Điền Hoành đã chết?

Đột nhiên như vậy?!

Lúc Thẩm Lãng nghe được tin tức này, hắn thật sự có chút ngạc nhiên.

- Ngươi xác định đó là Điền Hoành sao? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Kim Hối ngẫm lại một hồi, sắp xếp sự việc tỉ mỉ, tiếp đó gật đầu.

Thật sự là ông ta, bất kể là khí chất, ngoại hình, thậm chí là bộc phát ra võ công khí tức, cũng là Điền Hoành không thể nghi ngờ.

Thẩm Lãng trực tiếp tìm được Thẩm Thập Tam (Điền Thập Tam) đang dưỡng thương.

Gã đang viết những tội trạng liên quan đến Điền Hoành, từng chữ, từng hàng đều là án mạng.

Mỗi một vụ đều có chứng cứ, mỗi một xác chết cũng có thể móc ra.

Đương nhiên, rất nhiều chuyện Thẩm Thập Tam cũng có tham gia, nếu quả như thật sự tra rõ, gã cũng chỉ có một con đường chết.

Thế nhưng, Thẩm Thập Tam không sao.

Chỉ cần có thể đủ cho cha mẹ bình an, gã có chết hay không cũng không sao cả.

- Không cần viết, Điền Hoành đã chết rồi. - Thẩm Lãng nói.

Tức khắc Thẩm Thập Tam kinh ngạc:

- Liễu Vô Nham cùng Trương Tấn giết ông ta rồi à?

Thẩm Lãng lắc đầu, nói:

- Ngươi đã từng là người thân cận và được Điền Hoành tin tưởng nhất, ngươi biết hắn ta có thế thân nào hay không?

Thẩm Thập Tam nhớ lại một hồi, rồi đáp:

- Chưa từng thấy qua, chưa từng nghe nói.

Thứ thế thân này, hoàn toàn là có thể gặp mà không thể cầu.

Thẩm Lãng tin tưởng có chút đại nhân vật siêu cấp sẽ có thế thân, nhưng Điền Hoành còn không đủ trình độ đến cấp bậc đó.

Chí ít ngay cả loại nhân vật như nhạc phụ đại nhân còn chưa có cả thế thân.

...

Kế tiếp Thẩm Lãng trước sau cau mày, đang nhớ lại mỗi một hình ảnh tiếp xúc với Điền Hoành.

Từ sau khi đến phủ Bá Tước sau Thẩm Lãng gần như mỗi một ngày đều cười, hoặc là đang chơi trò lưu manh, hoặc biểu lộ ra dáng vẻ vô lại.

Đối mặt Thẩm Lãng như vậy, Mộc Lan thật sự có chút không quen.

- Phu quân, thế nào? - Mộc Lan nói:

- Điền Hoành đã chết, đối với chàng mà nói hoàn toàn là một tin tức tốt, cái tên trên vách tường đó có thể gạch đỏ được rồi.

Thẩm Lãng nói:

- Nương tử, nàng có tin trực giác không?

Mộc Lan trầm ngâm, bắt đầu lục soát ký ức liên quan trực giác, lập tức không trả lời.

Thẩm Lãng nói:

- Hơn nữa, người lớn lên càng đẹp, trực giác càng chuẩn.

Tức khắc, Mộc Lan không muốn trả lời hắn nữa.

Thẩm Lãng nói:

- Đây là có căn cứ khoa học, người có ngoại hình đẹp, sẽ phải chịu nhiều ánh mắt quan tâm của kẻ khác, hắn sẽ đặc biệt nhạy cảm, tiến tới trực giác cũng vô cùng linh mẫn. Ví như ta chính là người như vậy, mỗi lần đi trên đường phố, dù cho ở sau lưng ta cũng có thể cảm nhận được người khác chỉ trỏ, ở phía sau cửa sổ hướng về phía ta nói ta đẹp trai.

Mộc Lan càng không muốn trả lời hắn.

Thế nhưng chút bất tri bất giác, nàng đã dần dần bị tẩy não, cũng hiểu được thiên hạ có thể không có đàn ông đẹp trai hơn phu quân.

Thẩm Lãng nghiêm mặt nói:

- Ta cảm thấy Điền Hoành không có chết, nhưng không có chứng cứ, chỉ là trực giác.

Mộc Lan nói:

- Phu quân, Kim Hối là một người đặc biệt cẩn thận.

Quả thực, Kim Hối vô cùng chặt chẽ cẩn thận, mỗi một câu ông ta nói đều chịu trách nhiệm vô cùng.

Thẩm Lãng nói:

- Cho nên ta mới có thể nghi ngờ. Một thế thân đặc biệt y như nguyên bản là thứ có thể gặp mà không thể cầu, nhân vật cỡ Điền Hoành còn không có năng lực tìm được thế thân y hệt mình.

- Kim Hối nhìn tận mắt hắn quỳ gối, nhìn tận mắt hắn đánh về phía cây cột mà chết. Hơn nữa đối thoại trước khi tự sát, quả thực tràn đầy tình cảm bi phẫn, Kim Hối nói loại tâm trạng này rất khó giả vờ.

Mộc Lan nói:

- Phu quân, chàng cảm thấy Điền Hoành chết không hợp lý à?

Thẩm Lãng nói:

- Nếu như ta là Trương Tấn, nhất định sẽ quyết định thật nhanh đem Điền Hoành xử tử bí mật. Bởi vì Thẩm Thập Tam rơi vào trong tay chúng ta, hành vi phạm tội của Điền Hoành ngập trời cũng toàn bộ ở trong lòng bàn tay chúng ta, bên trong có chút hành vi phạm tội quan hệ đến rất nhiều đại nhân vật, một khi bùng nổ hậu quả căn bản không cách nào chống đỡ.

- Mà chỉ cần Điền Hoành vừa chết, tất cả chuyện này đều xong hết. - Thẩm Lãng tiếp tục nói:

- Cho nên, giết chết Điền Hoành là đúng. Nhưng tuyệt đối không nên công khai xét xử, công khai xử tử, hoàn toàn có thể giả tạo chuyện Điền Hoành tự sát trong ngục.

Mộc Lan nói:

- Phủ Thành Chủ là có thể phán xử một phạm nhân tử hình, nhưng phải qua phủ Tổng Đốc xác định, thứ nhất một lần tối thiểu phải mười ngày nửa tháng, cho nên muốn phải Điền Hoành nhanh chết, cũng chỉ có thể chính ông ta tự sát.

Thẩm Lãng nói:

- Điền Hoành có thể tự sát, thế nhưng trước mắt bao người tự sát, đặc biệt không hợp lý, giống như chỉ chết cho... Chúng ta nhìn vậy.

Ngay sau đó, Thẩm Lãng nói:

- Nương tử, xác Điền Hoành còn không?

Mộc Lan nói:

- Thiếp dẫn chàng đi xem.

Tiếp đó, Mộc Lan lại một lần nữa đem Thẩm Lãng nhắc tới trên lưng ngựa, phi về thành Huyền Vũ.

...

Thẩm Lãng vẫn chậm một bước.

Xác Điền Hoành được đốt, trở thành một cục than, hoàn toàn nhận không ra.

Thẩm Lãng ngưng tụ hai mắt, dùng X quang nhìn quét cái xác cháy này.

Nhất là quét qua vị trí phổi của ông ta.

Phổi của Điền Hoành có một cây kim, lúc trước Thẩm Lãng đã gặp.

Dù cho thi thể đốt cháy rụi, cây kim này cũng có thể ở trong người, mắt x quang của Thẩm Lãng có thể dễ dàng quét qua.

Thật nhanh, Thẩm Lãng lại thực sự quét thấy một cây kim bạc.

Lợi hại thật, lại làm giả đến nước này.

Thế nhưng chỉ sợ Điền Hoành cũng không biết, cây kim bạc trong phổi ông ta bởi vì áp lực trong mạch máu đã hơi cong rồi.

Mà kim bạc trong cái xác trước mắt này lại thẳng.

Trên cái thế giới này, muốn giấu diếm được ánh mắt Thẩm Lãng không dễ dàng, muốn giấu diếm được lòng của hắn còn khó hơn.

Tức khắc, Thẩm Lãng lộ ra một nụ cười lạnh:

- Thú vị, thú vị! Nhưng mà như thế cũng tốt, thân thủ giết chết cuối cùng so với giết chết gián tiếp càng thú vị hơn.

Tiếp đó, hắn hướng Mộc Lan nói:

- Nương tử, chúng ta chuẩn bị thật tốt một chút đi, tối hôm nay sẽ diễn ra một trò hay lắm.

- Mặc dù trò hay còn chưa có bắt đầu, nhưng ta đã thấy kết cục!

- Ôi, có đôi khi người quá ưu tú, cũng thật là một loại sai lầm.

Mộc Lan không thể nhịn được nữa, xoay người đi.

Lúc Thẩm Lãng ngó vợ mình bước đi, nhìn đường cong từ siêu vòng ba kia, mắt híp một cái.

Trái phải trái, trái phải trái.

Ban đêm gió lớn giết người, tối hôm nay chắc chắn đặc biệt có chuyện thú vị.

- Nương tử chờ ta một chút, tối hôm nay lại để nàng khổ rồi. Sau khi xong chuyện, vi phu sẽ cho nàng ăn phần dưới nhé?

...

Trong một căn phòng bí mật dưới dất thành Huyền Vũ.

Từ Thiên Thiên trong tay cầm một cái mặt nạ gỗ, phần lõm của mặt nạ được thoa acid mạnh.

Mặt sản xuất thuốc nhuộm của nhà họ Từ đặc biệt chuyên nghiệp, có rất nhiều chỗ đều cần dùng đến acid.

Hơn một ngàn năm trước ở Trung Quốc cổ đại, rất nhiều đạo sĩ cũng đã chế tạo ra acid nguyên thủy thô sơ.

Điền Hoành oai vệ ngồi trên ghế, cả người ở run nhè nhẹ, hai mắt tràn đầy cừu hận thấu xương cùng sát khí.

Em trai của ông ta đã chết!

Điền Hoành từ nhỏ cùng em trai sống nương tựa lẫn nhau, hai người ở tiêu cục Thiên Long Phái quốc lớn dần rồi luyện võ.

Từ nhỏ đến lớn, em trai đều nghe lời Điền Hoành, xem ông ta là chỗ dựa duy nhất.

Hai người chân chánh như hình với bóng.

Lúc ba mươi tuổi, Điền Hoành liền một mình đảm đương một phía, biến thành một đầu mục của tiêu cục, dẫn đầu áp tải những đồ vật quan trọng.

Có một lần, gặp phải món đồ thực sự quá quý giá, Điền Hoành thực sự không cách nào ức chế sự tham lam này, thế là ông ta liền đem tất cả tiêu sư đều giết, mang theo tài sản này bỏ trốn mất dạng, trốn đến Việt quốc cách xa mấy ngàn dặm.

Từ đó về sau, cả hai người thay tên đổi họ.

Không chỉ có như thế, em trai Điền Hoành không còn lộ diện ở trước mặt bất kỳ người nào, vĩnh viễn sinh hoạt trong bóng tối.

Bởi vì như vậy, sẽ có hai Điền Hoành.

Chẳng khác nào Điền Hoành có hai cái mạng.

Mà bây giờ, em trai của ông ta đã chết.

Ông ta hai cái mạng, giờ đây đã vứt bỏ một cái.

Điều này làm cho Điền Hoành sao không thống hận, làm sao không đằng đằng sát khí.

- Sẽ hơi đau, nhưng có thể hoàn toàn hủy diệt những chi tiết trên mặt ngươi. - Từ Thiên Thiên nói.

Tiếp đó, nàng thoa acid khắp mặt nạ, chợt đặt trên mặt Điền Hoành.

Trong nháy mắt, có chút ken két từ cái ghế.

Nhưng mà, Điền Hoành chẳng qua là hơi co giật.

Không có phát sinh bất luận tiếng kêu thảm thiết nào, thậm chí một chút thanh âm cũng không có phát ra ngoài.

Khi một người phẫn nộ thù hận đến cực hạn, là không cảm giác đau đớn, ngược lại sẽ có một loại vui vẻ tự ngược.

Từ Thiên Thiên nói:

- Từ nay về sau, Điền Hoành hoàn toàn biến mất trên thế giới này. Rất nhiều chuyện ngươi cũng tiện làm lắm, ví như...

Từ Thiên Thiên còn chưa nói hết, bởi vì cũng không cần phải nói huỵch toẹt ra.

Tiếp đó, nàng trực tiếp xoay người đi.

Thành chủ Liễu Vô Nham ở bên cạnh nói:

- Điền Hoành, ngươi sẽ đi ngay bây giờ sao?

Điền Hoành cắn răng nghiến lợi nói:

- Thẩm Lãng làm hại ta mất đệ đệ, hắn cứ báo thù từ giờ này qua giờ khác, từ ngày này sang ngày khác mà không thèm dừng lại, vì sao ta phải chờ kia chứ?

Ông ta từ trên ghế chợt đứng lên:

- Hắn không phải vô cùng thương yêu phụ mẫu và đệ đệ sao? Ta cũng để cho hắn nếm thử mất người thân, trả thù thế nào mới đã ghiền nhất? Đương nhiên là giết cả nhà của hắn!

- Một khắc đồng hồ ta cũng không chờ được, tối hôm nay liền động thủ. - Điền Hoành nói:

- Thành chủ đại nhân, người chịu tội thay chuẩn bị xong chưa?

Liễu Vô Nham nói:

- Đã sớm chuẩn bị hoàn tất.

Điền Hoành nói:

- Tống Nghị sao?

Đương nhiên là Tống Nghị, ông ta chính là người chịu tội thay hoàn mỹ nhất.

Tống Nghị bởi vì vu cáo Thẩm Lãng, được phán xử đi đày hầm mỏ, suốt đời khổ dịch.

Nhưng ông ta là thủ lĩnh dân quân, là có võ công, trên đường bỏ chạy trở lại giết cả nhà Thẩm Lãng, cái này vô cùng hợp lý.

Liễu Vô Nham nói:

- Được, vậy ta liền ở trong phủ hâm rượu chờ ngươi trở về uống.

Điền Hoành nói:

- Dùng máu tươi người nhà của Thẩm Lãng cho vào rượu, thoải mái sảng khoái.

Hắn chắp tay nói:

- Đại nhân, ta đây liền đi giết người.

Tiếp đó, Điền Hoành mang theo mặt nạ đã hủy dung, cả người đầy sát khí, hướng về phía nhà cha mẹ Thẩm Lãng.

...

Chú thích của Bánh: Các anh ơi, cho mấy tờ phiếu đề cử đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện