàng Mạnh, bên trong có đầy đủ vệ sĩ bảo vệ an toàn cho cô ta.” Lợi dụng lòng người chính là chuyện mà Giang Việt Nhượt am hiểu nhất.
“Tôi muốn cô giúp tôi đánh lạc hướng đám người kia. Cô thử nghĩ xem, nếu như bên cạnh anh ấy không có cô ta quấy rầy, cô thừa dịp này mà chen vào không phải quá tốt sao?”
Hà Dung không phải đồ ngu, người trong tay Hoàng Mạnh có ai không có năng lực chứ? Hơn nữa chẳng lẽ người phụ nữ này không có chút suy nghĩ không an phận nào ư? Làm sao có thể. Từ tận nước Mỹ xa xôi trở về đây không phải là vì anh sao?
“Cô cũng biết nhà họ Hà không quan hệ với giới xã hội đen, tôi cũng không có nhiều tay chân như vậy. Có lẽ tôi không thể giúp được cô rồi.” Hà Dung suy nghĩ lựa lời, nên từ chối thế nào để cô ta không tức giận mình đây?
Giang Việt Nhượt ở đâu dây bên kia khẽ cười: “Cô chỉ cần đánh lạc hướng cho bọn họ rời đi, chuyện tiếp theo tôi sẽ làm.”
“Rốt cuộc cô có mục đích gì?” Hà Dung vô cùng khó hiểu.
Độ cong nơi khóe miệng vẫn không giảm, cô ta chậm rãi nói: “Cô chỉ cần biết trong tay tôi đang nắm điểm yếu của cô là được. Tốt nhất, cô nên ngoan ngoãn nghe lời.”
Giọng nói dịu dàng nhưng mang theo uy hiếp khiến cho sắc mặt của Hà Dung ở bên kia điện thoại lập tức thay đổi.
Giang Việt Nhượt cúp máy, ngắm nhìn móng tay hồng nhạt của mình. Cô ta luôn mang đến cho người khác cảm giác hiền lành, vô hại, cho nên rất nhiều người đều sẽ bỏ qua năng lực của cô ta, ngay cả đám cáo già trong nhà họ Giang kia cũng thất bại trong tay cô ta.
Tên Phan Vân Lam kia đã bị tình yêu biến thành đứa ngốc đầu óc mê muội. Còn chưa dựa theo kế hoạch của mình đã đi.
Nhà họ Mộ, họ Phan, họ Hoàng, cũng không cần gấp, cô ta sẽ dọn dẹp từng cái một.
“Ha ha ha.” Tiếng cười của cô ta vang vọng khắp căn phòng trống trải.
Cô ta sẽ chứng minh, phụ nữ không hề kém đàn ông chút nào. Đám cáo già nhà họ Giang kia, các người cứ chờ xem.
Lúc Phan Vân Lam nhận được điện thoại của cô ta, anh cảm thấy hết sức khó hiểu. Rõ ràng cô ta không có bất kỳ thế lực xã hội đen nào trong nước, tại sao lại có nhiều người trợ giúp như vậy? Chẳng lẽ thế lực của nhà họ Giang định từ nước ngoài chuyển về đây sao?
Những chuyện này cũng không liên quan đến anh ấy. Hiện giờ, ý nghĩ duy nhất của anh ấy chính là liều mạng mang theo Hà Ngân cao chạy xa bay, rời khỏi nơi tối tăm rối loạn này, chỉ vậy mà thôi.
Về phần nhà họ Phan, chờ sau khi giải quyết xong chuyện này rồi hẵng nói. Ngôi nhà khiến người ta hít thở khó khăn đó, anh thật sự không muốn quay về. Nhiều năm ân oán cũng không muốn vướng mắc thêm nữa.
Gần đây, Hoàng Mạnh bị các phe thế lực khác nhau làm cho bận đến sứt đầu mẻ trán. Chỉ khi nhìn thấy cô gái nhỏ trong lòng anh mới có được cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Hôm nay phải đưa Hà Ngân đi thăm My My.
Tới lúc nào bọn họ mới có đứa con của riêng mình đây? Hai người chưa từng dùng biện pháp bảo vệ nào, chắc sẽ nhanh thôi.
Nghĩ tới đây, anh lại khẽ hôn lên khuôn mặt đang say ngủ của cô. Cô gái này, ngắm nhìn thế nào cũng không đủ, còn có dáng vẻ ghen tuông tối qua, thật đúng là đáng yêu.
Hà Ngân mơ màng tỉnh lại, trông thấy gương mặt tươi cười, sáng rỡ của anh, cô lập tức nhớ tới chuyện xảy ra tối qua. Mặt cô lặng lẽ đỏ ửng.
“Đi thôi, chúng ta đi thăm My My.” Anh hôn khẽ lên trán cô, nói.
“Phan Vân Lam sao rồi? Tôi có thể đến thăm anh ấy một chút không?” Cô vẫn rất lo lắng cho vết thương của anh ấy.
Nghe đến cái tên này, trong lòng anh hết sức không vui. Vì sao trong miệng cô hết lần này đến lần khác đều nhắc đến Phan Vân Lam chứ? Anh có thể ăn thịt anh ấy hay sao?
“Tôi cảnh cáo em, ở trước mặt tôi, tốt nhất đừng nhắc tới hắn.” Hoàng Mạnh lạnh lùng quẳng lại một câu.
Nghe thấy giọng nói đột ngột thay đổi của anh, toàn thân cô chấn động, cắn răng nói: “Hôm qua tôi lăn lộn cùng anh trên giường còn chưa đủ sao?”
“Em nói cái gì?”
Bởi vì thực sự rất lo lắng cho Phan Vân Lam, nên khi nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm mang theo nồng đậm uy hiếp của anh, cô vẫn khẽ cắn môi, nói: “Xem như trao đổi không được sao? Giữa chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn như vậy mà.”
“Em nói tối qua chỉ là trao đổi?” Hoàng Mạnh híp mắt nguy hiểm.
“Nếu không thì sao, anh nghĩ rằng tôi tình nguyện lên giường với anh?” Hà Ngân không cam lòng tỏ ra yếu thế, nghĩ đến Phan Vân Lam, chỉ là cô quá lo lắng mà thôi.
“Người phụ nữ này.” Hoàng Mạnh đột nhiên xoay người đặt cô dưới thân: “Luôn có biện pháp khiến tôi tức giận.”
Hà Ngân quật cường nhìn anh không nói lời nào.
“Được được được.” Nói liên tiếp ba tiếng, sắc mặt anh đã đen đến mức có thể vắt ra mực: “Người đàn ông kia rất có bản lĩnh, đã tự mình chạy thoát, chẳng qua tôi tin chắc hắn rất nhanh sẽ tới đây. Lần này, tôi nhất định sẽ chém hắn thành trăm mảnh.”
Sắc mặc Hà Ngân lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Danh sách chương