Một câu nói gây ra phản ứng mạnh mẽ.

Hoàng Mạnh là người đầu tiên không đồng ý, không đợi Hà Ngân kịp phản ứng, Hoàng Mạnh liền nói trước luôn: “Hoàng Ngân là vợ cháu, giờ còn là mẹ của con cháu, sao có thể cùng bác đến thành phố Kinh để chăm sóc anh ta được.”

Bà Phan đang vui mừng lại bắt đầu nghiêm mặt lại quan sát Hoàng Mạnh: “Chuyện của Phan Vân Lam tôi sẽ điều tra rõ ràng, cậu cũng đừng mong trốn tránh được trách nhiệm, còn về Hà Ngân, nếu cô ấy thích cậu thì sao có thể theo Phan Vân Lam rời đi chứ?”

Bà Phan biết thế lực của Hoàng Mạnh ở thành phố Nhiễu cũng không phải dạng tầm thường, vì vậy nếu cậu ta là hung thủ vậy thì bà phải về nhà họ Phan sắp xếp lại mọi chuyện, giờ lật mặt cũng không phải chuyện tốt gì.

Hoàng Mạnh nghe xong câu này trái tim tự nhiên đau nhói, giống như có vết sẹo nào đó bị lột ra vậy.

“Bác gái, không ngại nói với bác, nếu lần này bác nhất quyết đòi đưa Hà Ngân đi, vậy bác cũng đừng mong đưa được Phan Vân Lam đi, bác đừng quên đây là thành phố Nhiễu, không phải thành phố Kinh.”

Sắc mặt bà Phan cứng đờ ra: “Nói như vậy là cậu đang uy hiếp tôi à.”

Giữa Hoàng Mạnh và bà Phan nồng nặc mùi súng thuốc.

“Không dám, cháu chỉ là nói lời thật lòng thôi, để ở bên Hà Ngân, cháu chẳng sợ nhà họ Phan đâu.” Hoàng Mạnh không hề nhượng bộ.

Bà Phan cười khẩy một cái: “Sao trước giờ cậu không dám hỏi ý Hà Ngân xem.”

Trái tim Hoàng Mạnh đau thắt lại.

Bà Phan tiếp tục nói: “Còn nữa, về quan hệ của nhà họ Phan với nhà họ Mộ, đợi tôi điều tra ra tại sao Phan Vân Lam thành ra thế này, tôi tự khắc sẽ quyết định.”

Đúng lúc Mạnh Biên đang đứng ngoài cửa, bước đến sau lưng bà Phan, chậm rãi nói: “Nếu Hà Ngân đến thành phố Kinh, khó tránh khỏi việc bị người nhà họ Phan chỉ trích, đừng quên, giờ Phan Vân Lam là người thừa kế nhà họ Phan, giờ cậu ta thành ra thế này, nhà họ Phan sẽ điều ra rõ ngọn ngành, bà nghĩ bọn họ sẽ tha cho Hà Ngân sao? Một người thừa kế sao có thể có điểm yếu?”

Mạnh Biên nhấn mạnh mấy chữ người thừa kế nhà họ Phan, từng chữ từng chữ đều như gõ vào đáy lòng bà, khiến lòng bà đau nhói, người đàn ông này luôn biết cách khiến bà đau lòng.

Hoàng Mạnh chỉ là quay người lại hỏi Hà Ngân, vì anh đang bức thiết muốn bueets câu trả lời: “Hà Ngân, em nghiêm túc nhìn vào anh, em có thích anh không?”

Hà Ngân nhìn Hoàng Mạnh, bao nhiêu sự oán hận, hối hận và cả sự yêu thương trộn lẫn vào nhau, cảm xúc lẫn lộn. Giờ cô rất mệt, rất mệt, không muốn có bất kì dây dưa gì với Hoàng Mạnh nữa.

“Đó là chuyện của trước kia rồi.” Hà Ngân hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói với Hoàng Mạnh.

Câu nói ấy thực sự quá tàn nhẫn, Hoàng Mạnh đột nhiên cảm thấy những vết sẹo trên người và cả cú đấm của Phan Vân Lam đều không nặng bằng câu nói này của Hà Ngân.

Hoàng Ngân vẫn không cam tâm, nói: “Vậy giờ thì sao?”

Hà Ngân nhìn Phan Vân Lam đang nằm trên giường, đáp: “Vậy anh nói cho tôi biết, tôi phải làm sao để thích anh nữa đây? Chúng ta chỉ toàn đem đau thương đến cho nhau, Hoàng Mạnh, đến đây thôi.”

Bác sĩ và y tá sắp xếp rất nhanh, dù là trong đêm khuya nhưng với thế lực của nhà họ Phan thì bây giờ chuyển viện cũng chẳng phải chuyện gì quá khó.

“Bác Phan, giờ cháu ở lại giải quyết chút chuyện với ông Mộ, cháu mặc kệ nhà họ Hoàng hận cháu đến mức nào, nhưng Phan Vân Lam giống như anh trai, người thân của cháu vậy, vì vậy cháu sẽ đến chăm sóc anh ấy, bác cứ ở thành phố Kinh đợi cháu.” Hà Ngân nói với bà Phan.

Bà Phan nhìn Mạnh Biên và Hà Ngân, đại khái có thể đoán ra gì rồi, nhưng bà cũng không nói gì thêm, chỉ cùng Phan Vân Lam rời đi.

Hà Ngân nhìn Phan Vân Lam hoàn toàn đi khuất khỏi tầm mắt mới thu tầm mắt lại.

Nhìn Mạnh Biên, nói: “Tôi không muốn tự dung lại có thêm một người cậu, cũng không muốn dây dưa gì với ông, tôi cũng biết nhà họ Mạnh lợi hại thế nào, nhưng có những thứ không thể dùng tiền bạc và quyền thế để bù đắp được.”

Hà Ngân biết giờ cô phải tự mình kiên cường, không thể chuyện gì cũng dựa vào Phan Vân Lam được nữa.

Mạnh Biên không nói gì nhiều, đáp: “Tùy cháu.” Giờ tâm trạng ông cũng rất buồn bực, ông không biết đối mặt sao với người phụ nữ kia, chuyện Phan Vân Lam là con trai ông thì không cần nghi ngờ gì nữa, nhưng Phan Vân Lam sẽ nhận ông sao? Dù gì lúc đầu ông cũng từng giúp Hoàng Mạnh chống lại đám người của Phan Vân Lam.

Có điều, nếu Phan Vân Lam là con ông, vậy Hà Ngân và Phan Vân Lam thực sự là người thân rồi.

Còn có nhà họ Phan, Mạnh Biên nên giải quyết sao đây.

Mạnh Biên cũng tự mình rời đi, giờ ông cũng có một đống việc phải xử lí.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hà Ngân và Hoàng Mạnh, Hà Ngân định rời đi nhưng bị Hoàng Mạnh kéo tay lại: “Em muốn đi đâu?”

Cạnh Ngân giãy giụa nhưng không thoát ra khỏi sự trói buộc của người đàn ông đó, nói: “Tôi nghĩ tôi có tự do của mình chứ.” Hà Ngân bây giờ có thể nói là hận Hoàng Mạnh đến thấu xương, anh cũng không thể chối bỏ trách nhiệm với tình trạng hiện tại của Phan Vân Lam, sao cô có thể tha thứ cho anh được chứ?

“Em là vợ của anh.” Hoàng Mạnh bị thái độ của Hà Ngân chọc cho giận, không kiềm được mà hét lên.

“Còn chưa bắt đầu hôn lễ đâu.” Hà Ngân cũng hét lên như vậy, đối mặt với người đàn ông ấy, cô tuyệt đối không thể tiếp tục ảo tưởng nữa.

“Đừng quên trong bụng em còn mang thai con anh, con của nhà họ Hoàng anh, em không được phép đi đâu hết.” Hoàng Mạnh cũng không chút nhượng bộ.

Hà Ngân ngẩn người ra, xoa xoa bụng mình, giờ vẫn còn rất phẳng, nhưng ở đó thực sự đang ấp ủ một sinh mạng bé nhỏ, đó là con của cô.

Hà Ngân nghiến răng, nếu như đứa trẻ này sinh ra đã được đinh là không được hạnh phúc, vậy thì không bằng không có đứa con này còn hơn: “Cùng lắm là đi phá thai.”

Hoàng Mạnh nghe xong câu đó, càng giận dữ hơn: “Em nói lại lần nữa xem.”

Hà Ngân không hề đáp lại Hoàng Mạnh, giờ cô không muốn đứng trước nòng súng đâu, không biết đâu được người đàn ông này sẽ lại làm ra chuyện gì đâu.

Hoàng Mạnh nhìn bộ dạng ngang ngược của Hà Ngân, biết Hà Ngân có lẽ đã có ý như vậy, cơn thịnh nộ trong lòng càng trào dâng: “Em muốn đi phá thai, anh nói cho em biết, tuyệt đối không thể nào, em đừng quên, nó cũng là con của anh, mau theo anh về nhà.”

Hoàng Mạnh liền kéo Hà Ngân ra ngoài.

Hà Ngân không ngừng giãy giụa, nhưng thực sự không có sức, không cách nào thoát ra được, vẫn cứ bị Hoàng Mạnh nhét vào trong xe.

Tiếng xe chuyển động, Hà Ngân nhìn dáng vẻ của Hoàng Mạnh, ấm ức, không kìm được mà rơi nước mắt, tại sao lần nào cũng như vậy, tại sao lần nào cũng phải ép cô, tại sao lại như vậy mà không nghĩ đến cảm nhận của cô.

Trong lòng Hoàng Mạnh ẩn chứa bao nhiêu sự tức giận, cũng không thèm nhìn biểu cảm của Hà Ngân, cứ thế lái xe nhanh như bay.

“Anh cẩn thận chút, trong bụng tôi còn có con đấy!” Tốc độ của xe thực sự là quá nhanh, dù là ban đêm nhưng đây là thành phố, ban đêm vẫn có rất nhiều xe cộ.

“Em vẫn còn nhớ đến con cơ à?” Hoàng Mạnh nghe xong câu đó, giọng anh vẫn không nguôi tức giận, nhưng thực sự đã lái chậm đi phần nào.

Hà Ngân không hề trả lời, giờ cô căn bản không muốn để ý đến Hoàng Mạnh chút nào.

Cơn thịnh nộ của Hoàng Mạnh cũng đã bị gió thôi bớt đi phần nào, giọng nói cũng dịu dàng đi phần nào, nói: “Em ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, chuyện sau này anh sẽ giải quyết, em không cần nghĩ gì cả, giờ kĩ thuật phát triển như vậy, Phan Vân Lam nhất định sẽ tỉnh lại thôi.”

Hà Ngân nhìn ra ngoài cửa xe, cảnh vật ngoài cửa xe cứ thế lướt qua, cô chẳng thèm tiếp lời anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện