Thầy đồ Lâm chính là một mưu sĩ.
Trong mắt lão, Thẩm Lãng có sự nhanh trí, có thể ra mưu kế khác thường.
Nhưng đây không phải là quan trọng nhất, lấy tư cách trí giả quan trọng nhất là có thể biết tỏng ván cờ, có thể biết bước tiếp theo của đối thủ, và tính toán nước đi của mình thế nào.
Như thế mới có thể đứng ở chỗ bất bại.
Mà loại mưu sĩ này trên cơ bản chỉ tồn tại ở trong sách vở, thật không ngờ lúc này lại gặp được.
Tuy rằng còn chưa có được nghiệm chứng, nhưng tối thiểu cũng đạt một nửa.
Thực sự... quá lợi hại.
- Giữa chúng ta và Trương Xung, quyết định thắng bại then chốt nằm ở chuyện tranh chấp đảo Kim Sơn.
- Mất đi đảo Kim Sơn, liền mất đi đảo Vọng Nhai, liền mất đi quân đội, sau cùng mất đi đất phong.
- Đoạt lại đảo Kim Sơn, hết thảy đều thắng, còn có thể tăng cường quân bị, trở nên càng cường đại hơn.
Một khi phủ Bá Tước Huyền Vũ hoàn toàn đoạt lại đảo Kim Sơn, hội Ẩn Nguyên cũng không dám công khai đòi lấy món nợ này với phủ Bá Tước. Dù cho não bọn họ có bị úng nước cố đòi món nợ này, phủ Bá Tước có thể gán nợ đảo Kim Sơn, mượn tiền bên phía Thiên Đạo Hội.
Dù sao tổ chức nắm giữ nhiều tiền thì thiên hạ có đến ba cái lận.
Thầy đồ Lâm nói:
- Thế nhưng ván cờ tranh chấp đảo Kim Sơn này, chúng ta đối mặt không chỉ là phủ Bá Tước Tấn Hải, còn có Trương Xung, Chúc Nhung, thậm chí phía sau quốc quân đều như ẩn như hiện.
Trong cái nhìn của tất cả mọi người, phủ Bá Tước Huyền Vũ muốn thắng ván này quá khó khăn, cơ hồ là không có khả năng hoàn thành.
Vào thời điểm Ngôn Vô Kỵ cùng Trương Xung tới bái phỏng phủ Thái Thú trở đi, Thẩm Lãng đã có ngay ý nghĩ làm sao tranh chấp đảo Kim Sơn phá cuộc.
Thẩm Lãng nói:
- Tranh chấp đảo Kim Sơn, chúng ta còn có hai điểm không có đột phá. Một khi đột phá hai điểm này, liền có thể thắng.
Thầy đồ Lâm lạy xuống nói:
- Kế tiếp cô gia có bất kỳ sai bảo gì, Lâm mỗ đều tận tâm tận lực, đều phải phụ tá chủ nhân cùng cô gia thắng được một ván cờ quyết định vận mệnh này.
Bá Tước đại nhân nhớ lại lúc Thẩm Lãng viết 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, kéo cả Kim Mộc Thông cùng vào, biến thành một trong các tác giả.
Ông lúc đó còn hỏi Thẩm Lãng làm thế để làm gì.
Thẩm Lãng đã nói là tiến hành làm nền cho tranh chấp đảo Kim Sơn.
Bá Tước Huyền Vũ thở dài nói:
- Lãng nhi, con không nên tới nhà của chúng ta, quá khuất tài, con hẳn là nên đi phụ tá quân vương.
Thẩm Lãng liếm môi một cái nói:
- Mộc Lan chính là nữ vương của con, con ở trên giường dưới giường đều...
Nói đến đây, Thẩm Lãng vội vàng im miệng.
Phủi phui cái mồm, phủi phui.
Vừa mở xe liền thắng không kịp, người trước mắt này không phải bạn cùng phòng của mày, mà là ông già vợ của mày đấy nhé.
Nhưng mà nhạc phụ đại nhân còn đang trong cơn sốc, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
...
Thẩm Lãng vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác:
- Nhạc phụ đại nhân, gia gia (ông nội) năm đó vì cái gì mượn số tiền lớn như vậy?
Gia gia?
Bá Tước đại nhân phản ứng kịp, đây là đang nói cha của ông ta.
Bá Tước đại nhân thở dài nói:
- Phụ thân ta lúc đó thuê một nhánh quân đội ba nghìn người, cả một nhánh hạm đội, toàn quân huỷ diệt...
Ối giời ơi!
Thẩm Lãng cũng bị hết hồn.
Bá Tước đại nhân đời trước đến tột cùng là hạng người gì vậy?
Thuê ba nghìn lính đánh thuê, một cả nhánh hạm đội, rốt cuộc lão này làm gì hả trời?
Đây hoàn toàn là gánh nặng của một tiểu quốc mới chịu nổi, một mình Bá Tước thực sự không gánh nổi hành vi dũng cảm cỡ này đâu.
Ba nghìn lính đánh thuê, một nhánh hạm đội đều toàn quân huỷ diệt.
Vậy… vậy phải bồi thường bao nhiêu tiền vậy?
Thảo nào Bá tước Kim Trác tiết kiệm hai mươi năm, còn trả không nổi món nợ này.
Thẩm Lãng vốn còn muốn hỏi phủ Bá Tước đến tột cùng thiếu bao nhiêu tiền, thế nhưng không cần.
Bởi vì tiền vốn chỉ là một vật trao ngang giá chung, chỉ là một con số mà thôi.
Dù có thiếu nhiều tiền hơn nữa, cũng sẽ không để lỡ vinh hoa phú quý của Thẩm Lãng.
Chả phải từng thấy người thiếu mấy trăm triệu ở biệt thự, mở cửa Phantom, ngủ với ngôi sao ấy à?
Chỉ cần thắng tranh chấp đảo Kim Sơn kế tiếp, vậy món nợ này chính là đống cặn bã.
- Nhạc phụ đại nhân, ngài có biết khi một người thiếu nợ thật nhiều sẽ phải cần làm cái gì nhất không? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Bá Tước đại nhân nói:
- Cứ nói thẳng ra đi.
Thẩm Lãng nói:
- Càng dùng tiền thoải mái hơn nữa, thời gian càng trôi qua, nghìn vạn lần đừng nghĩ được nên thế nào đi trả tiền lại.
Bá Tước đại nhân buồn bã nói:
- Diễn xuất của nhà họ Thẩm, ta phàm phu tục tử học không nổi đâu,
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ đại nhân cái gì cũng tốt, chính là tự trách mình quá nặng, đối với người khác quá khoan dung. Làm đàn ông... Nên đối với mình khá một chút.
Bá Tước đại nhân thực sự còn chưa có làm tốt việc chuẩn bị cùng con rể nói về cảm ngộ nhân sinh.
Ông ta cảm thấy nếu như nói tiếp, không chừng sẽ chuyển sang nuôi gái bao, thu tiểu thiếp các loại, kiểu linh tinh gì cũng có thể từ miệng thằng con rể này nói ra được.
Cho đến lúc này, mình nên đánh chết? Hay không đánh chết nó nhỉ?
Thẩm Lãng cảm khái, người nhạc phụ đại nhân này còn là quá chính phái, những kinh nghiệm nhân sinh mình biết cũng chả truyền thụ gì được.
Bá Tước đại nhân nghiêm mặt nói:
- Lãng nhi, cho nên tiệc đính hôn lần này, ta lo lắng con đi sau sẽ phải chịu bao vây tấn công. Con tuy rằng rất lợi hại, thế nhưng... Có thể cũng rất khó địch nổi một phòng đầy người đấy.
Thẩm Lãng nói:
- Bọn họ sẽ đánh con à?
Bá Tước đại nhân đổ mồ hôi lạnh bèn nói:
- Chắc sẽ không đâu.
- Vậy con an tâm rồi. - Thẩm Lãng nói.
Bá Tước đại nhân nói:
- Thế nhưng, bọn họ sẽ không từ thủ đoạn mà công kích con đó, thậm chí không biết điểm dừng.
Thẩm Lãng nói:
- Thế nhưng, con còn chả có điểm dừng mà.
- Nhạc phụ đại nhân, con sẽ lập một quân lệnh cho ngài vậy. Chỉ cần đừng động thủ đánh nhau, mặc kệ có bao nhiêu kẻ địch, mặc kệ vận dụng thủ đoạn gì, ngày hôm nay nếu con bị thua một trận, con từ nay về sau đổi họ Kim, con chính là cháu ngài.
- Đồ hỗn hào, con cháu bất hiếu. - Bá Tước đại nhân tức điên:
- Lời này để cha mẹ con nghe xong thì đau lòng cỡ nào?
Ôi!
Nhạc phụ đại nhân chẳng thú vị chút nào, chẳng biết đùa tí ti gì cả, thật không biết nhạc mẫu đại nhân là thế nào chịu nổi.
Thẩm Lãng nghiêm mặt nói:
- Nếu như con không thể đánh cho từng tên trong đám người dự tiệc tối hôm nay lăn ra đầy đất thì kẻ khác sẽ cho là họ Kim chúng ta dẽ bị ăn hiếp. Hơn nữa không biết vì cái gì mà con trở nên hưng phấn rất nhiều, ngay cả tay cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Làm một cao thủ chuyên dằn mặt kẻ khác, Thẩm Lãng chưa bao giờ hỏi kẻ địch có bao nhiêu, đối thủ là người nào?
Cũng chỉ hỏi mặt của bọn họ ở chỗ nào, như thế ta cứ tát từng cái một mà thôi.
Ha ha ha ha...
Khặc khặc khặc khặc...
Tiếp đó, Bá Tước đại nhân lại không nói không rằng nhìn thằng con rể này, nó giống như rơi vào trạng thái hưng phấn quái dị không thể tự kìm chế được.
- Được rồi, nhạc phụ đại nhân, tiệc đính hôn đôi cẩu nam nữ kia sắp bắt đầu rồi, con cũng muốn đi tắm rửa thay y phục, ăn diện cho đẹp một phen. - Thẩm Lãng nói.
Nghe những lời này, Bá Tước đại nhân không cách nào nhìn thẳng.
Ăn diện một phen?
Đàn ông còn muốn ăn diện?
Nếu như những lời này từ trong miệng Kim Mộc Thông nói ra, cam đoan không sống tới ngày hôm nay.
Thẩm Lãng đi tới ngoài cửa lại nói:
- Đúng rồi nhạc phụ, nhà chúng ta thiếu tiền người nào ấy nhỉ?
Bá Tước Huyền Vũ nói:
- Hội Ẩn Nguyên.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy ngài chuẩn bị chút đi, một hồi người hội Ẩn Nguyên sẽ đến chào hỏi ngài, có thể trong ba khắc đồng hồ. Mặc kệ người đó nói cái gì, ngài chỉ cần gật đầu nói phải nhưng trong lòng khinh bỉ hắn ta nói xạo là được.
Dứt lời, Thẩm Lãng ra đi.
Đi tắm thay y phục làm dáng, tối hôm nay hắn một nhất định phải trở thành người đàn ông đẹp trai nhất đám.
Không gì sánh nổi!
Bá Tước Huyền Vũ không khỏi trong lòng thầm nhủ nói:
- Con cho mình là thần sao? Cái này cũng có thể dự liệu được à? Còn tinh chuẩn đến khắc đồng hồ?
Thẩm Lãng thực sự đã chuẩn bị một bộ áo gấm vóc cực kỳ lộng lẫy, lại còn thêm cả ngọc đái và kim quan.
Cả bộ đồ này, tốn một trăm chín mươi lượng vàng.
Đổi thành nhân dân tệ sẽ là mấy chục vạn.
Đừng nhìn ta xuất thân nghèo hèn, chuyện tiêu xài tuyệt đối nghiêm túc.
Hơn nữa lúc hắn đưa ra ý muốn may bộ quần áo này, bất kể là nhạc mẫu đại nhân hay Mộc Lan đều đồng ý, không có nửa điểm không hài lòng.
Duy chỉ có Kim Mộc Thông lẩm ba lẩm bẩm một câu.
- Con đã một năm rưỡi không có may quần áo mới.
Nhạc mẫu đại nhân cau mày nói:
- Chẳng lẽ con không biết tình hình kinh tế quý phủ chúng ta hồi hộp cỡ nào sao?
Kim Mộc Thông không nói gì, kinh tế hồi hộp mà mẹ còn lấy 190 lượng vàng may quần áo cho Thẩm Lãng sao?
Cái này cũng quá xa hoa lãng phí vô độ đó.
Toàn bộ quần áo kể từ khi con sinh ra đến bây giờ cộng lại cũng không đến chín mươi lượng vàng nữa.
Kết quả nhạc mẫu đại nhân nói một câu, để Kim Mộc Thông vừa chạy vừa rưng rưng.
- Với bộ dạng này của con, mặc quần áo đẹp trên người có ích lợi gì không? Chỉ lãng phí toàn bộ thôi!
...
Bây giờ, Thẩm Lãng mặc áo gấm thêu chỉ vàng, đai lưng vàng nạm ngọc, ngọc quan bằng ngọc bích chạm vàng.
Dùng một câu hình dung, đẹp trai mù mắt chó.
Chính là loại đẹp trai đi đến chỗ nào cũng tỏa sáng.
Mộc Lan thấy cũng hơi sững sờ, ánh mắt có chút mơ mơ màng màng, nhịp tim cũng đập nhanh hơn một chút.
Mà tiểu Băng ngó Thẩm Lãng một hồi, bắt đầu vô cùng hối hận.
Đêm hôm đó tại sao mình lại từ chối vậy?
Nếu như không phải mình làm vậy, bây giờ bụng cũng đầy lên rồi.
Nhưng mà nếu như mình có con, là trai hay gái sẽ tốt hơn?
Con của chúng ta nên đặt tên là gì?
Mộc Lan nói:
- Phu quân, chàng hôm nay muốn đè danh tiếng nam chủ nhân sao?
- Không. - Thẩm Lãng nói tiếp:
- Ngày hôm nay ta muốn đè bẹp danh tiếng của tất cả đàn ông xuống, ta muốn trở thành nam thần mà Từ Thiên Thiên vĩnh viễn cũng không thể đụng tới, ta muốn vẽ một dấu chấm than tàn nhẫn nghiệt duyên giữa ta với ả!
Tức khắc, Mộc Lan không muốn nói chuyện tiếp nữa.
Hình tượng mỹ nam tử như băng như ngọc trước mắt này cũng hoàn toàn bị phá hủy.
Kế tiếp, Thẩm Lãng cùng Mộc Lan giống như hoàng tử cùng công chúa trong truyện cổ tích vậy, mặc quần áo lộng lẫy, leo lên xe ngựa lộng lẫy, lao tới tiệc đính hôn của Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên.
...
Bá Tước Huyền Vũ vẫn còn có chút bất an.
Tuy rằng ông có lòng tin với Thẩm Lãng, nhưng cuối cùng tình hình buổi tối quá mức hiểm ác đáng sợ.
Lúc trước đã nói, tiệc đính hôn lần này gần như chính tiếng kèn hiệu diễn tập tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Thẩm Lãng vừa tiến vào gần như đưa mắt đều là địch a.
Hắn cho dù có ba đầu sáu tay, chỉ sợ cũng không ngăn được.
Nhưng mà vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của Kim Trung.
- Chủ nhân, khách quý từ phương Bắc tới chơi.
Bá Tước Huyền Vũ không khỏi kinh ngạc.
Ở trong phủ, khách quý từ phương Bắc là đại biểu cho một loại thân phận.
Hội Ẩn Nguyên!
Lúc Thẩm Lãng sắp đi còn từng nhắc nhở Bá Tước đại nhân, nói người của hội Ẩn Nguyên sẽ tới thăm hỏi.
Hơn nữa Thẩm Lãng nói là ở trong vòng ba khắc đồng hồ.
Thật không ngờ, dĩ nhiên là ngay cả thời gian đều đoán chắc.
Đứa nhỏ này thật sự nhạy bén đến nước này.
Nhưng mà, Bá Tước đại nhân cũng hiểu rất nhanh!
Thẩm Lãng không phải suy đoán lung tung, mà dựa vào thời gian giới hạn của buổi tiệc đính hôn của Từ Thiên Thiên cùng Trương Tấn.
Sứ giả của hội Ẩn Nguyên phải cản trước lúc này, nhưng sẽ không sớm hơn quá nhiều.
- Mời khách vào đây! - Bá Tước đại nhân nói.
Một lát sau, một người đàn ông mặc áo lụa không màu đi đến, khuôn mặt bình thường, vóc dáng bình thường.
- Mạc Hưu của hội Ẩn Nguyên, bái kiến Huyền Vũ Bá. – Người mới đến cung kính cúi chào một cái.
Bá Tước đại nhân nói:
- Chào Mạc tiên sinh, lâu ngày mới gặp lại, trước đó vài ngày ta đưa vàng tới, chắc cũng đến tay ngài rồi chứ?
Mạc Hưu hội Ẩn Nguyên nói:
- Qua đường biển, hơn mười ngày trước cũng đã nhận được nhập kho.
Bá Tước đại nhân nói:
- Vậy chuyến này Mạc tiên sinh tới, vì chuyện gì?
Mạc Hưu nói:
- Bá Tước đại nhân có thể đã biết được, Thư Đình Ngọc của tệ hội sẽ đến thành Huyền Vũ này, tham gia tiệc đính hôn của Trương Tấn.
Đổi thành quý tộc khác, chắc chắn giả vờ kinh ngạc thốt ra câu: có việc này sao.
Nhưng Bá Tước đại nhân không thích trò giả vờ giả vịt, nói thẳng:
- Quý hội đây là suy nghĩ cải biến lập trường à?
- Không hề có ý này. - Mạc Hưu nói:
- Toàn bộ vương triều Đại Viêm có mấy chục chư hầu, quý tộc lâu đời phân phong hơn mấy trăm. Lợi ích qua lại của chúng ta đã sâu vào nhân tâm, tuyệt không cải biến lập trường.
Bá Tước Huyền Vũ nói:
- Vậy quý hội biểu hiện ra thái độ, lại làm cho người ta đặc biệt vô cùng kinh ngạc.
Mạc Hưu cười khổ đáp:
- Nơi nào có người, nơi nào thì có đấu tranh, hội Ẩn Nguyên chúng ta cũng không nằm ngoài được. Hôm nay tân chính chí ít biểu hiện ra xem ra bừng bừng khí thế, cho nên tệ hội bên trong cũng xảy ra dao động cùng bất đồng. Thế nhưng xin Huyền Vũ Bá hãy tin là sự ủng hộ của chúng ta với ngài không dao động chút nào.
Bá Tước Huyền Vũ vốn còn muốn tiếp tục chất vấn.
Thế nhưng trong lòng nhớ tới lời Thẩm Lãng nói.
- Ngài chỉ cần gật đầu với bất kỳ câu gì ông ta nói,ngoài miệng cứ nói phải, trong lòng nghĩ ông ta dối trá là được.
Thế là, Bá Tước đại nhân mặc dù chẳng hiểu mấy, nhưng cũng cũng nghe ý kiến từ con rể mà ứng phó với vị Mạc Hưu trước mắt này cho có lệ.
...
Trong căn nhà cũ của Trương Tấn.
Khoảng cách bắt đầu tiệc đính hôn, còn có hai khắc đồng hồ.
Từ Quang Doãn nói:
- Chiến trận đối phó thằng súc sinh Thẩm Lãng đều chuẩn bị xong chưa?
- Lão gia, đều chuẩn bị xong.
Trương Tấn lúc trở lại đã từng hỏi Trương Xung, tối nay có điểm dừng nào với Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan hay không?
Trương Xung liền hỏi một câu, lúc Thẩm Lãng đối phó con có điểm dừng không? Bé con càn quấy, quá mới là bình thường.
Tiếp đó, Trương Tấn liền hiểu.
- Liên hợp cắn giết Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan, nhất định để đôi nam nữ cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ này có tiếng xấu, thất bại thảm hại.
Hôm nay, nhà họ Từ nhất định phải rửa sạch nhục trước.
...
Chú thích của Bánh: Lại là đại chương, khát hao cầu khẩn các vị đại lão đầu này, ban thưởng phiếu đề cử cho ta đi!
Trong mắt lão, Thẩm Lãng có sự nhanh trí, có thể ra mưu kế khác thường.
Nhưng đây không phải là quan trọng nhất, lấy tư cách trí giả quan trọng nhất là có thể biết tỏng ván cờ, có thể biết bước tiếp theo của đối thủ, và tính toán nước đi của mình thế nào.
Như thế mới có thể đứng ở chỗ bất bại.
Mà loại mưu sĩ này trên cơ bản chỉ tồn tại ở trong sách vở, thật không ngờ lúc này lại gặp được.
Tuy rằng còn chưa có được nghiệm chứng, nhưng tối thiểu cũng đạt một nửa.
Thực sự... quá lợi hại.
- Giữa chúng ta và Trương Xung, quyết định thắng bại then chốt nằm ở chuyện tranh chấp đảo Kim Sơn.
- Mất đi đảo Kim Sơn, liền mất đi đảo Vọng Nhai, liền mất đi quân đội, sau cùng mất đi đất phong.
- Đoạt lại đảo Kim Sơn, hết thảy đều thắng, còn có thể tăng cường quân bị, trở nên càng cường đại hơn.
Một khi phủ Bá Tước Huyền Vũ hoàn toàn đoạt lại đảo Kim Sơn, hội Ẩn Nguyên cũng không dám công khai đòi lấy món nợ này với phủ Bá Tước. Dù cho não bọn họ có bị úng nước cố đòi món nợ này, phủ Bá Tước có thể gán nợ đảo Kim Sơn, mượn tiền bên phía Thiên Đạo Hội.
Dù sao tổ chức nắm giữ nhiều tiền thì thiên hạ có đến ba cái lận.
Thầy đồ Lâm nói:
- Thế nhưng ván cờ tranh chấp đảo Kim Sơn này, chúng ta đối mặt không chỉ là phủ Bá Tước Tấn Hải, còn có Trương Xung, Chúc Nhung, thậm chí phía sau quốc quân đều như ẩn như hiện.
Trong cái nhìn của tất cả mọi người, phủ Bá Tước Huyền Vũ muốn thắng ván này quá khó khăn, cơ hồ là không có khả năng hoàn thành.
Vào thời điểm Ngôn Vô Kỵ cùng Trương Xung tới bái phỏng phủ Thái Thú trở đi, Thẩm Lãng đã có ngay ý nghĩ làm sao tranh chấp đảo Kim Sơn phá cuộc.
Thẩm Lãng nói:
- Tranh chấp đảo Kim Sơn, chúng ta còn có hai điểm không có đột phá. Một khi đột phá hai điểm này, liền có thể thắng.
Thầy đồ Lâm lạy xuống nói:
- Kế tiếp cô gia có bất kỳ sai bảo gì, Lâm mỗ đều tận tâm tận lực, đều phải phụ tá chủ nhân cùng cô gia thắng được một ván cờ quyết định vận mệnh này.
Bá Tước đại nhân nhớ lại lúc Thẩm Lãng viết 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, kéo cả Kim Mộc Thông cùng vào, biến thành một trong các tác giả.
Ông lúc đó còn hỏi Thẩm Lãng làm thế để làm gì.
Thẩm Lãng đã nói là tiến hành làm nền cho tranh chấp đảo Kim Sơn.
Bá Tước Huyền Vũ thở dài nói:
- Lãng nhi, con không nên tới nhà của chúng ta, quá khuất tài, con hẳn là nên đi phụ tá quân vương.
Thẩm Lãng liếm môi một cái nói:
- Mộc Lan chính là nữ vương của con, con ở trên giường dưới giường đều...
Nói đến đây, Thẩm Lãng vội vàng im miệng.
Phủi phui cái mồm, phủi phui.
Vừa mở xe liền thắng không kịp, người trước mắt này không phải bạn cùng phòng của mày, mà là ông già vợ của mày đấy nhé.
Nhưng mà nhạc phụ đại nhân còn đang trong cơn sốc, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
...
Thẩm Lãng vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác:
- Nhạc phụ đại nhân, gia gia (ông nội) năm đó vì cái gì mượn số tiền lớn như vậy?
Gia gia?
Bá Tước đại nhân phản ứng kịp, đây là đang nói cha của ông ta.
Bá Tước đại nhân thở dài nói:
- Phụ thân ta lúc đó thuê một nhánh quân đội ba nghìn người, cả một nhánh hạm đội, toàn quân huỷ diệt...
Ối giời ơi!
Thẩm Lãng cũng bị hết hồn.
Bá Tước đại nhân đời trước đến tột cùng là hạng người gì vậy?
Thuê ba nghìn lính đánh thuê, một cả nhánh hạm đội, rốt cuộc lão này làm gì hả trời?
Đây hoàn toàn là gánh nặng của một tiểu quốc mới chịu nổi, một mình Bá Tước thực sự không gánh nổi hành vi dũng cảm cỡ này đâu.
Ba nghìn lính đánh thuê, một nhánh hạm đội đều toàn quân huỷ diệt.
Vậy… vậy phải bồi thường bao nhiêu tiền vậy?
Thảo nào Bá tước Kim Trác tiết kiệm hai mươi năm, còn trả không nổi món nợ này.
Thẩm Lãng vốn còn muốn hỏi phủ Bá Tước đến tột cùng thiếu bao nhiêu tiền, thế nhưng không cần.
Bởi vì tiền vốn chỉ là một vật trao ngang giá chung, chỉ là một con số mà thôi.
Dù có thiếu nhiều tiền hơn nữa, cũng sẽ không để lỡ vinh hoa phú quý của Thẩm Lãng.
Chả phải từng thấy người thiếu mấy trăm triệu ở biệt thự, mở cửa Phantom, ngủ với ngôi sao ấy à?
Chỉ cần thắng tranh chấp đảo Kim Sơn kế tiếp, vậy món nợ này chính là đống cặn bã.
- Nhạc phụ đại nhân, ngài có biết khi một người thiếu nợ thật nhiều sẽ phải cần làm cái gì nhất không? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Bá Tước đại nhân nói:
- Cứ nói thẳng ra đi.
Thẩm Lãng nói:
- Càng dùng tiền thoải mái hơn nữa, thời gian càng trôi qua, nghìn vạn lần đừng nghĩ được nên thế nào đi trả tiền lại.
Bá Tước đại nhân buồn bã nói:
- Diễn xuất của nhà họ Thẩm, ta phàm phu tục tử học không nổi đâu,
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ đại nhân cái gì cũng tốt, chính là tự trách mình quá nặng, đối với người khác quá khoan dung. Làm đàn ông... Nên đối với mình khá một chút.
Bá Tước đại nhân thực sự còn chưa có làm tốt việc chuẩn bị cùng con rể nói về cảm ngộ nhân sinh.
Ông ta cảm thấy nếu như nói tiếp, không chừng sẽ chuyển sang nuôi gái bao, thu tiểu thiếp các loại, kiểu linh tinh gì cũng có thể từ miệng thằng con rể này nói ra được.
Cho đến lúc này, mình nên đánh chết? Hay không đánh chết nó nhỉ?
Thẩm Lãng cảm khái, người nhạc phụ đại nhân này còn là quá chính phái, những kinh nghiệm nhân sinh mình biết cũng chả truyền thụ gì được.
Bá Tước đại nhân nghiêm mặt nói:
- Lãng nhi, cho nên tiệc đính hôn lần này, ta lo lắng con đi sau sẽ phải chịu bao vây tấn công. Con tuy rằng rất lợi hại, thế nhưng... Có thể cũng rất khó địch nổi một phòng đầy người đấy.
Thẩm Lãng nói:
- Bọn họ sẽ đánh con à?
Bá Tước đại nhân đổ mồ hôi lạnh bèn nói:
- Chắc sẽ không đâu.
- Vậy con an tâm rồi. - Thẩm Lãng nói.
Bá Tước đại nhân nói:
- Thế nhưng, bọn họ sẽ không từ thủ đoạn mà công kích con đó, thậm chí không biết điểm dừng.
Thẩm Lãng nói:
- Thế nhưng, con còn chả có điểm dừng mà.
- Nhạc phụ đại nhân, con sẽ lập một quân lệnh cho ngài vậy. Chỉ cần đừng động thủ đánh nhau, mặc kệ có bao nhiêu kẻ địch, mặc kệ vận dụng thủ đoạn gì, ngày hôm nay nếu con bị thua một trận, con từ nay về sau đổi họ Kim, con chính là cháu ngài.
- Đồ hỗn hào, con cháu bất hiếu. - Bá Tước đại nhân tức điên:
- Lời này để cha mẹ con nghe xong thì đau lòng cỡ nào?
Ôi!
Nhạc phụ đại nhân chẳng thú vị chút nào, chẳng biết đùa tí ti gì cả, thật không biết nhạc mẫu đại nhân là thế nào chịu nổi.
Thẩm Lãng nghiêm mặt nói:
- Nếu như con không thể đánh cho từng tên trong đám người dự tiệc tối hôm nay lăn ra đầy đất thì kẻ khác sẽ cho là họ Kim chúng ta dẽ bị ăn hiếp. Hơn nữa không biết vì cái gì mà con trở nên hưng phấn rất nhiều, ngay cả tay cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Làm một cao thủ chuyên dằn mặt kẻ khác, Thẩm Lãng chưa bao giờ hỏi kẻ địch có bao nhiêu, đối thủ là người nào?
Cũng chỉ hỏi mặt của bọn họ ở chỗ nào, như thế ta cứ tát từng cái một mà thôi.
Ha ha ha ha...
Khặc khặc khặc khặc...
Tiếp đó, Bá Tước đại nhân lại không nói không rằng nhìn thằng con rể này, nó giống như rơi vào trạng thái hưng phấn quái dị không thể tự kìm chế được.
- Được rồi, nhạc phụ đại nhân, tiệc đính hôn đôi cẩu nam nữ kia sắp bắt đầu rồi, con cũng muốn đi tắm rửa thay y phục, ăn diện cho đẹp một phen. - Thẩm Lãng nói.
Nghe những lời này, Bá Tước đại nhân không cách nào nhìn thẳng.
Ăn diện một phen?
Đàn ông còn muốn ăn diện?
Nếu như những lời này từ trong miệng Kim Mộc Thông nói ra, cam đoan không sống tới ngày hôm nay.
Thẩm Lãng đi tới ngoài cửa lại nói:
- Đúng rồi nhạc phụ, nhà chúng ta thiếu tiền người nào ấy nhỉ?
Bá Tước Huyền Vũ nói:
- Hội Ẩn Nguyên.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy ngài chuẩn bị chút đi, một hồi người hội Ẩn Nguyên sẽ đến chào hỏi ngài, có thể trong ba khắc đồng hồ. Mặc kệ người đó nói cái gì, ngài chỉ cần gật đầu nói phải nhưng trong lòng khinh bỉ hắn ta nói xạo là được.
Dứt lời, Thẩm Lãng ra đi.
Đi tắm thay y phục làm dáng, tối hôm nay hắn một nhất định phải trở thành người đàn ông đẹp trai nhất đám.
Không gì sánh nổi!
Bá Tước Huyền Vũ không khỏi trong lòng thầm nhủ nói:
- Con cho mình là thần sao? Cái này cũng có thể dự liệu được à? Còn tinh chuẩn đến khắc đồng hồ?
Thẩm Lãng thực sự đã chuẩn bị một bộ áo gấm vóc cực kỳ lộng lẫy, lại còn thêm cả ngọc đái và kim quan.
Cả bộ đồ này, tốn một trăm chín mươi lượng vàng.
Đổi thành nhân dân tệ sẽ là mấy chục vạn.
Đừng nhìn ta xuất thân nghèo hèn, chuyện tiêu xài tuyệt đối nghiêm túc.
Hơn nữa lúc hắn đưa ra ý muốn may bộ quần áo này, bất kể là nhạc mẫu đại nhân hay Mộc Lan đều đồng ý, không có nửa điểm không hài lòng.
Duy chỉ có Kim Mộc Thông lẩm ba lẩm bẩm một câu.
- Con đã một năm rưỡi không có may quần áo mới.
Nhạc mẫu đại nhân cau mày nói:
- Chẳng lẽ con không biết tình hình kinh tế quý phủ chúng ta hồi hộp cỡ nào sao?
Kim Mộc Thông không nói gì, kinh tế hồi hộp mà mẹ còn lấy 190 lượng vàng may quần áo cho Thẩm Lãng sao?
Cái này cũng quá xa hoa lãng phí vô độ đó.
Toàn bộ quần áo kể từ khi con sinh ra đến bây giờ cộng lại cũng không đến chín mươi lượng vàng nữa.
Kết quả nhạc mẫu đại nhân nói một câu, để Kim Mộc Thông vừa chạy vừa rưng rưng.
- Với bộ dạng này của con, mặc quần áo đẹp trên người có ích lợi gì không? Chỉ lãng phí toàn bộ thôi!
...
Bây giờ, Thẩm Lãng mặc áo gấm thêu chỉ vàng, đai lưng vàng nạm ngọc, ngọc quan bằng ngọc bích chạm vàng.
Dùng một câu hình dung, đẹp trai mù mắt chó.
Chính là loại đẹp trai đi đến chỗ nào cũng tỏa sáng.
Mộc Lan thấy cũng hơi sững sờ, ánh mắt có chút mơ mơ màng màng, nhịp tim cũng đập nhanh hơn một chút.
Mà tiểu Băng ngó Thẩm Lãng một hồi, bắt đầu vô cùng hối hận.
Đêm hôm đó tại sao mình lại từ chối vậy?
Nếu như không phải mình làm vậy, bây giờ bụng cũng đầy lên rồi.
Nhưng mà nếu như mình có con, là trai hay gái sẽ tốt hơn?
Con của chúng ta nên đặt tên là gì?
Mộc Lan nói:
- Phu quân, chàng hôm nay muốn đè danh tiếng nam chủ nhân sao?
- Không. - Thẩm Lãng nói tiếp:
- Ngày hôm nay ta muốn đè bẹp danh tiếng của tất cả đàn ông xuống, ta muốn trở thành nam thần mà Từ Thiên Thiên vĩnh viễn cũng không thể đụng tới, ta muốn vẽ một dấu chấm than tàn nhẫn nghiệt duyên giữa ta với ả!
Tức khắc, Mộc Lan không muốn nói chuyện tiếp nữa.
Hình tượng mỹ nam tử như băng như ngọc trước mắt này cũng hoàn toàn bị phá hủy.
Kế tiếp, Thẩm Lãng cùng Mộc Lan giống như hoàng tử cùng công chúa trong truyện cổ tích vậy, mặc quần áo lộng lẫy, leo lên xe ngựa lộng lẫy, lao tới tiệc đính hôn của Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên.
...
Bá Tước Huyền Vũ vẫn còn có chút bất an.
Tuy rằng ông có lòng tin với Thẩm Lãng, nhưng cuối cùng tình hình buổi tối quá mức hiểm ác đáng sợ.
Lúc trước đã nói, tiệc đính hôn lần này gần như chính tiếng kèn hiệu diễn tập tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Thẩm Lãng vừa tiến vào gần như đưa mắt đều là địch a.
Hắn cho dù có ba đầu sáu tay, chỉ sợ cũng không ngăn được.
Nhưng mà vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của Kim Trung.
- Chủ nhân, khách quý từ phương Bắc tới chơi.
Bá Tước Huyền Vũ không khỏi kinh ngạc.
Ở trong phủ, khách quý từ phương Bắc là đại biểu cho một loại thân phận.
Hội Ẩn Nguyên!
Lúc Thẩm Lãng sắp đi còn từng nhắc nhở Bá Tước đại nhân, nói người của hội Ẩn Nguyên sẽ tới thăm hỏi.
Hơn nữa Thẩm Lãng nói là ở trong vòng ba khắc đồng hồ.
Thật không ngờ, dĩ nhiên là ngay cả thời gian đều đoán chắc.
Đứa nhỏ này thật sự nhạy bén đến nước này.
Nhưng mà, Bá Tước đại nhân cũng hiểu rất nhanh!
Thẩm Lãng không phải suy đoán lung tung, mà dựa vào thời gian giới hạn của buổi tiệc đính hôn của Từ Thiên Thiên cùng Trương Tấn.
Sứ giả của hội Ẩn Nguyên phải cản trước lúc này, nhưng sẽ không sớm hơn quá nhiều.
- Mời khách vào đây! - Bá Tước đại nhân nói.
Một lát sau, một người đàn ông mặc áo lụa không màu đi đến, khuôn mặt bình thường, vóc dáng bình thường.
- Mạc Hưu của hội Ẩn Nguyên, bái kiến Huyền Vũ Bá. – Người mới đến cung kính cúi chào một cái.
Bá Tước đại nhân nói:
- Chào Mạc tiên sinh, lâu ngày mới gặp lại, trước đó vài ngày ta đưa vàng tới, chắc cũng đến tay ngài rồi chứ?
Mạc Hưu hội Ẩn Nguyên nói:
- Qua đường biển, hơn mười ngày trước cũng đã nhận được nhập kho.
Bá Tước đại nhân nói:
- Vậy chuyến này Mạc tiên sinh tới, vì chuyện gì?
Mạc Hưu nói:
- Bá Tước đại nhân có thể đã biết được, Thư Đình Ngọc của tệ hội sẽ đến thành Huyền Vũ này, tham gia tiệc đính hôn của Trương Tấn.
Đổi thành quý tộc khác, chắc chắn giả vờ kinh ngạc thốt ra câu: có việc này sao.
Nhưng Bá Tước đại nhân không thích trò giả vờ giả vịt, nói thẳng:
- Quý hội đây là suy nghĩ cải biến lập trường à?
- Không hề có ý này. - Mạc Hưu nói:
- Toàn bộ vương triều Đại Viêm có mấy chục chư hầu, quý tộc lâu đời phân phong hơn mấy trăm. Lợi ích qua lại của chúng ta đã sâu vào nhân tâm, tuyệt không cải biến lập trường.
Bá Tước Huyền Vũ nói:
- Vậy quý hội biểu hiện ra thái độ, lại làm cho người ta đặc biệt vô cùng kinh ngạc.
Mạc Hưu cười khổ đáp:
- Nơi nào có người, nơi nào thì có đấu tranh, hội Ẩn Nguyên chúng ta cũng không nằm ngoài được. Hôm nay tân chính chí ít biểu hiện ra xem ra bừng bừng khí thế, cho nên tệ hội bên trong cũng xảy ra dao động cùng bất đồng. Thế nhưng xin Huyền Vũ Bá hãy tin là sự ủng hộ của chúng ta với ngài không dao động chút nào.
Bá Tước Huyền Vũ vốn còn muốn tiếp tục chất vấn.
Thế nhưng trong lòng nhớ tới lời Thẩm Lãng nói.
- Ngài chỉ cần gật đầu với bất kỳ câu gì ông ta nói,ngoài miệng cứ nói phải, trong lòng nghĩ ông ta dối trá là được.
Thế là, Bá Tước đại nhân mặc dù chẳng hiểu mấy, nhưng cũng cũng nghe ý kiến từ con rể mà ứng phó với vị Mạc Hưu trước mắt này cho có lệ.
...
Trong căn nhà cũ của Trương Tấn.
Khoảng cách bắt đầu tiệc đính hôn, còn có hai khắc đồng hồ.
Từ Quang Doãn nói:
- Chiến trận đối phó thằng súc sinh Thẩm Lãng đều chuẩn bị xong chưa?
- Lão gia, đều chuẩn bị xong.
Trương Tấn lúc trở lại đã từng hỏi Trương Xung, tối nay có điểm dừng nào với Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan hay không?
Trương Xung liền hỏi một câu, lúc Thẩm Lãng đối phó con có điểm dừng không? Bé con càn quấy, quá mới là bình thường.
Tiếp đó, Trương Tấn liền hiểu.
- Liên hợp cắn giết Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan, nhất định để đôi nam nữ cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ này có tiếng xấu, thất bại thảm hại.
Hôm nay, nhà họ Từ nhất định phải rửa sạch nhục trước.
...
Chú thích của Bánh: Lại là đại chương, khát hao cầu khẩn các vị đại lão đầu này, ban thưởng phiếu đề cử cho ta đi!
Danh sách chương