Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được, giờ phút này Lâm Tiêu thật sự suy yếu đến cực điểm, thậm chí ngay cả đứng cũng cần dựa vào Mạnh Thanh Vân.

Hiển nhiên, vết thương của Lâm Tiêu lúc trước bởi vì nổ lò luyện đan cũng không tốt.

Mà Quân Mặc, tuy rằng cũng bị phạt, lĩnh hình, lại để cho hắn thừa dịp thành công áp chế Lâm Tiêu!
“Đại, Đại sư huynh! Ngươi làm sao dám đối với phụ thân như vậy! Ngươi thật sự là làm cho người ta thất vọng!” Lâm Thanh Thanh cắn môi, mặt cũng đỏ lên vì tức.

Nhìn bộ dáng phụ thân mình dựa vào người khác mới có thể đứng vững, lại nghĩ tới bộ dáng Quân Mặc vừa mới áp chế Lâm Tiêu, mặt của nàng nhịn không được đỏ hơn vài phần, tức giận trong mắt cũng càng tăng lên.

Quân Mặc lại không để ý đến nàng, vào giờ phút này hắn đang toàn lực chống lại sự tức giận của Mạnh Thanh Vân, sự nghiền ép cuồng bá kia làm bên môi hắn tràn ra ngày càng nhiều vết máu.

Trong mắt của hắn thật nhanh thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhìn Mạnh Thanh Vân vì Lâm Tiêu mà nổi giận, nghĩ đến kết cục của mình đời trước, chỉ cảm thấy trào phúng đến cực điểm.

Chưởng môn sư tôn này đối với Lâm Tiêu vô cùng tốt, đối với hắn có gì khác nhau đâu? Hắn sau cùng chết tâm với Lâm Tiêu, biết Lâm Tiêu làm hết thảy, mà người chưởng môn sư tôn này, lại ngay cả việc mình bị Lâm Tiêu ngấm ngầm hại chết như thế nào cũng không biết.


Mặc dù vào giờ phút này tâm của hắn đã bị ký ức ghê tởm đời trước lấp đầy, nhưng thời điểm nhìn Lâm Tiêu, trên mặt hắn cũng vẫn lộ ra tình cảm nhụ mộ* chân thành nhất.

*nhụ mộ: quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ
“Sư, sư tôn…” Hắn gian nan mà mở miệng, trào phúng mà rũ mi mắt xuống, chờ tiết mục hãm hại hắn kế tiếp của Lâm Tiêu.

“Làm càn! Ngươi tên bất trung bất hiếu này, chính mình phạm sai, dám sỉ nhục lên đầu sư tôn ngươi, nếu hôm nay chúng ta không tới đây, ngươi chính là muốn sát sư?!” Mạnh Thanh Vân quát lạnh một tiếng, thấy hai đùi của Lâm Tiêu đều run lên, mà cơ bắp cả người cũng đau đến run rẩy, nhất thời càng tức giận hơn.

Quân Mặc không trả lời những thứ này, cũng không dư thừa khí lực trả lời, hắn chỉ khẩn cầu nhìn Lâm Tiêu, gian nan kêu lên: “Sư, sư tôn…”
Lâm Tiêu nhắm chặt mắt, chậm rãi nghiêng đầu.

Quân Mặc bất quá mới mười sáu tuổi, lúc này vẫn tín nhiệm Thanh Tiêu chân nhân nhất, bất luận sư tôn này cho hắn yêu cầu nghiêm khắc như thế nào, đối đãi tàn nhẫn ra sao, chỉ cần Lâm Tiêu nói một câu là vì tốt cho hắn, người này liền sẽ không chút do dự chấp hành, dù hắn có khả năng sẽ chết.

Đây chính là Quân Mặc dưới ngòi bút của Lâm Tiêu, nhiệt tình, chính trực, sáng sủa… lại khờ dại đến buồn cười.

“Sư… huynh.

” Lâm Tiêu gian nan há miệng thở dốc, dùng một loại ngữ điệu cực kỳ thong thả, chậm rãi nói: “Đừng động hắn.


Quân Mặc hơi ngẩn ra, cảnh giác mà căng thẳng thân thể.

Thần sắc Mạnh Thanh Vân hơi cứng đờ, cúi đầu nhìn Lâm Tiêu mặt tái nhợt, trong mắt hiện ra tức giận: “Hôm qua nếu không phải hắn tự tiện động vào lò luyện đan, ngươi sao suýt chút nữa bị phế đi tu vi? Ta thật vất vả mới thay ngươi nối lại kinh mạch, không ngờ hắn làm ra…”
Mạnh Thanh Vân nói đến chỗ này dừng một chút, hiển nhiên cũng không muốn nói chuyện mới vừa rồi, chỉ nói: “Ngươi cũng biết, hai chân của ngươi, suýt chút nữa phế đi?!”
Thân mình Lâm Tiêu đột nhiên cứng đờ, tay tái nhợt chợt siết chặt áo bào, hai chân không chịu nổi sức nặng mà run rẩy, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ hỏng mất.

Trong tim của hắn dâng lên nỗi sợ hãi khôn cùng, há mồm muốn nói điều gì, lại gắt gao cắn khớp hàm, một âm tiết cũng không phát ra.

Đáng chết!
Lại tới nữa!
Chứng tắt tiếng chết tiệt này, thay đổi thân thể cũng không buông tha hắn!
Hắn cắn thật chặt khớp hàm, trong cổ họng rất nhanh liền dính đầy tanh ngọt, thậm chí tràn ra khóe môi.


“Thanh Tiêu!” Mạnh Thanh Vân quá sợ hãi.

“Sư đệ!” Tiêu Nhu sắc mặt trắng nhợt.

“Sư đệ!” Tiêu Tử Diệp thần sắc khẽ biến.

“Phụ thân!” Lâm Thanh Thanh kinh hô một tiếng nhào tới.

Lại không có ai quan tâm Quân Mặc đang quỳ trên đất, uy áp cường đại qua đi, Quân Mặc chỉ cảm thấy ngũ tạng như thiêu đốt, nhưng giờ phút này hắn lại không có thời gian bận tâm chính mình, mà nâng gối lên, theo bản năng muốn đi xem tình hình của Lâm Tiêu.

“Người tới! Lập tức đem tiểu súc sinh này giải đến Tĩnh Tư Nhai!” Thấy Quân Mặc còn dám lại đây, Mạnh Thanh Vân nhất thời quát lạnh một tiếng.

Quân Mặc thần sắc hơi đổi, siết chặt nắm tay cúi đầu, trong đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo đến cực điểm.

Đến rồi, bị đánh vào Tĩnh Tư Nhai, sau đó bị người ám toán, té xuống Tĩnh Tư Nhai, kinh mạch đứt đoạn.

A, hắn nhớ rõ đời trước là vì hắn một mình xuống núi mà bị sư tôn trừng phạt, đời này, cũng là vì cái này sao?
Hắn lay động một ngón tay, đáy mắt tử khí lượn quanh.

Xem ra, cho dù đời này quá trình không giống, nhưng mà kết quả lại vẫn giống nhau.

Trong mắt hắn tràn đầy châm chọc, nhưng trên mặt lại chỉ có lo âu chân thành tha thiết nhất đối với sư tôn.

Kinh mạch hai chân đứt đoạn, lại một lần nữa tiếp tục đứng lên, chắc hẳn đau đến cốt tủy đi.

Quân Mặc cơ hồ muốn cười ra tiếng, nhìn vẻ mặt khó coi của Lâm Tiêu, chỉ cảm thấy vui sướng vô cùng — chặt đứt hai chân mà thôi, lúc này bất quá mới là một chút lợi tức của hắn!
Không sai, hôm qua nổ lò, chính là hắn một tay bày ra! Hắn chính là cố ý, thì sao?!
Thời điểm người của chấp pháp đường đến, Quân Mặc không chút phản kháng mà bị hai người kéo, sau đó chỉ còn chờ hai người kia âm thầm nắm kinh mạch của mình, sau đó bị lôi đi giống như cẩu tử.

Nhưng mà, đã có người kéo tay áo hắn.

Hắn cúi đầu nhìn lại, nhịn không được giật mình.


Đó là một đôi tay khớp xương rõ ràng, tái nhợt đến cực điểm, chủ nhân của đôi tay kia đang run nhẹ, tựa hồ đè nén sự thống khổ nào đó không thể chịu đựng nổi, cơ miệng cắn chặt.

Bên môi người nọ mang theo vết máu chướng mắt, môi mỏng hồng nhạt theo tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành trắng bệch, sau đó khống chế không được mà run lên, chẳng qua là chốc lát, người nọ cũng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Quân Mặc nhìn dáng vẻ mặt không đổi sắc mà nhịn đau của người nọ, không biết vì sao lại nhớ tới cảnh trong bóng đêm vừa rồi, nụ cười cứng nhắc tràn ngập tuyệt vọng cùng khổ sở.

Người nọ nói —— đau.

Một chữ kia, lại mang theo vài phần kinh tâm động phách.

Vui sướng trong lòng Quân Mặc đột nhiên thắt lại, toàn bộ biến thành phiền não và khó chịu khó hiểu.

Hắn đang đợi, hắn muốn, chỉ cần Lâm Tiêu nói ra lời hãm hại kế tiếp, như vậy, loại cảm giác không thoải mái này nhất định nháy mắt sẽ tan thành mây khói.

Nhưng mà Lâm Tiêu lại không nói gì, thậm chí ngay cả động tác cũng không đổi, nhưng bàn tay kéo chặt tay áo của Quân Mặc, kéo không ra, buông không được.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, Mạnh Thanh Vân thậm chí có chút tức đến khó thở: “Ngươi nghe lời được không? Hảo hảo dưỡng thương! Tiểu súc sinh này, chúng ta giúp ngươi trừng trị!”
Nhưng mà Lâm Tiêu trước sau vẫn không hé răng, chỉ gắt gao kéo tay áo Quân Mặc.

Không biết vì sao, Quân Mặc đột nhiên rất muốn cười.

Hắn có chút hoài nghi đầu óc mình có phải lại co rút hay không.

Bằng không, hắn vì cái gì sẽ cảm thấy, người này kéo hắn như vậy không cho hắn đi, bộ dáng lại cứng nhắc một chữ cũng không nói, không được tự nhiên, làm cho hắn muốn xem càng nhiều?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện