Đối với Phương Vũ mà nói thì ngồi cùng bàn với Đường Vũ Nhu là một điều tồi tệ không thể nghi ngờ gì nữa.
Cậu im hơi lặng tiếng ở trường trung học này đã vỏn vẹn hai năm rồi, đến cả hầu hết học sinh trong lớp đến cả tên của cậu còn không nhớ nổi. Thế mà tất cả những điều này đều bị Đường Tiểu Nhu hủy hoại hết.
Giống như bây giờ, cho dù là đã vào học nhưng Phương Vũ lại có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang khóa chặt trên người mình.
“Haiz" Phương Vũ than thở, xoa xoa thái dương.
Sau khi tan học, Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu trước sau rời khỏi lớp học dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả các bạn học trong lớp, đi đến sân thượng của tòa nhà dạy học.
“Tôi biết dụng ý mà cô đến tìm tôi, nhưng tôi có thể nói cho cô biết, tôi không giúp gì được cho cô đâu.” Phương Vũ đi thẳng vào vấn đề mà nói.
Đường Tiểu Nhu khẽ cắn môi nói: “Cậu là đồ đệ của Dược Thần, cậu chắc chắn có thể cứu được ông của tôi."
“Tôi đã từng nói rồi, tôi không phải là đồ đệ của Hạ Tu Chi, tôi là bạn của ông ấy.” Phương Vũ lắc đầu nói.
“Cậu đừng lừa tôi nữa, cậu vừa nhìn một cái thì có thể nhìn ra ông tôi là ung thư phổi giai đoạn cuối, hơn nữa tuổi thọ chỉ còn chưa đến 3 tháng. Ngoài đồ đệ của Dược Thần ra, còn ai có thể làm được nữa?” Đường Tiểu Nhu kiên định nói.
Phương Vũ rất hối hận, lúc đầu cậu không nên nhiều chuyện nói ra những câu đó.
“Vậy thì sao, nhìn ra được không thể hiện được điều gì cả, ung thư giai đoạn cuối, thì cũng không có ai trên toàn thế giới có thể trị khỏi đâu?” Phương Vũ nhướng mày.
“Tôi, tôi cũng không cầu xin cậu trị khỏi, tôi chỉ hy vọng...cậu có thể kéo dài tuổi thọ cho ông tôi, để cho ông ấy sống lâu hơn mấy năm...xin cậu đó, chúng tôi thật sự không còn cách nào khác nữa rồi..." Đôi mắt xinh đẹp của Đường Tiểu Nhu ửng đỏ, nghẹn ngào nói.
Một năm nay, Đường gia đã bỏ tiền ra để mời rất nhiều chuyên gia nổi tiếng trong ngoài nước để chẩn đoán bệnh cho Đường lão gia, kết luận nhận được đều giống như nhau, bệnh của Đường lão gia đã không cách nào chữa trị.
Sau này, bọn họ đã trải qua trăm đắng ngàn cay mới tìm được chỗ ở của Dược Thần Hạ Tu Chi, nhưng không thể ngờ được rằng Dược Thần lại đã qua đời.
Giờ đây, tại chỗ ở của Dược Thần phát hiện ra Phương Vũ hơn nữa còn có thể nhìn một cái là có thể nhìn ra căn bệnh của Đường lão gia, chính là một nhánh rơm cứu mạng cuối cùng.
Loại thiếu nữ xinh đẹp tầm cỡ lại mít ướt nước mắt lã chã, bộ dạng vô cùng đáng thương như Đường Tiểu Nhu, chỉ cần là một người con trai bình thường, thì sẽ không thể nào kìm chế được.
Chỉ có điều, Phương Vũ lại không phải là một người con trai bình thường, cậu chỉ là một lão quái vật đã sống gần 5 nghìn năm.
“Thật ngại quá, nhưng cũng là không làm được." Phương Vũ nói.
Trên thế giới có nhiều người phải đương đầu với bất hạnh như vậy, Phương Vũ không cách nào cứu được hết tất cả mọi người, càng không có nghĩa vụ phải cứu hết tất cả mọi người.
Phương Vũ chỉ muốn sống bình dị, hi vọng có một ngày có thể phá vỡ Luyện Khí Kỳ.
Cậu không phải là anh hùng, cũng không muốn làm anh hùng.
“Bất luận cậu muốn bao nhiêu tiền thù lao, chúng tôi đều có thể trả được!” Đường Tiểu Nhu lại nói tiếp.
“Tôi thật sự không giúp được cô, tôi cũng không cần tiền.” Phương Vũ lạnh nhạt đáp, rồi quay người rời đi.
Đi được hai bước, cậu quay đầu lại nói: “Đúng rồi, tôi hi vọng cô có thể chuyển đi, tôi không muốn ngồi cùng bàn với cô. Tôi thật sự...rất ghét phiền phúc.”
Nhìn Phương Vũ bỏ đi cũng không quay đầu lại, Đường Tiểu Nhu tức đến nổi sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Là đại tiểu thư Đường gia, từ trước tới giờ cô chưa từng nếm trải qua cảm giác hạ giọng ăn nói khép nép cầu xin người khác như vậy, thậm chí đến cả nước mắt cũng rơi luôn rồi.
Nhưng cái tên Phương Vũ này, vẫn cứ cứng đầu như vậy, hơn nữa còn là bộ dạng gió thổi mây bay như không có chuyện gì vậy.
“Ghét phiền phức? Vậy thì tôi cứ muốn tạo phiền phức cho cậu đấy!" Đường Tiểu Nhu cắn răng.
Hai người quay lại lớp học, trong mấy tiết học tiếp theo, không hề có bất kỳ sự trao đổi nào.
Mãi cho đến khi kết thúc tiết học cuối cùng của buổi sáng, Phương Vũ vẫn cứ nằm ngủ trên bàn, còn Đường Tiểu Nhu ngược lại đã sắp xếp xong sách vở, dùng ngón tay như cọng hành lá chọc chọc vào vai Phương Vũ.
“Phượng vũ, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi." Đường Tiểu Nhu nói bằng âm giọng ngọt ngào.
Phương Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Tiểu Nhu cười tươi như hoa, cảm giác có chút không tốt lành gì.
“Thôi vậy, tối qua cậu cũng kiệt sức rồi, ngủ tiếp đi, đợi chút nữa tôi mang cơm về cho cậu, ngoan ngoãn đợi tôi đó." Đôi mắt xinh đẹp của Đường Tiểu Nhu lóe lên một tia xảo quyệt, đứng lên rời khỏi lớp học.
Còn trong lớp học, những học sinh nghe thấy hai câu nói này của Đường Tiểu Nhu đã điên tiết lên hết rồi.
Câu nói này thông tin quan trọng quá nhiều luôn rồi!
Tổi qua quá kiệt sức là ý gì? Lúc nói câu này, sự ngượng ngùng và đỏ bừng trên gương mặt của Đường Tiểu Nhu lại là có ý gì? Chẳng lẽ, Đường Tiểu Nhu đã bị Phương Vũ cho...
Đối mặt với ánh mắt căm hận của quá nhiều nam sinh trong lớp, Phương Vũ vẫn điềm tĩnh thản nhiên.
Xem ra Đường Tiểu Nhu là thành tâm muốn tạo phiền phức cho cậu rồi.
Nhưng mà, Đường Tiểu Nhu vì muốn tạo ra hiểu lầm, vậy mà ngay đến cả danh tiếng của bản thân cũng sẵn lòng đem ra bôi nhọ, cũng xem như nhẫn tâm rồi.
Chẳng qua là Phương Vũ căn bản không hề để tâm đến.
Cậu ghét phiền phức, nhưng cũng không thể hiện được là cậu sợ phiền phúc.
Chẳng phải là nổi tiếng ở trong trường học, sau đó bị một đám nhóc con còn chưa mọc đủ lông tóc đố kỵ sao?
Đây tính là chuyện gì đây?
Người đã tu luyện gần năm nghìn năm, nếu như ngay cả một thủ đoạn nhỏ Xíu của cô gái mười mấy tuổi cũng đối phó không nổi, chi bằng đi tự sát trăm lần vậy.
Phương Vũ đứng dậy, muốn tìm Lưu mập cùng đi xuống còn tin ăn cơm, nhưng bị kêu đứng lại.
“Này, Phương Vũ, tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện, đi ra hành lang nói chuyện đi?" Người đang nói chuyện chính là Hà Đông Lâm ở dãy ghế trước.
Cậu im hơi lặng tiếng ở trường trung học này đã vỏn vẹn hai năm rồi, đến cả hầu hết học sinh trong lớp đến cả tên của cậu còn không nhớ nổi. Thế mà tất cả những điều này đều bị Đường Tiểu Nhu hủy hoại hết.
Giống như bây giờ, cho dù là đã vào học nhưng Phương Vũ lại có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang khóa chặt trên người mình.
“Haiz" Phương Vũ than thở, xoa xoa thái dương.
Sau khi tan học, Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu trước sau rời khỏi lớp học dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả các bạn học trong lớp, đi đến sân thượng của tòa nhà dạy học.
“Tôi biết dụng ý mà cô đến tìm tôi, nhưng tôi có thể nói cho cô biết, tôi không giúp gì được cho cô đâu.” Phương Vũ đi thẳng vào vấn đề mà nói.
Đường Tiểu Nhu khẽ cắn môi nói: “Cậu là đồ đệ của Dược Thần, cậu chắc chắn có thể cứu được ông của tôi."
“Tôi đã từng nói rồi, tôi không phải là đồ đệ của Hạ Tu Chi, tôi là bạn của ông ấy.” Phương Vũ lắc đầu nói.
“Cậu đừng lừa tôi nữa, cậu vừa nhìn một cái thì có thể nhìn ra ông tôi là ung thư phổi giai đoạn cuối, hơn nữa tuổi thọ chỉ còn chưa đến 3 tháng. Ngoài đồ đệ của Dược Thần ra, còn ai có thể làm được nữa?” Đường Tiểu Nhu kiên định nói.
Phương Vũ rất hối hận, lúc đầu cậu không nên nhiều chuyện nói ra những câu đó.
“Vậy thì sao, nhìn ra được không thể hiện được điều gì cả, ung thư giai đoạn cuối, thì cũng không có ai trên toàn thế giới có thể trị khỏi đâu?” Phương Vũ nhướng mày.
“Tôi, tôi cũng không cầu xin cậu trị khỏi, tôi chỉ hy vọng...cậu có thể kéo dài tuổi thọ cho ông tôi, để cho ông ấy sống lâu hơn mấy năm...xin cậu đó, chúng tôi thật sự không còn cách nào khác nữa rồi..." Đôi mắt xinh đẹp của Đường Tiểu Nhu ửng đỏ, nghẹn ngào nói.
Một năm nay, Đường gia đã bỏ tiền ra để mời rất nhiều chuyên gia nổi tiếng trong ngoài nước để chẩn đoán bệnh cho Đường lão gia, kết luận nhận được đều giống như nhau, bệnh của Đường lão gia đã không cách nào chữa trị.
Sau này, bọn họ đã trải qua trăm đắng ngàn cay mới tìm được chỗ ở của Dược Thần Hạ Tu Chi, nhưng không thể ngờ được rằng Dược Thần lại đã qua đời.
Giờ đây, tại chỗ ở của Dược Thần phát hiện ra Phương Vũ hơn nữa còn có thể nhìn một cái là có thể nhìn ra căn bệnh của Đường lão gia, chính là một nhánh rơm cứu mạng cuối cùng.
Loại thiếu nữ xinh đẹp tầm cỡ lại mít ướt nước mắt lã chã, bộ dạng vô cùng đáng thương như Đường Tiểu Nhu, chỉ cần là một người con trai bình thường, thì sẽ không thể nào kìm chế được.
Chỉ có điều, Phương Vũ lại không phải là một người con trai bình thường, cậu chỉ là một lão quái vật đã sống gần 5 nghìn năm.
“Thật ngại quá, nhưng cũng là không làm được." Phương Vũ nói.
Trên thế giới có nhiều người phải đương đầu với bất hạnh như vậy, Phương Vũ không cách nào cứu được hết tất cả mọi người, càng không có nghĩa vụ phải cứu hết tất cả mọi người.
Phương Vũ chỉ muốn sống bình dị, hi vọng có một ngày có thể phá vỡ Luyện Khí Kỳ.
Cậu không phải là anh hùng, cũng không muốn làm anh hùng.
“Bất luận cậu muốn bao nhiêu tiền thù lao, chúng tôi đều có thể trả được!” Đường Tiểu Nhu lại nói tiếp.
“Tôi thật sự không giúp được cô, tôi cũng không cần tiền.” Phương Vũ lạnh nhạt đáp, rồi quay người rời đi.
Đi được hai bước, cậu quay đầu lại nói: “Đúng rồi, tôi hi vọng cô có thể chuyển đi, tôi không muốn ngồi cùng bàn với cô. Tôi thật sự...rất ghét phiền phúc.”
Nhìn Phương Vũ bỏ đi cũng không quay đầu lại, Đường Tiểu Nhu tức đến nổi sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Là đại tiểu thư Đường gia, từ trước tới giờ cô chưa từng nếm trải qua cảm giác hạ giọng ăn nói khép nép cầu xin người khác như vậy, thậm chí đến cả nước mắt cũng rơi luôn rồi.
Nhưng cái tên Phương Vũ này, vẫn cứ cứng đầu như vậy, hơn nữa còn là bộ dạng gió thổi mây bay như không có chuyện gì vậy.
“Ghét phiền phức? Vậy thì tôi cứ muốn tạo phiền phức cho cậu đấy!" Đường Tiểu Nhu cắn răng.
Hai người quay lại lớp học, trong mấy tiết học tiếp theo, không hề có bất kỳ sự trao đổi nào.
Mãi cho đến khi kết thúc tiết học cuối cùng của buổi sáng, Phương Vũ vẫn cứ nằm ngủ trên bàn, còn Đường Tiểu Nhu ngược lại đã sắp xếp xong sách vở, dùng ngón tay như cọng hành lá chọc chọc vào vai Phương Vũ.
“Phượng vũ, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi." Đường Tiểu Nhu nói bằng âm giọng ngọt ngào.
Phương Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Tiểu Nhu cười tươi như hoa, cảm giác có chút không tốt lành gì.
“Thôi vậy, tối qua cậu cũng kiệt sức rồi, ngủ tiếp đi, đợi chút nữa tôi mang cơm về cho cậu, ngoan ngoãn đợi tôi đó." Đôi mắt xinh đẹp của Đường Tiểu Nhu lóe lên một tia xảo quyệt, đứng lên rời khỏi lớp học.
Còn trong lớp học, những học sinh nghe thấy hai câu nói này của Đường Tiểu Nhu đã điên tiết lên hết rồi.
Câu nói này thông tin quan trọng quá nhiều luôn rồi!
Tổi qua quá kiệt sức là ý gì? Lúc nói câu này, sự ngượng ngùng và đỏ bừng trên gương mặt của Đường Tiểu Nhu lại là có ý gì? Chẳng lẽ, Đường Tiểu Nhu đã bị Phương Vũ cho...
Đối mặt với ánh mắt căm hận của quá nhiều nam sinh trong lớp, Phương Vũ vẫn điềm tĩnh thản nhiên.
Xem ra Đường Tiểu Nhu là thành tâm muốn tạo phiền phức cho cậu rồi.
Nhưng mà, Đường Tiểu Nhu vì muốn tạo ra hiểu lầm, vậy mà ngay đến cả danh tiếng của bản thân cũng sẵn lòng đem ra bôi nhọ, cũng xem như nhẫn tâm rồi.
Chẳng qua là Phương Vũ căn bản không hề để tâm đến.
Cậu ghét phiền phức, nhưng cũng không thể hiện được là cậu sợ phiền phúc.
Chẳng phải là nổi tiếng ở trong trường học, sau đó bị một đám nhóc con còn chưa mọc đủ lông tóc đố kỵ sao?
Đây tính là chuyện gì đây?
Người đã tu luyện gần năm nghìn năm, nếu như ngay cả một thủ đoạn nhỏ Xíu của cô gái mười mấy tuổi cũng đối phó không nổi, chi bằng đi tự sát trăm lần vậy.
Phương Vũ đứng dậy, muốn tìm Lưu mập cùng đi xuống còn tin ăn cơm, nhưng bị kêu đứng lại.
“Này, Phương Vũ, tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện, đi ra hành lang nói chuyện đi?" Người đang nói chuyện chính là Hà Đông Lâm ở dãy ghế trước.
Danh sách chương