Edit: Phưn Phưn
Một phút trước khi có điểm, websites tra điểm hoàn toàn bị sập. Chu Tương Tương không ngừng tải lại trang web, tải gần năm phút, websites cuối cùng mới chạy được.
Đôi mắt Chu Tương Tương chăm chú nhìn máy tính, thần kinh toàn thân đều căng thẳng.
Trong khoảnh khắc có điểm, cả người cô đều ngây ngốc tại chỗ, cứ như vậy mấy giây, hô hấp như ngừng lại.
711, có thể đậu được Thanh Hoa.
Chu Hoa Lâm vốn đứng ở cửa cũng chạy vào.
Người một nhà đứng ở trước máy tính, ước chừng gần nửa phút đồng hồ, không có ai nói chuyện.
Nửa phút sau, vẫn là Chu Hoa Lâm mở miệng, "Ai nha ta thiên a! Tương Tương nhà chúng ta thật sự là quá lợi hại!"
Chu Hoa Lâm vừa mở miệng, tất cả mọi người mới phản ứng lại được.
Lâm Mai kích động suýt nữa nhảy dựng lên, ôm chặt lấy Chu Tương Tương, "Trời ơi con gái của mẹ, Tương Tương của mẹ, con quá tuyệt vời, con làm cho ba mẹ quá tự hào!"
Lâm Mai kích động đến nỗi rơi nước mắt, nhìn Chu Hoa Lâm nói: "Lão Chu à, ông nhìn xem, con gái chúng ta ưu tú đến thế nào!"
Chu Hoa Lâm cười ha ha, "Tôi cũng biết Tương Tương nhà chúng ta là giỏi nhất."
Chu Tương Tương cũng từ trong kinh ngạc mà hồi thần.
Cô không phải là lần đầu tiên thi được điểm này, nhưng trong lúc thi đại học được điểm này, so với bất cứ lúc nào đều có ý nghĩa.
Sau khi tra xong, cô không nghĩ tới việc ăn mừng, mà trước tiên là gọi điện thoại cho Phó Tranh.
Bên kia điện thoại, Phó Tranh ngồi ở trước bàn học, màn hình máy tính đang dừng lại ở trang điền thông tin dự thi.
Anh đã đờ đẫn ngồi chỗ này được mười phút, không dám nhập thông tin dự thi vào.
Lúc Chu Tương Tương gọi điện thoại tới, tay phải Phó Tranh cầm di động có hơi run, giọng cũng run theo, "Vợ."
Chu Tương Tương nghe ra anh khẩn trương, dịu dàng hỏi: "Anh tra điểm chưa?"
"Vẫn chưa... Chu Tương Tương, anh không dám." Phó Tranh thật sự không dám, hơn nữa còn sợ hãi, đời này chưa từng sợ hãi như vậy.
"Anh đừng sợ..." Chu Tương Tương an ủi anh, lại ngừng một chút, "Nếu không, em tra cho anh nhé? Anh đưa số báo danh của anh cho em.
Phó Tranh do dự mấy giây, đọc số báo danh cho Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương kêu anh đừng cúp điện thoại, anh gật đầu đồng ý.
Phó Tranh cầm lấy di động đi đến trước điều hòa, gió lạnh thổi một cái, căng thẳng trong lòng mới hơi giảm.
Chu Tương Tương cầm giấy báo danh của Phó Tranh, nhập vào trong máy tính, đang chuẩn bị tra, phát hiện ba và mẹ cũng đang ở bên cạnh nhìn.
Chu Tương Tương mím môi, "Ba, mẹ, hai người có thể đi ra ngoài trước không?"
Chu Hoa Lâm: "À... được, được..."
Lâm Mai: "Được cái gì mà được? Đây không phải là con rể của mẹ sao? Mẹ xem điểm của cậu ấy thì thế nào? Mau mau mau, xem nhanh lên, để cho mẹ xem đứa bé này có xứng đôi với Tương Tương nhà chúng ta không."
Chu Tương Tương cắn môi, một lúc lâu vẫn chưa ấn nút nhập, có chút lo lắng.
Chu Hoa Lâm vỗ vai cô, "Tương Tương, xem một chút đi, không có việc gì."
Chu Tương Tương thấy mẹ mình ngồi ở đó, một tư thế phải nhìn rồi mới đi, âm thầm hít sâu một hơi, cuối cùng ấn xuống nút tra điểm.
Tra điểm cho Phó Tranh, so với tra điểm cho chính mình còn khiến cô khẩn trương hơn gấp mười lần, Chu Tương Tương cảm giác trán mình đều đổ mồ hôi lạnh.
Vốn còn cho rằng cũng sẽ giống như cô lúc tra điểm, phải tải lại trang vài lần mới được, kết quả chỉ tra một lần, websites nhanh chóng load xong.
Tên Phó Tranh, thông tin chính xác, số báo danh, phía dưới là điểm từng môn, cột phía dưới cùng là tổng điểm của anh.
Lúc Chu Tương Tương trông thấy tổng điểm, tim phảng phất đình chỉ.
Lâm Mai kinh hô thành tiếng, "Ta thiên, không có lầm chứ? Điểm thi cậu ấy vậy mà so với Tương Tương của chúng ta còn cao hơn!"
Chu Hoa Lâm: "..."
Chu Tương Tương giật mình ngây ngốc vài giây, đột nhiên mừng như điên từ trên ghế nhảy dựng lên, sau đó cầm lấy di động trực tiếp chạy xuống lầu.
"Ơ kìa, Tương Tương con đi đâu vậy?!" Lâm Mai ở phía sau kêu lên, nhưng mà Chu Tương Tương dường như không nghe thấy, một đường chạy như điên xuống lầu, nhanh chóng đổi giày, trực tiếp chạy ra bên ngoài.
Trên lầu, Lâm Mai và Chu Hoa Lâm liếc mắt nhìn nhau, cau mày, "Con bé này, chính mình thi được điểm cao lại không thấy vui vẻ đến thế, ông nói đến nỗi vậy sao?"
Chu Hoa Lâm cười ha ha, hỏi Lâm Mai, "Thế nào? Bà đối với con rể này của chúng ta có vừa lòng không?"
Lâm Mai nhìn Chu Hoa Lâm một cái, lại nghiêng đầu nhìn lên màn hình máy vi tính.
Phó Tranh, tổng điểm: 714
Lâm Mai nhìn, lúc này mới cong môi, "Coi như là hài lòng đi. Nhưng mà, Phó Tranh còn rất thông minh, vậy mà lại còn thi cao hơn cả Tương Tương của chúng ta."
"Thông minh rất tốt, thông minh về sau sinh con cũng thông minh."
Lâm Mai bật cười, "Cái người này, nghĩ xa quá rồi."
...
Chu Tương Tương từ trong nhà đi ra, chạy một đường xa, tim đập mới dần dần bình ổn, cầm điện thoại lên, nói với đầu bên kia điện thoại một tiếng "A lô", "Phó Tranh, anh còn ở đó không?"
Ở đầu bên kia Phó Tranh còn đang chờ Chu Tương Tương tra điểm cho anh, nghe thấy tiếng, trong nháy mắt trái tim nhíu chặt lại, "Ở đây, anh ở đây."
Chu Tương Tương vui vẻ vô cùng, lớn tiếng hô với đầu bên kia điện thoại, "Phó Tranh! Anh có biết anh thi được bao nhiêu điểm không?!"
Giọng Chu Tương Tương rất kích động, nghe rất vui vẻ.
Cả người Phó Tranh đều ngây dại, "Bao... Bao nhiêu điểm?"
Chu Tương Tương kích động nói: "Chúc mừng anh, bạn học Phó Tranh, lần đầu tiên thi điểm cao hơn em!"
Đầu bên kia điện thoại, Phó Tranh hoài nghi lỗ tai chính mình xảy ra vấn đề, run rẩy nói: "Chu Tương Tương, em đừng... Đừng có nói giỡn với anh..."
"Em không có giỡn với anh, anh không tin thì tự mình đi xem đi, bây giờ em đang trên đường đến tìm anh, lát nữa anh nhớ mở cửa cho em."
...
Sau khi cúp điện thoại, Phó Tranh vẫn như cũ duy trì tư thế ngây ngốc ở trước điều hòa, động cũng chưa động một cái.
Trái tim đập thình thịch thình thịch, như đang đánh trống, không ngừng đập.
Trong đầu không ngừng quanh quẩn lời Chu Tương Tương vừa mới nói.
So với Tương Tương thi còn cao hơn? So với Tương Tương thi còn cao hơn? Điều này sao có thể?!
Phó Tranh bỗng nhiên hoàn hồn, bước nhanh đến trước bàn học, nhanh chóng nhập số báo danh của mình vào bên trong khung tra điểm.
Lúc này đây, không có một giây do dự, nhanh chóng tra điểm.
Trong nháy mắt Websites nhảy ra, anh sợ đến cả người run lên, bàn chấn động một cái, di động nằm dọc theo mép bàn "Cạch" rơi xuống đất.
Anh vẫn chưa phát hiện ra, chỉ mở to hai mắt, nhìn trên trang web, điểm thi đại học của anh.
714, 714 a, anh nằm mơ cũng chưa có mơ được điểm cao như thế!
Cho nên... Anh nhất định có thể học chung một trường đại học với Chu Tương Tương phải không?
Phó Tranh kích động đến nỗi không biết phải dùng từ nào để diễn tả được vui sướng trong lòng anh.
Anh vui mừng như điên, vui vẻ chạy xuống lầu, ở trong sân chạy qua chạy lại không ngừng.
Dì Dung chạy đến, gào lên, "Đang buổi sáng mà cháu chạy cái gì?"
Phó Tranh đang cần đối tượng để bày tỏ, chạy tới một phát bắt được tay của dì Dung, đôi mắt so với những vì sao trên bầu trời đêm còn sáng hơn, kích động nói: "Dì Dung, dì biết cháu thi đại học được bao nhiêu điểm không?"
Dì Dung Di ngẩn ra, lập tức vỗ mạnh xuống đùi, "Trời ạ! Đúng vậy! Hôm nay có điểm thi đại học mà! Bao nhiêu điểm bao nhiêu điểm?!"
Dì Dung cũng hưng phấn, nắm chặt tay Phó Tranh.
Phó Tranh cười không ngậm miệng được, "714! Bảy, trăm, mười, bốn!"
Phó Tranh đọc điểm từng chữ một, có cảm giác bị đằng vân giá vũ*.
(Đằng vân giá vũ*: cưỡi mây lướt gió, đi mây về gió. Hay còn mô tả cơ thể và tinh thần của một người trong trạng thái bất bình thường.)
Mộng ảo đến độ không giống như thực.
Dì Dung há lớn miệng, dường như có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Sau mấy giây, bà đột nhiên giơ tay lên, sờ lên trán Phó Tranh, "Thiếu gia à, cháu không có sốt mà? Có phải là cháu bị hoa mắt rồi không? Không phải là 174 chứ?"
Phó Tranh: "...!!!!"
...
Chu Tương Tương ngồi xe nửa giờ mới đến cửa tiểu khu nhà Phó Tranh.
Vừa xuống xe, thì gặp Phó Tranh ở cách đó không xa.
Anh nhìn thấy cô, cười dang ra hai cánh tay.
Chu Tương Tương chạy thật nhanh tới, tươi cười nhào vào trong lòng anh.
Phó Tranh ôm chặt lấy cô, giọng nói kích động đến run rẩy, "Tương Tương, anh làm được rồi, anh có thể cùng em học chung một trường đại học."
Chu Tương Tương liên tục gật đầu, hai tay gắt gao vòng lên cổ anh, "Đúng vậy, chúng ta có thể cùng một chỗ lên đại học, sẽ không tách ra. Thật ra anh biết không? Trước đây em vẫn có chút sợ hãi, em sợ chúng ta không thể cùng nhau đi học, sau khi lên đại học, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều cuối cùng chạy không khỏi số phận chia tay. Em thật sự, rất sợ..."
Phó Tranh ngây người, khẽ buông Chu Tương Tương ra, nhìn cô hỏi: "Tại sao trước đây không nghe em nói?"
Chu Tương Tương mím môi, nói: "Sợ tạo thêm áp lực cho anh."
Ánh mắt Phó Tranh thật sâu nhìn cô, trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc mới thở dài, dịu dàng vuốt mũi cô, "Cô bé ngốc này."
Chu Tương Tương cười đến đôi mắt cong lên, nhón chân, đem cổ của Phó Tranh vòng càng chặt hơn một chút, "Mặc kệ nói thế nào, Phó Tranh, anh thật sự quá tuyệt vời! Em vì anh mà kiêu ngạo."
Phó Tranh cười nhìn cô, "Vậy em còn không thưởng cho người chồng làm em kiêu ngạo?"
Chu Tương Tương cười khanh khách, ngước cằm, nhẹ nhàng đặt lên môi anh.
Trong nháy mắt Phó Tranh đảo khách thành chủ, trực tiếp ngậm lấy môi Chu Tương Tương, nặng nề trằn trọc mút, hàm răng ma sát trên đôi môi mềm mại, nhịn không được cắn một cái.
"Ưm—— " Chu Tương Tương bị cắn đau, chân mày khẽ cau lại, theo bản năng đẩy anh.
Phó Tranh khẽ buông ra, nhìn dấu răng trên môi Chu Tương Tương, "xì" một tiếng bật cười.
Chu Tương Tương sờ môi một cái, mất hứng trừng anh, "Phó Tranh anh phiền quá đi, lão thích cắn người."
Trong mắt Phó Tranh chứa đầy vui vẻ, giơ tay lên khẽ vuốt nơi bị anh cắn, "Đau không?"
Chu Tương Tương lườm anh một cái, "Để em cắn anh một cái thử xem?"
"Được, nào nào, cắn mạnh vào nhé." Phó Tranh cười hướng mặt mình đến gần mặt Chu Tương Tương, dáng vẻ tùy ý để cho cô cắn.
Chu Tương Tương trừng anh một cái, một giây sau, thật sự ngửa đầu lên, cắn mạnh lên môi anh một cái.
Phó Tranh "Ui da" một tiếng, "Ta thiên, Chu Tương Tương em cắn thật à, đau chết anh!"
Trong lòng Chu Tương Tương dễ chịu, đắc ý cười, "Không phải anh kêu em cắn à?"
Phó Tranh: "Chậc chậc chậc, độc nhất là lòng dạ đàn bà a."
...
Buổi tối, Chu Tương Tương và Phó Tranh ngồi xích đu ở trong sân, trong đêm tối là bầu trời đầy sao.
Chu Tương Tương kéo cánh tay Phó Tranh, gối đầu lên vai anh.
Xích đu nhẹ nhàng đong đưa, gió đêm dịu dàng thổi.
"Phó Tranh." Chu Tương Tương nhắm mắt lại, đột nhiên dịu dàng kêu một tiếng.
"Ừm? Làm sao vậy?"
Chu Tương Tương mở mắt ra, nhìn anh nói: "Phó Tranh, em phải về nhà, sắp mười một giờ rồi."
Mẹ cô đã gọi điện đến thúc giục nhiều lần, nếu không về nhà sợ là sẽ bị đánh mất.
Phó Tranh đưa tay lên nhìn đồng hồ, "Đúng là có hơi muộn, nếu không tối nay ở lại đây đi?"
Chu Tương Tương lắc đầu, "Không được đâu, bây giờ ba mẹ em biết rõ em và anh đang ở cùng nhau, nếu nửa đêm không về nhà, không chừng sẽ hiểu lầm cái gì mất."
"Hiểu lầm cái gì?" Trong mắt Phó Tranh đột nhiên lóe lên ý cười mập mờ, khớp xương rõ ràng ở ngón trỏ nhẹ nhàng khều cằm của Chu Tương Tương, "Vợ, hiểu lầm cái gì? Hửm?"
Chu Tương Tương: "..."
"Nói rõ ràng vào, anh không hiểu lắm."
Chu Tương Tương híp mắt, đột nhiên cắn một cái trên ngón trỏ của Phó Tranh.
"Ui da đau!" Phó Tranh lập tức rụt ngón tay lại, che nơi bị Chu Tương Tương cắn, mặt mũi ai oán, "Vợ muốn anh đau chết à?"
Chu Tương Tương nhìn anh cười, "Anh đã hiểu chưa?"
Phó Tranh: "..."
...
Trời đã khuya lắm rồi, Phó Tranh lái xe đưa Chu Tương Tương về nhà, tận mắt nhìn cô bước vào cửa mới quay đầu rời khỏi.
Đi ra từ tiểu khu nhà Chu Tương Tương, ngay lập tức móc điện thoại ra gọi cho cha mình.
Hôm nay có điểm thi đại học, cha không phải không biết. Lúc anh nhìn thấy điểm của mình, trước tiên đã muốn nói cho cha, nhưng mà, gọi điện thoại tới lại trong trạng thái tắt máy.
Anh cho rằng có thể là ông đang vội, hoặc là có tình huống gì khác, nên cũng không gọi liên tục.
Không nghĩ tới, hiện tại đã cách mấy tiếng đồng hồ, điện thoại Phó Chấn Sơn vẫn trong trạng thái tắt máy.
Rất nhanh đã gần 12 giờ.
Phó Tranh về nhà, liên tục đợi đến hơn hai giờ sáng, muốn chia sẻ niềm vui với cha anh.
Nhưng mà chờ đợi mòn mỏi, liên tục đợi đến rạng sáng bốn giờ, di động đều bị anh chơi đến không còn pin, nhưng vẫn như cũ không đợi được cha trở về.
Không lẽ là thật sự có chuyện bận rồi?
Anh chờ đến lúc thật sự buồn ngủ, cuối cùng lên lầu đi ngủ.
Một giấc này Phó Tranh ngủ không sâu, sáng sớm hơn bảy giờ đã tỉnh.
Chuyện đầu tiên làm khi tỉnh lại, chính là gọi điện thoại cho cha.
Tin tốt như thế, anh hi vọng có thể chia sẻ cùng cha anh, nghe ông khen ngợi anh, để ông hãnh diện vì anh, hài lòng vì anh.
Nhưng mà, gọi điện thoại qua, vẫn là tắt máy, gọi nhiều lần, thủy chung vẫn là trạng thái tắt máy.
Phó Tranh có chút bực bội, ném di động, vào phòng tắm rửa mặt, xong đi ra, thay quần áo rồi xuống lầu.
Dưới lầu, dì Dung đang quét dọn vệ sinh.
Phó Tranh hỏi: "Dì Dung, dì có biết ba cháu đang làm gì không? Tại sao một ngày rồi vẫn chưa về nhà, điện thoại cũng không gọi được?"
Dì Dung lắc đầu, "Tôi cũng không biết, có lẽ là đang vội?"
Phó Tranh nhíu mày, trong lòng không hiểu sao lại có một dự cảm bất thường.
Suy nghĩ một hồi, lại gọi điện thoại cho thư ký của Phó Chấn Sơn, nào ngờ ngay cả thư kỷ cũng trong trạng thái tắt máy.
Nhưng Phó Chấn Sơn chưa bao giờ như vậy, trước kia bất luận là ông đi đâu, đi công tác hay có việc cũng vậy, nếu như không thể nhận điện thoại, đều lập tức gửi lại tin nhắn cho Phó Tranh, từ hôm qua đến giờ, tình huống điện thoại vẫn luôn trong trạng thái tắt máy như vậy là chưa từng có.
Phó Tranh càng hoảng sợ, lập tức đi tới cửa, đổi giày chuẩn bị ra cửa.
Dì Dung ở phía sau sốt ruột hỏi: "Cháu đi đâu vậy?"
"Cháu đi công ty xem một chút!"
Phó Tranh sốt ruột, trực tiếp lái xe trong sân ra cửa.
Lộ trình nửa giờ, miễn cưỡng chỉ mới hai mươi phút đã đến.
Nhưng mà, đến lúc anh lái xe đến cửa công ty, phát hiện rất nhiều người chặn ở bên ngoài.
Cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, rất nhiều người.
Trên mặt của mỗi người đều tràn ngập phẫn nộ, bi phẫn, còn có người đang khóc, trong lòng ôm đứa bé, không biết là thế nào.
Rất nhiều người, kéo biểu ngữ, chữ to màu đỏ, rõ ràng rành mạch đập vào trong mắt Phó Tranh.
—— Ông chủ lòng dạ hiểm độc, bồi thường tiền thuốc men cho chúng tôi!
—— Không lương tâm, hại dân chúng! Yêu cầu pháp luật nghiêm trị!
Những chữ to màu đỏ đó, như con dao nhỏ máu chảy đầm dề đâm vào trong mắt Phó Tranh.
Xung quanh anh tràn ngập khí lạnh, cả người như ngâm ở trong hầm băng.
Hiện trường cực kỳ loạn, rất nhiều người thét chói tai, giống như điên mà hướng vào công ty.
Có rất nhiều cảnh sát, đang duy trì trật tự, ngăn cản bọn họ.
Trong công ty lần lượt có người bị cảnh sát còng tay đi ra.
Phó Tranh từ trong xe đi ra, hai chân như bị đổ chì, vô pháp di chuyển.
Khi anh trông thấy người cha anh tôn kính nhất, bị cảnh sát còng hai tay, mang đi ra ngoài, thời khắc đó, đôi mắt bỗng nhiên đỏ bừng, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
"Chính là ông ta! Ông ta chính là ông chủ của công ty này!"
"Đồ cẩu không có lương tâm! Đi chết đi!" Đột nhiên, không biết ai rống lên một tiếng, một cục đá đập mạnh lên đầu Phó Chấn Sơn.
Phó Chấn Sơn bị đập, trên trán lập tức chảy máu.
Có người động thủ, theo đó liền có vô số người động thủ. Cả đám người không biết nhặt được viên đá ở đâu, ném tới tấp lên người Phó Chấn Sơn.
Phó Tranh không hề nghĩ ngợi, chạy thật nhanh tới, che trước mặt Phó Chấn Sơn.
Những viên đá kia giống như mưa rơi trên người Phó Tranh, trên đầu, trên mặt.
Hiện trường có rất nhiều phóng viên đài truyền hình, camera quay mặt Phó Tranh.
Cảnh sát đang cố gắng duy trì trật tự, ước chừng giằng co một phút đồng hồ, những viên đá không ngừng rơi trên người Phó Tranh cuối cùng mới dừng lại.
"Con trai..." Giọng Phó Chấn Sơn từ đằng sau vang lên, ngắn ngủi hai chữ, lại mang theo nồng đậm nghẹn ngào.
Khóe mắt Phó Tranh đều là máu, quay đầu lại, hai mắt đỏ tươi nhìn Phó Chấn Sơn.
Một lúc sau, trong cổ họng mới phát ra được tiếng, vô cùng khàn đặc, "Rốt cuộc là ba đã làm cái gì?"
Phó Chấn Sơn nhìn con trai, đột nhiên rơi nước mắt, nhưng là cái gì cũng không nói.
Phó Tranh nhìn ông, thân thể lung lay, lảo đảo lùi lại vài bước.
Người trước mắt, là người mà anh từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, là người cha mà anh tôn kính nhất, là người từ nhỏ đã dạy anh, học không giỏi cũng không sao, nhưng nhất định phải làm người tốt.
Bình thường anh hay cãi cọ cùng ba, nhưng bên trong lại rất tôn trọng ông.
Người cha kính yêu của anh, đến tột cùng ông đã làm ra chuyện gì?
Khóe mắt anh bị viên đá đập thương, máu chảy liên tục, nhưng anh không hề thấy đau.
Ngoại thương đau, nhưng cũng không đau bằng một phần vạn trong lòng anh.
Dường như hình tượng một người cha tốt, trong chớp mắt, sụp đổ.
Anh có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng lúc này, cả người như sắp hít thở không thông, cổ họng trướng đau dữ dội, hoàn toàn không phát ra được tiếng gì.
Cuối cùng cái gì cũng không nói, xoay người, rời đi.
...
Tối hôm qua Chu Tương Tương ngủ muộn, ngủ một giấc đến hừng đông, vẫn bị Hạ Hoan Hoan gọi điện thoại đánh thức.
Mơ mơ màng màng trượt phím chấp nhận, còn chưa kịp "A lô" một tiếng, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng thét chói tai của Hạ Hoan Hoan, "Tương Tương! Mau mau! Mau xem tin tức! Nhà Phó Tranh đã xảy ra chuyện rồi!"
Chu Tương Tương nghe được câu sau cùng, đột ngột mở mắt, từ trên giường ngồi dậy.
Trong lòng cô hốt hoảng, gần như là phản xạ theo bản năng nhảy xuống giường, dép cũng không kịp mang, chạy xuống dưới lầu.
Trong phòng khách, Chu Hoa Lâm và Lâm Mai đều ở đó, sáng sớm đài truyền hình ở hiện trường đưa tin về công ty thực phẩm hữu hạn đưa "Sữa có vấn đề" ra xã hội bị phản đối.
Chu Tương Tương chăm chú nhìn màn hình ti vi.
Cô không nghe rõ phóng viên đang báo cáo cái gì, cô cũng không nhìn thấy bất kỳ người nào khác, cô chỉ nhìn Phó Tranh đứng ở nơi đó, bị rất nhiều rất nhiều người, cầm đá ném lên người anh.
Khóe mắt anh bị đập đến chảy máu, anh vẫn thẳng tắp đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Sau lần Phó Tranh vì cứu cô mà bị thương, đây là lần thứ hai trong cuộc đời Chu Tương Tương cảm giác được tim mình vô cùng đau nhói, trái tim giống như bị một vũ khí bén nhọn hung hăng đâm vào, đau nhói vô cùng.
Phục hồi lại tinh thần, cô chạy nhanh lên lầu, chỉ một phút đồng hồ thay xong quần áo, đầu tóc không chải, mặt cũng không rửa, cứ như vậy mà chạy xuống lầu.
Không nói một câu, chạy thẳng đến cửa.
"Con đứng lại đó cho mẹ!" Lâm Mai đột nhiên từ trên ghế salon đứng lên, quát bảo Chu Tương Tương đứng lại.
Toàn thân Chu Tương Tương cứng đờ, trong nháy mắt quay đầu lại, nước mắt không kìm được trào ra.
Lâm Mai chỉ vào cô nói: "Mẹ không cho phép con đi tìm Phó Tranh."
"Con phải đi!" Chu Tương Tương không để ý Lâm Mai phản đối, đổi giày mở cửa ra.
Lâm Mai bước nhanh tới, kéo cánh tay cô, biểu cảm nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, "Chu Tương Tương con nghe rõ cho mẹ, mẹ không cho phép con và Phó Tranh quen nhau!"
Chu Tương Tương ngẩng mạnh đầu lên, không thể tin nhìn mẹ mình.
Trong lồng ngực giống như bị lửa đốt, bỗng nhiên rất phẫn nộ, cô cắn chặt răng, hất mạnh cánh tay Lâm Mai đang giữ lấy tay cô, ánh mắt vô cùng kiên định nhìn bà, "Con muốn ở cùng một chỗ với anh ấy, cho dù trong nhà anh ấy xảy ra chuyện gì, cho dù anh ấy không còn gì trong tay, dù cho anh ấy có biến thành tên ăn mày, con vẫn phải cùng anh ấy ở chung một chỗ!"
Chu Tương Tương lớn như vậy, lần đầu tiên có thái độ cứng rắn như thế nói chuyện với Lâm Mai.
Lâm Mai không thể tin được ngẩn người tại chỗ, sau đó trơ mắt nhìn Chu Tương Tương không nghe lời bà, chạy như bay ra ngoài.
"Chu Tương Tương! Con quay lại đây cho mẹ!" Lâm Mai theo bản năng muốn đuổi theo, bị Chu Hoa Lâm níu lại, "Ông đang làm cái gì vậy hả?"
Chu Hoa Lâm nhíu chặt mày lại, vô cùng không vui nhìn Lâm Mai, "Bà đang làm cái gì vậy? hiện tại Phó gia xảy ra chuyện, bà cũng bỏ đá xuống giếng theo luôn sao?"
Lâm Mai nghe chồng nói, khó tin trừng mắt nhìn ông, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, "Chuyện lớn như vậy, ảnh hưởng nghiêm trọng tới xã hội! Phó gia lần này sợ là xong rồi. Phó đại ca bởi vì vậy mà ngồi tù, trên hồ sơ Phó Tranh sẽ có vết nhơ, ông cảm thấy về sau cậu ta còn có bao nhiêu tiền đồ? Tôi không phải là bỏ đá xuống giếng, tôi cũng không phải là ngại bần yêu phú, tôi chỉ là sợ Tương Tương đi theo Phó Tranh phải chịu khổ! Con gái của tôi, tôi không bỏ được."
Một phút trước khi có điểm, websites tra điểm hoàn toàn bị sập. Chu Tương Tương không ngừng tải lại trang web, tải gần năm phút, websites cuối cùng mới chạy được.
Đôi mắt Chu Tương Tương chăm chú nhìn máy tính, thần kinh toàn thân đều căng thẳng.
Trong khoảnh khắc có điểm, cả người cô đều ngây ngốc tại chỗ, cứ như vậy mấy giây, hô hấp như ngừng lại.
711, có thể đậu được Thanh Hoa.
Chu Hoa Lâm vốn đứng ở cửa cũng chạy vào.
Người một nhà đứng ở trước máy tính, ước chừng gần nửa phút đồng hồ, không có ai nói chuyện.
Nửa phút sau, vẫn là Chu Hoa Lâm mở miệng, "Ai nha ta thiên a! Tương Tương nhà chúng ta thật sự là quá lợi hại!"
Chu Hoa Lâm vừa mở miệng, tất cả mọi người mới phản ứng lại được.
Lâm Mai kích động suýt nữa nhảy dựng lên, ôm chặt lấy Chu Tương Tương, "Trời ơi con gái của mẹ, Tương Tương của mẹ, con quá tuyệt vời, con làm cho ba mẹ quá tự hào!"
Lâm Mai kích động đến nỗi rơi nước mắt, nhìn Chu Hoa Lâm nói: "Lão Chu à, ông nhìn xem, con gái chúng ta ưu tú đến thế nào!"
Chu Hoa Lâm cười ha ha, "Tôi cũng biết Tương Tương nhà chúng ta là giỏi nhất."
Chu Tương Tương cũng từ trong kinh ngạc mà hồi thần.
Cô không phải là lần đầu tiên thi được điểm này, nhưng trong lúc thi đại học được điểm này, so với bất cứ lúc nào đều có ý nghĩa.
Sau khi tra xong, cô không nghĩ tới việc ăn mừng, mà trước tiên là gọi điện thoại cho Phó Tranh.
Bên kia điện thoại, Phó Tranh ngồi ở trước bàn học, màn hình máy tính đang dừng lại ở trang điền thông tin dự thi.
Anh đã đờ đẫn ngồi chỗ này được mười phút, không dám nhập thông tin dự thi vào.
Lúc Chu Tương Tương gọi điện thoại tới, tay phải Phó Tranh cầm di động có hơi run, giọng cũng run theo, "Vợ."
Chu Tương Tương nghe ra anh khẩn trương, dịu dàng hỏi: "Anh tra điểm chưa?"
"Vẫn chưa... Chu Tương Tương, anh không dám." Phó Tranh thật sự không dám, hơn nữa còn sợ hãi, đời này chưa từng sợ hãi như vậy.
"Anh đừng sợ..." Chu Tương Tương an ủi anh, lại ngừng một chút, "Nếu không, em tra cho anh nhé? Anh đưa số báo danh của anh cho em.
Phó Tranh do dự mấy giây, đọc số báo danh cho Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương kêu anh đừng cúp điện thoại, anh gật đầu đồng ý.
Phó Tranh cầm lấy di động đi đến trước điều hòa, gió lạnh thổi một cái, căng thẳng trong lòng mới hơi giảm.
Chu Tương Tương cầm giấy báo danh của Phó Tranh, nhập vào trong máy tính, đang chuẩn bị tra, phát hiện ba và mẹ cũng đang ở bên cạnh nhìn.
Chu Tương Tương mím môi, "Ba, mẹ, hai người có thể đi ra ngoài trước không?"
Chu Hoa Lâm: "À... được, được..."
Lâm Mai: "Được cái gì mà được? Đây không phải là con rể của mẹ sao? Mẹ xem điểm của cậu ấy thì thế nào? Mau mau mau, xem nhanh lên, để cho mẹ xem đứa bé này có xứng đôi với Tương Tương nhà chúng ta không."
Chu Tương Tương cắn môi, một lúc lâu vẫn chưa ấn nút nhập, có chút lo lắng.
Chu Hoa Lâm vỗ vai cô, "Tương Tương, xem một chút đi, không có việc gì."
Chu Tương Tương thấy mẹ mình ngồi ở đó, một tư thế phải nhìn rồi mới đi, âm thầm hít sâu một hơi, cuối cùng ấn xuống nút tra điểm.
Tra điểm cho Phó Tranh, so với tra điểm cho chính mình còn khiến cô khẩn trương hơn gấp mười lần, Chu Tương Tương cảm giác trán mình đều đổ mồ hôi lạnh.
Vốn còn cho rằng cũng sẽ giống như cô lúc tra điểm, phải tải lại trang vài lần mới được, kết quả chỉ tra một lần, websites nhanh chóng load xong.
Tên Phó Tranh, thông tin chính xác, số báo danh, phía dưới là điểm từng môn, cột phía dưới cùng là tổng điểm của anh.
Lúc Chu Tương Tương trông thấy tổng điểm, tim phảng phất đình chỉ.
Lâm Mai kinh hô thành tiếng, "Ta thiên, không có lầm chứ? Điểm thi cậu ấy vậy mà so với Tương Tương của chúng ta còn cao hơn!"
Chu Hoa Lâm: "..."
Chu Tương Tương giật mình ngây ngốc vài giây, đột nhiên mừng như điên từ trên ghế nhảy dựng lên, sau đó cầm lấy di động trực tiếp chạy xuống lầu.
"Ơ kìa, Tương Tương con đi đâu vậy?!" Lâm Mai ở phía sau kêu lên, nhưng mà Chu Tương Tương dường như không nghe thấy, một đường chạy như điên xuống lầu, nhanh chóng đổi giày, trực tiếp chạy ra bên ngoài.
Trên lầu, Lâm Mai và Chu Hoa Lâm liếc mắt nhìn nhau, cau mày, "Con bé này, chính mình thi được điểm cao lại không thấy vui vẻ đến thế, ông nói đến nỗi vậy sao?"
Chu Hoa Lâm cười ha ha, hỏi Lâm Mai, "Thế nào? Bà đối với con rể này của chúng ta có vừa lòng không?"
Lâm Mai nhìn Chu Hoa Lâm một cái, lại nghiêng đầu nhìn lên màn hình máy vi tính.
Phó Tranh, tổng điểm: 714
Lâm Mai nhìn, lúc này mới cong môi, "Coi như là hài lòng đi. Nhưng mà, Phó Tranh còn rất thông minh, vậy mà lại còn thi cao hơn cả Tương Tương của chúng ta."
"Thông minh rất tốt, thông minh về sau sinh con cũng thông minh."
Lâm Mai bật cười, "Cái người này, nghĩ xa quá rồi."
...
Chu Tương Tương từ trong nhà đi ra, chạy một đường xa, tim đập mới dần dần bình ổn, cầm điện thoại lên, nói với đầu bên kia điện thoại một tiếng "A lô", "Phó Tranh, anh còn ở đó không?"
Ở đầu bên kia Phó Tranh còn đang chờ Chu Tương Tương tra điểm cho anh, nghe thấy tiếng, trong nháy mắt trái tim nhíu chặt lại, "Ở đây, anh ở đây."
Chu Tương Tương vui vẻ vô cùng, lớn tiếng hô với đầu bên kia điện thoại, "Phó Tranh! Anh có biết anh thi được bao nhiêu điểm không?!"
Giọng Chu Tương Tương rất kích động, nghe rất vui vẻ.
Cả người Phó Tranh đều ngây dại, "Bao... Bao nhiêu điểm?"
Chu Tương Tương kích động nói: "Chúc mừng anh, bạn học Phó Tranh, lần đầu tiên thi điểm cao hơn em!"
Đầu bên kia điện thoại, Phó Tranh hoài nghi lỗ tai chính mình xảy ra vấn đề, run rẩy nói: "Chu Tương Tương, em đừng... Đừng có nói giỡn với anh..."
"Em không có giỡn với anh, anh không tin thì tự mình đi xem đi, bây giờ em đang trên đường đến tìm anh, lát nữa anh nhớ mở cửa cho em."
...
Sau khi cúp điện thoại, Phó Tranh vẫn như cũ duy trì tư thế ngây ngốc ở trước điều hòa, động cũng chưa động một cái.
Trái tim đập thình thịch thình thịch, như đang đánh trống, không ngừng đập.
Trong đầu không ngừng quanh quẩn lời Chu Tương Tương vừa mới nói.
So với Tương Tương thi còn cao hơn? So với Tương Tương thi còn cao hơn? Điều này sao có thể?!
Phó Tranh bỗng nhiên hoàn hồn, bước nhanh đến trước bàn học, nhanh chóng nhập số báo danh của mình vào bên trong khung tra điểm.
Lúc này đây, không có một giây do dự, nhanh chóng tra điểm.
Trong nháy mắt Websites nhảy ra, anh sợ đến cả người run lên, bàn chấn động một cái, di động nằm dọc theo mép bàn "Cạch" rơi xuống đất.
Anh vẫn chưa phát hiện ra, chỉ mở to hai mắt, nhìn trên trang web, điểm thi đại học của anh.
714, 714 a, anh nằm mơ cũng chưa có mơ được điểm cao như thế!
Cho nên... Anh nhất định có thể học chung một trường đại học với Chu Tương Tương phải không?
Phó Tranh kích động đến nỗi không biết phải dùng từ nào để diễn tả được vui sướng trong lòng anh.
Anh vui mừng như điên, vui vẻ chạy xuống lầu, ở trong sân chạy qua chạy lại không ngừng.
Dì Dung chạy đến, gào lên, "Đang buổi sáng mà cháu chạy cái gì?"
Phó Tranh đang cần đối tượng để bày tỏ, chạy tới một phát bắt được tay của dì Dung, đôi mắt so với những vì sao trên bầu trời đêm còn sáng hơn, kích động nói: "Dì Dung, dì biết cháu thi đại học được bao nhiêu điểm không?"
Dì Dung Di ngẩn ra, lập tức vỗ mạnh xuống đùi, "Trời ạ! Đúng vậy! Hôm nay có điểm thi đại học mà! Bao nhiêu điểm bao nhiêu điểm?!"
Dì Dung cũng hưng phấn, nắm chặt tay Phó Tranh.
Phó Tranh cười không ngậm miệng được, "714! Bảy, trăm, mười, bốn!"
Phó Tranh đọc điểm từng chữ một, có cảm giác bị đằng vân giá vũ*.
(Đằng vân giá vũ*: cưỡi mây lướt gió, đi mây về gió. Hay còn mô tả cơ thể và tinh thần của một người trong trạng thái bất bình thường.)
Mộng ảo đến độ không giống như thực.
Dì Dung há lớn miệng, dường như có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Sau mấy giây, bà đột nhiên giơ tay lên, sờ lên trán Phó Tranh, "Thiếu gia à, cháu không có sốt mà? Có phải là cháu bị hoa mắt rồi không? Không phải là 174 chứ?"
Phó Tranh: "...!!!!"
...
Chu Tương Tương ngồi xe nửa giờ mới đến cửa tiểu khu nhà Phó Tranh.
Vừa xuống xe, thì gặp Phó Tranh ở cách đó không xa.
Anh nhìn thấy cô, cười dang ra hai cánh tay.
Chu Tương Tương chạy thật nhanh tới, tươi cười nhào vào trong lòng anh.
Phó Tranh ôm chặt lấy cô, giọng nói kích động đến run rẩy, "Tương Tương, anh làm được rồi, anh có thể cùng em học chung một trường đại học."
Chu Tương Tương liên tục gật đầu, hai tay gắt gao vòng lên cổ anh, "Đúng vậy, chúng ta có thể cùng một chỗ lên đại học, sẽ không tách ra. Thật ra anh biết không? Trước đây em vẫn có chút sợ hãi, em sợ chúng ta không thể cùng nhau đi học, sau khi lên đại học, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều cuối cùng chạy không khỏi số phận chia tay. Em thật sự, rất sợ..."
Phó Tranh ngây người, khẽ buông Chu Tương Tương ra, nhìn cô hỏi: "Tại sao trước đây không nghe em nói?"
Chu Tương Tương mím môi, nói: "Sợ tạo thêm áp lực cho anh."
Ánh mắt Phó Tranh thật sâu nhìn cô, trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc mới thở dài, dịu dàng vuốt mũi cô, "Cô bé ngốc này."
Chu Tương Tương cười đến đôi mắt cong lên, nhón chân, đem cổ của Phó Tranh vòng càng chặt hơn một chút, "Mặc kệ nói thế nào, Phó Tranh, anh thật sự quá tuyệt vời! Em vì anh mà kiêu ngạo."
Phó Tranh cười nhìn cô, "Vậy em còn không thưởng cho người chồng làm em kiêu ngạo?"
Chu Tương Tương cười khanh khách, ngước cằm, nhẹ nhàng đặt lên môi anh.
Trong nháy mắt Phó Tranh đảo khách thành chủ, trực tiếp ngậm lấy môi Chu Tương Tương, nặng nề trằn trọc mút, hàm răng ma sát trên đôi môi mềm mại, nhịn không được cắn một cái.
"Ưm—— " Chu Tương Tương bị cắn đau, chân mày khẽ cau lại, theo bản năng đẩy anh.
Phó Tranh khẽ buông ra, nhìn dấu răng trên môi Chu Tương Tương, "xì" một tiếng bật cười.
Chu Tương Tương sờ môi một cái, mất hứng trừng anh, "Phó Tranh anh phiền quá đi, lão thích cắn người."
Trong mắt Phó Tranh chứa đầy vui vẻ, giơ tay lên khẽ vuốt nơi bị anh cắn, "Đau không?"
Chu Tương Tương lườm anh một cái, "Để em cắn anh một cái thử xem?"
"Được, nào nào, cắn mạnh vào nhé." Phó Tranh cười hướng mặt mình đến gần mặt Chu Tương Tương, dáng vẻ tùy ý để cho cô cắn.
Chu Tương Tương trừng anh một cái, một giây sau, thật sự ngửa đầu lên, cắn mạnh lên môi anh một cái.
Phó Tranh "Ui da" một tiếng, "Ta thiên, Chu Tương Tương em cắn thật à, đau chết anh!"
Trong lòng Chu Tương Tương dễ chịu, đắc ý cười, "Không phải anh kêu em cắn à?"
Phó Tranh: "Chậc chậc chậc, độc nhất là lòng dạ đàn bà a."
...
Buổi tối, Chu Tương Tương và Phó Tranh ngồi xích đu ở trong sân, trong đêm tối là bầu trời đầy sao.
Chu Tương Tương kéo cánh tay Phó Tranh, gối đầu lên vai anh.
Xích đu nhẹ nhàng đong đưa, gió đêm dịu dàng thổi.
"Phó Tranh." Chu Tương Tương nhắm mắt lại, đột nhiên dịu dàng kêu một tiếng.
"Ừm? Làm sao vậy?"
Chu Tương Tương mở mắt ra, nhìn anh nói: "Phó Tranh, em phải về nhà, sắp mười một giờ rồi."
Mẹ cô đã gọi điện đến thúc giục nhiều lần, nếu không về nhà sợ là sẽ bị đánh mất.
Phó Tranh đưa tay lên nhìn đồng hồ, "Đúng là có hơi muộn, nếu không tối nay ở lại đây đi?"
Chu Tương Tương lắc đầu, "Không được đâu, bây giờ ba mẹ em biết rõ em và anh đang ở cùng nhau, nếu nửa đêm không về nhà, không chừng sẽ hiểu lầm cái gì mất."
"Hiểu lầm cái gì?" Trong mắt Phó Tranh đột nhiên lóe lên ý cười mập mờ, khớp xương rõ ràng ở ngón trỏ nhẹ nhàng khều cằm của Chu Tương Tương, "Vợ, hiểu lầm cái gì? Hửm?"
Chu Tương Tương: "..."
"Nói rõ ràng vào, anh không hiểu lắm."
Chu Tương Tương híp mắt, đột nhiên cắn một cái trên ngón trỏ của Phó Tranh.
"Ui da đau!" Phó Tranh lập tức rụt ngón tay lại, che nơi bị Chu Tương Tương cắn, mặt mũi ai oán, "Vợ muốn anh đau chết à?"
Chu Tương Tương nhìn anh cười, "Anh đã hiểu chưa?"
Phó Tranh: "..."
...
Trời đã khuya lắm rồi, Phó Tranh lái xe đưa Chu Tương Tương về nhà, tận mắt nhìn cô bước vào cửa mới quay đầu rời khỏi.
Đi ra từ tiểu khu nhà Chu Tương Tương, ngay lập tức móc điện thoại ra gọi cho cha mình.
Hôm nay có điểm thi đại học, cha không phải không biết. Lúc anh nhìn thấy điểm của mình, trước tiên đã muốn nói cho cha, nhưng mà, gọi điện thoại tới lại trong trạng thái tắt máy.
Anh cho rằng có thể là ông đang vội, hoặc là có tình huống gì khác, nên cũng không gọi liên tục.
Không nghĩ tới, hiện tại đã cách mấy tiếng đồng hồ, điện thoại Phó Chấn Sơn vẫn trong trạng thái tắt máy.
Rất nhanh đã gần 12 giờ.
Phó Tranh về nhà, liên tục đợi đến hơn hai giờ sáng, muốn chia sẻ niềm vui với cha anh.
Nhưng mà chờ đợi mòn mỏi, liên tục đợi đến rạng sáng bốn giờ, di động đều bị anh chơi đến không còn pin, nhưng vẫn như cũ không đợi được cha trở về.
Không lẽ là thật sự có chuyện bận rồi?
Anh chờ đến lúc thật sự buồn ngủ, cuối cùng lên lầu đi ngủ.
Một giấc này Phó Tranh ngủ không sâu, sáng sớm hơn bảy giờ đã tỉnh.
Chuyện đầu tiên làm khi tỉnh lại, chính là gọi điện thoại cho cha.
Tin tốt như thế, anh hi vọng có thể chia sẻ cùng cha anh, nghe ông khen ngợi anh, để ông hãnh diện vì anh, hài lòng vì anh.
Nhưng mà, gọi điện thoại qua, vẫn là tắt máy, gọi nhiều lần, thủy chung vẫn là trạng thái tắt máy.
Phó Tranh có chút bực bội, ném di động, vào phòng tắm rửa mặt, xong đi ra, thay quần áo rồi xuống lầu.
Dưới lầu, dì Dung đang quét dọn vệ sinh.
Phó Tranh hỏi: "Dì Dung, dì có biết ba cháu đang làm gì không? Tại sao một ngày rồi vẫn chưa về nhà, điện thoại cũng không gọi được?"
Dì Dung lắc đầu, "Tôi cũng không biết, có lẽ là đang vội?"
Phó Tranh nhíu mày, trong lòng không hiểu sao lại có một dự cảm bất thường.
Suy nghĩ một hồi, lại gọi điện thoại cho thư ký của Phó Chấn Sơn, nào ngờ ngay cả thư kỷ cũng trong trạng thái tắt máy.
Nhưng Phó Chấn Sơn chưa bao giờ như vậy, trước kia bất luận là ông đi đâu, đi công tác hay có việc cũng vậy, nếu như không thể nhận điện thoại, đều lập tức gửi lại tin nhắn cho Phó Tranh, từ hôm qua đến giờ, tình huống điện thoại vẫn luôn trong trạng thái tắt máy như vậy là chưa từng có.
Phó Tranh càng hoảng sợ, lập tức đi tới cửa, đổi giày chuẩn bị ra cửa.
Dì Dung ở phía sau sốt ruột hỏi: "Cháu đi đâu vậy?"
"Cháu đi công ty xem một chút!"
Phó Tranh sốt ruột, trực tiếp lái xe trong sân ra cửa.
Lộ trình nửa giờ, miễn cưỡng chỉ mới hai mươi phút đã đến.
Nhưng mà, đến lúc anh lái xe đến cửa công ty, phát hiện rất nhiều người chặn ở bên ngoài.
Cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, rất nhiều người.
Trên mặt của mỗi người đều tràn ngập phẫn nộ, bi phẫn, còn có người đang khóc, trong lòng ôm đứa bé, không biết là thế nào.
Rất nhiều người, kéo biểu ngữ, chữ to màu đỏ, rõ ràng rành mạch đập vào trong mắt Phó Tranh.
—— Ông chủ lòng dạ hiểm độc, bồi thường tiền thuốc men cho chúng tôi!
—— Không lương tâm, hại dân chúng! Yêu cầu pháp luật nghiêm trị!
Những chữ to màu đỏ đó, như con dao nhỏ máu chảy đầm dề đâm vào trong mắt Phó Tranh.
Xung quanh anh tràn ngập khí lạnh, cả người như ngâm ở trong hầm băng.
Hiện trường cực kỳ loạn, rất nhiều người thét chói tai, giống như điên mà hướng vào công ty.
Có rất nhiều cảnh sát, đang duy trì trật tự, ngăn cản bọn họ.
Trong công ty lần lượt có người bị cảnh sát còng tay đi ra.
Phó Tranh từ trong xe đi ra, hai chân như bị đổ chì, vô pháp di chuyển.
Khi anh trông thấy người cha anh tôn kính nhất, bị cảnh sát còng hai tay, mang đi ra ngoài, thời khắc đó, đôi mắt bỗng nhiên đỏ bừng, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
"Chính là ông ta! Ông ta chính là ông chủ của công ty này!"
"Đồ cẩu không có lương tâm! Đi chết đi!" Đột nhiên, không biết ai rống lên một tiếng, một cục đá đập mạnh lên đầu Phó Chấn Sơn.
Phó Chấn Sơn bị đập, trên trán lập tức chảy máu.
Có người động thủ, theo đó liền có vô số người động thủ. Cả đám người không biết nhặt được viên đá ở đâu, ném tới tấp lên người Phó Chấn Sơn.
Phó Tranh không hề nghĩ ngợi, chạy thật nhanh tới, che trước mặt Phó Chấn Sơn.
Những viên đá kia giống như mưa rơi trên người Phó Tranh, trên đầu, trên mặt.
Hiện trường có rất nhiều phóng viên đài truyền hình, camera quay mặt Phó Tranh.
Cảnh sát đang cố gắng duy trì trật tự, ước chừng giằng co một phút đồng hồ, những viên đá không ngừng rơi trên người Phó Tranh cuối cùng mới dừng lại.
"Con trai..." Giọng Phó Chấn Sơn từ đằng sau vang lên, ngắn ngủi hai chữ, lại mang theo nồng đậm nghẹn ngào.
Khóe mắt Phó Tranh đều là máu, quay đầu lại, hai mắt đỏ tươi nhìn Phó Chấn Sơn.
Một lúc sau, trong cổ họng mới phát ra được tiếng, vô cùng khàn đặc, "Rốt cuộc là ba đã làm cái gì?"
Phó Chấn Sơn nhìn con trai, đột nhiên rơi nước mắt, nhưng là cái gì cũng không nói.
Phó Tranh nhìn ông, thân thể lung lay, lảo đảo lùi lại vài bước.
Người trước mắt, là người mà anh từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, là người cha mà anh tôn kính nhất, là người từ nhỏ đã dạy anh, học không giỏi cũng không sao, nhưng nhất định phải làm người tốt.
Bình thường anh hay cãi cọ cùng ba, nhưng bên trong lại rất tôn trọng ông.
Người cha kính yêu của anh, đến tột cùng ông đã làm ra chuyện gì?
Khóe mắt anh bị viên đá đập thương, máu chảy liên tục, nhưng anh không hề thấy đau.
Ngoại thương đau, nhưng cũng không đau bằng một phần vạn trong lòng anh.
Dường như hình tượng một người cha tốt, trong chớp mắt, sụp đổ.
Anh có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng lúc này, cả người như sắp hít thở không thông, cổ họng trướng đau dữ dội, hoàn toàn không phát ra được tiếng gì.
Cuối cùng cái gì cũng không nói, xoay người, rời đi.
...
Tối hôm qua Chu Tương Tương ngủ muộn, ngủ một giấc đến hừng đông, vẫn bị Hạ Hoan Hoan gọi điện thoại đánh thức.
Mơ mơ màng màng trượt phím chấp nhận, còn chưa kịp "A lô" một tiếng, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng thét chói tai của Hạ Hoan Hoan, "Tương Tương! Mau mau! Mau xem tin tức! Nhà Phó Tranh đã xảy ra chuyện rồi!"
Chu Tương Tương nghe được câu sau cùng, đột ngột mở mắt, từ trên giường ngồi dậy.
Trong lòng cô hốt hoảng, gần như là phản xạ theo bản năng nhảy xuống giường, dép cũng không kịp mang, chạy xuống dưới lầu.
Trong phòng khách, Chu Hoa Lâm và Lâm Mai đều ở đó, sáng sớm đài truyền hình ở hiện trường đưa tin về công ty thực phẩm hữu hạn đưa "Sữa có vấn đề" ra xã hội bị phản đối.
Chu Tương Tương chăm chú nhìn màn hình ti vi.
Cô không nghe rõ phóng viên đang báo cáo cái gì, cô cũng không nhìn thấy bất kỳ người nào khác, cô chỉ nhìn Phó Tranh đứng ở nơi đó, bị rất nhiều rất nhiều người, cầm đá ném lên người anh.
Khóe mắt anh bị đập đến chảy máu, anh vẫn thẳng tắp đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Sau lần Phó Tranh vì cứu cô mà bị thương, đây là lần thứ hai trong cuộc đời Chu Tương Tương cảm giác được tim mình vô cùng đau nhói, trái tim giống như bị một vũ khí bén nhọn hung hăng đâm vào, đau nhói vô cùng.
Phục hồi lại tinh thần, cô chạy nhanh lên lầu, chỉ một phút đồng hồ thay xong quần áo, đầu tóc không chải, mặt cũng không rửa, cứ như vậy mà chạy xuống lầu.
Không nói một câu, chạy thẳng đến cửa.
"Con đứng lại đó cho mẹ!" Lâm Mai đột nhiên từ trên ghế salon đứng lên, quát bảo Chu Tương Tương đứng lại.
Toàn thân Chu Tương Tương cứng đờ, trong nháy mắt quay đầu lại, nước mắt không kìm được trào ra.
Lâm Mai chỉ vào cô nói: "Mẹ không cho phép con đi tìm Phó Tranh."
"Con phải đi!" Chu Tương Tương không để ý Lâm Mai phản đối, đổi giày mở cửa ra.
Lâm Mai bước nhanh tới, kéo cánh tay cô, biểu cảm nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, "Chu Tương Tương con nghe rõ cho mẹ, mẹ không cho phép con và Phó Tranh quen nhau!"
Chu Tương Tương ngẩng mạnh đầu lên, không thể tin nhìn mẹ mình.
Trong lồng ngực giống như bị lửa đốt, bỗng nhiên rất phẫn nộ, cô cắn chặt răng, hất mạnh cánh tay Lâm Mai đang giữ lấy tay cô, ánh mắt vô cùng kiên định nhìn bà, "Con muốn ở cùng một chỗ với anh ấy, cho dù trong nhà anh ấy xảy ra chuyện gì, cho dù anh ấy không còn gì trong tay, dù cho anh ấy có biến thành tên ăn mày, con vẫn phải cùng anh ấy ở chung một chỗ!"
Chu Tương Tương lớn như vậy, lần đầu tiên có thái độ cứng rắn như thế nói chuyện với Lâm Mai.
Lâm Mai không thể tin được ngẩn người tại chỗ, sau đó trơ mắt nhìn Chu Tương Tương không nghe lời bà, chạy như bay ra ngoài.
"Chu Tương Tương! Con quay lại đây cho mẹ!" Lâm Mai theo bản năng muốn đuổi theo, bị Chu Hoa Lâm níu lại, "Ông đang làm cái gì vậy hả?"
Chu Hoa Lâm nhíu chặt mày lại, vô cùng không vui nhìn Lâm Mai, "Bà đang làm cái gì vậy? hiện tại Phó gia xảy ra chuyện, bà cũng bỏ đá xuống giếng theo luôn sao?"
Lâm Mai nghe chồng nói, khó tin trừng mắt nhìn ông, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, "Chuyện lớn như vậy, ảnh hưởng nghiêm trọng tới xã hội! Phó gia lần này sợ là xong rồi. Phó đại ca bởi vì vậy mà ngồi tù, trên hồ sơ Phó Tranh sẽ có vết nhơ, ông cảm thấy về sau cậu ta còn có bao nhiêu tiền đồ? Tôi không phải là bỏ đá xuống giếng, tôi cũng không phải là ngại bần yêu phú, tôi chỉ là sợ Tương Tương đi theo Phó Tranh phải chịu khổ! Con gái của tôi, tôi không bỏ được."
Danh sách chương