“A, lưu manh, cút đi!” Hà Ngân hét lên, rồi cầm lấy món đồ ở bên cạnh đánh Hoàng Mạnh, chỉ đến khi cô nhận ra trên người mình có thêm một chiếc áo khoác thì mới dừng hành động điên cuồng kia lại.

Hoàng Mạnh nhìn cô mà giống như đang nhìn đồ ngốc vậy, khiến Hà Ngân lúng túng chỉnh lại quần áo trên người, sau đó mới ngượng nghịu nói: “Nè, à thì, anh không bị làm sao chứ, hì hì.”

Anh hơi cúi người xuống, lên tiếng trêu ghẹo: “Cô cho rằng tôi muốn làm gì vậy.” Hà Ngân vì lời này của anh mà đỏ mặt, không biết phải làm sao.

“Ôi chao, được rồi, tôi không trêu cô nữa, nếu chúng ta không đi ngay thì nhà hàng sẽ đóng cửa mất.” Hoàng Mạnh ngồi về chỗ của mình, sau đó nói.

Hai người tự sửa sang lại quần áo của bản thân, khi đến nơi, Hà Ngân vẫn lấy áo che kín khuôn mặt, mỗi lần cô nghĩ lại chuyện lúc nãy thì đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, tất cả mọi việc đều do cô đã nghĩ quá nhiều rồi.

Két.

Chiếc xe dừng lại ở trước cổng của Cẩm Tú Viên, và lần gần nhất mà hai người họ gặp nhau thì cũng là ở đây, Hà Ngân ngẩng đầu ngắm nhìn, nơi này vào ban đêm còn đẹp hơn, tráng lệ hơn ban ngày nữa.

Hoàng Mạnh đi sang phía cửa xe bên kia để mở cửa cho Hà Ngân, nhưng khi cô muốn đi vào bên trong thì lại bị Hoàng Mạnh giữ lại, cô quay đầu lại, ngỡ ngàng nhìn anh, còn Hoàng Mạnh thì chỉ vào tay mình như muốn nói bản thân đã chuẩn bị xong, chỉ chờ cô khoác lấy tay anh thôi.

Hà Ngân nhìn anh rồi nói: “Tôi không chịu nổi đãi ngộ này của tổng giám đốc Hoàng.” Sau khi nói xong thì cô liền đi vào Cẩm Tú Viên một mình, bỏ lại người đàn ông kia đứng ở chỗ đó mà buồn một mình.

“Đúng là một người phụ nữ không biết nghe lời.” Hoàng Mạnh lẩm bẩm, sau đó anh lại ngắm nhìn bàn tay của mình, cũng rất hoàn hảo mà, vậy tại sao Hà Ngân lại không thích chứ.

Khi anh vào đến nơi thì thấy Hà Ngân đã ngồi vào bàn và bắt đầu chọn món rồi, khuôn mặt của Hoàng Mạnh lộ ra vẻ tươi cười, anh kéo ghế ngồi xuống rồi nói: “Có phải cô đang rất đói đúng không.” Anh nhìn Hà Ngân bằng ánh mắt hả hê, nhưng mà cô thì không hề để ý đến Hoàng Mạnh mà vẫn chăm chú xem thực đơn.

Thực ra là vì Hà Ngân vẫn còn cảm thấy lúng túng vì chuyện vừa rồi nên không dám tiếp xúc quá nhiều với Hoàng Mạnh, bao gồm cả việc nói chuyện, cô đã tính suốt cả quãng đường rồi, sau khi ăn xong cô sẽ rời khỏi đây.

Hoàng Mạc lại bị đối phương không để ý đến, ngay cả nhân viên ở bên cạnh cũng cảm thấy bầu không khí lúc này có phần đè nén nên không nhịn được mà quay sang nhìn Hoàng Mạnh, khi thấy anh dùng ánh mắt thù hận để nhìn Hà Ngân, mà cô lại vẫn rất bình tĩnh xem thực đơn thì cảm thấy năng lực chịu đựng của cô gái này chắc rất tốt nên mới chịu được một người đàn ông như thế.

Có lẽ là Hoàng Mạnh cảm nhận được ánh mắt của nhân viên nên quay đầu nhìn sang, người nhân viên kia thấy hành động của mình bị phát hiện thì lúng túng cúi đầu xuống, trong lòng không ngừng an ủi bản thân “người đàn ông đáng sợ kia sẽ không trách cứ mình đâu, sẽ không đâu, nhất định sẽ không, một người đàn ông có thể bao cả nhà hàng như vậy sẽ không vì một chuyện nhỏ như thế này mà so đo với mình.”

“Cô đi xuống trước đi, lát nữa chúng tôi sẽ gọi món sau.” Hoàng Mạnh phất tay nói, anh tính sẽ bỏ đói Hà Ngân để xem là cô rốt cuộc muốn làm gì.

Hà Ngân nghe thấy những lời này thì ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn anh, Hoàng Mạnh cũng đang nhìn cô, như cười mà lại như không, dáng vẻ này của anh làm cho Hà Ngân nổi da gà.

Cuối cùng thì cô cũng không thể kìm nén được lòng tò mò nên nói với Hoàng Mạnh: “Vì sao chúng ta không ăn cơm đi.”

“Nếu muốn ăn cơm thì cô phải nói cho tôi biết là cô đang suy tính điều gì.” Hoàng Mạnh uống một ngụm rượu rồi mới từ từ lên tiếng, anh quyết định hôm nay sẽ làm cho cô nói hết nghi ngờ ở trong lòng.

“Tôi có suy tính gì đâu chứ, nếu không phài là anh mời tôi đi ăn cơm thì anh nghĩ tôi sẽ đi với anh sao.” Hà Ngân không còn gì để nói nữa, bây giờ cô đang rất đói, bụng cũng đang reo lên vì đói vậy mà trên bàn ăn không có lấy nổi một món, chỉ có mỗi rượu.

Cô uống cạn ly rượu vang ở trước mặt, còn Hoàng Mạnh ngạc nhiên nhìn cô, trong lòng anh đang nghi ngờ, không biết là cô có thật sự đói như vậy không, hay là muốn uống rượu để tăng thêm can đảm trước khi nói chuyện.

“Chúng ta ăn cơm trước đi, nếu anh muốn biết điều gì thì lát nữa tôi sẽ nói hết cho anh biết là được.” Hà Ngân không chịu nổi sự khó chịu của việc đói bụng nên lên tiếng nói với Hoàng Mạnh.

Bốp bốp.

Hoàng Mạnh vỗ tay, nhân viên bắt đầu mang thức ăn lên, có đủ các món ngon, hơn nữa phần lớn đều là món mà Hà Ngân thích.

Hà Ngân nghĩ thầm ở trong lòng “thì ra không để cô gọi món là bởi vì anh đã chuẩn bị từ trước hết rồi” “Ôi chao, sao anh biết tôi thích ăn món nào vậy.” Hà Ngân vui vẻ hỏi Hoàng Mạnh.

“Những thứ này rất đơn giản, chỉ cần điều tra là có thể biết được.” Hoàng Mạnh vô cùng ung dung khi nói ra những lời này, thế nhưng khi Hà Ngân nghe thấy vậy thì lập tức dừng việc ăn uống lại, sau đó tức giận nói: “Anh sai người điều tra tôi.”

Cô ném chiếc dĩa trong tay mình xuống để bày tỏ sự tức giận của bản thân, nhưng sau đó thì cô lại hối hận, bởi vì như vậy thì cô không thể cầm lại để ăn nữa, nếu nhặt lên thì sẽ rất xấu hổ, mà cô lại đang rất đói, cực kỳ muốn ăn cơm, tuy nhiên lại chỉ có thể nhìn đồ ăn ở trước mặt.

Khi mà cô đang rối rắm trong lòng thì Hoàng Mạnh đã đứng sậy, đặt một bộ dao dĩa mới xuống chỗ của Hà Ngân, sau đó dịu dàng nói: “Nhanh ăn đi, còn việc tôi điều tra cô thì tôi sẽ giải thích cho cô sau.”

Hà Ngân ngẩng đầu, nhìn Hoàng Mạnh bằng ánh mắt biết ơn, nói: “Anh đã chân thành như vậy thì tôi cũng không so đo với anh nữa, nhưng mà mong sau này anh sẽ cho chúng ta một câu trả lời hợp lý.”

Một người phụ nữ lạnh lùng cũng sẽ cảm động với những hành động như vậy, lúc đầu Hà Ngân chỉ muốn lợi dụng Hoàng Mạnh, hai người bọn họ còn dây dưa với nhau đến ngày hôm nay cũng chỉ là vì đứa bé kia.

Hoàng Mạnh lấy điện thoại ra, sau đó mở cái mail nặc danh mà anh mới nhận được hôm trước cho Hà Ngân xem.

Hà Ngân vốn đang ăn cơm, lại vì hình ảnh đó mà dừng lại, sau đó cầm điện thoại lên, chăm chú nhìn từng bức ảnh, nhìn được một lúc thì cô lại mỉm cười, còn vẻ mặt của Hoàng Mạnh lại càng thêm âm u.

“Bức ảnh đẹp thế cơ à, mà cô lại còn cười, xấu chết đi được.” Hoàng Mạnh lên tiếng chê bai, vừa nói vừa giận dữ mà cắt miếng bít tết trong đĩa, giống như miếng thịt đó là Phan Vân Lam vậy.

“Chụp cũng được đấy, là ai chụp vậy.” Hà Ngân vui vẻ nói, những lời này của cô đã hoàn toàn chọc cho Hoàng Mạnh giận, anh đứng dậy rồi đi đến bên cạnh Hà Ngân, nâng cằm của cô lên rồi ngang tàng nói: “Cô có quan hệ gì với anh ta?”

Hà Ngân hất tay của anh ra, nói: “Có liên quan gì chứ, anh ấy là trợ lý của tôi mà.” Hà Ngân cũng không hiểu được hành động lần này của Hoàng Mạnh, không phải chỉ là một bức ảnh thôi sao, có cần phải làm to chuyện như thế không.

Hoàng Mạnh cảm thấy hai chữ trợ lý này rất quen tai, sau đó nhớ đến lúc chiều, khi anh hỏi Hà Ngân đang đi dạo phố với ai thì cô nói là đi cùng với trợ lý, hai tay của Hoàng Mạnh cũng nắm chặt lại, anh dịu dàng hỏi: “Có thật là hai người chỉ là quan hệ sếp và trợ lý không?”

Hà Ngân suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Hoàng Mạnh nói: “Sếp và trợ lý, kỳ thật cũng không phải hoàn toàn là vậy.”

“Cái gì?” Hoàng Mạnh trực tiếp nắm lấy bả vai của Hà Ngân, Hà Ngân thấy anh kích động như vậy thì vội vã nói: “Anh đừng có kích động như vậy, ngoài là sếp và trợ lý thì anh ấy còn là vệ sĩ của tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện