Thẩm Lãng đi tới bên ngoài phòng Bá Tước đại nhân.
Bá Tước cùng phu nhân đều ngủ.
- Nhạc mẫu đại nhân, nhạc phụ đại nhân! - Thẩm Lãng dùng chất giọng nhẹ nhàng trìu mến gọi dậy.
- Hừ! - Đây là tiếng lòng của nhạc phụ.
- Ôi chao, Lãng nhi sao thế con? - Đây là nhạc mẫu, giọng rất dịu dàng.
Ngó một cái, đây là kết quả khi đem nhạc mẫu đặt ở trước mặt nhạc phụ đại nhân.
Thẩm Lãng nói:
- Hứa tiên sinh bị chọc giận bỏ đi, mấy ngày nay có thể đều sẽ không xuất hiện. Thế nhưng các khoản thu chi phủ Bá Tước vẫn phải tiến hành, mấy ngày nay trong phủ đều có số lớn vàng bạc cùng tài vật ra vào, nếu lấy chỉ cần trễ số liệu mấy ngày, chỉ sợ kế tiếp sẽ mắc một số sai lầm, tiểu tế vừa vặn có tí trình độ mặt kế toán, không bằng mấy ngày nay để tiểu tế vào đó, chờ sau khi Hứa tiên sinh trở về sẽ bàn giao lại được không?
Bá Tước đại nhân nói:
- Có chuyện gì không thể để ngày mai nói sao?
Fuck, ngài đường đường Bá Tước còn ra vẻ vờ vịt ngủ say? Then chốt bây giờ mới tầm chín giờ tối, ngài lên giường sớm như vậy làm gì?
Phu nhân nói:
- Lãng nhi cũng có lòng hảo tâm thôi mà, chàng không thể nói chuyện nhẹ nhàng chút sao?
Tiếp tục, bên trong truyền đến giọng phu nhân.
- Lãng nhi, con vào đây.
Thẩm Lãng vẫn cứ đứng suốt bên ngoài một hồi, sau đó sẽ đi vào, để tránh khỏi thấy cái hình ảnh gì không nên ngó.
Bá Tước đại nhân khó chịu ra mặt, phu nhân lại vui vẻ không ngớt nhìn Thẩm Lãng.
- Nói thật đi, con lại có cái suy nghĩ quỷ quái gì thế? - Bá Tước đại nhân nói.
Đối mặt người thân quan trọng nhất là cái gì?
Thổ lộ tình cảm!
Người thông minh, không nên coi người khác là thành kẻ ngu si.
Thẩm Lãng nói:
- Con nghi ngờ Hứa Văn Chiêu tiên sinh tham ô tiền tài phủ Bá Tước, cho nên muốn phải tra tài khoản của ông ta.
- Càn quấy... - Bá Tước đại nhân chợt vỗ bàn một cái.
Ông ghét nhất cái điểm Thẩm Lãng có thù phải báo này.
- Hứa Văn Chiêu hôm nay là đi tìm phiền phức không giả, thế nhưng đã bị con cho một trận, còn đánh mất thể diện quá lớn, kết quả còn chưa có qua đêm, con lại muốn xử hắn sao?
Nhưng nhạc mẫu đại nhân lại đặc biệt tán thưởng điểm này.
Bà cảm thấy phu quân của mình quá mức khoan dung, điểm này của thằng nhóc Thẩm Lãng này lại giỏi, có tâm tư gì đều không cất giấu, nửa điểm cũng không giả.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, bổng lộc hàng năm của Hứa Văn Chiêu chỉ gần hai trăm lượng vàng mà thôi, nhưng mà tất cả con cái của ông ta đều mặc vàng mang bạc, lăng la tơ lụa, không chỉ có cưới vợ, còn cưới thêm mấy người vợ bé. Ở thành Huyền Vũ thậm chí quận Nộ Giang, đều có thật nhiều bất động sản, đất đai vượt qua ngàn mẫu, đây đã là cấp độ vượt xa bổng lộc của ông ta mất rồi.
Bá Tước đại nhân cau mày, nhấn mạnh từng chữ:
- Lãng nhi, nước quá trong ắt không có cá!
Một câu nói này đã nói lên Bá Tước đại nhân là người minh bạch, chỉ bất quá nhiều thời điểm mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ đại nhân quá thiện tâm, nghĩ về người khác quá tốt rồi, có thể tiền tài Hứa Văn Chiêu tham ô vượt xa sức tưởng tượng và khả năng chịu đựng của ngài thì sao?
Bá Tước phu nhân nói dịu dàng:
- Lãng nhi, con hãy nói cho mẹ, vì sao phải nhằm vào Hứa Văn Chiêu như thế?
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, Hứa Văn Chiêu là hạng người lòng dạ chật hẹp không giả, nhưng vì sao nhằm vào con như thế, gấp gáp muốn trả thù đánh con? Lẽ nào chỉ là bởi vì ông ta và người ngoại sanh Vương Liên này có tình cảm thâm hậu à? Có phải còn có nguyên nhân khác hay không, có phải do con cản đường bọn họ chăng?
Lời này giết người.
Lời gièm pha Hứa Văn Chiêu còn chưa thốt ra, lời gièm pha của Thẩm cô gia ngược lại lên trước.
Bá Tước đại nhân cùng phu nhân trầm ngâm.
Tiếp tục, Thẩm Lãng lấy ra hai bản sổ sách nói:
- Đây là sổ sách Hứa Văn Chiêu, mặc dù là hai thứ này vốn không phải là sổ sách gì quan trọng, phía trên cũng là ghi chép khoản thu chi tiệc rượu của phủ Bá Tước, nhưng tiểu tế đã phát hiện tham nhũng nghiêm trọng rồi.
- Thật vậy sao? - Phu nhân bèn hỏi.
Bá Tước đại nhân nói:
- Hai bản sổ sách này con lấy ở đâu
- Khụ khụ, điểm ấy không quan trọng đâu. - Thẩm Lãng nói tiếp:
- Con, con đã nhờ thế tử đến phòng thu chi hỗ trợ mang tới.
Là lấy à? Rõ ràng là trộm!
Khuôn mặt Bá Tước hơi co giật, thằng con ngốc này!
Thẩm Lãng nói:
- Thầy đồ Lâm kỳ thực cũng am hiểu toán học, hơn nữa thái độ làm người của thầy thanh cao đạm bạc, coi tiền tài như cặn bã, tiểu tế muốn mời thầy cùng nhau kiểm tra thực hư thu chi của phủ Bá Tước.
Thẩm Lãng biểu đạt ý kiến đặc biệt rõ ràng, con sẽ không làm ẩu, cho nên để người chính trực như lão thầy đồ Lâm ở bên cạnh giám sát.
Bá Tước phu nhân xem qua hai bản Thẩm Lãng đưa tới, mặc dù bà xem không hiểu mấy, thế nhưng vẫn tin tưởng lời con rể nói.
Nó nói vấn đề nghiêm trọng, thì chắc chắn nghiêm trọng.
Phu nhân nói:
- Phu quân, tra một chút cũng tốt.
- Nhưng mà... - Bá Tước đại nhân do dự.
Đây Hứa Văn Chiêu dù sao cũng là họ hàng xa của phu nhân, lúc trước ông cũng là bởi vì điểm này có nhiều khoan dung với Hứa Văn Chiêu.
Bá Tước phu nhân nói:
- Sau khi thiếp được gả đến họ Kim thành Huyền Vũ chính là người họ Kim,phải lấy lợi ích của gia tộc làm trọng. Nếu như điều tra ra Hứa Văn Chiêu không có tham ô đương nhiên tốt, dù cho tham ô không nhiều lắm, chúng ta cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng nếu như tham ô quá nhiều, vậy thì không thể nuông chiều nữa rồi.
Bá Tước đại nhân do dự một lúc lâu.
Ông ta thật sự không muốn đóng vai ác, Hứa Văn Chiêu tuy rằng lòng dạ hẹp hòi lại kiêu ngạo, nhưng cuối cùng cũng theo mình suốt mấy thập niên, không có công lao cũng có khổ lao.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, con chỉ phụ trách kiểm toán, kiểm tra rõ xong, con sẽ đưa toàn bộ đến chỗ ngài, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Bá Tước đại nhân cau mày, sau đó nói:
- Được rồi...
Tiếp tục, ông lại nói nghiêm túc:
- Nhưng mà ta phải nói cho con biết nhé Thẩm Lãng, Hứa Văn Chiêu là người kỳ cựu phủ Bá Tước, nhất định phải giữ lại thể diện. Chuyện con kiểm toán nhất định không thể nói cho bất luận kẻ nào, hơn nữa một khi hắn trở về, mặc kệ con có tra được hay không, đều phải lập tức ngừng, không thể xé mặt mũi của hắn.
Thẩm Lãng không nói gì, lòng dạ vị nhạc phụ đại nhân này thực sự quá hiền lành rồi, thái độ làm người cũng quá khoan dung.
- Vâng. - Thẩm Lãng khom người nói.
Lẽ ra Hứa Văn Chiêu đã đánh mất thể diện lớn như vậy, không đến bốn năm ngày nhất định là không trở lại, cho nên thời gian Thẩm Lãng coi như đầy đủ.
Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nói không chừng sáng sớm ngày mai ông ta sẽ trở lại thì sao?
Thẩm Lãng phải nắm chặt mỗi một phút mỗi một giây.
- Vâng, nhạc phụ đại nhân! - Thẩm Lãng nói:
- Tiểu tế cũng nên đi rồi.
Sau khi Thẩm Lãng rời đi, Bá Tước đại nhân chỉ vào hướng hắn biến mất:
- Nàng xem cái thằng ngốc kia có thù phải báo, thật không biết lòng trả thù của nó từ chỗ nào đến mà mạnh như vậy.
Phu nhân nói:
- Thiếp cũng cảm thấy tốt vô cùng, tính tình rất thật, nó đối với chúng ta bình thản không có ẩn dấu. Đại Ngốc chẳng qua là bạn chơi với nó trong thôn mà thôi, vậy mà nó cũng đối với thằng bé ấy tốt như vậy, Mộc Lan gả được cho người chồng thế này, thiếp ngược lại rất yên tâm.
Bá Tước đại nhân ghen tị bèn nói:
- Mộc Lan gả cho Thẩm Lãng là tốt, vậy nàng gả cho ta lẽ nào không tốt à?
Phu nhân cười ha hả nói:
- Tốt, tốt mà, phu quân chàng cũng tốt, chỉ có quá cổ hủ mà thôi.
Bá Tước đại nhân nói:
- Ta không thể nào gặp nó mà rộng lượng nổi.
Phu nhân nói:
- Hai vợ chồng có một người rộng lượng là được, Mộc Lan đã khá rộng lượng, nếu Lãng nhi càng rộng lượng hơn thì sẽ có hại với nhà chúng ta mất thôi.
...
Trong phòng tài vụ, Thẩm Lãng sửng sốt!
- Đ*, nhiều như vậy?
Bên trong toàn bộ phòng thu chi ước chừng chất đống mấy nghìn bản sổ sách.
Lão thầy đồ Lâm nói:
- Toàn bộ sổ sách hai mươi mấy năm, có thể không nhiều sao? Muốn xem xong phải mất thời gian mấy tháng, nếu như muốn điều tra rõ ràng, chí ít cần mấy chục người, thời gian tra một tháng cũng không đủ.
Nhiều sổ sách như vậy, không có một hai tháng, căn bản tra không ra.
Vậy Thẩm Lãng có thời gian bao nhiêu?
Không biết, lâu là bốn năm ngày, ngắn thì chỉ có một đêm.
- Cô gia, ngài chỉ có thời gian một đêm thôi. - Thầy đồ Lâm nói:
- Vừa rồi tên sai vặt mở cửa cho chúng ta chính là đồ đệ tâm phúc của Hứa Văn Chiêu, nó nhìn thấy ngươi tới kiểm toán, trời chưa sáng sẽ đem tin tức tuồn ra ngoài, sáng sớm ngày mai Hứa Văn Chiêu chắc chắn sẽ trở về.
Mà một khi Hứa Văn Chiêu trở lại sẽ cướp đi quyền hành phòng thu chi.
Bá Tước đại nhân nhẹ dạ khoan dung, nhất định sẽ không từ chối.
Cho nên, Thẩm Lãng kiểm toán chỉ có thể không giải quyết được gì, sau đó cũng không có cơ hội gì nữa.
Cho đến lúc này, Thẩm Lãng chẳng qua là phí công làm tiểu nhân vô ích mà thôi, còn đánh mất thể diện.
...
Tên sai vặt mở cửa phòng thu chi sau khi ra khỏi cửa, sắc mặt trở nên u ám hẳn đi.
Tiếp đó, gã lập tức chạy tới quản sự trong phòng thu chi mà kể lể chuyện này.
- Tên cô gia tiểu bạch kiểm này lại tới kiểm toán? Chúng ta nhất định phải phái người đi báo tin lão gia Hứa Văn Chiêu.
Một khi cổng của phủ Bá Tước phong bế, ai cũng ra không được, nhất định phải chờ tảng sáng ngày mai mới có thể mở rộng cửa.
- Có cần phóng hỏa đốt phòng thu chi không? Đốt chết luôn thằng tiểu bạch kiểm này. – Một tên sai vặt lạnh giọng.
Vị quản sự trung niên không khỏi liếc mắt nhìn gã.
Mẹ kiếp, không nhìn ra, ngươi còn nhỏ đã hùng hổ như vậy?
- Đồ ngu, không muốn sống sao, như vậy tất cả mọi người đều chết hết. - Trung niên quản sự nói:
- Ngày mai trời chưa sáng phải đi báo tin cho lão gia Hứa Văn Chiêu, trong một đêm có thể tra ra cái rắm.
Một quản sự khác bên cạnh cười lạnh nói:
- Mấy nghìn bản sổ sách, đọc thôi cũng phải mất một tháng, không có mấy chục người tra suốt một hai tháng, căn bản tra cũng chẳng ra.
- Thằng tiểu bạch kiểm này có suy nghĩ ngốc nghếch lạ lùng, trong thời gian một đêm còn muốn kiểm toán, đúng là đồ nhũn não, thần tiên cũng tra không ra, chờ ngày mai bị Hứa lão gia làm mất mặt đi.
- Nhưng mà thằng tiểu bạch kiểm này trăm phương ngàn kế muốn tra sổ sách chúng ta, thật tình không thể giữ lại, ngày mai cùng Hứa gia thương nghị một chút, nghĩ biện pháp như thế nào xử hắn.
Lợi ích tập đoàn vốn sắc bén như vậy!
...
Bên trong phòng thu chi.
Lão thầy đồ Lâm nói:
- Cô gia, lẽ ra khi ngài có ý định này nên nói sớm cho ta biết. Như thế ta cũng nghĩ một biện pháp thật tốt để sai Hứa Văn Chiêu ra ngoài vài ngày.
Thẩm Lãng nói:
- Thưa thầy, phải chăng thầy cũng nghi ngờ Hứa Văn Chiêu sao?
- Không phải nghi ngờ, là chắc chắn. - Lão thầy đồ Lâm nói:
- Bá Tước đại nhân quá bao dung rộng lượng, không đủ ác với người khác. Thầy nhiều lần muốn điều tra sổ sách, muốn xem Hứa Văn Chiêu này đến tột cùng đút túi trung gian bao nhiêu tiền. Thậm chí ta còn phái một đệ tử tới phòng thu chi của hắn nằm vùng!
Nghe được lời này, Thẩm Lãng vô cùng kinh ngạc.
Thật không ngờ, vẫn còn có một đoạn chuyện rối rắm thế này à?
Lão thầy đồ Lâm nói:
- Đứa bé kia nằm vùng ước chừng ba năm, mới thu được một chút tín nhiệm của Hứa Văn Chiêu, cuối cùng khi tra được số liệu quan trọng nhất, kết quả bỗng nhiên sinh bệnh chết bất đắc kỳ tử.
- Chỉ sợ là bị hạ độc rồi. - Thẩm Lãng nói.
Lão thầy đồ Lâm nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên mời đại phu An Tái Thế kiểm tra xác của nó, ông ấy điều tra là dịch tả khô, hơn nữa còn là trạng thái nặng.
Y thuật của An Tái Thế Thẩm Lãng cũng biết, quả thực đặc biệt cao minh.
Lão thầy đồ Lâm nói:
- Từ đó về sau, ta cũng không có cơ hội tra rõ thu chi của Hứa Văn Chiêu nữa.
- Thế nhưng ta tin chắc hắn nhất định tham ô rất nhiều, có lẽ là một con số đặc biệt khoa trương. Chỉ bất quá hắn bày biện phòng thu chi quá cẩn thận, mọi người ở đây đều là đồ tử đồ tôn của hắn, hơn nữa trình độ toán học của hắn quả thực rất cao, tất cả sổ sách đều làm không có một kẽ hở.
Không có sổ sách nào không có sơ hở, chỉ là mặt ngoài có vẻ hoàn chỉnh mà thôi.
- Ôi, cô gia, người quá vội vàng rồi. - Thầy đồ Lâm nói với giọng vô cùng tiếc hận:
- Toàn bộ phòng thu chi bị Hứa Văn Chiêu thầu vài thập niên, chúng ta tìm không ra một người trợ giúp, chỉ bằng hai người chúng ta, muốn điều tra rõ những những khoản này, tối thiểu phải một hai tháng trở lên.
- Mà sáng mai hắn sẽ trở về, chỉ trong một đêm, sổ sách nhiều như vậy ngay cả thời gian lật xem một lần cũng không đủ, căn bản tra không ra bất kỳ thứ gì, chỉ có thể rút dây động rừng.
Thời gian một đêm không đủ à?
Nếu như chỉ bằng vào hai người Thẩm Lãng và thầy đồ Lâm quả thực không đủ, thậm chí một tháng cũng không xong.
Nhưng là căn bản không cần đều tra mỗi một bản sổ sách chỉ tra sổ sách chính mỗi một năm là được.
Đương nhiên, như vậy cũng có chừng mấy chục bản dày cộp, tra xong cũng chí ít mất mười ngày nửa tháng.
Thế nhưng, Thẩm Lãng có trí não, hơn nữa còn là trí não đã được tiến hóa.
Là thời điểm cho các ngươi cảm thụ một chút uy lực của thiên tài!
Chúng ta không giống nhau!
Bá Tước cùng phu nhân đều ngủ.
- Nhạc mẫu đại nhân, nhạc phụ đại nhân! - Thẩm Lãng dùng chất giọng nhẹ nhàng trìu mến gọi dậy.
- Hừ! - Đây là tiếng lòng của nhạc phụ.
- Ôi chao, Lãng nhi sao thế con? - Đây là nhạc mẫu, giọng rất dịu dàng.
Ngó một cái, đây là kết quả khi đem nhạc mẫu đặt ở trước mặt nhạc phụ đại nhân.
Thẩm Lãng nói:
- Hứa tiên sinh bị chọc giận bỏ đi, mấy ngày nay có thể đều sẽ không xuất hiện. Thế nhưng các khoản thu chi phủ Bá Tước vẫn phải tiến hành, mấy ngày nay trong phủ đều có số lớn vàng bạc cùng tài vật ra vào, nếu lấy chỉ cần trễ số liệu mấy ngày, chỉ sợ kế tiếp sẽ mắc một số sai lầm, tiểu tế vừa vặn có tí trình độ mặt kế toán, không bằng mấy ngày nay để tiểu tế vào đó, chờ sau khi Hứa tiên sinh trở về sẽ bàn giao lại được không?
Bá Tước đại nhân nói:
- Có chuyện gì không thể để ngày mai nói sao?
Fuck, ngài đường đường Bá Tước còn ra vẻ vờ vịt ngủ say? Then chốt bây giờ mới tầm chín giờ tối, ngài lên giường sớm như vậy làm gì?
Phu nhân nói:
- Lãng nhi cũng có lòng hảo tâm thôi mà, chàng không thể nói chuyện nhẹ nhàng chút sao?
Tiếp tục, bên trong truyền đến giọng phu nhân.
- Lãng nhi, con vào đây.
Thẩm Lãng vẫn cứ đứng suốt bên ngoài một hồi, sau đó sẽ đi vào, để tránh khỏi thấy cái hình ảnh gì không nên ngó.
Bá Tước đại nhân khó chịu ra mặt, phu nhân lại vui vẻ không ngớt nhìn Thẩm Lãng.
- Nói thật đi, con lại có cái suy nghĩ quỷ quái gì thế? - Bá Tước đại nhân nói.
Đối mặt người thân quan trọng nhất là cái gì?
Thổ lộ tình cảm!
Người thông minh, không nên coi người khác là thành kẻ ngu si.
Thẩm Lãng nói:
- Con nghi ngờ Hứa Văn Chiêu tiên sinh tham ô tiền tài phủ Bá Tước, cho nên muốn phải tra tài khoản của ông ta.
- Càn quấy... - Bá Tước đại nhân chợt vỗ bàn một cái.
Ông ghét nhất cái điểm Thẩm Lãng có thù phải báo này.
- Hứa Văn Chiêu hôm nay là đi tìm phiền phức không giả, thế nhưng đã bị con cho một trận, còn đánh mất thể diện quá lớn, kết quả còn chưa có qua đêm, con lại muốn xử hắn sao?
Nhưng nhạc mẫu đại nhân lại đặc biệt tán thưởng điểm này.
Bà cảm thấy phu quân của mình quá mức khoan dung, điểm này của thằng nhóc Thẩm Lãng này lại giỏi, có tâm tư gì đều không cất giấu, nửa điểm cũng không giả.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, bổng lộc hàng năm của Hứa Văn Chiêu chỉ gần hai trăm lượng vàng mà thôi, nhưng mà tất cả con cái của ông ta đều mặc vàng mang bạc, lăng la tơ lụa, không chỉ có cưới vợ, còn cưới thêm mấy người vợ bé. Ở thành Huyền Vũ thậm chí quận Nộ Giang, đều có thật nhiều bất động sản, đất đai vượt qua ngàn mẫu, đây đã là cấp độ vượt xa bổng lộc của ông ta mất rồi.
Bá Tước đại nhân cau mày, nhấn mạnh từng chữ:
- Lãng nhi, nước quá trong ắt không có cá!
Một câu nói này đã nói lên Bá Tước đại nhân là người minh bạch, chỉ bất quá nhiều thời điểm mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ đại nhân quá thiện tâm, nghĩ về người khác quá tốt rồi, có thể tiền tài Hứa Văn Chiêu tham ô vượt xa sức tưởng tượng và khả năng chịu đựng của ngài thì sao?
Bá Tước phu nhân nói dịu dàng:
- Lãng nhi, con hãy nói cho mẹ, vì sao phải nhằm vào Hứa Văn Chiêu như thế?
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, Hứa Văn Chiêu là hạng người lòng dạ chật hẹp không giả, nhưng vì sao nhằm vào con như thế, gấp gáp muốn trả thù đánh con? Lẽ nào chỉ là bởi vì ông ta và người ngoại sanh Vương Liên này có tình cảm thâm hậu à? Có phải còn có nguyên nhân khác hay không, có phải do con cản đường bọn họ chăng?
Lời này giết người.
Lời gièm pha Hứa Văn Chiêu còn chưa thốt ra, lời gièm pha của Thẩm cô gia ngược lại lên trước.
Bá Tước đại nhân cùng phu nhân trầm ngâm.
Tiếp tục, Thẩm Lãng lấy ra hai bản sổ sách nói:
- Đây là sổ sách Hứa Văn Chiêu, mặc dù là hai thứ này vốn không phải là sổ sách gì quan trọng, phía trên cũng là ghi chép khoản thu chi tiệc rượu của phủ Bá Tước, nhưng tiểu tế đã phát hiện tham nhũng nghiêm trọng rồi.
- Thật vậy sao? - Phu nhân bèn hỏi.
Bá Tước đại nhân nói:
- Hai bản sổ sách này con lấy ở đâu
- Khụ khụ, điểm ấy không quan trọng đâu. - Thẩm Lãng nói tiếp:
- Con, con đã nhờ thế tử đến phòng thu chi hỗ trợ mang tới.
Là lấy à? Rõ ràng là trộm!
Khuôn mặt Bá Tước hơi co giật, thằng con ngốc này!
Thẩm Lãng nói:
- Thầy đồ Lâm kỳ thực cũng am hiểu toán học, hơn nữa thái độ làm người của thầy thanh cao đạm bạc, coi tiền tài như cặn bã, tiểu tế muốn mời thầy cùng nhau kiểm tra thực hư thu chi của phủ Bá Tước.
Thẩm Lãng biểu đạt ý kiến đặc biệt rõ ràng, con sẽ không làm ẩu, cho nên để người chính trực như lão thầy đồ Lâm ở bên cạnh giám sát.
Bá Tước phu nhân xem qua hai bản Thẩm Lãng đưa tới, mặc dù bà xem không hiểu mấy, thế nhưng vẫn tin tưởng lời con rể nói.
Nó nói vấn đề nghiêm trọng, thì chắc chắn nghiêm trọng.
Phu nhân nói:
- Phu quân, tra một chút cũng tốt.
- Nhưng mà... - Bá Tước đại nhân do dự.
Đây Hứa Văn Chiêu dù sao cũng là họ hàng xa của phu nhân, lúc trước ông cũng là bởi vì điểm này có nhiều khoan dung với Hứa Văn Chiêu.
Bá Tước phu nhân nói:
- Sau khi thiếp được gả đến họ Kim thành Huyền Vũ chính là người họ Kim,phải lấy lợi ích của gia tộc làm trọng. Nếu như điều tra ra Hứa Văn Chiêu không có tham ô đương nhiên tốt, dù cho tham ô không nhiều lắm, chúng ta cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng nếu như tham ô quá nhiều, vậy thì không thể nuông chiều nữa rồi.
Bá Tước đại nhân do dự một lúc lâu.
Ông ta thật sự không muốn đóng vai ác, Hứa Văn Chiêu tuy rằng lòng dạ hẹp hòi lại kiêu ngạo, nhưng cuối cùng cũng theo mình suốt mấy thập niên, không có công lao cũng có khổ lao.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, con chỉ phụ trách kiểm toán, kiểm tra rõ xong, con sẽ đưa toàn bộ đến chỗ ngài, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Bá Tước đại nhân cau mày, sau đó nói:
- Được rồi...
Tiếp tục, ông lại nói nghiêm túc:
- Nhưng mà ta phải nói cho con biết nhé Thẩm Lãng, Hứa Văn Chiêu là người kỳ cựu phủ Bá Tước, nhất định phải giữ lại thể diện. Chuyện con kiểm toán nhất định không thể nói cho bất luận kẻ nào, hơn nữa một khi hắn trở về, mặc kệ con có tra được hay không, đều phải lập tức ngừng, không thể xé mặt mũi của hắn.
Thẩm Lãng không nói gì, lòng dạ vị nhạc phụ đại nhân này thực sự quá hiền lành rồi, thái độ làm người cũng quá khoan dung.
- Vâng. - Thẩm Lãng khom người nói.
Lẽ ra Hứa Văn Chiêu đã đánh mất thể diện lớn như vậy, không đến bốn năm ngày nhất định là không trở lại, cho nên thời gian Thẩm Lãng coi như đầy đủ.
Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nói không chừng sáng sớm ngày mai ông ta sẽ trở lại thì sao?
Thẩm Lãng phải nắm chặt mỗi một phút mỗi một giây.
- Vâng, nhạc phụ đại nhân! - Thẩm Lãng nói:
- Tiểu tế cũng nên đi rồi.
Sau khi Thẩm Lãng rời đi, Bá Tước đại nhân chỉ vào hướng hắn biến mất:
- Nàng xem cái thằng ngốc kia có thù phải báo, thật không biết lòng trả thù của nó từ chỗ nào đến mà mạnh như vậy.
Phu nhân nói:
- Thiếp cũng cảm thấy tốt vô cùng, tính tình rất thật, nó đối với chúng ta bình thản không có ẩn dấu. Đại Ngốc chẳng qua là bạn chơi với nó trong thôn mà thôi, vậy mà nó cũng đối với thằng bé ấy tốt như vậy, Mộc Lan gả được cho người chồng thế này, thiếp ngược lại rất yên tâm.
Bá Tước đại nhân ghen tị bèn nói:
- Mộc Lan gả cho Thẩm Lãng là tốt, vậy nàng gả cho ta lẽ nào không tốt à?
Phu nhân cười ha hả nói:
- Tốt, tốt mà, phu quân chàng cũng tốt, chỉ có quá cổ hủ mà thôi.
Bá Tước đại nhân nói:
- Ta không thể nào gặp nó mà rộng lượng nổi.
Phu nhân nói:
- Hai vợ chồng có một người rộng lượng là được, Mộc Lan đã khá rộng lượng, nếu Lãng nhi càng rộng lượng hơn thì sẽ có hại với nhà chúng ta mất thôi.
...
Trong phòng tài vụ, Thẩm Lãng sửng sốt!
- Đ*, nhiều như vậy?
Bên trong toàn bộ phòng thu chi ước chừng chất đống mấy nghìn bản sổ sách.
Lão thầy đồ Lâm nói:
- Toàn bộ sổ sách hai mươi mấy năm, có thể không nhiều sao? Muốn xem xong phải mất thời gian mấy tháng, nếu như muốn điều tra rõ ràng, chí ít cần mấy chục người, thời gian tra một tháng cũng không đủ.
Nhiều sổ sách như vậy, không có một hai tháng, căn bản tra không ra.
Vậy Thẩm Lãng có thời gian bao nhiêu?
Không biết, lâu là bốn năm ngày, ngắn thì chỉ có một đêm.
- Cô gia, ngài chỉ có thời gian một đêm thôi. - Thầy đồ Lâm nói:
- Vừa rồi tên sai vặt mở cửa cho chúng ta chính là đồ đệ tâm phúc của Hứa Văn Chiêu, nó nhìn thấy ngươi tới kiểm toán, trời chưa sáng sẽ đem tin tức tuồn ra ngoài, sáng sớm ngày mai Hứa Văn Chiêu chắc chắn sẽ trở về.
Mà một khi Hứa Văn Chiêu trở lại sẽ cướp đi quyền hành phòng thu chi.
Bá Tước đại nhân nhẹ dạ khoan dung, nhất định sẽ không từ chối.
Cho nên, Thẩm Lãng kiểm toán chỉ có thể không giải quyết được gì, sau đó cũng không có cơ hội gì nữa.
Cho đến lúc này, Thẩm Lãng chẳng qua là phí công làm tiểu nhân vô ích mà thôi, còn đánh mất thể diện.
...
Tên sai vặt mở cửa phòng thu chi sau khi ra khỏi cửa, sắc mặt trở nên u ám hẳn đi.
Tiếp đó, gã lập tức chạy tới quản sự trong phòng thu chi mà kể lể chuyện này.
- Tên cô gia tiểu bạch kiểm này lại tới kiểm toán? Chúng ta nhất định phải phái người đi báo tin lão gia Hứa Văn Chiêu.
Một khi cổng của phủ Bá Tước phong bế, ai cũng ra không được, nhất định phải chờ tảng sáng ngày mai mới có thể mở rộng cửa.
- Có cần phóng hỏa đốt phòng thu chi không? Đốt chết luôn thằng tiểu bạch kiểm này. – Một tên sai vặt lạnh giọng.
Vị quản sự trung niên không khỏi liếc mắt nhìn gã.
Mẹ kiếp, không nhìn ra, ngươi còn nhỏ đã hùng hổ như vậy?
- Đồ ngu, không muốn sống sao, như vậy tất cả mọi người đều chết hết. - Trung niên quản sự nói:
- Ngày mai trời chưa sáng phải đi báo tin cho lão gia Hứa Văn Chiêu, trong một đêm có thể tra ra cái rắm.
Một quản sự khác bên cạnh cười lạnh nói:
- Mấy nghìn bản sổ sách, đọc thôi cũng phải mất một tháng, không có mấy chục người tra suốt một hai tháng, căn bản tra cũng chẳng ra.
- Thằng tiểu bạch kiểm này có suy nghĩ ngốc nghếch lạ lùng, trong thời gian một đêm còn muốn kiểm toán, đúng là đồ nhũn não, thần tiên cũng tra không ra, chờ ngày mai bị Hứa lão gia làm mất mặt đi.
- Nhưng mà thằng tiểu bạch kiểm này trăm phương ngàn kế muốn tra sổ sách chúng ta, thật tình không thể giữ lại, ngày mai cùng Hứa gia thương nghị một chút, nghĩ biện pháp như thế nào xử hắn.
Lợi ích tập đoàn vốn sắc bén như vậy!
...
Bên trong phòng thu chi.
Lão thầy đồ Lâm nói:
- Cô gia, lẽ ra khi ngài có ý định này nên nói sớm cho ta biết. Như thế ta cũng nghĩ một biện pháp thật tốt để sai Hứa Văn Chiêu ra ngoài vài ngày.
Thẩm Lãng nói:
- Thưa thầy, phải chăng thầy cũng nghi ngờ Hứa Văn Chiêu sao?
- Không phải nghi ngờ, là chắc chắn. - Lão thầy đồ Lâm nói:
- Bá Tước đại nhân quá bao dung rộng lượng, không đủ ác với người khác. Thầy nhiều lần muốn điều tra sổ sách, muốn xem Hứa Văn Chiêu này đến tột cùng đút túi trung gian bao nhiêu tiền. Thậm chí ta còn phái một đệ tử tới phòng thu chi của hắn nằm vùng!
Nghe được lời này, Thẩm Lãng vô cùng kinh ngạc.
Thật không ngờ, vẫn còn có một đoạn chuyện rối rắm thế này à?
Lão thầy đồ Lâm nói:
- Đứa bé kia nằm vùng ước chừng ba năm, mới thu được một chút tín nhiệm của Hứa Văn Chiêu, cuối cùng khi tra được số liệu quan trọng nhất, kết quả bỗng nhiên sinh bệnh chết bất đắc kỳ tử.
- Chỉ sợ là bị hạ độc rồi. - Thẩm Lãng nói.
Lão thầy đồ Lâm nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên mời đại phu An Tái Thế kiểm tra xác của nó, ông ấy điều tra là dịch tả khô, hơn nữa còn là trạng thái nặng.
Y thuật của An Tái Thế Thẩm Lãng cũng biết, quả thực đặc biệt cao minh.
Lão thầy đồ Lâm nói:
- Từ đó về sau, ta cũng không có cơ hội tra rõ thu chi của Hứa Văn Chiêu nữa.
- Thế nhưng ta tin chắc hắn nhất định tham ô rất nhiều, có lẽ là một con số đặc biệt khoa trương. Chỉ bất quá hắn bày biện phòng thu chi quá cẩn thận, mọi người ở đây đều là đồ tử đồ tôn của hắn, hơn nữa trình độ toán học của hắn quả thực rất cao, tất cả sổ sách đều làm không có một kẽ hở.
Không có sổ sách nào không có sơ hở, chỉ là mặt ngoài có vẻ hoàn chỉnh mà thôi.
- Ôi, cô gia, người quá vội vàng rồi. - Thầy đồ Lâm nói với giọng vô cùng tiếc hận:
- Toàn bộ phòng thu chi bị Hứa Văn Chiêu thầu vài thập niên, chúng ta tìm không ra một người trợ giúp, chỉ bằng hai người chúng ta, muốn điều tra rõ những những khoản này, tối thiểu phải một hai tháng trở lên.
- Mà sáng mai hắn sẽ trở về, chỉ trong một đêm, sổ sách nhiều như vậy ngay cả thời gian lật xem một lần cũng không đủ, căn bản tra không ra bất kỳ thứ gì, chỉ có thể rút dây động rừng.
Thời gian một đêm không đủ à?
Nếu như chỉ bằng vào hai người Thẩm Lãng và thầy đồ Lâm quả thực không đủ, thậm chí một tháng cũng không xong.
Nhưng là căn bản không cần đều tra mỗi một bản sổ sách chỉ tra sổ sách chính mỗi một năm là được.
Đương nhiên, như vậy cũng có chừng mấy chục bản dày cộp, tra xong cũng chí ít mất mười ngày nửa tháng.
Thế nhưng, Thẩm Lãng có trí não, hơn nữa còn là trí não đã được tiến hóa.
Là thời điểm cho các ngươi cảm thụ một chút uy lực của thiên tài!
Chúng ta không giống nhau!
Danh sách chương