Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng trước đầu xe tải thì nhất định sẽ kinh hãi không khép nổi miệng.
Chỉ thấy một nam sinh trên người còn mặc đồng phục, tay phải duỗi thẳng về trước, một tay đặt ngay trước đầu xe.
Từ vết lõm trên đầu xe có thể thấy được va chạm vừa rồi có bao nhiêu uy lực.
Phương Vũ sắc mặt hờ hững liếc xuống giày dưới chân.
Sau khi bị ma sát với mặt đất hơn mười mét, đế của đôi giày vải cậu mang đã mòn nát rồi.
Bất quá, nếu Phương Vũ mà không mang giày thì chuyện xảy ra vừa nãy không còn chỉ là va chạm, mà là một vụ nổ luôn rồi.
Phương Vũ đã tu luyện suốt 1500 năm, cơ thể sớm đã kim cương bất hoại, một chiếc xe tải đâm vào kỳ thực cũng chỉ như đâm vào núi thôi.
Phương Vũ đã sớm cảm nhận được sự tồn tại của chiếc xe này, hơn nữa, còn thấy được người ngồi trên ghế lái chính là tên Đại Bưu đã gặp hôm qua.
Phương Vũ là cố ý chịu đòn.
Bởi vì chỉ có như vậy thì cậu mới có lý do chính đáng để tự vệ chống trả. “Am"
Phương Vũ đẩy thẳng tay phải, chiếc xe tải nặng mười tấn bị đầy lùi về phía sau vài mét.
Phương Vũ bước tới chỗ của bên cạnh ghế lái, đưa tay kéo ra.
“Rắc”
Phương Vũ mạnh mẽ kéo của ra.
Đại Bửu ngồi trên ghế lái điên cuồng xoay vô lăng, đạp ga.
Thế nhưng hệ thống động lực của xe đã hư hết rồi.
“Làm sao có thể chứ?" Nhìn thấy Phương Vũ còn sống sờ sờ xuất hiện ngay trước mắt, đầu óc hắn trở nên trống rỗng.
Chuyện vừa xảy ra trong vòng một phút này đã vượt qua khỏi giới hạn nhận thức của hắn.
Một người bị xe tải hạng nặng đang chạy hết tốc lực đâm vào mà đến cả một sợi tóc cũng không bị thương tổn, đã vậy mà còn có thể dựa vào sức lực của bản thân chặn được xe dừng lại?
Đây là con người sao?
Cảnh này chỉ có xuất hiện trong phim với tiểu thuyết thôi chứ?
Xe hư rồi." Giọng Phương Vũ kéo Đại Bưu quay về tình huống hiện tại.
“Mày, mày muốn a!" Đại Bưu còn chưa nói xong đã bị Phương Vũ nắm đầu đập vào vô lăng.
“Am! Am! Am!"
Tiếng va chạm vang lên, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết của Đại Bưu. Phương Vũ nhìn thấy bộ đàm trên ghế phó lái, liền cầm lấy, bấm nút gọi đi.
3 giây sau, quả nhiên giọng Hà Văn Thành vang lên: “Đại Bưu, sự việc sao rồi? Tôi đã bố trí anh em tiếp ứng cho cậu ..."
Phương Vũ không hề nói gì, chỉ liên tục nắm đầu Đại Bưu mà nện.
Tiếng kêu thảm thiết của Đại Bưu truyền qua máy bộ đàm.
Hà Văn Thành sửng sốt trong phút chốc, rồi hét lên: “Làm sao vậy? Đại Bưu, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Đại Bưu bị đánh đến trên mặt nhuốm đầy máu, tiếng rên la càng lúc càng yếu ớt, thẳng cho đến khi ngất xỉu.
Phương Vũ cầm lấy bộ đàm, phía bên Hà Văn Thành vẫn còn đang la hét.
“Trong vòng 20 phút nữa thì đàn em của ông còn cứu được. Bằng không thì cứ chuẩn bị mà nhặt xác hắn về đi." Phương Vũ lạnh nhạt nói xong, liền tắt bộ đàm đi.
Phương Vũ nhìn Đại Buu thấm đẫm máu, trong mắt không chút mảy may gợn sóng.
Sau khi giải quyết xong Đại Bưu, Phương Vũ nhảy xuống xe tải. Liếc mắt nhìn phía sau một cái liền thấy một cô giáo xinh đẹp đang đứng ngây ngốc đó.
Cậu biết mỹ nữ này.
Cô ta là giáo viên tiếng Anh của lớp trọng điểm bên cạnh, Đinh Nhiên.
Nhờ có diện mạo xinh đẹp xuất chúng nên ở trung học Giang Hải này có rất nổi tiếng, là nữ thần hoàn mỹ không tỳ vết trong lòng của rất nhiều nam sinh.
Phương Vũ nhìn thấy cô vài lần ở hành lang trường, hơn nữa còn nghe nhắc đến vô số lần từ miệng của đám con trai trong lớp.
Sao cô ta lại ở đây? Chuyện vừa nãy đều nhìn thấy hết rồi?
Phương Vũ khẽ cau mày, bước tới phía trước.
“Bạn, bạn học này, em ... không sao chứ?" Đinh Nhiên mấp máy cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào, đôi mắt long lanh ngập đầy vẻ không tin tưởng cho lắm.
“Cô Đinh, mạo phạm rồi." Phương Vũ đưa một ngón tay ra, điểm lên trán Định Nhiên một cái.
Cả người Đinh Nhiên run mạnh một cái, sau đó ánh mắt liền trở nên trống rỗng.
“Về nhà đi, ngủ một giấc là tốt thôi." Phương Vũ nói.
Về nhà?
Đinh Nhiên lẳng lặng nhìn Phương Vũ, 2 giây sau cô liền cất bước đi qua vạch kẻ đường.
Phương Vũ đã dùng một pháp thuật nho nhỏ với Đinh Nhiên.
Loại pháp thuật này kỳ thật vô cùng đơn giản, nhưng dùng với người bình thường thì rất hữu dụng.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sau khi Đinh Nhiên về nhà ngủ một giấc liền quên hết những chuyện vừa xảy ra, dù cho có nhớ mang máng chút ít thì cũng chỉ xem như là nằm mơ mà thôi.
Sau khi Đinh Nhiên đi khỏi, Phương Vũ đảo mắt quan sát xung quanh đó thì phát hiện có 2 cái camera giám sát ngay gần ngã tư.
Chuyện xảy ra vừa nãy toàn bộ đều đã bị quay lại hết.
Suy nghĩ một chút, Phương Vũ lấy di động ra bấm gọi một dãy số ...
“Này, tiểu Giang, giúp tôi một việc này ..."
Phương Vũ trở lại sân, đang định lên lầu thì Vu Nguyệt Nguyệt từ trong nhà chạy đến nắm lấy tay cậu.
“Anh Phương Vũ ơi trưa nay mẹ em về nhà rồi đấy. Em đã kể cho mẹ nghe chuyện xảy ra 2 ngày trước, bà nói là muốn cảm ơn anh. Tổi anh anh ở lại nhà em ăn cơm nhé."
“Được thôi, đã lâu rồi anh không được nếm thử tài nghệ nấu ăn của dì Vương." Phương Vũ vui vẻ nhận lời.
Chỉ thấy một nam sinh trên người còn mặc đồng phục, tay phải duỗi thẳng về trước, một tay đặt ngay trước đầu xe.
Từ vết lõm trên đầu xe có thể thấy được va chạm vừa rồi có bao nhiêu uy lực.
Phương Vũ sắc mặt hờ hững liếc xuống giày dưới chân.
Sau khi bị ma sát với mặt đất hơn mười mét, đế của đôi giày vải cậu mang đã mòn nát rồi.
Bất quá, nếu Phương Vũ mà không mang giày thì chuyện xảy ra vừa nãy không còn chỉ là va chạm, mà là một vụ nổ luôn rồi.
Phương Vũ đã tu luyện suốt 1500 năm, cơ thể sớm đã kim cương bất hoại, một chiếc xe tải đâm vào kỳ thực cũng chỉ như đâm vào núi thôi.
Phương Vũ đã sớm cảm nhận được sự tồn tại của chiếc xe này, hơn nữa, còn thấy được người ngồi trên ghế lái chính là tên Đại Bưu đã gặp hôm qua.
Phương Vũ là cố ý chịu đòn.
Bởi vì chỉ có như vậy thì cậu mới có lý do chính đáng để tự vệ chống trả. “Am"
Phương Vũ đẩy thẳng tay phải, chiếc xe tải nặng mười tấn bị đầy lùi về phía sau vài mét.
Phương Vũ bước tới chỗ của bên cạnh ghế lái, đưa tay kéo ra.
“Rắc”
Phương Vũ mạnh mẽ kéo của ra.
Đại Bửu ngồi trên ghế lái điên cuồng xoay vô lăng, đạp ga.
Thế nhưng hệ thống động lực của xe đã hư hết rồi.
“Làm sao có thể chứ?" Nhìn thấy Phương Vũ còn sống sờ sờ xuất hiện ngay trước mắt, đầu óc hắn trở nên trống rỗng.
Chuyện vừa xảy ra trong vòng một phút này đã vượt qua khỏi giới hạn nhận thức của hắn.
Một người bị xe tải hạng nặng đang chạy hết tốc lực đâm vào mà đến cả một sợi tóc cũng không bị thương tổn, đã vậy mà còn có thể dựa vào sức lực của bản thân chặn được xe dừng lại?
Đây là con người sao?
Cảnh này chỉ có xuất hiện trong phim với tiểu thuyết thôi chứ?
Xe hư rồi." Giọng Phương Vũ kéo Đại Bưu quay về tình huống hiện tại.
“Mày, mày muốn a!" Đại Bưu còn chưa nói xong đã bị Phương Vũ nắm đầu đập vào vô lăng.
“Am! Am! Am!"
Tiếng va chạm vang lên, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết của Đại Bưu. Phương Vũ nhìn thấy bộ đàm trên ghế phó lái, liền cầm lấy, bấm nút gọi đi.
3 giây sau, quả nhiên giọng Hà Văn Thành vang lên: “Đại Bưu, sự việc sao rồi? Tôi đã bố trí anh em tiếp ứng cho cậu ..."
Phương Vũ không hề nói gì, chỉ liên tục nắm đầu Đại Bưu mà nện.
Tiếng kêu thảm thiết của Đại Bưu truyền qua máy bộ đàm.
Hà Văn Thành sửng sốt trong phút chốc, rồi hét lên: “Làm sao vậy? Đại Bưu, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Đại Bưu bị đánh đến trên mặt nhuốm đầy máu, tiếng rên la càng lúc càng yếu ớt, thẳng cho đến khi ngất xỉu.
Phương Vũ cầm lấy bộ đàm, phía bên Hà Văn Thành vẫn còn đang la hét.
“Trong vòng 20 phút nữa thì đàn em của ông còn cứu được. Bằng không thì cứ chuẩn bị mà nhặt xác hắn về đi." Phương Vũ lạnh nhạt nói xong, liền tắt bộ đàm đi.
Phương Vũ nhìn Đại Buu thấm đẫm máu, trong mắt không chút mảy may gợn sóng.
Sau khi giải quyết xong Đại Bưu, Phương Vũ nhảy xuống xe tải. Liếc mắt nhìn phía sau một cái liền thấy một cô giáo xinh đẹp đang đứng ngây ngốc đó.
Cậu biết mỹ nữ này.
Cô ta là giáo viên tiếng Anh của lớp trọng điểm bên cạnh, Đinh Nhiên.
Nhờ có diện mạo xinh đẹp xuất chúng nên ở trung học Giang Hải này có rất nổi tiếng, là nữ thần hoàn mỹ không tỳ vết trong lòng của rất nhiều nam sinh.
Phương Vũ nhìn thấy cô vài lần ở hành lang trường, hơn nữa còn nghe nhắc đến vô số lần từ miệng của đám con trai trong lớp.
Sao cô ta lại ở đây? Chuyện vừa nãy đều nhìn thấy hết rồi?
Phương Vũ khẽ cau mày, bước tới phía trước.
“Bạn, bạn học này, em ... không sao chứ?" Đinh Nhiên mấp máy cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào, đôi mắt long lanh ngập đầy vẻ không tin tưởng cho lắm.
“Cô Đinh, mạo phạm rồi." Phương Vũ đưa một ngón tay ra, điểm lên trán Định Nhiên một cái.
Cả người Đinh Nhiên run mạnh một cái, sau đó ánh mắt liền trở nên trống rỗng.
“Về nhà đi, ngủ một giấc là tốt thôi." Phương Vũ nói.
Về nhà?
Đinh Nhiên lẳng lặng nhìn Phương Vũ, 2 giây sau cô liền cất bước đi qua vạch kẻ đường.
Phương Vũ đã dùng một pháp thuật nho nhỏ với Đinh Nhiên.
Loại pháp thuật này kỳ thật vô cùng đơn giản, nhưng dùng với người bình thường thì rất hữu dụng.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sau khi Đinh Nhiên về nhà ngủ một giấc liền quên hết những chuyện vừa xảy ra, dù cho có nhớ mang máng chút ít thì cũng chỉ xem như là nằm mơ mà thôi.
Sau khi Đinh Nhiên đi khỏi, Phương Vũ đảo mắt quan sát xung quanh đó thì phát hiện có 2 cái camera giám sát ngay gần ngã tư.
Chuyện xảy ra vừa nãy toàn bộ đều đã bị quay lại hết.
Suy nghĩ một chút, Phương Vũ lấy di động ra bấm gọi một dãy số ...
“Này, tiểu Giang, giúp tôi một việc này ..."
Phương Vũ trở lại sân, đang định lên lầu thì Vu Nguyệt Nguyệt từ trong nhà chạy đến nắm lấy tay cậu.
“Anh Phương Vũ ơi trưa nay mẹ em về nhà rồi đấy. Em đã kể cho mẹ nghe chuyện xảy ra 2 ngày trước, bà nói là muốn cảm ơn anh. Tổi anh anh ở lại nhà em ăn cơm nhé."
“Được thôi, đã lâu rồi anh không được nếm thử tài nghệ nấu ăn của dì Vương." Phương Vũ vui vẻ nhận lời.
Danh sách chương